Chương 132.3: Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (3).
Chương 132.3: Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (3).
Khu vui chơi lớn nhất nằm gần trung tâm thành phố, nơi tụ tập đông đủ các loại trò chơi hấp dẫn người đến, dù là trẻ nhỏ hay người lớn thì cứ đến chủ nhật là nơi này đông nghẹt người.
Hôm nay tuy không phải chủ nhật nhưng người vào cũng khá đông, những người ra vào cổng chính, ánh mắt họ đều tập trung về nhóm người phía trước cổng … là ghen tỵ, là ngưỡng mộ, nhất là mấy cô gái ước gì mình có thể bay đến chỗ đó ngay.
Dương Tử mặc áo sơ mi đen, quần tây đơn giản.
Khiết Đạt cũng mặc sơ mi nhưng là màu xanh sẫm, quần tay đen.
Hạ Đồng không để ý đến Dương Tử, nắm tay Tiểu Lạc, coi anh như không khí.
-Được rồi, chúng ta bắt đầu chơi trò gì trước đây?-Thi hưng phấn lên tiếng
Hôm nay cũng ngoài dự định, cô chỉ muốn cùng Khiết Đạt ở nhà cho khỏe không nghĩ anh muốn đi cùng, tuy biết cả hai là con kì đà nhưng cứ xem cả hai là người tàng hình cũng được mà.
-Trò kia đi.-Thi cũng mặc kệ luôn, cô hớn hở chỉ đến vòng xoay lớn
Hạ Đồng nhăn mặt, còn Tiểu Lạc bình thản gật đầu nữa chứ.
-Thi, tớ chưa ăn gì không có gì để ói đâu.-Hạ Đồng phản bác
-Hay chúng ta đi cái kia đi chị hai.-Tiểu Lạc chỉ về khu nhà ma
-Chị hai em… không có đủ can đảm.-mặc dù nói câu này rất là mất mặt nhưng thà mất mặt thú nhận còn hơn
-Em thấy chúng ta bắt đầu bằng cái kia đi.-Hạ Đồng chỉ tay về phía quầy thú nhồi bông
-Quyết định vậy đi.-Thi kéo tay Hạ Đồng đi trước không quan tâm Khiết Đạt nhăn mặt phía sau
Hạ Đồng thở dài, nhìn sang Tiểu Lạc, cũng nắm tay thằng bé kéo đi, Khiết Đạt thì nhàn hạ khoác vai Dương Tử.
-Đi thôi, hôm nay chơi vui vẻ một chút.
Dương Tử cũng đã lâu không đến đây kể từ lúc từ nhà tình thương về, thôi thì cứ thoải mái một chút.
Đến quầy thú nhồi, ông chủ nhe răng cười chào đón.
-Năm nghìn một lần bắn, nếu các cô bắn trúng liên tiếp 5 phát thì sẽ được chọn một con thú treo ở kia.”
Ông chủ chỉ tay lên giá là một hàng thú nhồi bông đủ loại, toàn cở lớn nhìn là muốn ôm ngay, lại nhìn đám bọn họ.
-Nếu không trúng cũng không sao. Một phát trúng sẽ khuyến khích một lon nước ngọt.
-Năm nghìn hơi mắc.-Hạ Đồng nhăn mặt, ở khu vui chơi Thanh Thanh cũng chỉ có ba nghìn một lần bắn, nếu cứ năm nghìn chẳng phải cô mau sạch túi sao?
-Đừng lo, có người lo hết rồi mà.
Thi cong môi cười, nhìn về phía Khiết Đạt, anh cười khổ lấy trong bóp ra một tờ lớn đưa cho ông chủ.
-Nhiêu đây đủ rồi chứ?
Ông chủ mắt sáng lên, nhận tờ tiền lớn, gật đầu lia lịa.
-Vâng, các vị có 50 lần bắn.
Hạ Đồng cùng Dương Tử đã sớm kinh ngạc, Thi lại dễ dàng ra lệnh cho Khiết Đạt, rốt cục có gì mờ ám đây?
-Nhìn cái gì?-Khiết Đạt trừng Dương Tử
-Xem cậu hôm nay bị gì mà trở thành trai ngoan thế?-Dương Tử cười mỉa
-Cậu mà nói nữa tớ không nể nang gì cả.-Khiết Đạt thẹn quá hóa giận quát
-Được, được, không nói.-Dương Tử hòa hoãn nói
Hạ Đồng thì không thế, chỉ khẽ liếc nhìn Thi, nhận thấy nụ cười của Thi, trong lòng chợt lóe sáng hiểu ra chuyện gì đó, không khỏi mỉm cười.
Hạ Đồng, Thi và Tiểu Lạc tất cả cầm súng lên bắt đầu bắn hạ mấy cái lon trước mặt, và kết quả thì …
Hạ Đồng trật liên tục, Thi trúng một phát trật liên tục, còn Tiểu Lạc thế mà siêu được ba phát.
Hai cô rầu rĩ ngưỡng mộ nhìn thằng bé, rồi tiếp tục bắn nhưng lần này tệ hơn … cả hai không trúng phát nào.
-Bắn súng phải có kỹ thuật.-Dương Tử nhịn không được bước tới phía sau Hạ Đồng
Cánh tay tráng kiện hoàn toàn bao bọc Hạ Đồng, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô cùng khẩu súng.
-Muốn bắn trúng, trước tiên phải đứng thẳng lưng, chân hơi dang ra một chút.
Hạ Đồng cứng đờ cả người, môi như bị ai che lại không nói được.
Tình thế lúc này là gì? Còn nữa, cái tư thế này có bao nhiêu mờ ám đây.
Khẽ liếc nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt cương nghị anh tuấn chăm chú nhìn về phía trước, giọng nói trầm thấp vẫn vang lên bên tai cô nhưng lại chẳng chui vào được một chữ.
Có thể nói anh thật sự rất đẹp trai nha, ngũ quan cương nghị tuấn mỹ, mày rậm, mũi cao, môi mỏng đầy quyến rũ, vẻ đẹp đầy nam tính đến thế khiến tim cô bổng “Thịch”.
-Em đã hiểu chưa ?-thấy cô không ừ hử gì, anh cúi đầu hỏi
-Tôi … tôi hiểu rồi.-thấy hơi chột dạ, cô gật đầu đại
-Vậy em lặp lại những gì tôi nói đi.-giọng anh có chút không vui
-… Chỉ là bắn súng thôi, có cần rắc rối vậy không ?-cô nhăn nhó nói, cũng không nhắc lại lời hắn bởi có nhớ được chữ nào đâu
-Đó là lý do em bắn hơn 10 phát mà chỉ trúng một phát.-anh nhàn nhạt nói.
Hạ Đồng cắn chặt môi, muốn buông súng xuống nhưng không được vì anh cứ nắm chặt tay cô không buông, cô khó chịu nhìn anh nhưng …
Cô vừa nhìn lên thì anh cũng cúi xuống, mùi xạ hương xọc thẳng vào mũi cô, hai người gần nhau trong gang tất, chỉ một chút thôi là …
Trong lòng cảm thấy bất an cùng hoảng hốt, đáng lẽ cô phải tránh đi nhưng vì sao vẫn không thể.
Nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy, Dương Tử thấy rõ sự hoảng hốt, đau buồn của cô … là vì vẫn nghĩ đến chuyện đó sao?
-Ôi, lại trật nữa rồi.-Thi cố ý nói lớn để hai người kia dừng lại cái cảnh “Tình chàng ý thiếp kia.”
Sự xuất hiện của mấy tên này cũng đủ gây chú ý lắm rồi, giờ thêm cảnh mặn nồng như thế, một lát chắc có phóng viên tới phỏng vấn luôn quá.
Thi cười mờ ám, tuy chưa xác định nhưng cũng lờ mờ hiểu chuyện, lại quay sang đưa súng cho Khiết Đạt.
-Em muốn con heo đó.-Thi chỉ tay về con heo to trên giá
Khiết Đạt không nói một lời đã làm theo, tài bắn súng của anh chỉ thua Dương Tử và Lăng Hạo nhưng đối với mấy trò trẻ con này lại là chuyện nhỏ.
Hạ Đồng thở hổn hển, tay hơi run bởi phải bắn nhiều lần mới trúng, dù hiện tại vẫn là do Dương Tử cầm tay cô bắn.
Kết quả cô được một con gấu trắng to, ôm không xuể tay.
Còn Tiểu Lạc, còn bé nên được an ủi ba lon nước ngọt, tuy nhiên thằng bé rất thích, chìa hai lon đưa cho hai cô gái.
-Woa, thành quả không tồi, giờ chúng ta chơi tiếp trò khác đi.
Thi đặt con heo vào tay Khiết Đạt lại quăng con gấu trắng vào tay Dương Tử rồi kéo tay Hạ Đồng chạy đến ngôi nhà ma.
…
Trong ngôi nhà ma âm u lạnh lẽo, từng làn khói trắng bay lỡn vỡn khắp nơi, lại thêm có tiếng quạ kêu làm khung cảnh trở nên đáng sợ.
Thi nuốt nước bọt đi kế bên Hạ Đồng mà cô đã xanh méc mặt mày, run lẩy bẩy.
Hạ Đồng tay ôm chặt Thi, cuộc đời cô … Ma vẫn là thứ cô sợ nhất.
Họ cứ đi về phía trước, một luồng gió mạnh thổi qua, sau đó đèn bổng tắt hết.
-Á … Thi.
Đèn bỗng tắt, Hạ Đồng hét lên nắm chặt tay Thi nhưng không thấy, mà phía trước giọng Tiểu Lạc cũng không hơn gì.
Ngay sau đó âm thanh cũng tắt hẳn, cô lo lắng.
-Thi? Tiểu Lạc? … mọi người đâu rồi?
Lần mò theo vách tường, đi về phía trước, bỗng chạm vào cái gì đó, cô kéo kéo nhưng ai ngờ …
-Trả mạng lại cho tôi.- Một con ma tóc dài, mặt trắng tát có thêm cái lưỡi dài đỏ hoe, tay một mất một còn chìa ra.
Hạ Đồng đứng hình trong giây lát … sau đó …
-Ááaa … Dương Tử…-vô thức lại gọi tên anh, cô lui lại thật nhanh thì té xuống
Trong lúc mặt sắp chạm đất thì một bàn tay kéo cô trở lại, sau đó ôm chặt cô vào lòng, không cần nhìn cô cũng biết là ai, chưa kịp lên tiếng thì anh đã nói trước.
-Chịu gọi tên anh rồi sao?
Lời nói mới phát ra thì môi hắn đã phủ xuống, trong khi cô ngây người thì đầu lưỡi nóng bỏng đã len lỗi đi vào quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, anh như muốn hút hết vị ngọt từ đôi môi ấy.
Bàn tay cũng siết chặt eo cô, khiến hai cơ thể sát gần nhau hơn, anh muốn hôn thật sâu, hôn thật lâu để thõa mãn nỗi nhung nhớ, muốn cô biết anh yêu cô thế nào?
Lúc này cô thấy đầu óc trống rỗng, tâm có chút dao động, đây đâu phải lần đầu bị anh hôn nhưng cảm giác lúc này khiến cô lại thấy thoải mái … tại sao lại trở nên như vậy?
Nụ hôn triền miên kéo dài thế nào cũng phải kết thúc, anh hơi luyến tuyến buông cô ra, bàn tay vươn lên xoa đầu cô, vuốt nhẹ mái tóc cô.
Thoát được nụ hôn mãnh liệt đó, cô chán nản … vì cái gì ? Vì cái gì mà tâm cô lại có chút quyến luyến?
-Đi thôi.-rốt cuộc anh cũng lên tiếng
Sau đó kéo cô ra khỏi căn nhà ma.
Vừa ra bên ngoài, Hạ Đồng đẩy mạnh Dương Tử, đi tới chỗ ba người kia đang đứng đó.
-Tiểu Lạc em không sao chứ ? Khi nãy em la rất to … thấy gì đáng sợ lắm sao?
-Cũng rất đáng sợ.-Tiểu Lạc gật đầu một cái
-Chúng ta đi kiếm gì ăn đi .-Thi lại cho ý kiến.
Hai cô gái cũng không quan tâm đến hai tên con trai phía sau, hí hửng dắt tay Tiểu Lạc đi đến quầy ăn uống, mua rất nhiều thứ …
Buổi ăn diễn ra trong tiếng cười nói đầy vui vẻ của hai cô gái và Tiểu Lạc, Khiết Đạt luyên thuyên vài câu chen vào, riêng Dương Tử từ đầu đến cuối vẫn im lặng.
Anh hình như đang quan sát cô rất kĩ, cô đã lâu lắm rồi mới cười nhiều đến thế, vui vẻ là thế.
Tự cười giễu bản thân, anh đã làm cô mất đi nụ cười khi bên anh, dựa vào gì muốn nụ cười của cô mãi thuộc về anh?
Ngắm nhìn cô lúc cười là lúc anh nhận ra chưa bao giờ anh muốn làm tổn thương nụ cười đó, dù nó không dành về anh.
Nhưng dù thế nào, anh vẫn quyết nắm tay cô, sẽ chẳng buông tay…
Hạ Đồng cảm nhận có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, khẽ quay qua bắt gặp ánh mắt đầy nhu tình của Dương Tử, cô ngây ra một lúc, một khắc sau mới có phản ứng vội né tránh đi, quay sang tiếp tục trò chuyện với Thi.
Cô biết bản thân không nên mơ tưởng đến anh, nhưng mà cô không ngăn được bản thân mình!!!
– – –
Trời sập tối, Hạ Đồng không nỡ xa Tiểu Lạc, lại không thể đưa thằng bé về nhà Chính nên chỉ còn cách năn nỉ Dương Tử cho cô đêm nay ở biệt thự của Khiết Đạt. Nhưng mà anh lại kiên quyết không cho.
Cái gì cơ chứ? Cô ngủ đâu thì kệ cô miễn hôm sau cô quay về nhà Chính được rồi.
Năn nỉ khan cổ họng, đến Khiết Đạt cũng phải mở lời anh mới miễn cưỡng đồng ý, đưa cô về biệt thư Khiết Đạt anh lại nói ra một câu làm cô cùng Thi suýt té ngửa.
-Khiết Đạt, tối nay đến ngủ cùng mình.
-Dương Tử cậu lên cơn gì thế?-Khiết Đạt nghe còn muốn hét lên, nhưng anh chỉ nhíu mày nói
-Tớ nói thật, đến nhà Chính ngủ cùng mình.-Dương Tử kiên nhận lặp lại
Nếu không phải vì nghĩ cho Hạ Đồng, Dương Tử đã không đề nghị thế này, Khiết Đạt dù sao cũng là một playboy chính hãng, lỡ trong lúc không kìm chết được hắn nổi cơn cầm thú vồ lấy cô thì sao? Anh phải lo nghĩ cho đại cục chứ?
-Dương Tử, trong đầu cậu rốt cục đang nghĩ gì thế?-Khiết Đạt nhịn không được hét
-Tớ giỡn sao?
-Nhưng lỡ đêm khuya có kẻ gian lẻn vào thì hai người họ cùng Tiểu Lạc làm sao?
-Yên tâm, an ninh nhà cậu rất an toàn, vả lại có chuông báo động rồi.
-Nhưng…
-Không nói nhiều, đi thôi.
Nói xong, lại túm cổ áo Khiết Đạt kéo ra khỏi căn biệt thự, mặc cho Khiết Đạt la hét không đồng ý.
Khi tiếng Khiết Đạt nhỏ dần đi, tiếp đó là tiếng khởi động xe, hai cô gái mới bật cười lớn.
Đúng là trẻ con mà!!!
-Tối nay, chỉ có ba chị em chúng ta trong căn nhà lớn này thôi!!! Hura…-Hạ Đồng giơ hai tay hoan hô
Khắp phòng vang vọng tiếng cười đùa trong trẻo, Hạ Đồng không nghĩ ngợi nhiều, thật với bản thân mình khi bên Thi và Tiểu Lạc, ngày mai có ra sao thì cứ đợi nó đến, vui hết hôm nay đã.
loading...
Danh sách chương:
- Chuyện Tình Hoàng Gia
- Chương 1: Hợp đồng
- Chương 2: Cuộc sống mới
- Chương 3: Dẫn cô đến trường
- Chương 4: Tên đáng ghét
- Chương 5: Lại thêm một người
- Chương 6: Lăng Hạo
- Chương 7: Heo Đực....
- Chương 8: Đồng cảm với anh
- Chương 9: Không ngừng lấy lòng
- Chương 10: Đấu khẩu
- Chương 11: Ngôi trường mới-Nhuận Lâm
- Chương 12: Gặp lại
- Chương 13: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 14: Thêm người bạn
- Chương 15: Ngủ không được
- Chương 16: Rắc rối
- Chương 17: Nằm viện
- Chương 18: Đề nghị
- Chương 19: "Con ma" lẽo đẽo theo sau
- Chương 20: Bắt buộc thi hát
- Chương 21: "Nụ hôn đầu" bị cướp
- Chương 22: Đá trúng chỗ đó của anh
- Chương 23: Vướng vào scandal rắc rối (1)
- Chương 24: Vướng vào scandal rắc rối (2)
- Chương 25: Xử lý ổn thỏa
- Chương 26: Quá sức chịu đựng
- Chương 27: Ác mộng bao đêm
- Chương 28: Huỳnh Ân Di
- Chương 29: Điều kiện
- Chương 30: Về nhà anh
- Chương 31: Bí mật ???
- Chương 32: Ép buộc làm trợ lý riêng
- Chương 33: Mới đánh nhau sao?
- Chương 34: Chuẩn bị cho Thiên
- Chương 35.1: Chị ấy là thiên sứ
- Chương 35.2: Chị ấy là thiên sứ
- Chương 36: Cuộc thi hát định mệnh
- Chương 37.1: Bất ngờ
- Chương 37.2: Câu hỏi chấp vấn
- Chương 38: Kết quả cuối cùng
- Chương 39: Đi bộ trên đường cao tốc về
- Chương 40: Yêu cầu
- Chương 41: "IQ bằng con kiến"
- Chương 42: Về nhà tình thương
- Chương 43: Bởi ông ấy là ba của tôi.
- Chương 44.1: Công viên giải trí Thanh Thanh
- Chương 44.2: Ngôi nhà ma đáng sợ
- Chương 44.3: Bữa ăn gia đình
- Chương 45: Chụp ảnh gia đình
- Chương 46: Âu Thiên Tử
- Chương 47.1: Tôi là bạn gái anh ấy
- Chương 47.2: Trở thành nhân viên không công
- Chương 47.3: Hình phạt
- Chương 48: Về trước
- Chương 49: Lại có khách
- Chương 50: Tát
- Chương 51: Độc quyền xoa đầu
- Chương 52: Quay lại trường
- Chương 53: Chị họ
- Chương 54: Màn cũ tái diễn
- Chương 55: Thê thảm.
- Chương 56: Cảm ơn anh, Khiết Đạt!!!
- Chương 57: "Anh yêu em, Hạ Đồng"
- Chương 58: Xử lí ổn thỏa
- Chương 59: Nếu anh nói anh yêu em thì em sẽ thế nào?
- Chương 60: Căn phòng ở tầng ba.
- Chương 61: Muốn biết tất cả.
- Chương 62: Không lẽ là Ân Di???
- Chương 63: Cô ấy, chết rồi.
- Chương 64: Make up nào!!!
- Chương 65: Trở nên xinh đẹp
- Chương 66 : Cinderella một đêm.
- Chương 67: Thứ của tôi, tôi không muốn ai chạm vào.
- Chương 68: Làm ơn mắc oán.
- Chương 69: Bị bắt gặp hôn.
- Chương 70: Điệu nhảy
- Chương 71: Tiệc sinh nhật nhỏ.
- Chương 72: Tỏ tình với Dương Tử.
- Chương 73: Tỏ tình thất bại.
- Chương 74: Học tập theo truyện cổ tích "Heo đực phụ tình".
- Chương 75: Tôi tin cô.
- Chương 76: Bất ngờ bị hôn.
- Chương 77: Người không nên đắc tội.
- Chương 78: Mờ ám.
- Chương 79: Cái chết của Ân Di.
- Chương 80: You do not want that.
- Chương 81: Dịch từ điển.
- Chương 82: Mất hình tượng.
- Chương 83: Lí do lần này làm tôi không thoải mái.
- Chương 84: Đến khi anh hiểu rõ bản thân mình.
- Chương 85: Không có trong cuốn tiểu thuyết nào
- Chương 86: Nhật ký.
- Chương 87: Đuổi khỏi nhà Chính.
- Chương 88: Nhắc lại quá khứ (1).
- Chương 89: Nhắc lại quá khứ (2).
- Chương 90: Bạn mới.
- Chương 91: Phanh phui.
- Chương 92: Cô cần anh hơn.
- Chương 93: Vị hôn phu
- Chương 94: Anh thua rồi.
- Chương 95: Nụ hôn giữa biển.
- Chương 96: Cảm giác rất kì lạ.
- Chương 97: Đưa về nhà Chính.
- Chương 98: Ép ăn cháo.
- Chương 99: Chủ tịch Dương.
- Chương 100: Gặp mặt Diêu lão gia.
- Chương 101: Ngày càng rút ngắn khoảng cách.
- Chương 102: Gặp nạn trong phòng thay đồ.
- Chương 103: Phản bội.
- Chương 104: Sự thật về cái chết.
- Chương 105: Thật sự là lừa gạt?
- Chương 106: Không yêu.
- Chương 107: Cô tác động đến anh nhiều đến thế.
- Chương 108: Gặp lại người thân.
- Chương 109: Mẹ... !? Tôi có sao?
- Chương 110: Dỗ cô nín khóc.
- Chương 111: Cô và cô ấy hoàn toàn khác biệt.
- Chương 112: Mặt anh còn dày hơn mặt đường.
- Chương 113: Ba tôi, là ai???
- Chương 114: Lâm Hạ Đồng là bạn gái của Lăng Hạo tôi.
- Chương 115: Hãy đi gặp ba anh.
- Chương 116: Chuyến đi đến Paris (1).
- Chương 117: Chuyến đi đến Paris (2).
- Chương 118: Chuyến đi đến Paris (3)
- Chương 119: Chuyến đi đến Paris (4).
- Chương 120: Chuyến đi đến Paris (5).
- Chương 121: Chuyến đi đến Paris (6).
- Chương 122: Chuyến đi đến Paris (7).
- Chương 123: Chẳng lẽ... yêu!?
- Chương 124: Cùng cưỡi ngựa.
- Chương 125: Tàn nhẫn lần hai.
- Chương 126: Sẽ từ từ yêu anh.
- Chương 127: Náo loạn ở trường.
- Chương 128: Giúp cô.
- Chương 129: Anh yêu em, trừ phi anh cho phép em mới được rời xa anh.
- Chương 130: Dương Tử, chờ em...
- Chương 131.1: Điều tra (1).
- Chương 131.2: Điều tra (2).
- Chương 131.3: Điều tra (3).
- Chương 132.1: Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (1)
- Chương 132.2. Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (2).
- Chương 132.3: Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (3).
- Chương 133: Là lo sợ mất cô.
- Chương 134.1: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (1).
- Chương 134.2: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (2).
- Chương 134.3: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (3).
- Chương 134.4: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (4).
- Chương 135: Yêu
- Chương 136: Tràn ngập hạnh phúc
- Chương 137: Đau đến không còn cảm giác
- Chương 138: Làm người tốt không thành
- Chương 139: Nhập học
- Chương 140: Tỉnh lại - Mất đi người thân.
- Chương 141: Chỉ cần xuất hiện lúc cô cần anh nhất.
- Chương 142: Hạnh phúc.
- Chương 143: Lựa chọn khó khăn.
- Chương 144: Nữ chủ nhân trở về (lên sàn).
- Chương 145: Cô tin.
- Chương 146: Sự thật phơi bày.
- Chương 147: Tuyên chiến.
- Chương 148: Tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di.
- Chương 149: Ngay cả anh cũng không tin cô.
- Chương 150: Mạch Huân.
- Chương 151: Ba.
- Chương 152: Như người vô hình.
- Chương 153: Buông tay
- Chương 154: Tình cờ.
- Chương 155: Nói rõ.
- Chương 156: Nụ hôn nhớ nhung.
- Chương 157: Anh là người bắt đầu, vậy thì kết thúc hãy để em.
- Chương 158: Chấm dứt.
- Chương 159: Rắc rối ở bar Louis.
- Chương 160: Thiệp cưới.
- Chương 161: Đi đến giới hạn.
- Chương 162: Hạnh phúc ngọt ngào.
- Chương 163: Ngoại truyện 1.
- Chương 164: Ngoại truyện 2.
- Chương 165: Ngoại truyện 3.