Chương 40: Tên chương mục chuyên dụng cho đấu ấn xảy ra chuyện lớn.
"Ôi!" Bạt tay của Hồng Tụ muốn hướng mặt hai người mà chào hỏi, Tiêu Dư An vội vàng bước lên một bước ngăn cản Hồng Tụ. "Hoàng thượng! Người đừng tức giận! Nô tỳ đem hai tên tiện nhân này bóc da rút gân, phanh thây ngàn mảnh, ném đi cho chó ăn!" Hồng Tụ nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ gào thét. Ta không có giận a! Ngươi ngươi ngươi đừng có đi kiếm dao khắp nơi a, ở đây không có dao! Hơn nữa đây là nam chính! Nam chính đó! Động không được a!! Tuy rằng ta cũng không biết tại sao nam chính lại đột nhiên cong rồi, nhưng mà nam chính xung mã văn ngủ với người khác, thật sự chỉ là chuyện thường ngày! thường ngày a! Mắt thấy Hồng Tụ lại muốn ra sức đánh người, Tiêu Dư An vội vàng nói: "Hồng Tụ, bình tĩnh một chút, bình tĩnh." Có tiếng ồn này, người ở trên giường tự nhiên cũng sẽ dần dần tỉnh lại. Hiểu Phong Nguyệt lo sợ cả một đêm không ngủ, đợi chính là lúc này, hắn từ từ mở mắt, giả vờ thần sắc kinh hoàng, từ trên giường lăn xuống, quỳ lạy dưới đất: "Hoàng, hoàng thượng?!" Án Hà Thanh thở gấp một tiếng, ấn chặt trán chậm chạp tỉnh dậy,bộ dáng dường như đầu cực kỳ đau, hắn mở mắt ra, ngẩn người không nói lên lời nhìn toàn bộ ở trước mắt, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía trước, cả nửa ngày chưa hồi được hồn, cuối cùng hắn đem ánh mắt đặt lên thân thể trần truồng của mình, dường như đột nhiên phản ứng qua lại cái gì đó, lập tức quay đầu nhìn Hiểu Phong Nguyệt, đáy mắt toàn là ân hận và phẫn nộ bị trúng kế. Thấy Hồng Tụ dường như đã bình tĩnh lại, Tiêu Dư An thả cô ra, cúi đầu nghĩ thử phải mở miệng ra sao, Hồng Tụ hít thở sâu hai lần, đột nhiên lên trước, một bạt tay hung hăng mà tát lên mặt Hiểu Phong Nguyệt: "Tiện nhân! Vậy mà lại làm ra cái chuyện bẩn thỉu như vậy!" Hiểu Phong Nguyệt bị đánh đến nghiêng đầu, gò má trắng trẻo nổi lên năm ngón tay, hắn quay đầu lại, giọng nói dửng dưng: "Hoàng thượng, ta cùng Án Hà Thanh lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp, sớm đã có thề ước, hy vọng hoàng thượng có thể thành toàn." Tiêu Dư An: "Phù - khục khục khục, hả???" Cái, cái trò chơi gì đây? Nam nhân, ngươi đây là muốn khiêu chiến uy quyền của nữ chính ư? "Nói không biết xấu hổ!" Hồng Tụ giận đến mắt ửng đỏ, một tay lên trước nắm lấy tóc của Hiểu Phong Nguyệt, liên tục tát lên mặt vài cái, tiếp theo sau đó quay người muốn đi kéo Án Hà Thanh ra đánh. Chị! Sao chị lại đánh người nữa rồi! Người này đánh không được!!! "Hồng Tụ!" Tiêu Dư An kéo chặt Hồng Tụ, quay đầu đối với Hiểu Phong Nguyệt nhìn thảm hại không thôi, đầu tóc tán loạn mà nói: "Ngươi đem y phục mặc vào, rồi quay về trước." "Quay, quay về?" Hiểu Phong Nguyệt ngẩng đầu lên lại, đáy mắt toàn là sự không thể tưởng tượng nổi, hai gò má của hắn đỏ chót, nhìn vào rất là đáng thương. Tiêu Dư An hỏi: "Đúng, ngươi tên là gì?" Thấy Tiêu Dư An hoàn toàn không có thần sắc tức giận, trái lại lại hỏi tên mình, Hiểu Phong Nguyệt toàn thân run rẩy, nhất thời mà không biết phải trả lời như thế nào, cả nửa ngày mới có thể nói chuyện lưu loát: "Hiểu, Hiểu Phong Nguyệt." Hửm, cái tên này sao lại nghe quen tới như vậy. Hình như lần trước có hỏi Hồng Tụ Cảnh dương có cầm sư hay không, Hồng Tụ đáp chính là cái tên này. "Ngươi cứ về trước." Tiêu Dư An lòng tốt an ủi người. Hiểu Phong Nguyệt run rẩy đem y phục ăn mặc chỉnh tề, cúi người lui ra khỏi gian phòng, vừa ngẩng mắt đã thấy người mà hắn không nguyện thấy nhất. Hiểu Phong Nguyệt trước mắt mù tịt, sống chết cắn chặt môi dưới, dường như cắn ra máu mới có thể ổn định lại tâm trạng. Dương Liễu An nhìn người từ trong gian phòng đi ra, bỗng nhiên trợn to mắt, một bước dài lên trước, Hiểu Phong Nguyệt giống như không nhìn thấy hắn vậy, lướt qua người hắn, cúi đầu vội vã rời đi. Mắt thấy Hiểu Phong Nguyệt rời đi, Tiêu Dư An đối với Hồng Tụ nói: "Hồng Tụ ngươi cũng ra ngoài trước đi, ta muốn cùng Án Hà Thanh đơn độc nói vài câu." "Hoàng thượng... ... Vâng." Hồng Tụ như có lời muốn nói nhưng lại thôi, nhưng vẫn là cúi đầu lui ra khỏi gian phòng. Gian phòng cuối cùng cũng yên tỉnh trở lại, Tiêu Dư An quay đầu nhìn nhau với Án Hà Thanh, sau đó cười rồi vài bước lại gần, ngồi ở một bên giường: "Không nói chút gì sao?" Án Hà Thanh chậm rãi nhả ra hơi: "Ta bị hãm hại." "Nói chút gì đó ta không biết ấy." Án Hà Thanh ngẩn ra, nhìn chằm chằm Tiêu Dư An nói: "Ngươi tin ta?" "Ta đương nhiên tin ngươi a." Tiêu Dư An cười chế nhạo, "Ta hôm qua đã nói với ngươi là, ta sáng nay sẽ đến tìm ngươi, ngươi còn làm ra cái chuyện như vầy, là ngươi coi ta là bị đần, hay là ngươi cảm thấy chính mình ngu hơn, nói lại, ngươi không muốn mặc quần áo vào trước sao?" Thân hình thật là đẹp, cú sốc thị giác quá lớn. Thấy Án Hà Thanh im lặng mặc lên y phục, trong lòng Tiêu Dư An không kiềm được mà ngầm than thở, đúng là mặc đồ vào rõ ốm cởi đồ có thịt, rõ ràng là nhìn vào mảnh khảnh thon dài, kết quả thân hình vậy mà lại tốt như vậy!!! Án Hà Thanh mặc xong y phục, cau mày giải thích: "Tối hôm qua, hắn đem theo cháo trắng đến tìm ta, khuyên ta ăn cháo vào... ..." "Đợi đã, khuyên ngươi thì ngươi ăn?" Tiêu Dư An cắt lời Án Hà Thanh. Nếu là một em gái nào đó khuyên Án Hà Thanh ăn cháo, Tiêu Dư An còn có thể hiểu, nhưng đây một vị đại lão gia nào đó khuyên ăn cháo, Án Hà Thanh tại sao lại ngựa mất móng trước a? "Bởi vì hắn nói là cháo ngươi đưa đến." Án Hà Thanh liếc Tiêu Dư An một cái. "Giả truyền thánh chỉ a." Tiêu Dư An gật gật đầu, "Trong cháo bị bỏ thuốc rồi đúng chứ." Án Hà Thanh nói: "Đúng." "Ngươi trước đó có quen biết hắn không?" "Không quen biết." Tiêu Dư An sờ sờ cằm: "Dự đoán là hắn bị người khác nắm thóp gì đó, được người ta sai khiến đến hại ngươi, nếu như không phải vậy hắn với người không thù không oán, tại sao lại cam tâm tình nguyện dùng cách như vậy để đồng quy vu tận." Hậu quả của thuốc mê làm cho đầu Án Hà Thanh đau không thôi, hắn lông mày cau chặt, một tay ấn lên đầu, từ từ hít vào thở ra: "Ngươi tiếp theo dự tính thế nào?" Tiêu Dư An vội vàng đứng dậy rót cho Án Hà Thanh một chén nước: "A... ... Cái này, chưa nghĩ xong a, hay là trước tiên đem hắn đuổi ra khỏi cung đi, để tránh khỏi lại xảy ra rắc rối gì đó nữa." Bị chuyện bất thình lình xảy đến làm loạn, Vĩnh Ninh điện tự nhiên là đi không thành. Tiêu Dư An nói với Hồng Tụ chuyện này do chính mình tự giải quyết xong sau đó, đáng ra là muốn một mình đi tìm Hiểu Phong Nguyệt, nào ngờ Dương Liễu An quỳ ở trước mắt hắn, đau khổ cầu xin cùng đi. Tiêu Dư An cũng không phải là kẻ ngốc, đầu mối rõ ràng như thế làm sao có thể nhìn mà không thấy được, hắn nhớ ra trước đây hai lần cùng Dương Liễu An đụng mặt đều nghe thấy cầm âm, lại cân nhắc sự thất lễ của Dương Liễu An lúc nãy, đột nhiên hiểu ra. Là ngươi! Tên nam nhân lẩu cay tự mang theo BGM (nhạc nền)! Đây không lẽ chính là nguyên nhân ngươi tự mang theo BGM! Chuyện nào đó đã nghĩ thông, thì sẽ có rất nhiều chuyện đi theo đột nhiên mở ra. Tiêu Dư An đột nhiên lại nhớ ra trong nguyên tác, sau khi Dương Liễu An hy sinh bảo vệ quân vương, trong sách đã từng nhắc đến một đoạn như vậy, nói ngày đó tin tức Dương Liễu An chết truyền về trong cung, cầm âm thê lương vang lên suốt cả đêm trong cung, ruột gan đau như cắt, người nghe phải rơi lệ, ngày thứ hai sau đó một vị cầm sư tự vẫn ở trong cung. Lúc đó Tiêu Dư An nghĩ rằng đoạn đó dùng để khuyếch đại bi thương về cái chết của Dương Liễu An, bây giờ nghĩ lại căn bản là không phải a! Nói không chừng nguyên tác còn chôn cất rất nhiều phép ẩn dụ dùng để phục bút, nhưng lúc đó Tiêu Dư An đọc sách một lòng chỉ chú ý sự tình của nam chính, không đi chuyên sâu nghiên cứu những cái ngóc ngách này, không ngờ rằng đã bỏ qua nhiều thứ như vậy. Tiêu Dư An đem theo thăm dò mà hỏi Dương Liễu An: "Ngươi và Hiểu Phong Nguyệt có phải là... ..." Dương Liễu An đột nhiên khấu đầu, một cái nặng hơn một cái, chưa qua vài cái, trán đã đập ra máu: "Hoàng thượng đối với ta nghĩa nặng như núi, mà ta lại phản bội hoàng thượng, quả thật tội đáng muôn chết, đáng phải ngàn dao vạn lóc, nhưng mà ta cầu xin hoàng thượng, để ta gặp hắn một mặt lần cuối cùng, sau một mặt đó, ta nguyện tự mình kết liễu, nếu hoàng thượng chưa hả giận, khẩn cầu cực hình trách phạt." Nghĩa nặng như núi ở đâu ra chứ, dựa theo tình tiết nguyên tác, rõ ràng là quân vương thiếu niên nợ Dương Liễu An một mạng. Lại còn cái gì mà một mặt cuối cùng, cái gì mà tự mình kết liễu, cái tên tiểu thị vệ này nói chuyện thật sự không dễ nghe a. Tiêu Dư An khóc cười không được, lên trước kéo người: "Ngươi đứng dậy, đi thôi, đi gặp Hiểu Phong Nguyệt." Đôi mắt Dương Liễu An phát sáng, ra vẻ lại muốn khấu đầu, Tiêu Dư An vội vàng ngăn hắn lại: "Còn đập? Đừng đập nữa, đập nữa không được đi đó." Hai người đi đến trước gian phòng, Tiêu Dư An đưa tay lên gõ gõ cửa, nhưng lại cả nửa ngày không có người trả lời. Hửm? Không lẽ vì tội mà chạy trốn rồi chứ. Tiêu Dư An vẫn còn muốn đợi chút nữa, thấy Dương Liễu An sốt ruột không thôi, đành chỉ có thể đẩy cửa mà vào. Kết quả cảnh tượng của gian phòng xém chút nữa chưa làm cho Tiêu Dư An kinh hãi đến nổi hại tim nhảy ra khỏi lồng ngực. Ba thước bạch lĩnh (vải dây), một bộ bạch y, Hiểu Phong Nguyệt treo dưới xà ngang, cùng một cái ghế đáng thương đang ngã đổ ở một bên đất.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Tên tổng tài này thật sự rất là bình thường
- Chương 2: Cái đoạn tình tiết này thật sự rất là kỳ lạ
- Chương 3: Cái cuốn tiểu thuyết này đúng là kịch độc
- Chương 4: Cái sự tự sát này thật sự rất hờ hững
- Chương 5: Lần xuyên sách này thật là bi thảm
- Chương 6: Muốn "làm" nam chính . Tuyệt đối không có khả năng
- Chương 7: Thị tẩm . Thị tẩm là việc không có khả năng.
- Chương 8: Đi cửa chính là chuyện không có khả năng.
- Chương 9: Giả ngủ là việc không có khả năng
- Chương 10: Nhẫn nhịn là chuyện không có khả năng
- Chương 11: Chưa từng thấy qua có người lại ngu ngốc đến vậy
- Chương 12: Chưa từng thấy qua có người lại bảo sao nghe vậy như thế
- Chương 13: Chưa từng thấy qua một nam chính thê lương bi thảm như vậy
- Chương 14: Chưa từng thấy qua lại có chuyện kinh tâm đảm chiến đến như vậy
- Chương 15: Chưa từng thấy qua một người thành thật như vậy
- Chương 16: Luôn có phản diện muốn hại nam chính
- Chương 17: Luôn có pháo hôi âm thầm tìm chết
- Chương 18: Luôn có một nam chính vận mệnh éo le
- Chương 19: Luôn có tổng tài không có cách nào bá đạo
- Chương 20: Luôn có nhân vật phụ chuẩn bị đại sự
- Chương 21: Khẳng định qua ánh mắt là con người thù sâu oán nặng
- Chương 22: Khẳng định qua ánh mắt là con người vừa dụ vừa tra
- Chương 23: Khẳng định qua ánh mắt là con người thủ đoạn độc ác
- Chương 24: Khẳng định qua ánh mắt là... ... AAAAAAAA!
- Chương 25: Khẳng định qua ánh mắt là con người buôn bỏ suy nghĩ
- Chương 26: Thuốc giả hại người?! Tìm hiểu một chút
- Chương 27: Nền văn minh hiện đại!? Tìm hiểu một chút
- Chương 28: Móc tim móc phổi?! Tìm hiểu một chút
- Chương 29: Khẩu thị tâm phi?! Tìm hiểu một chút
- Chương 30: Lao tâm khổ trí?! Tìm hiểu một chút
- Chương 31: Ngươi cứ việc hãm hại, hại đến nam chính coi như ta thua.
- Chương 32: Ngươi cứ việc tìm chết, không sủng nam chính coi như ta thua.
- Chương 33: Ngươi cứ việc nhây, tạo không tốt quan hệ coi như ta thua.
- Chương 34: Ngươi cứ việc đi, không quay người về đây coi như ta thua.
- Chương 35: Ngươi cứ việc buông thả, không bị người khác hiểu lầm coi như ta thua
- Chương 36: Tên chương mục chuyên dụng lúc xảy ra chuyện.
- Chương 37: Tên chương mục chuyên dụng cho mưu tính trước.
- Chương 38: Đêm nay rượu tỉnh nơi đâu.
- Chương 39: Tên chương mục chuyên dụng cho bắt gian.
- Chương 40: Tên chương mục chuyên dụng cho đấu ấn xảy ra chuyện lớn.
- Chương 41: Điều kiện đầy đủ cần cho bá đạo tổng tài
- Chương 42: Điều kiện đầy đủ cần để sủng chìm nam chính
- Chương 43: Điều kiện đầy đủ cần cho thị vệ bên người.
- Chương 44: Điều kiện đầy đủ cần cho làm nam nhị
- Chương 45: Điều kiện đầy đủ cần cho vô hình trêu người
- Chương 46: Tiêu Dư An có thể mất đi một giấc ngủ giả
- Chương 47: Cô ta có thể đảm nhiệm qua nữ nhị giả
- Chương 48: Cái này có thể là một hậu cung giả
- Chương 49: Hắn có thể làm một đoạn giả sắc - dụ
- Chương 50: Đây có thể là xảy đến đoạn tình tiết giả
- Chương 51: Nhất định là phương pháp ta được cứu không đúng
- Chương 52: Nhất định là phương pháp sủng ái của hắn không đúng
- Chương 53: Nhất định là do cách hiểu của hắn không đúng
- Chương 54: Nhất định là điệu bộ tặng quà của hắn không đúng
- Chương 55: Nhất định là cách trợ công của ta không đúng
- Chương 56: Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên
- Chương 57: Đương nhiên lựa chọn thông cảm hắn
- Chương 58: Đương nhiên lựa chọn tha thứ hắn
- Chương 59: Đương nhiên lựa chọn ghi thù a
- Chương 60: Đương nhiên lựa chọn bao che a
- Chương 61: Xin lỗi, có quyền thực sự là có thể muốn làm gì thì làm
- Chương 62: Thư của lời hứa
- Chương 63: Đột biến kinh sinh
- Chương 64: Lấy mạng hộ mạng
- Chương 65: Tâm sinh khoảng cách
- Chương 66: Lòng người xảo trá khó lường
- Chương 67: Lời nói từ nội tâm
- Chương 68: Đau thấu nội tâm
- Chương 69: Ngươi chết ta sống
- Chương 70: Xin lỗi, ông trời là có thể muốn làm gì thì làm
- Chương 71 Xin lỗi, tham quan ô lại không thể muốn làm gì thì làm
- Chương 72: Xin lỗi, hào quang nam chính thật sự là muốn làm gì thì làm
- Chương 73: Xin lỗi, nam chính thật có thể muốn làm gì thì làm
- Chương 74: Mang theo ngọc long vì quân tử
- Chương 75: Thương thay! Xương chất bờ Vô Định
- Chương 76: Mà vẫn người trong mộng gối xuân
- Chương 77: Non sông tan nát như bông bay trước gió
- Chương 78: Tiểu lầu tạc dạ hữu đông phong
- Chương 79: Mục đoạn sơn nam không yến bay
- Chương 80: Muốn hỏi từ lúc xa nhau giờ sao lại gầy thế?
- Chương 81: Đã vượt biển xanh , không ngại nước
- Chương 82: Mục tiêu của chúng ta là! Để sống! Để sống! Và để sống!
- Chương 83: Mục tiêu của chúng ta là! Kiếm chuyện! Kiếm chuyện! Và kiếm chuyện!
- Chương 84: Mục tiêu của chúng ta là! Công chúa! Công chúa! Và công chúa!
- Chương 85: Mục tiêu của chúng ta là! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Và bình tĩnh!
- Chương 86: A Tiêu thật sự có chút thảm
- Chương 87: A Án thật sự rất oan ức
- Chương 88: A Dương thật sự rất đáng tin cậy
- Chương 89: A Tiêu thật sự rất sụp đổ
- Chương 90: A Dương thật sự không tầm thường
- Chương 91: Nữ trang nhu quần mặt lên người, vỗ tay tặng cho người xã hội
- Chương 92: Tâm cơ chỉ vì hồn bá tánh, tiếng vỗ tay tặng cho người khổ tâm
- Chương 93: Vọng xuyên tha doanh doanh thu thủy, túc tổn tha đạm đạm xuân sơn
- Chương 94: Không mang suy nghĩ câu câu ghẹo, chỉ nói bách hợp thật là (vi) diệu
- Chương 95: Quân không thấy núi đầy lá đỏ, đều là máu trong mắt người phân ly
- Chương 96: Thương binh? An bài lên rồi
- Chương 97: Hoạt mạng? An bài lên rồi
- Chương 98: Hôn lễ? An bài lên rồi
- Chương 99: Dương danh? An bài lên rồi
- Chương 100: Đụng phải? An bài lên rồi
- Chương 101: Cái sự trùng hợp này thật sự rất kinh dị
- Chương 102: Lần này cứu người thật sự khá hối hận
- Chương 103: Quả đỏ này thật sự không bình thường
- Chương 104: Phần sơ tâm này thật sự rất nặng nề
- Chương 105: Cái đoạn gặp gỡ này thật sự dọa chết người
- Chương 106: Không cứu, không thể nào không cứu a
- Chương 107: Ghẹo người, là không thể ghẹo người a.
- Chương 108: Mềm lòng, không thể nào mềm lòng a
- Chương 109: Muốn đi, không thể nào muốn đi a
- Chương 110: Tiện nghi là không thể nào không chiếm a
- Chương 111: Luôn có nam chính cuồng ma nhìn chằm chằm vợ
- Chương 112: Luôn có nam chính ghẹo ngược không thành
- Chương 113: Luôn có nam chính vô tâm vô phế
- Chương 114: Luôn có ngẫu nhiên hết sức mới lạ
- Chương 115: Luôn có đêm mưa củi khô cháy lớn
- Chương 116: Liều mình không biết!? Tìm hiểu một chút
- Chương 117: Cận tình tình khiếp?! Tìm hiểu một chút
- Chương 118: Thân phận bại lộ!? Tìm hiểu một chút
- Chương 119: Gọi sai tướng công?! Tìm hiểu một chút
- Chương 120: Hoạt mạch có thai?! Tìm hiểu một chút
- Chương: 121: Nhất định là phương pháp ta nghe lén không đúng
- Chương 122: Nhất định là phương pháp Kabedon của ngươi không đúng
- Chương 123: Nhất định là phương pháp giải thích của ngươi không đúng
- Chương 124: Nhất định là phương thức lý giải của ngươi không đúng
- Chương 125: Nhất định là phương thức trêu ghẹo của ngươi không đúng
- Chương 126: Khẳng định qua ánh mắt, là người một mắt nhìn xuyên
- Chương 127: Khẳng định qua ánh mắt, là người bướng đến tận xương
- Chương 128: Khẳng định qua ánh mắt, là người nhìn thấu tâm tư
- Chương 129: Khẳng định qua ánh mắt, là người vẫn chưa tự hiểu
- Chương 130: Khẳng định qua ánh mắt, là người dụng tình rất sâu
- Chương 131: Chưa từng thấy qua có người nói nhảm bịa đặt như vậy
- Chương 132: Chưa từng thấy qua có người EQ thấp như vậy
- Chương 133: Chưa từng thấy qua có người ân sâu nghĩa nặng như vậy
- Chương 134: Lòng nói quân này quân không biết
- Chương 135: Chưa từng thấy có phản ứng kinh thế hãi tục đến như vậy
- Chương 136: Luôn có tâm ý được biết hiểu
- Chương 137: Luôn có bạn bè phải cáo biệt
- Chương 138: Luôn có vai phụ đụng miệng giáo
- Chương 139: Luôn có tổng tài muốn xuất bản sách
- Chương 140: Luôn có tình sự phải nghĩ thoáng
- Chương 141: Ngươi cứ việc gào, không đánh ngất ngươi coi như ta thua
- Chương 142: Ngươi cứ việc nói, không biết hiểu tâm ý coi như ta thua
- Chương 143: Ngươi cứ việc ghẹo, không xảy ra chút chuyện coi như ta thua
- Chương 144: Ngươi cứ việc làm, có thể tạo phản thành công coi như ta thua
- Chương 145: Ngươi cứ việc kéo, không làm người khôn ngoan coi như ta thua
- Chương 146: Gian tế phản quốc tìm hiểu một chút
- Chương 147: Đầm nước mất áo tìm hiểu một chút
- Chương 148: Sáo ngọc trêu ghẹo tìm hiểu một chút
- Chương 149: Một đêm không ngủ tìm hiểu một chút
- Chương 150: Giật mình nghe tin dữ tìm hiểu một chút
- Chương 151: Đương nhiên lựa chọn bảo vệ hắn a
- Chương 152: Đương nhiên lựa chọn đi tìm hắn
- Chương 153: Ban ngày tiêu tàn chiến cốt ai
- Chương 154: Dã đắc Hằng Nga niệm ta si
- Chương 155: Phương thức nhân gian biệt ý trường
- Chương 156: Thì ra chỉ vì đã nhập cốt
- Chương 157: Bi mạc bi hề sinh biệt ly
- Chương 158: Ức quân thiều thiều cách thanh thiên
- Chương 159: Đương nhiên lựa chọn cứu người a
- Chương 160: Truyền tin? An bài một chút
- Chương 161: Tín vật? An bài một chút
- Chương 162: Nhạn thanh viễn hướng Tiêu quan khứ, bán duyên tu đạo bán duyên quân
- Chương 163: Thu liễm? An bài một chút
- Chương 164: Ban đêm? An bài một chút
- Chương 165: Dạ tập? An bài một chút
- Chương 166: ngạc nhiên không ngạc nhiên, bất ngờ không bất ngờ
- Chương 167: Lưỡng tình tương duyệt hướng vu sơn, chủ động hiến môi vì cái gì
- Chương 168: Trường tương tư hề trường tương ức, Án ca nhà ta thật soái khí
- Chương 169: Họa loạn hậu cung là sóng ai, đông lao tây yến tố nỗi lòng
- Chương 170: Thế ngoại Đào Nguyên không thành nhà, một tâm một ý về cố hương
- Chương 171: Ta là một người có gia thất
- Chương 172: Ta là một người biết Mã Nguyên
- Chương 173: Ta là một người có tình dục
- Chương 174: Ta là một người nghĩ không ra đề mục
- Chương 175: Vạn người thụy chỉ sợ cái gì
- Chương 176: Binh hồn tiêu tận quốc hồn không
- Chương 177: Thanh sơn hữu hạnh mai trung cốt
- Chương 178: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu
- Chương 179: Nguyệt sắc dung dung tình ý trường
- Chương 180: Tình sâu nghĩa nặng sai hôm nay
- Chương 181: Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt
- Chương 182: Ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu
- Chương 183: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền
- Chương 184: Nhất định là phương thức màn dạo đầu ở đây không đúng
- Chương 185: Là phương thức ta tỉnh lại không đúng
- Chương 186: Nhất định là phương thức lên ngôi của hắn không đúng
- Chương 187: Án Hà Thanh ngươi mở của ra đi a, mở cửa mở cửa mở cửa ra đi!
- Chương 188: Mở cửa a mở cửa a, đừng trốn trong đó không lên tiếng
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191: Luôn có một vài người qua đường đang gây rắc rối
- Chương 192: Đời này không hối hận xuyên sách đến
- Chương 193: Án ca: Đù Má, vợ ta đâu?
- Chương 194: Đuổi
- Chương 195: Dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy
- Chương 196: Án
- Chương 197: Không show ân ái là không thể nào không show a
- Chương 198: Không đi vào là không thể nào không đi vào a
- Chương 199: Không kiếm chuyện là không thể nào không kiếm chuyện a
- Chương 200: Cùng nhau rửa là khẳng định phải cùng nhau rửa rồi