Chương 12: Vợ tôi

Chương 12. Vợ tôi

Editor: Lăng

Hai ngày cuối tuần của Thái Anh và Lệ Sa ở trong nhà trôi qua một cách hoang đường. Sau khi kết hôn Thái Anh cũng không dành nhiều thời gian ở nhà, vì chuẩn bị cho chuyến lưu diễn mà thường xuyên ở công ty hoặc là bay tới bay lui, đây vẫn là lần đầu tiên cô ở nhà hết hai ngày cuối tuần sau khi trở về. Những người bạn khác khác có gọi cho cô nhưng đều bị cúp máy, sáng thứ hai Lâm Thu Thủy gọi điện thoại lại thì Thái Anh đang thay quần áo.

Lâm Thu Thủy hỏi: "Tới công ty sao?"

Khi Thái Anh nghỉ ngơi sẽ đến công ty, trong công ty có phòng tập riêng, nhưng là gần đây cô lại không muốn đi, Thái Anh bình tĩnh nói: "Không đi, một lát nữa mình sẽ nhận một cuộc phỏng vấn."

Tốc độ viết của Lâm Thu Thủy chậm lại, hỏi: "Phỏng vấn gì vậy?"

Thái Anh nói: "Là một bài báo, đợi kết thúc mình sẽ nói chi tiết cho cậu nghe."

Lâm Thu Thủy đành phải đồng ý, Phác Thái Anh hiếm khi tự sắp xếp công việc của mình, cô ấy luôn nghe theo sự sắp xếp của công ty. Nhưng Lâm Thu Thủy biết cô ấy ngoại trừ âm nhạc thì không hứng thú với những chuyện khác, hơn nữa lần đầu tiên phỏng vấn còn gặp sự cố nên đã ảnh hưởng rất nhiều đến Phác Thái Anh, cho nên những lời mời phỏng vấn sau đó đều bị cô ấy từ chối. Ngay cả em gái Dư Bạch là Dư Thải mời mà cô ấy cũng không đồng ý.

Vì chuyện đó mà Dư Bạch còn gọi điện thoại hỏi cô là có phải Phác Thái Anh vẫn còn giận cô ấy nên mới không nhận lời phỏng vấn của em gái cô ấy không.

Thật lòng mà nói thì Lâm Thu Thủy cũng không biết, nhưng cô không muốn mạo hiểm. Giữa Phác Thái Anh và Dư Thải thì cô vẫn biết nên đứng về phía ai.

Nhưng hiện tại Phác Thái Anh đã đồng ý, nói vậy thì khúc mắc ban đầu ít nhiều cũng đã được giải quyết.

Đây là chuyện tốt.

Thái Anh đặt điện thoại xuống, ra khỏi phòng thì thấy Lệ Sa đang nướng bánh mì, trên bàn còn có hai ly sữa bò, cô bước qua đó, ngửi thấy mùi sữa, nhìn thấy Lệ Sa cầm hai chiếc đĩa tới, bên trong đặt mấy lát bánh mì mới vừa được nướng, mềm xốp lại thơm ngọt. Cô nhìn vài giây rồi đột nhiên hỏi: "Sa ăn trứng chiên không?"

Lệ Sa ngồi xuống, cuốn bánh lại nhìn cô, giọng hơi khàn: "Sao cũng được."

Thái Anh đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, cô và Lệ Sa không nấu cơm, cho nên trong tủ lạnh toàn là nước đá, đồ uống, chỉ có mấy túi mì và nửa hộp trứng được đặt ở ngăn dưới cùng, hình như là mua khi vừa mới kết hôn nhưng sau đó lại không sử dụng.

Lệ Sa cắn bánh mì nghiêng đầu nhìn qua, khi Thái Anh ở nhà thì ăn mặc khá là giản dị, quần áo ở nhà màu xanh nhạt, ngắn tay, không mang tạp dề, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rơi xuống gò má và cánh tay của cô ấy, cánh tay thật tinh tế khỏe mạnh. Thái Anh luôn khôi phục nhanh hơn cô, có đôi khi cô ngủ một giấc dậy thấy cổ tay đau nhưng Thái Anh lại trông như không có việc gì. Có lẽ có liên quan đến tư thế mà Thái Anh thích, cô ấy cũng không thích dùng tay nhiều lắm.

Lệ Sa rũ mắt, tầm mắt rơi xuống vòng eo tinh tế của Thái Anh, tuy rằng uyển chuyển nhẹ nhàng linh động, nhưng hoàn toàn không thấy được sự điên cuồng trong chuyện giường chiếu.

Thể lực thật tốt, eo cũng không tồi.

Cô liếc mắt nhìn, xem Thái Anh chiên xong một quả trứng rồi đặt lên dĩa, lại xoay người lấy một quả khác, khi giơ tay thì chiếc áo cũng bị kéo theo, lộ ra vùng eo lưng trắng nõn, đường cong rõ ràng, xương cốt cứng cáp. Chỉ lấy một cái dĩa thôi mà động tác của cô ấy lại uyển chuyển, xinh đẹp như đang múa vậy.

Có một vài khí chất rất khó để bắt chước và vượt qua, đặc biệt là khí chất quanh năm được phủ bởi nghệ thuật, lại càng không giống người thường.

Lệ Sa nhìn nhiều hơn, chợt Thái Anh quay đầu một cái, chạm vào ánh mắt cô. Ánh mắt như thiêu đốt kia làm Thái Anh giật nảy mình, suýt nữa không cầm chặt chiếc dĩa trong tay, thả nhẹ xuống bàn.

Vẫn là Lệ Sa mở miệng trước: "Xong chura?"

Cô nhìn đồng hồ, gần đến giờ đi làm rồi.

Thái Anh đem hai chiếc dĩa đến, đặt một cái trước mặt cô: "Ăn thử xem?"

Lệ Sa cúi đầu cắn một miếng, có vẻ dùng lửa lớn nên bề mặt cháy khét, viền trứng hơi đậm màu. Thái Anh hỏi: "Thế nào?"

Tuy rằng đã lâu rồi cô không xuống bếp, nhưng vẫn có lòng tin vào trứng mình chiên, hẳn là món ngon nhất mà cô làm được. Cứ nghĩ rằng Lệ Sa sẽ vô cùng hài lòng, vui vẻ khen cô là rất ngon, thì Lệ Sa lại nhướng mắt nhìn cô, nói giọng đều đều: "Cũng được."

Những lời khiêm tốn sắp ra khỏi miệng Thái Anh bị cô nuốt xuống lại.

Lệ Sa ăn trứng chiên xong thì đứng dậy, hỏi Thái Anh: "Thái Anh muốn tôi quay lại đón không?"

Thái Anh tưởng vài giây: "Tôi sẽ lái xe."

Lệ Sa nói: "Vậy Thái Anh đừng trễ hẹn, tôi sẽ gọi điện cho Thái Anh trước."

Thái Anh gật đầu: "Tôi đến thẳng tòa soạn luôn sao?"

Lệ Sa: "Trực tiếp tới studio đi, tôi sẽ cầm hợp đồng đến studio luôn."

Thái Anh không phản đối.

Sau khi Lệ Sa rời đi thì Thái Anh ăn sáng một mình ở nhà, lúc về phòng thay đồ thì đột nhiên cô nghĩ đến bức tranh mà Lệ Sa vẽ, tìm thấy nó ở trên bàn.

Vẽ rất tỉ mỉ, ngay cả biểu cảm người đi đường cũng rất rõ, nếp nhăn trên mặt, chiều dài tóc, kiểu dáng quần áo mà Thái Anh cũng không nhớ kỹ, còn có những chi tiết nhỏ của tiệm cơm cũng được vẽ ra.

Hệt như một bức ảnh.

Nếu nhớ không lầm, thì đây hẳn là vẽ tranh theo trí nhớ.

Cô biết vẽ tranh theo trí nhớ là vì Dư Bạch. Dư Bạch thật sự rất có tài năng, cô nhớ trước kia bên ban nghệ thuật thường xuyên có những cuộc thi vẽ tranh theo trí nhớ, nghĩa là cho một bức tranh, cho nửa giờ để quan sát, sau đó dựa vào ký ức vẽ lại, ai có nhiều chi tiết nhất, giống nhất tức là người thắng.

Dư Bạch tham gia thi vẽ tranh theo trí nhớ, luôn là mười phần ăn chín, hầu như luôn thắng.

Tiếng tăm của cô ấy cũng dần nổi lên, các ban khác cũng dần biết ban nghệ thuật có một thiên tài chép tranh theo trí nhớ tên là Dư Bạch.

Có đôi khi cô sẽ Dư Bạch, thích nhất là vẽ mặc hoạ gì nhất, Dư Bạch nói: "Cậu đó."

"Mình thích vẽ cậu nhất, bởi vì quen thuộc nhất, cũng thích nhất."

Khi đó tuổi trẻ, chỉ chút lời ngon tiếng ngọt đã bị dụ dỗ đến bối rối. Thế cho nên khi Dư Bạch ra nước ngoài muốn chia tay thì cô không thể tin nổi. Xuất ngoại thì phải chia tay, đâu ra quy tắc đó? Cô cũng không phải là không thể ra nước ngoài thăm Dư Bạch, hoặc là Dư Bạch nghỉ phép về nước, bọn họ vẫn có thể gặp nhau mà. Vì sao phải tàn nhẫn chia tay như vậy?

Vấn đề này đến tận bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra, nhưng chuyện đến nước này thì cô cũng không muốn tìm hiểu nữa.

Đã không còn ý nghĩa.

Thái Anh đặt bức tranh lên bàn, xem thêm vài lần nữa thì gấp lại kẹp vào trong sách, điện thoại đặt trên bàn, hiện ra một cái tên quen thuộc, Thái Anh chỉ là nhìn qua vài lần chứ không bắt máy.

Không lâu sâu, Lệ Sa nhắn tin cho cô: [ Để tôi gửi định vị qua Wechat cho Thái Anh. ]

Cô rời khỏi giao diện tin nhắn, nhấp vào định vị Wechat rồi nhắn OK cho Lệ Sa.

Lệ Sa đặt điện thoại xuống, Hà Tiểu Anh ở bên cạnh đến gần, nhỏ giọng nói: "Trong nhóm đều đang hỏi là ai mời được Phác Thái Anh, tôi có thể nói là cô không?"

Từ sau khi Lệ Sa nói chuyện này với cô thì cô luôn cảm thấy không thể tin nổi, một lúc sau thì trợ lý của Phác Thái Anh gọi cho cô để xác định đó thật sự là cô ấy, cô xỉu up xỉu down luôn. Sau đó vội vàng bàn bạc với tổng biên tập, ý của tổng biên tập thì mọi người ở trong nhóm đã hiểu, không nên để cho những người khác biết, chủ yếu là sợ bên Mỹ Tú lại gây chuyện, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì lại không tốt.

Vất vả lắm mới mời được Phác Thái Anh, nếu như thành công thì đừng nói nói là đè đầu Mỹ Tú mà còn nhất định sẽ đứng đầu bảng tiêu thụ. Chỉ sợ các kỳ tiếp theo sẽ đánh không lại tạp chí của các cô nữa, nhưng tiền đề là không thể xảy ra chuyện.

Cho nên tổng biên tập mới bàn với cấp trên, quyết định sửa thành phỏng vấn bí mật, tạm thời trừ người trong bộ phận của bọn cô thì không tuyên bố với bên ngoài.

Hà Tiểu Anh cũng đã nói với tổng biên tập là người do Lệ Sa mời được, nhưng không nói với các đồng nghiệp khác, chủ yếu là không rõ thái độ của Lệ Sa nên cô muốn hỏi thử. Lệ Sa quay đầu, không thèm quan tâm, nói: "Tùy cô thôi."

Không hề có chút kích động nào, Hà Tiểu Anh bắt đầu tò mò làm sao cô ấy mời được Phác Thái Anh. Cô suy nghĩ xem vài giây, rốt cuộc vẫn hỏi ra.

Lệ Sa suy nghĩ một lúc, hình như lúc ấy cô vẫn chưa nói gì thì phải, thế là cô nói với Hà Tiểu Anh: "Là Phác Thái Anh chủ động nhận lời mời phỏng vấn."

"Chủ, chủ, chủ động nhận?" Hà Tiểu Anh lắp bắp, kiểu gì cũng không ngờ là như vậy. Cô còn nghĩ rằng là Lệ Sa cầu ông cầu bà thì mới mời được người lợi hại đến như vậy, rốt cuộc lại là Phác Thái Anh chủ động?

Why? Cô không hiểu.

Lệ Sa nói: "Có lẽ là vì Dư Thái."

"Dư Thải?" Hà Tiểu Anh nhíu mày, liên quan gì đến Dư Thải? Nhưng cô biết chuyện trước giờ Dư Thải vẫn luôn muốn phỏng vấn Phác Thái Anh, chẳng lẽ Dư Thải và Phác Thái Anh có xích mích? Cho nên mới chọn Mạn Đồng của bọn họ?

Hà Tiểu Anh vỗ tay một cái, vừa định nói kết luận thì đồng nghiệp ngồi đối diện hỏi Lệ Sa: "Tối đi quán Gác Nhỏ à?"

Lệ Sa hoàn hồn: "Đúng vậy, Gác Nhỏ, 7 giờ rưỡi."

"Chốt đơn, tôi sẽ nói bạn gái trực tiếp chở tôi qua đó." Đồng nghiệp đối diện mặt mày hớn hở, vẻ mặt vui mừng, Hà Tiểu Anh tặc lưỡi: "Cơm chó ít nhỉ?"

"Thì cô tìm đối tượng đi." Đồng nghiệp ngồi đối diện cười rộ lên, quay đầu nói với Lệ Sa: "Đúng rồi, còn có chuyện này muốn làm phiền cô." "

Lệ Sa ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Đồng nghiệp đối diện xấu hổ gãi gãi đầu: "Ừ thì là, bạn gái tôi, cô ấy ——" Hà Tiểu Anh nhíu mày: "Lắp ba lắp bắp gì vậy, vào trọng tâm đi."

Đồng nghiệp đối diện cắn răng một cái: "Bạn gái tôi là fan Phác Thái Anh, nên chiều nay lúc chụp ảnh có thể nhờ cô xin chữ ký cô ấy giùm tôi không?"

Hà Tiểu Anh ngơ ngác: "Không phải tôi là chủ bút sao? Tôi phỏng vấn mà, sao lại nhờ Lệ Sa?"

"Lệ Sa chụp ảnh mà." Đồng nghiệp nói: "Cô không đáng tin cậy."

Hà Tiểu Anh phản ứng lại, lập tức nhào tới nửa bàn đánh người đối diện: "Ngô Meo Meo cô được lắm! Dám nói tôi không đáng tin cậy à!"

Ngô Oánh ngả người ra sau, tránh thoát tập tài liệu của Hà Tiểu Anh. Bình thường cô thích mèo, cũng cùng bạn gái nuôi bảy tám con, cho nên mọi người đều thích kêu gọi cô là Ngô Meo Meo.

Hà Tiểu Anh đánh một phát không trúng còn muốn đánh nữa, Ngô Oánh nói: "Thôi mà, đừng giỡn nữa." Cô nhìn về phía Lệ Sa, cắn môi hỏi: "Được không?"

Mấy đồng nghiệp nghe thế cũng thò đầu qua, mỏi mắt trông mong nhìn Lệ Sa cùng Hà Tiểu Anh: "Tôi cũng muốn."

"Con gái tôi cũng muốn."

Bàn làm việc của Lệ Sa xuất hiện thêm vài đồng nghiệp, dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, Lệ Sa dừng một chút: "Tôi không biết cô ấy có ký tên không, nhưng nếu mọi người muốn thì có thể trực tiếp hỏi cô ấy."

Ngô Oánh phất tay: "Tôi cũng muốn chứ, nhưng studio không cho vào."

Lệ Sa giải thích: "Ý tôi là, tối nay lúc ăn cơm mọi người có thể trực tiếp ăn cơm."

Ngô Oánh: "Ăn cơm?" Cô sửng sốt: "Tối nay Phác Thái Anh cũng đi sao?"

Ánh mắt những người khác cũng đều tỏa sáng, Lệ Sa nói: "Cô ấy nói tối nay mời mọi người ăn cơm."

Nói khi nào vậy???

Mọi người ngơ ngác, vẫn là Hà Tiểu Anh phản ứng đầu tiên, cô ấy nhìn phía Lệ Sa, giọng run run: "Vợ cô, không phải là Phác Thái Anh đấy chứ?"

Ánh mắt mọi người lập tức nóng rực, như là lửa cháy hừng hực, chỉ là cháy tới cạnh Lệ Sa thì tự hạ nhiệt độ, lập tức nguội lạnh. Lệ Sa vẫn bình tĩnh thờ ơ như cũ, chỉ là hơi gật đầu, nói với Hà Tiểu Anh: "Ừm, cô ấy là vợ của tôi."

Văn phòng lập tức lặng ngắt như tờ, bên người Lệ Sa đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn.

Mọi người quay đầu, nhìn thấy Hà Tiểu Anh ngồi bệt dưới đất, ghế dựa ngã nhào, đế xoay cũng đang xoay chập, kết hợp với khuôn mặt ngây ra như phỗng của Hà Tiểu Anh, thật sự rất buồn cười.

loading...

Danh sách chương: