Chương 49 - Dốc lòng tu luyện.
Khương Tiểu Soái tan ca xong vẫn không về nhà, tràn đầy mong ngóng đợi ở phòng khám, đợi đến tận nửa đêm. Cứ nghĩ Ngô Sở Úy hơn một giờ cũng phải về rồi, hiện tại còn chưa về, tính ra đã đạt được.
Nghĩ đến đây, Khương Tiểu Soái có chút an ủi lại có chút chua xót.
Đồ nhi thuần khiết của hắn a! Cứ đâm đầu vào như thế, cũng không biết con đường phía trước có cạm bẫy gì không...
Cuối cùng, cửa mở.
Khương Tiểu Soái bước vội ra đón, nắm tay Ngô Sở Úy, phát hiện tay y khá lạnh, ánh mắt lại rất phức tạp, mang theo bi thương và kêu than dốc lòng dâng hiến.
"Hạ thủ rồi?" Khương Tiểu Soái hỏi dò.
Sắc mặt Ngô Sở Úy ngưng trọng gật đầu.
Khương Tiểu Soái hơi giật mình, "Làm đến triệt để luôn hả?"
"Chắc có thể tính là triệt để..." Ngô Sở Úy đưa tay ra: "Mấy tiếng đồng hồ không buông tay."
Khương Tiểu Soái thầm tặc lưỡi, "Hai người chỉ dùng tay? Không dùng mặt sau?"
Mặt sau? Ngô Sở Úy hồ đồ rồi.
Khương Tiểu Soái lại hỏi: "Bắn mấy lần?"
Ngô Sở Úy lúc này mới hiểu ra, lập tức đấm tới một cú.
"Anh nghĩ đi đâu vậy hả? Tôi nói là nắm tay..." Nói rồi kéo tay Khương Tiểu Soái qua, thị phạm vài lần, "Chính là thế này... nắm tay! Hiểu chưa?"
Khương Tiểu Soái lặng lẽ vô thanh rơi hai hàng lệ.
"Tôi chờ từ chiều đến giờ, cậu chỉ nắm tay đã về rồi?"
"Nắm tay còn chưa đủ nữa hả?" Ngô Sở Úy trợn tròn mắt, "Tôi còn cảm thấy phát triển hơi nhanh rồi đó! Lúc trước tôi và Nhạc Duyệt sau khi xác định quan hệ mới nắm tay!"
Khương Tiểu Soái cảm thấy cần phải uốn nắn lại quan niệm yêu đương của thẳng nam.
"Cậu nhớ đây, đàn ông và đàn ông quen nhau có khác biệt bản chất với đàn ông và phụ nữ, nó không tiến hành dần theo tuần tự, mà một đạp đến luôn. Cậu phải bỏ qua những tình tiết nhàm chán là nắm tay, hôn nhau gì đó, trực tiếp bước vào đề chính.":
Ngô Sở Úy nhíu mày: "Vậy tôi phải làm sao?"
Khương Tiểu Soái nói rất rõ ràng: "Thò tay vào trong đũng quần anh ta."
Ngô Sở Úy sầm mặt, "Tôi chịu không được." Nắm tay đã là đột phá tâm lý cực hạn rồi.
Khương Tiểu Soái trực tiếp kéo tay Ngô Sở Úy đặt lên đũng quần của mình, hùng hồn nói: "Chịu được không? Đều là đàn ông, có gì mà không chịu được?"
Ngô Sở Úy cũng rất buồn bực, tại sao y và Trì Sính nắm tay thôi đã khẩn trương không thể tả, nhưng hồ đồ với Khương Tiểu Soái thế này lại không có cảm giác gì sất?
Đang nghĩ thế, chỗ nào đó dưới tay nhảy một cái.
"Ý..." Khương Tiểu Soái biến sắc, "Chắc tôi không chịu được nữa."
Ngô Sở Úy: "..."
Mấy ngày sau đó, là thời kỳ nghỉ ngơi dưỡng sức, dốc lòng tu luyện, từ lúc trở về từ công viên, Ngô Sở Úy không liên lạc với Trì Sính nữa, cả ngày trốn trong phòng coi sách. Qua lần hẹn đầu tiên, y đã tổng kết được một kinh nghiệm giáo huấn, không có tiếng nói chung thật là đáng sợ! Vì không để lần gặp mặt sau còn ca ngợi bầu trời xanh, Ngô Sở Úy quyết định phải đọc nhiều sách.
Khương Tiểu Soái cầm một quyển lên, 'Tự phụ chí mạng', lật qua vài trang, đại khái đang nói về sai lầm của xã hội chủ nghĩa. Lại cầm một quyển lên 'Nhân loại lý giải luận', cũng là tác phẩm phương tây, thảo luận nền tảng tri thức và lý giải của nhân loại.
"Sao cậu lại xem mấy loại sách này?" Rất khó hiểu.
Ngô Sở Úy nghiêm túc nói: "Nâng cao tu dưỡng và phẩm vị của bản thân."
Khương Tiểu Soái vẫn mang thái độ nghi hoặc: "Sao đột nhiên lại có giác ngộ này?"
"Bị bức hết cách rồi! Lần trước tôi gặp mặt tên trọc đó, ở chung bảy tám tiếng, tổng cộng nói không đến mười câu, một chút tiếng nói chung cũng không có. Vừa rồi tôi có xem tài liệu của anh ta, phát hiện anh ta tốt nghiệp chuyên ngành chính trị học của đại học New York, tôi học khoa công nghệ, không dính líu gì với chính trị. Chúng ta không có bối cảnh thế gia như anh ta, ít nhất cũng phải hiểu chút văn hóa chứ!"
Bàn đến cái này, Khương Tiểu Soái không khỏi hỏi: "Hai người đã mấy ngày không liên lạc rồi phải không?"
Ngô Sở Úy gật đầu: "Một tuần rồi."
"Cậu thật biết nhịn nhỉ." Khương Tiểu Soái càng lúc càng tán thưởng sự bình tĩnh của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cầm lịch bàn lên vẽ một chút, không nhanh không chậm nói: "Hiện tại là thời kỳ mười ngày lạnh nhạt, trong thời kỳ này, tôi sẽ không chủ động liên lạc với anh ta."
"Tính chính xác như thế?" Khương Tiểu Soái vui vẻ hỏi.
Ngô Sở Úy biết rõ trong lòng, ngược lại bắt đầu lo lắng cho Khương Tiểu Soái.
"Quách Thành Vũ kia cũng một thời gian không đến rồi nhỉ?"
"Đừng nhắc đến!" Khương Tiểu Soái nóng lên ngắt lời, "Không nên nhắc tới người này, vừa nhắc đến liền xuất hiện ngay!"
"Bác sĩ Khương có đây không? Anh em của tôi bị trẹo chân, làm phiền cậu xem giùm cái!"
Khương Tiểu Soái: "..."
Ngô Sở Úy chống cằm cười xấu xa, cái miệng của tôi nói chuyện không được, nhưng rủa người thì rất linh!
Nghĩ đến đây, Khương Tiểu Soái có chút an ủi lại có chút chua xót.
Đồ nhi thuần khiết của hắn a! Cứ đâm đầu vào như thế, cũng không biết con đường phía trước có cạm bẫy gì không...
Cuối cùng, cửa mở.
Khương Tiểu Soái bước vội ra đón, nắm tay Ngô Sở Úy, phát hiện tay y khá lạnh, ánh mắt lại rất phức tạp, mang theo bi thương và kêu than dốc lòng dâng hiến.
"Hạ thủ rồi?" Khương Tiểu Soái hỏi dò.
Sắc mặt Ngô Sở Úy ngưng trọng gật đầu.
Khương Tiểu Soái hơi giật mình, "Làm đến triệt để luôn hả?"
"Chắc có thể tính là triệt để..." Ngô Sở Úy đưa tay ra: "Mấy tiếng đồng hồ không buông tay."
Khương Tiểu Soái thầm tặc lưỡi, "Hai người chỉ dùng tay? Không dùng mặt sau?"
Mặt sau? Ngô Sở Úy hồ đồ rồi.
Khương Tiểu Soái lại hỏi: "Bắn mấy lần?"
Ngô Sở Úy lúc này mới hiểu ra, lập tức đấm tới một cú.
"Anh nghĩ đi đâu vậy hả? Tôi nói là nắm tay..." Nói rồi kéo tay Khương Tiểu Soái qua, thị phạm vài lần, "Chính là thế này... nắm tay! Hiểu chưa?"
Khương Tiểu Soái lặng lẽ vô thanh rơi hai hàng lệ.
"Tôi chờ từ chiều đến giờ, cậu chỉ nắm tay đã về rồi?"
"Nắm tay còn chưa đủ nữa hả?" Ngô Sở Úy trợn tròn mắt, "Tôi còn cảm thấy phát triển hơi nhanh rồi đó! Lúc trước tôi và Nhạc Duyệt sau khi xác định quan hệ mới nắm tay!"
Khương Tiểu Soái cảm thấy cần phải uốn nắn lại quan niệm yêu đương của thẳng nam.
"Cậu nhớ đây, đàn ông và đàn ông quen nhau có khác biệt bản chất với đàn ông và phụ nữ, nó không tiến hành dần theo tuần tự, mà một đạp đến luôn. Cậu phải bỏ qua những tình tiết nhàm chán là nắm tay, hôn nhau gì đó, trực tiếp bước vào đề chính.":
Ngô Sở Úy nhíu mày: "Vậy tôi phải làm sao?"
Khương Tiểu Soái nói rất rõ ràng: "Thò tay vào trong đũng quần anh ta."
Ngô Sở Úy sầm mặt, "Tôi chịu không được." Nắm tay đã là đột phá tâm lý cực hạn rồi.
Khương Tiểu Soái trực tiếp kéo tay Ngô Sở Úy đặt lên đũng quần của mình, hùng hồn nói: "Chịu được không? Đều là đàn ông, có gì mà không chịu được?"
Ngô Sở Úy cũng rất buồn bực, tại sao y và Trì Sính nắm tay thôi đã khẩn trương không thể tả, nhưng hồ đồ với Khương Tiểu Soái thế này lại không có cảm giác gì sất?
Đang nghĩ thế, chỗ nào đó dưới tay nhảy một cái.
"Ý..." Khương Tiểu Soái biến sắc, "Chắc tôi không chịu được nữa."
Ngô Sở Úy: "..."
Mấy ngày sau đó, là thời kỳ nghỉ ngơi dưỡng sức, dốc lòng tu luyện, từ lúc trở về từ công viên, Ngô Sở Úy không liên lạc với Trì Sính nữa, cả ngày trốn trong phòng coi sách. Qua lần hẹn đầu tiên, y đã tổng kết được một kinh nghiệm giáo huấn, không có tiếng nói chung thật là đáng sợ! Vì không để lần gặp mặt sau còn ca ngợi bầu trời xanh, Ngô Sở Úy quyết định phải đọc nhiều sách.
Khương Tiểu Soái cầm một quyển lên, 'Tự phụ chí mạng', lật qua vài trang, đại khái đang nói về sai lầm của xã hội chủ nghĩa. Lại cầm một quyển lên 'Nhân loại lý giải luận', cũng là tác phẩm phương tây, thảo luận nền tảng tri thức và lý giải của nhân loại.
"Sao cậu lại xem mấy loại sách này?" Rất khó hiểu.
Ngô Sở Úy nghiêm túc nói: "Nâng cao tu dưỡng và phẩm vị của bản thân."
Khương Tiểu Soái vẫn mang thái độ nghi hoặc: "Sao đột nhiên lại có giác ngộ này?"
"Bị bức hết cách rồi! Lần trước tôi gặp mặt tên trọc đó, ở chung bảy tám tiếng, tổng cộng nói không đến mười câu, một chút tiếng nói chung cũng không có. Vừa rồi tôi có xem tài liệu của anh ta, phát hiện anh ta tốt nghiệp chuyên ngành chính trị học của đại học New York, tôi học khoa công nghệ, không dính líu gì với chính trị. Chúng ta không có bối cảnh thế gia như anh ta, ít nhất cũng phải hiểu chút văn hóa chứ!"
Bàn đến cái này, Khương Tiểu Soái không khỏi hỏi: "Hai người đã mấy ngày không liên lạc rồi phải không?"
Ngô Sở Úy gật đầu: "Một tuần rồi."
"Cậu thật biết nhịn nhỉ." Khương Tiểu Soái càng lúc càng tán thưởng sự bình tĩnh của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cầm lịch bàn lên vẽ một chút, không nhanh không chậm nói: "Hiện tại là thời kỳ mười ngày lạnh nhạt, trong thời kỳ này, tôi sẽ không chủ động liên lạc với anh ta."
"Tính chính xác như thế?" Khương Tiểu Soái vui vẻ hỏi.
Ngô Sở Úy biết rõ trong lòng, ngược lại bắt đầu lo lắng cho Khương Tiểu Soái.
"Quách Thành Vũ kia cũng một thời gian không đến rồi nhỉ?"
"Đừng nhắc đến!" Khương Tiểu Soái nóng lên ngắt lời, "Không nên nhắc tới người này, vừa nhắc đến liền xuất hiện ngay!"
"Bác sĩ Khương có đây không? Anh em của tôi bị trẹo chân, làm phiền cậu xem giùm cái!"
Khương Tiểu Soái: "..."
Ngô Sở Úy chống cằm cười xấu xa, cái miệng của tôi nói chuyện không được, nhưng rủa người thì rất linh!
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Chúng ta chia tay đi
- Chương 2 - Bớ người ta! Có người tự sát
- Chương 3 - Bác sĩ trong phòng khám
- Chương 4 - Anh vẫn có thể chết vì em
- Chương 5 - Lời tự đáy lòng
- Chương 6 - Tìm mẹ mượn tiền
- Chương 7 - Biết ngay cái đầu nhà cậu sẽ trở lại!
- Chương 8
- Chương 9 - Đốt gân não cho cậu!
- Chương 10 - Tôi muốn từ chức
- Chương 11 - Xin nhận của đồ đệ một lạy!
- Chương 12 - Thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời.
- Chương 13 - Chàng rắn
- Chương 14 - Nguyện cược phục thua
- Chương 15 - Cậu còn đón đi được sao?
- Chương 16 - Đi làm thành quản cho ông!
- Chương 17 - Tôi làm người bán hàng rong
- Chương 18 - Cháo đây, một tệ một ly!
- Chương 19 - Chấp pháp bạo lực
- Chương 20 - Cạo đầu
- Chương 21 - Oan gia ngõ hẹp
- Chương 22 - Nhanh như vậy đã gặp báo ứng rồi
- Chương 23 - Cuối cùng cũng bắt được cậu
- Chương 24 - Người hiền lành
- Chương 25 - Trêu ghẹo bác sĩ
- Chương 26 - Đổi nghề
- Chương 27 - Sao chỗ nào cũng đều có anh?
- Chương 28 - Quần lót màu hồng
- Chương 29 - Phổ cập tri thức về phương diện nào đó
- Chương 30 - Quyến rũ
- Chương 31 - Thù này không báo thì không phải quân tử!
- Chương 32 - Kế hoạch báo thù
- Chương 33 - Dẫn rắn khỏi hang
- Chương 34 - Nén bi thương xuôi theo hoàn cảnh vậy!
- Chương 35 - Lần đầu tiên trao đổi bình thường
- Chương 36 - Mông cậu thật lớn!
- Chương 37 - Cậu cần mắt hay cần kẹo?
- Chương 38 - Tìm cơ hội diệt cái thứ đó!
- Chương 39 - Cậu ta nhất định là cố ý!
- Chương 40 - Sát muối lên vết thương
- Chương 41 - Đại Bảo Nhị Bảo
- Chương 42 - Bị lừa là anh!
- Chương 43 - Phần đại lễ đầu tiên
- Chương 44 - Mượn dao giết người
- Chương 45 - Cậu xác định đây là rắn hổ mang?
- Chương 46 - Có câu oan gia ngõ hẹp
- Chương 47 - Hôm nay bầu trời thật xanh!
- Chương 48 - Chính là không buông tay
- Chương 49 - Dốc lòng tu luyện.
- Chương 50 - Tà ác trong điện thoại
- Chương 51 - Có chút luyến tiếc
- Chương 52 - Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha
- Chương 53 - Bắt đầu có dục vọng với tôi từ lúc nào?
- Chương 54 - Ăn phân trưởng thành
- Chương 55 - Liên tục hù dọa
- Chương 56 - Cậu yên tâm đi đi!
- Chương 57 - Hồ ly tinh
- Chương 58 - Hai khả năng
- Chương 59 - Xem phim luyện gan
- Chương 60 - Bắt chim sẻ
- Chương 61 - Chỗ nào lớn tôi ngó chỗ đó
- Chương 62 - Tôi bóp tôi bóp tôi bóp bóp bóp!
- Chương 63 - Vô lại
- Chương 64 - Ngọn lửa không tên
- Chương 65 - Hoành đao đoạt ái
- Chương 66 - Thì ra là thế
- Chương 67 - Đừng để tôi thất vọng
- Chương 68 - Xoay chuyển chiến cục
- Chương 69 - Quấn cậu ta!
- Chương 70 - Tôi cũng thích tên trọc đó
- Chương 71 - Sao lại cảm thấy mình giống kẻ bán d*m!
- Chương 72 - Bảo vệ thức ăn
- Chương 73 - Lời khách sáo
- Chương 74 - Ai vô sỉ như thế?
- Chương 75 - Gặp trắc trở
- Chương 76 - Thổ lộ nỗi lòng
- Chương 77 - Giày vò đòi mạng
- Chương 78 - Nhất định phải giải quyết cô ta trước!
- Chương 79 - Điều chỉnh chiến thuật
- Chương 80 - Chơi tâm nhãn
- Chương 81 - Thật để tôi đi?
- Chương 82 - Cái này gọi là thoải mái!
- Chương 83 - Thiết công kê ngâm thơ đối đầu
- Chương 84 - An ủi lẫn nhau
- Chương 85 - Trút được cơn giận
- Chương 86 - Mắc kẹt
- Chương 87 - Đã lâu mới ngủ chung giường
- Chương 88 - Má nó anh là đồ súc sinh!
- Chương 89 - Mỗi người mỗi tâm tư
- Chương 90 - Trời sinh một đôi
- Chương 91 - Mãnh hổ phá cửa sổ mà vào
- Chương 92 - Xem phim VIP
- Chương 93 - Vinh quang về đội
- Chương 94 - Cảnh báo vô thanh
- Chương 95 - Yêu tinh trong yêu tinh
- Chương 96 - Hoàn thành nhiệm vụ viên mãn
- Chương 97 - Thầy Trì giảng bài.
- Chương 98 - Hễ chạm là phát
- Chương 99 - Chết không chỗ chôn thây
- Chương 100 - Ông đây là người khỏe mạnh!
- Chương 101 - Sớm muộn cũng là của cậu
- Chương 102 - Diệt cỏ tận gốc
- Chương 103 - Một giấc mộng xuân
- Chương 104 - Cuối cùng cũng bạo phát!
- Chương 105 - Tôi không nỡ để anh đi!
- Chương 106 - Nhổ củ cải
- Chương 107 - Cậu chính là nhóc tệ hại của tôi
- Chương 108 - Thông điệp cuối cùng
- Chương 109 - Liên tiếp xuất chiêu
- Chương 110 - Quý ông lợi hại
- Chương 111 - Thông suốt
- Chương 112 - Tiếp tay làm việc xấu
- Chương 113 - Tôi chê anh bẩn
- Chương 114 - Núi lửa Trì bùng nổ
- Chương 115 - Thong dong mà đến
- Chương 116 - Sau phút sung sướng
- Chương 117 - Làm gì sớm muộn cũng nhận quả báo
- Chương 118 - Ôm sai người rồi
- Chương 119 - Sao tôi lại xui xẻo như thế?
- Chương 120 - Che giấu huyền cơ
- Chương 121 - Trừ bỏ tâm bệnh
- Chương 122 - Bài phiến tình
- Chương 123 - Khơi chuyện
- Chương 124 - Cuộc sống tính toán tỉ mỉ
- Chương 125 - Thiết công kê nam châm
- Chương 126 - Tối hôm nay có nhiệm vụ quan trọng
- Chương 127 - Hàng thật giá thật
- Chương 128 - Đột ngột lên giọng
- Chương 129 - Cậu không có quyền phát ngôn
- Chương 130 - Còn nói không phải đến để khoe khoang?
- Chương 131 - Cảm giác an toàn
- Chương 132 - Ngô mắt to
- Chương 133 - Đồng hồ tình nhân
- Chương 134 - Thật không yên tâm được chút nào
- Chương 135 - Đây không phải là đòi mạng tôi sao?
- Chương 136 - Vậy cậu cứ đợi đó!
- Chương 137 - Thi hành trừng phạt nho nhỏ
- Chương 138 - Gia súc
- Chương 139 - Vực tinh thần lên nào!
- Chương 140 - Ném đá dò đường
- Chương 141 - Bây giờ đi thôi!
- Chương 142 - Đá tới đá lui
- Chương 143 - Gã đến chỗ tôi chính là một người chết.
- Chương 144 - Quả nhiên biết hưởng thụ cuộc sống hơn tôi.
- Chương 145 - Ông và cháu
- Chương 146 - Thổ lộ thật lòng
- Chương 147 - Lột bỏ từng tầng
- Chương 148 - Băng hỏa lưỡng trọng thiên
- Chương 149 - Chỉ mới giờ này thôi sao?
- Chương 150 - Dám giành đồ của tôi? Trị cô không thương lượng!
- Chương 151 - Làm ra vẻ
- Chương 152 - Tôi là dây thừng em là ngựa
- Chương 153 - Trận chiến tuyệt đẹp
- Chương 154 - Đạo cao một thước ma cao một trượng
- Chương 155 - Tự ăn "ác" quả
- Chương 156 - Chàng rắn
- Chương 157 - Thản nhiên một cách bất ngờ
- Chương 158 - Ba người chạm mặt
- Chương 159 - Thăm viếng "tiền bối"
- Chương 160 - Kẻ phụ tình
- Chương 161 - Thật ra người cũng có độc
- Chương 162 - Một đêm hỗn loạn
- Chương 163 - Đây là muốn tạo phản sao?
- Chương 164 - Một cái tét
- Chương 165 - Khói súng cuồn cuộn
- Chương 166 - Biến hóa
- Chương 167 - Phân tích tỉ mỉ
- Chương 168 - Chỉ hận gặp nhau quá muộn
- Chương 169 - Một trái táo dẫn phát
- Chương 170 - Sĩ khả sát bất khả nhục
- Chương 171 - Nguy cơ ẩn náu
- Chương 172 - Tiểu hộ vệ trung thành ở cửa hậu
- Chương 173 - Em tôi bị em anh lừa đi rồi
- Chương 174 - Ám toán kiểu khác
- Chương 175 - Tương kế tựu kế
- Chương 176 - Về nhà thăm mẹ
- Chương 177: Nhân viên chuyển phát bi thúc
- Chương 178: Hòa giải
- Chương 179: Một câu nói còn thiếu
- Chương 180: Ám hiệu
- Chương 181: Cầu đại thần ân sủng
- Chương 182: Gió nổi mây vần
- Chương 183: Bụi bặm lắng đọng
- Chương 184: Hiện tại bù cho cậu
- Chương 185: Một cây kẹo đường
- Chương 186: Ăn mì ăn ra cảm ngộ
- Chương 187: Có gian tình
- Chương 188: Bóng đèn
- Chương 189: Con sẽ không lấy vợ
- Chương 190: Cuối cùng đã hòa giải
- Chương 191: Không dỗ thì có thể làm gì?
- Chương 192 - Lướt sóng
- Chương 193 - Ngược một trận
- Chương 194 - Kém thông minh
- Chương 195 - Ngộ ra một đạo lý
- Chương 196 - Mười tệ tiêu vặt
- Chương 197 - EQ cao
- Chương 198 - Khoan gỗ lấy lửa
- Chương 199 - Cái thế vô song
- Chương 200 - Đại Bảo xuất kỳ chiêu