Chương 128 - Đột ngột lên giọng
Chiều hôm sau, Ngô Sở Úy lết thân thể do dùng thuốc quá liều mà phải chịu tác dụng phụ nghiêm trọng vào công ty.
Thư ký đang chỉnh lý văn kiện trong phòng làm việc của Ngô Sở Úy, thấy y bước vào, tùy tiện quan tâm một câu.
"Tổng giám đốc Ngô, nhiệm vụ trọng đại đó của anh đã hoàn thành chưa?"
Ngô Sở Úy nhìn cô đầy xa xăm, trong miệng giống như ngậm một họng cát, giọng nói khản đặc.
"Lúc đi làm đừng bàn luận vấn đề ngoài công việc."
Thư ký bĩu môi, không nói nữa.
Ngô Sở Úy vội vã tìm chỗ mềm mại ngồi xuống, mấy bước đi vừa nãy quả thật đòi mạng, xung quanh mông và bên trong đùi bị quất cho tím đỏ cả vùng. Khi đi đường khó tránh khỏi sẽ ma sát va chạm với nhau, hận không thể lấy tay tách hai mông ra mà đi, hơn nữa chỗ đó khó chịu còn không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.
Công sức tối qua phí hết! Tiền tiêu không ít, tội cũng chịu không ít, để cho người ta chiếm tiện nghi lớn!
Càng nghĩ càng nghẹn khuất.
Vết thương trong lòng còn chưa lành, kích thích đòi mạng hơn đã đến, vừa tới giờ tan ca, xe của Khương Tiểu Soái đã đậu trước cửa công ty, Ngô Sở Úy muốn tránh cũng không còn chỗ tránh.
Khương Tiểu Soái hạ cửa sổ xe xuống, nhìn vào đại sảnh huýt sáo.
"Này, tổng giám đốc Ngô, sao cả ngày nay cậu không lộ mặt vậy hả?" Ngô Sở Úy âm thầm nghiến răng, cầm di động đặt mấy cái báo thức, cố nén cảm giác khó chịu đứng lên, bước nhẹ hẫng ra ngoài. Một tay chống lên cửa sổ xe, tay kia chống nạnh, nhìn rất khốc, nhưng thật ra là do đứng không nổi.
"Sáng đi làm tham dự cuộc họp bàn hợp tác thương hiệu, có vài công ty muốn ký hợp đồng với tôi, buổi trưa thì ăn chung với mấy tổng giám đốc, buổi chiều có lãnh đạo chúc mừng tình hình phát triển gần đây, tôi lại bận đi tiếp đãi. Vừa về còn chưa đứng ổn, lại có một đợt hàng mới, còn phải đích thân đi nghiệm thu kiểm tra. Chuyện bên này chưa làm xong, hai hôm trước bên cao ốc Hối Đông..."
Đang nói, báo thức của di động vang lên.
Ngô Sở Úy giả vờ buồn bực lấy di động khỏi túi, "Anh xem đi, lại có điện thoại rồi. A lô, tổng giám đốc Trương à? A, đúng, lần trước tôi đã nói với Trịnh Long rồi, anh ta chưa đưa qua cho anh sao? Chuyện này phiền đây, anh đợi chút..."
Giả vờ xoay người vào công ty, túm một người nói vài câu không quan trọng, sau đó vào hành lang thở dốc, lau mồ hôi trên trán, lại phấn chấn bước ra.
Khương Tiểu Soái lại cứ nhắm vào đề tài đó: "Rốt cuộc cậu đã xử Trì Sính xong chưa? Tôi còn đang đợi tin tức tốt đây."
Ngô Sở Úy ném qua một ánh mắt đồ gây chuyện: "Anh thấy sao?"
"Tôi cảm thấy đủ nghẹn." Khương Tiểu Soái coi như khách sáo.
Ngô Sở Úy khì mũi khinh thường lời thật lòng của Khương Tiểu Soái, cố gắng khiến đôi mắt đục của mình trở nên sáng hơn, gân giọng nói: "Gia không nói khoác, dù có ba tên Trì Sính cũng cực kỳ dễ dàng, anh thấy anh ta rất cứng cỏi đó, nhưng thật ra hoàn toàn chẳng chịu nổi tí nào. Giày vò nửa đêm đã chịu không nổi, liên tục kêu tôi Ngô gia gia này Ngô gia gia nọ..." Lấy tay che mặt.
Khương Tiểu Soái thầm nói: Cậu đây không phải khoác lác thì là cái gì chứ?
Đang nghĩ thế, chuông báo thức của Ngô Sở Úy lại vang lên.
"A lô, xưởng trưởng Vương, hàng đến rồi? Được được được, danh sách ở chỗ tôi..."
Bước như bay vào đại sảnh, diễn lại bộ trình tự vừa rồi, chưa được hai phút đã đi ra. Vừa đi vừa lầm bầm, sao lại không có nhãn lực như thế? Thấy tôi bận thế này, nhanh chóng chào hỏi rồi đi đi, còn ở đây càm ràm gì nữa?!
"Bận lắm à?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy nhe răng: "Cũng không hẳn! Vẫn có thời gian nói vài câu với anh."
"Được, vậy tôi cũng không nhiều lời với cậu nữa..."
Mắt Ngô Sở Úy lóe sáng.
"Cậu trực tiếp đưa đoạn ghi hình tối qua cho tôi." Khương Tiểu Soái đưa tay.
Cúc hoa căng chặt, trên trán Ngô Sở Úy ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, tôi thao, cái này cũng nhớ?
Chuông báo thức cuối cùng vang lên, cứu Ngô Sở Úy một mạng.
"Cục trưởng Vương, ái chà, ái chà... xin lỗi, vừa rồi nói chuyện với bạn, tới ngay đây, tới ngay đây..." Nói xong cho Khương Tiểu Soái một ánh mắt ám thị, nhanh chóng đi xuống hầm để xe, hai hông cố gắng vặn.
Không bao lâu, xe của Khương Tiểu Soái từ sau đuổi tới.
Ngô Sở Úy nghiến răng nghiến lợi, mẹ anh chưa chịu thôi nữa sao? Nhưng khi xe của Khương Tiểu Soái lái đến cạnh, y vẫn cho hắn một nụ cười sảng khoái: "Đoạn ghi hình đó về nhà sẽ gửi cho anh."
Nghĩ là tùy tiện nói trước đã, sau này sẽ nghĩ biện pháp ứng phó, không ngờ Khương Tiểu Soái lại mở miệng.
"Khỏi gửi cho tôi, tôi đã có rồi."
Chân Ngô Sở Úy cứng ngắc, y dừng lại, nhắm mắt lại cũng không thể che giấu được vẻ hãi hùng.
"Từ đâu có?"
Khương Tiểu Soái nói: "Trì Sính gửi cho tôi."
Mặt Ngô Sở Úy liền biến thành màu đậu hủ thúi.
Khương Tiểu Soái bật cười, tay vỗ mạnh lên vô lăng.
"Thật ra tôi chỉ muốn thông qua biểu cảm của cậu để đoán chừng nội dung trong đoạn ghi hình thôi."
"..."
Từ khi Trì Sính đổi công việc, liền trở nên rảnh rỗi, chuyện duy nhất để làm chính là viết tư liệu, còn có một đám phụ nữ giống như hoa khôi cảnh sát tranh nhau đến viết hộ, viết còn tốn công tốn sức hơn cả tự mình động thủ.
Cậu ấm như Trì Sính đây, rất ít có ai chịu đến đơn vị từ sáng chín giờ đến chiều năm giờ, họ luôn sẽ dạo chơi ở những nơi nhàn nhã, quan hệ xã hội và nguồn vốn đều được xây dựng từ đó. Người chịu chân chính vùi đầu khổ cực ở đơn vị, luôn luôn là dạng nhân viên cơ sở nhỏ suốt đời phải nhìn sắc mặt lãnh đạo, vĩnh viễn không có ngày lên cao được.
Nhưng Trì Sính là một ngoại lệ.
Vốn dĩ trước khi điều nhậm, hắn đã có ác danh bên ngoài, người còn chưa đến, tai tiếng bên lề đã truyền đến các bộ môn, vừa nói phẩm hạnh cực đoan ác liệt, lại nói cuộc sống riêng mục ruỗng không chịu nổi, lại còn nội tâm âm hiểm độc ác... tóm lại từ ngữ tệ hại nào cũng đều ấn lên người hắn, khiến lòng người hoảng sợ.
Có vài nữ nhân viên công vụ tự cho rằng điều kiện cũng không tồi, mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc than ngắn thở dài, ối trời, nếu anh ta muốn tiềm quy tắc mình thì sao? Nếu anh ta cưỡng ép lôi mình lên xe, ép mình làm chuyện đó thì sao?
Nếu mình không theo, liệu anh ta có sử dụng quan hệ để uy hiếp người nhà mình không?
Cho nên, rất nhiều người đều ôm tâm trạng căng thẳng và chờ đợi, đợi chàng rắn trong truyền thuyết xuất hiện.
Cho nên họ cảm thấy Trì Sính chắc chắn sẽ chỉ đến để lấy mác, sau đó tiếp tục qua lại những nơi phong lưu, cho nên quan sát tin tức về hắn cứ như xem cuộc thi sắc đẹp. Thậm chí ảo tưởng hôm đó hắn sẽ mặc đồ đen, trên cổ quấn một con rắn độc, ngang tàng hống hách bước vào cục tài chính.
Kết quả hoàn toàn ngược lại, Trì Sính ăn mặc khá tùy tiện, sau lưng không có vệ sĩ, trên người cũng không có rắn độc, không nhe răng với ai, cũng không trừng mắt với ai. Cả người đầy khí thế ngang tàng tự nhiên mà có, hóc môn phái mạnh cháy bùng đầy mắt, chính là dạng đàn ông Bắc Kinh bản địa, hoàn toàn không thể liên tưởng đến lưu manh biến thái.
Càng khiến người ta muốn lọt tròng mắt hơn nữa, chính là tác phong của Trì Sính còn cơ bản hơn cả những nhân viên cơ sở nhỏ.
Mỗi ngày đúng giờ đến đơn vị, ngồi ở phòng làm việc cả ngày, công việc hoàn thành đúng giờ đúng lượng, có phải hắn làm hay không không ai biết. Bất kể họp lớn họp nhỏ, hễ họp sẽ có mặt, trong cuộc họp chưa từng thì thầm to nhỏ, cũng không ngủ, chỉ ngồi thẳng tắp ở đó.
Ban đầu ai cũng cho rằng hắn chỉ làm ra vẻ, không được vài ngày sẽ trở về nguyên hình, kết quả đã hơn một tháng rồi, mỗi ngày đều như thế. Nói hắn là thần, nhưng khi mở cửa phòng làm việc, thì hắn đã ngồi đó. Nói hắn là người bình thường, nhưng nhìn lại thấy không giống người khác, cụ thể không giống chỗ nào, lại không nhìn ra.
Cuối cùng mấy mỹ nữ công vụ liên tưởng hắn thành sắc lang, đến bây giờ ngay cả di động của hắn cũng chưa gọi được, mỗi ngày đi qua đi lại ở chỗ hắn thường xuất hiện. Mặc áo trễ ngực váy cực ngắn, Trì Sính đi ngang qua trước mặt thì sẽ cúi người xuống nhặt đồ, Trì Sính đi ngang qua sau lưng thì sẽ chu mông thắt dây giày, đợi khi đứng lên, Trì Sính đã lên tầng bốn rồi.
Trì Sính quả thật háo sắc, nhưng sắc tâm của hắn đều bị một người đào rỗng, ngay cả chút bã cũng không còn.
Từ sau khi chụp được mấy tấm hương diễm của Ngô Sở Úy, Trì Sính liền chìm sâu vào đó không thể tự thoát, giống như Quán Hi ca rảnh rỗi lại xem xem phát phát. Cho vào ổ cứng mang vào đơn vị, thời gian đi làm sẽ lấy những đoạn ghi hình đó cắt ghép gia công. (Quán Hi: một diễn viên, từng dính vào vụ tai tiếng ảnh sex rất lớn)
Trong phần cứng di động có hơn 1700 bộ phim G, đây chính là nguyên nhân Trì Sính ở yên trong phòng làm việc chưa từng ra ngoài.
Lại lần nữa nhận được thông báo dự họp, Trì Sính vẫn đeo tai nghe bước ra.
Trên đường, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt đưa tình, đi thẳng vào phòng họp, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống. Bắt đầu mở mp3 do chính hắn tự chế tác, những lời riêng tư trên giường chiếu của hắn và Ngô Sở Úy, là kế tất sát để trải qua thời gian họp.
Lục tục có người bước vào, một gã không có mắt ngồi cạnh Trì Sính.
Lãnh đạo bắt đầu nói chuyện, tên này một chốc là ngáp, một chốc chơi di động, một chốc lại nói chuyện với người bên cạnh... lại nhìn Trì Sính, từ đầu đến cuối giữ một tư thế ngồi, ánh mắt chuyên chú nhìn lãnh đạo, chưa từng làm bất cứ động tác nhỏ nào.
Không hổ là cậu ấm... tên này nghĩ, những lời nói quan trường này cũng có thể nghe được.
"A... ngứa quá... sâu thêm một chút... làm tôi... hu hu... bảo bối... anh dâm dãng nhất đúng không?... Dâm đãng... như tôi... a a... Trì Sính... Trì Sính..."
Trong mắt Trì Sính lộ ra ý cười, hắn thích nhất là nghe hai chữ "Trì Sính" phía sau, tua lại nghe tiếp, tua lại nghe tiếp, cứ nghe không ngừng, nghe đến mức tim cũng tê.
Gã bên cạnh ngồi mệt rồi, lại điều chỉnh tư thế, cùi chỏ tì lên tay vịnh ghế, mắt nhắm thẳng vào vật lớn hiên ngang giữa chân Trì Sính, không khỏi giật mình.
"Cậu... cậu nghe ông ta nói thôi cũng có thể cương sao?"
Ngữ khí tuy là kinh ngạc, nhưng âm thanh vẫn hạ thấp, dù sao thì đang họp.
Trì Sính đeo tai nghe nên không nghe thấy, gã này lại kéo hắn, chỉ chỉ lãnh đạo bị hói kia.
"Cậu nhìn ông ta mà cũng cương được sao?"
Trì Sính lười giải thích, trực tiếp đáp một câu.
"Tôi muốn thao cậu ta!"
Người mang tai nghe không có khái niệm rõ ràng về âm lượng nói chuyện của mình, luôn luôn đột nhiên lên giọng ở nơi yên tĩnh.
Chẳng hạn câu nói của Trì Sính đã lấn át tiếng nói chuyện của lãnh đạo.
Sau đó, cả phòng họp đều yên tĩnh
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Chúng ta chia tay đi
- Chương 2 - Bớ người ta! Có người tự sát
- Chương 3 - Bác sĩ trong phòng khám
- Chương 4 - Anh vẫn có thể chết vì em
- Chương 5 - Lời tự đáy lòng
- Chương 6 - Tìm mẹ mượn tiền
- Chương 7 - Biết ngay cái đầu nhà cậu sẽ trở lại!
- Chương 8
- Chương 9 - Đốt gân não cho cậu!
- Chương 10 - Tôi muốn từ chức
- Chương 11 - Xin nhận của đồ đệ một lạy!
- Chương 12 - Thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời.
- Chương 13 - Chàng rắn
- Chương 14 - Nguyện cược phục thua
- Chương 15 - Cậu còn đón đi được sao?
- Chương 16 - Đi làm thành quản cho ông!
- Chương 17 - Tôi làm người bán hàng rong
- Chương 18 - Cháo đây, một tệ một ly!
- Chương 19 - Chấp pháp bạo lực
- Chương 20 - Cạo đầu
- Chương 21 - Oan gia ngõ hẹp
- Chương 22 - Nhanh như vậy đã gặp báo ứng rồi
- Chương 23 - Cuối cùng cũng bắt được cậu
- Chương 24 - Người hiền lành
- Chương 25 - Trêu ghẹo bác sĩ
- Chương 26 - Đổi nghề
- Chương 27 - Sao chỗ nào cũng đều có anh?
- Chương 28 - Quần lót màu hồng
- Chương 29 - Phổ cập tri thức về phương diện nào đó
- Chương 30 - Quyến rũ
- Chương 31 - Thù này không báo thì không phải quân tử!
- Chương 32 - Kế hoạch báo thù
- Chương 33 - Dẫn rắn khỏi hang
- Chương 34 - Nén bi thương xuôi theo hoàn cảnh vậy!
- Chương 35 - Lần đầu tiên trao đổi bình thường
- Chương 36 - Mông cậu thật lớn!
- Chương 37 - Cậu cần mắt hay cần kẹo?
- Chương 38 - Tìm cơ hội diệt cái thứ đó!
- Chương 39 - Cậu ta nhất định là cố ý!
- Chương 40 - Sát muối lên vết thương
- Chương 41 - Đại Bảo Nhị Bảo
- Chương 42 - Bị lừa là anh!
- Chương 43 - Phần đại lễ đầu tiên
- Chương 44 - Mượn dao giết người
- Chương 45 - Cậu xác định đây là rắn hổ mang?
- Chương 46 - Có câu oan gia ngõ hẹp
- Chương 47 - Hôm nay bầu trời thật xanh!
- Chương 48 - Chính là không buông tay
- Chương 49 - Dốc lòng tu luyện.
- Chương 50 - Tà ác trong điện thoại
- Chương 51 - Có chút luyến tiếc
- Chương 52 - Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha
- Chương 53 - Bắt đầu có dục vọng với tôi từ lúc nào?
- Chương 54 - Ăn phân trưởng thành
- Chương 55 - Liên tục hù dọa
- Chương 56 - Cậu yên tâm đi đi!
- Chương 57 - Hồ ly tinh
- Chương 58 - Hai khả năng
- Chương 59 - Xem phim luyện gan
- Chương 60 - Bắt chim sẻ
- Chương 61 - Chỗ nào lớn tôi ngó chỗ đó
- Chương 62 - Tôi bóp tôi bóp tôi bóp bóp bóp!
- Chương 63 - Vô lại
- Chương 64 - Ngọn lửa không tên
- Chương 65 - Hoành đao đoạt ái
- Chương 66 - Thì ra là thế
- Chương 67 - Đừng để tôi thất vọng
- Chương 68 - Xoay chuyển chiến cục
- Chương 69 - Quấn cậu ta!
- Chương 70 - Tôi cũng thích tên trọc đó
- Chương 71 - Sao lại cảm thấy mình giống kẻ bán d*m!
- Chương 72 - Bảo vệ thức ăn
- Chương 73 - Lời khách sáo
- Chương 74 - Ai vô sỉ như thế?
- Chương 75 - Gặp trắc trở
- Chương 76 - Thổ lộ nỗi lòng
- Chương 77 - Giày vò đòi mạng
- Chương 78 - Nhất định phải giải quyết cô ta trước!
- Chương 79 - Điều chỉnh chiến thuật
- Chương 80 - Chơi tâm nhãn
- Chương 81 - Thật để tôi đi?
- Chương 82 - Cái này gọi là thoải mái!
- Chương 83 - Thiết công kê ngâm thơ đối đầu
- Chương 84 - An ủi lẫn nhau
- Chương 85 - Trút được cơn giận
- Chương 86 - Mắc kẹt
- Chương 87 - Đã lâu mới ngủ chung giường
- Chương 88 - Má nó anh là đồ súc sinh!
- Chương 89 - Mỗi người mỗi tâm tư
- Chương 90 - Trời sinh một đôi
- Chương 91 - Mãnh hổ phá cửa sổ mà vào
- Chương 92 - Xem phim VIP
- Chương 93 - Vinh quang về đội
- Chương 94 - Cảnh báo vô thanh
- Chương 95 - Yêu tinh trong yêu tinh
- Chương 96 - Hoàn thành nhiệm vụ viên mãn
- Chương 97 - Thầy Trì giảng bài.
- Chương 98 - Hễ chạm là phát
- Chương 99 - Chết không chỗ chôn thây
- Chương 100 - Ông đây là người khỏe mạnh!
- Chương 101 - Sớm muộn cũng là của cậu
- Chương 102 - Diệt cỏ tận gốc
- Chương 103 - Một giấc mộng xuân
- Chương 104 - Cuối cùng cũng bạo phát!
- Chương 105 - Tôi không nỡ để anh đi!
- Chương 106 - Nhổ củ cải
- Chương 107 - Cậu chính là nhóc tệ hại của tôi
- Chương 108 - Thông điệp cuối cùng
- Chương 109 - Liên tiếp xuất chiêu
- Chương 110 - Quý ông lợi hại
- Chương 111 - Thông suốt
- Chương 112 - Tiếp tay làm việc xấu
- Chương 113 - Tôi chê anh bẩn
- Chương 114 - Núi lửa Trì bùng nổ
- Chương 115 - Thong dong mà đến
- Chương 116 - Sau phút sung sướng
- Chương 117 - Làm gì sớm muộn cũng nhận quả báo
- Chương 118 - Ôm sai người rồi
- Chương 119 - Sao tôi lại xui xẻo như thế?
- Chương 120 - Che giấu huyền cơ
- Chương 121 - Trừ bỏ tâm bệnh
- Chương 122 - Bài phiến tình
- Chương 123 - Khơi chuyện
- Chương 124 - Cuộc sống tính toán tỉ mỉ
- Chương 125 - Thiết công kê nam châm
- Chương 126 - Tối hôm nay có nhiệm vụ quan trọng
- Chương 127 - Hàng thật giá thật
- Chương 128 - Đột ngột lên giọng
- Chương 129 - Cậu không có quyền phát ngôn
- Chương 130 - Còn nói không phải đến để khoe khoang?
- Chương 131 - Cảm giác an toàn
- Chương 132 - Ngô mắt to
- Chương 133 - Đồng hồ tình nhân
- Chương 134 - Thật không yên tâm được chút nào
- Chương 135 - Đây không phải là đòi mạng tôi sao?
- Chương 136 - Vậy cậu cứ đợi đó!
- Chương 137 - Thi hành trừng phạt nho nhỏ
- Chương 138 - Gia súc
- Chương 139 - Vực tinh thần lên nào!
- Chương 140 - Ném đá dò đường
- Chương 141 - Bây giờ đi thôi!
- Chương 142 - Đá tới đá lui
- Chương 143 - Gã đến chỗ tôi chính là một người chết.
- Chương 144 - Quả nhiên biết hưởng thụ cuộc sống hơn tôi.
- Chương 145 - Ông và cháu
- Chương 146 - Thổ lộ thật lòng
- Chương 147 - Lột bỏ từng tầng
- Chương 148 - Băng hỏa lưỡng trọng thiên
- Chương 149 - Chỉ mới giờ này thôi sao?
- Chương 150 - Dám giành đồ của tôi? Trị cô không thương lượng!
- Chương 151 - Làm ra vẻ
- Chương 152 - Tôi là dây thừng em là ngựa
- Chương 153 - Trận chiến tuyệt đẹp
- Chương 154 - Đạo cao một thước ma cao một trượng
- Chương 155 - Tự ăn "ác" quả
- Chương 156 - Chàng rắn
- Chương 157 - Thản nhiên một cách bất ngờ
- Chương 158 - Ba người chạm mặt
- Chương 159 - Thăm viếng "tiền bối"
- Chương 160 - Kẻ phụ tình
- Chương 161 - Thật ra người cũng có độc
- Chương 162 - Một đêm hỗn loạn
- Chương 163 - Đây là muốn tạo phản sao?
- Chương 164 - Một cái tét
- Chương 165 - Khói súng cuồn cuộn
- Chương 166 - Biến hóa
- Chương 167 - Phân tích tỉ mỉ
- Chương 168 - Chỉ hận gặp nhau quá muộn
- Chương 169 - Một trái táo dẫn phát
- Chương 170 - Sĩ khả sát bất khả nhục
- Chương 171 - Nguy cơ ẩn náu
- Chương 172 - Tiểu hộ vệ trung thành ở cửa hậu
- Chương 173 - Em tôi bị em anh lừa đi rồi
- Chương 174 - Ám toán kiểu khác
- Chương 175 - Tương kế tựu kế
- Chương 176 - Về nhà thăm mẹ
- Chương 177: Nhân viên chuyển phát bi thúc
- Chương 178: Hòa giải
- Chương 179: Một câu nói còn thiếu
- Chương 180: Ám hiệu
- Chương 181: Cầu đại thần ân sủng
- Chương 182: Gió nổi mây vần
- Chương 183: Bụi bặm lắng đọng
- Chương 184: Hiện tại bù cho cậu
- Chương 185: Một cây kẹo đường
- Chương 186: Ăn mì ăn ra cảm ngộ
- Chương 187: Có gian tình
- Chương 188: Bóng đèn
- Chương 189: Con sẽ không lấy vợ
- Chương 190: Cuối cùng đã hòa giải
- Chương 191: Không dỗ thì có thể làm gì?
- Chương 192 - Lướt sóng
- Chương 193 - Ngược một trận
- Chương 194 - Kém thông minh
- Chương 195 - Ngộ ra một đạo lý
- Chương 196 - Mười tệ tiêu vặt
- Chương 197 - EQ cao
- Chương 198 - Khoan gỗ lấy lửa
- Chương 199 - Cái thế vô song
- Chương 200 - Đại Bảo xuất kỳ chiêu