2 (H)

PHẦN CAO TRÀO

Dưới tác dụng của giải dược, Dương Nãi từ từ tỉnh dậy, ánh mắt mông lung, ẩn ẩn nhìn thấy hai bóng người cao lớn. Trong đó có một người đang bế mình. Cái ôm ấp ấm áp thoải mái, khác biệt với sự lạnh lùng của Bá tước D cùng nhóm người làm thí nghiệm, sự ấm cúng dễ chịu khiến người ta càng muốn tiếp tục ngủ. Nhưng là mộng đẹp không được cho phép kéo dài.


"Bé cừu nhỏ, tỉnh tỉnh."




Tần Dĩ Lôi dùng ngón tay thô ráp đè đè hai má phấn nộn của Dương Nãi, làm cho hai cánh môi đáng thương màu anh đào đầy đặn bị biến thành hình dạng một cái loa nhỏ. Nhìn thấy khuôn mặt vật nhỏ bé đang mơ mơ hồ hồ kia bị mình chà đạp, đong đưa qua lại.



Tần Dĩ Lôi vừa lòng gật gật đầu," Đúng là một đứa nhỏ đáng yêu xinh xắn. Không biết bộ phận kia làm việc như thế nào."



Dứt lời, bàn tay to liền theo một đường từ cổ của Dương Nãi kéo xuống dưới.


"Cứ như một con khỉ đang nóng vội vậy."



Tần Khả Phong bắt lấy tay Tần Dĩ Lôi, trừng mắt nhìn hắn liếc một cái,



"Dù sao cũng nên làm cho đứa nhỏ hoàn toàn thanh tỉnh đã, để nó nhận rõ mặt chủ nhân rồi hẳn làm!"




Y lấy một chiếc khăn lông ướt từ đầu giường, đem Dương Nãi ôm vào ngực, hết sức dịu dàng chà lau khắp khuôn mặt nhỏ nhắn.



Khăn mặt lạnh như băng, hương bạc hà thơm mát, người cũng thật ôn nhu. Dương nãi chậm rãi mở mắt, lông mi dày như cánh quạt chớp chớp, mở ra đôi mắt to ngập nước đen láy. Thấy rõ ràng, một nam tử tuấn mĩ tóc dài đến vai, mắt cười dịu dàng sát mặt mình. Mà cả bản thân mình, lại bị vây trong lòng ngực của người đó.




Người tóc dài đẹp trai buông khăn mặt xuống, ngón tay thon dài đưa lên vuốt đôi môi của cậu, thanh âm dễ nghe vang lên:



"Bé cừu nhỏ, ta gọi là Phong, người kia là Lôi, về sau, em chính là sủng vật của chúng ta, phải ngoan ngoãn nghe lời đó."




Dương Nãi theo ánh mắt Tần Khả Phong nhìn qua, một người bộ dạng giống Tần Khả Phong như đúc ngồi ở bên giường, tựa tiếu phi tiếu nhìn mình. Bất quá, đầu người kia tóc ngắn ngắn, có vẻ hoạt bát nhưng cũng thật đẹp trai. Tần Dĩ Lôi bất mãn đưa tay nâng cằm Dương Nãi lên, không kiên nhẫn nói:




"Nghe được không? Nhìn ta ngây ngốc đến vậy để làm chi?!"



"Nghe, nghe được. Chủ nhân. . . . . " Dương Nãi phục hồi lại tinh thần, nhớ tới thân phận của chính mình, sợ hãi nhẹ giọng nói.



"Cục cưng ngoan quá." Tần Khả Phong tán thưởng vuốt mái tóc màu bạch kim của Dương Nãi, cúi người xuống bên tai cậu thổi một hơi,


"Chúng ta sẽ hảo hảo yêu thương em. . . . ."


"Ân. . . . ." Vành tai mẫn cảm tiếp nhận được hơi thở khiêu khích của Tần Khả Phong, Dương Nãi không tự chủ rên rỉ thành tiếng.



Tần Dĩ Lôi cúi đầu nở nụ cười :"Đúng là một con vật nhỏ mẫn cảm."



Tần Dĩ Lôi tách hai chân của Dương Nãi ra, đối mặt mà đè xuống. Cái hôn ướt át, bá đạo trên đôi môi mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt đầy khí lực mở ra hàm răng tinh xảo, tiến quân thần tốc tìm khoang miệng của cậu, tóm lấy đầu lưỡi đáng yêu kia, không ngừng dây dưa, khẽ cắn, mút vào.



Hai tay Tần Dĩ Lôi cũng không ngừng xâm nhập vào trong chiếc áo ngủ thùng thình, men theo hình dáng đầu vú, chậm chạp khiêu khích bóp nhẹ gần trước ngực cậu. Lại cố tình không chạm tới đầu vú mẫn cảm chỉ vì một cái hôn sâu mà đã đứng thẳng lên.




Tần Khả Phong cũng không nhàn rỗi, y ôm sau lưng Dương Nãi, răng trắng gặm cắn cái lỗ tai tinh tế của cừu con, khi cắn đến vành tai, y đem đầu lưỡi vói vào trong dò xét, cẩn thận liếm viền ngoài nho nhỏ, thật chậm rãi mà cắn như thể đó là một món ăn ngon hiếm có, liên tục giày vò. Hai tay của y cách áo ngủ hơi mỏng như có như không vuốt ve phần đùi trong bị mở ra của Dương Nãi.



"Ân. . . . . . .Ách. . . . . . ."



Dương Nãi chưa hiểu sự đời, chưa tưng chịu qua kích thích như thế, miệng còn bị Tần Dĩ Lôi ngăn chặn, phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, yết hầu hít thở không thông trở thành tiếng nức nở. Thân thể nóng quá, ngục thật trướng thật ngứa, phần thân dưới thật khó chịu. Nước mắt của cậu không biết từ lúc nào đã chảy ra khỏi hốc mắt.




"Không phải đâu. . . . ."



Cảm thấy được phần dưới bụng có vật cứng chạm vào, Tần Dĩ Lôi rốt cuộc cũng hôn xong, hắn giật mình nhìn thấy một cái lều nhỏ ở phần phía dưới của  Dương Nãi, buồn cười vạch vạt áo ngủ cừu con đang mặc ra, nhìn thấy một cây nấm nhỏ phấn nộn mười phần tức giận đứng thẳng.




"Bé cừu con này thật quá nhạy cảm."




Tần Khả Phong cầm lấy vật thể màu hồng phấn đứng thẳng kia, cực kỳ có kỷ xảo mà luật động lên xuống, Tần Dĩ Lôi cũng lanh lợi hoạt động năm ngón tay chà đạp chung quanh vật thể hình nấm của Dương Nãi. Thẳng cho đến khi cái lỗ nhỏ đáng thương không ngừng chảy ra 'nước mắt'.



"Ách. . . . . . Ách. . . . . . A! A ~" không tới một hồi, trong nỗ lực kiềm chế tiếng rên rỉ, Dương Nãi thoải mái nghênh đón lần đầu tiên phát tiết.




Tần Khả Phong lấy qua khăn mặt, lau sạch sẽ chất lỏng dính ở hạ thân Dương Nãi, nhíu nhíu mày:




" Lôi, bé cừu con quá mẫn cảm, chúng ta chưa bắt đầu em ấy đã tiết ra rồi. Xem ra phải dùng tốt đồ vật kia thôi."



Tần Dĩ Lôi hiểu rõ liền gật gật đầu, từ ngăn kéo phía đầu giường đem ra cái khuyên màu đen. Cầm lấy phần hạ thân vừa qua phát  tiết nên mềm nhũn của Dương Nãi, chậm rãi đeo cái khuyên (vòng) lên phần gốc. Cuối cùng, hắn còn nghịch ngợm búng vào đầu nấm màu hồng phấn trơn bóng ẩm ướt, cười nói:





"Được rồi, có cái này bé sẽ không sớm 'tinh tẫn nhân vong' nữa. Chúng ta có thể hảo hảo chơi đùa."

loading...

Danh sách chương: