Chương 182: Ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu
(*Ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu <我寄人间雪满头>: Ta gửi nơi nhân gian đầu đầy tuyết trắng, cũng lấy trong bài Mộng Vi Chi của Bạch Cư Dị, tiêu đề 181 và 182 là hai câu thơ nối tiếp nhau của bài Mộng vi chi, cả bài thơ là một câu chuyện dài nên các bạn lên google tìm để biết thêm chi tiết nha =)))) ) Nào ngờ Tiêu Dư An loạng loạng choạng choạng đứng dậy, hắn lấy tay áo lau lau mặt, nói: "Tiết tướng quân, ta có thể cầu ngài hai chuyện được không?" "Ngươi cầu ta?" Tiết Nghiêm không thể tin được. "Đúng." "Cứ nói không ngại." Tiêu Dư An nói: "Chuyện thứ nhất, sau đêm nay, ngài có thể đem thi thể của Tạ Thuần Quy, đưa về Tạ gia không?" "Tạ gia, thì ra cái người lúc nãy chính là con trai Tạ gia năm đó toàn phủ hy sinh cho tổ quốc ư?" Tiết Nghiêm lẩm bẩm. "Trung nghĩa can đảm, nên được kính trọng, được, ta đáp ứng ngươi, còn một chuyện nữa là gì?" Tiêu Dư An trông về nơi xa, nơi hoàng cung rộng lớn này, nơi nào cũng có bóng dáng của Bắc quốc, một ngọn cỏ, một cái cây, một bông hoa, một tảng đá, rường cột chạm trổ, đình đài các lầu, nhưng không có một nơi có thể rọi vào trong con mắt của Tiêu Dư An, đôi mắt của Tiêu Dư An trống rỗng vô thần, hắn nói: "Kết thúc này, có thể để ta tự mình làm?" Tiết Nghiêm sững sờ, sau đó gật gật đầu, đem trường kiếm đưa qua. Tiêu Dư An nhận qua kiếm, lùi ra sau vài bước, tìm một chỗ trống tích đầy tuyết dày, quỳ xuống, hắn hít sâu một hơi, đem trường kiếm trong tay bỏ ở bên cạnh, sau đó nặng nặng mà khấu đầu mười ba cái, mỗi một cái đều kèm theo một câu xin lỗi, lúc khấu xong cái cuối cùng, trán của hắn đã chảy đầy máu tươi. Xin lỗi, là hắn thả hổ về rừng. Xin lỗi, là hắn không bảo vệ được Bắc quốc. Xin lỗi, cho đến bây giờ, hắn như cũ vẫn muốn nhìn thấy bộ dạng Án Hà Thanh quân lâm thiên hạ. Xin lỗi, là hắn đã có được cái cơ thể này nhưng vẫn chỉ muốn làm Tiêu Dư An. Xin lỗi là hắn đã từng cố gắng hết sức, nhưng lại bại dưới một câu không thể đổi mệnh của ông trời. Nếu đã như vậy, lấy mạng đền tội có được không? Cũng giống như trước kia, hắn đem mạng đền cho đệ đệ bởi vì sự rời đi của chính mình mà cực kỳ oán hận mình vậy. Như vậy có phải là có thể loại bỏ đi tất cả thù, tiêu tan đi tất cả hận không? Sau khi khấu xong, Tiêu Dư An nhịn xuống sự đau đớn như nứt ở đầu và cảm giác chóng mặt, rủ mắt cầm lên trường kiếm bên cạnh gác lên trên cổ, hắn quay đầu qua nói với Tiết Nghiêm: "Tiết tướng quân, ta có một câu nói, muốn mời ngài chuyển lời cho Án Hà Thanh." Đột nhiên một trận gió lạnh gào thét đi qua, trời đất thê lương, tuyết lớn gầm thét dường như muốn che đi lời nói của Tiêu Dư An. Cùng lúc đó, Án Hà Thanh trong tẩm cung dần dần mở mắt, thái y ở một bên vui mừng nói: "Hoàng thượng người tỉnh rồi? Người cảm thấy thế nào?" Bởi vì mất máu, đôi môi của Án Hà Thanh trắng bệch, thần sắc ngẩn ngơ, hắn phải bỏ ra một chút thời gian mới có thể nhớ ra đã xảy ra chuyện gì trước khi mình ngất đi, sau đó không quan tâm sự can ngăn của người xung quanh, đè lấy vết thương chống người dậy: "Tiêu Dư An đâu?" "Tiêu Dư An? Đây là người nào? Ối, hoàng thượng! Hoàng thượng, vết thương của người!" Thái y bị Án Hà Thanh một cánh tay đẩy ra, kêu lên vài tiếng nhưng uổng cong vô ích. Án Hà Thanh loạng loạng choạng choạng mà hướng bên ngoài chạy đi, hắn chạy ra khỏi tẩm cung, vịn lấy cột ở bên ngoài, thở gấp vài tiếng liên tục mới không ngã xuống, hắn ngẩng đầu, nôn nóng mà nhìn khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của Tiêu Dư An, sau đó ánh mắt đừng ở trên thân cái người đang quỳ ở giữa trời đất, đáy mắt Án Hà Thanh thoáng lên một tia vui mừng, hắn mở miệng muốn gọi, nhưng bởi vì mất máu yếu ớt gọi không ra tiếng, chỉ có thể dùng hết toàn bộ sức lực hướng nơi đó đi tới, sau lưng hắn, để lại một đường máu uốn lượn trên tuyết trắng, ngay sau đó lập tức bị gió tuyết lấp đi. Nơi không xa, Tiêu Dư An quỳ ở trên đất, đem trường kiếm gác ở trên cổ, quay đầu nói với Tiết Nghiêm: "Ngài chuyển lời cho Án Hà Thanh, bảo hắn sống tốt nửa đời còn lại, ta muốn xem thử, thái bình thành thế của hắn, thiên hạ phồn hoa của hắn, giang sơn xã tắc của hắn, là một bộ dạng vững chắc như thế nào." Câu nói này, một chữ không sót mà truyền đến trong tai Án Hà Thanh, hắn dường như ý thức được cái gì đó, hận không thể chạy như bay qua đó, nhưng mà hắn toàn thân không còn sức lực, bước chân trống rỗng, mọi thứ trước mắt dường như đều mơ hồ thành tuyết trắng xóa, hắn một cái đè lên trên vết thương của mình, vết thương ở phần bụng tức khắc truyền đến cảm giác đau đớn kịch kiệt như xé nứt, nhưng Án Hà Thanh chỉ hận sự đau đớn đó không đủ đau, không thể khiến hắn tỉnh táo nhiều thêm một chút, Án Hà Thanh đưa ra tay, điên loạn mà hét: "Tiêu... ... Tiêu Dư... ..." Nhưng gió tuyết lớn như vậy, nhưng âm thanh của Án Hà Thanh yếu ớt như vậy, nhưng Tiêu Dư An từ đầu đến cuối cũng không có nhìn qua bên đây đến một lần, hắn nhắm mắt lại, tay nắm lấy chuôi kiếm hơi hơi run rẩy. Sau đó nữa, một đường ánh sáng trắng cắt ngang bầu trời, cũng cắt vào trong đáy mắt của Án Hà Thanh. Chẳng qua là một nháy mắt, thế gian chỉ còn thừa lại đỏ thẫm và trắng xóa, Án Hà Thanh mắt mở trừng trừng mà nhìn Tiêu Dư An ngã xuống, động tác rất chậm rất chậm, nhưng chạm đất lại rất mạnh, tuyết trên đất tức khắc mà bay lên vài tấc, Án Hà Thanh cũng theo đó mà quỳ xuống, lòng ngực của hắn giống như bị người khác xuyên qua, trái tim thì như bị sống sờ sờ mà từ trong cơ thể kéo ra, đập ở trên đất giẫm đạp hết lần này đến lần khác, Án Hà Thanh thất thần mà lẩm bẩm xong một chữ An cuối cùng, bởi vì mất máu mà ngất đi. Tanh đỏ ngấm vào trong tuyết nhuộm lên trêm mắt đất, tay của hai người chẳng qua chỉ còn cách nhau vài thước. - Liên quan đến Tiêu tổng. Tác giả có lời nói Lúc nhỏ chính mắt nhìn thấy mẫu thân tự sát, khiến Tiêu tổng từ nhỏ đã hiểu nhân sinh còn có con đường chết có thể đi, sau này sự oán hận đệ đệ cũng đã đắp nặn lên tính cách rất dể dàng liền rơi vào cực đoan tự trách và áy náy của hắn, cho nên Tiêu tổng thật ra là một con người bên ngoài cười hi hi, nhưng nội tâm lại rất yếu đuối. - XueTu: Thế là An An chúng ta đã kết thúc một cuộc đời nghiệt ngã vô cùng cực, và sau đó sẽ qua một cuộc đời nghiệt ngã tiếp theo ┐( ̄~ ̄)┌
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Tên tổng tài này thật sự rất là bình thường
- Chương 2: Cái đoạn tình tiết này thật sự rất là kỳ lạ
- Chương 3: Cái cuốn tiểu thuyết này đúng là kịch độc
- Chương 4: Cái sự tự sát này thật sự rất hờ hững
- Chương 5: Lần xuyên sách này thật là bi thảm
- Chương 6: Muốn "làm" nam chính . Tuyệt đối không có khả năng
- Chương 7: Thị tẩm . Thị tẩm là việc không có khả năng.
- Chương 8: Đi cửa chính là chuyện không có khả năng.
- Chương 9: Giả ngủ là việc không có khả năng
- Chương 10: Nhẫn nhịn là chuyện không có khả năng
- Chương 11: Chưa từng thấy qua có người lại ngu ngốc đến vậy
- Chương 12: Chưa từng thấy qua có người lại bảo sao nghe vậy như thế
- Chương 13: Chưa từng thấy qua một nam chính thê lương bi thảm như vậy
- Chương 14: Chưa từng thấy qua lại có chuyện kinh tâm đảm chiến đến như vậy
- Chương 15: Chưa từng thấy qua một người thành thật như vậy
- Chương 16: Luôn có phản diện muốn hại nam chính
- Chương 17: Luôn có pháo hôi âm thầm tìm chết
- Chương 18: Luôn có một nam chính vận mệnh éo le
- Chương 19: Luôn có tổng tài không có cách nào bá đạo
- Chương 20: Luôn có nhân vật phụ chuẩn bị đại sự
- Chương 21: Khẳng định qua ánh mắt là con người thù sâu oán nặng
- Chương 22: Khẳng định qua ánh mắt là con người vừa dụ vừa tra
- Chương 23: Khẳng định qua ánh mắt là con người thủ đoạn độc ác
- Chương 24: Khẳng định qua ánh mắt là... ... AAAAAAAA!
- Chương 25: Khẳng định qua ánh mắt là con người buôn bỏ suy nghĩ
- Chương 26: Thuốc giả hại người?! Tìm hiểu một chút
- Chương 27: Nền văn minh hiện đại!? Tìm hiểu một chút
- Chương 28: Móc tim móc phổi?! Tìm hiểu một chút
- Chương 29: Khẩu thị tâm phi?! Tìm hiểu một chút
- Chương 30: Lao tâm khổ trí?! Tìm hiểu một chút
- Chương 31: Ngươi cứ việc hãm hại, hại đến nam chính coi như ta thua.
- Chương 32: Ngươi cứ việc tìm chết, không sủng nam chính coi như ta thua.
- Chương 33: Ngươi cứ việc nhây, tạo không tốt quan hệ coi như ta thua.
- Chương 34: Ngươi cứ việc đi, không quay người về đây coi như ta thua.
- Chương 35: Ngươi cứ việc buông thả, không bị người khác hiểu lầm coi như ta thua
- Chương 36: Tên chương mục chuyên dụng lúc xảy ra chuyện.
- Chương 37: Tên chương mục chuyên dụng cho mưu tính trước.
- Chương 38: Đêm nay rượu tỉnh nơi đâu.
- Chương 39: Tên chương mục chuyên dụng cho bắt gian.
- Chương 40: Tên chương mục chuyên dụng cho đấu ấn xảy ra chuyện lớn.
- Chương 41: Điều kiện đầy đủ cần cho bá đạo tổng tài
- Chương 42: Điều kiện đầy đủ cần để sủng chìm nam chính
- Chương 43: Điều kiện đầy đủ cần cho thị vệ bên người.
- Chương 44: Điều kiện đầy đủ cần cho làm nam nhị
- Chương 45: Điều kiện đầy đủ cần cho vô hình trêu người
- Chương 46: Tiêu Dư An có thể mất đi một giấc ngủ giả
- Chương 47: Cô ta có thể đảm nhiệm qua nữ nhị giả
- Chương 48: Cái này có thể là một hậu cung giả
- Chương 49: Hắn có thể làm một đoạn giả sắc - dụ
- Chương 50: Đây có thể là xảy đến đoạn tình tiết giả
- Chương 51: Nhất định là phương pháp ta được cứu không đúng
- Chương 52: Nhất định là phương pháp sủng ái của hắn không đúng
- Chương 53: Nhất định là do cách hiểu của hắn không đúng
- Chương 54: Nhất định là điệu bộ tặng quà của hắn không đúng
- Chương 55: Nhất định là cách trợ công của ta không đúng
- Chương 56: Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên
- Chương 57: Đương nhiên lựa chọn thông cảm hắn
- Chương 58: Đương nhiên lựa chọn tha thứ hắn
- Chương 59: Đương nhiên lựa chọn ghi thù a
- Chương 60: Đương nhiên lựa chọn bao che a
- Chương 61: Xin lỗi, có quyền thực sự là có thể muốn làm gì thì làm
- Chương 62: Thư của lời hứa
- Chương 63: Đột biến kinh sinh
- Chương 64: Lấy mạng hộ mạng
- Chương 65: Tâm sinh khoảng cách
- Chương 66: Lòng người xảo trá khó lường
- Chương 67: Lời nói từ nội tâm
- Chương 68: Đau thấu nội tâm
- Chương 69: Ngươi chết ta sống
- Chương 70: Xin lỗi, ông trời là có thể muốn làm gì thì làm
- Chương 71 Xin lỗi, tham quan ô lại không thể muốn làm gì thì làm
- Chương 72: Xin lỗi, hào quang nam chính thật sự là muốn làm gì thì làm
- Chương 73: Xin lỗi, nam chính thật có thể muốn làm gì thì làm
- Chương 74: Mang theo ngọc long vì quân tử
- Chương 75: Thương thay! Xương chất bờ Vô Định
- Chương 76: Mà vẫn người trong mộng gối xuân
- Chương 77: Non sông tan nát như bông bay trước gió
- Chương 78: Tiểu lầu tạc dạ hữu đông phong
- Chương 79: Mục đoạn sơn nam không yến bay
- Chương 80: Muốn hỏi từ lúc xa nhau giờ sao lại gầy thế?
- Chương 81: Đã vượt biển xanh , không ngại nước
- Chương 82: Mục tiêu của chúng ta là! Để sống! Để sống! Và để sống!
- Chương 83: Mục tiêu của chúng ta là! Kiếm chuyện! Kiếm chuyện! Và kiếm chuyện!
- Chương 84: Mục tiêu của chúng ta là! Công chúa! Công chúa! Và công chúa!
- Chương 85: Mục tiêu của chúng ta là! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Và bình tĩnh!
