Chap 32: "Đau"
Lâm Vỹ Dạ vô cùng lo lắng trở về phòng học lấy thuốc.
Vốn muốn tự mình đi xem Nam Thư, nhưng Anh Đức không cho, luôn miệng thúc giục nàng quay về phòng thi, không được chậm trễ.
Lâm Vỹ Dạ cũng không quá kiên trì, dặn dò vài câu rồi rời đi.
Anh Đức nhận được thuốc, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh.
Trên hành lang đột nhiên có một học sinh đi qua, hai người đối mặt, Anh Đức tránh sang một bên, đảm bảo cho hai người không va vào nhau. Không ngờ, người này lại không có ý muốn tránh, lại giống như cố tình dùng vai huých mạnh vào vai anh.
Xương cốt Anh Đức đau xót, tay mất khống chế, thuốc rơi xuống.
Không chờ anh thoát ra khỏi đau đớn, đã có một bàn tay xoè trước mặt anh - học sinh kia đã nhặt thuốc lên.
Anh Đức cảm thấy kì quái, lại nhìn đến học sinh tóc dài quá mắt, nghĩ đến lời đồn gần đây, cẩn thận suy nghĩ một chút, sắc mặt hơi biến, không đoán được đây là cô cố ý hay vô tình.
Nhận lấy thuốc, anh lễ phép nói "cảm ơn" rồi nhanh chóng dời đi.
Lan Ngọc vẫn đứng ở đó, đầu cũng không quay lại, nghe tiếng bước chân ngày càng xa...
Thuốc trị phỏng...?
Lúc nhặt thuốc lên, ba chữ kia bắt mắt đập vào mắt cô
Lan Ngọc bỗng nhiên bật cười, nhưng trong mắt lại không có nửa điểm vui vẻ, chỉ thấy hàn ý.
Hoá ra, người khác bị thương nàng cũng sẽ lo lắng!
-----
Buổi sáng khảo thí kết thúc, Lâm Vỹ Dạ thu thập tốt đồ dùng, đứng ở cửa phòng thi đợi Nam Thư
Mọi người đi gần hết Nam Thư mới ra khỏi, sắc mặt không quá tốt.
Nàng muốn cầm cặp sách của cô ấy, lại bị cô ấy né tránh.
Lâm Vỹ Dạ đoán, Nam Thư không vui có lẽ do sáng nay bị phỏng, cũng có thể là thi không được như mong muốn.
Chắc là nguyên nhân thứ hai rồi.
"Thật không thú vị." - Lâm Vỹ Dạ ra vẻ nói năng nhẹ nhàng, chỉ chỉ vết thương của Nam Thư: "Kì thi lần này chị bị thương, em có thắng cũng chẳng vẻ vang gì."
Lâm Vỹ Dạ nâng mi, rốt cuộc mới chịu nói chuyện: "Tại sao không nói là cho dù tao bị thương mà vẫn thắng, mày cực kì mất mặt."
Lâm Vỹ Dạ rung đùi đắc ý: "Chiều nay em nhất định sẽ thi thật tốt. Thua sao? Còn lâu!"
Nam Thư "hừ" một tiếng: "Mày nói nghe cũng oai thật, nếu tao mà không bị thương thì còn lâu mới đến lượt mày đắc ý."
Lâm Vỹ Dạ cười: "Người nào không biết mà nghe chúng ta nói chuyện còn tưởng chúng ta đang muốn tham gia thi đấu võ lâm đấy."
Nam Thư nghiêng mặt đi, một bên khoé miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Để ý không thấy Nam Thư tức giận, Lâm Vỹ Dạ mới nhẹ nhàng thở ra.
-------
Cả ngày khảo thí kết thúc, Lâm Vỹ Dạ quay lại phòng học của nhị ban, chờ đợi các đại biểu từng môn dặn dò vài thứ.
Xong xuôi, nàng thấy Lan Ngọc vẫn còn ngủ, do dự một lát, mới vỗ nhẹ vai cô vài cái: "Lan Ngọc, tan học..."
Không có phản ứng.
Nàng cong eo một chút, muốn nhìn rõ mặt của cô
Nhưng mặt cô giấu quá sâu, tóc che khuất nhìn không rõ.
Nàng ngồi thẳng dậy, chọc chọc bờ vai của cô
"Lan..."
Lâm Vỹ Dạ đột nhiên ngừng lại, đồng tử của nàng co lại, cả người có chút run rẩy.
Trên cánh tay thường ngày rắn chắc trắng trẻo, nay lại có một mảng đỏ thẫm, xuất hiện mấy cái bọng nước lớn nhỏ, nhìn sợ tới mức lông tơ trên người nàng cũng muốn dựng lên.
Là bị phỏng.
Vết thương của Nam Thư cũng không nghiêm trọng bằng của Lan Ngọc
"Lan Ngọc, mau tỉnh dậy..."
Nàng ra sức lắc cô
Lan Ngọc đầu khẽ động, rốt cuộc chịu ngẩng đầu.
Lâm Vỹ Dạ nhẹ nhàng cầm lấy tay Lan Ngọc nhìn kĩ, giọng nói đau xót: "Sao lại bị như vậy?"
Lan Ngọc nhàn nhạt mím môi, nhìn thấy trong mắt nàng là sốt ruột cùng đau lòng, cả người mới thả lỏng.
"Bị đổ nước sôi."
"Tại sao không chịu cẩn thận chút?"
Lâm Vỹ Dạ nhăn mặt, trong lòng thầm oán trách hệ thống cung cấp nước uống của nhà trường.
"Cậu đã xả qua nước lạnh chưa?"
Cô không trả lời câu hỏi đấy, chỉ nói: "Đau.."
Giọng nói của cô rất nhẹ, còn mang theo giọng mũi lúc mới tỉnh ngủ.
Nàng nghe cô nói vậy, tâm như bị nhéo một cái.
Từ trước tới nay nàng chưa từng nghe cô nói qua chữ "đau", trước kia xử lí những vết thương nghiêm trọng như vậy, khi nàng băng bó cô cũng không chịu rên một tiếng.
Phải là rất đau cô mới có thể nói ra như vậy.
Nàng rất đau lòng: "Tôi có thuốc phỏng, cậu đợi chút."
Nói xong, nàng đứng dậy lấy cặp sách, khoá kéo mới kéo ra một nửa nàng mới nghĩ tới.
"Quên mất..."
Lâm Vỹ Dạ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lan Ngọc mặt mày khẽ nhúc nhích.
"Cậu mau đi toilet xả nước lạnh, tôi đi lấy thuốc."
Nàng chạy ra khỏi phòng học.
Nhất ban, Nam Thư đang thu dọn sách vở.
"Chị, chị có thuốc trị phỏng không?"
Nam Thư thấy nàng vội vàng chạy vào, nghi hoặc hỏi: "Có gì mà gấp vậy?"
Lâm Vỹ Dạ dừng một chút, ánh mắt trốn tránh: "Là Thúy Ngân bị phỏng."
"Thúy Ngân là ai?"
"Bạn ngồi trước bàn của em."
Nam Thư "à" một tiếng, lấy ra thuốc trị phỏng.
Lâm Vỹ Dạ nhận lấy: "Chị cùng mẹ cứ về trước, lát nữa em sẽ tự về."
Nàng muốn rời đi, lại bị Nam Thư gọi lại: "Mẹ mang tao đi bệnh viện có lẽ sẽ về muộn, mày làm gì có chìa khoá?"
Lâm Vỹ Dạ không quản nhiều như vậy: "Lúc ấy em sẽ gọi điện cho hai người."
Lúc Lâm Vỹ Dạ trở lại phòng học, chỉ còn một mình Lan Ngọc
Cô lẻ loi ngồi một chỗ, phòng học trống không, Lan Ngọc bóng dáng gầy ốm, cong eo ghé vào trên bàn, áo sơ mi đơn bạc phác hoạ ra xương lưng mảnh khảnh.
Mũi nàng chua xót.
Nàng đột nhiên ý thức được, cô chỉ có một mình.
Ở trường học, sẽ chẳng có ai hỏi cô bị phỏng phải không, sẽ không giống như Nam Thư được mọi người vây quanh hỏi han. Sau khi tan học cũng không có cha mẹ lo lắng, vội vàng tới đưa đi bệnh viện.
Cô chỉ có một mình, tự cảm nhận tất cả nỗi đau.
Có lẽ trước kia cô bị phỏng cũng sẽ không cảm thấy đau, chỉ vì nàng xuất hiện, cô ỷ lại vào nàng, mới chịu nói ra nỗi đau mà mình chịu đựng.
Vậy mà hôm nay nàng lại cáu kỉnh với cô, rõ ràng biết cô không có bạn bè, biết cô không biết cách duy trì khoảng cách, nàng còn cố tình trốn tránh cô
Lâm Vỹ Dạ nhẹ nhàng kéo tay Lan Ngọc, nhìn đến mấy cái bọc nước kia, đôi mắt phiếm hồng, nàng cẩn thận thổi vài cái: "Tôi giúp cậu xử lí, cậu chịu khó nhịn đau một chút."
Thanh âm của nữ sinh thực nhẹ, ôn nhu như gió xuân, lại mềm mại như bông.
Lan Ngọc cảm thấy, có thể làm nàng trong mắt chỉ chứa một mình mình, chút đau đớn này chẳng đáng để nhắc tới.
Lâm Vỹ Dạ lấy ra một cây kim nhỏ, dùng rượu sát trùng khử độc.
Xử lí xong tất cả, nàng cẩn thận đem tay cô để lên bàn: "Chú ý một chút."
Tay vừa mới buông ra đã bị giữ lại, sau đó một cái đầu dựa vào trên vai nàng, mái tóc cọ vào tai nàng khiến nàng phát ngứa.
Lâm Vỹ Dạ không dám động.
Chóp mũi Lan Ngọc tràn đầy hương vị của nàng, trong đầu lại nhớ tới hình ảnh nàng giữ chặt tay nam sinh khác, nhíu mày, tay nắm tay nàng tăng lên vài phần sức lực.
Lâm Vỹ Dạ nghĩ rằng Lan Ngọc đau, nâng lên một tay khác, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng trấn an cô
Trong nháy mắt, sau lưng Lan Ngọc nổi lên một cỗ tê dại, người trong lồng ngực cô giống như trong tưởng tượng ấm áp mềm mại, làm cô muốn dùng sức khảm nàng vào trong xương cốt, nhưng lại chẳng dám làm đau nàng
Hô hấp tràn đầy hương vị của nàng, cô trầm khàn thủ thỉ: "Cậu chính là muốn bức điên tôi..."
-------
Xử lí xong vết thương, sắc trời đã tối.
Lan Ngọc khăng khăng muốn đưa Lâm Vỹ Dạ về nhà.
Lâm Vỹ Dạ cự tuyệt mãi cũng không được, đành đồng ý.
Hai người cùng đi đến trạm xe, đợi xe bus.
Lan Ngọc ngồi trên ghế dài, tuỳ ý vươn chân dài, một tay chống ghế, không cẩn thận lau mất một chút thuốc, cũng may Lâm Vỹ Dạ không để ý.
Lâm Vỹ Dạ ôm cặp sách, đôi mắt không mục đích nhìn loạn, sau đó dừng lại ở một chỗ, tươi cười cứng đờ.
Lan Ngọc nhìn theo, tầm mắt dừng ở biển quảng cáo cách đó không xa.
Là một người phụ nữ có diện mạo tinh xảo, cầm trên tay một loại mĩ phẩm quốc tế, cười đến tự tin lại hào phóng, làn da có vẻ rất mịn màng, chỉ có ánh mắt kia...
Lan Ngọc rũ mắt.
Đem tầm mắt chuyển qua Lâm Vỹ Dạ
Gương mặt người phụ nữ trên biển quảng cáo rất giống nàng, không chút khác biệt.
Tobe Continue
loading...
Danh sách chương:
- Chap 1: Trầm Mặc
- Chap 2: "Cậu ổn chứ?"
- Chap 3: "Nhịn một chút, tôi sẽ làm nhẹ thôi"
- Chap 4: "Bẩn"
- Chap 5: "Cậu...ở đây cả đêm sao?"
- Chap 6: "Cậu có thể đưa tôi về không?"
- Chap 7: "Cậu chán ghét tôi?"
- Chap 8: "Để tôi đưa cậu về"
- Chap 9: Mua thêm bao nhiêu đi nữa, cũng không phải do nàng mua.
- Chap 10: "Hôm nay tôi ăn sáng"
- Chap 11: "Chu công nói tuổi này tôi phải nuôi chiều cao"
- Chap 12: "Cậu không cho tôi gỡ xuống"
- Chap 13: "Giấy
- Chap 14: "Cậu cũng muốn chơi cầu lông sao?"
- Chap 15: "Cậu ấy sẽ không tức giận đâu"
- Chap 16: Đánh Nhau
- Chap 17: "Xử lý vết thương của cậu trước"
- Chap 18: "Lan Ngọc! Nếu không buông ra tôi sẽ không để ý cậu nữa"
- Chap 19: Nói Dối
- Chap 20: "Ninh Ngọc Giang"
- Chap 21: "Cậu cảm thấy tôi rất ghê tởm sao?"
- Chap 22: "Cậu muốn bức điên tôi sao?"
- Chap 23: "Mình có thể dạy cậu"
- Chap 24: Quỷ Hút Máu
- Chap 25: "Chúng ta xem chung"
- Chap 26: "Trừ cậu, tôi không muốn xem chung với ai cả"
- Chap 27: "Cậu đang làm nũng sao?"
- Chap 28: "Vậy tôi có được cậu khen thưởng cái gì không?"
- Chap 29: "Lan Ngọc! Chúng ta là bạn"
- Chap 30: "Bởi vì cậu"
- Chap 31: "Không cần giúp tôi"
- Chap 32: "Đau"
- Chap 33: Vì Không Có Nàng Bên Cạnh
- Chap 34: "Vậy cậu ta thích mày?"
- Chap 35: Cô Ghen Tị Đến Phát Điên
- Chap 36: Người Trong Lòng
- Chap 37-1: "Tôi sẽ không để ai khi dễ cậu ấy"
- Chap 37-2: "Tôi sẽ không để ai khi dễ cậu ấy"
- Chap 37-3: "Tôi sẽ không để ai khi dễ cậu ấy"
- Chap 38: "Dạ Dạ! Đừng cười với hắn"
- Chap 39: "Đừng động vào cô ấy"
- Chap 40: Lưu Li
- Chap 41: "Đó là do tôi ghen"
- Chap 42: Bạn Gái
- Chap 43: Lớp Phó Kỷ Luật
- Chap 44: Ghen Ghét
- Chap 45: "Cô xấu"
- Chap 46: "Không được chạm vào cô ấy"
- Chap 47: "Dạ Dạ, em thơm quá!"
- Chap 48: "Lưỡng tình tương duyệt"
- Chap 49: Nguyễn Việt Hương
- Chap 50: Thích
- Chap 51: "Em không phải là bạn gái của Ngọc sao?"
- Chap 52: "Đưa bạn gái về nhà"
- Chap 53: "Dạ Dạ, Ngọc vẫn luôn nhìn em"
- Chap 54: "Bí mật"
- Chap 55: "Em thích Ngọc ở điểm gì?"
- Chap 56: "Em ghen à?"
- Chap 57: Phát Hiện
- Chap 58: "Dạ Dạ, em không ngoan"
- Chap 59: "Không được gặp em, Ngọc sẽ chết"
- Chap 60: "Cậu đẹp, cũng không đẹp bằng bạn gái của tôi"
- Chap 61: Ăn ngon
- Chap 62: "Dạ Dạ, Ngọc nhớ em lắm"
- Chap 63: "Em nhớ Ngọc"
- Chap 64: "Em chỉ được cười với Ngọc"
- Chap 65: "Em cũng trốn không thoát"
- Chap 66: "Lan Ngọc của em, ngủ ngon"
- Chap 67: "Đừng lừa gạt em"
- Chap 68: Lừa Dối
- Chap 69: "Chúng ta chia tay đi"
- Chap 70: "Đây mới là bộ dáng chân thật của Ngọc đúng không?"
- Chap 71: "Đồ điên"
- Chap 72: "Ngọc đau lắm, em quan tâm Ngọc một chút có được không?"
- Chap 73: "Ngọc chịu không nỗi"
- Chap 74: "Có Ngọc bên cạnh em không sợ nguy hiểm nữa"
- Chap 75: Hôn
- Chap 76: "Dạ Dạ! Em trốn không thoát đâu"
- Chap 77: Bệnh Tâm Thần
- Chap 78: Lạnh Nhạt
- Chap 79: Hiểu Lầm
- Chap 80: "Ngọc còn thích em không?"
- Chap 81: "Cái này, chính là do cô ấy cắn!"
- Chap 82: "Ngọc cam tâm tình nguyện bị em trói lại"
- Chap 83: "Trong đầu chỉ có em thôi"
- Chap 84: "Em không chê Ngọc"
- Chap 85: "Muốn nhìn thấy em"
- Chap 86: "Muốn được em an ủi"
- Chap 87: "Em chỉ muốn nhanh chóng được gặp Ngọc thôi!
- Chap 88: "Muốn Ngọc ôm"
- Chap 89: "Em phải ở bên cậu ấy"
- Chap 90: "Dạ Dạ, đừng khóc!"
- Chap 91: Chia Rẽ
- Chap 92: Tiên Nữ
- Chap 93: "Cả đời này cũng không muốn buông tay em! "
- Chap 94: "Em muốn Ngọc đau lòng đến chết mới chịu à?"
- Chap 95: "Thích dính Ngọc"
- Chap 96: "Con cảm thấy, trong lòng cô ta con quan trọng hơn bọn họ sao?"
- Chap 97: "Mẹ, con xin mẹ, cho con đi gặp cậu ấy...con xin mẹ mà..."
- Chap 98: Bảy Năm
- Chap 99: Người Yêu Cũ
- Chap 100: Văn Nhã Bại Hoại
- Chap 101: "Em muốn tôi ôm em lên?"
- Chap 102: "Không cần cô giúp"
- Chap 103: Dạ Dạ của cô
- Chap 104: "Dạ Dạ! Ngọc rất nhớ em"
- Chap 105: "Cho dù em không trang điểm vẫn rất xinh đẹp!"
- Chap 106: "Tôi đã có người yêu rồi"
- Chap 107: Hãm Hại
- Chap 108: Chỗ Dựa Cho Em
- Chap 109: "Em có tư cách"
- Chap 110: Tàn Nhẫn
- Chap 111: "Muốn gặp em"
- Chap 112: "Tôi lo lắng cho cô"
- Chap 113: "Tôi hiểu lầm cô ấy"
- Chap 114: "Bắt đầu từ bây giờ, Ngọc chính thức theo đuổi em."
- Chap 115: Tiểu soái tỷ
- Chap 116: "Dạ Dạ, đừng khóc...."
- Chap 117: "Cô ấy đã có người yêu"
- Chap 118:"Muốn chiều chuộng em"
- Chap 119: "Ghen ghét với anh ta"
- Chap 120: "Em cho rằng Ngọc muốn làm gì?"
- Chap 121: "Đáng yêu bằng em không?"
- Chap 122: "Dạ Dạ, em muốn sinh mấy đứa"
- Chap 123: Người Thứ Ba
- Chap 124: Bệnh Tâm Thần
- Chap 125: Triền Miên
- Chap 126: "Hôn em không đủ"
- Chap 127: "Em khen thêm một câu nữa đi"
- Chap 128: "Chúng tôi sắp kết hôn rồi"
- Chap 129: Làm Nũng
- Chap 130: "Ông xã"
- Chap 131: "Đồ lừa đảo"
- Chap 132: Vĩnh Viễn Ở Bên Nhau
- Chap 133: "Đời đời kiếp kiếp quấn lấy em"
- Chap 134: Kết Thúc
- Chap 135: Ngoại Truyện 1 - Bảy Năm Của Lan Ngọc
- Chap 136: Ngoại Truyện 2 - "Từ trong ra ngoài của em đều thuộc về Ngọc"
- Chap 137: Ngoại Truyện 3 - Bảy Năm Của Lâm Vỹ Dạ
- Chap 138: Ngoại Truyện 4 - Lạ Lẫm
- Chap 139: Ngoại Truyện 5 - "Chỉ mình em hiểu"
- Chap 140: Ngoại Truyện 6 - Mang Thai
- Chap 141: Ngoại Truyện 7 - Tiểu Tinh Linh
- Chap 142: Ngoại Truyện 8 - Kiếp Trước (1)
- Chap 143: Ngoại Truyện 9 - Kiếp Trước (2)
- Chap 144: Ngoại Truyện 10 - Kiếp Trước (3)