Chương 8

Biên tập: Red Tea

Chỉnh sửa: June

"Hãy đón nhận mọi điều bất ngờ mà cuộc sống ban tặng với một thái độ lạc quan."

========

Gấu nhỏ ba lần bốn lượt từ chối ăn mỡ moóc, rốt cuộc Otis dường như đã xác định rằng đối phương không thích nó lắm, song hắn vẫn hơi khó hiểu, sao lại có gấu Bắc Cực không thích ăn mỡ moóc nhỉ?

Đối với hắn thì đây là phần tốt nhất rồi nhưng có lẽ gấu nhỏ thích ăn các bộ phận khác hơn. Hắn tôn trọng ý kiến của cậu, tự mình xơi hết chỗ mỡ.

Trong khoảng thời gian Kiều Thất Tịch sống ngoài tự nhiên này, quả thật là cậu hơi gầy đi. May sao cậu tính được lúc này nên lúc ở trạm cứu hộ đã ăn như trái bóng.

Mặc dù những ngày này lượng chất béo có vơi đi chút chút, nhưng xét về tổng lượng thì vẫn đáng kể.

Nếu chưa gặp phải tình huống bất đắc dĩ thì còn lâu cậu mới ăn uống theo khẩu vị của Otis.

Nói chung là thịt của moóc không ngon bằng thịt báo biển, Kiều Thất Tịch nghĩ ngợi, gãi gãi hai má. Cậu chưa biết nên biểu đạt với Otis như thế nào để lần sau cả hai có thể đi bắt báo biển?

Còn về lòng trắc ẩn.

Nói chứ xin lỗi nhá, bây giờ cậu chỉ là một cái máy kiếm ăn không cảm xúc thôi.

Đang ăn cơm vui vẻ, một con chim biển to lớn lướt qua đầu Kiều Thất Tịch, xém chút nữa cướp lấy đồ ăn trên móng vuốt cậu.

Kiều Thất Tịch giật nảy mình, cái gì dậy chời?

Một đám chim biển xoay quanh trên bầu trời, rõ ràng chúng nó bị mùi máu tươi trên bờ biển hấp dẫn tới.

Hầu hết các loại chim biển trong mùa này mới đẻ trứng xong. Cũng giống như các loài động vật khác, nhu cầu thức ăn của chúng vô cùng cấp bách.

Kể cả là cướp lấy thức ăn từ miệng gấu Bắc Cực, chúng cũng phải thử một lần.

Lúc ăn Otis cũng sẽ bắt gặp những con chim biển làm hắn bực mình này, nhưng ít ra chúng nó chưa dại đến mức cướp thức ăn của hắn. Nguyên nhân là vì khi hắn đứng lên, chiều cao đạt tận hai ba mét, nếu hắn phát động tấn công thì có thể một nhát dứt khoát, biến chim biển thành topping.

"Rống..." Otis phát ra âm thanh kinh hoàng để xua đuổi lũ chim, tránh cho chúng làm phiền gấu nhỏ đang ăn.

Những con chim đói bụng tính lại gần nhưng lại sợ lực công kích của gấu Bắc Cực.

Vì vậy chúng chỉ có thể chờ đợi một cơ hội gần đó. Chờ cho đến khi hai con gấu ăn no xong và nghênh ngang rời đi, bọn chúng sẽ nhanh chóng xà xuống tóm lấy một vài mảnh xương xẩu còn sót lại.

Otis vừa đuổi chim vừa chậm rãi cắn xé đồ ăn. Mãi đến khi Kiều Thất Tịch ợ một hơi, ngồi một bên thở và liếm láp móng vuốt, hắn mới tăng hết công suất giải quyết phần còn lại của con moóc.

Cân nặng của moóc nhỉnh hơn báo biển một chút. Con này nặng chừng 250kg thì Otis và gấu nhỏ ăn khoảng 80%. Sau khi cả hai rời đi, đàn chim biển vẫn luôn dõi theo gắt gao bèn lao xuống và tranh nhau cướp xác con moóc.

Chú gấu Bắc Cực nhỏ vừa ăn no xong, trên đường đi cứ thở hổn hển. Hơn nữa âm thanh kịch liệt từ phía sau thành công thu hút sự chú ý của cậu, khiến cậu cứ phải vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn suốt.

Vô số loài chim biển đang vồ lấy xác con moóc, tạo ra một cảnh tượng đặc biệt dữ dội.

Trong thoáng chốc Kiều Thất Tịch cảm thấy đầu gấu hơi run lên, sinh tồn tại tự nhiên thật là tàn nhẫn, đã bộc trực lại còn đẫm máu.

Chỉ cần không cố gắng hoặc kém may mắn một chút thôi, chưa kịp xơi mồi đã phải lìa đời.

So với những động vật hoang dã khác mỗi ngày đều chăm chỉ kiếm ăn, Kiều Thất Tịch cảm thấy mình là một kẻ được thần may mắn độ, ít ra cậu còn có Otis.

Tuy nhiên cậu cũng muốn nhanh chóng trưởng thành!

Hay bây giờ đi làm một con hàu sống nhỉ.

Bí quyết để trở nên to cao, mạnh mẽ và quyết liệt là gì?

Là kiếm ăn!

Nhưng Otis rõ ràng không muốn dẫn cậu sang bãi đá ngầm bên kia tản bộ. Giờ khi hắn đã ăn no, Otis dắt gấu nhỏ đi bộ dọc theo bờ biển xuống phía hạ lưu.

Sau bữa ăn, bước chân của vị vua vùng cực này lười biếng và thanh thản. Không còn sự cảnh giác và khẩn trương trong bước di chuyển khi kiếm ăn nữa mà chỉ còn lại sự uể oải có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đặc biệt là Kiều Thất Tịch, hai con mắt tròn xoe híp thành hình bầu dục, sắp sửa có xu hướng biến thành cọng chỉ.

Không phải do cậu buồn ngủ, chẳng qua trời nắng rất thoải mái thôi. Cậu không cần nhìn đường đi mà chỉ cần chừa một khe hở đủ để nhìn thấy cái mông to của Otis là không sợ bị lạc.

Vào tháng năm bờ biển ít nhiều gì sẽ xuất hiện cạm bẫy, chẳng hạn như mặt băng thoạt nhìn vô cùng chắc chắn kia, đạp lên rồi mới biết mong manh dễ vỡ.

Gấu Bắc Cực biết bơi và đương nhiên chúng không quan tâm nếu mình rơi xuống nước, lỡ mà có rơi thì đi lên lại là được.

Nhưng Kiều Thất Tịch không giống thế, lúc cậu giẫm nát mặt băng và rơi xuống nước, phản ứng đầu tiên là hô cứu mạng.

Otis nghe thấy tiếng băng vỡ vụ bèn quay đầu nhìn lại, gấu nhỏ đâu mất tiêu rồi?

Gấu nhỏ đâu thì không thấy mà chỉ thấy băng nứt ọc ọc bọt nước.

Chú gấu Bắc Cực thông minh này ngay lập tức lo lắng chạy lại rồi lao xuống nước không chút do dự. Hắn lặn xuống và từ dưới đẩy Kiều Thất Tịch lên trên bờ.

Con người khó mà vượt qua được nỗi sợ hãi giẫm nứt băng rồi rơi xuống nước. Sau khi Kiều Thất Tịch lấy lại tinh thần, cậu cảm thấy cái này chỉ là chuyện nhỏ, cậu không sợ lạnh, lông dày không thấm nước, cậu vừa biết bơi vừa biết lặn, quan trọng là cậu có Otis.

Băng nứt chẳng qua là chuyện nhỏ trong chuyện nhỏ mà thôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao Otis giẫm lên không sao mà đến lượt cậu bước qua thì nó lại vỡ?

Bộ Otis muốn hại cậu à, không thể nào, thế giới động vật đâu nhiều âm mưu đến thế. Xem ra cậu không may là do cậu vốn xu thôi...

Trên bờ, một cơn gió thổi qua, Kiều Thất Tịch liếc nhìn bản thân ướt như chuột lột trên mặt nước, cậu chợt nhận ra một điều, anh đây không phải hàng mập pha kè.

Sau đó Otis cũng đứng dậy, hắn cúi đầu ngửi ngửi gấu nhỏ thoạt nhìn hơi sợ hãi đang ngồi trên mặt đất.

Hắn nhẹ nhàng ủi ủi Kiều Thất Tịch, động tác trấn an nhẹ nhàng thoải mái.

Kiều Thất Tịch cảm nhận được sự áy náy và lo lắng của đối phương, bỗng chốc thấy mình trông có vẻ u ám, mà như thế thì không nên. Vì vậy cậu lập tức đứng lên, rũ sạch nước biển trên ngồi rồi giúp Otis liếm sạch nước biển trên lông mày.

Ái chà chà, nếu có thể nói chuyện thì tốt rồi, cậu chắc chắn sẽ bảo Otis rằng đó không phải lỗi của hắn, người nào dẫn con nít theo mà chả có lúc sai sót.

Tuy không thể phủ nhận sự thật do hắn giẫm nứt băng trước...

Nhưng ai bảo cậu đi không nhìn đường, cậu vẫn có một phần trách nhiệm, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm.

Đoán chừng Otis cũng thấy đi trên băng gần bờ không an toàn lắm, vì thế hắn đã đưa Kiều Thất Tịch về phía trước và đi tới một mảnh tương đối rắn chắc để nằm phơi nắng trên đó.

Vẫn là vị trí cũ mà Kiều Thất Tịch ưa thích, là nơi được che chắn bởi các tảng băng trôi.

Với lại Kiều Thất Tịch không thích cảm giác ướt át trên người lắm, sẽ dễ chịu hơn nếu bộ lông bồng bềnh và khô ráo.

Trong khi Otis nằm ở bên cạnh lẳng lặng ngủ, cậu bận rộn cả buổi xoay người để mặt trời có thế chiếu đủ 360 độ không góc chết và sấy khô lông của cậu.

Xoay nhiều mệt quá, vừa hay đến lúc phơi bụng, Kiều Thất Tịch chịu hết nổi rốt cuộc lăn đùng ra ngủ ngáy o o.

Otis đã dậy từ sớm. Lúc hắn tỉnh lại gấu nhỏ bên cạnh đã ngã chổng vó, trong đó một cái chân còn khoác lên trên cổ hắn.

Để lộ bụng ra ngoài rất nguy hiểm cho nên động vật hoang dã hiếm khi nào ngủ kiểu này.

Một Otis bình tĩnh và cảnh giác không khỏi cảm thấy như vậy quá nguy hiểm, bèn dùng chút bạo lực giúp gấu nhỏ đổi lại tư thế ngủ. Tưởng rằng làm thế sẽ khiến đối phương thức giấc, nhưng không, gấu Bắc Cực nhỏ vẫn yên giấc nồng say.

Otis tiến lại gần khuôn mặt của Kiều Thất Tịch và cẩn thận ngửi. Từ hơi thở của cậu, hắc chắc mẩm cậu đang ngủ rất sâu và còn lâu mới tỉnh được.

Gần đây không có con gấu Bắc Cực xa lạ nào trong vòng bán kính 30 km, cũng như không có loài ăn thịt trên cạn như cáo và sói. Otis tạm thời rời khỏi Kiều Thất Tịch và đi đến những nơi khác để kiếm ăn.

Quá trình này có thể mất một giờ, hoặc có thể là hai giờ, hoặc thậm chí lâu hơn.

Đồ ăn có được mang về nhanh hay không còn phụ thuộc vào khả năng và sự may mắn của người thợ săn.

Bản lĩnh thì Otis không thiếu, chỉ cần hắn đủ may mắn là hắn có thể nhanh chóng mang đồ ăn về chia cho gấu nhỏ rồi.

Nhưng cuộc sống luôn tồn tại những sự cố ngoài ý muốn.

Khoảng một giờ sau khi Otis rời đi, mảnh băng mà Kiều Thất Tịch ngủ trên đó bị tách khỏi đất liền và trôi ra biển.

Nói như thế nào nhỉ, hai người bọn họ cộng lại phải có 2000kg. Mặt băng này vốn đã hơi yếu ớt, không thể nào chịu được sức nặng cả hai, bị tách ra cũng hợp tình hợp lý.

Rồi sau khi Kiều Thất Tịch tội nghiệp tỉnh dậy, khuôn mặt xù lông tràn ngập dấu hỏi to to nhỏ nhỏ.

Tui là ai?

Tui đang ở đâu?

Tại sao tui cảm thấy tui đang trôi lơ lửng?

Ủa rồi Otis đâu?

Nội tâm tự hỏi bốn câu, hỏi xong hốt hoảng, hỏi xong run rẩy.

Cậu quay đầu nhìn đất liền xa xa, okay, không xa lắm.

Hi sinh bộ lông vừa phơi khô để bơi về không vấn để gì, nhưng vấn đề là Otis đâu mất tiêu rồi?

Cứ như thế này thêm vài lần nữa thì Kiều Thất Tịch cảm thấy mình sớm muộn gì cậu sẽ bị PTSD mất. Mỗi ngày đều phải sống trong dầu sôi lửa bỏng lo lắng rằng 'không biết Otis có tính vứt bỏ cậu một mình' hay không.

May mắn thay, vào lúc Kiều Thất Tịch chuẩn bị nhảy xuống nước thì cậu thấy bờ biển đằng kia, Otis vội vàng quay lại với thức ăn trong miệng.

Ý hiểu rồi, thì ra là đi kiếm ăn.

Nguy cơ bị vứt bỏ được giải trừ, chú gấu bé nhỏ kích động nhảy hai cái trên tảng băng. Hên là khối băng nổi này đủ lớn để chịu được nỗi phấn khích của cậu.

Otis mới là người chịu không nổi. Hắn vứt đồ ăn xuống và đuổi theo dọc bờ biển về phía hạ lưu.

Kiều Thất Tịch nhắm tới một tảng băng nổi phía hạ lưu, cậu tìm một vị trí thuận lợi và nhảy xuống biển với hy vọng có thể bơi vào bờ trong khoảng cách ngắn nhất.

Dùng mắt thường không thể tính được khoảng cách thực sự trên biển. Có thể nhìn bằng mắt sẽ thấy khoảng cách rất ngắn nhưng chân chính bơi rồi mới thấy nó rất xa.

Nếu ai nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ toát mồ hôi lạnh cho chú gấu Bắc Cực nhỏ bé đang vùng vẫy dưới biển sâu này.

Con người sống trên đất liền có một nỗi sợ hãi tự nhiên đối với biển sâu, bởi vì họ không cách nào chinh phục biển cả cũng như các lực lượng tự nhiên khác như băng và bão tuyết.

Otis bèn nhảy xuống biển và bơi về phía gấu nhỏ. Là một chú gấu Bắc Cực hoang dã đích thực, tốc độ bơi của hắn nhanh hơn gấp ba lần so với Kiều Thất Tịch.

Thành thật mà nói, một mình vùng vẫy giữa biển cả bao la rất đáng sợ. Nhưng Otis đã đến và hộ tống cậu trở về mặt đất, nhờ vậy mà Kiều Thất Tịch hết sợ ngay lập tức.

Thực ra không thể nói rằng Otis đang giúp cậu, trên thực tế lần này Otis không dìu cậu bơi nữa mà chỉ đứng bên cạnh làm bạn, cảm giác hắn đang trông chứng cậu để cậu không chết đuối thôi.

Nói chính xác hơn đây là dáng vẻ cha mẹ dạy dỗ con cái, nếu gặp khó khăn phải biết tự mình phấn đấu vươn lên.

Nhưng họ không ngờ rằng con nít lại không thích cố gắng.

Kiều Thất Tịch béo, mà béo thì bơi rất mệt, mà mệt thì tính tình nóng nảy, mà đã nóng nảy thì dễ nổi điên.

Lần trước rơi xuống hố băng, ok, cái đó là do mình đi đường không ngó trước ngó sau. Kiều Thất Tịch tự úp nồi cho bản thân mình, điều này có thể bỏ qua.

Còn lần này thì sao, lần này là do Otis quá bất cẩn chứ sao.

Biết rõ trên mặt băng rất nguy hiểm rồi nhưng vẫn cố chấp đưa cậu đến một nơi xa lạ.

E hèm vị phụ huynh này hơi vô trách nhiệm rồi nhá.

Kiều Thất Tịch khó nhọc sử dụng tứ chi hì hục hì hục bơi lên trên bờ, thỉnh thoảng sẽ mở to mắt nhìn một chút, còn bao xa nữa đây?

Nhắc tới bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể của gấu Bắc Cực thì phải nói đến đôi mắt này. Chúng rất dễ bị thương trong gió và tuyết, thậm chí dưới biển không khác là bao.

Kiều Thất Tịch trong một ngày rơi xuống nước hai lần, cậu vốn chưa có kinh nghiệm đã để nước biển ngấm vào mắt, đương nhiên lâu ngày sẽ cảm thấy hơi khó chịu.

Khi ánh mắt bị ngăn trở, tốc độ bơi về phía trước cũng chậm dần.

Otis nhận được tín hiệu rằng gấu nhỏ đang vô cùng yếu ớt. Không nghi ngờ gì nữa, hắn thay đổi vị trí của mình, lặn xuống dưới bụng của Kiều Thất Tịch, sau đó nổi lên để cõng Kiều Thất Tịch bơi nhanh về phía trước.

Kiều Thất Tịch mới nãy còn cà khịa vị phụ huynh này, một giây sau đã thấy cậu tựa vào lưng Otis, trong lòng cảm động muốn chớt, không khỏi khen hắn tốt quá đi.

Đồng thời cậu lo mình béo quá khiến Otis mất nhiều sức lực.

May mắn thay, với cân nặng hiện tại thì Otis vẫn có thể cõng được cậu, biệu hiện bên ngoài cũng không tới nỗi đuối sức.

Trên thực tế, Otis vốn là một kiện tướng bơi lội nên làm điều này chẳng phí bao nhiêu sức, đây chẳng qua là mới bắt đầu thôi.

Kiều Thất Tịch ba chân bốn cẳng leo lên bờ, nằm trên đó như một con búp bê giẻ rách bị tra tấn và thở hổn hển. Vừa rồi ngâm mình trong nước lâu như vậy, cậu cảm thấy hơi lạnh.

Nếu giớ có một đống lửa thì đỡ biết bao.

Cậu học sinh giỏi khoác trên mình lớp da gấu trắng, trong đầu bắt đầu nảy lên những suy nghĩ quái đản.

Cơ thể Otis ướt đẫm nước, lúc lên bờ chỉ muốn rũ hết nước cho khô ráo.

Kiều Thất Tịch đang ghé bên chân Otis cảm thấy có có gì đó không ổn ập tới. Không được rồi.

Trong lòng cậu hò hét: Dừng tay, anh Gấu đừng!!

Việc gì đến cũng phải đến. Lúc đầu cậu tính đứng dậy và né khỏi thảm họa này, nhưng cơn ác mộng lại đến quá nhanh.

Otis tự nhiên vung nước như chốn không gấu.

Cái lượng nước này đối với Kiều Thất Tịch mà nói, ngang ngửa một trận mưa to.

Thiệt là đáng ghét mà, lông trên đầu bết thành một đống.

Thù mới hận cũ tụm lại một chỗ đã khơi dậy toàn bộ hận thù trong lòng chú gấu nhỏ ngây thơ.

Kiều Thất Tịch ngẩng đầu cắn một ngụm vào tay Otis.

loading...

Danh sách chương: