Chương 55: Vấn đề
Chương 55. Vấn đề
Editor: Lăng
Lệ Sa thích cô sao?
Đã quên là bắt đầu từ khi nào, mà mọi người xung quanh cô đều nói là Lệ Sa thích cô. Thích đến mức không thể tự kiềm chế, dù cho ban đầu cô gọi sai tên Lệ Sa thì cô ấy cũng không ngại, còn đề nghị kết hôn với cô.
Triệu Nguyệt Bạch nói: "Này không phải thích thì là gì? Người ta đối với cậu là nhất kiến chung tình đó!"
Đúng vậy, nhất kiến chung tình, bao gồm tất cả đồng nghiệp của Lệ Sa cũng nói như vậy.
Nhưng bây giờ chợt nghĩ lại, Lệ Sa có từng nói thích cô sao? Hoặc đã từng tỏ vẻ rất thích cô chưa? Đối với sự xuất hiện của Dư Bạch, dường như cô ấy cũng không có cảm giác gì.
Triệu Nguyệt Bạch đã từng nói đùa nhiều lần: "Gặp Dư Bạch thì về nhà phải giải thích với vợ nhỉ?"Nhưng Lệ Sa chưa bao giờ yêu cầu cô giải thích, thậm chí khi nhắc đến tên Dư Bạch thì thái độ của cô ấy vẫn rất bình tĩnh.Một câu trả lời vốn đang chắc chắn bỗng nhiên lại bị phủ định toàn bộ. Sau khi cân nhắc lại những chi tiết được gọi là "thích" đó, thì dường như sinh ra một ý nghĩa khác.
Lệ Sa là người rất thành thật, nếu cô ấy thích thì sẽ nói thích, nhưng hiện tại Thái Anh mới bừng tỉnh. Rất nhiều lần người khác hỏi Lệ Sa vì sao lại muốn kết hôn, Lệ Sa luôn nói là: "Thích hợp."
Bởi vì thích hợp, cho nên mới kết hôn cùng cô.
Không phải là vì thích.
Căn phòng ấm áp nhưng đột nhiên Thái Anh lạnh toát cả người, mặt cô biến sắc. Một khi có lỗ hổng nghi ngờ thì tất cả mọi chuyện sẽ có một góc nhìn khác.
Trì Mộ Nhan không nghe cô trả lời thì ngửa đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ đầy tò mò. Thái Anh cụp mắt, giọng cô nghẹn lại, muốn phát ra tiếng nhưng lại không có sức, cô chậm rãi vươn tay, đặt lên đầu Trì Mộ Nhan, xoa xoa, cố gắng ôn hòa nói: "Đúng vậy, cô Lạp cũng thích cô."
Những lời này lấy hết sức lực của cô, nói xong thiếu chút nữa cô đã không đứng vững. Cô lùi về hai bước, dựa vào giá chơi mèo, vẫn nhìn Trì Mộ Nhan, cười nhạt nhưng đôi mắt lại như ánh nước.
Trì Mộ Nhan đi đến cạnh cô, ngồi xuống, quay đầu hỏi: "Cô Phác ơi, cô sao vậy?"
Thái Anh thở chậm, đột nhiên đau lòng khiến cô mệt mỏi, hai chân không có sức lực, đầu ngón tay lạnh lẽo, sắc mặt cũng hơi tái đi. Cô nói: "Cô không sao, vừa rồi đứng lâu nên cô hơi choáng. Cô nghỉ một lát, con muốn chơi thì chơi trước đi."
Trì Mộ Nhan nói: "Con ở với cô."
Thật là áo bông nhỏ hiểu chuyện mà, Thái Anh cười cười.
Trì Mộ Nhan ngồi xuống cạnh cô, hỏi: "Cô Phác ơi, từ nhỏ cô đã học dương cầm rồi sao?"
Có cô bé ở đây, Thái Anh kiềm chế được cảm xúc của mình, cô cố nén đau trong tim, nắm chặt tay, cố gắng dịu dàng nói: "Đúng vậy, từ nhỏ cô đã thích chơi đàn rồi."
"Con cũng thích." Trì Mộ Nhan mở to mắt, sáng lấp lánh nói: "Con hy vọng sau này sẽ giống cô Phác đàn thật hay. "
Thái Anh gật đầu, giọng hơi khàn: "Được thôi, sau này có thời gian cô sẽ dạy con."
Trì Mộ Nhan vui vẻ, hạnh phúc của trẻ con rất đơn giản không có lý do, vừa rồi còn khóc thút thít, mà giờ cả khuôn mặt đã tươi cười. Trong lòng Thái Anh phức tạp, cô nhìn Trì Mộ Nhan đi trêu mèo, cũng chậm rãi nở nụ cười.
Khi Lệ Sa tới tìm Thái Anh thì thấy cô ấy nhìn nghiêng về một góc nào đó. Cửa mở một nửa, cô nhìn qua khe hở thấy Thái Anh đang ngồi cạnh một giá cho mèo chơi, tiếng cười khanh khách của Trì Mộ Nhan vang lên, không khí ấm áp yên tĩnh. Lệ Sa phát hiện nơi có Thái Anh thì dễ khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Một căn phòng nhỏ và xa lạ nhưng cô cũng thấy ấm áp.
Đứng chưa được hai phút, Thái Anh thoáng thấy cô đứng ngoài cửa, gọi: "Lệ Sa."
Lệ Sa hoàn hồn, bình tĩnh nhìn vào trong, Trì Mộ Nhan ôm một con mèo lớn, đặc biệt béo, mà người cô bé lại nhỏ, thiếu chút nữa đã ôm không nổi. Trì Mộ Nhan nhìn thấy có người vào xem thì ngoan ngoãn gọi: "Cô Lạp."
Lệ Sa bước vào, Yên Yên kêu meo meo rồi trốn đi, Trì Mộ Nhan bắt nó không được. Cô nói: "Ăn cơm thôi."
Thái Anh gật đầu, chống tay đứng dậy, mới vừa đứng lên thì hai chân cô không có sức, lảo đảo loạng choạng, vẫn là Lệ Sa nhanh chóng bước đến hai bước đỡ eo cô, đứng thẳng hỏi: "Thái Anh sao vậy?"
"Không có việc gì." Thái Anh nói: "Ngồi lâu nên tê chân." ་་
Trì Mộ Nhan bước đến, đấm bắp chân Thái Anh: "Mẹ con nói đấm rồi thì không tê chân nữa."
་Thái Anh bật cười, nhìn về phía Lệ Sa, sắc mặt phức tạp, đè sự chua xót trong lòng xuống, cô nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Ba người quay lại phòng khách, Viên Hồng đang đem thức ăn ra, nhìn thấy bọn họ đến thì nói: "Ăn cơm thôi."
Thật hiếm có, cô thế mà lại ăn cơm trong nhà Trì Văn Chiếu! Tâm trạng tối nay của Viên Hồng không thể bình tĩnh được, lúc nào cũng đập nhanh. Những người trong tòa soạn biết cô ăn cơm ở đây thì đều phát sốc, bọn họ như kiến trong chảo nóng, cả bọn liên tục hỏi chuyện. Viên Hồng bị hỏi đến phiền, trực tiếp tắt chuông, muốn yên tâm ăn bữa cơm mà cô chưa bao giờ nghĩ đến này.
*Kiến trong chảo nóng: Chỉ sự lo âu, bồn chồn, nôn nao, hồi hộp,...
Thái Anh và Lệ Sa dẫn Trì Mộ Nhan đi rửa tay, ba người ngồi xuống, Trì Vãn Chiếu đã ngồi xuống trước, cô ấy về phía Trì Mộ Nhan, hỏi: "Biết sai rồi sao?"
Trì Mộ Nhan khịt mũi, vài giây sau bé quay đầu: "Dạ rồi."
Trì Vãn Chiếu gật đầu, Khổng Hi Nhan bưng món cuối lên bàn, còn mang theo đồ uống cho họ. Khổng Hi Nhan giải thích: "Trong nhà không có rượu, cái này được chứ?"
Không ai dám nói không.
Viên Hồng đứng dậy rót cho mỗi người một ly, trong lúc ăn cơm cô ấy và Khổng Hi Nhan nói về việc sắp xếp chụp ảnh và thời gian phỏng vấn, đương nhiên tất cả đều lấy Khổng Hi Nhan làm chủ.
Thái Anh vẫn luôn yên lặng ăn cơm, bất ngờ nghe được Trì Vãn Chiếu gọi cô: "Cô Phác, cơm nước xong có thể tâm sự không?"
Cô gật đầu: "Có thể."
Cũng có thể đoán được Trì Vãn Chiếu sẽ nói gì. Năm trước khi cô ấy hỏi thì thật ra cô không suy nghĩ kỹ, bởi vì cô không nghĩ đến việc rời khỏi công ty Lâm Thu Thủy, nhưng gần đây cô lại thường xuyên nghĩ đến vấn đề này.
Trì Vãn Chiếu gật gật đầu, không nói chuyện với cô nữa, cả bữa cơm vội vàng lo cho Trì Mộ Nhan.
Sau khi ăn xong, Viên Hồng và Khổng Hi Nhan bàn việc hợp đồng, Lệ Sa cũng ngồi ở bên cạnh Viên Hồng. Thái Anh cầm một tách trà ngồi ở phòng họp bên cạnh, Trì Vãn Chiếu thả Trì Mộ Nhan, để bé ngoan ngoãn ăn chơi. Trì tổng ở công ty ít khi nói cười, nhưng ở nhà cũng không có biện pháp với con trẻ.
Thái Anh nhìn có chút thất thần, nghe Trì Vãn Chiếu gọi cô mới ngẩng đầu lên Trì Vãn Chiếu vẫn nói chuyện đó, cô ấy hỏi: "Trở về cô có cân nhắc không?"
Thái Anh gật đầu: "Có."Tiếp xúc lâu với Lệ Sa, bỗng phát hiện nói chuyện với những người nói ngắn gọn cũng rất thoải mái. Trì Vãn Chiếu gật đầu: "Điều kiện có thể bàn bạc lại. Mặt khác, con gái của tôi rất thích cô, tôi cũng muốn mời một người thầy tốt cho con bé, không biết ý cô Phác đây thế nào?"Thái Anh cũng rất thích Trì Mộ Nhan, nghệ thuật thật ra chính là đời đời nối tiếp, cô cũng không ngại việc dạy Trì Mộ Nhan, chẳng qua việc chuyển công ty không phải việc nhỏ. Cô nói: "Khi về tôi sẽ suy nghĩ lại."
Trì Văn Chiếu: "Được, cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Thái Anh nhấp hớp trà, gật đầu.
Hai người nói chuyện rất nhanh, bên Khổng Hi Nhan còn chưa ký hợp đồng xong, Lệ Sa ngồi cạnh Viên Hồng, nghe cô ấy giải thích tai nạn phỏng vấn lần này, Khổng Hi Nhan thỉnh thoảng lại gật đầu.
Chờ đến Viên Hồng nói xong, cô ấy ký tên xuống hợp đồng, nói Viên Hồng nói: "Ngày mai đưa đến Cảnh Yên để đóng dấu, thời gian thì mai mốt đều được. Nếu cần tuyên truyền trước thì hai người trực tiếp gửi nội dung tuyên truyền cho tôi."
Dù sao cũng là người xuất thân từ giới giải trí, chuyên nghiệp thì Viên Hồng cũng không nói, chỉ có thể thầm nghĩ là quá lịch sự, quá tốt.
Khổng Hi Nhan nói xong hỏi: "Còn vấn đề nào khác không?"
"Không có." Viên Hồng cất hợp đồng, nói với Khổng Hi Nhan: "Vậy tạm thời như vậy đi?"
Khổng Hi Nhan gật đầu: "Được."
Lệ Sa nhìn về phía phòng họp, trùng hợp Thái Anh từ bên trong đi ra, ánh mắt hai người chạm nhau, Thái Anh dời tầm mắt, nói với Trì Vãn Chiếu ở sau lưng: "Chúng tôi đi trước."
Trì Vãn Chiếu hỏi Khổng Hi Nhan: "Nói xong rồi à em?"
Khổng Hi Nhan cười: "Mới vừa nói xong, ngồi thêm chút đi?"
Viên Hồng xua tay: "Không được, đêm nay đã quấy rầy hai vị rất lâu, chúng tôi cũng nên đi về."
Lệ Sa gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời cô ấy. Thái Anh đi đến cạnh cô ấy, nói cảm ơn Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, Trì Mộ Nhan tung tăng nhảy nhót chạy ra: "Cô Viên, cô Lạp, cô Phác, lần sau tới ăn cơm nữa nha!"
Giọng trẻ con non nớt đáng yêu, Thái Anh gật đầu đồng ý: "Được."
Cô nói xong thì nhìn Lệ Sa, ý cười thu lại.
Sau khi ba người lên xe, Thái Anh hỏi địa chỉ của Viên Hồng, gần ngay bên tòa soạn, đường cũng quen thuộc. Khi lái xe Thái Anh vẫn luôn im lặng, Lệ Sa cũng không mở miệng, Viên Hồng ở phía sau hai người cất bản hợp đồng, cảm giác bầu không khí khác lạ vi diệu khó hiểu, nhưng cô ấy cũng không nói lên được. Rất nhanh đã đến trước nhà cô ấy, Viên Hồng mời hai người lên nhà ngồi, Thái Anh nói: "Muộn quá rồi, lần sau đi."
Viên Hồng cười: "Là tôi hồ đồ rồi, vậy lần sau gặp."
Thái Anh gật đầu.
Sau khi nhìn Viên Hồng đi về thì Thái Anh lái xe trở về lối cũ, Lệ Sa ở bên cạnh vẫn luôn ngồi rất yên lặng, Thái Anh thoáng nhìn sườn mặt cô ấy, bình tĩnh thản nhiên, nhưng cảm xúc trong lòng Thái Anh lại quay cuồng. Cô nhịn không nổi nữa, trực tiếp dừng xe bên lề đường, cạch một tiếng, xe vững vàng dừng lại. Thái Anh quay đầu nhìn Lệ Sa.
Lệ Sa không hiểu vì sao lại đột nhiên dừng xe, cô ấy hỏi: "Sao vậy?"
Trong bóng tối, giọng Thái Anh hơi khàn, cô hỏi: "Hợp đồng ký chưa?"
Lệ Sa gật đầu: "Ký rồi."
Giọng điệu vẫn như trước, Thái Anh muốn mở miệng nhưng lại cảm giác có một bàn tay bóp chặt cổ mình, làm cô khó mở miệng. Mặt cô hơi nóng, cảm xúc vẫn còn đang quay cuồng trong cơ thể, lòng cô như lọ gia vị bị đổ, ngũ vị tạp trần, hai tay chỉ có thể nắm chặt vô lăng, đầu ngón tay bị đè đến đau đớn.
Lệ Sa nghiêng người nhìn cô, nơi này không có đèn đường, cách mấy mét mới có một cái nhưng lại không chiếu vào xe được, cho nên cô ấy nhìn không rõ biểu cảm của Thái Anh, cũng nhìn không được vẻ mặt phức tạp của cô.
"Ký thì tốt rồi." Giọng Thái Anh hơi thấp, có chút trầm, không giống ngày thường lắm. Lệ Sa nhíu mày, nghe thấy Thái Anh nói: "Lạp Lệ Sa, em có thể hỏi Sa một vấn đề không?"
Lệ Sa gật đầu: "Thái Anh hỏi đi."
Thành thật, đứng đắn, Thái Anh biết tính Lệ Sa, chỉ cần cô hỏi thì cô ấy sẽ ăn ngay nói thật.
Tay Thái Anh nắm vô lăng càng chặt hơn, đầu ngón tay trắng bệch, cả người vì căng cứng mà hơi đau, nhịp tim chợt đập với tốc độ nhanh nhất, sắp vọt ra ngoài, đầu óc cô vang ong ong, mở miệng hỏi: "Lạp Lệ Sa, Sa......"
Sa thích em sao?
Editor: Lăng
Lệ Sa thích cô sao?
Đã quên là bắt đầu từ khi nào, mà mọi người xung quanh cô đều nói là Lệ Sa thích cô. Thích đến mức không thể tự kiềm chế, dù cho ban đầu cô gọi sai tên Lệ Sa thì cô ấy cũng không ngại, còn đề nghị kết hôn với cô.
Triệu Nguyệt Bạch nói: "Này không phải thích thì là gì? Người ta đối với cậu là nhất kiến chung tình đó!"
Đúng vậy, nhất kiến chung tình, bao gồm tất cả đồng nghiệp của Lệ Sa cũng nói như vậy.
Nhưng bây giờ chợt nghĩ lại, Lệ Sa có từng nói thích cô sao? Hoặc đã từng tỏ vẻ rất thích cô chưa? Đối với sự xuất hiện của Dư Bạch, dường như cô ấy cũng không có cảm giác gì.
Triệu Nguyệt Bạch đã từng nói đùa nhiều lần: "Gặp Dư Bạch thì về nhà phải giải thích với vợ nhỉ?"Nhưng Lệ Sa chưa bao giờ yêu cầu cô giải thích, thậm chí khi nhắc đến tên Dư Bạch thì thái độ của cô ấy vẫn rất bình tĩnh.Một câu trả lời vốn đang chắc chắn bỗng nhiên lại bị phủ định toàn bộ. Sau khi cân nhắc lại những chi tiết được gọi là "thích" đó, thì dường như sinh ra một ý nghĩa khác.
Lệ Sa là người rất thành thật, nếu cô ấy thích thì sẽ nói thích, nhưng hiện tại Thái Anh mới bừng tỉnh. Rất nhiều lần người khác hỏi Lệ Sa vì sao lại muốn kết hôn, Lệ Sa luôn nói là: "Thích hợp."
Bởi vì thích hợp, cho nên mới kết hôn cùng cô.
Không phải là vì thích.
Căn phòng ấm áp nhưng đột nhiên Thái Anh lạnh toát cả người, mặt cô biến sắc. Một khi có lỗ hổng nghi ngờ thì tất cả mọi chuyện sẽ có một góc nhìn khác.
Trì Mộ Nhan không nghe cô trả lời thì ngửa đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ đầy tò mò. Thái Anh cụp mắt, giọng cô nghẹn lại, muốn phát ra tiếng nhưng lại không có sức, cô chậm rãi vươn tay, đặt lên đầu Trì Mộ Nhan, xoa xoa, cố gắng ôn hòa nói: "Đúng vậy, cô Lạp cũng thích cô."
Những lời này lấy hết sức lực của cô, nói xong thiếu chút nữa cô đã không đứng vững. Cô lùi về hai bước, dựa vào giá chơi mèo, vẫn nhìn Trì Mộ Nhan, cười nhạt nhưng đôi mắt lại như ánh nước.
Trì Mộ Nhan đi đến cạnh cô, ngồi xuống, quay đầu hỏi: "Cô Phác ơi, cô sao vậy?"
Thái Anh thở chậm, đột nhiên đau lòng khiến cô mệt mỏi, hai chân không có sức lực, đầu ngón tay lạnh lẽo, sắc mặt cũng hơi tái đi. Cô nói: "Cô không sao, vừa rồi đứng lâu nên cô hơi choáng. Cô nghỉ một lát, con muốn chơi thì chơi trước đi."
Trì Mộ Nhan nói: "Con ở với cô."
Thật là áo bông nhỏ hiểu chuyện mà, Thái Anh cười cười.
Trì Mộ Nhan ngồi xuống cạnh cô, hỏi: "Cô Phác ơi, từ nhỏ cô đã học dương cầm rồi sao?"
Có cô bé ở đây, Thái Anh kiềm chế được cảm xúc của mình, cô cố nén đau trong tim, nắm chặt tay, cố gắng dịu dàng nói: "Đúng vậy, từ nhỏ cô đã thích chơi đàn rồi."
"Con cũng thích." Trì Mộ Nhan mở to mắt, sáng lấp lánh nói: "Con hy vọng sau này sẽ giống cô Phác đàn thật hay. "
Thái Anh gật đầu, giọng hơi khàn: "Được thôi, sau này có thời gian cô sẽ dạy con."
Trì Mộ Nhan vui vẻ, hạnh phúc của trẻ con rất đơn giản không có lý do, vừa rồi còn khóc thút thít, mà giờ cả khuôn mặt đã tươi cười. Trong lòng Thái Anh phức tạp, cô nhìn Trì Mộ Nhan đi trêu mèo, cũng chậm rãi nở nụ cười.
Khi Lệ Sa tới tìm Thái Anh thì thấy cô ấy nhìn nghiêng về một góc nào đó. Cửa mở một nửa, cô nhìn qua khe hở thấy Thái Anh đang ngồi cạnh một giá cho mèo chơi, tiếng cười khanh khách của Trì Mộ Nhan vang lên, không khí ấm áp yên tĩnh. Lệ Sa phát hiện nơi có Thái Anh thì dễ khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Một căn phòng nhỏ và xa lạ nhưng cô cũng thấy ấm áp.
Đứng chưa được hai phút, Thái Anh thoáng thấy cô đứng ngoài cửa, gọi: "Lệ Sa."
Lệ Sa hoàn hồn, bình tĩnh nhìn vào trong, Trì Mộ Nhan ôm một con mèo lớn, đặc biệt béo, mà người cô bé lại nhỏ, thiếu chút nữa đã ôm không nổi. Trì Mộ Nhan nhìn thấy có người vào xem thì ngoan ngoãn gọi: "Cô Lạp."
Lệ Sa bước vào, Yên Yên kêu meo meo rồi trốn đi, Trì Mộ Nhan bắt nó không được. Cô nói: "Ăn cơm thôi."
Thái Anh gật đầu, chống tay đứng dậy, mới vừa đứng lên thì hai chân cô không có sức, lảo đảo loạng choạng, vẫn là Lệ Sa nhanh chóng bước đến hai bước đỡ eo cô, đứng thẳng hỏi: "Thái Anh sao vậy?"
"Không có việc gì." Thái Anh nói: "Ngồi lâu nên tê chân." ་་
Trì Mộ Nhan bước đến, đấm bắp chân Thái Anh: "Mẹ con nói đấm rồi thì không tê chân nữa."
་Thái Anh bật cười, nhìn về phía Lệ Sa, sắc mặt phức tạp, đè sự chua xót trong lòng xuống, cô nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Ba người quay lại phòng khách, Viên Hồng đang đem thức ăn ra, nhìn thấy bọn họ đến thì nói: "Ăn cơm thôi."
Thật hiếm có, cô thế mà lại ăn cơm trong nhà Trì Văn Chiếu! Tâm trạng tối nay của Viên Hồng không thể bình tĩnh được, lúc nào cũng đập nhanh. Những người trong tòa soạn biết cô ăn cơm ở đây thì đều phát sốc, bọn họ như kiến trong chảo nóng, cả bọn liên tục hỏi chuyện. Viên Hồng bị hỏi đến phiền, trực tiếp tắt chuông, muốn yên tâm ăn bữa cơm mà cô chưa bao giờ nghĩ đến này.
*Kiến trong chảo nóng: Chỉ sự lo âu, bồn chồn, nôn nao, hồi hộp,...
Thái Anh và Lệ Sa dẫn Trì Mộ Nhan đi rửa tay, ba người ngồi xuống, Trì Vãn Chiếu đã ngồi xuống trước, cô ấy về phía Trì Mộ Nhan, hỏi: "Biết sai rồi sao?"
Trì Mộ Nhan khịt mũi, vài giây sau bé quay đầu: "Dạ rồi."
Trì Vãn Chiếu gật đầu, Khổng Hi Nhan bưng món cuối lên bàn, còn mang theo đồ uống cho họ. Khổng Hi Nhan giải thích: "Trong nhà không có rượu, cái này được chứ?"
Không ai dám nói không.
Viên Hồng đứng dậy rót cho mỗi người một ly, trong lúc ăn cơm cô ấy và Khổng Hi Nhan nói về việc sắp xếp chụp ảnh và thời gian phỏng vấn, đương nhiên tất cả đều lấy Khổng Hi Nhan làm chủ.
Thái Anh vẫn luôn yên lặng ăn cơm, bất ngờ nghe được Trì Vãn Chiếu gọi cô: "Cô Phác, cơm nước xong có thể tâm sự không?"
Cô gật đầu: "Có thể."
Cũng có thể đoán được Trì Vãn Chiếu sẽ nói gì. Năm trước khi cô ấy hỏi thì thật ra cô không suy nghĩ kỹ, bởi vì cô không nghĩ đến việc rời khỏi công ty Lâm Thu Thủy, nhưng gần đây cô lại thường xuyên nghĩ đến vấn đề này.
Trì Vãn Chiếu gật gật đầu, không nói chuyện với cô nữa, cả bữa cơm vội vàng lo cho Trì Mộ Nhan.
Sau khi ăn xong, Viên Hồng và Khổng Hi Nhan bàn việc hợp đồng, Lệ Sa cũng ngồi ở bên cạnh Viên Hồng. Thái Anh cầm một tách trà ngồi ở phòng họp bên cạnh, Trì Vãn Chiếu thả Trì Mộ Nhan, để bé ngoan ngoãn ăn chơi. Trì tổng ở công ty ít khi nói cười, nhưng ở nhà cũng không có biện pháp với con trẻ.
Thái Anh nhìn có chút thất thần, nghe Trì Vãn Chiếu gọi cô mới ngẩng đầu lên Trì Vãn Chiếu vẫn nói chuyện đó, cô ấy hỏi: "Trở về cô có cân nhắc không?"
Thái Anh gật đầu: "Có."Tiếp xúc lâu với Lệ Sa, bỗng phát hiện nói chuyện với những người nói ngắn gọn cũng rất thoải mái. Trì Vãn Chiếu gật đầu: "Điều kiện có thể bàn bạc lại. Mặt khác, con gái của tôi rất thích cô, tôi cũng muốn mời một người thầy tốt cho con bé, không biết ý cô Phác đây thế nào?"Thái Anh cũng rất thích Trì Mộ Nhan, nghệ thuật thật ra chính là đời đời nối tiếp, cô cũng không ngại việc dạy Trì Mộ Nhan, chẳng qua việc chuyển công ty không phải việc nhỏ. Cô nói: "Khi về tôi sẽ suy nghĩ lại."
Trì Văn Chiếu: "Được, cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Thái Anh nhấp hớp trà, gật đầu.
Hai người nói chuyện rất nhanh, bên Khổng Hi Nhan còn chưa ký hợp đồng xong, Lệ Sa ngồi cạnh Viên Hồng, nghe cô ấy giải thích tai nạn phỏng vấn lần này, Khổng Hi Nhan thỉnh thoảng lại gật đầu.
Chờ đến Viên Hồng nói xong, cô ấy ký tên xuống hợp đồng, nói Viên Hồng nói: "Ngày mai đưa đến Cảnh Yên để đóng dấu, thời gian thì mai mốt đều được. Nếu cần tuyên truyền trước thì hai người trực tiếp gửi nội dung tuyên truyền cho tôi."
Dù sao cũng là người xuất thân từ giới giải trí, chuyên nghiệp thì Viên Hồng cũng không nói, chỉ có thể thầm nghĩ là quá lịch sự, quá tốt.
Khổng Hi Nhan nói xong hỏi: "Còn vấn đề nào khác không?"
"Không có." Viên Hồng cất hợp đồng, nói với Khổng Hi Nhan: "Vậy tạm thời như vậy đi?"
Khổng Hi Nhan gật đầu: "Được."
Lệ Sa nhìn về phía phòng họp, trùng hợp Thái Anh từ bên trong đi ra, ánh mắt hai người chạm nhau, Thái Anh dời tầm mắt, nói với Trì Vãn Chiếu ở sau lưng: "Chúng tôi đi trước."
Trì Vãn Chiếu hỏi Khổng Hi Nhan: "Nói xong rồi à em?"
Khổng Hi Nhan cười: "Mới vừa nói xong, ngồi thêm chút đi?"
Viên Hồng xua tay: "Không được, đêm nay đã quấy rầy hai vị rất lâu, chúng tôi cũng nên đi về."
Lệ Sa gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời cô ấy. Thái Anh đi đến cạnh cô ấy, nói cảm ơn Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, Trì Mộ Nhan tung tăng nhảy nhót chạy ra: "Cô Viên, cô Lạp, cô Phác, lần sau tới ăn cơm nữa nha!"
Giọng trẻ con non nớt đáng yêu, Thái Anh gật đầu đồng ý: "Được."
Cô nói xong thì nhìn Lệ Sa, ý cười thu lại.
Sau khi ba người lên xe, Thái Anh hỏi địa chỉ của Viên Hồng, gần ngay bên tòa soạn, đường cũng quen thuộc. Khi lái xe Thái Anh vẫn luôn im lặng, Lệ Sa cũng không mở miệng, Viên Hồng ở phía sau hai người cất bản hợp đồng, cảm giác bầu không khí khác lạ vi diệu khó hiểu, nhưng cô ấy cũng không nói lên được. Rất nhanh đã đến trước nhà cô ấy, Viên Hồng mời hai người lên nhà ngồi, Thái Anh nói: "Muộn quá rồi, lần sau đi."
Viên Hồng cười: "Là tôi hồ đồ rồi, vậy lần sau gặp."
Thái Anh gật đầu.
Sau khi nhìn Viên Hồng đi về thì Thái Anh lái xe trở về lối cũ, Lệ Sa ở bên cạnh vẫn luôn ngồi rất yên lặng, Thái Anh thoáng nhìn sườn mặt cô ấy, bình tĩnh thản nhiên, nhưng cảm xúc trong lòng Thái Anh lại quay cuồng. Cô nhịn không nổi nữa, trực tiếp dừng xe bên lề đường, cạch một tiếng, xe vững vàng dừng lại. Thái Anh quay đầu nhìn Lệ Sa.
Lệ Sa không hiểu vì sao lại đột nhiên dừng xe, cô ấy hỏi: "Sao vậy?"
Trong bóng tối, giọng Thái Anh hơi khàn, cô hỏi: "Hợp đồng ký chưa?"
Lệ Sa gật đầu: "Ký rồi."
Giọng điệu vẫn như trước, Thái Anh muốn mở miệng nhưng lại cảm giác có một bàn tay bóp chặt cổ mình, làm cô khó mở miệng. Mặt cô hơi nóng, cảm xúc vẫn còn đang quay cuồng trong cơ thể, lòng cô như lọ gia vị bị đổ, ngũ vị tạp trần, hai tay chỉ có thể nắm chặt vô lăng, đầu ngón tay bị đè đến đau đớn.
Lệ Sa nghiêng người nhìn cô, nơi này không có đèn đường, cách mấy mét mới có một cái nhưng lại không chiếu vào xe được, cho nên cô ấy nhìn không rõ biểu cảm của Thái Anh, cũng nhìn không được vẻ mặt phức tạp của cô.
"Ký thì tốt rồi." Giọng Thái Anh hơi thấp, có chút trầm, không giống ngày thường lắm. Lệ Sa nhíu mày, nghe thấy Thái Anh nói: "Lạp Lệ Sa, em có thể hỏi Sa một vấn đề không?"
Lệ Sa gật đầu: "Thái Anh hỏi đi."
Thành thật, đứng đắn, Thái Anh biết tính Lệ Sa, chỉ cần cô hỏi thì cô ấy sẽ ăn ngay nói thật.
Tay Thái Anh nắm vô lăng càng chặt hơn, đầu ngón tay trắng bệch, cả người vì căng cứng mà hơi đau, nhịp tim chợt đập với tốc độ nhanh nhất, sắp vọt ra ngoài, đầu óc cô vang ong ong, mở miệng hỏi: "Lạp Lệ Sa, Sa......"
Sa thích em sao?
loading...
Danh sách chương:
- Văn Án
- Chương 1: Về nhà
- Chương 2: Thích
- Chương 3: Vào phòng
- Chương 4: Cướp người
- Chương 5: Bữa tiệc
- Chương 6: Thích mình đến vậy sao?
- Chương 7: Hợp tác
- Chương 8: Tắt đèn
- Chương 9: Không muốn
- Chương 10: Nắm tay
- Chương 11: Bên trong
- Chương 12: Vợ tôi
- Chương 13: Chạm mặt
- Chương 14: Quyến rũ
- Chương 15: Hôn tôi
- Chương 16: Say rượu
- Chương 17: Ăn cơm
- Chương 18: Đau lòng
- Chương 19: An ủi
- Chương 20: Cảm nhận
- Chương 21.1: Block
- Chương 21.2: Block (2)
- Chương 22: Không thể
- Chương 23: Không cần
- Chương 24: Xem phim
- Chương 25: Cắn nuốt
- Chương 26: Quà tặng
- Chương 27: Đọc sách
- Chương 28: Hình nền
- Chương 29: Bữa tiệc
- Chương 30: Niềm vui bất ngờ
- Chương 31: Tơ hồng
- Chương 32: Đổi nút
- Chương 33: Trò chơi
- Chương 34: Tặng quà
- Chương 35: Nói dối
- Chương 36: Hôn em
- Chương 37: Nhịp tim
- Chương 38: Thích hợp
- Chương 39: Tủi thân
- Chương 40: Kỳ lạ
- Chương 41: Tầm thường
- Chương 42: Chuẩn bị
- Chương 43: Loại nào?
- Chương 44: Đột phá
- Chương 45: Bạn?
- Chương 46: Chờ đợi
- Chương 47: Không muốn
- Chương 48: Xấu hổ
- Chương 49: Thảm lông
- Chương 50: Bạn này khác bạn ở chương 45
- Chương 51: Dập máy
- Chương 52: Chấm dứt
- Chương 53: Dỗi
- Chương 54: Dò trúng đài rồi nè
- Chương 55: Vấn đề
- Chương 56: Ra ngoài
- Chương 57: Buồn bực
- Chưng 58: Nguyên nhân
- Chương 59: Thói quen
- Chương 60: Ở lại
- Chương 61: Cãi nhau?
- Chương 62: Làm sáng tỏ
- Chương 63: Gương mặt tươi cười
- Chương 64: Ngủ chung
- Chương 65: Là ai?
- Chương 66: Đỡ em
- Chương 67: Biện pháp
- Chương 68: Cô giáo Phác và bé Sa
- Chương 69: Vẽ tranh
- Chương 70: Không về
- Chương 71: Nhẫn
- Chương 72: Khách quý
- Chương 73: Tiểu Du
- Chương 74: Đau không?
- Chương 75: Quan tâm
- Chương 76: Giọng nói
- Chương 77: Gián đoạn
- Chương 78: Thích
- Chương 79:Biết? Không biết!
- Chương 80: Muốn
- Chương 81: Đôi mắt
- Chương 82: Lạp Lệ Sa
- Chương 83: Khổ sở
- Chương 84: Dương cầm
- Chương 85: Không cần
- Chương 86: Có thể
- Chương 87: Đi chung
- Chương 88: Chủ cũ?
- Chương 89: Bên ngoài
- Chương 90: Công bằng
- Chương 91: Tặng người
- Chương 92: Bàn giao
- Chương 93: Không sao cả
- Chương 94: Hôn em
- Chương 95: Rơi
- Chương 96: Bước ra
- Chương 97: Nếm thử
- Chương 98: Triển lãm tranh
- Chương 99: Đến
- Chương 100: An ủi
- Chương 101: Vui vẻ
- Chương 102: Có thể
- Chương 103: Lạp Lệ Sa
- Chương 104: Giang Thành
- Chương 105: Tấm ảnh
- Chương 106: Về nhà
- Chương 107: Thời Duyên
- Chương 108: Thử (Hết Chính Văn)
- Chương 109: Phiên ngoại thích hợp
- Chương 110: Phiên Ngoại Gặp Cha Mẹ
- Chương 111: Phiên ngoại Concert
- Chương 112: Phiên ngoại Hạnh phúc
- Chương 113: Phiên ngoại về phòng
- Chương 114: Phiên ngoại Concert (2)
- Chương 115: Phiên ngoại Lệ Sa giận rồi
- Chương 116: Phiên ngoại Tôi yêu người
- Chương 117: Phiên ngoại lôi chuyện cũ
- Chương 118: Phiên ngoại lấy lòng
- Chương 119: Phiên ngoại Sư tỷ
- Chương 120: Phiên ngoại Hôn lễ
- Chương 121: Phiên ngoại Trăng mật
- Chương 122: Phiên ngoại Trăng mật (2)
- Chương 123: Phiên ngoại Vẽ Tranh
- Chương 124: Viên mãn (END)