Chương 123 - Khơi chuyện
Ngô Sở Úy không tình nguyện mặc vào, thái độ chỉ phô diễn.
Trì Sính cũng không tính toán với y, đưa tay giúp y chỉnh lại thắt lưng quần, vuốt phẳng lại những chỗ bị nhăn, cuối cùng để Ngô Sở Úy đứng lên, kéo kéo mép quần, coi như đã mặc xong.
Vải tơ tằm dán sát người, kết hợp hoàn mỹ trên thân Ngô Sở Úy. Vai rộng, eo hẹp, mông vểnh, chân dài... nói rõ đầy đủ thân hình này không phải lồ lộ ra, mà là "bao kín" ra.
Điều khiến Trì Sính vừa lòng nhất, y chỉ có thể mặc ở bên trong, để một mình hắn thưởng thức.
"Được chưa?" Ngô Sở Úy không kiên nhẫn hỏi.
Trì Sính không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào mông của y.
Ngô Sở Úy tự quyết định cởi ra, kết quả bị Trì Sính cản lại, kéo ngã lên giường.
"Đừng cởi." tay Trì Sính nhẹ vuốt trên lớp vải trơn tuột che phần mông của Ngô Sở Úy, giọng nói thấp trầm vang lên bên tai: "Tôi thích nhìn, cứ mặc như thế đi."
Ngô Sở Úy biết lúc này nếu còn không mở miệng, thì sẽ triệt để đánh mất cơ hội, thế là vặn mạnh cổ tay Trì Sính, xô đẩy, kháng cự, chống đối hiện rất rõ ràng.
Trì Sính cũng không làm khó y, bình tĩnh hòa nhã nói: "Gặp Khương Tiểu Soái rồi?"
Cuối cùng, vấn đề đã bị khơi lên.
Ngô Sở Úy sầm mặt: "Phải."
Trì Sính lại hỏi: "Cậu ta cho cậu biết chuyện tôi cưỡng ép cậu ta khuyên cậu?"
"Không phải khuyên, là tính kế!" Ngô Sở Úy đột nhiên cao giọng.
Ngữ khí của Trì Sính vẫn rất bình thản: "Cho nên cậu cảm thấy tôi đùa cậu, lừa cậu, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn sao?"
Ngô Sở Úy đẩy mâu thuẫn thăng cấp thêm một bước.
"Phải! Anh rõ ràng nói sẽ kiên nhẫn với tôi, bất kể lúc nào tôi nghĩ thông anh cũng không để ý, còn nói tuyệt đối không cưỡng ép tôi. Kết quả âm thầm câu kết với Khương Tiểu Soái, cưỡng ép anh ta bức tôi vào khuôn khổ. Tôi vẫn luôn cho rằng anh là đàn ông, bụng dạ thẳng thắn, không ngờ anh lại giả dối như thế, vì thỏa mãn cây củ cải của mình, mà hoàn toàn không bận tâm đến cảm thụ của tôi."
Nói xong câu này, trong phòng chìm vào yên lặng.
Thật ra lúc này, Ngô Sở Úy hy vọng Trì Sính lật mặt, hy vọng hắn giảo biện, sau đó Ngô Sở Úy sẽ phun ra những lời có tính công kích mạnh hơn, triệt để đánh nát phòng tuyến tâm lý của Trì Sính.
Không ngờ, Trì Sính từ đầu đến cuối đều không biểu hiện chút phẫn nộ nào, cho dù bị Ngô Sở Úy quở trách như thế, vẫn bình tĩnh nhìn Ngô Sở Úy, trầm mặc đợi y trút hết toàn bộ oán hận trong lòng ra.
Ngô Sở Úy nhịn không nổi nữa, nện hai phát thật mạnh lên ngực Trì Sính.
"Anh biết mấy hôm đó tôi giãy dụa nhiều thế nào không, anh biết tôi tưởng lầm người yêu cũ của anh trở về, trong lòng khó chịu thế nào không? Anh lại dùng thủ đoạn ác liệt này để kích thích tôi, xây dựng niềm vui của anh trên nỗi khổ của tôi. Tôi bây giờ hối hận đến xanh cả ruột, lúc đó vì quái gì tôi lại mở cửa ra? Tôi nên nhốt anh ở ngoài cả đêm."
Sắc mặt Trì Sính cuối cùng biến đổi, cánh tay mạnh mẽ đầy sức lực giữ chặt thân thể Ngô Sở Úy.
Ngoài mặt Ngô Sở Úy tức giận không thôi, nhưng trong lòng thì trộm vui, bị người ta sỉ vả như thế, anh còn chịu nổi sao? Có bản lĩnh anh đến đi! Văng tục, chửi bậy, nói xong ông liền vạch trần nội tình của anh, cho anh không chỗ dung thân.
"Tôi thừa nhận, đây là tôi làm không đúng."
Chuyện khác với ý nguyện, Trì đại thiếu vẫn luôn càn quấy ngang ngược, kiêu ngạo không chịu trói buộc, hôm nay lại chủ động nhận sai.
Ngô Sở Úy có hơi khó tiếp nhận.
Trì Sính kéo mạnh cánh tay đang đặt trên hai vai Ngô Sở Úy, kéo y ngã trước mặt mình, thực hiện cự ly không đến ba cm, dùng thái độ thành khẩn nhất xin lỗi y.
"Là tôi quá nôn nóng, tôi sợ chờ quá lâu, cái đầu ngu ngốc ương bướng của cậu không biết lại nghĩ lệch đến đâu. Quan hệ của cậu và Khương Tiểu Soái thân mật như thế, cậu ta là người hiểu rõ cậu nhất, cũng biết chỗ yếu của cậu ở đâu, cho nên tôi mới tìm cậu ta. Đương nhiên, thủ đoạn có hơi cứng rắn, trong lòng tôi cũng rất không đành."
Ngô Sở Úy cố giữ vững thần kinh không dao động, tiếp tục mở miệng châm lửa: "Bớt giả vờ giả vịt đi! Nếu anh thật sự không đành, thì lần đầu tiên có thể thao tôi đến bán sống bán chết sao?"
Mặt Trì Sính đã sắp dán hẳn lên mặt Ngô Sở Úy, hương thơm sữa tắm hòa quyện cùng mùi thuốc, khiến mùi vị dương cương của phái nam đập vào mũi Ngô Sở Úy.
"Chỉ vì thích cậu, mới muốn thao cậu như thế, vì thương cậu, mới thao hung như thế!"
Một câu giải thích quá khốn nạn, nhưng nói ra từ miệng Trì Sính, lại rất hùng hồn lý lẽ.
Mặt Ngô Sở Úy đã bị nhiệt khí Trì Sính thở ra nướng chín.
Trì Sính đưa tay giữ sau gáy Ngô Sở Úy, tiếp theo, mũi chạm mũi, mắt nhìn mắt, một hồi sâu, mài mòn kiên nhẫn của Ngô Sở Úy, mới cưỡng ép hôn lên. Ngậm đôi môi mỏng của y, trêu chọc đầu lưỡi y, càn quét khoang miệng y, chuyển giao áy náy nồng đậm, bức Ngô Sở Úy tiếp nhận.
Đợi khi dừng lại, Ngô Sở Úy còn sót lại chút lý trí, nhưng khí thế gây sự đã không còn đủ nữa.
"Tôi còn cho rằng anh không muốn tôi gặp Khương Tiểu Soái là vì ghen, vì lo lắng cho thân thể của tôi, hóa ra là do sợ sự tình bại lộ! Còn giả vờ giống như thế."
Câu này thật sự oan uổng Trì Sính, hắn đẩy Ngô Sở Úy ngã xuống giường, thở dốc nói: "Nếu tôi thật sự sợ sự tình bại lộ, thì có thể khiến tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngậm miệng, cậu có thể không nghe được một chữ."
Nói xong, vươn lưỡi liên tục liếm láp lỗ tai Ngô Sở Úy, khiến ý thức của Ngô Sở Úy tan rã, thở dốc phì phò. Vậy mà Trì Sính lại cứ liều mạng dịu dàng, dịu dàng ngậm lấy, dịu dàng vòng quanh, khi mút liếm còn phát ra tiếng, dịu dàng đến hút hồn người.
Ngô Sở Úy triệt để rơi vào vòng vây ngọt ngào của Trì Sính, còn có thể nói gì nữa? Có phun ra được cũng chỉ là những từ đơn mê loạn.
Trì Sính cắn lỗ tai Ngô Sở Úy, trêu chọc nói: "Vành tai mềm như thế, còn muốn bức bản thân ghi thù? Cậu là thật sự muốn nổi giận với tôi, hay muốn để tôi dỗ cậu đến không xuống được giường hả?"
Kế hoạch nhỏ bé của Ngô Sở Úy đã không biết bay đến tận đâu rồi.
Sau khi làm xong một lần, đã là chuyện của hơn một tiếng sau, Ngô Sở Úy trần truồng nằm trong ổ chăn thở dốc, nội y mới mua kia không biết dính bao nhiêu nước miếng, ướt nhẹp còn lấp lánh ánh dâm mị. Tay Trì Sính vẫn còn luẩn quẩn ở giữa chân Ngô Sở Úy, ngón tay cọ qua cửa động, khiến Ngô Sở Úy lại run rẩy một trận.
Lúc này, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng tìm về một chút thần trí, nhưng cũng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Y đây là lặng lẽ tha thứ cho Trì Sính, xóa giải hiểu lầm rồi, cắt đứt con đường mình trải sẵn luôn rồi.
"Mấy tiếng kêu cuối cùng của cậu thật dâm đãng." Trì Sính còn đang nhớ lại.
Ngô Sở Úy cố gắng ngăn chặn lời tán tỉnh lồ lộ của Trì Sính, cưỡng ép bản thân suy nghĩ đến chính sự. Vừa rồi đã biểu hiện ra không còn tính toán nữa, lúc này lại vẫn canh cánh trong lòng, cũng không khỏi quá vô vị. Không được, mình phải gợi chuyện ra lần nữa, mình phải gây hục hặc, mình phải dồn anh ta vào cục diện bị động.
"Tôi muốn uống nước." Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng.
Trì Sính để trần người xuống giường, trong quá trình lấy nước, Ngô Sở Úy đột nhiên phun ra một câu.
"Quách Thành Vũ thượng Tiểu Soái rồi."
Cũng coi như Trì Sính xui xẻo, một ly nước yên lành, lại đột ngột bị một vố như thế, cả ly nước liền rớt xuống đất, phát ra một tiếng vỡ, trên ngón tay Trì Sính còn thừa lại phần cán ly.
Tim Ngô Sở Úy thoáng chốc lạnh đi, không cách nào hình dung cảm xúc trong lòng, cho dù nằm trong chăn vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. "Tranh chấp" nên có đã có rồi, có thể nhân cơ hội gợi chuyện, nhưng Ngô Sở Úy lại không nói nổi một câu.
Trì Sính lại rót cho Ngô Sở Úy ly nước khác, Ngô Sở Úy thì một chút cũng không uống, mắt đăm đăm nhìn thẳng lên trần nhà, trong đầu liên tục vang dội suy đoán của Khương Tiểu Soái, rõ ràng như mới.
Trì Sính nằm lên giường, phát hiện Ngô Sở Úy khác thường.
"Hôm nay rốt cuộc cậu sao vậy?" Mở miệng hỏi.
Ngô Sở Úy quay đầu qua, ánh mắt đen hấp háy bắn thẳng vào Trì Sính, hỏi: "Anh còn hận Uông Thạc không?"
Sắc mặt Trì Sính thay đổi, "Đang yên lành nhắc tới cậu ta làm gì?"
Ngô Sở Úy thoáng chốc biết được đáp án, lại hỏi: "Vậy anh còn bận tâm anh ta không?"
"Không bận tâm." Trì Sính trả lời dứt khoát nhanh chóng.
"Nếu anh không bận tâm, tại sao còn hận anh ta?"
Trì Sính khựng lại, nói: "Tôi không bận tâm cậu ta, mà bận tâm chuyện năm đó."
Ngô Sở Úy hỏi ra một câu mấu chốt nhất, "Vậy anh hận Quách Thành Vũ không?"
Một sự trầm mặc chí mạng.
Tim Ngô Sở Úy như bị khoét ra một cái lỗ, rõ ràng làm chuyện này là hai người nhưng Trì Sính chỉ hận Uông Thạc, cái này nói rõ điều gì? Nói rõ hắn chỉ là dựng cái cớ "hận Uông Thạc", âm thầm câu kết với Quách Thành Vũ thôi!
Trì Sính thấy gương mặt tái nhợt của Ngô Sở Úy, hai tay liền ôm đầu y nói: "Đại Bảo, chúng ta đừng nói những chuyện tệ hại trong quá khứ nữa được không? Cậu và bạn gái trước yêu nhau bảy năm, tôi cũng không nhắc tới một chữ, cậu còn muốn tôi phải thế nào nữa?"
Ngô Sở Úy giật mình, nhìn chằm chằm Trì Sính.
"Anh biết tôi từng có bạn gái quen nhau bảy năm?"
Trì Sính sầm mặt ừ một tiếng.
Ngô Sở Úy run môi hỏi: "Vậy... anh biết cô ta là ai không?"
"Không biết cũng không muốn biết." Trì Sính quyết đoán nói.
Ngô Sở Úy rụt rè hỏi: "Tại sao?"
"Tôi không chịu nổi trong lịch sử mà tôi không cách nào thay đổi, cậu từng có một tình cảm khắc cốt ghi tâm."
Ngô Sở Úy cảm thấy, y có thể thẳng thắn vào lúc này, bất kể kết quả ra sao, đều không cần phải tiếp tục che giấu nữa, nhưng trước khi thẳng thắn, y vẫn còn một câu muốn hỏi, không hỏi rõ ràng, y chung quy không cách nào giải tỏa. Vì không chỉ liên quan đến bản thân y, mà còn có Khương Tiểu Soái từng chữa thương tâm lý cho y.
"Tại sao anh để ý chuyện năm đó như thế?"
Mắt Trì Sính trầm như nước, nhìn không ra chút dao động nào.
"Tôi hận nhất là người khác lừa gạt tôi."
Tim Ngô Sở Úy bị đập nát bấy, lời nói ra cũng mang theo mùi vị giãy dụa chờ chết.
"Tôi cũng lừa anh không ít đúng không? Nhưng sao anh không làm gì tôi chứ!"
Trì Sính nhàn nhạt nói: "Trong phạm vi tôi có thể khống chế, lừa gạt của cậu không tính là lừa, chỉ gọi là chơi trò tâm nhãn, nhưng nếu vượt qua khỏi phạm vi khống chế của tôi, luôn che giấu tôi gì đó, vậy mới là lừa gạt chân chính."
Ngô Sở Úy hoàn toàn tuyệt vọng.
Khi Trì Sính ôm tới, Ngô Sở Úy vẫn còn trong trạng thái chết cứng.
"Cậu từng lừa tôi?" Trì Sính cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy hé răng, tê liệt ừ một tiếng.
"Lừa thế nào?"
Ngô Sở Úy ngẩn người rất lâu, nói: "Thật ra lúc trước tôi tiếp cận anh, là có mục đích."
Tay Trì Sính siết chặt: "Mục đích gì?"
Sắc mặt Ngô Sở Úy tái nhợt, môi mở rồi khép cũng không ra được một chữ.
Trì Sính không nhẫn tâm, gương mặt căng cứng thoáng chốc dịu đi, "Bỏ đi, không hù cậu nữa, cậu không phải chỉ vì chia tay với bạn gái cũ, chịu kích thích, muốn mượn bờ vai của tôi thôi sao? Tôi không để ý điểm xuất phát vì tính lợi ích của cậu, tôi không để ý cậu lợi dụng tôi, tôi nguyện ý dẫn 'dê con' bị thả nuôi nhà cậu đi ăn cỏ thơm ngon hơn."
Ý niệm cố gắng chống đỡ của Ngô Sở Úy lập tức sụp đổ, một người đàn ông biết rõ y chơi trò tâm kế còn thản nhiên dung túng, y không dám đánh mất. Cho dù phải tiếp tục gạt hắn, ngày sau phải trả giá càng thê thảm hơn, y cũng nhận.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Chúng ta chia tay đi
- Chương 2 - Bớ người ta! Có người tự sát
- Chương 3 - Bác sĩ trong phòng khám
- Chương 4 - Anh vẫn có thể chết vì em
- Chương 5 - Lời tự đáy lòng
- Chương 6 - Tìm mẹ mượn tiền
- Chương 7 - Biết ngay cái đầu nhà cậu sẽ trở lại!
- Chương 8
- Chương 9 - Đốt gân não cho cậu!
- Chương 10 - Tôi muốn từ chức
- Chương 11 - Xin nhận của đồ đệ một lạy!
- Chương 12 - Thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời.
- Chương 13 - Chàng rắn
- Chương 14 - Nguyện cược phục thua
- Chương 15 - Cậu còn đón đi được sao?
- Chương 16 - Đi làm thành quản cho ông!
- Chương 17 - Tôi làm người bán hàng rong
- Chương 18 - Cháo đây, một tệ một ly!
- Chương 19 - Chấp pháp bạo lực
- Chương 20 - Cạo đầu
- Chương 21 - Oan gia ngõ hẹp
- Chương 22 - Nhanh như vậy đã gặp báo ứng rồi
- Chương 23 - Cuối cùng cũng bắt được cậu
- Chương 24 - Người hiền lành
- Chương 25 - Trêu ghẹo bác sĩ
- Chương 26 - Đổi nghề
- Chương 27 - Sao chỗ nào cũng đều có anh?
- Chương 28 - Quần lót màu hồng
- Chương 29 - Phổ cập tri thức về phương diện nào đó
- Chương 30 - Quyến rũ
- Chương 31 - Thù này không báo thì không phải quân tử!
- Chương 32 - Kế hoạch báo thù
- Chương 33 - Dẫn rắn khỏi hang
- Chương 34 - Nén bi thương xuôi theo hoàn cảnh vậy!
- Chương 35 - Lần đầu tiên trao đổi bình thường
- Chương 36 - Mông cậu thật lớn!
- Chương 37 - Cậu cần mắt hay cần kẹo?
- Chương 38 - Tìm cơ hội diệt cái thứ đó!
- Chương 39 - Cậu ta nhất định là cố ý!
- Chương 40 - Sát muối lên vết thương
- Chương 41 - Đại Bảo Nhị Bảo
- Chương 42 - Bị lừa là anh!
- Chương 43 - Phần đại lễ đầu tiên
- Chương 44 - Mượn dao giết người
- Chương 45 - Cậu xác định đây là rắn hổ mang?
- Chương 46 - Có câu oan gia ngõ hẹp
- Chương 47 - Hôm nay bầu trời thật xanh!
- Chương 48 - Chính là không buông tay
- Chương 49 - Dốc lòng tu luyện.
- Chương 50 - Tà ác trong điện thoại
- Chương 51 - Có chút luyến tiếc
- Chương 52 - Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha
- Chương 53 - Bắt đầu có dục vọng với tôi từ lúc nào?
- Chương 54 - Ăn phân trưởng thành
- Chương 55 - Liên tục hù dọa
- Chương 56 - Cậu yên tâm đi đi!
- Chương 57 - Hồ ly tinh
- Chương 58 - Hai khả năng
- Chương 59 - Xem phim luyện gan
- Chương 60 - Bắt chim sẻ
- Chương 61 - Chỗ nào lớn tôi ngó chỗ đó
- Chương 62 - Tôi bóp tôi bóp tôi bóp bóp bóp!
- Chương 63 - Vô lại
- Chương 64 - Ngọn lửa không tên
- Chương 65 - Hoành đao đoạt ái
- Chương 66 - Thì ra là thế
- Chương 67 - Đừng để tôi thất vọng
- Chương 68 - Xoay chuyển chiến cục
- Chương 69 - Quấn cậu ta!
- Chương 70 - Tôi cũng thích tên trọc đó
- Chương 71 - Sao lại cảm thấy mình giống kẻ bán d*m!
- Chương 72 - Bảo vệ thức ăn
- Chương 73 - Lời khách sáo
- Chương 74 - Ai vô sỉ như thế?
- Chương 75 - Gặp trắc trở
- Chương 76 - Thổ lộ nỗi lòng
- Chương 77 - Giày vò đòi mạng
- Chương 78 - Nhất định phải giải quyết cô ta trước!
- Chương 79 - Điều chỉnh chiến thuật
- Chương 80 - Chơi tâm nhãn
- Chương 81 - Thật để tôi đi?
- Chương 82 - Cái này gọi là thoải mái!
- Chương 83 - Thiết công kê ngâm thơ đối đầu
- Chương 84 - An ủi lẫn nhau
- Chương 85 - Trút được cơn giận
- Chương 86 - Mắc kẹt
- Chương 87 - Đã lâu mới ngủ chung giường
- Chương 88 - Má nó anh là đồ súc sinh!
- Chương 89 - Mỗi người mỗi tâm tư
- Chương 90 - Trời sinh một đôi
- Chương 91 - Mãnh hổ phá cửa sổ mà vào
- Chương 92 - Xem phim VIP
- Chương 93 - Vinh quang về đội
- Chương 94 - Cảnh báo vô thanh
- Chương 95 - Yêu tinh trong yêu tinh
- Chương 96 - Hoàn thành nhiệm vụ viên mãn
- Chương 97 - Thầy Trì giảng bài.
- Chương 98 - Hễ chạm là phát
- Chương 99 - Chết không chỗ chôn thây
- Chương 100 - Ông đây là người khỏe mạnh!
- Chương 101 - Sớm muộn cũng là của cậu
- Chương 102 - Diệt cỏ tận gốc
- Chương 103 - Một giấc mộng xuân
- Chương 104 - Cuối cùng cũng bạo phát!
- Chương 105 - Tôi không nỡ để anh đi!
- Chương 106 - Nhổ củ cải
- Chương 107 - Cậu chính là nhóc tệ hại của tôi
- Chương 108 - Thông điệp cuối cùng
- Chương 109 - Liên tiếp xuất chiêu
- Chương 110 - Quý ông lợi hại
- Chương 111 - Thông suốt
- Chương 112 - Tiếp tay làm việc xấu
- Chương 113 - Tôi chê anh bẩn
- Chương 114 - Núi lửa Trì bùng nổ
- Chương 115 - Thong dong mà đến
- Chương 116 - Sau phút sung sướng
- Chương 117 - Làm gì sớm muộn cũng nhận quả báo
- Chương 118 - Ôm sai người rồi
- Chương 119 - Sao tôi lại xui xẻo như thế?
- Chương 120 - Che giấu huyền cơ
- Chương 121 - Trừ bỏ tâm bệnh
- Chương 122 - Bài phiến tình
- Chương 123 - Khơi chuyện
- Chương 124 - Cuộc sống tính toán tỉ mỉ
- Chương 125 - Thiết công kê nam châm
- Chương 126 - Tối hôm nay có nhiệm vụ quan trọng
- Chương 127 - Hàng thật giá thật
- Chương 128 - Đột ngột lên giọng
- Chương 129 - Cậu không có quyền phát ngôn
- Chương 130 - Còn nói không phải đến để khoe khoang?
- Chương 131 - Cảm giác an toàn
- Chương 132 - Ngô mắt to
- Chương 133 - Đồng hồ tình nhân
- Chương 134 - Thật không yên tâm được chút nào
- Chương 135 - Đây không phải là đòi mạng tôi sao?
- Chương 136 - Vậy cậu cứ đợi đó!
- Chương 137 - Thi hành trừng phạt nho nhỏ
- Chương 138 - Gia súc
- Chương 139 - Vực tinh thần lên nào!
- Chương 140 - Ném đá dò đường
- Chương 141 - Bây giờ đi thôi!
- Chương 142 - Đá tới đá lui
- Chương 143 - Gã đến chỗ tôi chính là một người chết.
- Chương 144 - Quả nhiên biết hưởng thụ cuộc sống hơn tôi.
- Chương 145 - Ông và cháu
- Chương 146 - Thổ lộ thật lòng
- Chương 147 - Lột bỏ từng tầng
- Chương 148 - Băng hỏa lưỡng trọng thiên
- Chương 149 - Chỉ mới giờ này thôi sao?
- Chương 150 - Dám giành đồ của tôi? Trị cô không thương lượng!
- Chương 151 - Làm ra vẻ
- Chương 152 - Tôi là dây thừng em là ngựa
- Chương 153 - Trận chiến tuyệt đẹp
- Chương 154 - Đạo cao một thước ma cao một trượng
- Chương 155 - Tự ăn "ác" quả
- Chương 156 - Chàng rắn
- Chương 157 - Thản nhiên một cách bất ngờ
- Chương 158 - Ba người chạm mặt
- Chương 159 - Thăm viếng "tiền bối"
- Chương 160 - Kẻ phụ tình
- Chương 161 - Thật ra người cũng có độc
- Chương 162 - Một đêm hỗn loạn
- Chương 163 - Đây là muốn tạo phản sao?
- Chương 164 - Một cái tét
- Chương 165 - Khói súng cuồn cuộn
- Chương 166 - Biến hóa
- Chương 167 - Phân tích tỉ mỉ
- Chương 168 - Chỉ hận gặp nhau quá muộn
- Chương 169 - Một trái táo dẫn phát
- Chương 170 - Sĩ khả sát bất khả nhục
- Chương 171 - Nguy cơ ẩn náu
- Chương 172 - Tiểu hộ vệ trung thành ở cửa hậu
- Chương 173 - Em tôi bị em anh lừa đi rồi
- Chương 174 - Ám toán kiểu khác
- Chương 175 - Tương kế tựu kế
- Chương 176 - Về nhà thăm mẹ
- Chương 177: Nhân viên chuyển phát bi thúc
- Chương 178: Hòa giải
- Chương 179: Một câu nói còn thiếu
- Chương 180: Ám hiệu
- Chương 181: Cầu đại thần ân sủng
- Chương 182: Gió nổi mây vần
- Chương 183: Bụi bặm lắng đọng
- Chương 184: Hiện tại bù cho cậu
- Chương 185: Một cây kẹo đường
- Chương 186: Ăn mì ăn ra cảm ngộ
- Chương 187: Có gian tình
- Chương 188: Bóng đèn
- Chương 189: Con sẽ không lấy vợ
- Chương 190: Cuối cùng đã hòa giải
- Chương 191: Không dỗ thì có thể làm gì?
- Chương 192 - Lướt sóng
- Chương 193 - Ngược một trận
- Chương 194 - Kém thông minh
- Chương 195 - Ngộ ra một đạo lý
- Chương 196 - Mười tệ tiêu vặt
- Chương 197 - EQ cao
- Chương 198 - Khoan gỗ lấy lửa
- Chương 199 - Cái thế vô song
- Chương 200 - Đại Bảo xuất kỳ chiêu