Chương 5

Chương 5: Bắn tinh trong tay si hán tàu điện ngầm

Bị biến thái nói là biến thái.

Diệp Nhất Sâm có nỗi khổ không nói nên lời, vừa tức vừa ủy khuất, xấu hổ buồn bực khiến cả gương mặt lẫn đôi mắt đều trở nên hồng hồng.

Cậu nảy sinh ý định đồng quy vu tận với hắn. Nếu đã như vậy, không bằng liền hô to biến thái khiến toàn bộ người trên tàu biết cũng không sao hết.

Vừa mới nghĩ như vậy, hệ thống lại nhảy ra nói: "Hắn cũng là khí vận tử."

Diệp Nhất Sâm sửng sốt: "Cái gì cơ?"

Tên biến thái này cũng là đối tượng nhiệm vụ của cậu á? Khí vận tử?

Dường như hệ thống sợ cậu làm ra mấy việc không thể cứu vãn, vội vàng bổ sung: "Phải phải phải ~ tiến độ nhiệm vụ đã tới 15% rồi nè! Một phần ba đều là công sức của vị này ~ cho nên mong cậu nhẫn nại nha."

Diệp Nhất Sâm nhấp môi, muốn khóc.

Tại sao, sao lúc nào cũng phải nhẫn nại mấy tên biến thái chứ...

Oán khí không chỗ phát tiết, chỉ có thể đổ toàn bộ lên người tên nam nhân phía sau.

Bộ dáng đáng thương khi vừa tức giận nhưng vẫn nỗ lực kìm nén rơi vào trong mắt nam nhân lại càng khiến hắn nảy sinh hứng thú. Tên biến thái khẽ cười một tiếng, nhéo dương vật cậu, nhẹ nhàng thưởng thức con mồi.

"Ưm..." Diệp Nhất Sâm run một chút, dùng khuỷu tay chống lên nam nhân phía sau: "Buông tôi ra..."

"Rất có cảm giác sao?" Nam nhân sờ đến quần lót ướt át, dùng toàn bộ bàn tay bao lấy bọc nhỏ kia, ấn lên xoa nắn: "Cứng thật đấy."

"Không có..." Diệp Nhất Sâm mạnh miệng phản bác, nhưng nam căn đang ở trong tay nam nhân, thân thể vô lực đành phải dựa vào thùng xe.

"Tiếng rên nhỏ như vậy cũng thật giống con gái." Nam nhân thấp giọng nói bên tai cậu: "Rất êm tai, đừng nhịn nữa."

Bị người khác nói như vậy, Diệp Nhất Sâm càng muốn khắc chế, cắn môi, nỗ lực không phát ra tiếng nào.

Nam nhân thấy cậu cậy mạnh, tốc độ trong tay nhanh hơn, nắm lấy dương vật tuốt.

"A..." Diệp Nhất Sâm phát ra giọng mũi rất nhỏ. Khi bị nam nhân dùng tay xoa đến bắn, không nhịn được mà cong lưng, cái mông vừa lúc nhếch lên, đỉnh tới hông hắn.

Lúc ý thức được vật chọc vào mông mình là gì, gương mặt vốn đang ửng hồng vì bắn tinh của Diệp Nhất Sâm lập tức trắng bệch, khôi phục một chút thần trí.

Khi cậu muốn chạy trốn, nam nhân vòng tay giữ lấy eo cậu kéo lại, eo lại lần nữa đụng phải xương hông hắn.

"Anh ——!" Diệp Nhất Sâm vì nôn nóng mà quên đi sợ hãi, xoay đầu trở về nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy nam nhân cao hơn cậu một cái đầu, trên mặt đeo khẩu trang màu đen lộ ra mày kiếm mắt sáng, nhưng chỉ cần nửa khuôn mặt cùng khí chất toàn thân liền biết là một nam nhân xuất sắc.

Diệp Nhất Sâm còn tưởng rằng ở trên xe điện ngầm có thể khiến hắn không chạy được, vì thế nhất thời kinh ngạc, nhìn đến sửng sốt.

Nào ngờ nam nhân nhân cơ hội này cúi đầu, hôn lên mặt cậu một cái, phát ra tiếng "chụt".

Mắt Diệp Nhất Sâm trừng lớn, che mặt lại, thấp giọng mắng: "Anh dám hôn tôi!"

Động tĩnh bên này hơi lớn, không khỏi khiến hành khách chú ý, hóng hớt nhìn bọn họ.

Diệp Nhất Sâm sợ tới mức lập tức cúi đầu, quay người lại đối diện với góc xe.

"Bé yêu, đừng nóng giận." Nam nhân ôm cậu, nhẹ giọng dỗ dành.

Ở trong mắt người ngoài, đây là một cặp tình nhân thích làm nũng. Bạn trai chọc bạn gái giận dỗi rồi lại đi dỗ dành.

"Mấy cặp tình nhân trẻ ngày nay còn biết giữ ý tứ chút không?" Có người không vui nói.

Ở thành phố lớn, mọi người cũng nhìn thấy không ít cặp đôi không coi ai ra gì mà phát cơm chó, nhiều lắm cũng chỉ trợn mắt oán giận vài câu rồi thu hồi tầm mắt.

Không ngờ rằng đáy quần lót của "nữ sinh" tóc dài, mặc váy trắng còn giữ lại tinh dịch vừa mới bắn xong, hơn thế nữa, nụ hoa cũng bị gợi lên vài phần cảm giác, thấm ra một ít mật hoa.

"Sao phản ứng khi em bị cưỡng hôn còn mạnh hơn cả khi bị cọ lồn thế?" Nam nhân nhẹ giọng hài hước nói, ngón tay ngả ngớn theo lời nói, lại đi xuống dưới thân, cách váy xoa một cái: "Bạn gái."

Xưng hô này làm Diệp Nhất Sâm phát bực, tức giận khiến bộ ngực phập phồng kịch liệt nhưng không thể làm gì.

Lúc này, tàu điện ngầm đã đến trạm, Diệp Nhất Sâm nhân lúc cửa mở liền đẩy nam nhân ra rồi chạy mất.

Khi chạy ra, cậu quay đầu nhìn thoáng qua thấy nam nhân căn bản không đuổi theo, đứng ở chỗ cũ dùng đôi mắt hẹp dài nhìn cậu chằm chằm giống như chắc chắn rằng con mồi sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình, thái độ vừa thong dong lại tự tin.

Diệp Nhất Sâm co rúm lại, bước nhanh khỏi đó.

Cậu vẫn luôn chạy nhanh khỏi ga tàu điện ngầm, tìm một chỗ ít người thở dốc.

Tóc giả đã rối, lại sửa sang lại nửa ngày, khi giơ điện thoại ra mượn màn hình chiếu gương mới nhớ ra mình còn đang phát sóng trực tiếp, lập tức click mở.

【 Tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi!!! Bà xã tui nuôi lâu như vậy, đảo mắt liền thành bạn gái tên  khác!! 】

【 Bây giờ phi máy bay chạy tới nơi rồi ra sức đánh tên biến thái kia liệu còn kịp không? 】

【 Anh em, vác mị đi cùng với! 】

【 Sâm Sâm rốt cuộc cũng nhớ ra mình còn đang phát sóng trực tiếp sao? Bị sờ đến sướng rồi đúng không? 】

【 Ngoài miệng nói không cần, trong lòng nhất định đang reo hò là cái chắc. 】

Sắc mặt Diệp Nhất Sâm trắng nhợt: "...?"

【 Chủ bá thật ngốc, quên mất mình đang mang tai nghe. 】

【 Toàn bộ cuộc đối thoại đều bị nghe thấy! 】

【 Rõ ràng từng từ, không sai một chữ. 】

【 Chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng tự tưởng tượng được ra hình ảnh, có phải là phê đến mức chân đứng không vững không? 】

......

Diệp Nhất Sâm hậu tri hậu giác* tháo tai nghe, đại não trống vài giây.

*Hậu tri hậu giác: một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.

Đều bị nghe thấy rồi.

【 Đại lão không nói gì, nhất định là tức chết rồi đi. 】

【 Đập nhiều tiền như vậy, kết quả là lại bị người qua đường chiếm tiện nghi*. 】

*Chiếm tiện nghi: được hời.

【 Là tôi, tôi cũng tức. Ha ha ha, con mẹ nó! 】

......

【 Người dùng 147258369 tặng chủ bá tàu thuỷ *3】

【 Người dùng 147258369: Có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục đến trung tâm mua sắm. 】

Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Diệp Nhất Sâm kinh ngạc rớt cả cằm, không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Anh không tức giận sao?"

【 Người dùng 147258369: Anh đương nhiên là không tức giận rồi. 】

【 Người dùng 147258369: Sâm Sâm đẹp như vậy, sẽ có người theo dõi, ra tay mới bình thường không phải sao? Nếu không có ai làm như vậy, anh mới thất vọng. 】

Diệp Nhất Sâm: "..."

Cái logic này... Tại sao mình không thể hiểu được ta?

【 Đại lão chính là đại lão, cảnh giới tu luyện cao hơn chúng ta cả một tầng, ha ha! 】

【 Kim chủ ba ba thích bị ngược hả? Đm, cái này mà cũng nhịn được? 】

【 500 anh em giống như chủ bá rồi, ngu muốn chết! 】

【 Sẽ không phải là ngay từ đầu đại lão đã chờ mong Sâm Sâm gặp phải biến thái chớ? 】

Diệp Nhất Sâm càng nhìn làn đạn càng không hiểu, ngơ ngác nhìn màn ảnh giống như bị điểm huyệt.

Đầu óc cậu vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng thông qua những gì fans nói lại mơ hồ hiểu vài thứ.

Cái người tên Dương Vũ Thăng này ngay từ đầu lúc gửi cho cậu nữ trang, để cậu mặc chúng ra ngoài liền chờ biến thái ra tay với cậu.

Đây quả thực không phải tư duy của người bình thường, một chín một mười với tên trên tàu điện ngầm kia.

Nhưng chẳng qua hắn thật sự rất hào phóng. Chuyện gặp được si hán trên tàu điện ngầm cực kỳ lấy lòng hắn, khi Diệp Nhất Sâm mua sắm cũng chủ động thưởng rất nhiều để cậu mua nhiều đồ hơn.

Trong lòng Diệp Nhất Sâm chứa oán khí, dựa vào thiết lập ham tiền của nguyên chủ liền không hề nương tay, đầy bồn đầy chén mà về nhà.

【 Người dùng 147258369: Hai ngày nữa sẽ có quà cho em, nhớ nhận. 】

Diệp Nhất Sâm "Vâng" một tiếng, không muốn đáp lại lắm, vội vàng kết thúc phát sóng trực tiếp.

-----------

Hai ngày sau, đối phương cũng rất an phận, không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, thậm chí Diệp Nhất Sâm chỉ livestream sủng vật cũng hào hứng tặng thưởng.

Diệp Nhất Sâm luôn có chút sợ hãi, cảm thấy hắn khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy. Bởi vì quá mức lo lắng, không chỉ không thèm phát sóng trực tiếp, ngay cả khi làm việc cũng đều không chú ý, liên tục phạm sai lầm, còn bị cấp trên mắng cho một hồi lâu.

Sau khi tan làm, cậu lết thân thể mỏi mệt về nhà thì nhận được hàng chuyển phát nhanh.

Không cần xem cũng biết bên trong không phải cái gì thứ tốt cho nên Diệp Nhất Sâm cũng không mở ra xem ngay, đá gói hàng vào góc, lừa mình dối người, làm như nó không tồn tại.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Diệp Nhất Sâm vừa thấy là Tạ Vũ Thăng liền không muốn nghe máy.

Tuy nhiên, trốn tránh không được bao lâu, khi đêm đó phát sóng trực tiếp, đối phương liền tới hỏi. Làn đạn của fan VIP chí tôn thực sự quá mức bắt mắt, giả bộ không thấy cũng không được.

【 Người dùng 147258369: Sao không trả lời tin nhắn của anh? Nhận được đồ chuyển phát nhanh chưa? 】

Hệ thống sợ bé con ngoan ngoãn lại có tâm lý phản nghịch, không nhịn được nhảy ra nhắc nhở: "Bae ơi ~ cần phải tuân thủ thiết lập nha."

Diệp Nhất Sâm miễn cưỡng lộ ra nụ cười, ngoan ngoãn trả lời: "Em nhận được ạ."

【 Người dùng 147258369: Mở ra nhìn xem. 】

Những người khác trong phòng cũng rất tò mò, thúc giục Diệp Nhất Sâm mở ra.

Diệp Nhất Sâm đành phải áp xuống suy nghĩ của chính mình, lấy hộp đồ lại, mở ra.

Khi mở ra, ngoài một bộ áo sơ mi trắng kèm theo váy đen bó sát* còn có một cái sườn xám cải tiến xẻ tà sâu*, cậu vừa xấu hổ vừa bực mình đến nỗi gương mặt cũng đỏ lên.

*Bộ thứ nhất nè:

*Bộ thứ hai:


Ngập ngừng nói: "Anh không thể gửi đồ bình thường một chút sao?"

【 Người dùng 147258369: Hiện tại liền mặc sườn xám cho anh ngắm được không? 】

【 Người dùng 147258369 tặng chủ bá hỏa tiễn *5】

Diệp Nhất Sâm chán nản.

Tư bản chết tiệt!

16/9/2022

_________

loading...

Danh sách chương: