Chương 213: Lý lẽ sai trái, ta bác bỏ!
Đường Mạch lấy ra một tờ giấy trắng lớn từ trong ba lô, hắn dùng bút đánh một dấu sao bên phải, tiếp đó vẽ một đường thẳng từ dấu sao xuống: “Giả sử vẽ lại đại khái con đường chúng ta vừa đi dưới tỉ lệ 1: 50000. Với trí nhớ của tôi thì ước chừng có thể nhớ được năm phút lộ trình, anh thì sao?”Phó Văn Đoạt nhận lấy cây bút, vẽ tiếp những đường thẳng dưới bức tranh của Đường Mạch: “Tôi cũng nhớ được khoảng năm phút.”Mê cung đối với người thường ấy à, đứng trong đó căn bản sẽ không tìm ra phương hướng. Nhưng đối với Đường Mạch, nhất là kiểu hay ra ngoài làm nhiệm vụ, cảm nhận không gian vô cùng tốt như Phó Văn Đoạt, tất cả mê cung không khác gì sự chồng chéo của góc độ và chiều dài.Biết được góc độ lớn nhỏ của mỗi khúc cua mình vòng qua, rồi lại nhớ kỹ khoảng cách là có thể tính ra con đường đã chạy qua, vẽ được bản đồ mê cung.Sau khi Phó Văn Đoạt vẽ xong, hai người cúi đầu nhìn tờ giấy.Đường Mạch: “Trước mắt chúng ta không hề trở lại con đường cũ, dựa theo lẽ thường thì hẳn là đã rời xa trung tâm mê cung, hướng tới gần lối ra.”Phó Văn Đoạt nhìn cái bản đồ khái quát này: “Mỗi mê cung đều có một điểm đặc biệt, càng tới gần vị trí trung tâm, ngã rẽ sẽ nhiều hơn, chiều dài hành lang cũng ngắn hơn. Bởi vì tâm phóng xạ, càng ra ngoài chiều dài sẽ lớn hơn. Cho nên chúng ta quả thật đã rời xa trung tâm mê cung.”Đường Mạch càng mờ mịt: “Vậy thì đúng là chúng ta đã đi hướng lối ra rồi mà.”Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn đồng hồ, giây tiếp theo, anh ngẩng đầu: “Lối ra của mê cung này là sườn ngoài sao?”Thân thể Đường Mạch động một chút: “Ý anh là. . . . . .”Phó Văn Đoạt: “Lối ra của nó có lẽ là ở giữa trung tâm?”Tiếng nước càng dồn dập hơn, ban đầu không thể nghe thấy, bây giờ cơ hồ đã quanh quẩn bên tai từng người chơi và BOSS Hắc tháp.Sau khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt hiểu được vị trí và tình huống của mình, hai người không lãng phí thời gian nữa, cầm lấy rương nhỏ trên mặt đất rồi xoay người chạy lại con đường cũ. Đi được một nửa, Đường Mạch giữ chặt Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt quay đầu nhìn hắn.Đường Mạch suy tư nói: “Nếu lối ra của mê cung ở trung tâm, vậy tại sao càng ra phía ngoài lại càng nhiều rương. Nếu người chơi một mực muốn tìm lối ra thì sẽ rất khó tìm được đám rương đó. Mục đích những cái rương đặt ở đây là gì?” Hắn ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt.Không biết vì sao, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đều cảm thấy tình huống này có chút quen thuộc.Lối ra là trung tâm của bản đồ, tất cả người chơi đều phải tụ về nơi đó. Nhưng mà đạo cụ thì lại giống đường phóng xạ, càng hướng ra ngoài càng gặp nhiều, càng đi ngược vào trong thì càng ít. Hơn nữa người chơi rất đông, muốn cướp rương càng không dễ dàng. Loại trò chơi này hình như Đường Mạch đã gặp ở đâu đó. . . . . .Bỗng nhiên, hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, tên một trò chơi cực kỳ náo nhiệt xuất hiện trong đầu hai người.“. . . . . .Ăn gà?!” (*)(*) Lúc chơi thắng một trận PUBG người ta hay có câu ‘winner winner chicken dinner’ nên PUBG cũng được gọi là game ăn gà, bạn nào hay đọc võng du chắc cũng biết:vBên kia, thanh niên mặt búp bê ra sức chạy về phía trước, sau lưng anh ta là Bà ngoại Sói mặc váy hồng. Khoảng cách bảo trì giữa một người một sói thật sự quá ảo diệu, tốc độ của Bà ngoại Sói là chậm nhất trong đám BOSS Hắc tháp, nhưng chậm nhất của bà ta chính là cực hạn của Bạch Nhược Dao.Bạch Nhược Dao cố gắng chạy trốn, quả thật có thể không bị Bà ngoại Sói đuổi kịp, nhưng mà sau đó anh ta bỗng có hơi hy vọng con sói này chạy nhanh thêm chút, dứt khoát bắt lấy mình luôn thì tốt.Nếu tốc độ của nó nhanh lên, dập tắt hy vọng sống sót của anh ta thì anh ta cũng sẽ không cần phải chạy tận nửa tiếng!Thể lực tiêu hao là điều không thể tránh khỏi, tốc độ của Bạch Nhược Dao dần giảm xuống, Bà ngoại Sói lại không chịu ảnh hưởng gì.Mắt thấy Bà ngoại Sói sắp đuổi kịp mình, thanh niên mặt búp bê lật tay lấy ra hai con dao bướm màu bạc từ trong tay áo, đột nhiên, hai tiếng bước chân dồn dập truyền đến cách đây không xa lắm. Bạch Nhược Dao cảnh giác ngẩng đầu, hai mắt lạnh như băng nhìn về phía trước. Sau khi thấy rõ người tới, khuôn mặt trắng nõn được vẽ lên một đường cong lớn, anh ta vui vẻ vẫy tay: “Hế lô Deer, khéo quá trời, chúng ta lại gặp nhau rồi.”Mộ Hồi Tuyết vất vả lắm mới cắt đuôi được ông già Noel, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Nhược Dao thì hơi nhíu mày. Sau đó cô ta thấy Bà ngoại Sói đang đuổi theo phía sau Bạch Nhược Dao. . . . . .Mộ Hồi Tuyết: “. . . . . .Mẹ kiếp!”Mộ Hồi Tuyết cũng Andre đều biết Bà ngoại Sói, ngay một giây vừa gặp đối phương bọn họ liền bỏ chạy.“Vừa gặp đã đi rồi, hì hì, Deer, chờ ta với nào.” Bạch Nhược Dao xán lại mà không biết mình là một cục nợ phiền toái, anh ta cực kỳ vui vẻ dẫn Bà ngoại Sói sang hướng Mộ Hồi Tuyết và Andre.Ba người bị Bà ngoại Sói đuổi theo chạy không ngừng, bỗng nhiên chạy vào một ngõ cụt, Mộ Hồi Tuyết cùng Andre đồng loạt chạy ngược ra. Bạch Nhược Dao thấy hai người họ dò đường hộ mình, cười tủm tỉm hô: “Úi chà, cảm ơn nha.” Tiếp theo vòng qua một khúc ngoặt, chạy vào một hành lang khác.Bây giờ đổi thành một người Bạch Nhược Dao chạy đầu tiên, Mộ Hồi Tuyết cùng Andre là vị trí thứ hai. Cuối cùng là Bà ngoại Sói.Cuộc đuổi bắt này giằng co gần mười phút đồng hồ.Ban đầu Mộ Hồi Tuyết cùng Andre nghĩ rằng, Bà ngoại Sói chỉ có một, bà ta bắt được Bạch Nhược Dao thì sẽ không bắt được mình nữa. Nhưng cái tên Bạch Nhược Dao vô liêm sỉ này không để cho hai người cướp mất cơ hội của anh ta, anh ta biết rõ một mình mình đấu với Bà ngoại Sói thì chỉ có đường chết, cho nên điên cuồng mà quấn lấy Mộ Hồi Tuyết, không để cô ta đi.Rốt cuộc, ba người bị Bà ngoại Sói dồn vào một ngõ cụt.Bà ngoại Sói hung hăng cắn cánh tay người mình đang cầm, cười nham hiểm: “Còn muốn chạy không?”Mộ Hồi Tuyết tháo roi da bên hông xuống, nhìn Bà ngoại Sói, bất đắc dĩ thở dài. Andre nắm chặt hai nắm đấm, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. Bạch Nhược Dao chạy tới trốn sau lưng hai người, bị Mộ Hồi Tuyết dùng roi kéo ra đằng trước.Bạch Nhược Dao nháy mắt mấy cái, đang chuẩn bị nói gì đó, Mộ Hồi Tuyết mỉm cười: “Fly, ngươi mà dám thừa dịp chúng ta đối phó với Bà ngoại Sói để đào tẩu, sau khi rời khỏi trò chơi này, ta giết ngươi.”Bạch Nhược Dao sửng sốt trong chớp mắt, anh ta nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộ Hồi Tuyết, suy nghĩ một chút giữa hậu quả của việc bị đối phương đuổi giết và bị Bà ngoại Sói đánh bại, cuối cùng từ bỏ hậu quả của trò chơi này. Thanh niên mặt búp bê ủy khuất buông tay: “Ai nói ta muốn chạy trốn chứ.”Andre: “Oa cũng sẽ choáng váng ni.”(*) Giết (杀戮) phiên âm là “shālù” nhưng Andre nói thành “shǎle”, mà “shǎ”(傻) ở đây là kiểu “điên, ngu, ngốc, đần” gì gì đó ấy.Bạch Nhược Dao cười nhạo: “Học giỏi tiếng Trung của anh đi đã rồi hãy nói chuyện với tôi.”Ba người đều tự cầm vũ khí, ăn ý liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhắm tới Bà ngoại Sói.Bà ngoại Sói tao nhã rút ra cây dù nhỏ hồng nhạt của mình, ngượng ngùng che lại cái miệng to đùng như bồn máu: “Nhiều người như thế này cùng nhau bắt nạt một thiếu nữ, đây không phải hành vi của bậc quý ông đâu nhé.” Ngoài miệng nói lời yếu đuối, sau khi cây dù nhỏ bung ra thì lại rầm một tiếng đập vào roi của Mộ Hồi Tuyết, đem nó quật vào tường.Cổ tay Mộ Hồi Tuyết vừa động liền thu roi lại, rất nhanh đã vung ra lần nữa.Andre rống giận múa may hai nắm đấm, một quyền đấm về hướng Bà ngoại Sói. Bà ngoại Sói mở ra cây dù nhỏ, xoay tròn cán dù, nắm tay của Andre nện lên, bị vũ động của tán dù làm bay mất lực đạo. Dù mở, phòng ngự như bàn thạch; dù đóng, công kích mạnh như hổ.Cùng một cây dù nhỏ, cái trong tay Bà ngoại Sói rõ ràng là mạnh hơn nhiều so với của Đường Mạch, ít nhất phải là phẩm chất hiếm có.Thân thể Bạch Nhược Dao linh hoạt, Mộ Hồi Tuyết am hiểu chiến đấu tầm xa, Andre lại tay không cận chiến.Ba người cùng nhau ra tay, cuối cùng làm cho Bà ngoại Sói lộ ra một sơ hở. Ý tưởng của Bạch Nhược Dao là nhân cơ hội chạy trốn, anh ta hô lớn một câu: “Đi!” Mộ Hồi Tuyết cũng có ý này, chạy cùng anh ta, ai ngờ Andre lại thành thành thật thật mà tấn công vào sơ hở của Bà ngoại Sói. Mộ Hồi Tuyết sửng sốt, chờ cô ta lấy lại tinh thần thì đã lao lên cắn răng giúp Andre tấn công rồi.Bạch Nhược Dao chạy được hơn mười mét, thấy thế thì nhíu mày, anh ta “xì” một tiếng, cũng quay lại tấn công tiếp.Ba người mạnh mẽ đánh Bà ngoại Sói, bức đến góc tường.Bà ngoại Sói nổi giận gầm lên một tiếng: “Cái đám nhân loại thối chết tiệt này!”Ba người bỗng nhiên cảm thấy không ổn, chỉ thấy Bà ngoại Sói mạnh mẽ quăng cây dù nhỏ sang một bên, bốn chân dẫm đất. Bà ta phẫn nộ gầm lên, phát ra tiếng tru chói tai, cơ thể gồng lên khiến bộ váy màu hồng rách thành từng mảnh.Mộ Hồi Tuyết cả kinh: “Không tốt, điểm mạnh nhất của bà ta không phải cái ô kia, là cơ thể!”Làm một thục nữ, cây dù nhỏ đó là vũ khí mạnh nhất của Bà ngoại Sói. Nhưng mà mỗi cư dân của Thế giới Hắc tháp đều biết, chỉ cần Bà ngoại Sói vẫn còn là thục nữ, vậy thì tất cả đều an toàn. Nhưng khi bà ta không còn là thục nữ nữa, ngay cả ông già Noel cũng không dám liếc mắt nhìn con sói cái này.Bà ngoại Sói rống giận xông lên, hai vuốt tấn công hướng Bạch Nhược Dao.Một trảo này Bạch Nhược Dao căn bản không có khả năng tránh đi, trong mắt anh ta lóe ra ánh hào quang, không ai thấy rõ anh ta đã lấy ra cái gì từ trong túi. Anh ta dùng lực cắn thứ đó, khi móng vuốt của Bà ngoại Sói đập xuống, thân thể Bạch Nhược Dao đã thuấn đến cách đó mười bước.(*)thuấn: di chuyển trong nháy mắt, di chuyển tức thờiBà ngoại Sói không đuổi anh ta nữa, lại tấn công Mộ Hồi Tuyết cùng Andre. Mà cách bà ta gần nhất chính là Andre.Người đàn ông Nga cường tráng lẳng lặng nhìn chằm chằm Bà ngoại Sói, lựa chọn tốt nhất của gã là xoay người chạy, nhưng bất kể là gã hay Mộ Hồi Tuyết, Bà ngoại Sói sẽ luôn tấn công một người. Andre không nghĩ nhiều, trong lòng gã, nếu muốn đấu thì cứ nghênh diện mà đấu, gã sẽ không lùi bước, càng không để một cô gái cầm đao thay mình.Andre nắm hai tay, giữa lồng ngực phát ra một trận gầm rú như dã thú. Hai tay gã biến thành màu đỏ rực cháy như lửa, nắm đấm vung về phía trước, đấu cùng móng vuốt của Bà ngoại Sói.Móng vuốt của Bà ngoại Sói nứt ra, chảy máu. Hai tay của Andre trực tiếp hỏng bét, xương cốt lòi ra với tư thế quỷ dị từ chỗ rách trên da, xiêu vẹo lộ trên cánh tay.Mộ Hồi Tuyết đã chạy được vài bước, thấy thế cô ta chửi thề rồi xoay người chạy lại.Bà ngoại Sói rất ít bị thương, bà ta cực kỳ giận dữ, tiếp tục công kích Andre.Một cánh tay phụ nữ xuất hiện trên đầu Andre, lòng bàn tay hướng về phía trước, bên trong đặt một cái la bàn tinh xảo. Mộ Hồi Tuyết ngẩng đầu nhìn Bà ngoại Sói, tay kia nâng lên, quay kim đồng hồ của la bàn. Trong mắt cô ta lóe lên ánh sáng, gằn từng tiếng: “Lý lẽ sai trái, ta bác bỏ!”Trên la bàn nho nhỏ, hào quang màu đỏ hiện lên.Rầm!Thân thể của Bà ngoại Sói đột nhiên lộn ngược 180° về phía sau, móng vuốt của bà ta cắm trên vách tường của mê cung.Nhân cơ hội này, Mộ Hồi Tuyết một tay nắm lấy cổ áo Andre, kéo gã bỏ chạy.Ba người chạy một hồi lâu, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Bà ngoại Sói nữa. Hai tay Andre gãy với một tư thế cổ quái, Bạch Nhược Dao thở hổn hển dựa vào vách tường. Ba người còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên nghe được hai tiếng bước chân mỏng manh vang lên cách đó không xa.Bạch Nhược Dao cùng Mộ Hồi Tuyết cầm vũ khí, cảnh giác nhìn một góc mê cung.Nháy mắt khi Đường Mạch ra khỏi góc, dao con bướm màu bạc bay vèo về hướng hắn. Phó Văn Đoạt vươn tay che trước mặt Đường Mạch, dao con bướm cùng làn da sắt bạc va chạm nhau, lại trở về tay Bạch Nhược Dao.Đôi bên thấy rõ người tới, đồng loạt nhẹ nhàng thở ra.Loại thời điểm này, so với quái vật Hắc tháp và người chơi khác khu, người chơi cùng khu luôn thân thiết hơn rất nhiều.Đường Mạch nhìn thấy Bạch Nhược Dao, cảm thấy hóa ra tên thần kinh này không chướng mắt lắm.Phó Văn Đoạt nhìn hai tay cơ hồ bị cắt rời của Andre, anh nhíu mày: “Mấy người đụng phải BOSS Hắc tháp nào vậy?”Mộ Hồi Tuyết: “Bà ngoại Sói.”Nghe cái tên này, da đầu Đường Mạch tê rần. Hắn nhìn nhìn bốn phía: “Các ngươi cắt đuôi bà ta chưa?”Bạch Nhược Dao xoa xoa nước mắt không tồn tại: “Đường Đường, tôi thiếu chút nữa đã chết dưới móng vuốt của con sói cái đó rồi. Bà ta thật hung dữ mà.”Phó Văn Đoạt thấy lúc này giữa Mộ Hồi Tuyết và Andre tựa hồ cũng không tồn tại cái quan hệ ngươi sống ta chết. Vì thế anh liền tiến lên, lấy một lọ nước khoáng từ Ổ gà rồi đưa cho Andre. Andre hiểu đây khẳng định là đạo cụ dùng để chữa thương: “Hài hài.”(*) Cảm ơn (Xièxiè) nhưng Andre đọc là “xié xié”.Phó Văn Đoạt đáp lại bằng tiếng Nga: “Không cần.”Mộ Hồi Tuyết liếc mắt liền phát hiện cái túi đen to đùng trong tay Đường Mạch, bên trong chứa đầy đồ vật này nọ nặng trịch. Trước khi tiến vào trò chơi Đường Mạch không hề mang theo mấy thứ này. Cô ta hỏi: “Đây là gì vậy?”Đường Mạch nhìn tình trạng tay không của ba người kia: “Trên mặt đất của mê cung thường có mấy cái rương hòm màu đen, nói ra nhiễu khẩu lệnh trên đó là có thể nhận được đạo cụ. Các ngươi không lấy sao?”Người Quảng Đông Mộ Hồi Tuyết không muốn nói chuyện.Bị Bà ngoại Sói dí sát đít không có thời gian lấy đồ Bạch Nhược Dao cũng không muốn nói.Chỉ có Andre nói: “Oa cầm ba.”Đường Mạch nhíu mày: “Nếu tôi không đoán sai, những đạo cụ này kỳ thật có tác dụng rất lớn đối với trò chơi này. Lối ra của mê cung ở trung tâm, nhưng đạo cụ lại đặt cách xa trung tâm. Đây là khảo nghiệm xem chúng ta có nhận thấy điểm này không, sau đó nắm bắt thời gian lấy thật nhiều đạo cụ, rồi trở lại trung tâm.”Mộ Hồi Tuyết lập tức hiểu ý tứ của hắn: “Ý ngươi là, muốn rời khỏi mê cung thì phải thu thập đạo cụ?”Đường Mạch: “Đây cũng chỉ là phỏng đoán của ta thôi.”Phó Văn Đoạt: “Khoảng cách bây giờ chắc rất gần trung tâm mê cung rồi, các ngươi có gặp những người chơi khu khác không?”Mộ Hồi Tuyết nói: “Gặp qua hai người, một người trong đó chạy thoát, người còn lại bị xe trượt tuyết của ông già Noel đâm chết.”Bạch Nhược Dao: “Có một người, lúc tôi đi trên đường thấy Bà ngoại Sói đang ăn thịt hắn ta. Hình như là người nước ngoài, tóc vàng.”Đường Mạch: “Vậy là đã chết ít nhất hai người chơi.”Bạch Nhược Dao: “Hì hì, Đường Đường, cậu cảm thấy trò chơi này rốt cuộc là cái gì nha. Sao tôi lại cảm thấy chúng ta như chuột bạch nhỏ ấy, bị bỏ vào trong mê cung, nơi nơi đều là mấy quái vật đáng sợ như Bà ngoại Sói. Thật khiến người ta khiếp sợ mà, tôi da mịn thịt mềm như vậy, quái vật sẽ không đều muốn ăn tôi chứ.”Đường Mạch quét mắt nhìn thanh niên mặt búp bê, đang chuẩn bị châm chọc bẻ gãy lời anh ta, bỗng nhiên, năm người biến sắc.Đường Mạch: “Không nghe thấy tiếng nước nữa?”Phó Văn Đoạt khẳng định: “Không nghe thấy tiếng nước nữa.”Trong lòng năm người dâng lên một cỗ dự cảm không rõ.Đến cái trình độ của bọn họ, cái loại dự cảm không ổn này đã không thể hoàn toàn coi là dự cảm, mà cũng là một loại phỏng đoán theo bản năng trên cơ sở kinh nghiệm phong phú.Trong tiềm thức bọn họ đã nhận thấy rằng có chuyện không tốt nào đó chuẩn bị xảy ra.Đường Mạch: “Vị trí hiện tại của chúng ta thật ra có thể là một không gian bị phong bế. Không khí lưu thông không tốt, cũng không có gì chiếu sáng. Còn cái tiếng nước kia. . . . . .”Phó Văn Đoạt: “Cái thanh âm kia rất giống một bể nước bị đóng kín. Tiếng nước đó không chỉ là tiếng sóng nước đập vào mặt nước (cầm hộp nước lắc lắc thì nó có tiếng lộp bộp do sóng đánh ngược lại đập vào mặt nước ấy), mà còn là âm thanh rung động của cột không khí. Khi lưu lượng nước tăng lên, sự rung chuyển của cột không khí sẽ trở nên thường xuyên hơn. . . . . .Cột không khí nhỏ đi, thì cái bể kia cũng được đổ đầy.”(Hiểu sương sương là kiểu thể tích nước tăng lên thì thể tích không khí nhỏ đi ấy)Đường Mạch: “Bể bị đóng kín?”Năm người lâm vào suy tư.Cái bể bị đóng kín, này rốt cuộc là ý tứ gì. Trong một cái mê cung vì cái gì sẽ có một bể nước bị đóng kín?“Noah. . . . . .” Đường Mạch lẩm bẩm cái tên này, “Viên đường của Noah, bàn chải đánh răng của Noah, bồn bong bóng của Noah, quần lót của Noah. . . . . .”Vừa dứt lời, Đường Mạch ngẩng đầu, đối diện tầm mắt với Phó Văn Đoạt.“Noah là ai?!”Bạch Nhược Dao nheo hai mắt: “Tàu cứu nạn của Noah?”(*) Tàu cứu nạn của Noah: là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Noah đóng con tàu này theo ý Chúa để cứu gia đình ông cùng các loài động vật thoát khỏi sự diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa.(Nguồn: Wikipedia, có chỉnh sửa)Đường Mạch: “Con tàu đó ở đâu, trung tâm mê cung à? Lối ra của mê cung?”Tiếng Trung của Andre không tốt như vậy, mấy người Đường Mạch lại còn nói nhanh, gã căn bản không nghe hiểu. Nhưng gã có thể nghe hiểu tàu cứu nạn của Noah, người đàn ông Nga nói ngắc ngứ: “Vậy trận đại hồng thủy đâu.”Bốn người đồng loạt không lên tiếng.Trong mê cung yên tĩnh tối đen, bọn quái vật đang hướng đến lối ra ở trung tâm mê cung. Các người chơi cũng hoài nghi nghe tiếng nước, đều tới gần trung tâm mê cung. Tại phút thứ ba kể từ lúc tiếng nước ngừng lại, một tiếng huýt sao vang dội quỷ dị vang lên. Thanh âm này to cực kỳ, giống như là một người khổng lồ cao giọng hát lên trong phòng, nhưng nốt nhạc lại không đều.Hắn ta vui vẻ ngâm nga trong chốc lát, sau đó bắt đầu hát: “Ta là Noah vĩ đại, ta là con cưng của Thượng Đế. Noah thích nhất là tắm rửa, tẩy sạch bùn nhơ cùng mồ hôi. A, ta yêu tắm rửa lắm!”Ngay một giây khi Noah hát lên hai chứ “tắm rửa”, Phó Văn Đoạt liền giữ chặt tay Đường Mạch, mạnh mẽ kéo hắn chạy về phía trung tâm mê cung. Mà bên kia, ba người Bạch Nhược Dao cũng chạy đi, lấy tốc độ thật nhanh chạy hướng trung tâm mê cung.Sau khi bài ca khó nghe kia kết thúc, một tiếng động do vật gì đó rơi xuống nước vang lên.Ngay sau đó, vô số nước lũ cùng tràn về từ bốn phương tám hướng của mê cung. Thác lũ khủng bố lấy tốc độ không thể ngăn cản mà ập đến làm sụp đổ những bức tường, tiến về phía trung tâm. Tất cả người chơi, quái vật đều chạy hướng trung tâm mê cung, mà ngoài mê cung, một người khổng lồ cao lớn ngồi xuống bồn tắm của mình, thỏa mãn thở ra.“A, tắm rửa thật tốt.”————————————Kiến thức bổ sung: Đức Chúa Trời nhận ra rằng, loài người càng sinh sôi nhiều thì họ càng phạm tội đến nỗi không thể cứu chữa. Ngài hối hận vì đã tạo ra loài người nên quyết định sẽ hủy diệt tất cả thế giới bằng trận đại hồng thủy. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời thấy Noah là người công chính nên không nỡ loại trừ cả ông. Đức Chúa Trời phán truyền cho ông Noah: “Ngươi sẽ làm tàu thế này: chiều dài một trăm năm mươi thước, chiều rộng hai mươi lăm thước, chiều cao mười lăm thước. Ngươi sẽ làm một cái mui che tàu, và đặt mui cách phía trên tàu nửa thước. Cửa tàu, ngươi sẽ đặt ở bên hông; ngươi sẽ làm tầng dưới, tầng giữa rồi tầng trên.” (Sáng Thế 6:15-16).Ngoài ra, Đức Chúa Trời cũng hướng dẫn Noah cách thức để sinh tồn và bảo tồn giống động thực vật trong tàu: “Trong mọi sinh vật, mọi xác phàm, ngươi sẽ đưa vào tàu mỗi loại một đôi, để giữ cho chúng sống với ngươi; phải có một con đực và một con cái. Trong mỗi loại chim, mỗi loại gia súc, mỗi loại vật bò dưới đất, mỗi loại một đôi sẽ đến với ngươi, để ngươi giữ cho chúng sống. Phần ngươi, hãy lấy mọi thứ ăn được và tích trữ cho mình; đó sẽ là lương thực của ngươi và của chúng.” (Sáng thế 6:19-21).Sau trận lụt kinh hoàng, nước rút dần khỏi mặt đất thì Noah thả một con chim bồ câu bay ra khỏi tàu xem tình hình bên ngoài. Lần thứ nhất, con chim bồ câu không tìm được chỗ đậu chân vì nước chưa rút, nên nó bay về lại tàu. Bảy ngày sau, con bồ câu được thả ra lần nữa, và lần này nó bay trở về, trên mỏ ngậm cành lá ô-liu tươi. Noah biết là nước đã giảm xuống, mặt đất đã hòa bình vì Đức Chúa Trời đã thôi cơn thịnh nộ.Ngày nay, hình ảnh chim bồ câu ngậm cành lá là biểu tượng của hòa bình (hoặc sự an bình).(Nguồn: Wikipedia)Mình nhớ ngày xưa đọc báo có vụ hội giáo gì đó (giống hội Thánh Đức Chúa Trời ấy), bảo rằng Trái Đất sắp diệt vong rồi, Noah đã cho con tàu cứu nạn đậu ngoài Trái Đất để cứu mọi người khỏi cái chết, ai muốn sống thì phải lên tàu, và biết cách lên tàu là gì không, là chết:))) Chỉ có linh hồn mới được lên thôi nên mấy chục người tự tử tập thể, giờ ngồi nhớ lại thấy ảo vl:vCho bạn nào chưa hiểu đoạn trên kia: cái mê cung đám Đường Mạch chạy bên trong chắc nằm dưới chân bồn tắm của Noah, nên khi Noah ngồi vào bốn tắm thì nước tràn ra và thành trận đại hồng thủy, tiếng nước trước đó chắc là tiếng vòi nước chảy vào bồn.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Hắc Tháp Xuất Hiện
- [C2+3] - Trò chơi 1: Rốt cuộc là ai trộm sách của ta (Part 1)
- [C4+5] - trò chơi 1: Rốt cuộc là ai trộm sách của ta (Part 2)
- Chương 6: rốt cuộc là ai trộm sách của ta (Part 3)
- Chương 7: Hơn 6 tỷ người biến mất
- [C8+9+10]: Dị năng của Đường Mạch
- [C11+12]: Trò chơi sinh tồn 7 người (1)
- [13+14]: Trò chơi sinh tồn 7 người (2+3 )
- Chương 15: Trò chơi sinh tồn 7 người (4)
- [16+17]: Trứng Gà Tây và "Người lạ"
- Chương 18: Cuộc chiến với 3 kẻ "lén qua sông" (1)
- Chương 19: Cuộc chiến với 3 kẻ "lén qua sông" (2)
- Chương 20: Tác dụng của Trứng Gà Tây
- Chương 21: Phó bản Cờ tỷ phú Mario (1)
- Chương 22: Phó bản Cờ tỷ phú Mario (2)
- Chương 23: Phó bản Cờ tỷ phú Mario (3)
- Chương 24: Tổ chức dị năng "Attack"
- Chương 25: Quái nhân Que Diêm
- Chương 26: Phó bản - Giết chết Bill trong 20 phút
- Chương 27: Phó bản - Giết chết Bill trong 20 phút! (Part 2)
- Chương 28: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 1)
- Chương 29: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 2)
- Chương 30: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 3)
- Chương 31: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 4)
- Chương 32: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 5)
- Chương 33: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 6)
- Chương 34: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (Part 1)
- Chương 35: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (Part 2)
- Chương 36: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (Part 3)
- Chương 37: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (Part 4)
- Chương 38: Phó bản - Merry Christmas (Part 1)
- Chương 39: Phó bản - Merry Christmas (Part 2)
- Chương 40: Phó bản - Merry Christmas (Part 3)
- Chương 41: Phó bản - Merry Christmas (Part 4)
- Chương 42: Phó bản - Merry Christmas (Part 5)
- Chương 43: Phó bản - Merry Christmas (Part 6)
- Chương 44: Phó bản - Merry Christmas (Part 7)
- Chương 45: Tháp Đen 2.0 (1)
- Chương 46: Tháp Đen 2.0 (2)
- Chương 47: Tháp Đen 2.0 (3)
- Chương 48: Tháp Đen 2.0 (4)
- Chương 49: Tháp Đen 2.0 (5)
- Chương 50: Phó bản Thợ Giày Sắt (1)
- Chương 51: Phó bản Thợ Giày Sắt (2)
- Chương 52: Phó bản Thợ Giày Sắt (3)
- Chương 53: Phó bản Thợ Giày Sắt (4)
- Chương 54: Phó bản Thợ Giày Sắt (5)
- Chương 55: Công tháp Tầng 2 (1)
- [c56+57] - Công tháp Tầng 2 (2+3)
- Chương 58: Công tháp Tầng 2 (4)
- Chương 59: Tôi là Phó Văn Thanh
- Chương 60: Bạch Nhược Dao, anh sẽ bị nó thiêu sống đến chết
- Chương 61: Sẽ không thật sự là con trai anh đấy chứ ?!!
- Chương 62: ...... Vết thương lòng ?!
- Chương 63+64
- Chương 65: Đánh dã chiến, không thành vấn đề !
- Chương 66: Cậu lấy tên Victor đi
- Chương 67: Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám
- Chương 68: Nếu muốn xem bản đồ, trên đầu phải mang một chút sắc xanh nha
- Chương 69: Là mình điên, hay B tiên sinh điên đây ?
- Chương 70+71
- Chương 72: 3 + 4 = 5. Đây chính là định lý Pitago
- Chương 73: Bọn họ chính là Phó Văn Đoạt và Đường Mạch!
- Chương 74: Đi thôi, đi Bắc Kinh
- Chương 75: Đường Đường:... Nhưng hắn là GAY mà!
- Chương 76+77
- Chương 78: Đường Mạch cảm nhận sâu sắc hắn tựa như một người bạn gái đang khoe đ
- Chương 79: Toàn Thế giới Quái Vật đều biết, tính tình của nó không tốt như chị
- Chương 80: Tổ công lược Nam Kinh, Tiêu Quý Đồng
- Chương 81: Hài tử điên cuồng sát mẫu thân
- Chương 82: Nhìn như có thể dùng cách giết hại đồng bạn để thông quan trò chơi, n
- Chương 83: Trình tự chính xác ?
- Chương 84: Phó Văn Đoạt nhất định phải chết
- Chương 85: Năm phút trước nó vẫn là một con gà tây sống sờ sờ, còn biết nói tiến
- Chương 86: Năm mới vui vẻ
- Chương 87: Con mẹ nó, cậu ta chẳng phải chính là tên B tiên sinh đáng chết ngàn
- Chương 88: Tôi tên là Phó Văn Tiên
- Chương 89+90
- Chương 91+92
- Chương 93: "Cậu...... Cậu sao lại có thể có được nhiều dị năng như vậy?!"
- Chương 94+95
- Chương 96: "Dưới đáy hồ Này, cậu đoán có bao nhiêu thi thể?"
- Chương 97: Con mẹ nó Phó Văn Đoạt, anh là tên lừa đảo !!!
- Chương 98+99
- Chương 100: Sự đồng điệu giữa hai tâm hồn khiến Đường Mạch cảm thấy bị mê luyến
- Chương 101: Ngày 15 tháng 3 năm 2018, phiên bản Hắc tháp 3.0 chuẩn bị online
- Chương 102: "Leng keng! 21.420.000 người chơi thành công tái nhập trò chơi..
- Chương 103+104
- Chương 105: "Hỏi anh Đường Mạch của em đi."
- Chương 106: Ver
- Chương 107: Hắc tháp : Ta hãm hại chính là ngươi đó !
- Chương 108+109
- Chương 110+111
- Chương 112: Chạy mau ! Mosaic lại đang phóng hảo trên thảo nguyên rồi, cứu mạng
- Chương 113: Tê tê, hắn thật đáng yêu a ~
- Chương 114+115
- Chương 116: Một chén canh và một con cú mèo thì rốt cuộc có thể tồn tại chân lý
- Chương 117+118
- Chương 119+120
- Chương 121: Boss Hắc tháp? Đường Mạch ~~
- Chương 122+123
- Chương 124: Hắc tháp thích ngươi, Hắc tháp thích ngươi
- Chương 125+126
- Chương 127+128
- Chương 129: Sứa bất tử
- Chương 130+131
- Chương 132+133
- Chương 134: Victor ? Ma Đường
- Chương 135: "Ngươi lại dám lười biếng không đọc sách, Mosaic!!!"
- Chương 136: Lựa chọn sống sót hay lựa chọn đứa nhỏ ? Đây là một vấn đề nan giả
- Chương 137: Mosaic : Ngươi cầu xin ta đi !
- Chương 138: Cậu là cái thá gì ?
- Chương 139: Đây chính là tính công bằng của trò chơi !
- Chương 140: Đường Mạch, giúp tôi...
- Chương 141: "Họ Đường kia, cậu cmn lại chơi tôi một vố !!!"
- Chương 142: Nụ hôn đầu của Đường Mạch ~
- Chương 143: Người đứng thứ 89 trên Bảng xếp hạng thời gian ~
- Chương 144: Cuộc cách mạng thời gian
- Chương 145: "Phó thiếu tá, vậy chúng ta hiện tại có tính là đã rất quen thuộc nh
- Chương 146+147
- Chương 148+149
- Chương 150+151
- Chương 152+153
- Chương 154: Em ở trong lòng tôi
- Chương 155+156
- Chương 157+158+159
- Chương 160+161
- Chương 162+163
- Chương 164+165
- Chương 166+167+168
- Chương 169: Cập nhật phiên bản 4.0 ~ Trò chơi của Eve ~
- Chương 170+171
- Chương 172: Ứng cử viên Eve
- Chương 173: Thí nghiệm Darwin
- Chương 174: Hiện tại chúng tôi quyết định thông qua.
- Chương 175: Quả bí đỏ nhỏ của cô bé lọ lem
- Chương 176+177
- Chương 178+179
- Chương 180+181
- Chương 182+183
- Chương 184: Phố Buôn Bán Kỳ Thú của ông già Noel
- Chương 185: Con riêng của Hắc tháp.
- Chương 186+187
- Chương 188: Ha ha ha ha, chiến đầu đi, chiến đấu đi!
- Chương 189+190
- Chương 191: Người thần kinh có tư duy rộng mở, trẻ thiểu năng có thật nhiều niềm
- Chương 192: Bạch Nhược Dao, anh đang cầu xin tôi sao?
- Chương 193: Thông quan đại diện cho thắng lợi?
- Chương 194: Sống chết do số, cá lớn nuốt cá bé
- Chương 195: Phó thiếu tá, anh thả tôi ra đi
- Chương 196: Bốn tháng trước, ta đã chính tay giết người kia
- Chương 197: Hắc tháp cập nhật phiên bản 4.5 ~
- Chương 198: Nhân viên hải quan~
- Chương 199: Đội hải quan cùng đội quái vật~
- Chương 200: Kinh hỉ ~
- Chương 201: Bọn chúng chính là nhân loại!
- Chương 202: Số người ta từng giết còn nhiều hơn số cơm ngươi từng ăn!
- Chương 203: Trò chơi rượu chuối vàng bạc dưới dòng sông ảo tưởng
- Chương 204: Ta muốn giết hắn.
- Chương 205: Ta còn là người yêu của anh ấy.
- Chương 206: Vòng eo A4~
- Chương 207: Thanh niên tóc đen kéo cổ nam nhân xuống, đặt trên môi anh một nụ hô
- Chương 208: Cưỡng chế công tháp~
- Chương 209: Dị năng của tôi không hề yếu hơn cô ta.
- Chương 210: Tái tổ hợp gien (H)
- Chương 211: Cuộc sum họp vui vẻ~
- Chương 212: Phân đen sẽ bay đi khi nó chuyển sang màu xám~
- Chương 213: Lý lẽ sai trái, ta bác bỏ!
- Chương 214: Bữa tối trên tàu cứu nạn của Noah.
- Chương 215: Biệt thự bão tuyết~
- Chương 216: Phiếu đỏ và phiếu trắng~
- Chương 217: Một mảnh hắc khí sâu không thấy đáy.
- Chương 218: Phàm nhân chết cuối cùng.
- Chương 219: Các vị, có muốn thông quan không?
- Chương 220: Báo thù?
- Chương 221: Khi ta viết xuống những dòng này, Đường Mạch đã ăn Phó Văn Đoạt rồi.
- Chương 222: . . .Thật ra, anh ta đã trả lại ân tình cho tôi rồi.
- Chương 223: Đồ nướng của ta đâu!
- Chương 224: Đang trở về địa cầu.
- Chương 225: Một hồi trò chơi Hắc tháp cuối cùng, chúc các vị ngoạn gia chơi vui
- Chương 226: Nước mắt của người thiếu nữ đôi khi sẽ khiến họ thêm xinh đẹp hơn.
- Chương 227: Thiếu nữ Vương Tiểu Điềm trọc đầu~
- Chương 228: Người giàu nhất ở Vương quốc dưới lòng đất là ai?
- Chương 229: Thể lực của Phó Văn Đoạt thật là thật là tốt. . .
- Chương 230: Ngày 19 tháng 6 năm 2018, 2118 tòa tháp ngẫu nhiên đã biến mất
- Chương 231: Thật ra hôm nay ánh trăng cũng rất đẹp
- Chương 232: Deer, ta trở về rồi.
- Chương 233: Hai tên A tiên sinh và B tiên sinh chết tiệt!
- Chương 234: Được, tối nay ăn đầu thỏ cay thôi.
- Chương 235: Thịt kho tàu làm từ khách lén qua sông!
- Chương 236: Đêm đến rồi.
- Chương 237: A, sao ngươi có thể làm ta bị thương, ngươi là công chúa Bạch Tuyết
- Chương 238: Năm tòa Hắc tháp~
- Chương 239: Cô bé bán diêm~
- Chương 240: Ding dong! Ngày 25 tháng 6 năm 2018, nhân loại online!
- Chương 241- Phiên ngoại 1: Ngày trái đất tàng hình (thượng)
- Chương 242- Phiên ngoại 2: Ngày trái đất tàng hình (hạ)
- Chương 243- Phiên ngoại 3: Còn tồn tại là còn hợp lý (thượng)
- Chương 244- Phiên ngoại 4: Còn tồn tại là còn hợp lý (trung)
- Chương 245- Phiên ngoại 5: Còn tồn tại là còn hợp lý (cuối)