Chương 62: Tiếp nhận

Đem con cua rửa sạch sẽ, trói lại, bỏ vào nồi hấp mười phút. Dùng gừng, dấm, đường trắng linh tinh chế nước chấm, chờ cua chín, món ngon cua hấp đã xong.

Dọn xong bát đũa, mang sang đồ ăn khác, Ngô Cảnh An cởi tạp dề, gọi người nào đó đang ngồi cạnh TV chuyên tâm chơi game một tiếng.

"Một phút đồng hồ, lại chờ một phút đồng hồ."

Người nào đó ánh mắt không rời màn hình một chút, lý do một phút đồng hồ này mười phút trước Ngô Cảnh An gọi gã bưng thức ăn đã dùng qua.

Có đôi khi Ngô Cảnh An thật hoài nghi tuổi thật của gã.

Gọi cũng không gọi được, Ngô Cảnh An lười quản gã, một người một bàn một mâm cua lớn tự ăn.

Rót một ly rượu, ngày thật tươi đẹp.

Giải quyết xong thân cua, Ngô Cảnh An vừa mới cầm lên một cái càng cua, người nào đó thả đồ trong tay xuống nổi giận đùng đùng đi tới, "Tôi nói cậu còn có thể xấu tính hơn nữa không, làm xong cơm cũng không gọi tôi một tiếng, cậu muốn độc chiếm bao nhiêu cua đó sao! Không sợ no chết sao!"

Ngô Cảnh An bình tĩnh bẻ cái chân cua tiếp theo, đối với chuyện người nào đó không nói lý, kỳ thật chỉ cần quen là được.

Hứa Huy cầm một con cua lật lại xem bụng, xác định là cua cái xong, lột vỏ cua lộ ra một bụng trứng cua đầy ắp, vừa định ăn một miếng, đã thấy người đối diện cắn một miếng gạch cua vào miệng.

Hứa Huy cười đến tà ác, "Ăn ngon không?"

Ngô Cảnh An gật gật đầu, "Không tồi."

"Cậu cảm thấy trứng cua ngon hơn hay là gạch cua ngon hơn?"

Ngô Cảnh An chỉ chỉ con cua đực trong tay, "Cái này ngon hơn, dài dài mềm mềm, ăn như dính vào miệng, lại không ngán."Hứa Huy gật đầu, một bộ hiểu rõ, "Hiểu rồi, cậu khẳng định càng thích cái này."

Ngô Cảnh An liếc hắn một cái, "Cậu có ý gì?"

Hứa Huy cắn một miếng trứng cua, vẻ mặt thần bí khó lường cười, "Cậu biết gạch cua là cái gì không?"

Ngô Cảnh An nheo mắt lại nhìn hắn, vẻ mặt người nọ cười hề hề xấu xa, làm tay anh nổi cả da gà.

Hứa Huy nói: "Kỳ thật, trên người tôi cũng có, cậu có muốn nếm thử không?"

Một bụng tức của Ngô Cảnh An đang định phát tác, nhìn thấy trứng cua lại cố gắng áp xuống, lấy gậy ông đập lưng ông.

"Cậu có biết mình đang ăn cái gì không, cẩn thận một chút, ăn nhiều khéo lại mang thai."

"Phụt!"

Trứng cua văng lên cả bàn.

Cơm nước xong rửa bát, Ngô Cảnh An từ phòng bếp đi ra bắt đầu đuổi người.

Hứa Huy vừa chấm dứt một vòng chiến đấu nhìn ngoài cửa sổ, "Gì, bên ngoài tuyết rơi trời lạnh đường trơn, thôi, tôi không đi, chấp nhận ở tạm đây một đêm."

Ngô Cảnh An nhăn mi, còn nghĩ thì ra cậu tính cả rồi! Dự báo thời tiết mà không nói, xem cậu tìm lý do thế nào.

Ngô Cảnh An trở về phòng đem chăn trên giường ra, ném trên ghế sa lông, "Được, cậu ngủ trên ghế sô pha một đêm đi!"

Hứa Huy nhìn nhìn chăn lại nhìn nhìn anh, vẻ mặt chân thành nói: "Tôi không quen ngủ sô pha."

Ngô Cảnh An nói: "Chẳng lẽ muốn tôi ngủ sô pha!"

Hứa Huy nói: "Giường của cậu không phải rất lớn sao?"

Ngô Cảnh An nheo mắt, "Cho nên?"

Hứa Huy cười, "Nằm một chút!"

Ngô Cảnh An nhướng mày, "Cùng cậu?"

Hứa Huy buồn bực, "Tôi làm sao? Cậu trước kia chưa từng cùng bạn bè ngủ chung một giường sao, so đo cái gì! Hay là cậu cho rằng..." trên mặt treo lên nụ cười *** đãng chiêu bài, "Tôi sẽ làm gì cậu?"

Ngô Cảnh An khinh thường hừ hừ, "Tỉnh táo lại, coi chừng cái chiêu nát kia, bây giờ cả con nít nhà trẻ cũng không mắc lừa cái bộ dạng kia của cậu, nói gì cũng ngủ sô pha cho tôi, không muốn thì cút!"

Hứa Huy nghĩ nghĩ, cuối cùng ảm đạm tiếp nhận sự thật này.

Một giờ sau, Ngô Cảnh An vừa mới ngủ, có người gõ cửa phòng.

"Chuyện gì?"

"Tôi khát nước, máy lọc nước ở đâu?"

Ngô Cảnh An giận, "Cậu giả vờ cái gì! Trong phòng bếp một cái lớn như vậy, mắt cậu mù à!"

Ba phút đồng hồ sau, cửa phòng lại bị gõ vang.

Ngô Cảnh An nhắm mắt hỏi, "Lại làm sao vậy?"

"Cốc ở đâu sao tôi không tìm được?"

Ngô Cảnh An không biết nên khóc hay nên cười, "Trong tủ bát, phiền ngài thật sự "tìm xem" được không!"Nửa giờ sau, "Cốc cốc cốc"

Ngô Cảnh An bốc lửa, "Cậu còn muốn làm gì?"

"Tôi không tìm được điều khiển từ xa TV, cậu thấy ở đâu không?"

Ngô Cảnh An nghiến răng nghiến lợi, "Phiền cậu trực tiếp tắt nguồn điện cho tôi!"

"Không được, có một tiết mục TV tôi nhất định phải xem, tôi là fan cuồng."

Ngô Cảnh An đưa tay đỡ trán, tôi não tàn mới có thể quen biết cậu, tôi não tàn mới có thể cho cậu vào nhà tôi, tôi não tàn mới có thể giữ cậu qua đêm.

Căm giận mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Hứa Huy đứng chờ trước cửa, anh hận không thể nhảy lên cắn đứt cổ gã.

Đi đến phòng khách, anh nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng ôm lấy chăn, rốt cuộc phát hiện điều khiển từ xa vẫn nằm trên ghế sô pha.

Vẻ mặt Hứa Huy kinh ngạc, "Ấy, sao lại ở đây nhỉ?" quay đầu nhìn nhìn sắc mặt khó coi của Ngô Cảnh An, "Trời đất chứng giám, tôi thật sự không biết nó ở đây, không thì tôi cũng sẽ không hơn nửa đêm chui từ trong ổ chăn đi ra gọi cậu, chẳng lẽ tôi không lạnh sao!"

Ngô Cảnh An ném chăn, vừa định trở về phòng, nghĩ nghĩ lại đi vòng vèo trở về trừng gã.

"Sao vậy?" Hứa Huy không hiểu.

Ngô Cảnh An hất cằm chỉ chỉ TV, "Xem ai có thể khiến cậu thành fan cuồng, tôi thật muốn nhìn một cái."

Hứa Huy "ồ" một tiếng, cầm lấy điều khiển từ xa đổi vài kênh, cuối cùng dừng lại ở một kênh thiếu nhi, chỉ vào một cô bé vị thành niên, ngưỡng mộ mà nói: "Thế nào, đẹp không? Đừng thấy người ta mới bảy tám tuổi, sau khi lớn lên tuyệt đối là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nếu không, cậu cũng gia nhập fanclub đi, tôi quen trưởng fanclub, đảm bảo cho cậu vào."

Ngô Cảnh An liếc mắt nhìn gã hồi lâu, xoay người trở về phòng, một đường trong lòng đều mặc niệm, tôi não tàn tôi não tàn tôi não tàn...

Một giờ sau, "Cốc cốc cốc".

Ngô Cảnh An thật sự tức giận, mắng, "Cậu con mẹ nó có thôi đi không!"

Người nào đó nhỏ giọng, "Tôi đói bụng, thật sự đói, đói bụng đến mức không ngủ được."

"Trong tủ lạnh có cơm nguội với đồ ăn dư, bỏ vào lò vi ba hâm lại là được."

Người nào đó đúng lý hợp tình, "Tôi không biết dùng lò vi ba."

Ngô Cảnh An hừ một tiếng, "Cậu có thể không ăn!"

Người nào đó thực nghiêm túc đáp, "Không được!"

Ngô Cảnh An giãy dụa, "Đem cơm nguội ném vào, vặn nút bên ngoài, bốn phút là được, có thể làm được không?"

Người nào đó nghĩ nghĩ, "Để tôi thử xem!"

Người nào đó vào phòng bếp, lấy cơm nguội ra khỏi tủ, mở cửa lò vi ba, đem cơm nguội ném vào, chén đĩa tùy tay bỏ một bên, đóng cửa, nhìn thoáng qua nút điều khiển, hắn hô lớn, "Lửa vừa hay lửa to?"

Ngô Cảnh An trả lời, "Lửa vừa là được."

Người nào đó bật lửa vừa, bốn phút, an ổn trở lại ghế sô pha chờ cơm được.Sau khi từ trong phòng bếp truyền đến vài tiếng "bình bình" kì lạ, người nào đó đi đến phòng ngủ gõ vang cửa phòng Ngô Cảnh An.

"Sao tôi lại nghe thấy trong lò vi ba truyền tới tiếng nổ?"

Hơn mười giây sau, cửa phòng mở ra, Ngô Cảnh An hung hăng trừng mắt nhìn gã, liếc mắt một cái xong đi về phòng bếp.

Thanh lý cơm trong lò vi ba xong, Ngô Cảnh An cầm lấy chén đĩa bị bỏ một bên, cố gắng ép lại lửa giận hỏi, "Sao chén đĩa lại ở đây?"

Người nào đó nghĩ nghĩ, "Cậu không phải bảo tôi đem cơm nguội "ném" vào sao?"

Ngô Cảnh An có một xúc động muốn đem chén đĩa nện vào đầu người nào đó.

Dùng lò vi ba hâm vài cái bánh bao đặt trước mặt Hứa Huy, Ngô Cảnh An oán hận hỏi, "Còn gì nữa không?"

Hứa Huy mỹ mãn ăn xong bánh bao, "Tạm thời không có, cậu đi ngủ đi!"

Khuya khoắt đánh nhau không thích hợp, sợ ồn đến hàng xóm, Ngô Cảnh An tốt bụng tha cho gã trở về phòng.

Nửa giờ sau, "Cốc cốc cốc".

Tinh thần Ngô Cảnh An chỉ cho phép anh hỏi một chữ, "Nói!"

"Ngoài này lạnh lắm, cậu có còn chăn nữa không?"

"Không!"

"Vậy làm sao bây giờ, ngày mai tôi sẽ cảm lạnh."

"Về nhà cậu đi!"

"Ngay bây giờ?"

"Ngay bây giờ!"

"Nếu tôi xảy ra tai nạn xe, cậu sẽ phụ trách nửa đời sau của tôi sao?"

Ngô Cảnh An thật sự thua gã, có người năm mới đã nguyền rủa bản thân như thế sao?

Mở cửa phòng, Ngô Cảnh An chỉ chỉ phía sau, "Được rồi, cậu lên giường ngủ, tôi ngủ sô pha, ông nội của tôi, cậu có thể không náo loạn nữa không?"

Ông nội cười cười gật đầu.

Nhìn người ngoan ngoãn vào phòng đóng cửa, Ngô Cảnh An bất đắc dĩ đi tới sô pha.

Mười mấy phút đồng hồ sau, ý thức vừa bước vào trạng thái mơ hồ, Ngô Cảnh An lại bị người lay tỉnh.

Một khuôn mặt tươi cười xuất hiện trước mắt, "Cậu có gì che khe cửa lại không, đèn dưới lầu sáng quá, tôi ngủ không được."

Ngô Cảnh An triệt để tuyệt vọng.

Ngô Cảnh An tuyệt vọng nhận mệnh bò lên giường mình, người nào đó thực hiện được gian kế theo đuôi lên sau đó, ôm lấy lưng anh, thoải mái thở dài, "Thế này tốt hơn nhiều, ngủ ngon!"

Thời gian nửa đêm còn lại, Ngô Cảnh An đều dành để đau xót tiếc thương giấc ngủ mất đi của mình.

Lễ tình nhân ngày mười bốn tháng hai đó, Hứa Huy triệt triệt để để làm Ngô Cảnh An ghê tởm một phen.

Ban ngày Hứa Huy hỏi anh muốn quà gì. Ngô Cảnh An nghĩ nghĩ, "Socola đi! Nghe nói con gái hôm nay đều sẽ tặng socola cho người mình thích, nếu không, cậu cũng học làm một cái hình trái tim đi, nói thật, tôi còn chưa bao giờ nhận được đâu."Hứa Huy đang suy tư yêu cầu có độ khó cao này, Ngô Cảnh An trộm cười tránh ra.

Vài giây đồng hồ sau, người nào đó kịp phản ứng xù lông, "Cậu con mẹ nó nói ai là con gái?"

Buổi tối Liêu Thắng Anh gọi điện thoại đến hẹn Hứa Huy đến quán bar.

Cúp điện thoại, Hứa Huy đứng ở ngoài phòng bếp hỏi Ngô Cảnh An đang rửa bát, "Đi quán bar không, một người bạn về nước, muốn tụ họp một chút."

Ngô Cảnh An dừng một chút, nói rằng, "Cậu đi đi, tôi có chút mệt, muốn ở nhà nghỉ ngơi."

Hứa Huy nhìn nhìn anh, rũ mắt xuống, "Có lẽ, sẽ về khuya."

Ngô Cảnh An "ừ" một tiếng.

Hứa Huy đi rồi, thu dọn xong hết thảy, Ngô Cảnh An ngồi trước máy tính chơi game.

Mười giờ anh tắm rửa xong lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Di động vang lên, là tên Hứa Huy.

"Alo."

"Lão Ngô phải không, tôi là Liêu Thắng Anh, bạn Hứa Huy, còn nhớ không? Tên nhãi này uống nhiều quá, nhảy lên trên đài chơi, kết quả từ trên đó ngã xuống, chảy không ít máu, nhưng hắn chết sống không muốn đi bệnh viện, còn đòi điện thoại cho cậu, nói cậu đến mới bằng lòng đi. Cậu xem, lão Ngô, nếu không, cậu tới một chuyến đi!"

Ngô Cảnh An do dự một chút hỏi, "Mấy người ở đâu?"

"Sân thể dục, cách chỗ cậu không xa. Aiz, cậu nhanh lên chút, bên này máu vẫn còn chảy đây này, chảy nhiều máu sẽ chết người đấy."

Trong lòng Ngô Cảnh An thầm mắng một cậu, thật sự sẽ chết người anh còn mặc gã nháo, sớm con mẹ nó đưa tới bệnh viện đi chứ!

Mắng thì mắng, rốt cuộc vẫn lo lắng, mặc quần áo cầm ví lên bỏ chạy ra cửa.

Coi như vận khí anh tốt, vừa mới ra khỏi tiểu khu liền bắt được xe, một đường giục tài xế nhanh lên, đuổi tới sân thể dục chỉ mất gần mười phút.

Hơn mười giờ đêm, người tản bộ đã sớm trở về, sân thể dục yên tĩnh, Ngô Cảnh An dạo qua sân thể dục to như vậy một vòng cũng không tìm được người, lấy điện thoại ra đang muốn gọi qua.

Đèn trên khán đài đột nhiên sáng lên.

Ánh sáng chói lóa khiến Ngô Cảnh An theo bản năng đưa bàn tay che mắt, sau khi dần dần thích ứng anh nghi hoặc nhìn bốn phía.

Trên khán đài có thể chứa mấy vạn người rỗng tuếch, phía trên một màn hình lạnh như như băng đứng ở nơi đó, một loạt ngọn đèn được sắp xếp chiếu lên người thật không thoải mái.

Trong lòng Ngô Cảnh An dâng lên một cảm giác khác thường, anh xoay người, bước nhanh về phía cửa ra.

Nơi này nặng nề và áp lực, làm anh bị đè nén không thở nổi.

Dự cảm điềm xấu càng sâu sắc hơn, giống như giây tiếp theo, giây tiếp theo liền sẽ...

Ngọn đèn hơi hạ một chút, màn khói sau lưng nứt ra một âm thanh, một tiếng chói tai kích thích màng nhĩ anh, anh nắm chặt hai tay, chờ đợi, thẳng đến khi truyền đến một âm thanh quen thuộc, "Hứa Huy, tôi yêu cậu."Anh nhắm lại hai mắt.

Đau xót tiến vào đáy lòng, cả hô hấp cũng trở thành chuyện khó khăn đến cực điểm.

Thì ra, đó không phải một ác mộng đã tỉnh lại.

Thì ra, ác mộng sẽ quay lại lần thứ hai.

Hai nắm tay run rẩy, đến khi móng tay đâm vào da thịt, máu tươi chảy xuống, anh dùng đau đớn nhắc nhở sự vô tri và buồn cười của bản thân.

Lại một lần tin tưởng gã, lại một lần ngã vào đáy cốc.

Rốt cuộc có thể oán được ai!

Hứa Huy, Hứa Huy, sao cậu có thể...

Trái tim bị xé rách, trong đầu đồng thời hiện lên lời nói của chú Câm.

Chú Câm nói, cho mình một cơ hội thấy rõ hắn, để sự kém cỏi của hắn hung hăng thương tổn con, cho con triệt để hết hi vọng với hắn.

Anh coi như đã làm được, cũng nhận được kết quả trong dự đoán.

Hứa Huy dùng cùng một phương pháp tổn thương anh, mà anh, vẫn ngây ngốc bị lừa.

Biết rõ là một cái bẫy đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm, anh vẫn quyết đoán nhảy vào.

Vì người kia, anh không tiếc đem mình đặt vào vị trí khó coi nhất. Dễ dàng tha thứ những gì gã đã làm với mình, với Tưởng Lộ, kết quả là, vẫn chỉ có thể nhận được kết quả như thế.

Oán ai trách ai!

Ngô Cảnh An, mày con mẹ nó là tự tìm!

Lúc này, thật sự có thể thanh tỉnh rồi chứ!

Hít sâu một hơi không khí đêm đông rét lạnh, anh bắt buộc bản thân quay người lại.

Trên màn hình rốt cuộc sẽ xuất hiện đoạn phim nhục nhã nào, anh muốn tự mình nghiệm chứng một phen, Hứa Huy độc, sẽ làm được đến bước kia!

Dưới bối cảnh pháo hoa sáng lạn, hai người đàn ông ngồi dưới đất, một nụ hôn thật dài thật lâu.

Thời gian, hình ảnh dừng đều giống nhau.

Một đoạn phim này cho anh ký ức hạnh phúc ngắn ngủi cũng đem anh nặng nề đẩy về vực sâu không đáy.

Lúc này đây, liệu có bắt đầu một cơn ác mộng khác.

Kế tiếp, phần diễn khác càng thêm phấn khích, anh mỏi mắt mong chờ.  

loading...

Danh sách chương: