Chương 43: Kỳ Dạ

Anh chỉ muốn bảo vệ em

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Chỉ khi Ma Vương thi triển pháp lực mới tạo ra luồng dao động mãnh liệt tới vậy, lúc còn ngồi trong văn phòng Phó Minh Dã đương nhiên đã nhận ra.

Hắn không biết rằng một kích đó đã rơi xuống thân thể Trà Trà. Phó Minh Dã vốn dĩ không muốn xen vào việc của người khác, nhưng không hiểu sao lại thấy trong lòng bất an, giữa mi tâm nhói lên một trận đau đớn.

Hắn liền theo bản năng muốn gọi cho Trà Trà, hỏi tình hình an nguy của Trà Trà.

Không ngờ cuộc gọi vừa được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc mỏng manh của Trà Trà.

"Tiên sinh, em đau....."

Chỉ một âm thanh đó đã khiến trái tim Phó Minh Dã bị bóp chặt, đau đớn vô cùng.

Hắn muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, Trà Trà ở đâu, hắn sẽ qua đó ngay lập tức, thế nhưng một giây sau đó điện thoại đã vang lên tiếng tút tút thông báo đầu dây bên kia cúp máy.

Gọi lại lần nữa cũng không có hồi âm, Phó Minh Dã đứng ngồi không yên, tiếp đó nghĩ về ma lực dao động dị thường vừa rồi, liền dò theo phương hướng chạy tới đây.

Nhìn chiếc điện thoại bị đánh rơi trên mặt đất, trong mắt Phó Minh Dã lập tức tỏa ra sát khí: "Cậu ấy đâu?"

"Chẳng phải đã nói không thấy sao?" Tròng mắt Pascal chuyển động, "Có điều, nếu ngươi nói về chủ nhân của chiếc điện thoại này....."

Hắn ta nở nụ cười xấu xa: "Người đó bị ta đánh gãy xương cốt toàn thân, đã chết....."

Lời còn chưa dứt, một luồng sương đen dày đặc hung hăng tấn công về phía hắn ta.

Pascal ngửi được mùi vị, hai mắt hưng phấn tỏa sáng: "Ngươi là Tà Thần của thế giới này? Sức mạnh này tràn ngập hương vị tà ác, vô cùng bổ dưỡng đối với ta."

Luồng sương đen kia bị hắn ta hấp thụ hoàn toàn, Pascal thoải mái thở ra một hơi: "Tới nữa đi. Quả thực không tốn sức mà, vừa vặn ta đang thiếu một viên thần cách Hắc Ám, ngươi liền tự động dâng tới tận cửa."

Đôi mắt Phó Minh Dã phiếm hồng: "Trả cậu ấy lại cho ta!"

Hắn tức giận khiến cả người phát run: "Cậu ấy là của ta..... Ngươi không thể động đến cậu ấy....."

"Không thể động đến cậu ta? Lời này nghe có vẻ quen quen." Pascal cố ý giả bộ nghĩ nghĩ, "À, nhớ ra rồi, khi nãy lúc cậu ta nhận điện thoại của ngươi cũng vậy, cậu ta nói rằng ta không được động vào ngươi. Cái giọng điệu ấy ta nghe xong rất không vui vẻ, cho nên giết luôn rồi. Ngươi nhìn ngươi đi, cậu ta phải dùng cả mạng sống để trả giá muốn khiến ta buông tha cho ngươi, vì cái gì ngươi còn muốn tự mình tìm tới cửa chứ?"

"Câm miệng!"

"Ngươi kích động như vậy, chẳng phải là yêu cậu ta rồi đúng không?" Pascal dường như vừa phát hiện ra một giai thoại đáng kinh ngạc nào đó, "Tà Thần thế mà lại hiểu được tình yêu sao?"

". . . . . ."

"Đúng là một đứa nhóc tính tình trẻ con." Pascal lắc lắc đầu, cảm thấy có chút nhàm chán. Tên trước mắt này còn trẻ tuổi hơn rất nhiều so với tên vừa nãy, hắn ta không có hứng thú muốn chơi đùa cùng mấy tiểu thần minh tân sinh này.

"Bất kỳ một thế giới hoàn chỉnh nào đều có sáng và tối, chính và tà, ngươi là Tà Thần ở thế giới này, đương nhiên bẩm sinh đã không hiểu tình yêu là gì, chỉ có dục vọng chiếm đoạt và chiếm hữu. Ngươi là một tồn tại giống với ta, sao có thể yêu được, ta nghĩ rằng ngươi chỉ muốn thượng cậu ta thôi đúng không? Còn phải giả bộ người tình thắm thiết làm chi, lừa được cậu ta chắc cũng vất vả lắm đi?" Pascal thở dài, "Cớ gì phải tự tạo áp lực cho mình như vậy? Phóng thích bản tính của ngươi đi, cuộc sống của ngươi sẽ càng ngày càng vui sướng hơn."

Ma Vương tất nhiên không phải là một xử nam ngây thơ, ở địa ngục hắn ta đã ngủ với hàng loạt ma nữ, coi những bạn giường đó trở thành công cụ phát tiết dục vọng, chưa bao giờ biết được tình yêu đích thực là như thế nào.

Hắn ta không cho rằng một hệ sinh vật bóng tối cần phải hiểu được loại tư vị buồn cười này làm gì. Không cần, rất không cần thiết.

"Ta và ngươi sao có thể giống nhau. Đừng tự dát vàng lên mặt mình." Phó Minh Dã đỏ mắt phẫn hận nhìn hắn ta chòng chọc, "Ngươi không được phép vũ nhục Trà Trà, ta sẽ bằm xác ngươi thành trăm mảnh!"

Lòng bàn tay hắn ngưng tụ một nguồn thần lực khổng lồ, khí thế ngút trời tấn công tới chỗ Pascal, sương mù đen nghìn nghịt đặc quánh ẩn chứa hơi thở cường đại, phảng phất như có thể cắn nuốt vạn vật.

Pascal nhẹ nhàng vung tay lên, sương đen trong nháy mắt bị đánh tan, một vệt sáng đỏ đánh trúng Phó Minh Dã, lập tức hất văng hắn xuống nền đất.

Trước mắt Phó Minh Dã tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

. . . . . Thật đúng là một khi thốt lời thì hung ác như mãnh hổ, vừa xuất trận liền thấy chiến lực bằng 0.5.

Trong hoàn cảnh thực lực chênh lệch tuyệt đối như trước mắt, thiên phú hay nỗ lực cũng không là gì.

Huống chi Tà Thần đại nhân không hề biết nỗ lực, còn rất lười là đằng khác.

"Nhìn lại bộ dạng của ngươi kìa, thật mất mặt với doanh trại tà ác, giữa giống loài chúng ta từ khi nào lại xuất hiện một tên si tình vậy nhỉ?" Pascal tấm tắc lắc đầu, "Quả thực không xứng với thần cách, một khi đã như vậy, viên thần cách này vẫn nên để ta sử dụng đi. Ta nhất định sẽ khiến nó phát huy được tác dụng lớn nhất."

Hắn ta nói xong liền tiến lại gần, duỗi tay muốn đoạt lấy thần cách của Tà Thần.

. . . . . Nhưng nửa ngày qua đi, không hề có phản ứng gì.

Hắn không nhìn thấy thần cách của Phó Minh Dã.

Chuyện gì vậy?

Khi không nhìn thấy thần cách chỉ có hai loại tình huống, một là đối phương không phải thần, hai là đối phương cường đại hơn mình.

Nhưng vị Tà Thần trước mắt đây không thể nghi ngờ gì chính là một vị thần, hơn nữa trong mắt Pascal chiến lực của hắn thuộc loại chiến lực cọng bún bằng 5.

Vì sao hắn ta không nhìn thấy?

Nhìn không ra, cũng sẽ không moi được.

Chỉ kém một bước như vậy, nếu như từ bỏ vào lúc này hắn ta rất không cam lòng.

Pascal nghĩ trăm lần cũng không ra, ngay trong khi hắn ta đang suy tư, đột nhiên từ ngực truyền đến một trận đau đớn.

Tà Thần xỉu ngang xỉu dọc trên mặt đất không biết đã mở mắt từ lúc nào, một đôi mắt đen nháy bình tĩnh đến dọa người.

Hắn hóa ra một lưỡi kiếm bạc, không chút do dự đâm xuyên qua tim Pascal, động tác nhanh chóng mà tàn nhẫn.

Pascal không thể tin nổi nhìn chằm chằm lỗ trống trên ngực mình: "Tại sao lại....."

Một tên Tà Thần của thế giới tân sinh, tại sao có tổn thương đến hắn ta?

Kỳ Dạ thong thả ung dung đứng lên, đôi mắt đen nháy khẽ nâng, ngay trước mặt đối phương móc trái tim hắn ta ra, bóp nát thành một vũng máu.

Pascal trơ mắt nhìn, ánh mắt không thể tin được.

Hắn ta buộc phải nhìn Kỳ Dạ một lần nữa xuyên lưỡi kiếm bạc vào cơ thể hắn ta, xoay xoay vài hướng khác nhau, nghiền nội tạng thành một bể máu lầy lội, toàn thân đông cứng không thể động đậy, chịu đựng cảm giác đau đớn khi bị xuyên qua tim.

Chờ cho tới khi lực giam cầm thân thể  biến mất, Pascal lập tức nửa quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đau đến mức không thể kêu thành tiếng.

Ma Vương sẽ không tử vong chỉ vì bị moi tim, nhưng mà.....

Con mẹ nó đau vãi nồi!

"Khiến ta phóng thích bản tính." Kỳ Dạ từ trên cao nhìn xuống hắn ta, cười như không cười, "E rằng ngươi chẳng còn mạng mà sống sót."

Từ rất lâu rồi Pascal đã không còn cảm nhận được khí thế áp bách cường đại như vậy, sống lưng hơi run rẩy, thậm chí còn không dám dang đôi cánh của mình ra.

Nếu là Hermann, trong thế giới đó bọn họ có thực lực ngang nhau, Hermann trở thành thần sau khi thắng hắn ta một bước, nhưng chênh lệch này mắt thường vẫn có thể nhìn ra được.

Không giống như trước mắt..... Sâu không lường được.

Hoàn toàn khác biệt với hơi thở yếu ớt vừa rồi.

Hermann đã là một tồn tại vô hạn gần nhất với Chủ Thần, còn không thể mang đến cho hắn ta cảm giác áp bách uy hiếp mạnh mẽ đến vậy. Tên kia rốt cuộc là ai? Vì sao một thế giới tân sinh lại có thể sinh ra một vị thần cường đại gần như cấp bậc Chủ Thần?

Nhưng không có ai giải đáp nghi vấn của Pascal.

"Chính ngươi đã tổn thương cậu ấy." Kỳ Dạ tàn ác hiểm độc nhìn chằm chằm hắn ta, "Ta đã tìm ngươi từ rất lâu rồi."

Khi căn phòng an tĩnh trở lại, cặp mắt đỏ của Ma Vương đã bị móc xuống, sừng ác ma bị bẻ gãy, đôi cánh màu đen bị tước chỉ còn lại khung xương, một cái lông cũng không thừa, trở thành một đôi xương cánh hàng thật giá thật.

Bộ vỏ rỗng ấy quỳ rạp xuống nền đất, mau chóng hợp với linh hồn cùng nhau hóa thành bột mịn.

_

Trong thế giới 108.

Hermann trên thiên đường đi tới đi lui, gấp đến độ xoay vòng vòng.

Thế giới 999 chỉ là một thế giới tân sinh, thần minh nơi đó nhất định sẽ đánh không lại Pascal, mà y không thể xuyên qua đó, phải cân nhắc đến việc xin Chủ Thần giúp đỡ.....

Chỉ là Chủ Thần đại nhân bận trăm công nghìn việc, e rằng không rảnh bận tâm.

Nhưng Hermann vẫn định thử một lần.

Vừa mới chuẩn bị gửi tin nhắn cho Chủ Thần, y đột nhiên nhận được hồi âm từ thế giới 999.

Thiên Thần: Tà Thần các hạ tôn kính, Ma Vương Pascal bên thế giới ta đã lẩn trốn đến lãnh địa của ngài. Thực lực của Pascal rất mạnh, đừng cố gắng lấy cứng đối cứng cùng hắn ta, ta sẽ tận lực thỉnh cầu Chủ Thần hiệp trợ, xin hãy cẩn thận.

Tà Thần: [Trả lời tự độngXin đừng quấy rầy.

Tà Thần: Đã đánh chết

Ba chữ vô cùng cao lãnh, ngay cả một dấu chấm cũng không có.

Hermann: ". . . . . ."

What the fuck!

Y mở to hai mắt, suýt chút nữa nhảy dựng.

Đây là một thế giới tân sinh đúng không đấy?!

Y và Pascal kìm hãm áp chế nhau hàng tỉ năm còn chưa có biện pháp thu phục đối phương, này này này......

Tình huống gì thế này?

_

Kỳ Dạ xử lý xong Pascal, kéo tấm mành ra, rũ mắt nhìn xuống.

Thiếu niên cuộn tròn trên mặt đất, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ tươi, lông mi trắng dài mảnh, dung mạo xinh đẹp vô cùng.

Thế nhưng từng vệt từng vệt máu trên cơ thể lại rất ghê người.

Kỳ Dạ sững người, cuống quýt ngồi xổm xuống, dò xét thương thế của cậu.

. . . . . Gân mạch và xương cốt hoàn toàn bị chặt đứt.

"Hời cho hắn rồi!" Vẻ mặt Kỳ Dạ âm trầm, tay nắm chặt, qua một hồi lâu mới có thể đè xuống sát ý đang cuồng loạn.

Hắn nhìn thiếu niên thương tích đầy mình, cực kỳ đau lòng.

"Hóa ra trước đó em bị thương nặng như vậy....."

Kỳ Dạ rũ mắt, ngữ khí bất đắc dĩ mà dịu dàng: "Mỗi lần gặp em, em đều khiến bản thân thành ra thế này. Thật là..... khiến anh nhọc lòng mà."

"Giai đoạn này Kỳ Dạ vẫn còn quá yếu, không thể bảo vệ em thật tốt, ngay cả thân phận của em cũng không nhìn ra, ngoại trừ yêu em thì còn lại vô dụng hết." Kỳ Dạ vừa trị liệu cho cậu vừa lầm bầm lầu bầu, "Đồ vô dụng, khiến anh tức chết."

"Trà Trà đừng ghét bỏ hắn, hắn sẽ biến thành anh tới bảo hộ em."

"Em từng nói rằng không có lòng muốn bảo vệ chúng sinh thì không có tư cách làm thần minh. Nhưng Trà Trà à," Kỳ Dạ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, "Anh không muốn là thần bảo hộ của thế giới, anh chỉ muốn bảo vệ em."

Thần cách của Tà Thần có khuynh hướng hủy diệt, không có thuộc tính chữa trị.

. . . . . Nhưng thần cách của Chủ Thần có thể vạn năng.

Thương thế của Tuyết Thần được thần lực trị liệu mau chóng chuyển biến tốt đẹp hơn phân nửa, thiếu niên không còn đau đến mức phải cau mày nữa.

Kỳ Dạ chăm chú nhìn cậu thật lâu, cúi đầu hôn hôn trán Tuyết Trà: "Anh chờ em trong tương lai."

_

Thời điểm khi Thích Bạch Trà tỉnh lại đã ở trong phòng bệnh.

Mu bàn tay đang truyền dịch, trên cánh tay quấn băng vải, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trên chóp mũi.

Phó Minh Dã đang ngồi ở đầu giường gọt táo.

Trong giây lát Thích Bạch Trà còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.

Cậu không biết thần minh sau khi chết sẽ như thế nào, chắc là cả thần thể lẫn thần hồn đều hoàn toàn tan biến, tiếu tán trong trời đất, không thể bước chân tới đâu được.

Tại sao còn có thể nhìn thấy Phó tiên sinh?

Cảm giác mi tâm bị xâm nhập lúc ấy rất rõ ràng, khi đó đầu đau như muốn nứt, cậu tuyệt đối không thể quên được. Thần cách của cậu sao vẫn còn? Là ai có năng lực cứu cậu từ trong tay Ma Vương?

Những nghi vấn này nọ đều được Thích Bạch Trà vứt hết ra sau đầu ngay khi nhìn thấy Phó Minh Dã.

Cậu chỉ có một suy nghĩ.

Còn có thể gặp lại Phó tiên sinh, quá tốt rồi.

Phó Minh Dã thấy Thích Bạch Trà đã tỉnh, vẻ mặt vui mừng: "Có chỗ nào khó chịu nữa không, còn đau không —"

Cậu thanh niên trực tiếp nhào vào lòng hắn.

Phó Minh Dã ngẩn người, theo bản năng chĩa mũi dao gọt hoa quả nhắm vào mình, như vậy sẽ không khiến Thích Bạch Trà bị thương.

"Không sao rồi, không sao rồi, Trà Trà." Phó Minh Dã ôm chặt cậu an ủi.

"Ăn táo đi, nè. Táo ngọt, thêm vui vẻ."

Thích Bạch Trà không rảnh quan tâm đến quả táo, ghé vào vai hắn, giọng nói khẽ run rẩy: "Phó tiên sinh....."

"Anh đây, anh ở đây mà." Phó Minh Dã nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

Thích Bạch Trà nghe được giọng Phó Minh Dã liền có chút mất khống chế. Cậu đã sẵn sàng chuẩn bị để ngã xuống, cũng coi cuộc điện thoại kia là cơ hội cuối cùng được nghe giọng nói của Phó tiên sinh. Chắn hẳn rằng cậu sẽ đến với cái chết một cách thong dong nhẹ nhàng.

Nhưng thực sự cậu rất khổ sở. Cậu vẫn muốn sống lâu thêm một chút nữa, muốn cùng Phó tiên sinh trải qua hết một đời này.

Cậu yêu Phó như vậy, tưởng tượng đến cảnh sinh ly tử biệt liền khó chịu đến xé lòng.

Đột nhiên bị mất mà tìm lại được, ngoại trừ vui sướng, còn có mấy phần lo sợ nghĩ ngợi.

Cậu đã tự tưởng tượng vô số lần, sau khi Phó tiên sinh sống thọ rồi qua đời cậu sẽ ra sao. Nhưng khi thực sự tiến vào ranh giới sinh tử mới phát hiện rằng tất cả những chuẩn bị tâm lý trước đó đều là uổng phí.

Cậu không tiếp thu nổi.

Cậu không thể chịu nổi nỗi đau khi phải rời khỏi Phó tiên sinh.

"Rất xin lỗi, đã không thể bảo vệ em thật tốt." Phó Minh Dã thật cẩn thận ôm lấy cậu, "Trên người em có mấy chỗ bị gãy xương, đừng cử động mạnh."

Gãy xương?

Thích Bạch Trà còn nhớ rõ khi đó đau muốn chết.

Dùng ngôn ngữ của con người mà nói, một kích đó của Ma Vương chắn chắn sẽ khiến gân mạch cậu đứt từng khúc một, xương cốt toàn thân đều dập nát.

Nhưng hiện tại cậu rất ổn, chỉ có cánh tay và cẳng chân bị băng bó ba chỗ, một chút đau đớn cũng không cảm nhận được.

Thương thế nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng.

. . . . . Trình độ trị liệu của con người cao vậy sao? Hay là ký ức của cậu bị nhầm lẫn?

"Sau khi em ngất xỉu..... Đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh gọi điện thoại cho em, em nói xong một câu kia liền cúp máy khiến anh bắt đầu lo lắng, thông qua định vị di động tới được vị trí của em. Lúc chạy tới thì thấy em và hai người phụ nữ khác ngất xỉu trên mặt đất, hung thủ đã trốn thoát. Hai người kia không sao chỉ bị dọa ngất thôi, riêng em là bị gãy xương nhiều chỗ." Phó Minh Dã lo lắng hỏi, "Bây giờ còn đau không?"

Trời mới biết khi hắn chạy tới hiện trường nhìn thấy cậu thanh niên bị thương đang hôn mê, tâm trạng lúc ấy phải bùng nổ đến mức nào, hận không thể lôi hung thủ ra thiên đao vạn quả.

Nhưng cho tới lúc này vẫn chưa thể tìm ra ai đã làm việc đó.

Hắn chưa bao giờ căm hận sự bất lực của mình đến thế.

Thích Bạch Trà nhíu mày.

Chẳng lẽ Pascal tạm thời từ bỏ ý định giết cậu?

Bị đập đến nỗi tro cốt cũng không dư thừa — Pascal: ". . . . . ."

Không đâu, là anh yêu nhà ngươi hừng hực khí thế mạnh mẽ đến giết ta đó.

Phó Minh Dã thấy Thích Bạch Trà nhíu mày, lập tức khẩn trương: "Lại đau phải không?"

Thích Bạch Trà mệt mỏi dựa vào lòng Phó Minh Dã, nhẹ giọng nói: "Đau."

"Anh đi gọi bác sĩ....."

"Không phải vết thương đau." Thích Bạch Trà chỉ chỉ tim mình, "Là đau lòng."

"Cứ nghĩ đến việc sẽ không còn được gặp lại Phó tiên sinh, nơi này liền rất đau rất đau."

Phó Minh Dã thấp giọng: "Anh còn đau lòng hơn."

Bộ dáng hắn khi ôm Thích Bạch Trà đến bệnh viện quả thực vô cùng dọa người, không biết còn tưởng hắn tới trả thù.

Sắc mặt Phó Minh Dã ngay lúc đó thực sự khiến người ta phải kinh hãi.

Khi còn ở hiện trường hắn đã thử dùng thần lực trị thương cho Thích Bạch Trà, nhưng không trị được. Hắn đoán rằng thứ làm tổn thương Trà Trà chính là phi nhân loại, như vậy cũng có thể giải thích tại sao sau đó hắn không tìn thấy hung thủ.

Nếu bị hắn bắt được, hắn nhất định sẽ đem thứ ấy ra thiên đao vạn quả, tan thành khói bụi.

+++++++

Lúc anh Tà bị quét một phát đã ngất luôn..... Tôi...tôi...tôi... không nói được gì luôn.....

28/07/2021

Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ

loading...

Danh sách chương: