Chương 114: Lâm Hạ Đồng là bạn gái của Lăng Hạo tôi.
Chương 114: Lâm Hạ Đồng là bạn gái của Lăng Hạo tôi.
Lăng Hạo ánh mắt sắc bén nhìn Dương Tử, tay ôm chặt Hạ Đồng trong lòng mình, gần như siết chặt, cứ sợ chỉ cần lơ là cô sẽ chạy đi mất.
-Chuyện này không liên quan đến cậu.-Dương Tử sắc lạnh lên tiếng
-Không liên quan?-Lăng Hạo cứ như đang nghe chuyện rất nực cười
-Em ấy nói người em ấy yêu bây giờ là tôi, cậu dựa vào đâu nói tôi không liên quan, dựa vào đâu nói em ấy chỉ được yêu cậu!?
-Vậy cậu nghĩ em ấy yêu cậu thật sao? Bây giờ là do em ấy kích động thôi, người em ấy thật sự yêu là tôi.-Dương Tử tiến lên giơ tay giành lấy Hạ Đồng
Lăng Hạo cũng không khoan nhượng, lập tức giữ chặt tay kia của Hạ Đồng lại.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt dường như làm mọi thứ đóng băng, còn lạnh hơn cơn mưa họ đang đứng trong đó, còn lạnh hơn cả băng ở Nam Cực. Xung quanh nồng nặc toàn mùi thuốc súng!!!
Hạ Đồng mệt mỏi muốn rút cả hai tay về nhưng không đủ sức, vô lực đứng giữa hai anh để những hạt mưa dài cứ rơi rớt lên người.
-Tốt nhất cậu buông ra.-Lăng Hạo ánh mắt như sói hoang, nguy hiểm khó lường
-Cậu nghĩ mình là ai? Buông tay Hạ Đồng ra.-Dương Tử cũng chẳng thua kém, ánh mắt đen đã bị bao quanh một lớp băng dày đặc, làm người khác phải run sợ khép nhường
-Cậu dựa vào đâu bắt tôi buông tay em ấy ra?-Lăng Hạo cười mỉa
-Dựa vào người em ấy yêu là tôi.-Dương Tử từng chữ nói thật to, như khẳng định
-Vậy sao? Xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi, buông tay bạn gái tôi ra.-Lăng Hạo nhếch mép, câu cuối cùng cố ý được anh kéo dài ra
Người Dương Tử khẽ chấn động mạnh, sau đó liền bình tĩnh lại, khóe môi hơi nâng lên:
-Bạn gái? Cậu đang hiểu nhầm rồi thì phải? Từ bao giờ Hạ Đồng là bạn gái cậu?
-Từ thời điểm này, ngay lúc này, tại đây, Lâm Hạ Đồng là bạn gái của Lăng Hạo tôi.-Lăng Hạo từng chữ một phát ra từ miệng, giọng nói chắc chắn cùng đắc thắng
Hạ Đồng bất ngờ ngước khuôn mặt lấm lem nước mưa của mình nhìn Lăng Hạo, liền nhận được ánh mắt đắc ý của anh đang nhìn Dương Tử, sau đó anh nhìn cô, ánh mắt liền chuyển sang đầy yêu chiều.
Hạ Đồng cuối cùng cũng không hiểu, Lăng Hạo đang cố ý chọc tức Dương Tử hay thực sự yêu cô?
Dương Tử tức giận sắc mặt u ám nhìn Lăng Hạo, vô ý tăng sức ở tay đang nắm chặt tay cô. Hạ Đồng đau đớn riết lên, tay bị Dương Tử nắm vặn vẹo muốn lấy ra.
Sức của anh tăng lên rất nhiều, tay cô sắp bị anh bóp nát rồi!!!
Dương Tử thấy cô nhăn mặt rít lên liền vội vã nới lỏng tay, lại tạo cơ hội để Lăng Hạo kéo cô nép sau lưng Lăng Hạo.
-Cậu…-Dương Tử tức đến gân xanh cũng nổi đầy, hai tay siết chặt thành nắm đấm
-Bạn gái của tôi, không cho phép cậu tùy tiện cầm tay.-Lăng Hạo như tuyên bố chủ quyền của mình
-Khi nào nghe được Hạ Đồng nói em ấy là bạn gái cậu, tôi mới tin.-Dương Tử đang rất cố gắng kìm chế bản thân mình nhào đến đấm Lăng Hạo
-Được thôi.-Lăng Hạo nhún vai, khóe môi cong lên một đường
Lăng Hạo cúi đầu ghé sát tai Hạ Đồng, thì thầm vài câu, Hạ Đồng lúc đầu hơi khựng người nhưng sau đó hơi tiến lên vài bước nhìn Dương Tử bằng ánh mắt hoàn toàn tĩnh lặng.
-Phải, Lăng Hạo là bạn trai tôi, anh đừng quấy rầy tôi nữa.-Hạ Đồng chậm rãi nói từng chữ, sau đó nhìn Dương Tử trong màn mưa
Cô chỉ thấy được đôi mắt đen hiện lên sự chấn động cùng mờ mịt kia.
Hạ Đồng chưa biết gì đã cảm thấy được có người lướt qua người cô rất nhanh, như những tiếng sấm sét chớp nhoáng trên trời trong tích tắc.
Hạ Đồng quay đầu đã thấy Dương Tử túm cổ áo Lăng Hạo, Dương Tử quát:
-Lăng Hạo, rốt cục mày nói gì với Hạ Đồng?
-Tao chỉ nói, Dương Tử mày mãi mãi không hiểu được tình yêu của cô ấy, bởi vì mày căn bản chỉ đem cô ấy ra đùa, mày chỉ yêu một người thật sự, là Ân Di.-Lăng Hạo cười cực thỏa mãn, nhìn Dương Tử
-Chết tiệt.
Dương Tử hung hăng giơ tay cao đấm thẳng vào mặt Lăng Hạo. Lặp tức Lăng Hạo té nhào xuống đất.
-Lăng Hạo…
Hạ Đồng hốt hoảng, lặp tức muốn tiến lên xem Lăng Hạo ra sao, nhưng chỉ vừa đi qua người Dương Tử thì tay cô đã bị một bàn tay nắm lại, bàn tay ấy mạnh mẽ siết cổ tay cô, gần như muốn bóp nát.
-Đau quá… bỏ ra…-Hạ Đồng vặn tay muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kiềm của anh
-Em không được phép lo cho hắn.-Dương Tử đã hoàn toàn ất sách lí trí, gầm lên
-Dựa vào gì? Lăng Hạo là bạn trai tôi, không phải anh.-Hạ Đồng đối đầu với sự độc tài của anh, quật cường nói
-Người em yêu là anh.-Dương Tử siết chặt tay cô hơn
-Nhưng bây giờ người tôi yêu là Lăng Hạo, anh ấy là bạn trai tôi, tôi không cho phép anh tổn thương anh ấy.-Hạ Đồng lớn tiếng hét
-Em… tôi nói em không được yêu hắn, không được.
-Tôi cứ yêu, có giỏi anh đánh tôi luôn đi.
-Em…
Dương Tử kìm chế bản thân, lặp tức nhìn Lăng Hạo như muốn giết chết người, sau đó anh đẩy cô ra phía sau mình, tiến lên túm cổ áo Lăng Hạo, không do dự giơ nắm đấm.
Cứ thế, Dương Tử đấm Lăng Hạo đã ba cái, mỗi cái đều như trời giáng, thế nhưng Lăng Hạo không phản kháng.
Hạ Đồng thấy Dương Tử cứ đấm Lăng Hạo, sức lại rất lớn nếu cứ tiếp tục chắc chắn xảy ra án mạng, Lăng Hạo bị đánh đến chảy cả máu miệng, mặt cũng sưng đỏ vậy mà còn cong môi cười, không phản kháng lại.
Hạ Đồng vội vàng tiến lên, nắm tay Dương Tử lôi anh ra, sau đó đứng trước mặt Lăng Hạo giang hai tay ra.
Dương Tử nhìn thấy cô đứng ra đỡ cho Lăng Hạo, tim đau nhói, giơ nắm đấm xuống.
-Không được đánh, nếu muốn đánh thì đánh tôi đi.-Hạ Đồng ánh mắt kiên định, hét lên
-Hạ Đồng, em đang biết, mình đang làm gì không?-Dương Tử lời nói mất đi sự hung hăng lúc nãy, khàn giọng hỏi
-Tôi biết rất rõ mình đang làm gì, nếu anh muốn đánh Lăng Hạo thì hãy đánh tôi, tôi tình nguyện để anh đánh.
Hạ Đồng nói, trong lòng khó chịu cùng đau đớn tột cùng, cô biết cô đang dối lòng mình nhưng mà Lăng Hạo nói đúng, Dương Tử không yêu cô, người Dương Tử yêu là chị ấy, Huỳnh Ân Di.
-Được Lâm Hạ Đồng, tôi không làm phiền hai người nữa, là tôi có lỗi trước, coi như tôi xin lỗi, chuyện của em, tôi không can thiệp nữa.-Dương Tử hoàn toàn mất đi ý chí, nở nụ cười thê lương, sau đó không nhìn cô mà quay đầu bỏ đi trong màn mưa
Hạ Đồng tưởng chừng giây phút ấy cả thế giới đã quay mặt bỏ cô, mọi thứ đều sụp đổ trong màn mưa đêm đó.
Sau khi chiếc Ferrari rời đi, Hạ Đồng suy sụp té xuống đất, từng tiếng khóc vỡ òa, hòa vào tiếng mưa đang tuôn rơi cùng tiếng sấm chói tai.
Cô rất muốn nói, em rất yêu anh, anh là cả thế giới của em, anh quay mặt đi cũng là lúc cả thế giới quay lưng về phía em, em biết anh đang cố hàn gắn, cố làm em tin tưởng anh lại nhưng mà cách của anh, càng làm em đau lòng, phải chăng anh dùng sai cách hay là em căn bản không có cách để anh có thể hàn gắn niềm tin?
Lăng Hạo nhìn cô suy sụp tinh thần, bản thân cũng không vui vẻ, mặc dù mục đích của anh đã đạt được, nhìn thấy cuối cùng Dương Tử cũng đau khổ hiểu cảm giác bị người con gái mình yêu bỏ rơi, nói yêu người con trai khác.
Lúc đầu tiếp cận cô vì mục đích này nhưng sau cùng khi thành công lại không vui, lại rất đau lòng xót xa, vì người con gái ấy cũng đang đau đớn, anh yêu cô từ rất lâu, mà không dám thừa nhận với chính mình, vì màn đêm trong tim anh còn vây kín, anh đang lợi dụng cô, phải, đang lợi dụng.
Lăng Hạo chống người ngồi dậy, tiến lên phía cô, sau đó ngồi xuống ôm cô từ phía sau.
-Hạ Đồng, để anh yêu em, được không?-Lăng Hạo lời nói phát ra từ tận đáy lòng
Anh muốn cho cô hạnh phúc, anh muốn cho cô niềm vui, anh không muốn thấy cô đau khổ thêm lần nào nữa.
Hạ Đồng vô lực tựa vào lòng anh, từng tiếng nấc vang lên trong cơn mưa tầm tã.
Tim cô, rất đau!!! Như vỡ vụn ra thành trăm nghìn mảnh, như bị ai đó bóp nát, cô yêu anh, Lâm Hạ Đồng rất yêu Dương Tử, anh nói vì cô sẽ vượt qua ranh giới vậy thì vì anh cô tình nguyện bản thân tiếp tục sai, cứ yêu không cần kết quả.
Nhưng mà nếu anh không lần này đến lần khác lừa gạt cô, cô chắc chắn sẽ chấp nhận tình yêu không có kết quả ấy.
Nó hoàn toàn rất khó đối với cô!!!
Trong cơn mưa như trút nước ấy, hình dáng một người con trai ôm người con gái từ phía sau, cô gái khóc trong đau đớn, làm cho màn mưa đã ưu buồn nay còn thêm thê lương.
Tình yêu đó, đến bao giờ mới có được kết quả!??
- – -
Hạ Đồng mình ướt sũng bước vào nhà Chính, lúc nãy cô phải năn nỉ Lăng Hạo đến hết lời anh mới đồng ý chở cô về nhà Chính, thật ra cô cũng định nghe theo Lăng Hạo tạm về biệt thự riêng của anh, nhưng nghĩ lại thì thôi, sớm muộn cũng đối mặt chi bằng càng sớm càng tốt.
-Hạ Đồng, sao cả người em ướt hết thế này? Chắc lại dầm mưa chứ gì.-chị Ly hốt hoảng khi thấy cô bước vào với bộ mình ướt nhem
-Em…-Hạ Đồng không biết nên nói gì
-Mau lau khô đi, kẻo lại bệnh.
Chị Ly vội vã lấy một chiếc khăn bông đưa cho cô.
Hạ Đồng lau tóc mình, lau từng giọt nước trên người mình.
-Thiếu gia…
Khi chị Ly nói ra hai từ này, Hạ Đồng dừng động tác ở tay, ngây người đi.
Là Thiên hay là Dương Tử? Cầu mong là anh Thiên.
-Chị Ly, pha coffee đem lên cho tôi.
Giọng nói ấy… là của Dương Tử!!!
Hạ Đồng giương mắt lên, lặp tức chạm phải ánh mắt đen láy của anh, Hạ Đồng lập tức né tránh.
-Nhưng nãy giờ cậu đã uống…
-Đừng quản nhiều.
Dương Tử chặn ngang lời chị Ly, sau đó chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi quay người đi lên lầu.
Hạ Đồng thở từng hơi nặng nề, anh nói chuyện của cô anh không can thiệp nữa, là ý gì? Không lẽ anh sẽ như lúc đầu? Thế cũng nên, dù sao anh càng quan tâm cô, cô lại càng khó dứt ra khỏi vòng xoáy đó.
-Thiếu gia thật là, lúc nãy đã uống hết một chai rượu Brandy, giờ lại uống coffee, sức khỏe sớm muộn cũng hao tổn cho xem.-chị Ly chậc lưỡi lắc đầu
-Chị Ly, chị nói, là thật sao?-Hạ Đồng chững người nhìn chị Ly
-Không lẽ chị lại đi nói đùa? Thật không hiểu vì sao thiếu gia cứ thích làm hại bản thân mình.
Chị Ly lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, sau đó đi vào bếp pha coffee theo lời Dương Tử.
Hạ Đồng nhìn lên lầu, ánh mắt phức tạp, mọi chuyện phải chăng từ lúc bắt đầu đã là sai lầm?
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành hợp đồng, rời xa nơi này, rời xa anh, bắt đầu cuộc sống mới, như lúc trước.
loading...
Danh sách chương:
- Chuyện Tình Hoàng Gia
- Chương 1: Hợp đồng
- Chương 2: Cuộc sống mới
- Chương 3: Dẫn cô đến trường
- Chương 4: Tên đáng ghét
- Chương 5: Lại thêm một người
- Chương 6: Lăng Hạo
- Chương 7: Heo Đực....
- Chương 8: Đồng cảm với anh
- Chương 9: Không ngừng lấy lòng
- Chương 10: Đấu khẩu
- Chương 11: Ngôi trường mới-Nhuận Lâm
- Chương 12: Gặp lại
- Chương 13: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 14: Thêm người bạn
- Chương 15: Ngủ không được
- Chương 16: Rắc rối
- Chương 17: Nằm viện
- Chương 18: Đề nghị
- Chương 19: "Con ma" lẽo đẽo theo sau
- Chương 20: Bắt buộc thi hát
- Chương 21: "Nụ hôn đầu" bị cướp
- Chương 22: Đá trúng chỗ đó của anh
- Chương 23: Vướng vào scandal rắc rối (1)
- Chương 24: Vướng vào scandal rắc rối (2)
- Chương 25: Xử lý ổn thỏa
- Chương 26: Quá sức chịu đựng
- Chương 27: Ác mộng bao đêm
- Chương 28: Huỳnh Ân Di
- Chương 29: Điều kiện
- Chương 30: Về nhà anh
- Chương 31: Bí mật ???
- Chương 32: Ép buộc làm trợ lý riêng
- Chương 33: Mới đánh nhau sao?
- Chương 34: Chuẩn bị cho Thiên
- Chương 35.1: Chị ấy là thiên sứ
- Chương 35.2: Chị ấy là thiên sứ
- Chương 36: Cuộc thi hát định mệnh
- Chương 37.1: Bất ngờ
- Chương 37.2: Câu hỏi chấp vấn
- Chương 38: Kết quả cuối cùng
- Chương 39: Đi bộ trên đường cao tốc về
- Chương 40: Yêu cầu
- Chương 41: "IQ bằng con kiến"
- Chương 42: Về nhà tình thương
- Chương 43: Bởi ông ấy là ba của tôi.
- Chương 44.1: Công viên giải trí Thanh Thanh
- Chương 44.2: Ngôi nhà ma đáng sợ
- Chương 44.3: Bữa ăn gia đình
- Chương 45: Chụp ảnh gia đình
- Chương 46: Âu Thiên Tử
- Chương 47.1: Tôi là bạn gái anh ấy
- Chương 47.2: Trở thành nhân viên không công
- Chương 47.3: Hình phạt
- Chương 48: Về trước
- Chương 49: Lại có khách
- Chương 50: Tát
- Chương 51: Độc quyền xoa đầu
- Chương 52: Quay lại trường
- Chương 53: Chị họ
- Chương 54: Màn cũ tái diễn
- Chương 55: Thê thảm.
- Chương 56: Cảm ơn anh, Khiết Đạt!!!
- Chương 57: "Anh yêu em, Hạ Đồng"
- Chương 58: Xử lí ổn thỏa
- Chương 59: Nếu anh nói anh yêu em thì em sẽ thế nào?
- Chương 60: Căn phòng ở tầng ba.
- Chương 61: Muốn biết tất cả.
- Chương 62: Không lẽ là Ân Di???
- Chương 63: Cô ấy, chết rồi.
- Chương 64: Make up nào!!!
- Chương 65: Trở nên xinh đẹp
- Chương 66 : Cinderella một đêm.
- Chương 67: Thứ của tôi, tôi không muốn ai chạm vào.
- Chương 68: Làm ơn mắc oán.
- Chương 69: Bị bắt gặp hôn.
- Chương 70: Điệu nhảy
- Chương 71: Tiệc sinh nhật nhỏ.
- Chương 72: Tỏ tình với Dương Tử.
- Chương 73: Tỏ tình thất bại.
- Chương 74: Học tập theo truyện cổ tích "Heo đực phụ tình".
- Chương 75: Tôi tin cô.
- Chương 76: Bất ngờ bị hôn.
- Chương 77: Người không nên đắc tội.
- Chương 78: Mờ ám.
- Chương 79: Cái chết của Ân Di.
- Chương 80: You do not want that.
- Chương 81: Dịch từ điển.
- Chương 82: Mất hình tượng.
- Chương 83: Lí do lần này làm tôi không thoải mái.
- Chương 84: Đến khi anh hiểu rõ bản thân mình.
- Chương 85: Không có trong cuốn tiểu thuyết nào
- Chương 86: Nhật ký.
- Chương 87: Đuổi khỏi nhà Chính.
- Chương 88: Nhắc lại quá khứ (1).
- Chương 89: Nhắc lại quá khứ (2).
- Chương 90: Bạn mới.
- Chương 91: Phanh phui.
- Chương 92: Cô cần anh hơn.
- Chương 93: Vị hôn phu
- Chương 94: Anh thua rồi.
- Chương 95: Nụ hôn giữa biển.
- Chương 96: Cảm giác rất kì lạ.
- Chương 97: Đưa về nhà Chính.
- Chương 98: Ép ăn cháo.
- Chương 99: Chủ tịch Dương.
- Chương 100: Gặp mặt Diêu lão gia.
- Chương 101: Ngày càng rút ngắn khoảng cách.
- Chương 102: Gặp nạn trong phòng thay đồ.
- Chương 103: Phản bội.
- Chương 104: Sự thật về cái chết.
- Chương 105: Thật sự là lừa gạt?
- Chương 106: Không yêu.
- Chương 107: Cô tác động đến anh nhiều đến thế.
- Chương 108: Gặp lại người thân.
- Chương 109: Mẹ... !? Tôi có sao?
- Chương 110: Dỗ cô nín khóc.
- Chương 111: Cô và cô ấy hoàn toàn khác biệt.
- Chương 112: Mặt anh còn dày hơn mặt đường.
- Chương 113: Ba tôi, là ai???
- Chương 114: Lâm Hạ Đồng là bạn gái của Lăng Hạo tôi.
- Chương 115: Hãy đi gặp ba anh.
- Chương 116: Chuyến đi đến Paris (1).
- Chương 117: Chuyến đi đến Paris (2).
- Chương 118: Chuyến đi đến Paris (3)
- Chương 119: Chuyến đi đến Paris (4).
- Chương 120: Chuyến đi đến Paris (5).
- Chương 121: Chuyến đi đến Paris (6).
- Chương 122: Chuyến đi đến Paris (7).
- Chương 123: Chẳng lẽ... yêu!?
- Chương 124: Cùng cưỡi ngựa.
- Chương 125: Tàn nhẫn lần hai.
- Chương 126: Sẽ từ từ yêu anh.
- Chương 127: Náo loạn ở trường.
- Chương 128: Giúp cô.
- Chương 129: Anh yêu em, trừ phi anh cho phép em mới được rời xa anh.
- Chương 130: Dương Tử, chờ em...
- Chương 131.1: Điều tra (1).
- Chương 131.2: Điều tra (2).
- Chương 131.3: Điều tra (3).
- Chương 132.1: Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (1)
- Chương 132.2. Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (2).
- Chương 132.3: Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (3).
- Chương 133: Là lo sợ mất cô.
- Chương 134.1: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (1).
- Chương 134.2: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (2).
- Chương 134.3: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (3).
- Chương 134.4: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (4).
- Chương 135: Yêu
- Chương 136: Tràn ngập hạnh phúc
- Chương 137: Đau đến không còn cảm giác
- Chương 138: Làm người tốt không thành
- Chương 139: Nhập học
- Chương 140: Tỉnh lại - Mất đi người thân.
- Chương 141: Chỉ cần xuất hiện lúc cô cần anh nhất.
- Chương 142: Hạnh phúc.
- Chương 143: Lựa chọn khó khăn.
- Chương 144: Nữ chủ nhân trở về (lên sàn).
- Chương 145: Cô tin.
- Chương 146: Sự thật phơi bày.
- Chương 147: Tuyên chiến.
- Chương 148: Tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di.
- Chương 149: Ngay cả anh cũng không tin cô.
- Chương 150: Mạch Huân.
- Chương 151: Ba.
- Chương 152: Như người vô hình.
- Chương 153: Buông tay
- Chương 154: Tình cờ.
- Chương 155: Nói rõ.
- Chương 156: Nụ hôn nhớ nhung.
- Chương 157: Anh là người bắt đầu, vậy thì kết thúc hãy để em.
- Chương 158: Chấm dứt.
- Chương 159: Rắc rối ở bar Louis.
- Chương 160: Thiệp cưới.
- Chương 161: Đi đến giới hạn.
- Chương 162: Hạnh phúc ngọt ngào.
- Chương 163: Ngoại truyện 1.
- Chương 164: Ngoại truyện 2.
- Chương 165: Ngoại truyện 3.