Cong Chua Thay Doi Bo Dinh Luu Ly Chuong 65 Hue Co

Chương 65: Huệ

Quân Mẫn Tâm lập tức hạ chiếu thư, mệnh Cơ Linh và Thẩm Lương Ca lập tức mang theo sứ thần Tây Vực là Mục Lặc đến đế kinh nghị hoà, Tây Bắc giao cho Nam Tố Tố trấn thủ.

Mục Lặc vẫn như hai năm trước, mắt xanh tóc bạc, vẻ mặt âm độc. Khi đến điện Kim Loan, hắn giương mắt nhìn nữ tử uy nghiêm trầm tĩnh trên ngôi vị hoàng đế, nhất thời ánh mát trở nên phức tạp. Thời gian hai năm nói dài cũng không dài nhưng đủ để thân phận hai người phát sinh biến hoá nghiêng trời.

Một tay Mục Lặc ấn ngực, xoay người hành lễ với Quân Mẫn Tâm, nhếch môi cười như không cười: “Nữ hoàng bệ hạ, đã lâu không gặp!” Nhớ năm đó vẫn là thiếu nữ áo cưới đỏ thẫm xanh tươi, đứng trong vương cung Tây Vực hành lễ với hắn. Mà hiện tại, nữ nhân nhìn như nhu nhược lại chỉ dùng thời gian năm năm đã đòi lại hết thảy.

Quân Mẫn Tâm mặc hoàng bào nền đỏ hoa văn tối màu, từ trong ống tay áo rộng rãi rườm rà nâng lên một bàn tay trắng nõn, khoé môi là nụ cười hoàn mỹ, khách sáo: “Mục Lặc Vương từ xa đến, nếu không ghét bỏ, đêm nay quả nhân chuẩn bị chút rượu nhạt đơn giản, đón gió tẩy trần cho Đại Vương.”

Trong tiệc tối, bách quan đến đông đủ, chỉ thiếu duy nhất Cơ Linh.

Nghe Thẩm Lương Ca nói ở TâyvBắc tên kia thu một tiểu thiếp như hoa, tên là Huệ Cơ, một tay đàn tỳ bà giỏi, Cơ Linh rất yêu thương nàng, cho nên vì làm bạn giai nhân mà tiệc tối cũng không tới. Có vài quan viên bảo thủ tuy không nói gì nhưng lại ngầm vô cùng bất mãn với Cơ Linh.

Quân Mẫn Tâm hiếm có cau mày, tên kia dỗi cho ai xem đây? Thật là ngày càng quá quắt rồi.

Cũng may bữa tiệc thương thảo điều ước nghị hoà, phân tán đi lực chú ý của nàng. Mục Lặc híp đôi mắt rắn xanh biếc nói: “Nước ta nguyện lấy hai ngàn trâu bò, một ngàn tuấn mã, mười rương châu báu, một trăm vũ cơ nhạc sĩ khác nhau để bồi thường, ký kết hiệp nghị đình chiến với bệ hạ, từ rày nước sông không phạm nước giếng, như thế nào?”

Quân Mẫn Tâm nhìn Trần Tịch bên cnạh, Trần Tịch hiểu ý, nghiêm mặt nói: “Hồ tộc hễ đến thu đông là không đủ lương thảo, ắt xuôi Nam cướp bóc. Nếu chỉ ký kết hiệp nghị đình chiến tạm thời, không nghi ngờ gì chính là trị ngọn không trị gốc, khó bảo toàn về sau ngươi sẽ không xuôi Nam xâm phạm nữa.”

Mục Lặc hơi híp mắt, biết đây là ý của Quân Mẫn Tâm. Hắn liếm môi, cười lạnh nói: “Bệ hạ có ý gì? Không tin ta sao?”

“Cũng không phải không tin, nếu Đại Vương thành tâm giao hảo với triều ta, không ngại ký một bản hiệp nghị đình chiến vĩnh viễn đi.” Quân Mẫn Tâm cười chúm chím, sai bảo: “Thẩm Thừa Tướng, đưa thư nghị hoà mới đến đây.”

Thẩm Lương Ca đứng dậy, dưới ánh mắt của mọi người đặt một cuộc da dê ố vàng trên án kỳ của Mục Lặc, thong thả mở ra.

Mục Lặc lạnh lùng nhìn Quân Mẫn Tâm chằm chằm. Quân Mẫn Tâm không để ý lắm, chỉ cười gió nhẹ mây trôi, thong dong nói: “Đừng khẩn trương, Mục Lặc Vương. Điều kiện Quả nhân đưa ngài rất phong phú, một người thông minh, vừa nhìn tất sẽ không cự tuyệt.”

Mục Lặc hồ nghi nhìn hiệp nghị chất tốt, nhìn thẳng một đường xuống dưới, lộ ra thần sắc ngạc nhiên. Hắn ngẩng đầu liếc Quân Mẫn Tâm một cái, lại cẩn thận nhìn từng câu từng chữ trên mỗi điều khoản trong thư hiệp nghị một lần, mới giãn mày cười nói: “Cho phép hai nước thông thương, lui tới mậu dịch; dùng hương liệu và châu báu nước ta đổi lương thực vải vóc của các người, thuế quan còn giảm phân nửa… Nữ hoàng của ta à, ngài thực sự là khẳng khái làm ta khiếp sợ! Điều kiện hậu đãi như vậy, chỉ vì ngưng chiến với man di chúng ta?”

“Là kết giao.” Quân Mẫn Tâm cười, sửa lại: “Thêm một kẻ địch chẳng bằng thêm một người bạn, không đúng ư?”

Mục Lặc đảo qua tối tăm, cười ha ha nói: “Điều kiện này quá hấp dẫn, Bổn vương không dám tin! Bệ hạ nói miệng không bằng chứng, không bằng đưa ra chút thành ý trước đi!”

Vừa dứt lời đã nghe thấy Thẩm Lương Ca không nhanh không chậm nói: “Bệ hạ cho Đại Vương ba ngàn vàng làm tiền đặt cọc, Đại Vương còn không chịu tin tưởng sao?”

“Ba ngàn vàng?” Mục Lặc trêu tức nói: “Đến một vàng cũng chẳng thấy đâu, chớ không phải Thừa Tướng đang trêu đùa ta đấy chứ?”

“Trung Nguyên chúng ta có một câu ngạn ngữ, nói là ‘một lời nói đáng giá ngàn vàng” Thẩm Lương Ca lắc ngón tay, cười giảo hoạt: “Mới vừa rồi bệ hạ hứa cho ngài hai sự cho phép, há chẳng phải hai ngàn vàng ư?”

Nghe vậy, văn võ cả sảnh đều hô lên ủng hộ. Quân Mẫn Tâm và Trần Tịch nhìn nhau, cùng cười trộm, Thẩm Lương Ca này thật đúng là mau mồn mau miệng!

Nét mặt Mục Lặc có chút khó coi, âm ú nói: “Vậy một ngàn vàng đâu?”

“Còn một ngàn vàng.” Quân Mẫn Tâm kéo áo choàng rườm rà, chậm rãi đứng dậy, nhìn Mục Lặc từ từ nở nụ cười, từng chữ rõ ràng: “Triều ta nguyện hoà thân cùng Đại Vương, đời đời thế thế, vĩnh tu cũ hảo.

Quân Mẫn Tâm một câu hai nghĩa, Mục Lặc giật mình, hoàn toàn không ngờ tới chiêu này của nàng. Trầm mặc nửa ngày, hắn mới cắn răng, cười lạnh nói: “Bệ hạ tính toán thật hay! Hoà thân cùng ta, không những không cần một mạng người cũng có thể xoá tan uy hiếp nơi biên cảnh, càng có thể liên thủ với ta đối kháng Khương quốc, quả là diệu kế một tiễn hai con chim! Chỉ tiếc, Công chúa Trung Nguyên các người rất thông minh, Bổn vương không dám cầu!”

“Đại Vương không khỏi cự tuyệt quá sớm rồi, sao không thấy Công chúa triều ta rồi lại nói?” Dứt lời, Quân Mẫn Tâm vỗ tay, cao giọng sai bảo: “Truyền Công chúa Nghĩa Thành yết kiến!”

Nét cười lạnh bên bôi Mục Lặc lập tức tan rã không tung tích! Tròng mắt co rút, hắn quay phắt đầu, không tin được nhìn chằm chằm về phía cửa.

Mộc Cẩn một thân cung thường màu thuỷ lam chậm rãi tiến vào tầm nhìn của mọi người, có vẻ thanh lạc mà cao gầy. Chỉ thấy nàng tóc đen búi cao, trâm cài kim tước, mắt hạnh môi đỏ, giữa lông mày điểm một đoá mai hồng, khuôn mặt thanh tú trầm tĩnh trang điểm chút phấn trắng. Nháy mắt Mục Lặc ngừng thở, tầm mắt chạm rãi dời từ vạt áo thêu hải đường màu vàng, dừng trên khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc kia.

“Thần muội Nghĩa Thành khấu kiến bệ hạ, khấu kiến Mục Lặc Vương!” Nàng nhẹ nhàng hạ bái, mười ngón dán sát nền đất lạnh như băng, trán chạm đất.

Một chớp mắt này Mục Lặc nhớ đến trận luận võ ở Tây Vực, nhớ đến đêm tối mạnh mẽ chiếm giữ nàng, nhớ đến vì giành được nụ cười mỹ nhân mà dựng lên Vạn Tượng lâu… Hắn luôn không dám đến tìm bảng là bởi Quân Mẫn Tâm từng nói hắn không hiểu ái tình, tình yêu của hắn làm nàng hận thấu xương.

Những lời này của Quân Mẫn Tâm hắn không biết có chính xác hay không nhưng có một câu nàng nói đúng, hắn không có cách nào từ chối điều kiện nghị hoà, nhất là lấy nữ nhân mà hắn ngày ngóng đêm trông làm lợi thế.

Lợi thế? Nàng bằng lòng chăng? Nữ nhân thanh cao mà quật cường này, đồng ý gả cho bản thân ư? Năm đó nàng thà rằng chết cũng không muốn khuất phục mình.

Nghĩ đến đây Mục Lặc chậm rãi thu lại thần sắc dư thừa, lạnh lùng nói: “Bổn vương không thích ép buộc làm khó người khác, mỹ nhân như này, e vô phúc hưởng thụ.” Tuy lời như vậy nhưng tầm mát lại tham luyến dán trên bóng dáng mảnh khảnh kia, không chịu di động lấy mảy may.

“Là ta tự nguyện.”

Mục Lặc kinh ngạc, lạnh lùng mà hắn cố giả vờ nhấy mắt tan rã. Mộc Cẩn tiến về phía trước một bước, nhìn thẳng nam nhân tuấn mỹ, bỗng nhiên nhẹ giọng cười: “Mục Lặc, là ta chủ động cầu xinh bệ hạ.” Nụ cười tươi tắn tựa gió xuân lướt qua mặt hồ, thổi một hồ nước xuân gợn sóng lăn tăn.

Trầm tĩnh trong giây lát, Mục Lặc nở nụ cười, hắn cười ha ha, quả thực đinh tai nhức óc.

Hắn đi nhanh lên trước, tại bàn cuối ôm chầm lấy Mộc Cẩn, xoay tròn trong đại sảnh hai vòng rồi mới cười to ầm ĩ, đoạn nói: “Nữ hoàng bệ hạ, ngài nói đúng! Điều kiện này ta không cách nào từ chối! Đưa thư ngưng chiến lên đây, Bổn vương muốn thêm mười rương châu báu, hai mươi mỹ nhân làm sính lễ, ngày mai lập tức nghênh Công chúa nhà ngài về nhà!”

Tháng mười, Khánh An nguyên niên*. Đại Ngu và Hồ tộc ngừng chiến, hoà thân. Hai nước ký kết hiệp nghị ngưng chiến trường kỳ, tại Tây Bắc mở ra mấy cửa khẩu thông thương, theo như nhu cầu hai nước, cùng có lợi cùng tồn tại. Trong đế kinh phồn hoa của Đại Ngu thường thấy vũ cơ Hồ tộc diêm dúa loè loẹt nhảy múa bên đường, hương liệu rực rỡ muôn màu và trân bảo của Tây Vực cũng dần xuất hiện tại phố lớn ngõ nhỏ. Mà Hồ tộc dùng hương liệu và châu báu đổi lương thực nên không xuôi Nam xâm lược nữa, dần trôi qua những ngày an ổn.

*Nguyên niên (元年)là năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa – Theo Lạc Việt

Mà Cơ Linh có công lớn bình định chiến loạn, Quân Mẫn Tâm và Trần Tịch bàn bạc hồi lâu, quyết định phong hắn Định Bắc hầu, ban thưởng Lương Châu làm đất phong của hắn, cũng thu lại quân quyền của hắn.

Tại lễ chúc mừng, từng rương từng rương trân bảo nữ hoàng ban thưởng được đưa đến trước mặt Cơ Linh lại chỉ ôm mỹ thiếp trong lòng tự uống rượu, cả buổi mới chậm rì rì nói: “Tạ bệ hạ nâng đỡ!”

Chúng quan ào ào ghé mắt.

Quân Mẫn Tâm nhìn tiểu thiếp trong ngực hắn, chỉ thấy nàng kia tóc như vẩy mực, da như mỡ đông, môi đỏ mọng như máu, khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhán, y phục đơn giản nhẹ nhàng, trong lòng ôm một chiếc tỳ bà song phượng, mười ngón tay non mềm như hành gọt vỏ, im lặng tựa trong lòng Cơ Linh. Nhìn kỹ thật đúng là mỹ nhân khó có. Chẳng qua hai mắt nàng dùng lụa trắng hơi mỏng che lại, mờ mờ ảo ảo nhìn không chân thực khiến nàng tăng thêm vài phần sắc thái thần bí.

Nghe Thẩm Lương Ca nói thân thế nữ tử này đáng thương, là người mù nhưng có một tay gảy tỳ bà kinh thế hãi tục.

Quân Mẫn Tâm cười tủmt ủm, nhấc ly rượu lên nói: “Nữ tử trong lòng A Linh, là Huệ Cơ đại danh đỉnh đỉnh đó ư?”

Tiếng tỳ bà thanh thuý dễ nghe im bặt, nữ tử kêu Huệ Cơ kia cuống quýt quỳ xuống, giọng nói run nhè nhẹ truyền đến: “Huệ Cơ một kẻ dân đen, làm nhục thánh thính của bệ hạ, mong bệ hạ thứ tội!”

Quân Mẫn Tâm mỉm cười: “Ngươi gảy tỳ bà rất êm tai, có tội gì?”

Nghe vậy, Cơ Linh cười hì hì, vẻ mặt say rượu, hắn lười nhác liếc Quân Mẫn Tâm, kéo dài giọng, chậm rãi nói: “Tỳ bà của Huệ cơ không sánh một phần vạn của bệ hạ. Nhưng mà có một thứ nàng có thể đấu với bệ hạ.”

Dứt lời, không đếm xỉa đến Trần Tịch cạnh Quân Mẫn Tâm đã trầm mặt xuống, Cơ Linh duỗi tay kéo sa mỏng trước mắt Huệ Cơ ra, ra lệnh: “Huệ Cơ, ngẩng đầu lên để mọi người nhìn.”

Lông mi cuốn kiều của Huệ Cơ như cánh bướm khẽ run, nàng cắn môi, dáng vẻ vừa thấy đã thương. Sau đó, đôi mắt thần bí chậm rãi mở ra, tròng mắt đen như mực dần hiển lộ trước mắt mọi người. Khi đôi mắt đen như mực lại không có tiêu cự kia hoàn toàn mở ra, tất cả mọi người sợ ngây người.

Huệ Cơ mở mắt ra dáng vẻ có năm phần tương tự Quân Mẫn Tâm, nhất là đôi mắt to đen như nước sơn kia, quả thực động lòng người!

Tất cả mọi người hiểu rõ nhưng không ai dám lên tiếng, không khí trở nên ba đào gợn sóng.

Cơ Linh thấy mọi người không dám lên tiếng, liền vỗ tay cười to: “Chẳng lẽ không ai cảm thấy Huệ Cơ và bệ hạ, dáng vẻ vô cùng giống nhau sao?”

Trong lúc nhất thời, bốn phương yên tĩnh. Cơ Linh lại dám so sánh một đào kép mù xuất thân phong trần với bệ hạ, đúng là ăn gan báo rồi!

“To gan!” Trần Tịch giận không kìm được, hung dữ vỗ một cái lên án kỷ, đứng dậy cả giận nói: “Mạo phạm thiên uy như vậy, ngươi có biết bản thân phạm vào tử tội không!”

Cơ Linh trầm mặc không nói, Huệ Cơ một bên cũng bị doạ ngây người. Trên yến hội nhất thời nổ tung, vài vị cựu thần ngay thẳng bắt đầu buộc tội Cơ Linh.

Quân Mẫn Tâm đau đầu, tức giận, lạnh lùng hét to một tiếng: “Tất cả im miệng!”

Tiếng ồn ào to lớn im bặt. Quân Mẫn Tâm day huyệt thái dương đau buốt, mỏi mệt nói: “Quả nhân mệt mỏi. A Tịch, dìu ta về nghỉ ngơi.”

Yến tiệc cứ như vậy tan rã trong không vui.

Trần Tịch ôm Quân Mẫn Tâm nằm trên giường, trong tay bưng một chén thuốc an thần. Hắn múc một muỗng, thổi nguội sau đó đưa đến bên môi Quân Mẫn Tâm, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ nhiều, uống thuốc rồi ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại lại nghĩ cách.”

Trên khuôn mặt Quân Mẫn Tâm hiện vẻ mệt mỏi, có chút tái nhợt. Nàng từ tay Trần Tịch uống vài ngụm thuốc, mở to mắt than thở nói: “Rất mệt.”

Trần Tịch vô cùng đau lòng, hôn tóc nàng, nhẹ giọng nỉ non bên tai: “Đừng sợ, có ta ở đây. Nếu Cơ Linh lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, ca sẽ thay nàng giết hắn.”

“Chuyện có mới nới cũ bực này, quả nhân sẽ bị bêu danh.” Quân Mẫn Tâm ngược lại tự cười, nói: “A Tịch, chàng biết không, ta không hối hận đã phân công Cơ Linh, không có hắn sẽ không có ta của hôm nay. Ta không hối hận, ta chỉ là không biết nên làm gì bây giờ…”

Lời chưa dứt, Quân Mẫn Tâm không biết vì sao buồn nôn, nằm sấp ở mép giường oẹ một tiếng nôn đến đất trời mù mịt.

Trần Tịch liền hoảng hốt, vừa vỗ lưng cho nàng thuận khí, vừa vội vã hô ra bên ngoài: “Người đâu, mau gọi ngự y!”

loading...