Chương 139 - Vực tinh thần lên nào!
Vì điện thoại bị gián đoạn giữa chừng, gọi lại cũng không thể liên lạc, Ngô Sở Úy khẩn trương, nhét bản phác thảo thiết kế cho kỹ sư, lái xe đến phòng khám. Trước kia cũng có lúc từng không liên lạc được với Khương Tiểu Soái, nhưng vẫn không nôn nóng như bây giờ, dường như ẩn ẩn cảm thấy gì đó, nhất định phải xác nhận Khương Tiểu Soái không có việc gì mới có thể an tâm.
Cuối cùng đến phòng khám, Ngô Sở Úy đóng cửa xe bước vào.
Khương Tiểu Soái hoàn hảo không bị gì ngồi ở cạnh bàn khám bệnh, vùi đầu không biết đang làm gì.
Ngô Sở Úy thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng không khỏi bực mình, đổ ụp xuống ngay một câu: "Anh đó sao không nghe điện thoại của tôi? Tôi còn tưởng anh gặp chuyện gì chứ! Má, làm tôi nóng ruột đổ đầy mồ hôi! Lần sau anh..."
Đợi Khương Tiểu Soái ngẩng đầu lên, Ngô Sở Úy thấy mặt hắn, đột nhiên không nói nên lời nữa. Y chưa từng thấy biểu cảm âm u như thế trên mặt Khương Tiểu Soái bao giờ, đôi mắt giống như bị sương mù bao trùm, vô cớ làm người ta nặng nề.
"Anh sao vậy?" Ngô Sở Úy cẩn thận hỏi.
Khương Tiểu Soái cố gắng chỉnh lại vẻ mặt cho bình thường, "Tôi không sao cả!"
Ngô Sở Úy chậm rãi đi tới, ngồi đối diện Khương Tiểu Soái, nhìn thẳng vào hắn, nói: "Tiểu Soái, anh không thể đối xử với tôi như thế, hai chúng ta vừa quen biết tôi đã trút hết tâm sự cho anh rồi."
Khương Tiểu Soái nói: "Vậy cậu cho tôi biết mật mã kim khố của cậu đi."
Ngô Sở Úy lập tức mắc nghẹn, mất nửa ngày mới phun được một câu.
"Căn bản không phải cùng một chuyện."
Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Dưới thế công truy đuổi không tha, mềm nắn rắn buông của Ngô Sở Úy, phòng tuyến tâm lý của Khương Tiểu Soái bị đứt, cuối cùng mở miệng.
"Anh ta lại đến tìm tôi."
Anh ta? Ngô Sở Úy cân nhắc một chút: "Anh ta mà anh nói, chắc không phải là... Lý Thao?"
"Mạnh Thao." Khương Tiểu Soái cải chính.
"Đúng đúng, Mạnh Thao." Ngô Sở Úy lộ ra vẻ mặt quái dị, "Thật sự là anh ta sao?"
Lúc trước khi Khương Tiểu Soái nhắc đến người này với Ngô Sở Úy, cũng từng nói về vài chuyện giữa họ, không phải rất tỉ mỉ, Ngô Sở Úy đã quên gần hết, chỉ nhớ người này từng có lỗi với Khương Tiểu Soái.
"Vậy càng tốt nha!" Ngô Sở Úy vỗ bàn, hưng phấn nói: "Lúc trước không phải anh từng nói sao? Sớm muộn cũng có một ngày, anh phải rửa sạch mối nhục trước kia. Khó khăn lắm mới trông được cơ hội này! Hiện tại không xẻo anh ta thì còn đợi tới khi nào? Anh phải..."
Thấy sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng của Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy cứng họng không nói tiếp được nữa.
Trầm mặc hồi lâu, Khương Tiểu Soái thờ ơ nói: "Người có thể khiến cậu khi nói sau lưng nghiến răng nghiến lợi, thì luôn là người khi đứng trước mặt sẽ khiến cậu không thể làm gì."
"Chẳng lẽ anh vẫn còn tình cảm với anh ta?" Ngô Sở Úy rất khó hiểu, "Anh ta đối xử với anh như vậy!!"
Khương Tiểu Soái cười lạnh: "Không còn từ lâu rồi."
"Vậy anh còn khó chịu làm gì nữa chứ?"
Khương Tiểu Soái nói: "Không biết, đơn thuần là tự làm khó bản thân thôi."
Không biết tại sao Khương Tiểu Soái lại có thái độ như thế, làm Ngô Sở Úy bỗng nhớ tới Trì Sính.
"Tôi không hiểu, sao các anh ai cũng nghĩ thế cả? Anh nhìn tôi đi, lúc trước bị Nhạc Duyệt tổn thương sâu thế nào, hiện tại thì sao rồi? Còn không phải đã chỉnh cho cô ta sụp đổ sao!"
Khương Tiểu Soái hiện tại mới phát hiện, Ngô Sở Úy mới là tảng đá cứng chân chính, trình độ kiên cố khiến người ta phải tặc lưỡi.
Ngô Sở Úy lại nói, "Lúc trước anh giáo dục tôi thế nào? Trứng gà, đập vỡ từ bên ngoài là thức ăn, đập vỡ từ bên trong là sinh mạng. Đồ đệ tôi đã phá vỏ trứng chui ra rồi, sư phụ anh lẽ nào muốn để người ta đem nấu sao?"
Quả nhiên là sư đồ liên tâm, Ngô Sở Úy nói ra câu này, tuyệt đối có thể chọt đến cõi lòng Khương Tiểu Soái.
"Được rồi, tôi biết rồi, cậu đi lo chuyện của mình đi." Ngữ điệu của Khương Tiểu Soái đã nhẹ đi không ít.
Ngô Sở Úy không đi, "Tôi phải ở bên anh mọi lúc mọi nơi, cho đến khi anh vượt qua khó khăn!"
"Đừng!" Khương Tiểu Soái vội đình chỉ, "Tôi sợ tôi vượt qua khó khăn này rồi, khó khăn lớn hơn sẽ tới, cậu nên đi mau đi, tôi cũng chỉ xoắn xuýt một hồi thôi, thật sự chỉ một lát thôi..."
Nói xong đẩy Ngô Sở Úy ra ngoài.
Không ngờ, Ngô Sở Úy lại ôm chầm lấy Khương Tiểu Soái, ôm rất chặt.
"Tiểu Soái, khi tôi khó khăn nhất, là anh vẫn luôn ở cạnh bên khích lệ tôi. Hiện tại anh gặp khó khăn, sao tôi có thể bỏ anh lại một mình chứ? Không cần nói gì cả, anh em đây ở bên anh đến cùng!"
Quách Thành Vũ ra ngoài một chuyến, trở về đúng lúc bắt gặp cảnh này.
Hai nhóc điển trai ôm nhau chặt khít, tay Ngô Sở Úy còn luôn vỗ vỗ sau đầu Khương Tiểu Soái nhà hắn.
"Cảm ơn cậu bảo quản thay tôi, bây giờ có thể trả cho tôi rồi."
Quách Thành Vũ đưa tay ra nhìn Ngô Sở Úy, ý bảo y đưa Khương Tiểu Soái vào lòng mình.
Ngô Sở Úy vẻ mặt phòng bị nhìn Quách Thành Vũ, "Tôi không yên tâm giao anh ta cho anh."
"Dù không yên tâm cũng vẫn đáng tin hơn cậu." Hất cằm ý bảo Ngô Sở Úy mau thả người.
Ngô Sở Úy vẫn ôm rất chặt, "Sao tôi không đáng tin?"
"Tiểu cúc của cậu quá trắng mịn." Quách Thành Vũ đột nhiên phun ra một câu.
Ngô Sở Úy sửng sốt một chút, lẽ nào hôm đó lúc để Khương Tiểu Soái kiểm tra "rò hậu môn", bị Quách Thành Vũ thấy được? Má ơi, không phải chứ? Chỗ đó không phải tiệm ăn sao? Ấy... chỗ đó chính là tiệm ăn tại cậu lạc bộ tư nhân của Quách Thành Vũ...
Quách Thành Vũ nhân lúc Ngô Sở Úy ngơ ngẩn, kiên quyết lôi Khương Tiểu Soái ra khỏi lòng y.
"Tiểu Soái sẽ do tôi bảo vệ, không cần cậu bận tâm, cậu nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn!"
Ngô Sở Úy cứng miệng, "Tôi có gì phải lo lắng chứ? Chỉ là kiểm tra bình thường, mông tôi đây rất đường hoàng! Anh có ngon thì nói với Trì Sính đi! Không phải anh giỏi nhất là châm ngòi ly gián sao? Dứt khoát làm đến nơi đi, chia cắt hai chúng tôi, anh và anh ta sẽ thành người có tình cuối cùng thành quyến thuộc, tôi và sư phụ của tôi cũng ghép thành một đôi."
Đầu Khương Tiểu Soái sắp nổ rồi, đang nói cái gì với cái gì thế này? Đau lòng cũng không để cho người ta yên sao!
Quách Thành Vũ một chiêu chế địch.
"Nếu tôi thêm mắm dặm muối chuyện của cậu và Nhạc Duyệt cho cậu ta, khó đảm bảo có thật sự làm đến nơi không."
Ngô Sở Úy biến sắc: "Anh... anh có ý gì?"
Còn chưa nghe thấy câu trả lời, đã bị đẩy lùi về phía sau ba bước.
Rầm!
Cửa đóng lại trước mặt y.
Còn có thể là ý gì nữa? Rõ ràng quá rồi! Hiện tại là ban ngày, cái bóng đèn nhà cậu còn ở đây chiếu sáng làm gì?
Sau khi đóng cửa, Khương Tiểu Soái muốn giãy khỏi tay Quách Thành Vũ nhưng không thành công.
Quách Thành Vũ vờ tức giận nhìn Khương Tiểu Soái: "Cậu ta ôm cậu thì cậu đứng yên, tôi ôm thì không được?"
"Không được!"
Quách Thành Vũ không nổi giận cũng không buông tay, nhếch môi lên nói: "Từ nay về sau, tôi sẽ dọn đến đây."
Khương Tiểu Soái trợn mắt tức giận: "Anh..."
Quách Thành Vũ trực tiếp hôn lên mặt Khương Tiểu Soái, tiếp theo là nhận ngay một bạt tai.
...
Trên đường lái xe về Ngô Sở Úy vẫn còn vận khí! Trong lòng nóng nảy phát cáu, cũng không biết là tức người ta đuổi mình ra, hay đang lo chuyện của mình đã bị Quách Thành Vũ biết. Sau lại nhớ đến những lời nói nhụt chí của Khương Tiểu Soái, liên tưởng đến Trì Sính và Uông Thạc, lại cảm thấy buồn bực đầy bụng.
Về đến công ty, phát hiện y chỉ ra ngoài có một chút, chuyện chưa xử lý đã chất đống, bận rộn đến tận khi trời tối. Đợi khi Ngô Sở Úy nhìn thấy đồng hồ đã hiển thị bảy giờ, mới kịp nhớ ra hôm nay phải đi đón Trì Sính.
Đợi Ngô Sở Úy đến công ty Trì Sính, hắn vừa mới ra khỏi tòa nhà, bên cạnh còn có một người đàn ông và một cô gái. Cô gái khoảng hơn hai mươi, tướng mạo bình thường, may mà cô ta bình thường, nếu không với cảm xúc đang rất nóng nảy của Ngô Sở Úy bây giờ rất có thể sẽ đạp chân ga đụng văng luôn.
Người đàn ông và cô gái kia lên một chiếc xe, Trì Sính qua tìm Ngô Sở Úy.
Vừa lên xe, thì thấy Ngô Sở Úy uể oải gục lên vô lăng, vẻ mặt mệt mỏi.
"Qua bên đó ngồi đi, để tôi lái xe."
Ngô Sở Úy xuống xe như du hồn, mở cửa xe bên kia, vừa đặt mông xuống liền tê liệt trên ghế, đầu ngữa ra, mắt nhắm lại, không nói chuyện.
Bình thường đến phiên Trì Sính lái xe, tốc độ xe luôn rất nhanh, hôm nay thấy Ngô Sở Úy rất mệt mỏi, hắn đặc biệt lái chậm lại, lái rất ổn, ngay cả đá vụn cũng không cán qua.
Trầm mặc nửa đường, Ngô Sở Úy cuối cùng mở miệng.
"Anh nói xem, có phải chỉ cần không đạt được và mất đi, mới là tốt nhất?"
Trì Sính tùy tiện nói: "Chắc là vậy."
Ngô Sở Úy lộp bộp trong lòng, vậy tôi xong rồi, chẳng được cái nào cả.
Trì Sính đảo mắt liếc Ngô Sở Úy, tuy trong xe không đủ sáng, nhưng hắn vẫn có thể thấy được vẻ mặt đè nén của Ngô Sở Úy. Từ khi lên xe, hắn đã cảm thấy Ngô Sở Úy không bình thường, chỉ là không biểu hiện ra quá rõ ràng.
Thật ra, thứ Ngô Sở Úy thật sự quan tâm, chẳng qua là vị trí của y trong lòng Trì Sính.
Thấy Ngô Sở Úy như thế, trong lòng Trì Sính có một cảm giác khó thể nói rõ. Cảm xúc của hắn rất khó bị người khác ảnh hưởng, cho dù là người thân khóc trước mặt hắn, hắn cũng chỉ thấy phiền một chút. Nhưng mỗi một biểu cảm của Ngô Sở Úy, đều giống như cây kim nhỏ rất mảnh nhiều lần đâm vào lòng hắn. Ngô Sở Úy có giở trò gây chuyện thế nào hắn cũng có thể nhịn, nhưng hắn không thể chịu đựng được bất cứ biểu cảm khó chịu nào của Ngô Sở Úy.
Tìm một khoảnh đất trống, thắng xe đột ngột.
Ngô Sở Úy nghiêng người tới trước, còn chưa kịp ngồi vững lại, đã bị Trì Sính kéo qua, mặt bị đôi kìm thép bóp chặt phát đau.
"Đang nghĩ gì vậy?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy muốn tách tay Trì Sính khỏi mặt mình, kết quả lại bị nhéo một cái, dù có tức giận cũng chẳng có tinh thần bùng ra, rầu rĩ nói: "Không nghĩ gì cả."
Trì Sính hỏi, "Vậy sao không có chút tinh thần gì hết?"
Ngô Sở Úy rũ mắt nói: "Mệt."
Sau khi nói xong, không chỉ không nghe được một câu an ủi, mà trứng còn bị cái kìm kia kẹp chặt lấy, tiếp theo là mệnh lệnh không cho phép kháng cự: "Không cho phép như vậy, vực tinh thần lên!"
Ngô Sở Úy đau đến nhe răng, tức giận nói: "Tôi mệt!"
"Mệt cũng không được, lưng phải thẳng, mắt phải mở to!"
Ngô Sở Úy tức giận mài răng, cái thứ gì vậy? Đã nói mệt còn muốn tôi phải có tinh thần!
Nhưng chính là có một kẻ lợi hại như thế, hắn tên Trì Sính, vì muốn lòng mình dễ chịu một chút, cưỡng ép người khác phải lộ ra vẻ mặt thoải mái.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Chúng ta chia tay đi
- Chương 2 - Bớ người ta! Có người tự sát
- Chương 3 - Bác sĩ trong phòng khám
- Chương 4 - Anh vẫn có thể chết vì em
- Chương 5 - Lời tự đáy lòng
- Chương 6 - Tìm mẹ mượn tiền
- Chương 7 - Biết ngay cái đầu nhà cậu sẽ trở lại!
- Chương 8
- Chương 9 - Đốt gân não cho cậu!
- Chương 10 - Tôi muốn từ chức
- Chương 11 - Xin nhận của đồ đệ một lạy!
- Chương 12 - Thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời.
- Chương 13 - Chàng rắn
- Chương 14 - Nguyện cược phục thua
- Chương 15 - Cậu còn đón đi được sao?
- Chương 16 - Đi làm thành quản cho ông!
- Chương 17 - Tôi làm người bán hàng rong
- Chương 18 - Cháo đây, một tệ một ly!
- Chương 19 - Chấp pháp bạo lực
- Chương 20 - Cạo đầu
- Chương 21 - Oan gia ngõ hẹp
- Chương 22 - Nhanh như vậy đã gặp báo ứng rồi
- Chương 23 - Cuối cùng cũng bắt được cậu
- Chương 24 - Người hiền lành
- Chương 25 - Trêu ghẹo bác sĩ
- Chương 26 - Đổi nghề
- Chương 27 - Sao chỗ nào cũng đều có anh?
- Chương 28 - Quần lót màu hồng
- Chương 29 - Phổ cập tri thức về phương diện nào đó
- Chương 30 - Quyến rũ
- Chương 31 - Thù này không báo thì không phải quân tử!
- Chương 32 - Kế hoạch báo thù
- Chương 33 - Dẫn rắn khỏi hang
- Chương 34 - Nén bi thương xuôi theo hoàn cảnh vậy!
- Chương 35 - Lần đầu tiên trao đổi bình thường
- Chương 36 - Mông cậu thật lớn!
- Chương 37 - Cậu cần mắt hay cần kẹo?
- Chương 38 - Tìm cơ hội diệt cái thứ đó!
- Chương 39 - Cậu ta nhất định là cố ý!
- Chương 40 - Sát muối lên vết thương
- Chương 41 - Đại Bảo Nhị Bảo
- Chương 42 - Bị lừa là anh!
- Chương 43 - Phần đại lễ đầu tiên
- Chương 44 - Mượn dao giết người
- Chương 45 - Cậu xác định đây là rắn hổ mang?
- Chương 46 - Có câu oan gia ngõ hẹp
- Chương 47 - Hôm nay bầu trời thật xanh!
- Chương 48 - Chính là không buông tay
- Chương 49 - Dốc lòng tu luyện.
- Chương 50 - Tà ác trong điện thoại
- Chương 51 - Có chút luyến tiếc
- Chương 52 - Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha
- Chương 53 - Bắt đầu có dục vọng với tôi từ lúc nào?
- Chương 54 - Ăn phân trưởng thành
- Chương 55 - Liên tục hù dọa
- Chương 56 - Cậu yên tâm đi đi!
- Chương 57 - Hồ ly tinh
- Chương 58 - Hai khả năng
- Chương 59 - Xem phim luyện gan
- Chương 60 - Bắt chim sẻ
- Chương 61 - Chỗ nào lớn tôi ngó chỗ đó
- Chương 62 - Tôi bóp tôi bóp tôi bóp bóp bóp!
- Chương 63 - Vô lại
- Chương 64 - Ngọn lửa không tên
- Chương 65 - Hoành đao đoạt ái
- Chương 66 - Thì ra là thế
- Chương 67 - Đừng để tôi thất vọng
- Chương 68 - Xoay chuyển chiến cục
- Chương 69 - Quấn cậu ta!
- Chương 70 - Tôi cũng thích tên trọc đó
- Chương 71 - Sao lại cảm thấy mình giống kẻ bán d*m!
- Chương 72 - Bảo vệ thức ăn
- Chương 73 - Lời khách sáo
- Chương 74 - Ai vô sỉ như thế?
- Chương 75 - Gặp trắc trở
- Chương 76 - Thổ lộ nỗi lòng
- Chương 77 - Giày vò đòi mạng
- Chương 78 - Nhất định phải giải quyết cô ta trước!
- Chương 79 - Điều chỉnh chiến thuật
- Chương 80 - Chơi tâm nhãn
- Chương 81 - Thật để tôi đi?
- Chương 82 - Cái này gọi là thoải mái!
- Chương 83 - Thiết công kê ngâm thơ đối đầu
- Chương 84 - An ủi lẫn nhau
- Chương 85 - Trút được cơn giận
- Chương 86 - Mắc kẹt
- Chương 87 - Đã lâu mới ngủ chung giường
- Chương 88 - Má nó anh là đồ súc sinh!
- Chương 89 - Mỗi người mỗi tâm tư
- Chương 90 - Trời sinh một đôi
- Chương 91 - Mãnh hổ phá cửa sổ mà vào
- Chương 92 - Xem phim VIP
- Chương 93 - Vinh quang về đội
- Chương 94 - Cảnh báo vô thanh
- Chương 95 - Yêu tinh trong yêu tinh
- Chương 96 - Hoàn thành nhiệm vụ viên mãn
- Chương 97 - Thầy Trì giảng bài.
- Chương 98 - Hễ chạm là phát
- Chương 99 - Chết không chỗ chôn thây
- Chương 100 - Ông đây là người khỏe mạnh!
- Chương 101 - Sớm muộn cũng là của cậu
- Chương 102 - Diệt cỏ tận gốc
- Chương 103 - Một giấc mộng xuân
- Chương 104 - Cuối cùng cũng bạo phát!
- Chương 105 - Tôi không nỡ để anh đi!
- Chương 106 - Nhổ củ cải
- Chương 107 - Cậu chính là nhóc tệ hại của tôi
- Chương 108 - Thông điệp cuối cùng
- Chương 109 - Liên tiếp xuất chiêu
- Chương 110 - Quý ông lợi hại
- Chương 111 - Thông suốt
- Chương 112 - Tiếp tay làm việc xấu
- Chương 113 - Tôi chê anh bẩn
- Chương 114 - Núi lửa Trì bùng nổ
- Chương 115 - Thong dong mà đến
- Chương 116 - Sau phút sung sướng
- Chương 117 - Làm gì sớm muộn cũng nhận quả báo
- Chương 118 - Ôm sai người rồi
- Chương 119 - Sao tôi lại xui xẻo như thế?
- Chương 120 - Che giấu huyền cơ
- Chương 121 - Trừ bỏ tâm bệnh
- Chương 122 - Bài phiến tình
- Chương 123 - Khơi chuyện
- Chương 124 - Cuộc sống tính toán tỉ mỉ
- Chương 125 - Thiết công kê nam châm
- Chương 126 - Tối hôm nay có nhiệm vụ quan trọng
- Chương 127 - Hàng thật giá thật
- Chương 128 - Đột ngột lên giọng
- Chương 129 - Cậu không có quyền phát ngôn
- Chương 130 - Còn nói không phải đến để khoe khoang?
- Chương 131 - Cảm giác an toàn
- Chương 132 - Ngô mắt to
- Chương 133 - Đồng hồ tình nhân
- Chương 134 - Thật không yên tâm được chút nào
- Chương 135 - Đây không phải là đòi mạng tôi sao?
- Chương 136 - Vậy cậu cứ đợi đó!
- Chương 137 - Thi hành trừng phạt nho nhỏ
- Chương 138 - Gia súc
- Chương 139 - Vực tinh thần lên nào!
- Chương 140 - Ném đá dò đường
- Chương 141 - Bây giờ đi thôi!
- Chương 142 - Đá tới đá lui
- Chương 143 - Gã đến chỗ tôi chính là một người chết.
- Chương 144 - Quả nhiên biết hưởng thụ cuộc sống hơn tôi.
- Chương 145 - Ông và cháu
- Chương 146 - Thổ lộ thật lòng
- Chương 147 - Lột bỏ từng tầng
- Chương 148 - Băng hỏa lưỡng trọng thiên
- Chương 149 - Chỉ mới giờ này thôi sao?
- Chương 150 - Dám giành đồ của tôi? Trị cô không thương lượng!
- Chương 151 - Làm ra vẻ
- Chương 152 - Tôi là dây thừng em là ngựa
- Chương 153 - Trận chiến tuyệt đẹp
- Chương 154 - Đạo cao một thước ma cao một trượng
- Chương 155 - Tự ăn "ác" quả
- Chương 156 - Chàng rắn
- Chương 157 - Thản nhiên một cách bất ngờ
- Chương 158 - Ba người chạm mặt
- Chương 159 - Thăm viếng "tiền bối"
- Chương 160 - Kẻ phụ tình
- Chương 161 - Thật ra người cũng có độc
- Chương 162 - Một đêm hỗn loạn
- Chương 163 - Đây là muốn tạo phản sao?
- Chương 164 - Một cái tét
- Chương 165 - Khói súng cuồn cuộn
- Chương 166 - Biến hóa
- Chương 167 - Phân tích tỉ mỉ
- Chương 168 - Chỉ hận gặp nhau quá muộn
- Chương 169 - Một trái táo dẫn phát
- Chương 170 - Sĩ khả sát bất khả nhục
- Chương 171 - Nguy cơ ẩn náu
- Chương 172 - Tiểu hộ vệ trung thành ở cửa hậu
- Chương 173 - Em tôi bị em anh lừa đi rồi
- Chương 174 - Ám toán kiểu khác
- Chương 175 - Tương kế tựu kế
- Chương 176 - Về nhà thăm mẹ
- Chương 177: Nhân viên chuyển phát bi thúc
- Chương 178: Hòa giải
- Chương 179: Một câu nói còn thiếu
- Chương 180: Ám hiệu
- Chương 181: Cầu đại thần ân sủng
- Chương 182: Gió nổi mây vần
- Chương 183: Bụi bặm lắng đọng
- Chương 184: Hiện tại bù cho cậu
- Chương 185: Một cây kẹo đường
- Chương 186: Ăn mì ăn ra cảm ngộ
- Chương 187: Có gian tình
- Chương 188: Bóng đèn
- Chương 189: Con sẽ không lấy vợ
- Chương 190: Cuối cùng đã hòa giải
- Chương 191: Không dỗ thì có thể làm gì?
- Chương 192 - Lướt sóng
- Chương 193 - Ngược một trận
- Chương 194 - Kém thông minh
- Chương 195 - Ngộ ra một đạo lý
- Chương 196 - Mười tệ tiêu vặt
- Chương 197 - EQ cao
- Chương 198 - Khoan gỗ lấy lửa
- Chương 199 - Cái thế vô song
- Chương 200 - Đại Bảo xuất kỳ chiêu