Chương 15: Mệnh huyền nhất tuyến
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: Hiểu Mịch | Đọc kiểm: Red Tea
Sắp toi đời rồi~
***
Mưa nhỏ lâm râm cả một đêm, sáng sớm hôm sau khi trời còn chưa sáng, hai anh em ở lầu ba đã đồng loạt đẩy cửa, Cố Dương đeo một chiếc ba lô cỡ lớn, âm thầm lặng lẽ đi phía sau Cố Diệp xuống tầng rồi vào gara.Cố Dương vừa định mở cửa xe thì Cố Diệp đã kéo cổ áo nó một phát: "Đừng lên, để anh vẽ cái bùa đã.""Vâng." Cố Dương ngoan ngoãn đứng một bên, vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Diệp vẽ bùa trong không khí.Tài xế: "..."Đến khi lên xe, bác tài xế vừa định khởi động thì Cố Diệp nói: "Từ từ, chờ sáu giờ rồi hãy đi ạ, sớm một chút cũng không được, hôm nay cháu phải phát tài."Bác tài xế không nói gì, bụng nghĩ chả trách sao chủ tịch Cố hay đánh con, nếu là bác thì bác cũng muốn đánh. Tối hôm qua cậu ba nói bác phải đến gara để dẫn cậu ấy đi một chỗ, còn tưởng rằng cậu ấy có việc gấp, thế mà lại đi chơi ba cái trò mê tín dị đoan, sắp thi đại học rồi cũng không biết lo gì cả.Hai phút sau, xe khởi động, tài xế hỏi: "Cậu ba, cậu tư, hai cậu muốn đi đâu?"Cố Diệp bấm đầu ngón tay tính tính: "Đi thẳng hướng đông, dừng xe ở chân cầu vượt đầu tiên là được."Cố Dương cũng hưng phấn ôm ba lô của mình, kéo khóa ra đưa cho Cố Diệp xem: "Anh, xem em chuẩn bị hết cả rồi này!"Cố Diệp vừa thấy đã bị chọc cười: "Em lại đổi đạo bào nữa hả?""Tối qua em gọi cho đại lý bán hàng, mua liền đó."Cố Diệp dở khóc dở cười, nhịn cười khen một câu: "Em thật thông minh.""Hì hì" Cố Dương vui vẻ mặc bộ đạo bào trên người, lấy cái kính râm từ trong ba lô ra: "Anh, lát nữa em có phải giả mù không? Có phải sờ xương hay gì không?"Cố Diệp xui đuổi: "Không cần, kẻ lừa đảo mới cần nhiều trang phục và đạo cụ như vậy, hai chúng ta không cần phải làm thế."Mặt tài xế cứng ngắc, hai anh em nên lo xem về nhà có bị đánh hay không đi.Đi thẳng hướng đông, nửa giờ sau cuối cùng cũng thấy được cầu vượt, tài xế nhìn hai người đi xuống lo lắng hỏi: "Cậu ba cậu tư, chi bằng hai cậu về với tôi đi."Cố Diệp khoát tay, bình tĩnh nhàn nhã nói: "Không cần, ở đây được rồi ạ."Bác tài xế đi hai bước lại quay sang nhìn hai anh em nghĩ bụng nếu nói đến mấy đứa con ông cháu cha nhà khác thì sẽ là chơi xe, tán gái, đánh nhau, ẩu đả. Còn con ông cháu cha Cố gia thì lại bày cái sạp xem bói, thật đúng là con nhà giàu thanh liêm trong sạch.Lúc này mới là tờ mờ sáng, ngoài vài chiếc xe lác đác thì đến ngay cả người đi đường còn không có, hai anh em dọn quầy xong thì Cố Dương nghi hoặc: "Anh, thật sự sẽ có người đến xem mệnh sao? Hay là chỗ này của chúng ta không được tốt?"Cố Diệp nhìn chiếc siêu xe cách họ hai trăm mét, nở nụ cười: "Chả phải tới rồi đấy sao? Thời gian vừa đẹp."Cố Dương cũng nhìn qua, nghĩ bụng đừng nói sẽ xe sẽ dừng lại nha.Lập tức, chiếc xe kia đi đến trước mặt, không hề có ý định dừng cứ thế đi ngang qua hai người. Cố Dương vừa định nói lần này anh tính sai rồi thì không ngờ, xe kia vừa đi qua hơn mười mét thì đột nhiên giảm tốc độ, dần dần đậu ở ven đường sau đó từ từ lùi lại.Cố Dương sợ há hốc mồm, thế mà lại quay lại! Anh ba đúng là thần tiên!Hạ Vân Ích là ông chủ của nhà máy gia công giày da, buôn bán không hề tệ, một năm thu vào cũng mấy trăm vạn, năm trước còn nhận một đơn đặt hàng, đúng là đang lúc sự nghiệp vươn lên. Mấy hôm trước, kho hàng đột nhiên bốc lửa lớn đến mức tất cả hàng hóa không còn gì. Nếu đến kỳ không thể giao hàng thì hắn có bán cả nhà máy cũng không đền bù nổi. Bị ép đến tuyệt vọng, Hạ Vân Ích rơi vào đường cùng, phải đến các đại lý công xưởng xung quanh hỏi thăm một lần để họ giúp hắn chắp vá. Nhờ vả từ trên xuống dưới cả một tuần nay nhưng vẫn không tìm được nơi nào chịu giúp hắn. Trên đường tuyệt vọng trở về thì hắn nhìn thấy hai thanh niên đang ngồi dưới chân cầu vượt.Hạ Vân Ích xuống xe, nhìn hai đứa nhỏ đang quơ quơ gì đó, trong lòng đang đắng như nuốt thuốc mà vẫn không nhịn được phải cười: "Trời lạnh thế này sao hai cậu lại đến đây bày quán? Quá chuyên nghiệp rồi đấy."Cố Diệp cười tủm tỉm: "Chờ người hữu duyên, ông anh, muốn xem một quẻ không?"Hạ Vân Ích cười khổ: "Nếu xem bói có tác dụng thì tôi còn phải tốn sức làm gì nữa." Hắn móc ba trăm tệ trong túi ra đưa cho Cố Diệp, người trông có vẻ lớn tuổi hơn: "Tôi thấy các cậu mặc đồ đẹp thế, chắc xuất thân cũng không tệ, có phải trong nhà cũng xảy ra chuyện gì rồi không? Ba trăm đồng này đủ để hai anh em ăn cơm hai ngày, đi tìm người thân bạn bè giúp đỡ đi, còn trẻ đừng làm chuyện không đứng đắn."Cố Diệp nheo mắt: "Anh càng phải lo cho kinh tế của mình hơn mới đúng đấy."Hạ Vân Ích sửng sốt, bị đôi mắt đen hơn người thường mang theo ý cười nhạt của Cố Diệp nhìn vào, đột nhiên hắn có cảm giác bị nhìn thấu, trong lòng lập tức run lên. Hiện tại hắn đang lái một chiếc xe sang trọng và một bộ quần áo tươm tất, làm sao cậu thiếu niên chưa từng gặp hắn bao giờ này lại biết hắn đang thiếu tiền? Lẽ nào thật sự gặp được cao thủ rồi? Sắc mặt Hạ Vân Ích trở nên nghiêm túc, định bụng cược một phen, trầm giọng hỏi: "Cậu bạn nhỏ, xem một quẻ bao nhiêu tiền?"Cố Diệp nhìn vào ánh mắt đối phương: "Nhìn anh giờ nghèo túng thế này, trước lấy của anh ba nghìn, nửa năm sau gặp lại lấy của anh thêm ba vạn."Khuôn mặt Hạ Vân Ích bình tĩnh, vẫn chưa có ý định từ bỏ hỏi: "Cậu nhìn đâu mà thấy rằng tôi đang nghèo túng?"Cố Diệp bình tĩnh nhàn nhã nói: "Thích đoán thì đoán thôi."Ma xui quỷ khiến thế nào, Hạ Vân Ích cắn chặt răng lấy hết tiền trong túi ra, vừa đủ ba nghìn.Cố Diệp nhận tiền cất vào túi mình, lúc này mới nói: "Tôi nhìn sắc khí của anh, khí thu hẹp lại mà ấn đường có sắc nhưng không đậm, vận may của anh chỉ kéo dài trong ba năm thôi. Đưa tay đây, xem chỉ tay."Hạ Vân Ích thầm kinh hãi, mấy năm trước vận tốt không ngừng đến, đếm ngày thì đúng là ba năm!Cố Diệp nhìn tay hắn: "Nhà anh xảy ra hỏa hoạn."Hạ Vân Ích trợn mắt há hốc mồm, xem quá chuẩn!Cố Diệp cười khẽ: "Một phần hồng chủ một phần tài, có đôi khi Tái Ông mất ngựa* ai biết là họa hay là phúc. Nếu anh tin tôi thì hãy nhắm hướng đông mà đi, đi thẳng về hướng đấy, nhất định sẽ có ngày trở lại như xưa. Nếu quẻ này đúng, nhớ ba tháng sau đem tiền đến đây đưa tôi, nghỉ hè tôi sẽ mở quán ở chân cầu vượt này."*Tái Ông Mất ngựa: mọi người tra gú gồ để biết câu chuyện này nha, có điển tích hẳn hoiHạ Vân Ích cắn chặt răng, gật đầu đồng ý với cậu: "Cảm ơn tiểu tiên sinh đã chỉ điểm!"Hiện giờ đã đến nước đường cùng, tim Hạ Vân Ích "thịch" một tiếng, trực tiếp quay đầu xe đi thẳng về hướng đông! Nhắm thẳng hướng đông!Cố Dương nhìn túi tiền của Cố Diệp, mắt đeo kính râm tỏa sáng: "Anh! Anh xem một quẻ mà nhiều tiền vậy sao?"Cố Diệp mỉm cười vỗ vỗ đầu nó: "Thằng bé ngốc, kẻ có tiền thì như vậy là ít đấy.""Không phải anh vừa nói anh ta còn nghèo hơn tụi mình sao?""Nhưng về sau anh ta sẽ có tiền, có rất nhiều tiền."Sau khi kiếm được khoản nho nho, Cố Diệp và Cố Dương tìm một chỗ ăn sáng, miếng cuối cùng vừa nuốt xuống thì đã bị Bà Cố tóm được, nhét vào trong xe, kéo đến tiệm thẩm mỹ vừa khai trương của bà."Xem phong thủy cho mẹ, đổi thành chậu châu báu, cây rung tiền, mỗi ngày tiền phải đến ào ào."Cố Diệp không nói gì, nhìn vị trí tiệm của bà: "Mẹ, phong thủy rất là tốt rồi, cần sửa làm gì nữa?"Bà Cố ghét bỏ nói: "Đây đều là do con tiện nhân Hồ Ngọc cho người sửa, mẹ thấy mà ghê nên giờ muốn sửa lại."Cố Diệp nhịn cười: "Được, để con sửa lại tụ tài cục cho mẹ, đặt cái bàn này ở cạnh tường, ở đây để một chậu cá, muốn nước tốt thì thêm một lớp rong và cát. Cát có thể tụ khí nước có thể tái khí, khách trong tiệm nhất định sẽ đông đúc không thôi."Chủ tiệm đi sau bà Cố ngẩn người, không ngờ đại sư phong thủy bà Cố gọi tới lại nhỏ như vậy, lại còn là con mình, nhìn được ánh mắt của bà Cố khiến bà hiểu rằng không thể xem thường được.Cố Diệp chỉ chỉ một tầng ở phía đông: "Hướng đông nam tượng trưng cho tiền bạc đi vào, nơi đó có vấn đề thì chỗ khác dù tốt cũng vô dụng, bình phong không được, đổi cái khác chắc hơn đi."Bà Cố nghiêm túc nói: "Để mẹ nói người ta xây một bức tường."Cố Diệp cạn lời: "Mẹ vui là được rồi ạ."Bà Cố phấn khích: "Mau nhìn xem còn phải sửa gì nữa, sửa xong rồi chúng ta đến tiệm tiếp theo."Cố Dương kinh ngạc: "Mẹ, mẹ mua bao nhiêu tiệm thế?""Mười cái." Bà Cố xoa cằm, ngạo nghễ nói: "Hồ Ngọc bán giá thấp nên mẹ mua lại cho bà ta tức chết đi, chỉ là tiền tiêu vặt của bà đây mà thôi."Cố Dương nghi hoặc: "Không phải của cha sao ạ?""Không phải!" Bà Cố tức giận đánh lên lưng thằng con một cái: "Là tiền của bà đây!"Cố Diệp mệt mỏi, thằng bé này, nói bừa lại trúng tim đen, hỏi sao không bị đánh?Đi theo mẹ kế một ngày, Cố Diệp cũng sửa sang lại phong thủy của các tiệm khác. Trời đã nhá nhem tối, Bà Cố xem thời gian rồi book luôn một phòng riêng ở nhà hàng, sau đó gọi cho Cố Đức Thành: "Em dẫn hai đứa ăn ở ngoài rồi, cơm chiều anh tự xử đi nhé."Cố Diệp và Cố Dương ăn rất vui vẻ, sau một ngày, chủ tịch Cố về nhà rồi lại phát hiện không thấy vợ cũng không thấy con đâu, nhìn bảo mẫu bưng lên một bàn đồ ăn mà thở dài, húp một ngụm canh, cảm thấy thật vô vị tẻ nhạt.Không có đầu óc sao có thể trở thành bà Cố? Ngẫu nhiên tùy hứng vừa hay khiến cho Cố Đức Thành hiểu được, nhà này không thể không có bà. Bà Cố không định về sớm nên không ngừng gắp rau cho Cố Diệp: "Ăn thêm chút đi, em con còn cao hơn con, con ăn ít như thế mới không lớn lên được đấy."Cố Diệp cầm chén nói: "Con nghi ngờ trước đây em nó còn ăn luôn một phần dinh dưỡng của con mất rồi...""Bậy bạ!" Bà Cố đỏ mặt nhét một con tôm vào miệng Cố Diệp: "Con là do sinh non, hơn nữa còn bị khó sinh, suýt nữa thì con bị ngạt chết rồi. Bẩm sinh con đã không khỏe như em con, có thể nuôi thành thế này là mẹ đã rất cố gắng rồi đấy.""Con biết rồi." Cố Diệp nở nụ cười: "Trêu mẹ chút thôi."Bà Cố: "..."Ăn cũng không chặn được cái miệng nó!***Ngày khai giảng, Cố Diệp trở về trường học từ sớm, bên cạnh sao cứ có cảm giác yên ắng không tên. Cậu như có linh cảm nhìn về vị trí của Triệu Bằng Vũ, thường ngày hắn ta đến rất sớm, thế mà không hiểu sao giờ còn chưa thấy đâu.Lúc này, Hạ Tường mới vội vã chạy tới: "Cố Diệp, hình như Triệu Bằng Vũ bị bệnh rồi, bệnh nặng lắm."Cố Diệp nghĩ đến một kiếp nạn kia của đối phương, bấm bấm tay thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Không ổn! Cậu ta sắp toi đời rồi!"Triệu Bằng Vũ lúc này, mạng đã như ngàn cân treo sợi tóc.loading...
Danh sách chương:
- Giới thiệu
- Chương 1: Tôi bấm tay tính toán, chị bị cắm sừng rồi
- Chương 2: Tôi không cần đứa con trai này!
- Chương 3: Để con gọi hồn ông nội lên
- Chương 4: Bị bạo lực học đường
- Chương 5: Cố Diệp này mang đến cảm giác hơi u ám
- Chương 6: Tôi đã nói đừng có lảng vảng nữa
- Chương 7: Đưa tiền! Không có tiền thì khỏi bàn
- Chương 8: Tới rồi, bắt cóc kìa
- Chương 9: Quỳ xuống, hô bái phục
- Chương 10: Lần đầu tiên gặp anh
- Chương 11: Chính nghĩa không bao giờ vắng mặt
- Chương 12: Thiên đạo luân hồi, ông trời sẽ bỏ qua cho ai
- Chương 13: Cứu một tên qua cầu rút ván
- Chương 14: Trời đổ mưa, đừng qua cầu
- Chương 15: Mệnh huyền nhất tuyến
- Chương 16: Thần tới giết thần, quỷ đến diệt quỷ
- Chương 17: Tam quan của anh Úc bỗng chốc đổ nát
- Chương 18: Vì sao con gái lại như thứ hàng hóa bán đi?
- Chương 19: Em trai cung cấp dịch, vụ, tận, cửa
- Chương 20: Còn ép nữa là em gọi hồn
- Chương 21: Có người muốn cả nhà dì ấy chết hết
- Chương 22: Đừng sợ, làm đi!
- Chương 23: Cậu ta còn sống à?
- Chương 24: Tôi bấm quẻ thấy ông lạnh rồi ha
- Chương 25: Anh Úc tới ăn không?
- Chương 26: Vì tiền mà bán con gái
- Chương 27: Đại chiến cướp dâu
- Chương 28: Cô ấy không gả thì ngươi gả!
- Chương 29: Trời má ơi, anh tôi bỏ trốn với trai rồi!
- Chương 30: Cố Diệp: Em muốn yêu người này!
- Chương 31: Quỷ Tướng đại ca, chào anh nhé!
- Chương 32: Chạy trần truồng hơn ngàn năm
- Chương 33: Đêm tối thăm dò đất quỷ
- Chương 34: Vụ tàn sát cực kỳ bi thảm
- Chương 35: Hay là thuê khách sạn nhé?
- Chương 36: Xu hướng tính dục là cả một vấn đề
- Chương 37: Showbiz kích thích quá đi!
- Chương 38: Vì gả cho hào môn
- Chương 39: Úc Trạch: Cha em thích gì vậy?
- Chương 40: Tôi đợi em ấy bốn năm thì có làm sao?
- Chương 41: Tết quỷ không đuổi tà ma thì sao gọi là tết quỷ được?
- Chương 42: Người Cố gia thì vẫn là người Cố gia
- Chương 43: Bạo lực Internet
- Chương 44: Trời mới biết là sẽ xảy ra chuyện gì
- Chương 45: Có phải giám đốc Úc 'bất lực' rồi không?
- Chương 46: Búp bê đáng yêu
- Chương 47: Tự mình lộ diện
- Chương 48: Con muốn tất cả chúng nó đều phải chết!
- Chương 49: Ta chọn tự sát!
- Chương 50 : Cứu người cứu quỷ khó cứu tâm
- Chương 51: Đừng để hối hận đeo bám cô cả đời này
- Chương 52: Cố đại sư 'bị ép' debut.
- Chương 53: Lại bắt nạt tui!
- Chương 54: Cho anh cơ hội theo đuổi em
- Chương 55: Quỷ nhỏ đuổi không đi
- Chương 56: Hot mạng 'Tôi không muốn làm loli'
- Chương 57: Sau này anh ấy phải để tớ nuôi rồi
- Chương 58: Chết rồi lại sống
- Chương 59: Thiếu
- Chương 60: Anh trai gì ơi, đến đây bàn chuyện nhân sinh đi ~
- Chương 61: Một người không còn hơi thở của sự sống
- Chương 62 Đứa bé xin giúp đỡ
- Chương 63: Trả lại cho em một người ba tốt
- Chương 64: Tôi đến gây chuyện nè, mau ra đây đi!
- Chương 65: Nhịn không được thì xử lý đi!
- Chương 66: Kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai
- Chương 67: Hot search của Cố đại sư không giảm tẹo nào
- Chương 68. Ông đây bước lên con đường mới
- Chương 69: Anh trai nhỏ, nhớ tới tìm em nha!
- Chương 70 Hoán đổi búp bê trong dân gian
- Chương 71 Phong thuỷ giết người
- Chương 72 Ngũ quỷ nâng quan
- Chương 73 Chú Cố, con muốn chăm sóc Cố Diệp cả đời
- Chương 74 Dưới gầm giường nhà tôi có quỷ!
- Chương 75: Đơn hàng tử thần đã được gửi
- Chương 76: Tra tới tận chân trời
- Chương 77: Có nguyên nhân ắt có hậu quả
- Chương 78: Có tiền mà không kiếm là đồ khốn kiếp
- Chương 79: Không thoát khỏi kiếp đào hoa
- Chương 80: Áo của Cố đại sư chịu không nổi
- Chương 81: Quả báo í a quả báo
- Chương 82: Xe buôn người
- Chương 83: Giết hết đám cặn bã này đi
- Chương 84: Linh hồn ma nữ gây rắc rối cho đoàn phim
- Chương 85: Đi, đi tìm mẹ Úc Trạch của con
- Chương 86: Kích thích quá
- Chương 87: Sống không bằng một con chim
- Chương 88: Anh mà không khóc thì coi như tôi thua
- Chương 89: Lòng người khó dò
- Chương 90: Chắn đao cho bạn
- Chương 91: Nhân tính vặn vẹo
- Chương 92: Bọn em thấy cô ấy ở kia
- Chương 93: Say rượu loạn tính
- Chương 94: Định tình
- Chương 95: Người trong cơ thể rốt cuộc là ai?
- Chương 96: Bảo vệ con trai hay con gái
- Chương 97: Không được thì gọi daddy thôi~
- Chương 98: Quỷ môn rộng mở
- Chương 99: Quá tội nghiệp
- Chương 100: Tiền có thể mua mọi thứ thật sao?
- Chương 101: Giày vò, mặc sức giày vò
- Chương 102: Á á! Chết hết rồi à!
- Chương 103: Đánh chết mày cái thằng cháu này!
- Chương 104: Phần mềm diệt virus thương hiệu đại sư Cố
- Chương 105: Không sợ tiểu nhân chân chính, chỉ sợ kẻ đạo đức giả
- Chương 106: Hỏi quỷ tra án
- Chương 107: Con gái của những người khác thì không phải là con người à?
- Chương 108: Là vàng thì sẽ sáng lên
- Chương109: Một ngày làm ba
- Chương 110: Không được, lại cháy nữa
- Chương 111: Lại có người tự sát
- Chương 112: Ai cũng là kẻ giết người
- Chương 113: Anh em tốt là phải đào mộ chung
- Chương 114: Ý! Hộp tro cốt của mình đẹp quá đi!
- Chương 115: Tôi không giỏi mắng chửi
- Chương 116: Bà là gì của anh ấy?
- Chương 117: Chúc bà sống lâu trăm tuổi, nửa đời cô độc
- Chương 118: Xác ướp công chúa và lịch sử tình cảm hỗn loạn
- Chương 119: Công chúa đi thật rồi!
- Chương 120: Để Cố Diệp đi quyến rũ nàng
- Chương 121: Cố Diệp là người đẹp rắn rết hại nước hại dân
- Chương 122: Nhìn một người sống dưới địa ngục
- Chương 123: Đây không phải bạo lực gia đình mà là âm mưu giết người!
- Chương 124: Em sẽ chiêu hồn
- Chương 125: Nghe lời hoặc chết
- Chương 126: Nói cho cả thế giới biết rằng anh yêu em
- Chương 127: Người yêu từ trong phim bò ra
- Chương 128: Tình sử hỗn loạn của công chúa xác ướp
- Chương 129: Nghiệt duyên mà, nghiệt duyên!
- Chương 130: Thả một cái rắm hại cả đội
- Chương 131: Giống như bắt sư huynh cậu
- Chương 132: Bách quỷ vây xem thầm khích lệ
- Chương 133: Rốt cuộc con có mấy người cha tốt?
- Chương 134: Một nhà ba người đi nhảy cầu
- Chương 135: Gông xiềng đạo đức nặng đến mức nào?
- Chương 136: Đứa bé chịu tội thay ai?
- Chương 137: Ông cụ đúng là ông cụ mà!
- Chương 138: Sau khi chết xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi
- Chương 139: Đến đây nào, chế tạo nào ~
- Chương 140: Hôm nay Úc Trạch thật biết cách nói chuyện!
- Chương 141: Cố Diệp: Tử thần đi bộ
- Chương 142: Ngoại trừ khuôn mặt, em còn có cái gì?
- Chương 143: Cố Diệp: Đây là người yêu tôi
- Chương 144: Trong thoáng chốc nó trở thành con chó của tôi
- Chương 145: Chữa khỏi trăm bệnh
- Chương 146: Đào hố và đẩy nó xuống!
- Chương 147: Kiếp sau cho mi làm heo mẹ!
- Chương 148: Đúng là một trò chơi gia đình hạnh phúc
- Chương 149: Thứ mà đại sư Cố sợ nhất
- Chương 150: Có những người, tuyệt đối không thể đắc tội
- Chương 151: Dùng máu tươi của Cố Diệp, rửa sạch nổi nhục
- Chương 152: Một tên cũng không để lại, giết hết!
- Chương 153: Cố Diệp mới là con của trời
- Chương 154: Trận pháp huyết tanh
- Chương 155: Cách chết quỷ dị
- Chương 156: Ký tên
- Chương 157: Khi một đám người điên ở cùng một chỗ
- Chương 158: Sống lại
- Chương 159: Đầu đâu rồi? Đầu đâu rồi?
- Chương 160: Rốt cuộc kì tích ở đâu?
- Chương 161: Một người cũng không thể thiếu
- Chương 162: Rốt cuộc là ai?
- Chương 163: Mục tiêu của chúng ta là sao trời biển rộng
- Chương 164: Hôn sự
- Chương 165: Hôn lễ
- Chương 166: Kết thúc