- Chương 86: A Tiêu thật sự có chút thảm
- Chương 87: A Án thật sự rất oan ức
- Chương 88: A Dương thật sự rất đáng tin cậy
- Chương 89: A Tiêu thật sự rất sụp đổ
- Chương 90: A Dương thật sự không tầm thường
- Chương 91: Nữ trang nhu quần mặt lên người, vỗ tay tặng cho người xã hội
- Chương 92: Tâm cơ chỉ vì hồn bá tánh, tiếng vỗ tay tặng cho người khổ tâm
- Chương 93: Vọng xuyên tha doanh doanh thu thủy, túc tổn tha đạm đạm xuân sơn
- Chương 94: Không mang suy nghĩ câu câu ghẹo, chỉ nói bách hợp thật là (vi) diệu
- Chương 95: Quân không thấy núi đầy lá đỏ, đều là máu trong mắt người phân ly
- Chương 96: Thương binh? An bài lên rồi
- Chương 97: Hoạt mạng? An bài lên rồi
- Chương 98: Hôn lễ? An bài lên rồi
- Chương 99: Dương danh? An bài lên rồi
- Chương 100: Đụng phải? An bài lên rồi
- Chương 101: Cái sự trùng hợp này thật sự rất kinh dị
- Chương 102: Lần này cứu người thật sự khá hối hận
- Chương 103: Quả đỏ này thật sự không bình thường
- Chương 104: Phần sơ tâm này thật sự rất nặng nề
- Chương 105: Cái đoạn gặp gỡ này thật sự dọa chết người
- Chương 106: Không cứu, không thể nào không cứu a
- Chương 107: Ghẹo người, là không thể ghẹo người a.
- Chương 108: Mềm lòng, không thể nào mềm lòng a
- Chương 109: Muốn đi, không thể nào muốn đi a
- Chương 110: Tiện nghi là không thể nào không chiếm a
- Chương 111: Luôn có nam chính cuồng ma nhìn chằm chằm vợ
- Chương 112: Luôn có nam chính ghẹo ngược không thành
- Chương 113: Luôn có nam chính vô tâm vô phế
- Chương 114: Luôn có ngẫu nhiên hết sức mới lạ
- Chương 115: Luôn có đêm mưa củi khô cháy lớn
- Chương 116: Liều mình không biết!? Tìm hiểu một chút
- Chương 117: Cận tình tình khiếp?! Tìm hiểu một chút
- Chương 118: Thân phận bại lộ!? Tìm hiểu một chút
- Chương 119: Gọi sai tướng công?! Tìm hiểu một chút
- Chương 120: Hoạt mạch có thai?! Tìm hiểu một chút
- Chương: 121: Nhất định là phương pháp ta nghe lén không đúng
- Chương 122: Nhất định là phương pháp Kabedon của ngươi không đúng
- Chương 123: Nhất định là phương pháp giải thích của ngươi không đúng
- Chương 124: Nhất định là phương thức lý giải của ngươi không đúng
- Chương 125: Nhất định là phương thức trêu ghẹo của ngươi không đúng
- Chương 126: Khẳng định qua ánh mắt, là người một mắt nhìn xuyên
- Chương 127: Khẳng định qua ánh mắt, là người bướng đến tận xương
- Chương 128: Khẳng định qua ánh mắt, là người nhìn thấu tâm tư
- Chương 129: Khẳng định qua ánh mắt, là người vẫn chưa tự hiểu
- Chương 130: Khẳng định qua ánh mắt, là người dụng tình rất sâu
- Chương 131: Chưa từng thấy qua có người nói nhảm bịa đặt như vậy
- Chương 132: Chưa từng thấy qua có người EQ thấp như vậy
- Chương 133: Chưa từng thấy qua có người ân sâu nghĩa nặng như vậy
- Chương 134: Lòng nói quân này quân không biết
- Chương 135: Chưa từng thấy có phản ứng kinh thế hãi tục đến như vậy
- Chương 136: Luôn có tâm ý được biết hiểu
- Chương 137: Luôn có bạn bè phải cáo biệt
- Chương 138: Luôn có vai phụ đụng miệng giáo
- Chương 139: Luôn có tổng tài muốn xuất bản sách
- Chương 140: Luôn có tình sự phải nghĩ thoáng
- Chương 141: Ngươi cứ việc gào, không đánh ngất ngươi coi như ta thua
- Chương 142: Ngươi cứ việc nói, không biết hiểu tâm ý coi như ta thua
- Chương 143: Ngươi cứ việc ghẹo, không xảy ra chút chuyện coi như ta thua
- Chương 144: Ngươi cứ việc làm, có thể tạo phản thành công coi như ta thua
- Chương 145: Ngươi cứ việc kéo, không làm người khôn ngoan coi như ta thua
- Chương 146: Gian tế phản quốc tìm hiểu một chút
- Chương 147: Đầm nước mất áo tìm hiểu một chút
- Chương 148: Sáo ngọc trêu ghẹo tìm hiểu một chút
- Chương 149: Một đêm không ngủ tìm hiểu một chút
- Chương 150: Giật mình nghe tin dữ tìm hiểu một chút
- Chương 151: Đương nhiên lựa chọn bảo vệ hắn a
- Chương 152: Đương nhiên lựa chọn đi tìm hắn
- Chương 153: Ban ngày tiêu tàn chiến cốt ai
- Chương 154: Dã đắc Hằng Nga niệm ta si
- Chương 155: Phương thức nhân gian biệt ý trường
- Chương 156: Thì ra chỉ vì đã nhập cốt
- Chương 157: Bi mạc bi hề sinh biệt ly
- Chương 158: Ức quân thiều thiều cách thanh thiên
- Chương 159: Đương nhiên lựa chọn cứu người a
- Chương 160: Truyền tin? An bài một chút
- Chương 161: Tín vật? An bài một chút
- Chương 162: Nhạn thanh viễn hướng Tiêu quan khứ, bán duyên tu đạo bán duyên quân
- Chương 163: Thu liễm? An bài một chút
- Chương 164: Ban đêm? An bài một chút
- Chương 165: Dạ tập? An bài một chút
- Chương 166: ngạc nhiên không ngạc nhiên, bất ngờ không bất ngờ
- Chương 167: Lưỡng tình tương duyệt hướng vu sơn, chủ động hiến môi vì cái gì
- Chương 168: Trường tương tư hề trường tương ức, Án ca nhà ta thật soái khí
- Chương 169: Họa loạn hậu cung là sóng ai, đông lao tây yến tố nỗi lòng
- Chương 170: Thế ngoại Đào Nguyên không thành nhà, một tâm một ý về cố hương
- Chương 171: Ta là một người có gia thất
- Chương 172: Ta là một người biết Mã Nguyên
- Chương 173: Ta là một người có tình dục
- Chương 174: Ta là một người nghĩ không ra đề mục
- Chương 175: Vạn người thụy chỉ sợ cái gì
- Chương 176: Binh hồn tiêu tận quốc hồn không
- Chương 177: Thanh sơn hữu hạnh mai trung cốt
- Chương 178: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu
- Chương 179: Nguyệt sắc dung dung tình ý trường
- Chương 180: Tình sâu nghĩa nặng sai hôm nay
- Chương 181: Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt
- Chương 182: Ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu
- Chương 183: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền
- Chương 184: Nhất định là phương thức màn dạo đầu ở đây không đúng
- Chương 185: Là phương thức ta tỉnh lại không đúng
- Chương 186: Nhất định là phương thức lên ngôi của hắn không đúng
- Chương 187: Án Hà Thanh ngươi mở của ra đi a, mở cửa mở cửa mở cửa ra đi!
- Chương 188: Mở cửa a mở cửa a, đừng trốn trong đó không lên tiếng
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191: Luôn có một vài người qua đường đang gây rắc rối
- Chương 192: Đời này không hối hận xuyên sách đến
- Chương 193: Án ca: Đù Má, vợ ta đâu?
- Chương 194: Đuổi
- Chương 195: Dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy
- Chương 196: Án
- Chương 197: Không show ân ái là không thể nào không show a
- Chương 198: Không đi vào là không thể nào không đi vào a
- Chương 199: Không kiếm chuyện là không thể nào không kiếm chuyện a
- Chương 200: Cùng nhau rửa là khẳng định phải cùng nhau rửa rồi