Cong Luoc Boss Phan Dien Mau Xuyen Quyen 7 Chuong 1 Co Da Biet Minh La Ai


[Đinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành mục tiêu công lược! Giá trị hắc hóa +1000, thỉnh không ngừng cố gắng!]

[Đinh! Chúc mừng người chơi mở khóa cốt truyện mới!]

Âm thanh lạnh băng lần nữa vang lên, An Tình đã nghe không biết bao lần, tất nhiên liền biết cô đã thoát khỏi thế giới cũ. Mở mắt, xung quanh vẫn là một mảnh đen nhánh hoang vu vô tận, nhìn cái gì cũng không tới.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hắc hóa đột phá +5000, vinh hạnh nhận được một đại lễ bao!]

Giá trị hắc hóa...

Cô chợt nhớ ra, dường như cô đã ngây người trong không gian này rất lâu rồi. Đúng vậy, cô đã ngồi ngốc ở chỗ này thật lâu, thật lâu...

Ký ức đứt đoạn khiến đầu chực nổ tung, bỗng nhiên đình chỉ...

Không đúng, rốt cuộc đã bao lâu? Đồng tử đen nhánh nháy mắt sinh ra hoang mang, khủng hoảng.

Cô đã tồn tại trong không gian này bao lâu vậy?

Đại não máy móc vận chuyển, trước nay vẫn xem nhẹ hệ thống, hôm nay nhớ tới liền khiến cô thanh tỉnh.

Tinh tế hồi tưởng lại những ngày này, cô đột nhiên nhận ra, thậm chí còn không nhớ rõ rốt cuộc bản thân đã bị giam trong đây bao lâu...

Cô có chút chết lặng.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, bản thân cô cũng có chút cứng đờ khó nhúc nhích. Lẳng lặng cúi đầu nhìn xuống, thế nhưng xung quanh đều là bóng tối khiến cô không nhìn rõ bàn tay năm ngón của chính mình.

Trong lòng chợt lạnh.

Lâu như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên trong lòng bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi, khủng hoảng.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, đại lễ bao sẽ mở ra cửa thế giới mới!]

[Đinh! Chúc mừng người chơi...]

"Chúc mừng?", lời này làm cô vô cớ có cảm giác châm chọc.

Cô cười lạnh cắt đứt lời hệ thống, nhìn một màn đen kịt trước mắt, tức giận nói: "Từ lúc tiến vào không gian này, tôi chưa từng tiếp xúc qua những cái khác"

"Mỗi một nhiệm vụ đều giao tới bắt buộc tôi phải đi"

"Không hề có một lý do cũng không hề nói rốt cuộc tôi đang phải làm cái gì, vì cái gì phải làm những nhiệm vụ đó, chưa bao giờ quan tâm tới mong muốn của tôi..."

"Đã lâu như vậy, đã có ai nói bất kì một nguyên nhân nào với tôi hay chưa?"

Giữa bóng tối, cô đột nhiên kêu lên, thanh âm tràn ngập thê lương.

Không có người trả lời cô.

Thanh âm biến mất, trong bóng tối giờ phút này chỉ còn lại An Tình cô độc cùng tịnh mịch.

[Thỉnh người chơi kiên nhẫn, hệ thống đang trong quá trình truyền tống...]

Yên lặng thật lâu, âm thanh máy móc của hệ thống rốt cuộc cũng vang lên, nhắc nhở cô tiếp tục trò chơi.

"Không có bất kì một mục tiêu nào như vậy, thậm chí tôi còn không rõ rốt cuộc chính mình đang làm cái gì, nếu trò chơi thất bại thì đó là không có thật hay là..."

Mỗi một thế giới đều vô cùng chân thật nhưng một lần rồi một lần lại nhắc nhở cô đó chỉ là giả dối. Đáng sợ hơn chính là cô không thể thoát khỏi không gian lạnh băng này và phải đối mặt với âm thanh máy móc của hệ thống.

Xung quanh cũng chỉ có duy nhất âm thanh.

[Như vậy, cô đã biết chính mình là ai?]- hệ thống bỗng nhiên nói chuyện.

An Tình nghe vậy, từ giữa tâm tình tràn ngập thê lương cùng tức giận chợt căng thẳng, có chút sững sờ ngẩng đầu. Cô dừng một nhịp, hỏi hệ thống: "Tôi là ai?"

"Là ai đã khiến tôi không thể trở về hiện thực?", cô châm chọc nói, "Tôi có gia đình, bạn bè, người quen, tôi cũng có cuộc sống nhẹ nhàng tự tại giống như bất kì người bình thường nào..."

[Cô đã nhớ ra cái gì?]

loading...