Chương 48: Tình thầy giáo thì lãng mạn cái éo gì 🐧

Edit: Hoe

___

Sau khi bị Ưng Đồng Trần chỉnh, Trác Thù hùng hổ đi theo người ta, miệng cằn nhằn không ngớt: "Tôi bảo này, hành vi ban nãy của em đủ khiến tôi gọi luật sư đến đấy."

"Được thôi." Ưng Đồng Trần vào thang máy: "Luật sư của anh đẹp trai không?"

"Tất nhiên nhân viên của tôi phải đẹp..." Trác Thù nhìn Ưng Đồng Trần bằng ánh mắt sắc bén: "Em định làm gì?"

Ưng Đồng Trần quay người lại, giơ tay chọc ngực hắn, ngước mắt nhìn hắn. Anh nhoẻn miệng cười, nói với giọng điệu mờ ám: "Đương nhiên là trao đổi trực tiếp với anh - luật - sư - đẹp - trai - rồi."

Trác Thù lập tức nắm tay Ưng Đồng Trần: "Tôi không đồng ý."

"Anh không đồng ý?" Ưng Đồng Trần muốn rút tay về nhưng không được: "Chẳng phải anh muốn gọi luật sư đến sao?"

"Tôi không gọi nữa." Trác Thù nói: "Tôi chỉ dọa em thôi, không ngờ em lại sợ thật."

Nói rồi cửa thang máy mở ra, dì Lâm cầm hai cái quạt chuẩn bị đi múa, lúc thấy cảnh tượng trong thang máy, dì ồ lên một tiếng. Ưng Đồng Trần và Trác Thù quay sang nhìn, dì nhanh tay ấn nút đóng cửa lại, giả bộ như chưa thấy gì hết.

Ưng Đồng Trần: "..."

Trác Thù: "..."

Họ cuống cuồng buông tay ra, giấu sau lưng.

Ưng Đồng Trần ấn nút mở thang máy, điềm nhiên cất tiếng chào: "Cháu chào dì, tối nay dì lại đi múa ạ?"

"Ừ ừ." Dì Lâm cười ha ha, đưa mắt nhìn Trác Thù.

Trác Thù thanh minh ngay: "Cháu đến sửa ống nước cho thầy Ưng ạ."

"Hóa ra là thế, vậy dì không làm phiền các cháu nữa." Dì Lâm vào thang máy, cười tít mắt chào tạm biệt, giơ nắm tay cổ vũ Trác Thù: "Hình như ngày nào đường ống nước nhà Tiểu Ưng cũng bị hỏng, cháu sửa cho tốt nhé, thợ sửa ống nước cố lên."

"Cháu sẽ cố ạ." Trác Thù cười đáp lại, sau đó bị Ưng Đồng Trần xụ mặt kéo về nhà.

Trác Thù xúc động thốt lên: "Dì hàng xóm nhiệt tình quá. À em ăn tối chưa?"

"Ăn rồi."

"Sao em ăn sớm vậy?!" Trác Thù xoa bụng: "Tôi vẫn chưa ăn."

Ưng Đồng Trần đặt mấy cái hộp xuống, ngồi xuống ghế sô pha, mở ứng dụng đặt cơm trực tuyến ra: "Anh muốn ăn gì?"

Trác Thù nghĩ ngợi rồi bảo: "Chi bằng... em nấu cơm cho tôi đi?"

Ưng Đồng Trần lặng thinh nhìn hắn.

Trác Thù không dám làm liều, đành nói: "Tôi muốn ăn thịt dê non hấp, chân gấu hấp, đuôi hươu con hấp, vịt hoa nướng, ngỗng nướng, vịt kho..."

Nhác trông Ưng Đồng Trần sắp nổi cơn điên, Trác Thù lí nhí: "Tôi nói thật nhé, gọi cơm hộp phiền phức lắm, chẳng thà em nấu mì cho tôi đi. Tôi đói lắm, đói đến nỗi không đợi được cơm hộp đâu."

Ưng Đồng Trần thấy hắn ôm bụng ngã vật xuống ghế sô pha, coi bộ anh không đồng ý thì hắn nhất quyết không đứng dậy. Anh đập hắn một phát: "Tôi bỏ độc cho anh chết."

"Ài, đói quá đói quá." Trác Thù kêu la ầm ĩ, trộm thấy Ưng Đồng Trần vào phòng bếp, hắn lập tức bám theo, đứng kế bên quan sát: "Em có thường xuyên nấu mì không?"

"Thỉnh thoảng." Ưng Đồng Trần sa sầm mặt, mở tủ lạnh ra: "Anh muốn ăn vị gì, mì bò cay hay mì dưa chua?"

"... Dưa chua đi." Trác Thù nhìn hai gói mì mà không biết nên nói gì cho phải: "Mọi ngày em đều ăn mì này à?"

"Anh có ý kiến à?"

"Có."

"Có thì nín."

"..." Trác Thù lẽo đẽo theo Ưng Đồng Trần, lải nhải: "Mì ăn liền không có lợi cho sức khỏe, thức đêm cũng thế, à còn thuốc lá nữa. Tất cả chúng đều có hại đến sức khỏe, em phải nhớ đấy nhé. Tôi không hiểu sao em có thể sống đến tận ngày hôm nay."

Ưng Đồng Trần khựng lại, ngay sau đó anh bật bếp đun nước, nhân tiện rán trứng ở bếp bên cạnh, tiếng dầu mỡ xèo xèo vang lên.

Trác Thù nhìn Ưng Đồng Trần thuần thục đập trứng vào chảo, điều chỉnh độ lớn nhỏ của lớn cực kì chuẩn. Quả trứng được chiên vàng ươm thơm phức.

Trác Thù mừng rỡ cắn hai miếng: "Em nấu cũng ngon phết, vậy mà cứ nhận là không biết nấu."

"Tôi chỉ biết làm mỗi món này." Ưng Đồng Trần ngồi đối diện Trác Thù. Anh mải miết nghịch điện thoại, lúc ngẩng đầu lên, cảnh tượng Trác Thù ăn ngấu nghiến làm anh không nhịn được mà ngắm thêm.

Ăn xong, Trác Thù thỏa mãn ngẩng đầu, sửng sốt hỏi: "Sao em lại cười?"

Ưng Đồng Trần ngẩn người ra, giơ tay sờ khóe miệng không biết đã cong lên từ khi nào. Anh vội miết bờ môi, nói: "Tôi cười anh đó, ăn ngon lành như vậy mà cứ chê mì gói có hại."

"Đúng là có hại cho sức khỏe thật." Trác Thù lau miệng, nghiêm giọng: "Hôm nay tôi phá lệ, sau này sẽ không ăn nữa."

"Ồ."

"Em cũng không được ăn, bận mấy cũng phải ăn cơm tử tế." Trác Thù quả quyết: "Nếu không tôi sẽ gọi luật sư đến xử lí em."

Ưng Đồng Trần phì cười.

Lúc họ lần lượt tắm rửa xong đã là hơn mười giờ, ai cũng biết tiếp theo sẽ làm gì. Sau mấy nháy, Ưng Đồng Trần mệt lử chìm vào giấc ngủ, nhưng Trác Thù vẫn còn sung sức lắm. Hắn ôm Ưng Đồng Trần vào lòng, thầm nghĩ sáng nay vừa nhận ra tình cảm của mình, đến tối đã được ình ịch với em ấy, đúng là tuyệt.

Thật sự mình quá đỉnh.

Nghĩ vậy, hắn ôm phần thưởng càng chặt hơn, hôn chụt một phát lên má làm phần thưởng suýt nữa là thức giấc.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trác Thù rảo bước đến nhà vệ sinh với tâm hồn yêu đời phơi phới, thậm chí lúc đánh răng hắn còn nhảy Disco.

(*) Nhảy Disco là các bước nhảy được thực hiện trên nền nhạc Disco với tiết tấu nhanh và sôi động, cánh tay đưa cao và phần hông lắc lư theo nhạc.

Ưng Đồng Trần nhìn Trác Thù như nhìn tên điên, thật l òng muốn nói "xin lỗi vì đã không biết anh bị điên sớm hơn".

Trác Thù hỏi: "Hôm nay em định đi đâu không?"

"Không, làm việc ở nhà thôi."

"Vậy tốt quá, hị hị hị."

"..."

Trác Thù vẫn rất vui vẻ cho đến khi nhận được tin nhắn WeChat. Lúc đó hắn đang ăn cơm thì tài khoản phụ dùng trong công việc bất ngờ nhận được tin nhắn, là Ban Chương gửi ảnh chụp trộm cho hắn.

Hắn háo hức mở ra xem, bỗng nổi trận lôi đình.

Đa số bức ảnh được chụp lén từ xa. Trong ảnh, Ưng Đồng Trần đứng cạnh Trịnh Thực Nam trên sân thể dục, hai người ghé tai thì thầm to nhỏ, khoảng cách gần trong gang tấc! Thằng nhãi Ban Chương còn lồng thêm khung bong bóng màu hồng bao quanh hai người.

Còn có một bức Ưng Đồng Trần cúi xuống nhặt đồ, vừa khéo Trịnh Thực Nam cũng quay lại nhặt. Ban Chương canh đúng thời điểm hai người mặt đối mặt để chụp, học sinh gần đó được làm nhòe đi.

Không thể không khen thằng  Ban Chương rất giỏi chụp ảnh tình nhân.

Nhưng vấn đề là!

Đó không phải là thứ hắn cần!

Ưng Đồng Trần đang đọc báo bằng tiếng Anh chợt nghe thấy rầm một tiếng, hoảng hốt hỏi: "Sao vậy?"

Trác Thù tức đến nỗi cơm nghẹn ở họng, khoanh tay trước ngực, nhìn Ưng Đồng Trần bằng ánh mắt hung dữ xen lẫn tủi hờn: "Quan hệ giữa em và gã Trịnh Thực Nam kia là sao?"

"Chúng tôi được tuyển vào trường cùng một đợt nên khá thân."

Nghĩa là Ưng Đồng Trần và Trịnh Thực Nam quen nhau đã hai năm, chẳng trách họ thân thiết như thế. Bỗng dưng Trác Thù không còn tự tin như tối qua nữa.

Không được, hắn phải về điều tra cặn kẽ gã Trịnh Thực Nam này.

"Tôi về tập đoàn một chuyến đã." Trác Thù đứng dậy toan đi.

Ưng Đồng Trần nhìn bữa sáng trên bàn: "Anh chưa ăn xong mà."

"Hết hứng ăn rồi."

"Ai là người nói phải ăn uống tử tế?"

"Tôi nói, nhưng đối tượng chỉ có em." Trác Thù mặt dày cãi bướng, đi đến cửa còn quay lại dặn dò: "Em nhớ ăn cơm đúng bữa, nếu không muốn nấu thì đến chỗ tôi, cơm căng-tin của tập đoàn cũng khá ngon. Hoặc là gọi điện cho tôi, tôi sẽ đặt cơm cho em."

Vào khoảnh khắc đó, hình bóng một người khác thoáng hiện lên trong đầu Ưng Đồng Trần. Người nọ mặc đồng phục học sinh, cười rất đỗi dịu dàng: "Sau này tớ lấy cơm giùm cậu nhé."

Qua một lúc lâu Ưng Đồng Trần lẩm bẩm: "Vì sao... vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"

Đáp lại anh chỉ có cánh cửa đóng chặt và bốn bề vắng lặng.

Lát sau điện thoại anh đổ chuông, màn hình hiển thị cái tên mà anh không thể ngờ tới.

Sau khi về tập đoàn, Trác Thù dặn Mễ Xu điều tra quá khứ yêu đương của Trịnh Thực Nam. Chẳng mấy chốc đã có kết quả... trắng trơn.

Trác Thù thở hắt ra một hơi, lên Tieba tìm kiếm thông tin liên quan đến Trịnh Thực Nam, nào ngờ nơi có nhiều manh mối nhất lại là chủ đề couple. Trác Thù giận tím mặt, càng đọc càng tức, nhưng tức thì tức, hắn vẫn đọc hết bộ truyện, thậm chí còn bất cẩn... nổi máu gán ghép.

Chỉ trách chuyện tình thầy giáo quá lãng mạn.

Đệch mợ, suy cho cùng là tại học sinh đó viết hay quá.

Trác Thù lập tức rời khỏi chủ đề couple, bấy giờ mới tỉnh táo hơn. Chợt, hắn tìm thấy một chủ đề khác nhắc đến Ưng Đồng Trần.

***Mị thấy thầy Ưng và cô Sanh Vu hẹn hò ở công viên! Bà con mau đến hóng đê, mị còn chụp ảnh làm bằng chứng nè!***

Tấm ảnh được ghim ở đầu trang, Trác Thù lập tức ấn vào xem. Trong ảnh, Ưng Đồng Trần và cô giáo sóng vai dạo chơi trong công viên, cô gái kia quay sang nhìn Ưng Đồng Trần, e lẹ che miệng cười.

Mặt Trác Thù đen như đáy nồi, tâm trạng down xuống tận đáy vực.

Vừa nãy còn bẻm mép kêu làm ở nhà, vậy mà thoắt cái đã hẹn hò với gái xinh?

Hắn tắt máy tính, phóng thẳng đến công viên. May thay họ chưa rời đi, hắn vừa tới nơi thì Ưng Đồng Trần và cô giáo kia thong thả bước về phía hắn. Hắn lập tức quay lưng lại đóng giả làm khách mua mặt nạ, cuối cùng hắn chọn kính râm, khăn quàng và mũ để ngụy trang, âm thầm theo dõi.

"Đại khái là như vậy." Cô giáo lên tiếng.

"Được, anh biết rồi, em yên tâm đi." Ưng Đồng Trần gật đầu.

Trác Thù lơ ngơ không hiểu gì: Như vậy là như nào? Yên tâm về cái gì?

"Em cảm ơn, anh đúng là người tốt." Sanh Vu cười tươi: "Thật ra lúc chưa hiểu về anh, em còn tưởng anh lạnh lùng xa cách lại khó gần."

Ưng Đồng Trần khẽ mỉm cười.

Trác Thù: Này cô kia, tôi ra lệnh cho cô khai hết sự thật, rốt cuộc cô hiểu em ấy chừng nào???

Sanh Vu nói tiếp: "Em lắm miệng hỏi một câu được không ạ? Em có cô bạn xinh lắm, chỉ không biết anh đã có bạn gái hay chưa?"

Ưng Đồng Trần lắc đầu: "Cảm ơn em, hiện tại anh không có bạn gái, cũng không định quen bạn gái."

Trác Thù nghĩ bụng: Gieo nhân nào gặt quả nấy, chồng em nhất định phải là tôi.

"Ơ đến lượt chúng ta rồi, mình đi ăn trưa nhé?" Sanh Vu vừa xem điện thoại vừa nói.

"Được."

Thấy họ đi về hướng khác, Trác Thù lập tức trốn sau một tảng đá lớn dán mắt theo, vừa thở phào một hơi thì nghe thấy tiếng mắng: "Ưng Đồng Trần chó má, đồ không có nghĩa khí!"

Trác Thù nhìn người nọ mà sợ hết hồn: "Anh là ai?"

Người nọ có vóc dáng cao lớn, đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, hỏi vặn lại hắn: "Còn cậu là ai?"

"Anh hỏi làm gì? Anh trả lời tôi trước đi, tại sao anh lại mắng Ưng Đồng Trần?"

Người nọ thở phì phì: "Cậu ta giật bồ của tôi!"

"Cô ả đáng ghét kia là bồ anh?"

"Cậu mắng ai đáng ghét hả?"

"Ai bảo anh mắng Ưng Đồng Trần là chó má."

"Tôi cứ mắng đấy!"

"Này thì mắng này." Trác Thù giật mặt nạ của anh ta một cách thuận lợi đến khó tin, không hề bị ngăn cản. Trác Thù ngạc nhiên: "Hóa ra là tên khốn nhà anh."

"Cậu biết tôi?"

Trịnh Thực Nam lấy mặt nạ lại, thò tay định kéo kính râm của hắn xuống. Trác Thù nhanh nhẹn lùi lại, giữ chặt kính: "Anh nghe đây, anh chỉ cần biết bây giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền cùng chung mục đích."

Nghe vậy, Trịnh Thực Nam càng điên tiết hơn: "Đờ mờ cậu cũng thích Sanh Vu nhà tôi hả?"

Trác Thù: "?"

"Không, tôi không thích cô ta, người ta là ai tôi còn chẳng biết." Trác Thù đáp.

"Cô ấy là ai mà cậu cũng không biết hả? Để tôi thông não cậu, cô ấy là bông hoa chớm nở của đội ngũ giáo viên trường tôi, hồi còn ở trường tiểu học thực nghiệm, cô ấy từng..."

"..." Trác Thù cất bước đuổi theo hai người kia.

Trịnh Thực Nam tức tốc chạy theo: "Cậu nói rõ cho tôi, câu vừa rồi của cậu rốt cuộc có ý gì? Nếu không nhắm Sanh Vu thì sao lại bảo chúng ta cùng hội cùng thuyền? Cậu đâu thể thích Ưng Đồng Trần mà, đúng không?"

"Sao lại không?"

"Cái đệch! Có thật không vậy?" Trịnh Thực Nam sợ chết khiếp: "Vậy Ưng Đồng Trần thích cậu không?"

Trác Thù im lặng vài giây: "Sớm muộn rồi cũng thích."

"Vì sao?" Trịnh Thực Nam thắc mắc: "Tôi nghĩ Ưng Đồng Trần sẽ thích tôi cơ. Cậu có biết là học sinh trong trường ai cũng khen tôi và Ưng Đồng Trần đẹp đôi không?"

Trác Thù không thấy hai người kia đâu, đành đứng lại: "Anh không nói thì tôi suýt quên, anh lại đây."

Trịnh Thực Nam: "?"

Sau này, một người qua đường giấu tên kể lại rằng, hôm ấy trời quang mây đãng, ở công viên có hai người đàn ông lao vào đấm nhau, trong đó có một người đánh rất hăng, mắng chửi sa sả tình thầy giáo thì lãng mạn cái éo gì. Đánh xong họ lại đỡ nhau dậy, dắt díu nhau đi vào nhà hàng gần đó.

___

Bên lề:

🐧 Lời tác giả: Không có bạch nguyệt quang (người trong lòng, người ta yêu mà không có được), nếu có thì cũng là giả. Sắp công bố quá khứ của thầy Ưng, đồng thời là lúc để Trác cục cưng thể hiện mình là người bạn trai tâm lí (?)... Thôi thôi, Trác cục cưng thì tâm lí cái quái gì.

Trác Thù: "Tôi ế bằng thực lực, hà cớ gì mấy người mắng tôi???"

🐧 Chú thích:

(*) Ơ đến lượt chúng ta rồi, mình đi ăn trưa nhé: Ở những nhà hàng đông người thì phải đặt bàn lấy số trước, khi nào người trước ăn xong thì mới có chỗ cho người sau vào ngồi. Sanh Vu xem điện thoại là để xem thông báo đã có bàn trống hay chưa đó.

(*) Thịt dê non hấp: (Mấy món sếp Trác đòi toàn là cao lương mĩ vị ó, có món là từ thời xưa luôn)

(*) Chân gấu hấp:

(*) Đuôi hươu con hấp:

(*) Vịt hoa nướng:

(*) Ngỗng nướng:

(*) Vịt kho:

(*) Mì bò cay:

(*) Mì dưa chua:

loading...

Danh sách chương: