Chương 119: Chồn Tuyết Không Đánh Lại
"Nhưng dì cũng có một điều kiện." Tiêu Nhã Tình chuyển đề tài nhìn về phía Mạnh Giang Thiên."Con đáp ứng, mặc kệ điều kiện gì con cũng đều đáp ứng." Mạnh Giang Thiên gật đầu thề son sắt nói.Chỉ cần mẹ vợ đồng ý anh và Thôi Tây sinh ở với nhau, lên núi đao xuống biển lửa anh đều đi."Dì muốn con giết tất cả người Thôi gia, báo thù cho ba của Tiểu Sinh. Nếu như con không làm được, vậy cũng phải giết Thôi Triều, hơn nữa phải tra tấn hắn từ từ." vẻ mặt Tiêu Nhã Tình hận thù nói."Đó là tất nhiên. Cho dù dì không nói, con cũng phải báo thù cho ba vợ.""Thôi Triều là ai? Hắn giết ba sao? Tại sao hắn lại giết ba?" Thôi Tây Sinh truy hỏi."Tiểu Sinh, ba con chết quá thảm." Tiêu Nhã Tình lại khóc lên, lôi kéo Thôi Tây Sinh kể lại hết thảy chuyện gặp phải sau tận thế.Ban đầu, hai vợ chồng may mắn, chỉ trốn một ngày đã được giải cứu đến khu an toàn.Nhưng cả hai đều là người bình thường, trong khu an toàn cũng rất khó để tồn tại.Khi biết Thôi gia tìm người quản lý biệt thự Nặc Đại, hai người họ liền đi. Bởi vì Thôi Chấn Quốc cũng họ Thôi nên hai người được nhận vào.Hai người đều được phân công vào làm việc trong phòng bếp, ngẫu nhiên có thể ăn vụng vài miếng, cuộc sống cũng coi như bình thản trôi qua.Vốn tưởng tìm được đường sống sót, không nghĩ tới lại đi vào một con đường chết.Thôi Chấn Quốc không cẩn thận làm vỡ một cái chén, đã bị Thôi Triều thiêu sống. Tiêu Nhã Tình đi kêu oan lại bị cưỡng ép bán cho Thôi gia làm nô lệ.Nếu không phải Mạnh Giang Thiên kịp thời cứu bà, có lẽ hiện tại cũng đã bị Thôi Triều tra tấn đến chết."Xin lỗi mẹ, nếu chúng con đến sớm một chút thì tốt rồi." trong lòng Thôi Tây Sinh vô cùng hối hận, chỉ thiếu bốn ngày, nếu bọn họ đến sớm bốn ngày thì ba cậu cũng không chết."Đều là mạng. Ba luôn lo lắng cho sự an nguy của con, cũng không biết con có sống tốt hay không. Nhưng nhìn vào những gì con đang có bây giờ, có lẽ con sống rất tốt. Trên trời ba con nhìn thấy cũng sẽ vui mừng. Nếu ông ấy biết mình có cháu ngoại, khẳng định cũng sẽ rất vui vẻ.""Nếu ba biết con có thai, ba sẽ không tức giận sao? Mẹ, con thích đàn ông, mẹ không giận sao?" Thôi Tây Sinh vẫn không an tâm hỏi, cậu hy vọng nhất chính là được mẹ mình chúc phúc cùng đồng ý.Nhưng Tiêu Nhã Tình đồng ý quá mức dễ dàng, hơn nữa còn đưa ra điều kiện, điều này làm cho Thôi Tây Sinh cảm thấy mẹ là vì báo thù cho ba mới đồng ý cho cậu cùng Mạnh Giang Thiên ở với nhau."Giận cũng từng giận. Nhưng đó là tất cả những gì đã xảy ra trước đây. Mẹ và ba con đã phát hiện con thích đàn ông." Tiêu Nhã Tình cười cười nói."Đã phát hiện ra! Làm sao ba mẹ biết?" Thôi Tây Sinh khiếp sợ mở to hai mắt, cho tới bây giờ cậu chưa từng nhắc tới Mạnh Giang Thiên trước mặt ba mẹ, thậm chí cũng chưa từng nhắc tới người cậu thích."Nếu mẹ không đoán sai, hẳn là năm nhất các con đã ở với nhau đi." Tiêu Nhã Tình cười nhìn hai người."Sao mẹ biết hay vậy!" Thôi Tây Sinh càng thêm khiếp sợ."Tính cách của con là có tâm sự gì đều viết hết lên mặt, giống như ba con, có chút việc mẹ lập tức có thể nhìn ra. Khi kỳ nghỉ đông trở về, mỗi ngày con ôm điện thoại cười khúc khích. Lúc mẹ đi ngang qua thì lén nhìn vài lần, thấy con đang nói chuyện phiếm, khi đó liền cảm thấy có thể con đang yêu.""Nhưng lúc đó mẹ nghĩ là con gái, sau đó hai người gọi điện thoại, mẹ nghe thấy đối diện là một chàng trai. Mẹ cũng muốn đoán hai người chỉ là quan hệ bạn học, nhưng bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo trên mặt con, căn bản không phải là bộ dáng mà bạn học gọi điện thoại cho nhau nên có.
mẹ và ba con đã thương lượng, chúng ta sợ đột nhiên hỏi con, sẽ gây ra tâm lý phản đối của con, vì vậy mẹ muốn chờ đợi để xem.""Có lẽ hai đứa không bao lâu nữa sẽ chia tay, cũng có rất nhiều người lên đại học yêu đương, tốt nghiệp rồi chia tay. Ai biết hai đứa còn rất dài lâu, nói chuyện yêu đương một cái chính là bốn năm, mỗi năm nghỉ đông hay nghỉ hè mẹ đều có thể nhìn thấy khuôn mặt xuân ý dạt dào của con. Năm nay con sắp tốt nghiệp, vốn mẹ và ba con muốn nói chuyện với con, không nghĩ tới kế hoạch chưa kịp thực hiện mà tận thế đã đột ngột tới. Ba con cũng không thể gặp con lần cuối."Tiêu Nhã Tình nhớ tới chồng mình, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống."Mẹ, mẹ còn có con, sau này con sẽ không để người ta bắt nạt mẹ nữa." Thôi Tây Sinh đau lòng ôm mẹ mình an ủi."Mẹ và ba con không đồng ý cho con cùng một chàng trai ở với nhau, nhưng ở tận thế mà nó có thể chăm sóc con tốt như vậy, mẹ tin tưởng hai đứa thật sự có tình cảm. Hơn nữa ngay cả con cái cũng có, mẹ cũng sẽ không chia rẽ các con nữa.""Dì chỉ hy vọng sau này con có thể đối tốt với tiểu Sinh là đủ rồi. Về phần thù của ba nó, thật sự dì không cam lòng. Mạnh Giang Thiên, con có thể giết Thôi Triều là tốt nhất, nếu như không giết được, dì cũng sẽ không đồng ý con cùng Tiểu Sinh ở với nhau.""Yên tâm đi dì, nhất định con sẽ đối xử tốt với Thôi Tây Sinh, cũng sẽ đối tốt với dì. Thù của chú, con cũng sẽ báo. Nếu bây giờ báo thù không được, sau này con cũng sẽ báo." Mạnh Giang Thiên trịnh trọng nói."Được rồi, đoàn tụ gia đình là chuyện đáng mừng. Các cậu chạy cả ngày, chắc cũng đói rồi. Thôi Tây Sinh, lấy cái gì đó cho mẹ cậu ăn đi."Thấy không khí có chút ngưng trọng, Hách Nhân đi ra cười ha hả nói.Thôi Tây Sinh dẫn Tiêu Nhã Tình đi chọn thức ăn, tuy rằng đều là đồ ăn vặt. Nhưng Tiêu Nhã Tình ở Thôi gia bị đối đãi hà khắc đã lâu, cũng sớm đói bụng, cuối cùng hôm nay được một lần ăn no cơm.Mấy người đang ăn cơm, mèo đen cũng đang gặm một cái đùi gà đột nhiên ngẩng mạnh đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.Mấy người theo ánh mắt của mèo đen nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ sắc trời dần dần ảm đạm thì không có bất kỳ dị thường nào."Làm sao vậy?" Thôi Tây Sinh vuốt đầu mèo đen hỏi."Meow." Mèo đen kêu một tiếng rất cảnh giác nhìn Thôi Tây Sinh, đột nhiên lại nhìn ra ngoài cửa sổ.Lập tức nhảy đến trước người Thôi Tây Sinh, lông đen trên người đều dựng lên, gào to về phía ngoài cửa sổ. "Meowww!"Âm thanh của mèo khi đánh nhau không dễ nghe, chói tai và sắc nét.Mạnh Giang Thiên cau mày, chắn trước mặt mọi người nhìn cửa sổ, cái gì anh cũng không cảm giác được."Bên ngoài có gì không?" Thôi Tây Sinh ôm Tiêu Nhã Tình, trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ hỏi Mạnh Giang Thiên."Không biết." Mạnh Giang Thiên lắc đầu nhìn về phía mèo đen.Mèo đen vẫn xù lông trừng mắt ra ngoài cửa sổ, Mạnh Giang Thiên đang muốn đến cửa sổ nhìn thì đột nhiên có tiếng kêu bén nhọn, mèo đen dẫn đầu xông ra ngoài.Vì quá nóng nên cửa sổ không đóng, con mèo đen trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.Mạnh Giang Thiên vội vàng đuổi theo, thò đầu ra ngoài cửa sổ, nháy mắt liền nhìn thấy một đám mây màu sắc phiêu phiêu giữa không trung, con mèo đen nhỏ ở dưới mây màu, vây quanh một cái đèn đường điên cuồng xoay vòng chạy trốn.Chạy một lát thì cái đuôi lại vung lên phóng thích ra một luồng lôi điện, công kích kiến trúc xung quanh, ngói đá vụn bắn tung tóe bốn phía.Ngẫu nhiên sẽ có vài cục đất đánh lên người mèo đen, nó kêu lên một tiếng thê lương, có vẻ bị thương rất nặng.Nhìn thấy đám mây màu sắc, lập tức Mạnh Giang Thiên biết lại là con chồn tuyết kia.Vậy mà còn đi theo tới đây, lòng trả thù của con vật này nặng như vậy sao? Thật sự là âm hồn bất tán."Chít chít." Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng chít chít.Mạnh Giang Thiên vội vàng quay đầu thì nhìn thấy chồn tuyết đã đứng bên cạnh Thôi Tây Sinh, nghiêng đầu nhỏ đánh giá bụng cậu.Mắt Mạnh Giang Thiên muốn nứt ra, thế nhưng một chút anh cũng không phát hiện thứ này vào nhà từ khi nào.Nếu nó không lên tiếng muốn thương tổn Thôi Tây Sinh, chỉ sợ anh căn bản không kịp cứu cậu."Mẹ kiếp, đây là thứ gì vậy?" Thôi Tây Sinh cũng nhìn thấy chồn tuyết bên cạnh, đột nhiên bị hoảng sợ.Chồn tuyết mặc dù đáng yêu, nhưng thoạt nhìn vẫn giống một con chuột lớn, con vật mà Thôi Tây Sinh ghét nhất trong đời chính là chuột.Theo bản năng vung tay đánh ra ngoài, chồn tuyết linh hoạt né tránh."Chít chít..." Chồn tuyết kêu vài tiếng về phía Thôi Tây Sinh, âm thanh nghe rất tủi thân.Mạnh Giang Thiên nhân cơ hội ba bước thành hai xông tới, chắn trước người Thôi Tây Sinh, không nói hai lời vung ra một đám dao gió đi công kích chồn tuyết.Tốc độ dao gió của Mạnh Giang Thiên so với chồn tuyết nhanh hơn nhiều, không còn trở ngại của ảo cảnh nên căn bản chồn tuyết không tránh khỏi dao gió của Mạnh Giang Thiên.Né tránh không kịp, chân sau bị dao gió quét tới làm máu tươi bắn tung tóe."Chít chít..." Chồn tuyết đáp xuống đất, lo lắng hướng Mạnh Giang Thiên kêu to, khom lưng rụt đuôi, sợ hãi rụt rè hoàn toàn không có ý công kích.Mạnh Giang Thiên cũng không để ý chồn tuyết có ý đồ công kích hay không, anh chỉ muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc.Anh tận mắt nhìn thấy con chồn tuyết này đùa giỡn con người, ngược đãi không chút lưu tình nên tuyệt đối không thể để nó làm Thôi Tây Sinh bị thương.Mạnh Giang Thiên không ngừng công kích chồn tuyết, chồn tuyết một mực né tránh, vết thương trên người cũng không ngừng gia tăng."Chíttt!" Trên người lại là một vết máu, chồn tuyết tức giận hướng về phía Mạnh Giang Thiên kêu một tiếng, một đám sương mù màu sắc cạnh người bốc lên.Mạnh Giang Thiên lập tức cảnh giác, dao gió xoay một vòng hóa thành một luồng gió mạnh thổi tan sương mù màu sắc trước mắt.Đợi sương mù tiêu tán cũng không còn bóng dáng chồn tuyết tại chỗ.Nhưng Mạnh Giang Thiên vẫn như cũ không buông lỏng cảnh giác, căn bản anh không cách nào cảm giác rốt cuộc thứ này đã đi hay chưa."Meow meow meow" Mèo đen mệt lả từ cửa sổ trèo vào. Vừa rồi nó cùng không khí làm lớn một trận, cũng sắp dùng hết dị năng.Trên người bị đá vụn đập đến đau đớn, nhưng ngay cả miếng da cũng không rách.Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy nó sắp bị mổ rách bụng, đột nhiên vết thương trên người lập tức biến mất.Hiện tại đầu nó đầy dấu chấm hỏi, căn bản không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.Con mèo đen nhỏ đã trở lại nên có lẽ chồn đã biến mất. Nhưng Mạnh Giang Thiên vẫn không dám buông lỏng cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía."Cậu nhìn cái gì? Con chồn đi rồi." Thần kinh Mạnh Giang Thiên cảnh giác nhìn xung quanh thật lâu, Hách Nhân nhịn không được nói."Đó có phải là chồn không? Trông nó giống như một con chuột lớn, nhưng nó dễ thương hơn." Thôi Tây Sinh nhớ lại bộ dáng chồn tuyết, cảm giác không còn ghét như vậy."Chồn tuyết là kẻ thù của chuột, không liên quan gì đến chuột. Nhưng tại sao cậu lại tấn công con chồn? Tôi thấy nó không có ác ý." Hách Nhân nhìn Mạnh Giang Thiên hỏi."Nó rất ác ý với tôi. Nó thức tỉnh dị năng có thể phóng thích ra mây màu sắc, người dưới đám mây sẽ bị nó mê hoặc, luôn vòng quanh tại chỗ, thậm chí sẽ công kích lẫn nhau. Trên đường đến khu an toàn, tôi nhìn thấy nó đang đùa giỡn một ít dị năng giả, liền giúp những dị năng giả kia đuổi nó đi.".....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....23/9/2021#NTT
mẹ và ba con đã thương lượng, chúng ta sợ đột nhiên hỏi con, sẽ gây ra tâm lý phản đối của con, vì vậy mẹ muốn chờ đợi để xem.""Có lẽ hai đứa không bao lâu nữa sẽ chia tay, cũng có rất nhiều người lên đại học yêu đương, tốt nghiệp rồi chia tay. Ai biết hai đứa còn rất dài lâu, nói chuyện yêu đương một cái chính là bốn năm, mỗi năm nghỉ đông hay nghỉ hè mẹ đều có thể nhìn thấy khuôn mặt xuân ý dạt dào của con. Năm nay con sắp tốt nghiệp, vốn mẹ và ba con muốn nói chuyện với con, không nghĩ tới kế hoạch chưa kịp thực hiện mà tận thế đã đột ngột tới. Ba con cũng không thể gặp con lần cuối."Tiêu Nhã Tình nhớ tới chồng mình, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống."Mẹ, mẹ còn có con, sau này con sẽ không để người ta bắt nạt mẹ nữa." Thôi Tây Sinh đau lòng ôm mẹ mình an ủi."Mẹ và ba con không đồng ý cho con cùng một chàng trai ở với nhau, nhưng ở tận thế mà nó có thể chăm sóc con tốt như vậy, mẹ tin tưởng hai đứa thật sự có tình cảm. Hơn nữa ngay cả con cái cũng có, mẹ cũng sẽ không chia rẽ các con nữa.""Dì chỉ hy vọng sau này con có thể đối tốt với tiểu Sinh là đủ rồi. Về phần thù của ba nó, thật sự dì không cam lòng. Mạnh Giang Thiên, con có thể giết Thôi Triều là tốt nhất, nếu như không giết được, dì cũng sẽ không đồng ý con cùng Tiểu Sinh ở với nhau.""Yên tâm đi dì, nhất định con sẽ đối xử tốt với Thôi Tây Sinh, cũng sẽ đối tốt với dì. Thù của chú, con cũng sẽ báo. Nếu bây giờ báo thù không được, sau này con cũng sẽ báo." Mạnh Giang Thiên trịnh trọng nói."Được rồi, đoàn tụ gia đình là chuyện đáng mừng. Các cậu chạy cả ngày, chắc cũng đói rồi. Thôi Tây Sinh, lấy cái gì đó cho mẹ cậu ăn đi."Thấy không khí có chút ngưng trọng, Hách Nhân đi ra cười ha hả nói.Thôi Tây Sinh dẫn Tiêu Nhã Tình đi chọn thức ăn, tuy rằng đều là đồ ăn vặt. Nhưng Tiêu Nhã Tình ở Thôi gia bị đối đãi hà khắc đã lâu, cũng sớm đói bụng, cuối cùng hôm nay được một lần ăn no cơm.Mấy người đang ăn cơm, mèo đen cũng đang gặm một cái đùi gà đột nhiên ngẩng mạnh đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.Mấy người theo ánh mắt của mèo đen nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ sắc trời dần dần ảm đạm thì không có bất kỳ dị thường nào."Làm sao vậy?" Thôi Tây Sinh vuốt đầu mèo đen hỏi."Meow." Mèo đen kêu một tiếng rất cảnh giác nhìn Thôi Tây Sinh, đột nhiên lại nhìn ra ngoài cửa sổ.Lập tức nhảy đến trước người Thôi Tây Sinh, lông đen trên người đều dựng lên, gào to về phía ngoài cửa sổ. "Meowww!"Âm thanh của mèo khi đánh nhau không dễ nghe, chói tai và sắc nét.Mạnh Giang Thiên cau mày, chắn trước mặt mọi người nhìn cửa sổ, cái gì anh cũng không cảm giác được."Bên ngoài có gì không?" Thôi Tây Sinh ôm Tiêu Nhã Tình, trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ hỏi Mạnh Giang Thiên."Không biết." Mạnh Giang Thiên lắc đầu nhìn về phía mèo đen.Mèo đen vẫn xù lông trừng mắt ra ngoài cửa sổ, Mạnh Giang Thiên đang muốn đến cửa sổ nhìn thì đột nhiên có tiếng kêu bén nhọn, mèo đen dẫn đầu xông ra ngoài.Vì quá nóng nên cửa sổ không đóng, con mèo đen trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.Mạnh Giang Thiên vội vàng đuổi theo, thò đầu ra ngoài cửa sổ, nháy mắt liền nhìn thấy một đám mây màu sắc phiêu phiêu giữa không trung, con mèo đen nhỏ ở dưới mây màu, vây quanh một cái đèn đường điên cuồng xoay vòng chạy trốn.Chạy một lát thì cái đuôi lại vung lên phóng thích ra một luồng lôi điện, công kích kiến trúc xung quanh, ngói đá vụn bắn tung tóe bốn phía.Ngẫu nhiên sẽ có vài cục đất đánh lên người mèo đen, nó kêu lên một tiếng thê lương, có vẻ bị thương rất nặng.Nhìn thấy đám mây màu sắc, lập tức Mạnh Giang Thiên biết lại là con chồn tuyết kia.Vậy mà còn đi theo tới đây, lòng trả thù của con vật này nặng như vậy sao? Thật sự là âm hồn bất tán."Chít chít." Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng chít chít.Mạnh Giang Thiên vội vàng quay đầu thì nhìn thấy chồn tuyết đã đứng bên cạnh Thôi Tây Sinh, nghiêng đầu nhỏ đánh giá bụng cậu.Mắt Mạnh Giang Thiên muốn nứt ra, thế nhưng một chút anh cũng không phát hiện thứ này vào nhà từ khi nào.Nếu nó không lên tiếng muốn thương tổn Thôi Tây Sinh, chỉ sợ anh căn bản không kịp cứu cậu."Mẹ kiếp, đây là thứ gì vậy?" Thôi Tây Sinh cũng nhìn thấy chồn tuyết bên cạnh, đột nhiên bị hoảng sợ.Chồn tuyết mặc dù đáng yêu, nhưng thoạt nhìn vẫn giống một con chuột lớn, con vật mà Thôi Tây Sinh ghét nhất trong đời chính là chuột.Theo bản năng vung tay đánh ra ngoài, chồn tuyết linh hoạt né tránh."Chít chít..." Chồn tuyết kêu vài tiếng về phía Thôi Tây Sinh, âm thanh nghe rất tủi thân.Mạnh Giang Thiên nhân cơ hội ba bước thành hai xông tới, chắn trước người Thôi Tây Sinh, không nói hai lời vung ra một đám dao gió đi công kích chồn tuyết.Tốc độ dao gió của Mạnh Giang Thiên so với chồn tuyết nhanh hơn nhiều, không còn trở ngại của ảo cảnh nên căn bản chồn tuyết không tránh khỏi dao gió của Mạnh Giang Thiên.Né tránh không kịp, chân sau bị dao gió quét tới làm máu tươi bắn tung tóe."Chít chít..." Chồn tuyết đáp xuống đất, lo lắng hướng Mạnh Giang Thiên kêu to, khom lưng rụt đuôi, sợ hãi rụt rè hoàn toàn không có ý công kích.Mạnh Giang Thiên cũng không để ý chồn tuyết có ý đồ công kích hay không, anh chỉ muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc.Anh tận mắt nhìn thấy con chồn tuyết này đùa giỡn con người, ngược đãi không chút lưu tình nên tuyệt đối không thể để nó làm Thôi Tây Sinh bị thương.Mạnh Giang Thiên không ngừng công kích chồn tuyết, chồn tuyết một mực né tránh, vết thương trên người cũng không ngừng gia tăng."Chíttt!" Trên người lại là một vết máu, chồn tuyết tức giận hướng về phía Mạnh Giang Thiên kêu một tiếng, một đám sương mù màu sắc cạnh người bốc lên.Mạnh Giang Thiên lập tức cảnh giác, dao gió xoay một vòng hóa thành một luồng gió mạnh thổi tan sương mù màu sắc trước mắt.Đợi sương mù tiêu tán cũng không còn bóng dáng chồn tuyết tại chỗ.Nhưng Mạnh Giang Thiên vẫn như cũ không buông lỏng cảnh giác, căn bản anh không cách nào cảm giác rốt cuộc thứ này đã đi hay chưa."Meow meow meow" Mèo đen mệt lả từ cửa sổ trèo vào. Vừa rồi nó cùng không khí làm lớn một trận, cũng sắp dùng hết dị năng.Trên người bị đá vụn đập đến đau đớn, nhưng ngay cả miếng da cũng không rách.Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy nó sắp bị mổ rách bụng, đột nhiên vết thương trên người lập tức biến mất.Hiện tại đầu nó đầy dấu chấm hỏi, căn bản không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.Con mèo đen nhỏ đã trở lại nên có lẽ chồn đã biến mất. Nhưng Mạnh Giang Thiên vẫn không dám buông lỏng cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía."Cậu nhìn cái gì? Con chồn đi rồi." Thần kinh Mạnh Giang Thiên cảnh giác nhìn xung quanh thật lâu, Hách Nhân nhịn không được nói."Đó có phải là chồn không? Trông nó giống như một con chuột lớn, nhưng nó dễ thương hơn." Thôi Tây Sinh nhớ lại bộ dáng chồn tuyết, cảm giác không còn ghét như vậy."Chồn tuyết là kẻ thù của chuột, không liên quan gì đến chuột. Nhưng tại sao cậu lại tấn công con chồn? Tôi thấy nó không có ác ý." Hách Nhân nhìn Mạnh Giang Thiên hỏi."Nó rất ác ý với tôi. Nó thức tỉnh dị năng có thể phóng thích ra mây màu sắc, người dưới đám mây sẽ bị nó mê hoặc, luôn vòng quanh tại chỗ, thậm chí sẽ công kích lẫn nhau. Trên đường đến khu an toàn, tôi nhìn thấy nó đang đùa giỡn một ít dị năng giả, liền giúp những dị năng giả kia đuổi nó đi.".....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....23/9/2021#NTT
loading...
Danh sách chương:
- 1M VIEW
- Chương 1: Mang Thai
- Chương 2: Gặp Nhau
- Chương 3: Bạn Gái
- Chương 4: Cùng Phòng
- Chương 5: Gặp Nhau Lần Nữa
- Chương 6: Vào Viện Lần Nữa
- Chương 7: Thiếu Máu
- Chương 8: Gặp Phải
- Chương 9: Chờ Ở Cửa
- Chương 10: Có Một Người Bệnh
- Chương 11: Bệnh Truyền Nhiễm
- Chương 12: Đột Biến
- Chương 13: Người Phụ Nữ Trung Niên
- Chương 14: Tận Thế Đến Rồi
- Chương 15: Sân Thượng
- Chương 16: Tú Ân Ái
- Chương 17: Nữ Zombie
- Chương 18: Tấn Công
- Chương 19: Chạy Trốn
- Chương 20: Lựa Chọn
- Chương 21: Cô Chăm Sóc Em Ấy
- Chương 22: Một Đoá Bạch Liên
- Chương 23: Cách Thông Thường
- Chương 24: Đồ Ăn
- Chương 25: Cháo Bát Bảo
- Chương 26: Vệ Sĩ Tìm Tới Cửa
- Chương 27: Phán Đoán
- Chương 28: Dị Năng Giả Trở Về
- Chương 29: Đặc Biệt Để Lại
- Chương 30: Hét Lên
- Chương 31: Thích Thì Cùng Đói
- Chương 32: Mục Đích Của Mạnh Giang Thiên
- Chương 33: Nghỉ Ngơi Chung Đi
- Chương 34: Ban Đêm
- Chương 35: Dung Hợp
- Chương 36: Dị Năng Chính Thức
- Chương 37: Mạnh Mẽ Giành
- Chương 38: Mạnh Giang Thiên Trở Về
- Chương 39: Mạnh Giang Thiên Lạnh Lùng
- Chương 40: Cứu Về
- Chương 41: Hội Trưởng Học Sinh Cầu Xin
- Chương 42: Bắt Mạch
- Chương 43: Động Tác Quen Thuộc
- Chương 44: Móng Heo
- Chương 45: Chia Móng Heo
- Chương 46: Bảo Vệ Một Người
- Chương 47: Nói Chuyện
- Chương 48: Yêu Cầu Đồ Ăn
- Chương 49: Cướp Đi
- Chương 50: Dị Năng Hệ Chữa Trị
- Chương 51: Mạnh Giang Thiên Trở Về
- Chương 52: Nguyên Nhân Chia Tay
- Chương 53: Coi Như Đền Bù Tổn Thất
- Chương 54: Cháo Gạo
- Chương 55: Nói Rõ
- Chương 56: Đau Bụng
- Chương 57: Mạnh Giang Thiên Tra Tấn Trả Thù
- Chương 58: Trình Tự Nấu Cơm
- Chương 59: Chênh Lệch Thực Lực
- Chương 60: Hôn Một Cái
- Chương 61: Ánh Mắt Tề Thiên Sơn
- Chương 62: Tắm Rửa
- Chương 63: Say Nắng Uống Nhiều Nước
- Chương 64: Tôi Thổi Gió Cho Em
- Chương 65: Càng Ngày Càng Ngọt
- Chương 66: Phơi Nắng Càng Khoẻ Mạnh
- Chương 67: Xem Tâm Tình
- Chương 68: Nói Cậu Biết Bí Mật
- Chương 69: Khu An Toàn
- Chương 70: Đuổi Giết
- Chương 71: Về Nhà Hấp Dẫn
- Chương 72: Không Đúng
- Chương 73: Tố Cáo
- Chương 74: Muốn Cái Giải Thích
- Chương 75: Đến Khu An Toàn
- Chương 76: Điện Thoại Vệ Tinh
- Chương 77: Giá Trên Trời
- Chương 78: Kiểm Tra Dị Năng
- Chương 79: Tin Tức
- Chương 80: Dị Năng Quỷ Dị
- Chương 81: Dị Năng Của Thôi Tây Sinh
- Chương 82: Tin Tức Viện Trưởng Hách
- Chương 83: Xác Định
- Chương 84: Trồng Rau
- Chương 85: Tìm Được Cửa Vào
- Chương 86: Lại Là Tề Thiên Sơn
- Chương 87: Mạnh Giang Thiên Trở Về
- Chương 88: Lần Thứ Ba
- Chương 89: Vì Con Người Hi Sinh
- Chương 90: Biện Pháp
- Chương 91: Tiến Vào Phòng Thí Nghiệm
- Chương 92: Tìm Thấy Hách Nhân
- Chương 93: Thuốc Tinh Lọc
- Chương 94: Vấn Đề Của Thôi Tây Sinh
- Chương 95: Là Tinh Hạch
- Chương 96: Giải Thích
- Chương 97: Tìm Tới Cửa
- Chương 98: Hành Động Cùng Nhau
- Chương 99: Từ Chối
- Chương 100: Mèo Đen
- Chương 101: Được Cứu
- Chương 102: Giữ Được
- Chương 103: Một Người Một Mèo Đánh Nhau
- Chương 104: Có Thể Chúng Ta Là Thân Thích
- Chương 105: Thất Hứa
- Chương 106: Cướp Mèo
- Chương 107: Ngoài Ý Muốn Yếu
- Chương 108: Chạy Trốn Suốt Đêm
- Chương 109: Lại Nôn Ra
- Chương 110: Bay
- Chương 111: Chồn Tuyết
- Chương 112: Tức Chết
- Chương 113: Bị Câu Dẫn
- Chương 114: Bại Lộ
- Chương 115: Nô Lệ
- Chương 116: Trộm Người
- Chương 117: Tin Tức Ba Mẹ Thôi
- Chương 118: Đồng Ý
- Chương 119: Chồn Tuyết Không Đánh Lại
- Chương 120: Con Thỏ
- Chương 121: Hành Vi Phạm Tội Điên Rồ
- Chương 122: Chồn Tuyết Chết Mà Hồi Sinh
- Chương 123: Nhiệm Vụ Của Mạnh Giang Thiên
- Chương 124: Vội Vàng Không Kịp Chuẩn Bị
- Chương 125: Không Gian Bất Đồng
- Chương 126: Quà Ra Mắt
- Chương 127: Quà Cảm Ơn
- Chương 128: Về Nhà
- Chương 129: Địa Chỉ Thân Nhân
- Chương 130: Không Đồng Ý
- Chương 131: Cãi Lộn
- Chương 132: Rời Đi
- Chương 133: Vẫn Phải Trở Về
- Chương 134: Cưỡng Ép Mang Đi
- Chương 135: Sắp Đặt Nhiệm Vụ
- Chương 136: Lưu An Giản Nhiệt Tình
- Chương 137: Lại Tới Nữa
- Chương 138: Tách Ra
- Chương 139: Sai Sót Ngẫu Nhiên
- Chương 140: Gặp Phải Lưu Manh
- Chương 141: Tính Toán
- Chương 142: Từng Đợt Từng Đợt
- Chương 143: Suy Nghĩ
- Chương 144: Phát Hiện
- Chương 145: Ném Đá Giấu Tay
- Chương 146: Về Nhà
- Chương 147: Kiếm Tiền
- Chương 148: Một Thai Vẫn Thông Minh
- Chương 149: Trước Mặt Mọi Người
- Chương 150: Không Sao
- Chương 151: Nhiệm Vụ Đã Đến
- Chương 152: Tôi Nghĩ Biết Hắn
- Chương 153: Giao Dịch
- Chương 154: Tin Dữ
- Chương 155: Chuẩn Bị
- Chương 156: Đưa Thuốc
- Chương 157: Cành Cây 500 Mét
- Chương 158: Thì Ra Là Nó
- Chương 159: Khó Chơi
- Chương 160: Hợp Tác
- Chương 161: Quay Về Khu An Toàn
- Chương 162: Lưu An Na Kiêu Ngạo
- Chương 163: Hết Nước Mất Điện
- Chương 164: Khách Không Mời Mà Đến
- Chương 165: Đại Thụ Biến Dị
- Chương 166: Zombie Ẩn Nấp
- Chương 167: Giải Quyết
- Chương 168: Tang Lễ
- Chương 169: Ai Người Ngoài
- Chương 170: Hiệp Nghị
- Chương 171: Bệnh Viện
- Chương 172: Lập Gia Đình
- Chương 173: Thân Phận Triệu Vỹ Gia
- Chương 174: Nhân Sâm Héo Rũ
- Chương 175: Hạt Giống
- Chương 176: Tính Toán
- Chương 177: Triệu Vỹ Gia Lên Cấp
- Chương 178: Sức Gió Phát Điện
- Chương 179: Hãm Hại
- Chương 180: Âm Thầm Quan Sát
- Chương 181: Cây Con Biến Dị
- Chương 182: Bắt Giữ
- Chương 183: Diệt Môn
- Chương 184: Từ Chối
- Chương 185: Triệu Vỹ Gia Hiện Thân
- Chương 186: Nông Trường Xảy Ra Vấn Đề
- Chương 187: Đi Trồng Trọt Với Tôi
- Chương 188: Hương Vị Dịch Dinh Dưỡng
- Chương 189: Một Đại Gia Đình
- Chương 190: Tôi Biết Rõ Vấn Đề
- Chương 191: Rốt Cuộc Tiến Vào Nông Trại
- Chương 192: Sinh Ra
- Chương 193: Đặt Tên
- Chương 194: Phỉ Thúy
- Chương 195: Chọn Người
- Chương 196: Đều Muốn Thì Gật Đầu
- Chương 197: Con Người Chế Tạo Tinh Hạch
- Chương 198: Hôn Lễ (Hoàn)