Chương 141 - Bây giờ đi thôi!
Sau khi Ngô Sở Úy nhe răng khè miệng, hô hấp hỗn loạn trong phòng riêng, liền mang vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng bước ra. Mạnh Thao vẫn còn đứng bên cạnh bồn rửa tay, thấy Ngô Sở Úy đi ra, liền ra vẻ rất đương nhiên hất cằm với y, "Đi thôi!"
Má, đi nhờ xe tôi còn khoe mẽ như thế, làm gì có kiểu thế này chứ?!
Nếu không phải trước đó đã đồng ý với gã, nói sao Ngô Sở Úy cũng sẽ không chở loại người này.
Hai người vừa đến cạnh xe, Mạnh Thao đã ngửi được mùi vị bất thường, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh, dừng lại trên người một gã đàn ông đứng cách đó không xa, trùng hợp là, ánh mắt người đó cũng dừng trên đùi gã.
Mạnh Thao đột nhiên ý thức được, bên ngoài áo lông dài của gã còn lộ ra một khúc quần bệnh nhân, lập tức mở cửa xe, thò chân vào, khẩn cấp hối thúc Ngô Sở Úy: "Mau lái xe!"
"Làm gì gấp dữ vậy?" Ngô Sở Úy vẫn không nhanh không chậm.
Mạnh Thao liên tục quay nhìn, vẻ mặt hết sức căng thẳng, gần như ký thác toàn bộ hy vọng lên vô lăng xe của Ngô Sở Úy.
"Mau, mau lên đi, có người đang đuổi theo tôi."
Ngô Sở Úy bình tĩnh hơn gã nhiều, nhanh chóng khởi động xe, vừa tăng tốc độ vừa trêu chọc: "Anh đang quay phim đó hả?"
Mạnh Thao không bận tâm đến y, mắt nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.
Vừa rồi người nhìn theo Mạnh Thao quả thật là Lý Vượng, khi hắn vừa xác định được thân phận đối phương, Mạnh Thao đã ngồi lên xe Ngô Sở Úy chạy mất. Lý Vượng nhanh chóng thông báo cho mấy anh em khác, bắt đầu tiến hành đuổi theo bao vây chiếc xe kia.
Ngô Sở Úy không ngờ, người năng lực kém như y cũng có cơ hội đi bão.
"Quẹo phía đông!" Mạnh Thao chỉ huy.
Ngô Sở Úy nghe lời quẹo sang phía đông, Mạnh Thao đột nhiên khẩn trương lên: "Không phải bảo cậu quẹo phía đông sao? Sao cậu lại quẹo phía tây?"
"Anh hai, bên này là phía đông."
Mạnh Thao buồn bực xoa trán, "Xin lỗi, tôi nôn nóng quá nên hồ đồ."
Đối diện với chiếc xe đang đuổi tới từ trước mặt, Ngô Sở Úy vội vã xoay vô lăng, mạo hiểm lao vút qua sát bên chiếc xe đó, sau đó chui vào hẻm, bắt đầu quẹo cua đủ kiểu.
Lý Vượng nhanh chóng lái theo, vì đường hẹp, xe của hắn lại bự, con đường mà Ngô Sở Úy lái qua thoải mái chưa chắc hắn đã có thể chạy qua. Đang lúc nôn nóng vò đầu bứt tai, đột nhiên nhận được điện thoại của anh em.
"Vượng tử, sao tôi thấy chiếc xe đó giống của Trì Sính vậy? Cậu có thấy rõ ràng không?"
Lý Vượng thoáng sơ xảy, suýt nữa đụng phải thùng rác.
"Đương nhiên là thấy rõ! Thằng đó có hóa thành tro tôi cũng nhận ra! Là cậu theo lộn xe đúng không?"
"Không sai mà! Tiểu Châu tử và tôi nãy giờ vẫn theo chiếc xe đó, sao có thể lộn được?"
Lý Vượng lại nói: "Cho tôi biết số xe đó."
Đối phương đọc liền hai hàng.
Sắc mặt Lý Vượng trở nên kỳ quái, đây chính là chiếc xe cũ của Trì Sính, hiện tại luôn do Ngô Sở Úy lái. Lẽ nào thằng đó âm thầm cấu kết với Ngô Sở Úy, muốn thông qua Ngô Sở Úy tiếp cận Khương Tiểu Soái?
Vừa nghĩ đến đây, Lý Vượng vội gọi điện cho Quách Thành Vũ, nhất định phải báo lại tình huống khẩn cấp này.
Sau khi Quách Thành Vũ nghe điện thoại, Lý Vượng nói rõ hết mọi thứ cho hắn.
"Được, tôi biết rồi."
Sau khi cúp máy, Quách Thành Vũ lại ấn số Ngô Sở Úy.
"Làm gì đó?" Quách Thành Vũ hỏi.
Ngô Sở Úy không kiên nhẫn nói: "Ra ngoài làm việc, đang lái xe trên đường, có chuyện gì để sau hãy nói!"
"Chỉ một mình cậu à?"
"Còn một người đi nhờ nữa."
Nói xong, trực tiếp ném di động sang một bên, tiếp tục quẹo trái quẹo phải, lao vun vút trong đủ loại hẻm hóc cứ như mê cung này.
Cảm giác phương hướng của Mạnh Thao vốn đã không mạnh, bị Ngô Sở Úy đi vòng vèo như thế, càng không tìm nổi phương hướng.
"Cậu có được không đó?" Mạnh Thao biểu thị nghi ngờ với trình độ của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy hừ lạnh, "Kỹ thuật lái xe gì đó thì không dám nói, nhưng con đường này không ai rành rẽ bằng tôi, từ nhỏ tôi đã thích lang thang ở khu này. Trò chơi yêu thích nhất chính là chạy từ hẻm này sang hẻm kia, mỗi con hẻm đều chạy qua hết, còn không thể trùng lặp, ai chạy xong hết coi như người đó thắng."
Mạnh Thao bật cười chế nhạo, quả thật rất phù hợp với hình tượng lỗ mãng, đầu óc kém nhanh nhạy của Ngô Sở Úy, ai lại kéo một người xa lạ chạy lung tung thế này? Còn không trả tiền xăng nữa chứ!
Quách Thành Vũ lại gọi điện cho Lý Vượng, bảo hắn: "Đừng đuổi theo nữa."
"Không đuổi theo nữa?" Lý Vượng phải xác định lần nữa.
Quách Thành Vũ ừ một tiếng rất rõ ràng.
Lý Vượng báo cho những người khác biết, tất cả các xe đều tản đi.
Cảm thấy đã cắt đuôi được toàn bộ những kẻ truy đuổi, Ngô Sở Úy thở phào, cuối cùng cũng chui ra khỏi hẻm, chạy ra đường lớn.
Lúc này Mạnh Thao mới đánh giá Ngô Sở Úy, từ đầu đến chân, mỗi vị trí đều không bỏ qua. Đặc biệt là chỗ ở giữa hai chân đó, nhìn đặc biệt tỉ mỉ.
Ngô Sở Úy vừa rồi căng thẳng quá độ, lúc này vừa thả lỏng, mới nhích nhích cái mông bị tê. Kết quả vừa nhích, liền đụng đến vị trí bị "trúng đạn", kìm không được phải hít ngược một cái.
Mạnh Thao lộ vẻ giễu cợt, "Lượng vận động tối qua không ít nha!"
Ngô Sở Úy giật bắn người, trong mắt lóe qua vẻ bất an chột dạ khi làm chuyện bậy.
"Anh... anh có ý gì?"
Mạnh Thao không nói, chỉ cười không rõ nghĩa, gã phát hiện, dáng vẻ ngốc nghếch của Ngô Sở Úy lúc này rất giống Khương Tiểu Soái năm đó.
Xe hơi lại chạy thêm một đoạn, Ngô Sở Úy liếc mắt nhìn Mạnh Thao, phát hiện gã đang chỉnh lại lớp băng ở cổ tay. Nhìn vào bên trong mới phát hiện hắn mặc đồ bệnh nhân dưới lớp áo khoác lông dài.
"Chắc không phải anh là bệnh nhân mới chạy khỏi bệnh viện chứ?"
Mạnh Thao cười nhạo: "Cung phản xạ của cậu thật dài đó."
"Họ đều nói tôi như thế." Ngô Sở Úy huênh hoang nói: "Cổ tay anh bị sao vậy? Chẳng lẽ là tự sát sao?"
Mạnh Thao không chút bận tâm gật đầu: "Đúng vậy, cuộc sống quá tuyệt vọng, không có động lực sống tiếp nữa."
"Tại sao tuyệt vọng? Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc?"
Mạnh Thao cười lạnh, "Cũng không có gì hạnh phúc hay không."
Ngô Sở Úy lại hỏi, "Vừa rồi những người đuổi theo anh không phải là bác sĩ chứ? Anh không ở bệnh viện điều trị, vội vã chạy ra như thế, không lẽ lại muốn đi tự sát nữa?"
Mạnh Thao cảm thấy xe đã chạy đủ xa, xuống ở chỗ này chắc không vấn đề, thế là gật đầu với Ngô Sở Úy.
"Cho nên cậu mau để tôi xuống xe, tránh cho tôi chết trên xe cậu."
Ngô Sở Úy thắng xe đột ngột.
Mạnh Thao đưa tay đến cần gạt cửa, cố sức kéo hai cái, không mở, lại kéo, phát hiện cửa đã khóa.
Lòng ngực bị siết, đột nhiên bị người ôm lấy từ sau lưng.
"Tôi sẽ không cho anh đi!" Ngô Sở Úy nói, "Tôi không thể trân mắt nhìn anh làm chuyện ngu ngốc, hãy nghĩ đến người nhà của anh đi, còn có người yêu của anh, anh chết rồi họ sẽ đau khổ cỡ nào chứ!"
"Cậu thật phiền!" Mạnh Thao húc cùi chỏ vào ngực Ngô Sở Úy: "Tôi chỉ đùa mà thôi."
Ngô Sở Úy sống chết ôm chặt không buông, nhân lúc này, y thò tay vào trong thùng dụng cụ lấy dây thừng.
"Tôi không tin, tôi phải đưa anh về bệnh viện, đưa anh về bên cạnh người thân!"
Mạnh Thao tức giận hừ nói: "Cậu bị thiếu gân não hả?"
"Phải!" Mắt Ngô Sở Úy chuyển sang sắc bén, "Tôi rút sợi gân đó ra để cột anh lại!"
Nói xong, cột chặt hai tay Mạnh Thao trong lúc gã không chút phòng bị.
Nếu là bình thường, Mạnh Thao không thể dễ dàng bị Ngô Sở Úy khống chế như thế, nhưng vì mất máu quá nhiều tổn thương nguyên khí, lại cho rằng Ngô Sở Úy chỉ đang giỡn, thả lỏng phòng bị, mới bị Ngô Sở Úy thừa thời cơ.
Ngô Sở Úy cột Mạnh Thao hết vòng này sang vòng khác, giống như cái bánh chưng.
Thấy Ngô Sở Úy muốn làm thật, Mạnh Thao buộc phải mềm giọng.
"Soái ca, đừng quậy, tôi thật sự không đi tự sát, được rồi chứ, mau cởi dây ra cho tôi."
Ngô Sở Úy đột nhiên cười thật lớn, tát mạnh lên mặt Mạnh Thao, âm vang lanh lảnh.
"Mạnh Thao, mày cũng có hôm nay!"
Thấy Ngô Sở Úy vừa rồi còn vẻ mặt hàm hậu thoáng chốc lộ ra ánh mắt sắc bén, chân mày Mạnh Thao xoắn vào nhau, thẹn quá hóa giận hỏi: "Mày rốt cuộc là ai?"
"Đồ đệ của Khương Tiểu Soái." Ngô Sở Úy nói rất trịnh trọng.
"Đồ đệ?" Mạnh Thao đánh giá Ngô Sở Úy, "Hình như tao chưa từng gặp mày thì phải? Làm sao mày nhận ra tao? Lẽ nào Khương Tiểu Soái từng cho mày xem hình của tao? Tao rất hiểu cậu ta, đúng lý ra cậu ta phải tiêu hủy toàn bộ ký ức về tao mới đúng, mày từ đâu thấy được hình của tao?"
Ngô Sở Úy đặc biệt chán ghét loại đàn ông mở miệng ngậm miệng là nói "rất hiểu", giống như nắm chắc người từng yêu gã trong lòng bàn tay, là một chuyện đáng để khoe khoang lắm vậy.
"Trước kia tao chưa từng gặp mày, cũng chưa từng thấy hình của mày, chỉ nhận ra mày trong đoạn đường này thôi."
Mạnh Thao lộ vẻ khinh thường, thầm nói: Chỉ dựa vào mày? Mày chẳng qua là mèo mù vớ cá rán, kẻ ngu thường gặp may.
Ngô Sở Úy túm tóc mái của Mạnh Thao, nói: "Biết tại sao tao xác định được thân phận của mày không?"
"Bỏ móng vuốt của mày ra khỏi tóc tao!"
Đối với Mạnh Thao mà nói, làm hỏng kiểu tóc của gã, còn nghiêm trọng hơn cho gã hai đấm.
Ngô Sở Úy không chỉ không lấy tay ra, còn túm tóc Mạnh Thao, xoay đầu gã sang hướng khác, chỉ vào một kiến trúc mang tính biểu tượng cách đó không xa: "Từng thấy qua cái đó chứ? Cảm thấy quen thuộc không?"
Sắc mặt Mạnh Thao thoáng biến đổi, gã có thể chưa thấy sao? Đó chính là bệnh viện, trên đỉnh có một kiến trúc hình cung.
"Với cảm nhận phương hướng của mày, còn dám chạy bừa trên đường à? Tao đã vòng quay khu này bảy tám vòng rồi!
Mạnh Thao sầm mặt không nói.
Ngô Sở Úy tiếp tục: "Giọng mày mang đậm khẩu âm Thượng Hải, cảm nhận phương hướng lại kém như thế, hoàn toàn không rành đường xá ở đây, có thể thấy mày đến Bắc Kinh chưa được mấy ngày. Người bình thường thấy tao nhích mông rên đau, nhiều lắm chỉ cảm thấy tao mắc bệnh trĩ, nhưng mày lại nghĩ đến phương diện đó, chứng minh mày là G. Vừa rồi tao hỏi mày hôn nhân có hạnh phúc hay không, mày hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, chứng minh mày là người đã kết hôn. Một người Thượng Hải mới đến Bắc Kinh chưa bao lâu, bản thân là G còn kết hôn với phụ nữ, vừa đến đã kết oán, bị người ta truy đuổi chạy khắp chốn, trừ Mạnh Thao mày ra còn có thể là ai?"
Mạnh Thao tuy cực kỳ không muốn thừa nhận năng lực phán đoán của Ngô Sở Úy, nhưng trong lòng gã quả thật vẫn chấn động.
Ngô Sở Úy lại nói: "Đương nhiên, yếu tố quan trọng nhất để tao xác định thân phận của mày, chính là do kiểu cách cặn bã của mày. Rất chính cống! Rất chính tông! Má, là độc nhất vô nhị!"
Nói xong, đạp mạnh chân ga.
"Bây giờ đi thôi!"
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Chúng ta chia tay đi
- Chương 2 - Bớ người ta! Có người tự sát
- Chương 3 - Bác sĩ trong phòng khám
- Chương 4 - Anh vẫn có thể chết vì em
- Chương 5 - Lời tự đáy lòng
- Chương 6 - Tìm mẹ mượn tiền
- Chương 7 - Biết ngay cái đầu nhà cậu sẽ trở lại!
- Chương 8
- Chương 9 - Đốt gân não cho cậu!
- Chương 10 - Tôi muốn từ chức
- Chương 11 - Xin nhận của đồ đệ một lạy!
- Chương 12 - Thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời.
- Chương 13 - Chàng rắn
- Chương 14 - Nguyện cược phục thua
- Chương 15 - Cậu còn đón đi được sao?
- Chương 16 - Đi làm thành quản cho ông!
- Chương 17 - Tôi làm người bán hàng rong
- Chương 18 - Cháo đây, một tệ một ly!
- Chương 19 - Chấp pháp bạo lực
- Chương 20 - Cạo đầu
- Chương 21 - Oan gia ngõ hẹp
- Chương 22 - Nhanh như vậy đã gặp báo ứng rồi
- Chương 23 - Cuối cùng cũng bắt được cậu
- Chương 24 - Người hiền lành
- Chương 25 - Trêu ghẹo bác sĩ
- Chương 26 - Đổi nghề
- Chương 27 - Sao chỗ nào cũng đều có anh?
- Chương 28 - Quần lót màu hồng
- Chương 29 - Phổ cập tri thức về phương diện nào đó
- Chương 30 - Quyến rũ
- Chương 31 - Thù này không báo thì không phải quân tử!
- Chương 32 - Kế hoạch báo thù
- Chương 33 - Dẫn rắn khỏi hang
- Chương 34 - Nén bi thương xuôi theo hoàn cảnh vậy!
- Chương 35 - Lần đầu tiên trao đổi bình thường
- Chương 36 - Mông cậu thật lớn!
- Chương 37 - Cậu cần mắt hay cần kẹo?
- Chương 38 - Tìm cơ hội diệt cái thứ đó!
- Chương 39 - Cậu ta nhất định là cố ý!
- Chương 40 - Sát muối lên vết thương
- Chương 41 - Đại Bảo Nhị Bảo
- Chương 42 - Bị lừa là anh!
- Chương 43 - Phần đại lễ đầu tiên
- Chương 44 - Mượn dao giết người
- Chương 45 - Cậu xác định đây là rắn hổ mang?
- Chương 46 - Có câu oan gia ngõ hẹp
- Chương 47 - Hôm nay bầu trời thật xanh!
- Chương 48 - Chính là không buông tay
- Chương 49 - Dốc lòng tu luyện.
- Chương 50 - Tà ác trong điện thoại
- Chương 51 - Có chút luyến tiếc
- Chương 52 - Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha
- Chương 53 - Bắt đầu có dục vọng với tôi từ lúc nào?
- Chương 54 - Ăn phân trưởng thành
- Chương 55 - Liên tục hù dọa
- Chương 56 - Cậu yên tâm đi đi!
- Chương 57 - Hồ ly tinh
- Chương 58 - Hai khả năng
- Chương 59 - Xem phim luyện gan
- Chương 60 - Bắt chim sẻ
- Chương 61 - Chỗ nào lớn tôi ngó chỗ đó
- Chương 62 - Tôi bóp tôi bóp tôi bóp bóp bóp!
- Chương 63 - Vô lại
- Chương 64 - Ngọn lửa không tên
- Chương 65 - Hoành đao đoạt ái
- Chương 66 - Thì ra là thế
- Chương 67 - Đừng để tôi thất vọng
- Chương 68 - Xoay chuyển chiến cục
- Chương 69 - Quấn cậu ta!
- Chương 70 - Tôi cũng thích tên trọc đó
- Chương 71 - Sao lại cảm thấy mình giống kẻ bán d*m!
- Chương 72 - Bảo vệ thức ăn
- Chương 73 - Lời khách sáo
- Chương 74 - Ai vô sỉ như thế?
- Chương 75 - Gặp trắc trở
- Chương 76 - Thổ lộ nỗi lòng
- Chương 77 - Giày vò đòi mạng
- Chương 78 - Nhất định phải giải quyết cô ta trước!
- Chương 79 - Điều chỉnh chiến thuật
- Chương 80 - Chơi tâm nhãn
- Chương 81 - Thật để tôi đi?
- Chương 82 - Cái này gọi là thoải mái!
- Chương 83 - Thiết công kê ngâm thơ đối đầu
- Chương 84 - An ủi lẫn nhau
- Chương 85 - Trút được cơn giận
- Chương 86 - Mắc kẹt
- Chương 87 - Đã lâu mới ngủ chung giường
- Chương 88 - Má nó anh là đồ súc sinh!
- Chương 89 - Mỗi người mỗi tâm tư
- Chương 90 - Trời sinh một đôi
- Chương 91 - Mãnh hổ phá cửa sổ mà vào
- Chương 92 - Xem phim VIP
- Chương 93 - Vinh quang về đội
- Chương 94 - Cảnh báo vô thanh
- Chương 95 - Yêu tinh trong yêu tinh
- Chương 96 - Hoàn thành nhiệm vụ viên mãn
- Chương 97 - Thầy Trì giảng bài.
- Chương 98 - Hễ chạm là phát
- Chương 99 - Chết không chỗ chôn thây
- Chương 100 - Ông đây là người khỏe mạnh!
- Chương 101 - Sớm muộn cũng là của cậu
- Chương 102 - Diệt cỏ tận gốc
- Chương 103 - Một giấc mộng xuân
- Chương 104 - Cuối cùng cũng bạo phát!
- Chương 105 - Tôi không nỡ để anh đi!
- Chương 106 - Nhổ củ cải
- Chương 107 - Cậu chính là nhóc tệ hại của tôi
- Chương 108 - Thông điệp cuối cùng
- Chương 109 - Liên tiếp xuất chiêu
- Chương 110 - Quý ông lợi hại
- Chương 111 - Thông suốt
- Chương 112 - Tiếp tay làm việc xấu
- Chương 113 - Tôi chê anh bẩn
- Chương 114 - Núi lửa Trì bùng nổ
- Chương 115 - Thong dong mà đến
- Chương 116 - Sau phút sung sướng
- Chương 117 - Làm gì sớm muộn cũng nhận quả báo
- Chương 118 - Ôm sai người rồi
- Chương 119 - Sao tôi lại xui xẻo như thế?
- Chương 120 - Che giấu huyền cơ
- Chương 121 - Trừ bỏ tâm bệnh
- Chương 122 - Bài phiến tình
- Chương 123 - Khơi chuyện
- Chương 124 - Cuộc sống tính toán tỉ mỉ
- Chương 125 - Thiết công kê nam châm
- Chương 126 - Tối hôm nay có nhiệm vụ quan trọng
- Chương 127 - Hàng thật giá thật
- Chương 128 - Đột ngột lên giọng
- Chương 129 - Cậu không có quyền phát ngôn
- Chương 130 - Còn nói không phải đến để khoe khoang?
- Chương 131 - Cảm giác an toàn
- Chương 132 - Ngô mắt to
- Chương 133 - Đồng hồ tình nhân
- Chương 134 - Thật không yên tâm được chút nào
- Chương 135 - Đây không phải là đòi mạng tôi sao?
- Chương 136 - Vậy cậu cứ đợi đó!
- Chương 137 - Thi hành trừng phạt nho nhỏ
- Chương 138 - Gia súc
- Chương 139 - Vực tinh thần lên nào!
- Chương 140 - Ném đá dò đường
- Chương 141 - Bây giờ đi thôi!
- Chương 142 - Đá tới đá lui
- Chương 143 - Gã đến chỗ tôi chính là một người chết.
- Chương 144 - Quả nhiên biết hưởng thụ cuộc sống hơn tôi.
- Chương 145 - Ông và cháu
- Chương 146 - Thổ lộ thật lòng
- Chương 147 - Lột bỏ từng tầng
- Chương 148 - Băng hỏa lưỡng trọng thiên
- Chương 149 - Chỉ mới giờ này thôi sao?
- Chương 150 - Dám giành đồ của tôi? Trị cô không thương lượng!
- Chương 151 - Làm ra vẻ
- Chương 152 - Tôi là dây thừng em là ngựa
- Chương 153 - Trận chiến tuyệt đẹp
- Chương 154 - Đạo cao một thước ma cao một trượng
- Chương 155 - Tự ăn "ác" quả
- Chương 156 - Chàng rắn
- Chương 157 - Thản nhiên một cách bất ngờ
- Chương 158 - Ba người chạm mặt
- Chương 159 - Thăm viếng "tiền bối"
- Chương 160 - Kẻ phụ tình
- Chương 161 - Thật ra người cũng có độc
- Chương 162 - Một đêm hỗn loạn
- Chương 163 - Đây là muốn tạo phản sao?
- Chương 164 - Một cái tét
- Chương 165 - Khói súng cuồn cuộn
- Chương 166 - Biến hóa
- Chương 167 - Phân tích tỉ mỉ
- Chương 168 - Chỉ hận gặp nhau quá muộn
- Chương 169 - Một trái táo dẫn phát
- Chương 170 - Sĩ khả sát bất khả nhục
- Chương 171 - Nguy cơ ẩn náu
- Chương 172 - Tiểu hộ vệ trung thành ở cửa hậu
- Chương 173 - Em tôi bị em anh lừa đi rồi
- Chương 174 - Ám toán kiểu khác
- Chương 175 - Tương kế tựu kế
- Chương 176 - Về nhà thăm mẹ
- Chương 177: Nhân viên chuyển phát bi thúc
- Chương 178: Hòa giải
- Chương 179: Một câu nói còn thiếu
- Chương 180: Ám hiệu
- Chương 181: Cầu đại thần ân sủng
- Chương 182: Gió nổi mây vần
- Chương 183: Bụi bặm lắng đọng
- Chương 184: Hiện tại bù cho cậu
- Chương 185: Một cây kẹo đường
- Chương 186: Ăn mì ăn ra cảm ngộ
- Chương 187: Có gian tình
- Chương 188: Bóng đèn
- Chương 189: Con sẽ không lấy vợ
- Chương 190: Cuối cùng đã hòa giải
- Chương 191: Không dỗ thì có thể làm gì?
- Chương 192 - Lướt sóng
- Chương 193 - Ngược một trận
- Chương 194 - Kém thông minh
- Chương 195 - Ngộ ra một đạo lý
- Chương 196 - Mười tệ tiêu vặt
- Chương 197 - EQ cao
- Chương 198 - Khoan gỗ lấy lửa
- Chương 199 - Cái thế vô song
- Chương 200 - Đại Bảo xuất kỳ chiêu