Chương 17: Suốt Đời Khó Quên
---•---
Đêm hôm ấy, Tống Thanh Thời ôm chặt Việt Vô Hoan vào lòng, liều mạng an ủi, toàn bộ quá trình đều nói năng lộn xộn, lý luận về triết học, y học, xã hội học đều được thay phiên lên sân khấu, khi kích động thì tiếng Anh, tiếng Đức hay cả tiếng Latinh cũng đều thốt ra, đừng nói Việt Vô Hoan không nghe hiểu, dù là chính y cũng không biết mình đang nói gì. Ít nhất, thái độ đúng rồi... Việt Vô Hoan đã sớm khôi phục, hắn lẳng lặng ngửi hương thuốc thoải mái trên thân thể của y, nghe những lời nói lung tung rối loạn nhưng lại khiến cho người ta yên tâm, khóe miệng nhịn không được câu lên một chút độ cung, có phần chua xót. Hắn đã sớm biết, không thể vì yên ổn nhất thời mà giấu giếm, chờ đến lúc người khác phơi bày những quá khứ dơ bẩn đó ở trước mặt Tống Thanh Thời, châm ngòi ly gián, tùy ý bôi đen. Vậy nên trong suốt hành trình dạo quanh thành Nhạc, dù Tống Thanh Thời không phát hiện ra những tập tranh này, hắn cũng sẽ chủ động dẫn y đến hiệu sách, làm bộ lơ đãng để y nhìn thấy, sau đó nhân lúc y còn thích mình mà thẳng thắn một phen, tranh thủ sự thương tiếc cùng với hứa hẹn, chặt đứt mơ tưởng của những người có tâm tư dùng việc này để cơ hội. Thật là buồn cười... Rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm, nhưng vào lúc Tống Thanh Thời mở tập tranh kia ra, hắn vẫn lúng túng đến nỗi không chỗ dung thân. Càng lúng túng hơn đó là, cho dù nhìn thấy những thứ như vậy, trong mắt Tống Thanh Thời có phẫn nộ và đồng tình, nhưng lại không hề có chút dục vọng nào, điều này khiến cho hắn càng thêm rõ ràng nhận ra rằng, thích của hai người là khác nhau. Thích của Tống Thanh Thời là thưởng thức, là trân trọng, là yêu quý. Thích của hắn lại là độc chiếm, là xâm lược, là dục vọng. Việt Vô Hoan tham lam hôn lên từng sợi tóc của y, muốn đến sắp điên rồi... Vì sao mỗi lần thử thăm dò, lại đều cảm thấy người này càng tốt hơn chứ? Sao có thể khiến hắn nỡ buông tay? Nếu có thể gặp được người này vào lúc vẫn còn sạch sẽ, vậy thì tốt biết bao? Nọc độc oán hận lan từ trong lòng ra đến toàn thân, hắn cực kỳ hận Tạ Khuyết, cực kỳ hận Kim Phỉ Nhận khiến mình thành ra thế này, cực kỳ hận cái thế giới ghê tởm này, hắn muốn hủy diệt tất cả mọi nơi ngoại trừ Dược Vương Cốc, để thế giới chỉ còn lại một nơi yên bình, chỉ để lại một người, vậy là đủ... ... Sau khi hai người trải qua việc này, không ai còn tâm trạng đi du lãm thành Nhạc nữa, chỉ tùy tiện nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau lại khởi hành trở về Dược Vương Cốc. Trên đường đi Tống Thanh Thời nghiên cứu đủ loại phương pháp dịch dung và che dấu tung tích cho Việt Vô Hoan. Thậm chí y còn nghĩ tới việc giải phẫu thay đổi hình dạng, nhưng chung quy vẫn không nỡ phá hủy khuôn mặt hoàn mỹ này... Bỗng nhiên, trong cánh rừng truyền đến tiếng tu sĩ tranh đấu. Tống Thanh Thời dừng tiên thú lại rồi đưa mắt nhìn qua, thấy hai tu sĩ có tu vi Kim Đan đang liều mạng với nhau, kiếm khí của hai bên tung hoành, pháp bảo đầy trời, ước chừng khoảng hai khắc, tu sĩ mặc áo đen thảm bại, tu sĩ đánh bại gã đã lấy pháp khí và túi giới tử của gã, sau đó vội vàng cưỡi kiếm rời đi. Tiết mục giết người đoạt bảo như thế này, ở tiên giới nhìn mãi cũng thành quen, không ai có thể xác định thân phận và ân oán của hai bên. Cho nên, trừ phi quen biết với một trong hai, nếu không sẽ chẳng ai nhúng tay vào. Tống Thanh Thời tuân theo pháp tắc của thế giới này, không muốn tham gia vào chuyện tung ta lung tung như vậy, nhìn một hồi, chuẩn bị cưỡi tiên thú rời đi. Việt Vô Hoan ngăn y lại: "Tôn chủ, chúng ta qua xem thử đi, có lẽ người nọ vẫn chưa chết." Nói xong hắn đã cưỡi tiên thú bay đến chỗ tu sĩ áo đen kia, Tống Thanh Thời thấy thế, cũng vội vàng đuổi theo. Tuy rằng tu sĩ áo đen vẫn còn hơi thở, nhưng thương thế lại rất nghiêm trọng, trên người có bảy tám vết kiếm cắt thành miệng vết thương, nội tạng cũng bị hư hao một phần, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh, nếu để đó không chữa trị, sợ là chẳng sống được bao lâu. Vì tránh cho phiền phức, Dược Vương Cốc sẽ không thu lưu người bệnh không rõ lai lịch. Tống Thanh Thời nhíu mày, có hơi do dự. Việt Vô Hoan ngồi xuống, mang bao tay vào, tỉ mỉ kiểm tra vết thương của tu sĩ áo đen một lần, sau đó thỉnh cầu: "Tôn chủ, gần đây ngươi dạy ta phương pháp khâu và phương pháp trị liệu ngoại thương, ta đã học được, nhưng lại thiếu cơ hội tự mình thử luyện. Có thể mang người bị thương này về Dược Vương Cốc, để ta chữa thương cho hắn, luyện tập y thuật được không?" Cho dù vai chính thụ có trải qua những chuyện đáng ghê tởm đến cỡ nào, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn thiện lương như cũ, có lẽ tương lai sẽ trở thành một danh y cứu giúp mọi người. Tống Thanh Thời cảm thán hồi lâu, lập tức đồng ý, giúp xử lý khẩn cấp vết thương cho người bệnh, sau đó để lên tiên thú, mang trở về. Về tới Dược Vương Cốc, Tống Thanh Thời an bày người bệnh tại một căn phòng yên tĩnh. Đây là người bệnh thứ nhất của Việt Vô Hoan, nên hắn đặc biệt dụng tâm, chẳng những khâu lại hết tất cả các miệng vết thương, mà còn tự tay nấu thuốc đút cho người bệnh, không ngừng ghi chép lại trạng thái của sự sống, mọi chuyện đều học hỏi, sợ có nửa điểm sơ xuất. Tống Thanh Thời cũng không thể không cảm thán rằng thiên phú của hắn vô cùng cao, chỉ cần dạy một lần là đã hiểu, mỗi bước đều làm hết sức hoàn mỹ, ghi chép trong khi chữa bệnh cũng vô cùng rõ ràng, dường như không thể bắt bẻ được chỗ nào, sau khi thương thế của người bệnh có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, y cũng yên tâm giao hết cho Việt Vô Hoan xử lý. Lúc tu sĩ áo đen tỉnh lại đã là ba ngày sau, gã ngửi thấy mùi thuốc trong phòng, hơi cử động chỗ vết thương, phát hiện đã được băng bó chặt chẽ, biết là mình được người cứu giúp, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn. Muốn ngẩng đầu cảm ơn, lại thấy được dung mạo minh diễm chưa bao giờ quên. "Là, là ngươi đã cứu ta?" Tu sĩ áo đen lẩm bẩm hỏi. Việt Vô Hoan canh giữ bên giường bệnh, chiếu cố một lúc lâu, thấy gã tỉnh lại, gật đầu hành lễ nói: "Nô gặp qua tiên trưởng." Tu sĩ áo đen tên Xa Vân, là một ma tu, cũng không phải là nhân vật tiếng tăm gì. Hai năm trước, gã may mắn cùng bạn đi đến Kim Phượng sơn trang làm khách, vốn dĩ thân phận của bọn họ không có tư cách đụng tới mỹ nhân tuyệt sắc như Việt Vô Hoan, nhưng mà đêm đó mỹ nhân hầu hạ khách quý không tốt, bị xử phạt, bị hạ dược thưởng cho bọn họ chơi đùa. Mắt phượng tan rã, lệ chí yêu diễm, âm thanh câu hồn, ấn ký giam cầm. Một đêm vui sướng hôm đó, suốt đời khó quên. Dù gã có đến thanh lâu tìm các dạng tiểu quan nào đi chăng nữa, cũng không có được mùi vị như vậy. Xa Vân nhìn Việt Vô Hoan chằm chằm, cảm thấy yết hầu khát khô. Dưới sự khống chế của Hợp Hoan Ấn, nô lệ không có năng lực thương tổn đến người khác, như vậy, mỹ nhân cứu gã, rốt cuộc là vì sao? Hay là mỹ nhân vẫn còn nhớ rõ mình... Dưới ánh mắt nóng rực, Việt Vô Hoan hơi cúi đầu, rót nước thuốc ra, cẩn thận hầu hạ gã uống, sau đó lại cười nói: "Thuốc đắng, tiên trưởng ăn một viên kẹo ngọt đi." Hắn dùng ngón tay trắng nõn, bỏ kẹo ngọt vào trong miệng Xa Vân. Đôi mắt xinh đẹp nhìn gã, bên trong đều là ôn nhu và chờ mong. Xa Vân vô cùng choáng váng, không có cách nào suy nghĩ, viên kẹo vào miệng là tan, dường như bên trong còn có một chút vị chua kỳ lạ. Việt Vô Hoan hầu hạ gã uống thuốc xong, đứng dậy dọn dẹp căn phòng, hắn dời tất cả các tạp vật đến một góc, chỉ chừa lại chiếc bàn nhỏ trống trải cùng với ghế dựa, sau đó mang đôi bao tay da thú vào. Xa Vân chờ mong hỏi: "Có phải ngươi vẫn còn nhớ rõ ta không?" Việt Vô Hoan đi rồi trở về, nhìn gã, trong mắt nở rộ dục vọng sáng rực: "Tiên trưởng thật sự là khiến nô sung sướng, nô không dám quên." Hắn từng giống như một đóa hoa được người tự tay chăm sóc cắt sửa, tuy rằng đẹp nhưng dù sao cũng là vật chế tạo, hiện giờ hắn có sắc thái của chính mình, lại càng thêm lóa mắt rực rỡ, so với năm đó còn đẹp hơn ba phần, nếu Kim Phỉ Nhận nhìn thấy thì có lẽ cũng sẽ hối hận vì đã thả một tuyệt sắc như vậy đi? Xa Vân cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim đập nhanh hơn, cả người nhũn ra, dưới thân dần có phản ứng. Việt Vô Hoan quét mắt liếc thân dưới của gã, cười càng thêm mê người, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực của Xa Vân, đẩy quần áo ra, sau đó nặng nề ấn một chút, ái muội nói: "Hôm nay, ta muốn cùng tiên trưởng sung sướng, được không?" Xa Vân bị câu dẫn đến nỗi tâm viên ý mãn, gần như không thể tin được sẽ có chuyện tốt như vậy buông xuống người mình, bèn vội vàng liên tục hứa hẹn: "Lòng ta có ngươi, nếu ngươi bị chủ nhân ghét bỏ, ta nguyện mang ngươi trở về." Việt Vô Hoan như nghe được chuyện gì thú vị, cười cực kỳ vui vẻ. Ngay sau đó, Xa Vân thấy Việt Vô Hoan dán mấy pháp trận cách âm trước cửa phòng, sau đó lấy một đống dụng cụ kỳ quái trong túi giới tử ra đặt lên chiếc bàn có lót vải bố trắng, dao nhỏ, kéo, kìm, cưa, còn có một vài dụng cụ khủng bố không biết là gì, sau đó giới thiệu từng cái một: "Đây là dao giải phẫu, đây là kéo phẫu thuật và kéo cắt xương, đây là nhiếp đầu cong..." Xa Vân nhận ra không ổn, muốn giãy giụa, lại phát hiện không thể khống chế được tay chân, không có cách nào nhúc nhích. "Ngươi đã dùng Khôi Lỗi Đan, ta luyện ra cũng không tính là quá thành công, không thể khống chế hành động của ngươi, nhưng vẫn đủ dùng," Việt Vô Hoan mặc áo ngoài vào, mang khẩu trang lên, cầm dao phẫu thuật, quan tâm hỏi, "Hiện tại ngoại trừ cơ thể không cử động được, thì cảm giác của ngươi vẫn còn phải không?" Xa Vân vừa sợ vừa giận: "Ngươi không bị Hợp Hoan Ấn khống chế?" Việt Vô Hoan bật ra một tiếng cười trào phúng, trong mắt lại không có bất kỳ tình cảm nào, chỉ có điên cuồng và khát vọng sắp tràn ra ngoài, giống như ác ma bò ra từ địa ngục. "Cầu, cầu xin ngươi, đừng như vậy." Rốt cuộc Xa Vân cũng nhận ra sắp sửa phát sinh chuyện gì, điên cuồng gào rống xin tha, "Buông tha cho ta đi!" Một đêm này tựa như đêm hôm đó, đối mặt với sơn dương không hề có sức phản kháng, ác ma không có thương hại, không có nhân từ, chỉ có đùa bỡn tàn nhẫn. Dao phẫu thuật hạ xuống, tiếng kêu rên thật lâu không dứt. "Ngươi bị cắm có thoải mái không?" Ác ma vui vẻ lặp lại mỗi một câu gã từng nói: "Đến đây, để ta hưởng thụ cực lạc của nhân gian này..." "Dùng thân thể thấp kém của ngươi lấy lòng ta..." "Kêu cho tốt vào, kêu dâm đãng một chút..." "..." Việt Vô Hoan nhìn máu tươi dơ bẩn dính đầy hai tay, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Thì ra hắn đúng là một kẻ điên. ... Đêm đã khuya, trong thư khố, Tống Thanh Thời vẫn ngồi đọc sách trên giường La Hán, bỗng nhiên phát hiện Việt Vô Hoan dựa vào cạnh cửa nhìn mình, không biết hắn đã tắm lúc nào, mặc một chiếc áo đơn mới may màu đỏ, cả người tản ra hương hoa lan hỗn hợp với hương thuốc, tóc cũng ướt sũng, tùy tiện buộc lên, dường như tâm tình rất tốt. Tống Thanh Thời giơ tay, ý bảo hắn vào đây: "Muộn như vậy còn tắm rửa? Cẩn thận bị cảm lạnh." "Quần áo chạm vào vật dơ bẩn, nên phải giặt sạch," Việt Vô Hoan ngoan ngoãn ngồi trên giường La Hán, tùy tay mở một quyển sách ra, "Ta không ngủ được, muốn đọc sách cùng tôn chủ, được không?" Đương nhiên Tống Thanh Thời rất hoan nghênh, đẩy hết đồ ăn vặt trên bàn qua cho hắn. "Đúng rồi," Việt Vô Hoan thuận miệng nói, "Tu sĩ do ta cứu về mấy hôm trước đã tỉnh rồi, nhất quyết muốn đi, ta cũng đành phải để hắn đi." Tống Thanh Thời hơi kinh ngạc: "Đi rồi? Vết thương của hắn vẫn chưa tốt lên mà." Việt Vô Hoan nói: "Ta thấy dường như hắn có chút việc riêng, nên không tiện hỏi nhiều." Tống Thanh Thời sợ hắn không vui, vì vậy khuyên nhủ: "Người bệnh nhất quyết muốn xuất viện, chúng ta cũng không quản được, cứ mặc hắn đi." Việt Vô Hoan mỉm cười: "Không sao, hắn có trả thù lao cho ta, cũng xem như là không ai nợ ai." Tống Thanh Thời thấy hắn không để trong lòng, lập tức vứt việc này ra sau đầu, chuyên tâm đọc sách. Việt Vô Hoan lười biếng đến gần, thoả mãn ngửi hơi thở trên người y. Sát ý điên cuồng dần tan đi, dục vọng khát máu chậm rãi bình phục. Nơi này là mảnh đất bình yên của hắn.-----
Tác giả có lời muốn nói: Tống học bá: Người bệnh kia thật không ra dáng gì cả, không biết nghe lời, vết thương còn chưa tốt đã tùy tiện xuất viện, lần sau không thu nữa. Việt Vô Hoan: Được.loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1: Mỹ Nhân Áo Đỏ
- Chương 2: Loại Trừ Giải Đề
- Chương 3: Trời Sinh Không Có Nước Mắt
- Chương 4: Thoát Khỏi Địa Ngục
- Chương 5: Đáp Án Sai
- Chương 6: Chân Tướng Phía Sau Màn
- Chương 7: Thuốc Tắm Kinh Hồn
- Chương 8: Trị Liệu Tâm Lý
- Chương 9: Nhiếp Thị Độc Kinh
- Chương 10: Thi Thể
- Chương 11: Tố Chất Tâm Lý
- Chương 12: Châm Cứu Trị Liệu
- Chương 13: Sa Đọa Thành Ma
- Chương 14: Cầm Tay Nâng Lược
- Chương 15: Câu Đố Về Nước Mắt
- Chương 16: Cảnh Luyện Ngục
- Chương 17: Suốt Đời Khó Quên
- Chương 18: Nguy Cơ Phá Sản
- Chương 19: Tây Lâm Cổ Vương
- Chương 20: Tự Tiến Chẩm Tịch
- Chương 21: Bái Tế Sư Tổ
- Chương 22: Yêu Nghiệt Khuynh Thành
- Chương 23: Huyễn Cổ Hỏi Tình
- Chương 24: Sinh Lý Học
- Chương 25: Trong Lòng Có Quỷ
- Chương 26: Khóa Tình Cổ
- Chương 27: Người Nhà Bồi Giường
- Chương 28: U Hỏa Hắc Liên
- Chương 29: Hộp Gỗ Cũ Kỹ
- Chương 30: Sinh Nhật Vui Vẻ
- Chương 31: Trúc Cơ Hỏi Trời
- Chương 32: Hứa Hẹn Sinh Mệnh
- Chương 33: Giấc Mộng Mười Năm
- Chương 34: Vô Tình Đạo Tâm
- Chương 35: Phiên Thiên Phúc Địa
- Chương 36: Ước Nguyện Của Thanh Loan
- Chương 37: Phá Độc Trận Sương Mù
- Chương 38: Chất Độc Mãn Tính Hiếm Thấy
- Chương 39: Dã Tâm Tham Lam
- Chương 40: Liều Mạng So Diễn
- Chương 41: Huynh Đệ Đả Hổ
- Chương 42: Hướng Dẫn Viên Du Lịch Kim Bài
- Chương 43: Di Tích Mặc Uyên
- Chương 44: Tâm Tư Hoang Mang
- Chương 45: Trận Pháp Thượng Cổ
- Chương 46: Ác Mộng Phệ Tâm
- Chương 47: Chân Tướng Trong Mộng Cảnh
- Chương 48: Đá Quý Xinh Đẹp
- Chương 49: Nghiên Cứu Trù Nghệ
- Chương 50: Ngọn Lửa Dục Vọng
- Chương 51: Danh Sach Quà Tặng Và Bái Thiếp
- Chương 52: Trời Sinh Một Đôi
- Chương 53: Sách Đọc Trước Khi Ngủ
- Chương 54: Lễ Hội Hoa Ở Nam Hải
- Chương 55: Thanh Tỉnh Và Hồ Đồ
- Chương 56: Tiếng Tiêu Động Tình
- Chương 57: Máu Bán Ma
- Chương 58: Mây Đen Tản Đi
- Chương 59: Nhìn Thẳng Vào Đạo Tâm
- Chương 60: Lý Luận Hỗn Loạn
- Chương 61: Mệnh Phàm Nhân
- Chương 62: Công Đức Kim Quang
- Chương 63: Cơ Duyên May Mắn
- Chương 64: Thí Nghiệm Thất Bại
- Chương 65: Hạt Giống Hy Vọng
- Chương 66: Phạm Phải Sai Lầm
- Chương 67: Nước Chảy Đá Mòn
- Chương 68: Dược Liệu Mất Tích
- Chương 69: Khắc Chế Dục Vọng
- Chương 70: Hướng Dẫn Dạy Học
- Chương 71: Bài Thi Hoàn Mỹ
- Chương 72: Đề Bài Toi Mạng
- Chương 73: Lễ Vật Đính Hôn
- Chương 74: Bướm Báo Thù
- Chương 75: Xé Nát Vận Mệnh
- Chương 76: Phượng Hoàng Niết Bàn
- Chương 77: Vạch Trần Chân Tướng
- Chương 78: Vạn Chiếc Đèn Hồn
- Chương 79: Lần Thứ Hai Xuyên Qua
- Chương 80: Mỹ Nhân Trong Lòng
- Chương 81: Gặp Lại
- Chương 82: Tình Nhu Mộ
- Chương 83: Nhiệm Vụ Khó Khăn
- Chương 84: Thiếu Nữ Áo Đỏ
- Chương 85: Chính Nhân Quân Tử
- Chương 86: Mười Bốn Tháng Hai
- Chương 87: Mỹ Nhân Xà Ảnh
- Chương 88: Vạch Trần Kẽ Hở
- Chương 89: Ô Uế Chi Ma
- Chương 90: Dũng Khí Giãy Dụa
- Chương 91: Thẩm Phán Lựa Chọn
- Chương 92: Khổng Tước Kim Sắc
- Chương 93: Ba Sự Lựa Chọn
- Chương 94: Dao Sắc Xuyên Tim
- Chương 95: Giá Trị Nghiên Cứu
- Chương 96: Lệnh Bài Phượng Hoàng
- Chương 97: Hiểu Lầm Chồng Chất
- Chương 98: Nỗ Lực Đọc Sách
- Chương 99: Hồi Ức Của Mặc Uyên
- Chương 100: Lựa Chọn Ưu Tiên
- Chương 101: Giao Lưu Câu Thông
- Chương 102: Thiên Sơn Vạn Thủy
- Chương 103: Quy Đan Vạn Năm
- Chương 104: Ấn Ký Thần Hồn
- Chương 105: Chiến Dịch Phục Ma
- Chương 106: Đáp Án Nhiệm Vụ
- Chương 107: Thẳng Thắn Thành Thật
- Chương 108: Gian Lận Nhiệm Vụ
- Chương 109: Ma Triều Đột Kích
- Chương 110: Tiên Linh Đảo Chủ
- Chương 111: Số Mệnh Vai Chính
- Chương 112: Cảm Giác Mông Lung
- Chương 113: Sai Lầm Của Hệ Thống
- Chương 114: Bảo Toàn Năng Lượng
- Chương 115: Nhân Vật Phản Diện Tà Ác
- Chương 116: Nguyện Vọng Của Thanh Loan
- Chương 117: Hãy Mở Mắt Ra
- Chương 118: Thế Giới Tân Sinh
- Chương 119: Đại Kết Cục
- Phiên Ngoại: Mảnh Ghép Nhỏ