Chương 41

Edit: Bonnie/Reup là chó sủa gâu gâu

Cha mẹ Hạ Minh Ngọc ở một ngôi nhà ba tầng trong đại viện, cổng vào sân còn có bảo vệ cao to đen hôi đứng gác.

Hai bên sân mới trồng tùng bách to bằng miệng chén, mặc dù bị gió lạnh thổi đung đưa, nhưng vẫn có vẻ ướt át tươi tốt.

Tài xế dừng xe ở dưới tầng.

Lúc Đàm Khanh xuống xe, một hàng binh lính huấn luyện đêm đang ngẩng đầu ưỡn ngực hô khẩu hiệu đi ngang qua người hắn.

Ai nha.

Thật là đẹp trai.

Đàm Khanh tò mò nhìn một hồi, mắt thấy một hàng kia binh lính kia sắp đi qua, lập tức bị dời sự chú ý, nhấc chân len lén theo sau.

Mà trong nháy mắt hắn bước đi, một chiếc khác màu đen dừng ở cửa chợt bật đèn pha.

Tiếp đó chiếc xe kia lại nhanh chóng tắt đèn.

Mấy giây sau, cửa xe mở ra, Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Kỷ Kỷ từ trên xe đi xuống.

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh đành phải rụt cổ một cái, thu hồi cái chân vừa đưa ra lại, tung tăng chạy đến trước mặt Hạ Minh Ngọc, há mồm nói: "Ai nha, anh cũng vừa tới nha, thật là đúng dịp."

Đội binh lính đang chuẩn bị đi qua người Đàm Khanh, có thể là cũng nhìn thấy người từ trên xe xuống, một người có cấp bậc dẫn đầu đội chạy tới, chào Hạ Minh Ngọc cái.

Trong mắt Đàm Khanh bỗng chốc toàn sự hâm mộ.

Hạ Minh Ngọc vốn đã chuẩn bị khoát khoát tay để cho giáo quan rời đi, lúc này liếc thấy vẻ mặt của Đàm Khanh, lại sửa lại: "Đang huấn luyện?"

Giáo quan nghiêm nghỉ: "Báo cáo, chúng tôi đang huấn luyện chạy đêm."

Hạ Minh Ngọc giống như là thuận miệng nói: "Người nhà cũng ở thành phố J sao?"

Giáo quan lắc đầu cười: "Không phải, đa số binh lính trong đội đều được phái tới trú đóng. Nhà cũng không ở nơi này."

Hạ Minh Ngọc gật đầu: "Nhớ nhà không?"

Giáo quan nói: "Ngài đang trêu ghẹo chúng tôi sao, đương nhiên là nhớ! Nhưng mà cũng không có cách nào..."

Đại khái là tối hôm nay nhìn Hạ Minh Ngọc có vẻ cực kì gần gũi, tầm mắt của giáo quan dừng lại ở Đàm Kỷ Kỷ đang chơi trống lắc trong lòng Hạ Minh Ngọc, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: "Hạ tiên sinh, đây là con trai của ngài sao?"

Hạ Minh Ngọc cúi đầu nhìn Đàm Kỷ Kỷ đang chơi vui vẻ theo tầm mắt của giáo quan.

Ngay sau đó tỉnh bơ nâng nâng nó lên như khoe, cực kì tự phụ nói: "Là con trai tôi, ba tháng mười hai ngày."

Đàm Kỷ Kỷ ngốc nghếch vừa được chơi cưỡi ngựa với ông nội, bỗng chốc rất thích cảm giác được nâng.

Cộng thêm cánh tay Hạ Minh Ngọc còn có lực hơn Hạ Tề.

Đàm Kỷ Kỷ như miếng bánh mật nhỏ vừa thơm vừa mềm được nâng lên mấy lần, vui vẻ toét miệng, ngọt ngào mềm mại kêu một chuỗi "Ba ba ba ba ba --!"

"Nhỏ như vậy mà đã nói sõi rồi!"

Giáo quan bỗng nhiên hóng được tin Hạ Minh Ngọc có con, kinh ngạc thật lòng khích lệ nói, "Hạ tiên sinh thật là có cách dạy con, không nghĩ tới ngài còn tự trông con. Con trai tôi ba tháng căn bản không nói được chữ gì, người lớn cũng không biết nó đang lẩm bẩm cái gì nữa!"

Trên mặt Hạ Minh Ngọc không hề viết một chữ khiêm tốn nào, ngược lại gật đầu một cái, sâu xa liếc Đàm Khanh đứng bên cạnh: "Chủ yếu là mẹ của đứa bé không chịu trách nhiệm, không có cách nào, chỉ có thể tự trông con."

Đàm Khanh rúc lại sau lưng Hạ Minh Ngọc vừa mượn anh chắn gió vừa chơi game: "..."

Giáo quan cấp hai sợ ngây người, hắn ta làm lính nhiều năm như vậy rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ mới sẽ có một ngày được nói chuyện nhà cùng Hạ Minh Ngọc.

Hắn ta liếc mắt nhìn Đàm Kỷ Kỷ vừa mềm vừa đáng yêu, lại nhìn sắc mặt khó lường của Hạ Minh Ngọc, chỉ có thể thử thăm dò nói: "Vậy... có lẽ là mẹ của con trai ngài tuổi tác còn quá nhỏ, vẫn không biết phải làm một người mẹ tốt như thế nào? Nhưng nếu cô ấy đã đồng ý sinh con trai cho ngài, chắc hẳn cũng rất yêu ngài."

Hạ Minh Ngọc có vẻ hơi nghi ngờ: "Vậy sao?"

Giáo quan lập tức nói: "Chắc chắn! Nàng dâu nhà tôi cũng sinh cho tôi một tên nhóc mập! Cô ấy rất yêu tôi!"

Hạ Minh Ngọc trầm tư chốc lát, lại chủ động đưa tay ra bắt lấy tay vị giáo quan kia: "Đã hiểu."

Giáo quan: "..."

Giáo quan nhỏ bay đi rồi.

Tấm chắn gió thiên nhiên ít đi một cái.

Đàm Khanh ôm cái tay lạnh, lộ vẻ tức giận hít mũi, cất điện thoại vào trong túi, sau đó ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ mập mạp của Đàm Kỷ Kỷ.

Rục rịch.

Hạ Minh Ngọc bọc kỹ Đàm Kỷ Kỷ trong thảm: "Nếu như em định dùng mặt con làm ấm tay, tôi khuyên em nên nghĩ trước khi làm."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh chột dạ chỉ có thể chuyển tầm mắt sang chỗ khác, trùng hợp thấy được cái thảm những năm 80 không biết từ đâu ra đắp lên người Đàm Kỷ Kỷ, lập tức nói: "Oa, anh kiếm đâu ra cái thảm xấu thế?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc dừng một chút: "Mẹ cho."

Đàm Khanh trở mặt còn nhanh hơn lật sách: "Ai nha! Trên thế giới này tại sao lại có cái thảm nhỏ đẹp như vậy!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Thấy Hạ Minh Ngọc không phản ứng mình, Đàm Khanh chỉ lên trên tầng, nhỏ giọng nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi lên sao?"

Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh, lạnh nhạt nói: "Không cần, cha mẹ mỗi ngày đều ngủ trước 10 giờ tối, bây giờ quá muộn."

Đàm Khanh: "À..."

Hạ Minh Ngọc lại đợi một hồi, nhưng phát hiện Đàm Khanh có vẻ như hoàn toàn không có gì cần nói nữa.

Giống như là xảy ra một chuyện hoàn toàn không liên quan đến anh vậy.

Hạ Minh Ngọc cúi đầu hôn lên gò má trái phúng phính của Đàm Kỷ Kỷ, sau đó xoay người đặt nó ngồi vững vàng lên xe trẻ em, lại kéo cửa xe lên, nhìn về phía Đàm Khanh lần nữa.

Hạ Minh Ngọc nói: "Tôi bảo Lâm Vũ đi đón em, nhưng lại không đón được. Hắn gọi em không nghe, tôi gọi em cũng không nghe. Chúng ta đã hẹn tối nay 8 rưỡi gặp ở nhà cha mẹ tôi, nhưng bây giờ đã 11 giờ."

Anh dừng một chút, mở miệng nói, "Đàm Khanh, có phải em nên nói cái gì với tôi không?"

Đôi mắt của Đàm Khanh gần như giống Đàm Kỷ Kỷ như đúc.

Mà lúc này ở dưới ánh trăng, Hạ Minh Ngọc đột nhiên phát hiện thật ra thì cặp mắt của Đàm Khanh còn xinh đẹp hơn của Đàm Kỷ Kỷ rất nhiều.

Bởi vì trong mắt Đàm Kỷ Kỷ chỉ có đơn thuần trong sáng thuộc về trẻ nhỏ.

Mà trong mắt Đàm Khanh, có quá nhiều giảo hoạt và sự vô tội mê hoặc người ta.

Trên người Đàm Khanh vẫn còn mặc bộ âu phục màu bạc đi dự tiệc, không biết dính đất ở đâu, bộ âu phục vốn sạch sẽ đã có chút bẩn thỉu.

Dù sao ban ngày còn có mặt trời, còn nhiệt độ buổi tối lại hạ xuống, cộng thêm có gió lớn, tư thế cơ thể nhỏ bé của Đàm Khanh run rẩy trong gió cực kì đáng thương.

Đàm Khanh xoa xoa chóp mũi, tủi thân ngẩng đầu lên, khôn khéo nói: "Xin, xin lỗi?"

Hiển nhiên Hạ Minh Ngọc không dễ thuyết phục như vậy: "Xin lỗi cái gì?"

Đàm Khanh: "..."

Mặc dù hắn đã học được từ phim trên ti vi là trong trường hợp này phải nói xin lỗi, nhưng trên ti vi không nói cho hắn biết phải xin lỗi cái gì nha?

Haiz.

Suy nghĩ của loài người thật khó hiểu.

Đàm Khanh rũ đầu khổ sở suy nghĩ nửa ngày, heo héo bĩu môi: "Hạ Minh Ngọc, tui lạnh quá."

Trên người Hạ Minh Ngọc cũng đã có thêm một cái áo choàng dài màu đen, nhìn có vẻ rất ấm áp.

Đàm Khanh thấy thèm cực kỳ.

Hạ Minh Ngọc hơi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn Đàm Khanh, giống như là do dự chốc lát, vẫn đưa tay kéo hắn về phía trước một bước.

Sau đó nắm lấy hai cổ tay Đàm Khanh, bỏ tay hắn vào trong túi áo rộng của mình.

Đàm Khanh vốn đang tựa vào sau lưng Hạ Minh Ngọc để anh chắn gió cho mình, đổi tư thế như vậy, trừ việc bàn tay có thể vững chắc, ngay cả đầu cũng có thể tựa vào trên lưng Hạ Minh Ngọc.

Đàm Khanh lập tức vui vẻ hít một hơi Hạ Minh Ngọc.

Hạ Minh Ngọc bỗng cứng đờ người trong nháy mắt Đàm Khanh dựa vào: "Ấm áp sao?"

Đàm Khanh thành thật nói: "Nếu như anh có thể bỏ tui vào trong quần áo anh thì càng ấm hơn!"

Hạ Minh Ngọc đưa lưng về phía Đàm Khanh, khóe miệng cong lên rất nhẹ, lạnh lùng nói: "Rất tốt. Trong vòng ba mươi giây, nếu như vẫn không nghĩ ra được không đúng chỗ nào, cậu trở về chỗ cũ nghĩ tiếp."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh lập tức tựa vào người Hạ Minh Ngọc như con gấu Koala: "Không không không tui nghĩ luôn bây giờ đây hu hu hu!"

Hạ Minh Ngọc đã rất quen với bài của Đàm Khanh rồi, không hề dao động chút nào, nhẹ giọng nói: "Ba mươi."

"Hai mươi chín."

"..."

Hô hấp của Đàm Khanh liền phả lên trên cổ Hạ Minh Ngọc: "Tui tui tui nghĩ xong rồi! Tui không nên tới trễ!"

Hạ Minh Ngọc ừ một tiếng: "Không chỉ một điều. Hai mươi bốn, hai mươi ba..."

Đàm Khanh: "Vậy tui còn không nên không làm theo lời hẹn."

Hạ Minh Ngọc: "Còn gì nữa không?"

Đàm Khanh nhỏ giọng nói: "Không nên chạy loạn khắp nơi..."

Hạ Minh Ngọc dừng một chút: "Đi đâu?"

Đàm Khanh nhét tay mình vào trong túi áo Hạ Minh Ngọc, bày trò vô liêm sỉ nói: "Đi bệnh viện..."

Giọng của Hạ Minh Ngọc rất bình tĩnh, nghe không ra vui giận: "Đi bệnh viện làm gì?"

Mặc dù đến nay Đàm Khanh vẫn chưa hiểu lắm tại sao đàn ông lại không thể đến khoa phụ sản, nhưng thấy rằng ở bệnh viện đã bị nhiều người cười nhạo như vậy rồi, cũng không quá muốn nói cho Hạ Minh Ngọc biết.

Mà chuyện của Dung Tấn Khang càng không thể nói ra được.

Đàm Khanh ấp úng nửa ngày: "Đi, đi..."

Hạ Minh Ngọc cắt đứt lời Đàm Khanh: "Đi khoa phụ sản?"

Đàm Khanh tức giận xù lông trong nháy mắt: "Oa! Có phải cái tên Dung Thịnh bán đứng tui không!"

Hạ Minh Ngọc lấy tay Đàm Khanh ra khỏi túi mình, xoay người, mặt không cảm giác nói: "Đến khoa phụ sản làm gì?"

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh chưa từng thấy Hạ Minh Ngọc có vẻ mặt nghiêm túc như thế.

Thấy thế nào cũng giống như điềm báo trước phiếu cơm dài hạn sắp trở mặt vậy.

Chuyện này rất quan trọng.

Đàm Khanh lập tức nhanh chóng suy nghĩ một phen.

Sau đó quyết định rõ ràng trước khi mình chưa tìm được phiếu cơm tiếp theo, không thể GO DIE dễ dàng như vậy được.

Vì vậy hắn đảo mắt một cái, mím môi, lộ ra một nụ cười rực rỡ xinh đẹp với Hạ Minh Ngọc, trôi chảy há mồm nói: "Bởi vì... ừm, tui muốn để bác sĩ nhìn xem tui còn có thể sinh thêm đứa nữa không ý mà!"

"..."

Bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh hẳn lại.

Hạ Minh Ngọc có vẻ hoàn toàn không nghĩ tới Đàm Khanh sẽ trả lời như vậy, thật lâu sau mới lăn lộn hầu kết: "Sinh, sinh thêm đứa nữa?"

Đàm Khanh bắt đầu len lén dịch ra phía cửa xe: "Ừm ừm ừm, không biết lúc sinh Đàm Kỷ Kỷ có ảnh hưởng đến chức năng hay không. Cho nên muốn đi xem, nếu như vẫn còn tốt thì sau này có thể sinh chơi cùng anh hoặc người khác nha!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Sắc mặt vốn đã chuyển nguy thành an của Hạ Minh Ngọc đen lại lần nữa.

Anh hung hăng nghiến răng, âm trầm nói: "Cùng người khác? Em muốn sinh cho ai?"

Đàm Khanh đã thành công lẻn qua bên cạnh cửa xe.

Hắn kéo cửa, phát hiện xe cửa không khóa, vì vậy lập tức chui vào.

Đàm Khanh thành thạo ôm Đàm Kỷ Kỷ vào lòng, một lớn một nhỏ ghé vào trước cửa kính, nhốt Hạ Minh Ngọc ở bên ngoài: "Không nói cho anh đó, lêu lêu lêu!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

loading...

Danh sách chương: