Chap69

Editor: LC + Chim Ba Chân ( https://www.facebook.com/dot.chay.lang.man/)



Người đứng ở trước cửa câu lạc bộ cũng không tính là đông, ngoài một phần nhỏ đang vây quanh Thẩm Mộ Ngạn, trên cơ bản cũng chỉ có người giữ cửa cùng bảo vệ mặc áo đen chỉnh tề.

Hôm nay bà nội Cố ăn mặc đoan trang, trên người đều là hàng hiệu mẫu mới nhất, trên cổ đeo hồng ngọc, cũng là nửa năm trước ông nội Cố ở buổi đấu giá ra giá cao mua về.

Mặc dù thường ngày bà rất kín tiếng, nhưng là rất nhiều trường hợp lúc nên ra mặt thì vẫn sẽ có mặt.

Cho nên lúc này, phần lớn người đứng ở cửa gần như đều nhận ra bà ngay lập tức, trong lúc nhất thời, cũng ném ánh mắt tò mò về phía cô bé đi bên cạnh bà.

Cũng không thể trách bọn họ tò mò, trước đây Cố Phán quả thật rất ít khi được bà nội đưa tới tham gia bữa tiệc có tính chất thương mại hết sức rõ ràng kiểu này, thỉnh thoảng có mấy lần cũng là tụ tập cùng với mấy vị tiểu thư hay phu nhân nhà danh giá.

Trước kia Cố Phán cũng lười xã giao, bà nội không chủ động nhắc tới, cô cũng sẽ không chủ động tham dự.

Dần dà, mọi người đều biết nhà họ Cố có một cô tiểu thư được mấy người lớn trong nhà cưng chiều đến coi trời bằng vung, nhưng lại có rất ít người biết cô tiểu thư này đến cùng là người nào.

Hôm nay, cách ăn mặc của cô gái nhỏ quả thực bắt mắt.

Váy ngắn hở vai màu đen, trên cổ không phối thêm hồng ngọc nổi bật giống như bà nội, mà chỉ đeo một cái vòng cổ đơn giản. Làn da cô vốn trắng nõn, chân dài thon thả lộ ra ở bên ngoài nổi bật lên dưới gấu váy màu đen, phảng phất như trắng đến phát sáng.

Bờ vai gầy mà mảnh mai, nhưng đường nét lại đẹp lạ thường, vòng cổ rủ xuống ở bên dưới cần cổ, vừa xinh đẹp lại vừa gợi cảm.

Mấy người đàn ông đứng ở cửa ra vào, ngoài Thẩm Mộ Ngạn ra, trên cơ bản đều là người lớn tuổi. Lúc này, khi nhìn thấy cô, ngoài sự tán thưởng trong thoáng chốc ra, trái lại không có thêm suy nghĩ gì khác.

Chẳng qua trong lòng bọn họ gần như đều đã âm thầm khẳng định, người đi theo bên cạnh phu nhân nhà họ Cố, đoán chừng chính là đại tiểu thư Cố chưa từng ra mặt kia.

Nhưng là có hơi khó hiểu, trước kia có nhiều trường hợp lớn như vậy cũng không thấy người nhà họ Cố đưa cô đi theo, sao hôm nay nhà họ Mạnh tổ chức một cái tiệc rượu thương mại nho nhỏ như vậy, trái lại kinh động đến phu nhân Cố dẫn cô theo ra ngoài chứ.

Còn có người ở bên cạnh bọn họ đây.

Thẩm Mộ Ngạn sẽ tới, bọn họ cũng hết sức kinh ngạc cùng hiếu kỳ.

Mọi người đều biết, sân nhà của người đứng đầu Thẩm thị này là ở thành phố S. Thành Bắc tuy có chi nhánh của nhà họ Thẩm, nhưng so với trụ sở chính ở bên thành phố S kia mà nói, thật sự là có chút nhỏ bé không đáng kể.

Mà ấn tượng Thẩm Mộ Ngạn cho bọn họ trước đây, cũng là kiểu kiêu căng lạnh lùng, không ai bì nổi.

Mặc dù trước giờ cậu ta chưa từng thực sự làm gì, nhưng mọi người đều nhìn ra được, người thanh niên này thật không quá hào hứng qua lại với bọn họ.

Ngẫu nhiên gặp gỡ ở những buổi xã giao, cậu ta cũng là vội vàng tới lại vội vàng đi, căn bản không cho người khác cơ hội tiếp cận hay lấy lòng.

Nhưng hôm nay cậu ta lại nhận lời mời của nhà họ Mạnh, hơn nữa lúc bọn họ gặp cậu ta ở cửa ra vào, cậu ta cũng lễ phép đứng lại trả lời, cũng không gấp gáp giống như trước đây nữa.

Cái này hiển nhiên là khiến bọn họ đã thấp thỏm vì được chú ý lại rối như tơ vò.

Mà lòng rối như tơ vò còn có đại tiểu thư Cố đang đứng dưới bậc thềm chuẩn bị đi vào câu lạc bộ.

Cô thật sự không thể tin lời nói nhảm của tên đàn ông xấu xa này nữa, cái gì mà tăng ca làm việc, cái này gọi là tăng ca làm việc sao?!

Cố Phán thầm tức giận, muốn lấy điện thoại ra gửi cho đối phương một tin nhắn chất vấn.

Nhưng mới lôi điện thoại từ trong xách tay ra, bà nội Cố đã ở bên cạnh âm thầm nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở: "Nên đi vào rồi, không được luôn nghĩ đến chuyện nghịch điện thoại."

"..." Cố Phán không còn cách nào khác, chỉ có thể lại bỏ điện thoại vào túi, trong quá trình đó ánh mắt mang theo ý không tốt âm thầm trừng Thẩm Mộ Ngạn.

Người đàn ông đứng ở cửa câu lạc bộ vẫn luôn tỉnh bơ nhìn cô, cho nên tất cả động tác lén lút của cô gần như đều bị anh thu vào đáy mắt. Lúc này thấy cô theo bà nội Cố từng chút một đi lên bậc thềm, anh chủ động lùi sang bên cạnh hai bước, như là muốn nhường đường cho bọn họ vậy.

Những người đang vây quanh anh thấy thế, cũng đều rối rít đứng sang bên cạnh.

Bà nội Cố trước nay dù là ở bất kỳ trường hợp nào đều được đối đãi như vậy. Lúc này bà cũng không quá bất ngờ với phản ứng của mọi người, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu, rồi muốn mang theo Cố Phán đi vào.

Đại tiểu thư Cố lúc này đang bừng bừng lửa giận, mặc dù ở bên cạnh bà nội trên mặt cô là kiềm chế cùng nhẫn nhịn, nhưng lúc đi ngang qua bên cạnh người đàn ông kia, vẫn không nhịn được muốn làm chút gì đó.

Lúc đi sát qua vai, cô nâng mí mắt liếc anh một cái, sau đó giẫm trên gót giày cao gót, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, đạp một cước về phía chân phải của anh.

Chỉ có điều trình độ đi giày cao gót của đại tiểu thư Cố không quá thuần thục, trình độ đá người cũng không thuần thục lắm, muốn hung hăng giẫm một cái khiến cho đối phương bị đau, kết quả còn chưa dùng sức thì bản thân đã mất thăng bằng trước, đột nhiên lảo đảo hướng về phía trước.

Cơ thể nghiêng về trước, lúc mắt thấy sắp ngã sấp xuống, sau lưng đột nhiên có người nhanh chóng đỡ lấy cánh tay Cố Phán.

Lòng bàn tay người kia ấm áp lại khiến người ta an tâm, thoáng chốc, sau lưng vang lên âm sắc trầm thấp lạnh lùng mà Cố Phán quen thuộc.

"Cẩn thận."

Mặc dù chỉ có hai chữ đơn giản, nhưng lại đủ để cho những người ở bên cạnh kia chấn động.

Thật ra vừa rồi, lúc Cố Phán sắp ngã sấp xuống, bọn họ không phải không chú ý tới, chẳng qua cô gái nhà người ta mong manh dễ vỡ, bọn họ thực sự không dám tùy tiện đi lên đỡ.

Mà bên phía Thẩm Mộ Ngạn...

Nếu bọn họ nhớ không nhầm, hình như trong giới thượng lưu đã từng có tin đồn, thành phố S có cô tiểu thư của một gia đình rất giàu có, trong một bữa tiệc đã cố ý nhào vào trong ngực cậu ta, nhưng bị cậu ta nghiêm mặt tránh đi.

Sau đó cô tiểu thư kia ngã xuống vô cùng thê thảm, ngồi dưới đất khóc lóc chất vấn Thẩm Mộ Ngạn, vì sao không đón lấy cô ta?

Người đàn ông này lúc ấy đã trả lời thế nào? À, đúng rồi, cậu ta nói mình có bệnh thích sạch sẽ.

Thế nào mà, hai năm không gặp, bệnh thích sạch sẽ đã chữa khỏi rồi sao?

Cô gái nhỏ nhà người ta chỉ bổ nhào về phía trước một chút, có quan hệ gì với cậu ta đâu, sao cậu ta lại khẩn trương như vậy, lập tức ra tay kéo lại?

Trong lòng tất cả mọi người đều lấp đầy nghi ngờ cùng kinh ngạc.

Mà vừa rồi bà nội Cố đi ở phía trước, cũng không chính mắt thấy chuyện xảy ra, chẳng qua quay đầu nhìn thấy dáng vẻ cháu gái khó khăn lắm mới đứng vững, đại khái cũng đoán được là có chuyện gì.

Bà chưa từng gặp qua Thẩm Mộ Ngạn, không biết người trẻ tuổi này là ai, nhưng lúc này cũng thoáng đánh giá anh một chút.

Ở trước mặt mấy người lớn tuổi, người thanh niên có vẻ vô cùng trẻ. Ăn mặc cũng rất nghiêm chỉnh, dường như rất coi trọng trường hợp lần này vậy.

Người sống đến tuổi tác nhất định, đối với diện mạo bên ngoài sẽ không quá để ý nữa. Bà nội Cố cũng thế, lúc này bà nhìn Thẩm Mộ Ngạn, cũng là đánh giá khí thế quanh người cùng tướng mạo của người trẻ tuổi này.

Không thể không nói, trước mắt người này đúng là người nổi bật trong số những người cùng thế hệ, bà nội Cố từng gặp qua rất nhiều cậu ấm trong các gia đình có thế lực, đa số đều không bằng anh.

Phảng phất như sự cao quý cùng khí thế khiến cho không người nào có thể khinh thường của người thanh niên này, là toát ra từ trong xương tủy mà không cần bất kỳ cố gắng nào.

Trong ánh mắt của bà nội Cố nhiều thêm mấy phần tán thưởng, chẳng qua khi nhìn đến động tác đỡ lấy cánh tay Cố Phán của Thẩm Mộ Ngạn vẫn lần lữa chưa buông ra, bà hơi nhíu mày.

"Phán Phán, mau cảm ơn ngài ấy đi."

Cố Phán cảm thấy mình thật sự là có khổ mà không nói ra được, rõ ràng nên sửa chữa anh! Hiện tại kết quả trái lại còn phải cúi đầu trước anh!

Nhưng lời của bà nội, cô lại không thể không nghe.

Sau một thoáng im lặng, cô không cam tâm cụp mắt xuống nói câu "Cảm ơn" với Thẩm Mộ Ngạn, cuối cùng, còn vặn vẹo cánh tay của mình, ra hiệu anh buông tay.

Bàn tay của người đàn ông trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng lại lịch sự tao nhã, ở dưới ánh đèn trong suốt, giống hệt như tác phẩm nghệ thuật cao cấp, vẫn một mực nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ.

Chỉ chốc lát, ngón trỏ giấu ở phía dưới hơi hơi nhúc nhích, đầu ngón tay cùng móng tay nhẹ nhàng xẹt qua làn da của cô, lực không lớn, nhưng lại có thể khiến cô cảm giác được rõ ràng.

Như đang ám chỉ gì đó, cũng lại như đang ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, im lặng cảnh cáo cô.

Sau cùng, anh thản nhiên liếc cô một cái rồi thả tay ra.

Cố Phán thầm hừ một tiếng, không nhìn anh nữa, cũng không thèm để ý tới động tác mờ ám của anh. Cô kéo bà nội, quay người đi vào bên trong câu lạc bộ.

-

Nhà họ Mạnh tổ chức buổi tiệc rượu lần này, nói thật, chưa từng nghĩ sẽ có nhiều người tới như vậy.

Ít nhất là không ngờ hai nhà Thẩm Cố đều sẽ nể tình như thế.

Nhà họ Cố tuy không phái người có tiếng nói trên thương trường là Cố An Nam hay chủ tịch Cố, nhưng ít ra đến đây là phu nhân nhà họ Cố.

Mà nhà họ Thẩm thì sao, càng là không tầm thường, người nắm quyền trẻ tuổi kia thế mà tự mình tới tham dự.

Cái này khiến cho người nhà họ Mạnh sao có thể không vui.

Lúc này bà nội Cố mang theo Cố Phán đi vào đại sảnh của bữa tiệc, khách khứa đi qua đi lại liền sôi nổi ném ánh mắt hiếu kỳ cùng dò xét về phía hai người họ.

Tuy số lần Cố Phán tham dự yến hội kiểu này không nhiều, nhưng kiểu cách nên có của thiên kim tiểu thư con nhà danh giá cùng phản ứng xã giao, cô cũng không thiếu.

Đối diện với ánh mắt của mọi người, cô cũng hết sức thản nhiên, đi theo bên cạnh bà nội, bước đi ngay ngắn đâu ra đấy, từng chút một hướng về phía trước.

Bên phía nhà họ Mạnh lập tức phái bà Mạnh tới tiếp đón hai người.

Thật ra trước đó nhà họ Mạnh muốn để chủ tịch Mạnh tới chào hỏi, nhưng dù sao cũng là khách nữ, bà Mạnh đi qua càng dễ nói chuyện hơn một chút.

Sau khi bà Mạnh lại gần thì liên tục hỏi thăm sức khỏe bà nội Cố, trước kia hai người từng có mấy lần gặp gỡ, nói mấy lời xã giao, bà Mạnh và bà nội Cố cũng coi như là người quen.

Cho nên lúc này bà Mạnh nhìn như hết sức quen thuộc, cười quan sát Cố Phán, sau đó hỏi bà nội Cố --

"Xin hỏi, cô gái này là ai vậy? Tôi nhìn khí chất cùng với dáng dấp nhỏ nhắn này giống bà khi còn trẻ lắm, là cô cháu gái bảo bối mà bà và ông Cố vẫn luôn giấu ở trong nhà không chịu mang ra ngoài đó phải không."

Lời này bà Mạnh nói thật sự là giả dối, nhưng lại khiến người ta không bới ra được bất kỳ khuyết điểm nào.

Bà ta kém bà nội Cố hơn hai mươi tuổi, cho dù lúc còn trẻ từng có giai đoạn làm bạn với nhau, cũng không nhất định thật sự nhìn thấy dáng vẻ trước kia của người ta. Huống hồ bọn họ còn không quen thuộc như vậy.

Thế nhưng bà ta làm nền như này, lại là để khen Cố Phán.

Nếu lên tiếng phản bác, rõ ràng cũng thật sự là quá đáng. Cho nên bà nội Cố không quá để ý, thái độ đáp lại cũng hết sức khách sáo --

"Cô quá khen rồi, có điều đây đúng là con quỷ nhỏ ngịch ngợm nhà tôi, trước đây không mang theo con bé ra ngoài, là sợ nó ở bên ngoài gây chuyện khiến tôi mất mặt."

Nói thì là nói như thế, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, lúc bà nội Cố nhìn về phía Cố Phán, trong ánh mắt là biết bao yêu thương cùng cưng chiều.

Bà Mạnh vừa thấy mình đoán đúng rồi, thái độ và giọng điệu càng thêm thân thiện. Còn cười nhẹ nhàng nói với Cố Phán hai câu, giữa chừng còn nhắc tới con trai mình, ý đồ hết sức rõ ràng.

Cố Phán chỉ lễ phép đáp lại, nhưng thái độ vẫn luôn nhàn nhạt, trưng ra rất đầy đủ kiểu cách của con nhà giàu.

Mấy người ở bên này trò chuyện, cách đó không xa lúc này xuất hiện một chút tiếng ồn ào. Bà Mạnh quay đầu lại, thì thấy chồng mình đang dẫn theo nhóm bạn hợp tác làm ăn đi về phía bên này.

Mà lúc này Thẩm Mộ Ngạn đang đứng ở giữa bọn họ, dung mạo khí chất đều tương đối nổi trội.

Vừa rồi lúc chủ tịch Mạnh đi lên đón tiếp Thẩm Mộ Ngạn, vẫn luôn nhiệt tình trò chuyện cùng anh. Mấy người bạn cũ ở bên cạnh biết ông ta có ý muốn hợp tác với Thẩm thị, cũng đều ở một bên lên tiếng trợ giúp.

Chẳng qua vẻ mặt của Thẩm Mộ Ngạn vẫn luôn nhạt nhẽo, như là không có hứng thú lắm.

Mãi đến khi vị phu nhân nhà họ Cố kia mang theo cháu gái xuất hiện, vị tổng giám đốc Thẩm đối với cái gì cũng đều hờ hững kia, dường như đã liếc một cái về hướng bên đó.

Chủ tịch Mạnh xem như là người từng trải, gia sản không tính là giàu có, nhưng tất cả đều là dựa vào hai bàn tay trắng làm nên. Lăn lộn ở trên thương trường lâu như vậy, đạo lý đối nhân xử thế cùng sức quan sát không phải là thứ người bình thường có thể so sánh được.

Chỉ liếc mắt một cái, chủ tịch Mạnh đã nhìn ra một ít manh mối, cho nên lấy danh nghĩa giới thiệu vợ mình, vội vàng dẫn người đi về hướng bên này.

Sau khi đứng lại, trông thấy phu nhân nhà họ Cố, chủ tịch Mạnh kia còn tỏ vẻ như rất bất ngờ, rất thấp thỏm vì được chú ý, cuống quýt chủ động chào hỏi --

"Phu nhân tới thế mà cũng không ai cho tôi biết, thật là, may mà ánh mắt của bà nhà tôi tốt, qua đây thay tôi tiếp đón. Có chỗ chưa chu toàn, mong rằng phu nhân rộng lòng bỏ qua cho."

Cố Phán cảm thấy mấy lời xã giao này quá giả dối, thật sự là nghe không vào, cô nâng mắt nhìn Thẩm Mộ Ngạn ở đối diện, đang nghĩ có nên tìm cơ hội lén chuồn đi hay không, chủ tịch Mạnh kia đột nhiên kéo chủ đề tới trên người cô.

"Tiểu thư đây là?"

Bà nội Cố mỉm cười, chưa nói gì, bà Mạnh ở một bên đã trả lời trước thay bà: "Cô bé này chính là cháu gái của phu nhân đây và chủ tịch Cố."

Bà nội Cố gật đầu, sờ lên đỉnh đầu Cố Phán, "Phải, đây là cháu gái tôi, Cố Phán."

Thật ra chủ tịch Mạnh kia đã gần như đoán được thân phận của Cố Phán rồi, nhưng lúc này có được câu trả lời khẳng định của phu nhân nhân họ Cố, ông ta vẫn là vờ làm ra vẻ vừa kinh ngạc vừa tán thưởng --

"Tôi đã nói mà, khí chất của cô Cố và phu nhân thế này, khẳng định thân phận cũng không đơn giản, ha ha." Chủ tịch Mạnh nói xong, vội vàng quay người làm chính sự.

"Nào, tổng giám đốc Thẩm, để tôi giới thiệu với cậu." Ông ta không để ý tới ánh mắt thoáng bất ngờ của những người chung quanh, trực tiếp đứng ở giữa Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán, trước tiên chỉ về hướng bà nội Cố, "Vị này đây, là phu nhân của chủ tịch Cố của Cố thị."

Tiếp đó, lại cười cười, chỉ về phía Cố Phán, "Vị này chắc hẳn vừa rồi cậu cũng nghe thấy rồi, là cháu gái của chủ tịch Cố và phu nhân, cô Cố Phán."

Thay Thẩm Mộ Ngạn giới thiệu xong, lại hướng về phía bà nội Cố mở lời: "Phu nhân, vị này là tổng giám đốc hiện tại của Thẩm thị, Thẩm Mộ Ngạn."

Nhóm bạn đi theo bên cạnh chủ tịch Mạnh lúc này đều vô cùng kinh ngạc.

Trong giới ai mà không biết Thẩm Mộ Ngạn không thích việc xã giao không cần thiết chứ? Hơn nữa còn là giới thiệu phu nhân và tiểu thư của gia đình giàu có, đây rõ ràng không phải chuyện cần thiết mà.

Sao chủ tịch Mạnh ngày thường là một người nhìn rất khôn khéo, lúc này lại đột nhiên hồ đồ như vậy chứ.

Vị tổng giám đốc Thẩm này lại có tiếng là không nể mặt, bọn họ xem lát nữa nếu vị này lạnh mặt, thì chủ tịch Mạnh làm sao thu dọn.

Nhưng ai cũng không ngờ được, một giây sau, người đàn ông vẫn một mực im lặng đứng ở bên cạnh, bỗng nhiên chậm rãi vươn tay phải của mình ra.

Hoàn toàn khác hẳn thái độ người ngồi tít trên cao lúc bình thường, giờ phút này người nắm quyền trẻ tuổi của nhà họ Thẩm này thật giống như khi lớp người trẻ bình thường nhìn thấy bậc bề trên, có lễ phép cũng có cung kính.

"Chào bà, cháu là Thẩm Mộ Ngạn."

Không có bất kỳ danh xưng gì ở trước, không có bất kỳ sự cường điệu thân phận quá mức nào, chỉ rất đơn giản báo tên của mình.

Bà nội Cố vừa rồi ở cửa câu lạc bộ đã có ấn tượng với Thẩm Mộ Ngạn, giờ nhìn thấy người thanh niên này đối với một quý bà xa lạ như mình cũng khiêm nhường, lễ độ như vậy, thiện cảm trong lòng từ từ tăng lên.

"Chào cậu." Bà nội Cố cũng vươn tay phải của mình ra, nắm trở lại.

Sau khi hai người thả tay ra, Thẩm Mộ Ngạn lại yên lặng nhìn về phía Cố Phán, cũng lịch sự lễ phép đưa tay qua.

"Cô Cố, xin chào."

Cố Phán thật sự là phục thái độ giả vờ giả vịt của người đàn ông này rồi, đồng thời cô cũng biết vì sao tên xấu xa này giấu cô chuyện anh cũng đến đây dự tiệc.

Rõ ràng anh đã sớm có âm mưu mà!

E rằng lúc ấy ở trên xe, khi cô và Đổng Thiện Thiện nhắc tới chuyện buổi tiệc, anh đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.

Cô còn cho là bản thân che giấu rất tốt, kết quả rốt cuộc lại vẫn giống như con thú đang giãy dụa trong cái lồng của người thợ săn, một chút khả năng chạy thoát cũng không có.

Giờ còn giả bộ điềm đạm, lễ phép như thế, hiển nhiên cũng là muốn chiếm được ấn tượng tốt của bà nội thôi.

Cô không cho anh cơ hội đến nhà họ Cố thăm hỏi, tên xấu xa này lại tự mình tạo ra cơ hội!

Cố Phán âm thầm trợn mắt khinh thường, trong lòng bừng bừng lửa giận, như là không nhìn thấy bàn tay Thẩm Mộ Ngạn vươn ra, cô thoáng dựa vào gần bên bà nội, hai tay đều nắm lấy cánh tay của bà.

Người ở xung quanh cũng có chút ngoài ý muốn, bà nội Cố cũng hơi hơi nhíu mày, vừa định nhỏ giọng quở trách cháu gái không được tùy hứng không lễ phép, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nữ nũng nịu.

"Bà nội, Phán Phán, hóa ra hai người ở đây ạ."

Cả đám người quay người lại, thì thấy Cố Hi mặc một cái váy dài màu rượu sâm-panh đang lắc lư vòng eo thon đi tới.

So sánh với vẻ xinh đẹp diễm lệ của Cố Phán, Cố Hi nhiều lắm được cho là thanh tú, nhưng tối nay cũng không biết cô ta đụng trúng cái quỷ gì, ăn mặc gợi cảm lại lẳng lơ.

Lễ phục là kiểu chữ V khoét sâu, từ cổ mở đến phía trên bụng, đường cong khiêu gợi như ẩn như hiện trong không khí. Tuy có mái tóc xoăn dài xõa ngang vai che lại một chút, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân, ý vị của người con gái đẹp cũng đủ mười phần.

Cô ta chậm rãi đi qua bên này, mùi thơm tràn ra trên người cũng lập tức truyền đến, bà nội Cố âm thầm nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì ở trước mặt mọi người.

Người ở chỗ này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút hiểu biết về chuyện của nhà họ Cố.

Bọn họ biết chủ tịch Cố tổng cộng có hai người con trai, con trai thứ gặp sự cố mà qua đời, người con cả còn lại lại là cái thứ vô dụng chỉ biết đắm chìm trong chuyện tình cảm.

Lúc trước khi chủ tịch Cố trong tối ngoài sáng nói sau khi mình trăm tuổi, nhà họ Cố sẽ chỉ giao vào trong tay Cố An Nam thì bọn họ đã biết, nhà họ Cố đã vứt bỏ một nhà Cố Hi rồi.

Tuy không biết một nhà bọn họ lúc riêng tư là như thế nào ở chung với ông bà Cố, nhưng lúc này cô ta đột nhiên tới đây, còn đóng vai thân thiết như vậy, giống như thật sự là cháu gái ruột lớn lên bên cạnh bà nội Cố vậy, thật có hơi khiến cho người ta ngượng ngùng.

Bầu không khí trong khoảnh khắc đó đông cứng lại, vốn dĩ bà Mạnh đã bởi vì con gái mình dẫn Cố Hi này tới mà có phần không hài lòng, lúc này nhìn thấy cô ta không mời mà tới, đến chỗ này phá hư bầu không khí, bất mãn trong lòng càng thăng cấp đến chán ghét.

Thường thường phu nhân nhà giàu có máu mặt đều không coi trọng những đứa bé sinh ra „ngoài giá thú" kiểu này. Cho dù mẹ cô ta về sau được cưới hỏi đàng hoàng nhập vào hộ khẩu nhà họ Cố, nhưng bên chỗ ông bà chủ tịch Cố, cũng chưa từng được chấp nhận.

Chỉ riêng điểm này, bà Mạnh đã rất bội phục Cố Hi, tình huống thế này, cô ta lại còn dám chủ động tiến lên chào hỏi.

Người có mặt ở đây, lúc này đều làm như không nhìn thấy Cố Hi, không nói chuyện cũng không để ý tới cô ta.

Nhưng cảnh tượng này trước kia Cố Hi cũng thường gặp phải, cô ta đã sớm quen rồi.

Thấy thế, vẫn như cũ cười dịu dàng chủ động nói với bà nội Cố: "Bà nội, ban nãy nghe Viện Viện nhắc tới bà và Phán Phán cũng sẽ tới, cháu vẫn luôn chờ đấy. Cuối cùng cháu đợi được hai người rồi, cháu rất nhớ bà và em đó."

"..."

Bữa cơm ăn hôm qua, Cố Phán cũng muốn phun hết ra, cô thật sự bội phục, da mặt người phụ nữ này đến cùng là luyện thế nào mà thành trình độ ngày hôm nay chứ?

Rõ ràng đã sớm biết cô sẽ tới cùng bà nội, bây giờ lại làm ra vẻ rất kinh ngạc.

Bình thường rõ ràng cũng không thân với bọn họ lắm, giờ lại có thể làm ra vẻ thân thiết như vậy.

Cái công lực này cũng tôi luyện hoàn hảo quá rồi.

Bà nội Cố một mực im lặng, vẫn như cũ không có ý muốn đáp lại Cố Hi.

Không khí xung quanh một lần rơi vào cục diện quỷ dị, lúng túng hơn, mấy người đứng đối diện đều đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên xử lý thế nào.

Ý cười trên mặt Cố Hi vẫn rất nồng đậm, lúc này cũng chẳng có một chút xấu hổ nào, thấy bà nội và Cố Phán không để ý tới mình, thì tự mình đi lên, chủ động tự giới thiệu.

"Xin chào chủ tịch Mạnh, tôi là chị của Phán Phán, Cố Hi."

Cái tiếng Phán Phán này gọi đến thật sự là thân mật, người không hiểu tình hình, phỏng chừng đều sắp bị cô ta lừa gạt.

Chủ tịch Mạnh kia cũng có chút khó xử, lúc này ông ta đáp cũng không phải, không đáp cũng không phải, đợi đến sau cùng, thực sự không còn cách nào, lấy lệ nắm lấy bàn tay giơ ra của Cố Hi.

Ngay lập tức, bị bà Mạnh lườm cho một cái. Chủ tịch Mạnh cũng rất oan ức, cô gái này chủ động lấy lòng, nếu ông ta không để ý tới chút nào, chẳng phải tỏ vẻ bản thân quá mức hẹp hòi sao?

Có chủ tịch Mạnh mở đầu, mấy người phía sau cũng lần lượt bắt tay Cố Hi.

Đợi khi đứng lại ở trước mặt Thẩm Mộ Ngạn, Cố Hi âm thầm hít sâu một hơi, dường như trong nháy mắt đó, cả người như đứng dưới luồng sáng vậy, đã thấp thỏm lại hưng phấn.

Cô ta quá rõ mục đích bản thân hôm nay tới đây, cũng quá rõ người đàn ông này với bản thân mà nói có ý nghĩa thế nào.

Tất cả khinh thường, khuất nhục từng nhận được trước đây, tất cả đấu tranh cùng bất kham trong lòng, có lẽ sau ngày hôm nay, sẽ biến mất toàn bộ.

Chỉ cần người đàn ông này nhìn cô ta với con mắt khác, chỉ cần có anh ở sau lưng nâng đỡ cô ta, vậy tất cả những người đang ngồi đó, đều sẽ đối với cô ta từ khinh thường biến thành ngưỡng mộ.

Còn có Cố Phán!

Đại tiểu thư nhà họ Cố mà người người tán thưởng kia, về sau, cũng sẽ chỉ bị Cố Hi cô hung hăng giẫm ở dưới chân!

Chỉ cần vừa nghĩ đến những thứ này, là Cố Hi thật sự hưng phấn đến muốn hét lên.

Cô ta kiềm chế cảm xúc dưới đáy lòng, sóng mắt lưu chuyển phong tình, mỉm cười đưa tay về phía Thẩm Mộ Ngạn --

"Tổng giám đốc Thẩm, chào anh, em là Cố Hi."

Lần này cô ta không có thêm lời thừa thãi, chỉ giống như một người phụ nữ hướng về phía người đàn ông mà mình thầm ái mộ tự giới thiệu bản thân, vừa nhìn là mọi người đều hiểu là ý gì.

Trong lúc nhất thời, ngoài Cố Phán ra, tất cả mọi người đều âm thầm chờ phản ứng của Thẩm Mộ Ngạn.

Mà người đàn ông lại ngay cả một ánh mắt cũng không đảo qua, giọng thản nhiên đáp lại --

"Xin lỗi, bạn gái quản lý rất nghiêm, không cho phép tôi tiếp xúc với người khác phái."

"..." Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, đây... Vị tổng giám đốc của Thẩm thị này, có bạn gái rồi?!

Không đúng mà, vừa rồi không phải cậu ta còn chủ động bắt tay cô tiểu thư nhà họ Cố kia sao? Mặc dù cuối cùng con gái nhà người ta không để ý đến cậu ấy, nhưng cũng không phải giống như cậu ta nói lúc này, có bạn gái gì chứ!

Cố Hi ở đối diện cũng hoàn toàn không ngờ tới sẽ là kết quả này, cô ta cắn răng, hiển nhiên không muốn từ bỏ, cũng cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn là đang qua quýt với mình.

Thế nên cô ta vẫn như cũ thuận thế tiếp lời: "Vậy, tổng giám đốc Thẩm thật đúng là người đàn ông tốt, em cũng có hơi ghen tị với bạn gái của anh đấy."

Bà nội Cố nghe giọng điệu quái gở này của Cố Hi, thì rất khó chịu.

Bà không muốn ở chỗ này nữa, mùi nước hoa trên người Cố Hi cũng thực sự khiến người ta ngạt thở, im lặng giây lát, bà lên tiếng nói với bà Mạnh: "Cô Mạnh, tôi dẫn con bé nhà tôi qua bên kia ngồi một chút trước, lớn tuổi rồi, đứng lâu một chỗ thật sự là chịu không nổi giày vò thế này, thật xin lỗi."

Bà Mạnh liên tục lắc đầu, "Nào có, nào có, là tôi suy nghĩ không chu đáo, để tôi dẫn bà qua đó!"

Chủ tịch Mạnh cùng mấy người bạn của ông ta ở đối diện vừa nghe xong lời này, thì cũng lần lượt chào tạm biệt bà Cố. Mà Cố Hi cũng như là không để ý tới mấy chuyện trước đó, nghe xong lời của bà nội Cố thì mỉm cười nói với bà --

"Bà nội, bà đưa Phán Phán đi nghỉ ngơi đi, mấy bác bên này cháu thay bà tiếp chuyện."

Điệu bộ kia, hiển nhiên là chân chính xem mình làm người nhà họ Cố, cũng không có một chút xíu xấu hổ nào.

Bà nội Cố lạnh lùng liếc cô ta, trực tiếp xem cô ta như không khí, không thèm đếm xỉa tới. Sau đó bà mang theo Cố Phán, do bà Mạnh dẫn đường, đi đến khu nghỉ ngơi.

Sau khi Cố Phán quay người rời đi, ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn vẫn yên lặng dừng lại trên bóng lưng của cô, Cố Hi nhìn thấy hết thảy, cũng chỉ cảm thấy vị tổng giám đốc này của Thẩm thị cũng bị gương mặt kia của Cố Phán hấp dẫn.

Trong lúc nhất thời trong lòng oán hận, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể khẽ cắn môi, tiếp tục hướng về phía đám người kia dán mặt nóng của mình lên.

-

Bà Mạnh dẫn Cố Phán bọn họ đến khu nghỉ ngơi xong, bàn giao vài câu rồi lại vội vàng đi chiêu đãi khách khứa khác.

Bà nội Cố thấy bốn phía không có người quen nào khác, sắc mặt cũng không khống chế nổi nữa, xoạt một cái sa sầm lại.

"Bác cả của cháu cũng không biết cả ngày đều đang nghĩ cái gì, lại thả cái thứ này ra làm mất thể diện! Nếu không phải người ngoài ở đây quá nhiều, bà thật muốn dạy dỗ nó một trận!"

Tính tình của bà nội Cố thật ra rất nóng nảy, vừa rồi kiềm chế lại chưa bùng nổ đã là hiếm thấy.

Lúc này không có người khác ở đây, bà đương nhiên sẽ không nhịn nữa, không ngừng mắng cha của Cố Hi và Cố An Nam.

Bà thật sự cảm thấy mình sinh đứa con trai kia, còn không bằng sinh cái chày gỗ.

Lúc trẻ bị một người phụ nữ giở trò nên không thích con trai ruột của mình coi như xong, giờ lại còn để mặc cho cái thứ mất mặt như thế đi ra ngoài.

Cũng may mà lão già nhà họ đã sớm nói với bên ngoài, một nhà Cố Hi và nhà họ Cố không có bất kỳ quan hệ gì. Không thì thanh danh bao nhiêu năm nay của nhà họ Cố bọn họ, ngày hôm nay phỏng chừng bị hủy trong tay đứa con gái kia rồi.

Bà nội Cố càng nghĩ càng giận, lập tức nói với Cố Phán: "Đợi sau khi trở về, phải để ông nội cháu lại hung hăng dạy dỗ bác cháu một trận! Rốt cuộc giáo dục con gái thế nào! Bà thật sắp bị bác cháu làm cho tức chết rồi!"

Cố Phán hoàn toàn không có chút cảm thông nào, mục đích của Cố Hi hôm nay, cô đại khái cũng đoán được một chút, nhưng cô ta thực sự làm quá mức, dáng vẻ phong tình vạn chủng kia, như là sợ người khác không nhìn ra vậy.

May mà người ở chỗ này phần lớn đều biết nhà họ Cố bọn họ đã xảy ra chuyện gì, bằng không thì thật để người không biết chuyện nhìn thấy, phỏng chừng còn muốn thầm cười nhạo nề nếp nhà họ Cố bọn họ có vấn đề đấy.

Chẳng qua tuy Cố Phán có đề phòng, nhưng lại không ngờ rằng, Cố Hi thật đúng là có hứng thú lớn như vậy với Thẩm Mộ Ngạn.

Vừa nghĩ đến đây, thì trong lòng đại tiểu thư Cố rất không thoải mái, đồ của cô bị người ngấp nghé cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu, huống chi là người đàn ông của cô.

Thoáng đảo mắt về phía bên kia, đột nhiên lại phát hiện người đàn ông vốn còn đứng ở giữa đại sảnh, lúc này đang đi lên lầu.

Mà cách không xa sau lưng anh, là Cố Hi đang theo khá sát.

Cố Phán nhịn không được, cau mày đứng dậy, nói với bà nội một câu --

"Bà nội, cháu đi nhà vệ sinh."

-

Thẩm Mộ Ngạn yên tĩnh đứng ở trước bồn rửa tay vươn tay về trước.

So với đại sảnh ở dưới, tầng hai gần như không có người nào.

Anh lau sạch sẽ nước đọng trên tay xong thì vững bước quay người đi ra ngoài.

Mới bước ra cửa phòng rửa tay, đã nhìn thấy Cố Hi vẫn một mực canh ở bên ngoài.

Trước đó, người ở dưới lầu rất đông, cảm xúc của Cố Hi không có thay đổi quá nhiều. Nhưng giờ đơn độc đứng chung một chỗ với người đàn ông này, cô ta không tự chủ được có chút căng thẳng.

Thực sự không thể trách cô ta, muốn trách cũng chỉ có thể trách khí thế của người đàn ông này quá mức mạnh mẽ, phụ nữ bình thường đơn độc gặp phải anh, khẳng định cũng sẽ không bình tĩnh được.

Im lặng giây lát, cô ta tươi cười hướng về phía Thẩm Mộ Ngạn.

Một chút tóc dài vốn dĩ che ở phía trước lúc này đều bị Cố Hi đưa ra sau lưng, cảnh xuân như ẩn như hiện trước người càng thêm rõ ràng, hình như cô ta vừa trang điểm lại, đôi môi nhìn còn muốn mềm mại đỏ tươi hơn lúc ở dưới lầu.

Cố Hi cực kỳ lẳng lơ tiến lên trước, như không xương, trực tiếp "Trẹo chân" một cái bổ nhào vào trong ngực Thẩm Mộ Ngạn.

"Tổng giám đốc Thẩm..."

Giọng nói cũng nũng nịu, phỏng chừng đổi lại người đàn ông khác, chắc chắn là không từ chối được báu vật như thế.

Nhưng Thẩm Mộ Ngạn lại giống như không nghe thấy cũng không nhìn thấy, thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi khẽ tránh sang bên cạnh, lập tức khiến người phụ nữ kia vồ hụt, cô ta vội vàng tự chống lên tường mới khó khăn lắm ổn định lại.

Cố Hi cắn cắn môi, cảm giác đau nhói truyền đến từ dưới chân cũng có hơi khiến cô ta tỉnh táo lại.

Tính mục đích của cô ta vừa rồi quá mạnh, bản thân quá muốn thành công, nhưng lại quên mất, người đàn ông này căn bản khác đàn ông bình thường, trên người anh cũng hoàn toàn không có thói hư tật xấu của đàn ông bình thường.

Tính toán mà bản thân muốn dùng, có lẽ sẽ không có hiệu quả.

Nghĩ tới đây, Cố Hi hung hăng cắn môi, vịn tường, điều chỉnh biểu cảm, chậm rãi xoay người lại.

"Tổng giám đốc Thẩm, xin lỗi, vừa rồi em không đứng vững, khiến anh phiền toái rồi."

Thẩm Mộ Ngạn căn bản không muốn để ý đến cô ta, cất bước quay người muốn đi, nhưng Cố Hi nào chịu bỏ qua cơ hội lần này, khập khiễng đi theo sau lưng anh, vội vàng nói: "Tổng giám đốc Thẩm! Có lẽ anh không biết em, nhưng em là giám đốc của công ty chi nhánh Cố thị, trước đó không lâu mới cùng có hợp tác với tổng công ty của Thẩm thị!"

Lời này cũng không thể đổi lấy một chút chần chờ của Thẩm Mộ Ngạn, về sau Cố Hi có chút sốt ruột, ngẫm nghĩ lại, buột miệng lại nói một câu --

"Em còn là „Tiểu thư Cố"!"

Giọng Cố Hi không xem là lớn, nhưng giọng điệu rất gấp, đủ để chứng minh tâm trạng cô ta giờ phút này có bao nhiêu nôn nóng.

Mà một giây sau, người đàn ông vốn lạnh lùng không muốn dừng lại vì cô ta, lại chậm rãi ngừng lại không tiếp tục đi về phía trước nữa.

Chỉ thấy anh xoay người, rốt cuộc nhìn thẳng vào cô ta.

"Cô nói cô là „Tiểu thư Cố"?"

Cố Hi mừng rỡ trong lòng, cho là biện pháp của mình có hiệu quả.

Quả nhiên! Quả nhiên lựa chọn trước đó của cô ta là chính xác! Người đàn ông này mặc dù không gần nữ sắc, nhưng lại là một người cực kỳ cuồng công việc.

Trước đây anh còn từng tự tay dẫn dắt một công ty giải trí, khẳng định có ấn tượng rất sâu với „tiểu thư Cố", người sáng tác thần bí trong giới giải trí kia.

Giờ Cố Hi tuyên bố mình là „tiểu thư Cố", anh nhất định sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt khác!

Mặc dù trước kia cô ta vẫn luôn chán ghét Cố Phán từ phương diện nào cũng đều muốn đè bẹp cô ta, nhưng lúc này Cố Hi lại không khỏi có chút cảm kích Cố Phán.

Nếu như không phải Cố Phán chế tạo ra cái thân phận thần bí này, vậy bây giờ có lẽ cô ta cũng không có khả năng đứng ở chỗ này.

Vừa nghĩ tới chính mình có thể sắp có cơ hội tiếp cận anh, Cố Hi hưng phấn đến tóc cũng có chút tê tê.

Cô ta không để ý mắt cá chân đau đớn, khập khiễng lại vội vàng đi hai bước về bên phía Thẩm Mộ Ngạn, sau khi đứng lại, một lần nữa giương lên một nụ cười mỉm tự nhiên, đúng mực.

"Tổng giám đốc Thẩm, để em tự giới thiệu lần nữa nhé, ngoại trừ là giám đốc của công ty chi nhánh của Cố thị, em còn là người sáng tác ca khúc, Tiểu thư Cố."

Cô ta một lần nữa vươn tay về phía Thẩm Mộ Ngạn, trong lòng cũng bắt đầu chắc chắn lần này người đàn ông này nhất định sẽ cho mình thể diện. Dù sao tên tuổi của Tiểu thư Cố ở đây, lại mới phá lệ viết ca khúc quảng bá cho Thẩm thị, cô ta không tin người đàn ông này sẽ vẫn đối xử với mình lạnh như băng.

Nhưng nào ngờ, Thẩm Mộ Ngạn lại vẫn chỉ bình tĩnh nhìn lướt qua tay cô ta, chỉ chốc lát, mở miệng hỏi: "Cho nên là? Mục đích mà tiểu thư Cố gọi tôi lại là gì?"

Cố Hi ngơ ngác, không nghĩ đến người đàn ông này sẽ không hiểu phong tình lại trực tiếp như vậy.

Mục đích cô ta gọi anh lại còn chưa rõ ràng sao?

Một người phụ nữ, trong tối ngoài sáng vẫn luôn muốn tiếp cận một người đàn ông, lẽ nào anh sẽ không biết cô ta có ý gì?

Cố Hi nhịn một chút, người đứng đầu nhà họ Thẩm này đã thích thẳng thắn như vậy, cô ta cũng dứt khoát trực tiếp một chút thôi.

Thế là cô ta lại hơi kéo khóe miệng xuống, nói với anh: "Nghe nói tổng giám đốc Thẩm lần này về nước, có ý muốn kết thông gia cùng gia tộc khác?"

Không đợi Thẩm Mộ Ngạn nói gì, Cố Hi lập tức tự ném ra điều kiện của mình: "Anh nên biết, cha tôi là con trai độc nhất của chủ tịch Cố, tuy nói hiện tại quan hệ của hai người họ huyên náo có chút căng thẳng, nhưng từ xưa đến nay, giữa người thân thì đều là đánh gãy xương còn liền gân, huống chi là cha con.

Mặc dù bây giờ ông nội nói sẽ không để cho cha tôi xen vào Cố thị nữa, nhưng ai có thể biết tương lai sẽ là thế nào đâu? Mấy năm trước cha tôi cũng có chút tức giận, cho nên một mực không lui tới bên kia. Nhưng Tết Trung thu mấy ngày trước, cha được tôi khuyên đã đi nhà cũ thăm ông bà nội."

Nói đến đây, trong đầu Cố Hi phút chốc nhớ đến đãi ngộ mà cô ta và cha mình nhận được lúc ở nhà cũ nhà họ Cố. Trong lúc nhất thời, giọng nói có phần kẹt lại trong cổ họng.

Cô ta điều chỉnh một lát, lại chậm rãi nói: "Ngoài miệng ông nội và bà nội không nói, nhưng trên thực tế lại nhớ cha tôi vô cùng. Tôi tin, chỉ cần đợi ít ngày, cha tôi sẽ lập tức trở lại tổng công ty của Cố thị, đến lúc đó có lẽ ngay cả vị trí của Cố An Nam anh trai tôi, cũng phải nhường lại.

Vừa rồi tôi cũng đã nói qua, công ty con nhà chúng tôi trước mắt có hợp tác cùng Thẩm thị, nếu tổng giám đốc Thẩm có ý, lần hợp tác này có thể chỉ là một sự khởi đầu. Về sau một khi cha tôi trở lại nhà họ Cố, vậy trên cơ bản Cố thị sẽ nằm trong tay chúng tôi rồi.

Tổng giám đốc Thẩm là một thương nhân rất xuất sắc, chắc hẳn hiểu ý tôi nói là gì?"

Cố Hi cảm thấy mình cho ám chỉ đã đủ rõ ràng rồi, một khi Cố thị trở lại trong tay nhà bọn họ, đây còn không phải là cô ta nói cái gì thì là cái đó sao? Cha cô ta thương cô ta như vậy, chỉ cần cô ta nói một tiếng, vậy coi như đem Cố thị phát triển thành chi nhánh của nhà họ Thẩm, cũng là có khả năng.

Cố Hi không có bất kỳ tình cảm gì với nhà họ Cố, giờ cô ta chỉ muốn dùng điều kiện đã có, bắt lấy thứ cô ta muốn bắt.

Mà người đàn ông trước mắt này, chính là người cô ta như phát điên muốn nắm trong tay.

Thẩm Mộ Ngạn nghe xong lời cô ta, lần đầu tiên bật cười, nhưng băng giá nơi đáy mắt lại vẫn sít sao bao phủ phía trên con ngươi.

"Sau này Thẩm thị và Cố thị sẽ có hợp tác hay không, tạm thời tôi không thể đoán trước, nhưng lần hợp tác này, có lẽ phải để tiểu thư Cố thất vọng rồi."

Cố Hi khẽ giật mình, "Tổng giám đốc Thẩm, anh có ý gì?"

"Không ai nói cho cô biết sao? Công ty chúng tôi đã phát hiện một vấn đề lớn trong dự án mới, hôm qua đã ngừng theo vào, đầu tư đã muốn đưa vào cũng rút lại toàn bộ rồi."

Thẩm Mộ Ngạn chậm rãi lên tiếng, giọng hờ hững đáp lại Cố Hi, đem chuyện làm ăn này nói như một việc chẳng hề liên quan.

Mà so sánh với anh, Cố Hi phản ứng lớn hơn nhiều.

Cái gì gọi là có vấn đề lớn? Cái gì gọi là rút toàn bộ đầu tư về?

Cô ta đã bảo người của công ty đổ tiền vào đồng thời vẫn luôn thêm kinh phí vào trong dự án, cô ta gần như ném vào hơn phân nửa sức người sức của của công ty, hiện tại lại bị người đàn ông này nói ra nhẹ như mây gió như vậy?!

"Không thể nào, không thể nào..."

Cố Hi giống như hoàn toàn không tiếp nhận nổi, nhanh chóng lấy điện thoại ra, muốn xác nhận cùng người phía dưới.

Bên kia nghe điện thoại rất nhanh, không đợi Cố Hi mở miệng, đã vội vã nói với cô ta: "Giám đốc Cố, làm sao bây giờ đây, chúng ta..."

Theo đó, sắc mặt Cố Hi càng ngày càng kém, khuôn mặt vốn được bôi một tầng phấn trang điểm rất dày, lúc này giống hệt người chết không có sức sống.

Phút chốc, bàn tay cô ta mất lực, điện thoại cầm bên tai theo tiếng rơi xuống đất, vang lên một tiếng "cạch", giống như mộng đẹp của Cố Hi vậy, cùng nhau vỡ nát.

"Sao có thể như vậy... Sao có thể như vậy..."

Cố Hi vẫn có phần không dám tin, cô ta lúc này vẫn chưa hướng nghi ngờ lên người Thẩm Mộ Ngạn, chỉ một lòng nghĩ bản thân trước đó sơ sẩy, mới dẫn đến lần này đầu tư thất bại.

Thế nhưng là vì sao chứ?! Vì sao?!

Rõ ràng cô ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, tìm hiểu cũng rất kỹ càng!

Lúc trao đổi với người phụ trách bên phía Thẩm thị, bọn họ cũng đã nói, đây là dự án hiếm có.

Một khi xúc tiến, vậy trong tương lai qua lại giữa Thẩm thị và công ty của bọn họ, nhất định sẽ nhiều hơn.

Khoảng thời gian này, mỗi ngày Cố Hi đều mơ sẽ tới gần Thẩm Mộ Ngạn, nhưng hôm nay vừa mới tiến gần được một bước, thì đột nhiên nói cho cô ta biết, mộng đã vỡ nát rồi?

Cái này khiến cô ta làm sao tiếp nhận được!

Thẩm Mộ Ngạn không có lòng dạ nào để ý tới người phụ nữ này ở đây thất hồn lạc phách, khóe mắt anh thoáng liếc qua phía rìa hành lang, sau khi nhìn thấy một bóng người nghiêng nghiêng kéo ra ở bên đó, lại thản nhiên lên tiếng --

"Còn có một việc, tôi hi vọng cô Cố có thể tự trọng một chút. Mặc dù „Tiểu thư Cố" ở trong giới giải trí có thân phận thần bí, nhưng cô ấy với tôi mà nói, lại không hề xa lạ."

Cố Hi vừa nghe lời này, thì trong lòng xẹt qua một sự bất an kỳ lạ.

Cô ta ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Ngạn.

"Anh... Anh biết tiểu thư Cố chính là Cố Phán?" Cô ta cắn răng, cảm xúc dần dần có hơi không khống chế nổi, "Anh với cô ta là quan hệ thế nào?"

"Cô Cố cho là thế nào?"

Thẩm Mộ Ngạn nói xong, bình tĩnh vươn tay về hướng hành lang bên kia, ánh mắt cũng thản nhiên liếc qua đó.

Chỉ chốc lát, anh lên tiếng với cô bé vẫn một mực nghe lén ở bên kia --

"Phán Phán, qua đây."

loading...

Danh sách chương: