Chương 34: Em có thôi đi không?
Mãi đến tận gần ba giờ sáng thì Trần Duật Đằng mới trả lời tin nhắn, mà lúc đó Bạch Sở Khiết đã chìm vào giấc ngủ sâu. Đến tận sáng hôm sau trước khi đi học cậu mới có thể đọc được.-Em ngủ ngon, hôm nay anh bận nên về hơi trễ. Ngày mai gặp em ở trường.Bạch Sở Khiết hoàn toàn tin tưởng người yêu chỉ là đi dự tiệc về muộn mà hoàn toàn không hề hay biết hắn đã về nhà từ sớm. Còn tranh thủ gọi điện thoại cho Mễ Lạc, cậu cũng hoàn toàn không hề biết lúc Trần Duật Đằng nhắn tin trả lời lại cậu là bởi vì bị Mễ Lạc giận dỗi tắt máy cho nên mới có thời gian trả lời lại những dòng tin nhắn mà cậu đang lo lắng cho hắn kia....Bạch Sở Khiết vẫn rất nghe lời, nói rằng hắn hãy chú ý sức khoẻ. Một lát nữa đến trường cậu sẽ mua đồ ăn sáng cho hắn, Trần Duật Đằng gửi lại một tin nhắn, nói rằng chỉ có cậu là tốt với hắn nhất, sau đó còn kèm theo một trái tim khiến tâm trạng của Bạch Sở Khiết tốt hơn hẳn.Lúc cho thức ăn vào hộp cơm cũng cố ý bỏ món Duật Đằng thích nhiều hơn một chút. Bạch Dương Vĩ chuyển khoản cho cậu một số tiền, rồi nói cậu đi chơi với bạn vui vẻ. Nhưng trong lòng người làm ba khi thấy con trai lớn bắt đầu bước vào cổng trường đã quay sang nhìn vợ mình nói."Bà xã, hôm nay anh không đi làm. Chiều nay chúng ta đến trường con sớm hơn một chút đi để dễ tiện canh chừng khi nào con trai đi cũng cái thằng nhãi kia"Sở Hoà nhìn dáng vẻ phừng phừng ý chí của Bạch Dương Vĩ thì chỉ có thể bất lực gật đầu cười cười đồng ý. Dù sao con trai do mình nuôi lớn bây giờ bị người khác sắp cướp mất thì ai mà vui cho được?Bạch Sở Khiết vẫn mang bộ dạng thong thả tiến vào sân trường, trùng hợp thay là nhóm người của Trần Duật Đằng vừa xuất hiện tình cờ đi theo sau lưng của cậu.Cả đêm không ngủ, đã vậy còn bị Mễ Lạc giận dỗi khiến tâm tình Trần Duật Đằng hoàn toàn không hề vui. Hai mắt hắn nặng trĩu như sắp sụp mí đến nơi, cả người như dính phải tảng đá. Mệt mỏi không thể tả được. Hắn cứ liên tục cáu gắt, như thể đang tìm ra chỗ xả cơn bực tức này.Hưng Vĩ đi bên cạnh không nói lời nào, chỉ có Nam Khiêm vừa nhìn phía trước đã nhận ra Sở Khiết. Cậu ta huýt sao nói với Duật Đằng."Này! Người yêu bé nhỏ của cậu đang ở trước mặt kia. Đừng có vì Mễ Lạc giận dỗi mà quên cậu ta chứ?"Trần Duật Đằng trong người không vui, vừa ngẩng đầu lên đã thấy thân hình nhỏ bé của cậu đi ở phía trước. Hắn phẩy tay đáp."Hôm nay tôi mệt, không có sức nhìn bản mặt của cậu ta đâu. Cứ im lặng mà đi đi"Nhưng làm gì có chuyện Nam Khiêm dễ dàng buông tha như vậy được. Cậu ta xác định mất tiền cá cược, nhưng cũng phải làm khó Trần Duật Đằng một chút thì mới vui.Trần Duật Đằng nói cậu ta im lặng thì cậu ta càng đứng ở sân trường hét to."Này! Sở Khiết. Hôm nay không muốn đi chung với Duật Đằng à?"Nghe đến người gọi tên mình, Bạch Sở Khiết theo phản xạ quay đầu. Vừa nhìn đã thấy Trần Duật Đằng đứng một mình, Nam Khiêm đã kéo Hưng Vĩ bỏ chạy từ sớm.Hắn trong lòng rủa thầm cái tên khốn Nam Khiêm kia, ánh mắt cũng đã trông thấy Bạch Sở Khiết chạy đến. Hôm nay trong người bực bội, hắn cũng không muốn lấy lòng cậu nữa. Cứ mặc kệ cậu làm gì thì làm, mình chắc chắn sẽ im lặng."Chào buổi sáng!"Bạch Sở Khiết vừa nhìn thấy người yêu đã vui vẻ như bắt được vàng, miệng còn cười mỉm chào hỏi hắn. Vậy mà Trần Duật Đằng chẳng để tâm đến cậu, còn chỉ gật đầu qua loa. Một lời cũng không thèm nói.Bạch Sở Khiết nhìn vẻ mặt hắn xanh xao, nhịn không được hỏi."Hôm qua anh về trễ như vậy tại sao hôm nay không xin phép nghỉ học vậy? Anh ổn chứ?"Trần Duật Đằng gật đầu, lạnh nhạt đáp."Cũng tạm"Bạch Sở Khiết cũng không để tâm đến chuyện hắn đang thay đổi thái độ, cậu biết là con người có lúc vui lúc buồn, không thể bắt họ cứ vui vẻ mãi được. Nhưng cậu lo cho Trần Duật Đằng nên nói tiếp."Lần sau nếu buổi tiệc diễn ra trễ quá anh có thể gọi taxi về, hoặc là nếu anh không muốn thì có thể nhắn tin cho em. Nhà em có tài xế riêng, chú ấy có thể giúp em mang anh về. Hơn nữa anh làm em lo lắm, cứ sợ anh uống rượu sẽ có hại cho dạ dày. Hôm qua anh không nhắn tin cả một đêm, em nhớ anh lắm"Bạch Sở Khiết ngây thơ bộc bạch nổi nhớ nhung cùng sự quan tâm của mình dành cho hắn. Nào ngờ mấy lời kia vào tai Trần Duật Đằng không khác gì tiếng máy khoan ở công trình. Vừa đau đầu vừa phiền phức, hắn bỗng nhiên cáu gắt mắng."Cậu có thôi đi không, nói nhiều như thế để được gì? Từ khi nào tôi cho phép cậu quản tôi? Im miệng lại"
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1: Bạch Sở Khiết
- Chương 2: Giúp đỡ
- Chương 3: Lời cảm ơn
- Chương 4: Ngày đi học
- Chương 5: Tôi chưa cho phép cậu đi
- Chương 6: Kết bạn
- Chương 7: Tôi nghe nói cậu ấy không hoàn hảo
- Chương 8: Tin nhắn đầu tiên
- Chương 9: Xoa đầu
- Chương 10: Bạn mới
- Chương 11: Theo dõi
- Hỏi ý kiến bạn đọc
- Chương 12: Ăn cơm
- Chương 13: Chăm sóc
- Chương 14: Tin đồn
- Chương 15: Ảnh chụp
- Chương 16: Đưa đón
- Chương 17: Đưa đón
- Chương 18: Làm cơm
- Chương 19: Chu đáo
- Chương 20: Món quà đầu tiên
- Chương 21: Đặc biệt
- Chương 22: Hôn má
- Chương 23: Tránh né
- Chương 24: Đôi môi
- Chương 25: Tỏ tình
- Chương 26: Thành đôi
- Chương 27: Phụ huynh
- Chương 28: Tâm sự
- Chương 29: Chơi vui đến nghiện
- Chương 30: Lau đi
- Chương 31: Xin phép
- Chương 32: Tâm sự
- Chương 33: Ngủ ngon
- Chương 34: Em có thôi đi không?
- Chương 35: Anh xin lỗi
- Chương 36: Dỗ dành
- Chương 37: Lén lút
- Chương 38: Hẹn hò
- Chương 39: Em là đẹp nhất
- Chương 40: Nước mắt
- Cập nhập lí do tại sao dạo này ít ra truyện của Cỏ
- Chương 41: Ghen tuông
- Chương 42: Không thể nói
- Chương 43: Cậu ấy là của tôi
- Chương 44: Tự nhìn lại bản thân
- Chương 45: Cậu thích em ấy?
- Chương 46: Mang em đi biển
- Chương 47: Phản ứng
- Chương 48: Anh giải thích xem nào?
- Chương 49: Chỉ hôm nay thôi
- Chương 50: Lần cuối
- Chương 51: Phí chia tay
- Chương 52: Kết thúc
- Chương 53: Cậu ấy không còn là của cậu
- Chương 54: Không nên tức giận
- Chương 54: Hồ Ly
- Chương 55: Tôi cấm cậu
- Chương 56: Kẻ xấu xí
- Chương 57: Sự Thật
- Chương 58: Tiền thắng cược
- Chương 59: Hôm nay cũng khóc rồi
- Chương 60: Ở lại hay đi?
- Chương 61: Rời đi
- Chương 62: Trong lòng cậu có gì
- Chương 63: Không cần thiết
- Chương 64: Ủng hộ
- Chương 65: Kiêu ngạo
- Chương 66: Lầm tưởng
- Chương 67: Thất vọng
- Chương 68: Hôm nay cậu thế nào ?
- Thông báo
- Chương 69: Gặp lại
- Chương 70: Chạm mặt
- Chương 71: Khó chịu
- Chương 72: Cậu giải thích tôi nghe xem nào?
- Chương 73: Theo dõi.
- Chương 74: Ghê tởm
- Chương 75: Kết thúc
- Chương 76:Một cuộc sống tốt hơn
- Chương 77: Tự đi tìm người
- Chương 78: Cậu nhớ cậu ấy sao?
- Chương 79: Chúng ta đều phạm lỗi
- Chương 80: Tìm người
- Chương 81: Các người đang làm gì đấy
- Chương 82: Là bạn của Sở Khiết?
- Chương 83: Mau về đi
- Chương 84: Bạch Dương Vĩ gây hoạ
- Chương 85: Cầu xin
- Chương 86: Ngăn cấm
- Chương 87: Kiên trì
- Chương 88: Khiêu khích
- Chương 89: Tôi cũng không giúp cậu
- Chương 90: Tìm cách lấy lòng
- Chương 91: Không thành
- Chương 92: Chấm dứt
- Chương 93 : Vội vã
- Chương 94: Âm thanh
- Chương 95 : Bạn mới
- Chương 96: Tầm nhìn
- Chương 97: Cứng đầu
- Chương 98: Làm quen
- Chương 99: Bắt gặp
- Chương 100: Cậu ấm
- Chương 101: Hỗ trợ
- Chương 102: Anh sẽ chờ
- Chương 103: Lời tạm biệt
- Chương 104: Không cần
- Chương 105 : Từ chối
- Chương 106: Điều kiện
- Chương 107: Ngỏ lời
- Chương 108: Em còn thích người kia?