Chương 7

Chương 7

_o0o_

Mặt trăng bất mãn chính mình lại béo phì, kéo tới một đám mây đen thật dày che lại thân thể của mình.

Nó quyết định, trong vòng năm ngày sau nhất quyết không đi ra, cho tới khi chính mình lại trở nên thon thả mới thôi.

Vì thế, tối nay Kim Bảo hoa viên có vẻ u ám hơn một chút so với thường ngày. Dưới lầu có lẽ là bởi vì có đèn đường nên cũng không tính là tối như mực, nhưng càng lên cao, thị giác lại ngày càng mơ hồ.

Bảo vệ trị an tuần tra ban đêm cầm đèn pin, cũng không có thói quen ngẩng đầu nhìn lên trên, cho dù ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc một cái, cũng sẽ rất nhanh thu hồi ánh mắt.

Dù sao vượt nóc băng tường cũng là chuyện trong truyền thuyết. Thiết kế của toàn bộ cao ốc trong Kim Bảo hoa viên cũng không thích hợp cho đạo tặc leo lên, không có một cái ống nước nào lộ ở bên ngoài. Nếu quả thật muốn di chuyển, vậy chỉ có thể chạy trên ban công, Kim Bảo hoa viên bởi vì bảo trì kiến trúc hoàn mỹ chỉnh thể nên không cho phép hộ gia đình che kín ban công.

Có điều tên trộm nào có thể tay không tấc sắt mà nhảy lên ban công cao ba mét? Lầu một của Kim Bảo hoa viên không có hộ gia đình, ban công lầu hai cách mặt đất đúng ba mét. Từ lầu một đến hai tầng ngầm tất cả đều là ga ra. Nghe nói đây là vì phòng trộm, phòng thủy triều, phòng ngừa nước hồ dâng lên. Cũng là bởi vì suy tính sâu xa như thế, giá phòng so với các căn hộ có cảnh quan bình thường đắt gấp mấy lần. Thế nhưng cũng bởi vì chút tính toán đó mà khiến cho người có tiền của đổ xô vào mua.

Nhưng thế giới này luôn không thiếu cái lạ, nhân tài dị sĩ cũng không phải đều giấu trong rừng sâu núi thẳm, huống chi...

F chuồn ra khỏi rương gỗ đặc chế, trực tiếp xuyên cửa mà chạy. Chạy đến trên ban công, xoay người, thuận theo vách tường trượt xuống.

Trượt đến mặt đất, lập tức nhanh chóng xuyên qua hoa viên chạy đến tòa nhà trước mặt, ngay sau đó thân thể dán chặt vào vách tường, tứ chi dùng sức, cấp tốc leo lên. Tư thế trèo tường của hắn tuy rằng không đẹp mắt, nhưng nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ hoài nghi người này có từng luyện qua thằn lằn công hay không, cái tư thế kia phải nói là rất nhẹ nhàng à nha.

Một luồng sáng lướt qua, bảo vệ trị an của khu nhà vừa mới tuần tra đến đây. Bảo vệ dựa theo lộ trình tuần đêm bình thường mà bước đi, giơ đèn pin lên chiếu chiếu vào bụi cây hai bên, thuận tiện lướt qua một vòng trên vách tường.

Không có bất cứ cái gì. Vừa không có các đôi tình nhân trốn ở trong bụi hoa nói chuyện yêu đương, cũng không có kẻ nào nhàn rỗi nửa đêm đi ra ngoài tản bộ. Trên vách tường của các tòa nhà hai bên cũng không thấy dị thường. Lúc này, ngoại trừ một hai con cú mèo ra, đèn trong các căn hộ cũng đã tắt gần hết.

Để không gây thêm phiền phức cho các hộ gia đình nữa, bảo vệ trẻ tuổi không nhìn lâu thêm, buông đèn pin trong tay tiếp tục công việc tuần tra của mình.

F ló đầu ra từ trên vách tường tầng mười một, nhìn mọi người trong gian phòng kia đều ngủ hết, thoải mái ra khỏi bức tường, trực tiếp xuyên qua cửa phòng mà đi.

Liên tiếp hai cánh cửa, trong đó có một nhà chủ nhân đang chăm chú chơi game trên máy vi tính, F tò mò nhìn thoáng qua từ phía xa xa, lén lút đi đằng sau người kia.

Tới hành lang, F xác định phương hướng một lần nữa, cuối cùng đi tới cánh cửa đánh số 1111.

Có thứ gì đó đang dần dần tới gần, cũng dừng lại ở tầng mười một.

F nhanh chóng chui vào trong bức tường, chỉ chừa đôi mắt nhìn ra bên ngoài.

Cửa thang máy mở.

Tiêu Hòa ôm chặt Mân Côi ngáp ngáp đi ra từ trong thang máy.

Mắt F sáng rực lên.

Là người kia! Cái người có thể nghe hắn nói chuyện.

Tiêu Hòa một tay ôm Mân Côi, một tay móc chìa khóa.

"Cuối cùng cũng tìm được rồi!" F hưng phấn kêu to, xông ra ngoài.

"Lạch cạch." Cái chìa khóa rơi xuống đất.

Tiêu Hòa ngây ngốc nhìn cửa chính, cả người đông cứng giống như bị điểm huyệt.

Chớp chớp mắt, tiếp tục chớp chớp mắt.

Tại sao hắn lại nhìn thấy một thanh niên vóc dáng cao lớn lao ra từ trong vách tường?

Tại sao người này dùng một loại nhiệt tình đáng sợ ôm chặt lấy hắn?

Còn nữa, người này tại sao lại không mặc quần áo?

"Ưm ưm! Thật tốt quá! Anh thật thơm nha, tui rất thích anh! Chúng ta cùng nhau chơi đùa đi! Thật vất vả mới tìm được anh! Con robot nhỏ này có thể tặng cho tui được không? Tui rất muốn... Oa!"

F thoáng cái bắn ra xa ba bốn bước. Cúi đầu, vẻ mặt khó hiểu xoa xoa ngực, tại sao vừa rồi hắn lại cảm giác được có thứ gì giật hắn?

Tiêu Hòa cúi đầu cười tán dương Mân Côi. Làm tốt lắm!

Không để ý tới cái tên bị bệnh thần kinh trần như nhộng ở bên cạnh, Tiêu Hòa xoay người nhặt chìa khóa trên mặt đất lên.

"Tui giúp anh mở cửa." F muốn thể hiện mình trước mặt bằng hữu, cũng chẳng quan tâm ai điện, lập tức xuyên cửa mà qua.

Tiêu Hòa xoa xoa cái trán, hỏi Mân Côi: "Mày thấy gì không?"

Mân Côi ừm một tiếng.

"Nói cách khác vừa rồi cái tên bệnh thần kinh không mặc quần áo kia không phải là ảo giác của tao?"

Mân Côi tiếp tục ừ.

"Vậy mày cũng thấy nó... Xuyên tường sao?"

"Ừm."

"...Mày có phải muốn đại tiện hay không?"

"Cái gì?"

"Nhẫn nhịn chút, đừng có thải lên người tao." Tiêu Hòa cũng không quản đường đi của cái gã thần kinh kia, dù sao trong phòng còn có một kẻ lợi hại hơn.

Mân Côi mới vừa kịp phản ứng Tiêu Hòa đang nói cái gì, cửa mở.

Cái tên bệnh thần kinh thân hình cao lớn không mặc quần áo đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt vui sướng nhìn Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa chậm rãi đút chìa khóa vào túi tiền, phi thường vô tội nói: "Tôi cũng không biết người này. Là thân thích của cậu hả?"

"A?" F há to mồm.

Lăn ra ngay!

F ôm đầu thét to một tiếng, vừa khó chịu vừa sợ hãi nhìn về phía sau.

Viêm Chuyên hai tay ôm ở trước ngực, mang theo cảnh giác trừng mắt nhìn F.

"Ô ô, đau quá!" F khó chịu, khóc lóc thảm thiết, vẻ mặt ấm ức nhìn về phía Tiêu Hòa.

"Người này thật xấu, bắt nạt tui."

Viêm Chuyên giơ chân đạp vào mông F.

F không đề phòng, bị Viêm Chuyên một cước đá ra khỏi cửa.

"..." F bị đả kích quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày chưa đứng dậy.

Tiêu Hòa lắc đầu, bình luận: "Cái tư thế này đúng là khó coi."

"Oa a ── !"

Tiêu Hòa vội vàng đưa tay bịt tai. Mân Côi muốn trộm đá hắn một cước, lại không dám.

F bò dậy, ngồi dưới đất gào khóc giống như một đứa bé.

Nhưng mà tiếng khóc của hắn chỉ có Tiêu Hòa có thể nghe thấy, ngay cả Viêm Chuyên cũng chỉ cảm thấy tiếng "Tê tê" của hắn lớn hơn một chút, sau đó mới hiểu được hắn đang khóc mà thôi.

Mân Côi không muốn tiếp tục ở trên người Tiêu Hòa, sau khi bảo Tiêu Hòa thả nó xuống đất, đi đến bên người F, tò mò nhìn nhìn hắn.

"Ngươi là nhân loại sao?"

Tiếng khóc của F bỗng nhiên ngưng bặt, cúi đầu nhìn về phía con robot nhỏ trên mặt đất, ngạc nhiên nói: "Mày có thể nói?"

"Nói thừa, ta đương nhiên có thể nói, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

"Mày, mày cũng có thể nghe hiểu tao nói gì?" F càng thêm ngạc nhiên.

"Ngươi không phải cũng có thể nghe hiểu ta nói gì sao?" Mân Côi cảm thấy "người" này rất ngu ngốc.

"A, đúng vậy, bọn E099 có khi cũng có thể nghe hiểu tao nói cái gì." F gật gật đầu, lý giải.

"E099?" Tiêu Hòa đang chuẩn bị vào cửa đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía F thay đổi.

Nếu hắn nhớ không lầm, Lý lão đầu từng gọi bảo tiêu bên người là "E055" gì gì đó.

"Cậu quen E055 sao?" Tiêu Hòa thử hỏi.

F hơi tức giận vừa rồi Tiêu Hòa cười nhạo hắn, hắn không muốn nói chuyện.

Tiêu Hòa nhìn người thanh niên trần trụi ngồi ở trên hành lang, quan sát kỹ mới phát hiện người có thân hình cao to này dường như cũng không lớn tuổi, gương mặt thoạt nhìn rất ngây thơ, cảm giác như là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi dáng người dậy thì quá độ.

Bộ dạng thiếu niên không tính là anh tuấn, nhưng cũng không xấu. Mắt một mí, tròng mắt hẹp dài tinh tế; cái mũi rất thẳng, nhưng ở chỗ mũi lại có khối u nho nhỏ; miệng rất lớn, môi cũng mỏng; sắc mặt vô cùng trắng, trắng tới bất thường; tóc tai lộn xộn, giống hệt cái ổ chim.

Nếu chỉ nhìn mặt thiếu niên này, người ta sẽ cảm thấy người này hẳn là thuộc về loại người vô cùng thông minh lanh lợi, vô cùng âm hiểm, vô cùng tính toán tỉ mỉ. Nhưng nghe cậu ta nói chuyện lại giống một tên ngốc.

Tiêu Hòa thấy nhìn đối phương không lớn tuổi, nhất thời nở nụ cười. Trong mắt hắn, trẻ con đều rất dễ lừa. Tuy rằng hắn thường xuyên ăn thiệt thòi của trẻ con.

Viêm Chuyên đột nhiên vươn tay, giữ chặt lấy cánh tay Tiêu Hòa muốn lôi hắn vào trong cửa. Lại mặc kệ Mân Côi còn ở bên ngoài, giơ chân muốn đóng cửa.

"Chờ một lát. Tôi có chuyện hỏi cậu ta." Tiêu Hòa muốn bỏ ra cánh tay cứng như thép đang kẹp mình ra.

Viêm Chuyên cũng không biết tại sao, chỉ là không chịu thả.

"Cậu làm cái gì vậy? Buông tay!" Tiêu Hòa giận.

Không buông. Viêm Chuyên trừng Tiêu Hòa, lập tức lại hung hăng liếc F ngoài cửa một cái.

Đồ cởi truồng ngu ngốc!

"Nói cái gì? Ai là cởi truồng ngu ngốc?" F ghét nhất bị người khác mắng hắn là ngu ngốc, vừa nghe tên bại hoại mới đá hắn một cước mắng mình, nhất thời muốn xông lên liều mạng.

Tiêu Hòa không nghe thấy Tiểu Viêm mắng thiếu niên trần truồng trước mặt, nhưng nghe được đứa bé trai kia nói cái gì, nhất thời vui vẻ.

"Không biết xấu hổ mắng chửi người ta cởi truồng, sao tôi lại nhớ nhà chúng ta kẻ không thích mặc quần áo chính là cậu vậy nhỉ? Kẻ ngày nào tắm rửa xong cũng quang mông chạy loạn là ai vậy?"

Viêm Chuyên trừng mắt nhìn hắn, chậm rãi phun ra bốn chữ: "Lẳng lơ ong bướm!"

"Cậu nói cái gì?" Tiêu Hòa trầm mặt.

F lao đến, vừa nhìn thấy người hắn ghét nắm chặt lấy người hắn thích, mà người hắn thích lại dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm người hắn ghét, lập tức quên luôn chuyện Tiêu Hòa vừa mới cười nhạo hắn, vươn tay ra đẩy tay Viêm Chuyên.

"Buông ra! Không được bắt nạt người ta!"

Viêm Chuyên giận dữ.

Tiêu Hòa kinh ngạc quay đầu.

"Đã bảo buông ra! Cái tên xấu xa này! Còn tiếp tục không buông, tui sẽ cắn chết!"

"...Cắn đi!"

F há mồm liền cắn.

Viêm Chuyên buông tay, một quyền đánh vào mặt F.

"Két!"

"Rầm!"

F bưng lấy cái mũi đổ máu trốn phía sau Tiêu Hòa, vừa rơi lệ vừa mang theo âm mũi nồng đậm tranh công nói: "Tê tê, tui cắn được nó."

Tiêu Hòa nghe hiểu, cười híp mắt sờ sờ đầu F, tán dương nói: "Cắn giỏi lắm!"

F ngây ngất, hận không thể hóa thành nguyên hình gắt gao bám lấy người Tiêu Hòa.

Viêm Chuyên giơ cánh tay lên nhìn nhìn, liền thấy hai cái lỗ nhỏ sâu hoắm chảy ra máu màu xanh nhạt.

Ngươi là xà nhân? Sắc mặt Viêm Chuyên lúc này muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

F bắt cái tay Tiêu Hòa rụt về đặt lại lên đỉnh đầu của mình, đồng thời chìa đầu lưỡi phân nhánh thật dài khiêu khích Viêm Chuyên, đắc ý "Tê tê" vài tiếng.

Tiêu Hòa cũng nhìn thấy đầu lưỡi tuyệt đối không giống với nhân loại như vậy, lại nhìn lên nóc phòng, chấp nhận đi, từ khi nhìn thấy nó quang mông từ trong vách tường lao ra cũng nên hiểu được nó không phải người rồi.

Tiêu Hòa vừa cam chịu nghĩ, vừa thuận theo ý tứ của F sờ sờ thêm vài cái trên đỉnh đầu thằng bé. Hắn đã cảm giác được cái tên cởi truồng ngốc nghếch phi nhân loại này cũng không có ác ý với hắn.

Viêm Chuyên đột nhiên vươn tay giơ lên đến trước mặt Tiêu Hòa.

"Thế nào? Chẳng phải chỉ bị cắn một ngụm thôi sao, làm như đau lắm vậy?" Tiêu Hòa tâm tình sảng khoái tùy ý liếc một cái.

Vừa liếc, Tiêu Hòa ngây dại, bắt lấy cánh tay Tiểu Viêm nhìn kỹ.

"Đây là...?"

Viêm Chuyên chỉ chỉ cánh tay của mình, nghiêm túc nói: "Nó độc ta."

Tiêu Hòa nhìn cánh tay bị cắn sắp sưng phồng lên, gấp đến độ vội vàng cởi thắt lưng của mình xuống, nhanh chóng quấn lấy phía trên cánh tay Tiểu Viêm, xiết chặt.

"Cậu không phải yêu quái sao, thế nào lại cũng sợ độc?" Tiêu Hòa vừa xiết dây lưng vừa nhỏ giọng nén giận, trong lòng lại nghĩ, mày giả bộ hả mày!

Viêm Chuyên nhìn chằm chằm Tiêu Hòa, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau mới chậm rãi nói: "Nó cũng thế."

Tiêu Hòa dừng một chút, xoay người nói với F đang dương dương tự đắc, xích lại đây xem náo nhiệt: "Mở miệng ra."

"A?" F gãi gãi đầu, nhưng vẫn nghe lời mà há to miệng.

Tiêu Hòa nhón chân lên nhìn miệng hắn.

Tốt rồi, hai chiếc răng nanh cong cong sắc lẹm. Nhân loại bình thường nào mà miệng giấu hai cái răng nanh như vậy còn có thể không cắn phải đầu lưỡi của mình?

Tiêu Hòa đau đầu, "Tôi bảo cậu cắn, chứ không bảo cậu độc cậu ta! Có biện pháp nào giải độc không?"

F nhìn nhìn Viêm Chuyên, không chịu nói.

Viêm Chuyên hợp thời lung lay thân thể một chút.

"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Hòa giơ tay đỡ y, nhất thời cũng không xác định được người nọ là thật sự không thể chống cự độc tố của tên ngốc kia, hay là đang đòi hắn thông cảm.

Có điều nó tại sao phải cần thông cảm của mình? Tiêu Hòa không muốn nghĩ sâu, lắc lắc đầu, ném hết toàn bộ ý niệm có thể làm chính mình mềm lòng trong đầu ra.

"Ta choáng đầu."

Tiêu Hòa há hốc mồm, đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Viêm ở trước mặt hắn biểu hiện được "Mảnh mai vô lực" như vậy, chẳng lẽ nhược điểm của con yêu quái kia chính là sợ độc? Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến tâm phiền ý loạn, lúc này quát F:

"Mau qua giúp tôi dìu cậu ta vào!"

F không tình nguyện đi tới, vừa định nắm lấy cánh tay Viêm Chuyên, đã bị Viêm Chuyên trong tình trạng vô lực gạt ra.

Tiêu Hòa bất đắc dĩ, đành phải ráng hết sức đỡ lấy Viêm tiểu yêu đi về phía phòng khách.

F đương nhiên rất là vui vẻ theo vào.

Mân Côi một bụng nghi hoặc đóng cửa lại. Vị kia thật sự bị độc ngã sao? Thật vậy chăng?

loading...

Danh sách chương: