Chương 107: Cô tác động đến anh nhiều đến thế.
Chương 107: Cô tác động đến anh nhiều đến thế.
Hạ Đồng ngực phập phồng, hơi thở dồn dập, đáng lẽ giờ này anh không nên ở nhà chứ, không phải mọi ngày đều đi sớm về trễ hay sao? Sao hôm nay lại…
-Thiếu gia, tôi đang dạy Hạ Đồng làm món cơm rang trứng.-chị Ly hơi cúi người cung kính đáp
Hạ Đồng không dám quay lưng lại, chỉ vừa nghe giọng của anh, bao nhiêu nỗi đau kia, cùng những sự quan tâm thầm lặng, vòng tay của anh, đều ùa về.
-Đã thử chưa?-Dương Tử hỏi chị Ly nhưng vẫn nhìn tấm lưng của cô
-Vẫn chưa, tôi định thử nhưng mà…-chị Ly có vẻ ngập ngừng nói
-Khó ăn lắm sao?
-Cũng hơi khó ăn.
-Tôi sẽ ăn thử.-Dương Tử thoáng chút ý cười
-Sao ạ?
Không chỉ chị Ly ngạc nhiên mà Hạ Đồng cũng thế, đôi mắt cô mở to, hai tay run rẩy.
Hạ Đồng có thể cảm nhận chị Ly đưa cho Dương Tử dĩa cơm rang trứng, lúc ấy, cô chỉ muốn quay đầu lại, giựt lấy dĩa cơm và hét rằng “Tôi không cho anh ăn, cho dù bỏ đi, cũng không cho anh ăn.” Nhưng mà nực cười ở chỗ, cô không làm thế mà trong lòng lại thầm mong anh ăn vào cho cô nhận xét về dĩa cơm.
-Thiếu gia, cậu…
Chị Ly đứng mà không dám tin, từ trước đến giờ thiếu gia rất ghét món cơm rang trứng, ít nhất là từ ba năm trước, cho nên lúc nãy khi nói dạy Hạ Đồng làm món cơm rang trứng, chị Ly hơi lo sợ anh tức giận, thế mà, anh lại ăn thử.
-Chị ra ngoài mua thêm trứng về đi.-Dương Tử cầm dĩa cơm, nói với chị Ly
-Nhưng…
Không phải trứng trong tủ lạnh còn rất nhiều sao? Sao lại mua thêm?
-Còn không đi?
-Vâng, tôi đi ngay.
Dù thắc mắc nhưng mà chị Ly không dám không đi, chỉ thoáng nhìn Hạ Đồng chết trân tại chỗ, sau đó rời đi.
Căn bếp quay về với yên ắng, chỉ có hai con người ấy, một người quay lưng đi, còn một người nhìn tấm lưng ấy, lại thoáng lên xót xa.
-Là em làm?-Dương Tử trầm ấm hỏi
Cơ thể Hạ Đồng kịch liệt mạnh mẽ hơn bao giờ hết? Em? Sao lại là em? Điều cô không muốn chính là anh gọi cô bằng em, bởi vì nó sẽ làm cho cô, càng ngày càng lún sâu, từ em, nó còn gần hơn từ cô.
Vì sao anh cứ làm cô ngộ nhận chứ?
-Ừ.-Hạ Đồng ừ một tiếng
-Trông cũng ngon lắm.-Dương Tử ý cười ngay cửa miệng, cầm chiếc muỗng múc một ít cơm, ăn thử.
Hạ Đồng hơi thở rối loạn, thà anh cứ như trước, xa cách với cô, cô còn có thể nghĩ mình sẽ quên anh, nhưng mà, anh lại thế này, thì làm sao, cô có thể làm được?
-Cũng được, hơi lạc, không sao, cho một ít xì dầu vào là được.-Dương Tử nói, sau đó tiếp tục ăn
Hạ Đồng nhắm mắt lại, hai tay vấu chặt vạt áo, cô ghét anh lúc này, cô ghét sự dịu dàng quan tâm của anh bây giờ.
-Dừng lại đi, đừng ăn nữa.-Hạ Đồng nhịn không được nữa, quay mặt qua nhìn anh, hét lên
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn sáng lạng của anh, vẫn đôi mắt đen ấy, vẫn đôi môi ấy, vẫn con người ấy.
Khi nhìn thấy anh, cô mới biết, ba ngày vẫn chưa đủ để quên anh. Không phải không gặp mặt, là quên, tự nhủ là quên, sẽ quên.
Lúc đó, cô chỉ muốn hỏi anh một câu “Đã bao giờ anh thật sự nghĩ về cô, dù chỉ một giây, có bao giờ những điều cô làm với anh, thật sự có ý nghĩa với anh?”
Nhưng mà lúc đó, cô chỉ im lặng nhìn anh, hoàn toàn quên mất mình định nói gì, làm gì.
-Vì sao anh không thể ăn?-Dương Tử đặt dĩa cơm xuống, nhìn cô
-Không được ăn, đó không phải làm dành cho anh.-Hạ Đồng lắc đầu nguầy nguậy
-Em chắc chứ?
-Không gì phải chắc, đó là thật, dĩa cơm đó, không phải dành cho anh.-Hạ Đồng né tránh
-Vậy thì dành cho ai?
-Chỉ làm vậy thôi.
-Thế không phải em từng nói sẽ học làm món cơm rang trứng cho anh sao?-Dương Tử ý cười càng đậm
-Đó chỉ là muốn anh vui.
-Bây giờ không có sao?
-Không có.
-Nhưng mà em từng có ý nghĩ đó, em dám nói, bây giờ em không có!?
Hạ Đồng cứng họng, quả thật bây giờ cô cũng có ý nghĩ đó.
-Em im tức là thừa nhận.-Dương Tử càng cười sâu hơn
-Đúng vậy, làm cho anh thì sao? Bây giờ tôi muốn lấy lại.-Hạ Đồng chán ghét nhìn anh
-Nãy giờ anh chỉ nói em từng muốn làm cơm rang trứng để anh vui, chứ không nói dĩa cơm này em làm cho anh. Là em tự nói làm cho anh đấy nhé.-Dương Tử xảo huyệt nói
-Anh…
Hạ Đồng cứng họng tập hai, từ bao giờ, anh lại thành con người “gian trá” thế này.
-Thành ý của em, anh nhất định ăn hết.
Hạ Đồng nhìn anh, đôi mắt hơi động, hôm nay, anh cười hơi nhiều nhỉ? Từ trước đến giờ, đây là lần đầu anh cười nhiều hơn bình thường. Nụ cười của anh, thì ra đẹp đến thế, lại làm người đối diện say mê cùng ấm lòng đến thế.
Hạ Đồng mệt mỏi, không muốn tiếp tục càng ngày càng lún sâu nữa, tối hôm đó đã đau lắm rồi, không lẽ lại muốn cuộc tình đó có thể xảy ra?
-Thiếu gia, anh đừng giả vờ quan tâm tôi nữa, vô ích thôi, tôi sẽ không yêu anh thêm, càng không thể để anh làm tôi đau khổ rồi để tôi về nhà mình.-Hạ Đồng lắc đầu lạnh nhạt nói
Ý cười trên môi anh thoáng chút cứng đờ, sau đó dãn ra, tối đó anh đã làm cô rất đau lòng, nhưng mà suốt ba ngày qua cũng nghĩ kĩ rồi, cho dù anh làm gì, nghĩ gì, mọi thứ đều nghĩ đến cô, làm vì cô, nhắm mắt lại cũng thấy khuôn mặt cùng nụ cười tươi tắn của cô.
Chưa bao giờ anh nghĩ, anh lại muốn bảo vệ nụ cười đó của cô đến thế!!!
Ba ngày qua, mọi thứ với anh đều có sự tồn tại của cô, những thứ của cô như ảnh hưởng rất mạnh đến anh, có hôm anh lại đến Cake World tự mình kêu một ly kem sô-cô-la, một ly coffee, một dĩa bánh macaron, sau đó tự thưởng thức như bữa sáng hôm đó vậy.
Có lúc anh lại một mình cười khi nghĩ đến những chuyện từ lúc cô đến, những câu chuyện cô kể anh nghe, những nụ cười thoải mái không ràng buộc.
Có lúc anh lại nghĩ đến lúc cô khóc, lúc cô đau khổ, bản thân cũng khó chịu, bứt rứt theo.
Cô, đã tác động đến anh rất mạnh, khắc sâu vào tận xương cốt, mà đến bây giờ, anh mới nhận ra.
-Anh có nói, sẽ làm em yêu anh nữa sao? Hay là em yêu anh từ trước đến giờ, đến bây giờ vẫn chưa quên.-Dương Tử như thừa nước lấn tới
-Anh đừng có nói nhảm, tôi ngu ngốc một lần còn không đủ sao? Bị anh đem ra trêu đùa chưa đủ hay sao?-Hạ Đồng nhìn anh cười mỉa mai
Anh biết, cô đối với anh, không còn niềm tin, dù anh có đứng trước mặt cô nói yêu cô, cô cũng sẽ không tin, bởi vì chính anh đã làm cô tuyệt vọng.
-Anh muốn ăn, cứ ăn, tôi không rãnh nói chuyện phiếm với anh.
Hạ Đồng chán ghét liếc anh, sau đó cất bước đi.
-Xin lỗi.
Khi cô gần đi khỏi nhà bếp, thoáng trong không gian cô nghe được hai từ “xin lỗi” rất khẽ, cô thoáng dừng chân, nhưng không quay đầu lại, làm sao có thể, anh mà lại nói xin lỗi sao? Anh nói anh ghét nhất hai từ xin lỗi, thì anh sẽ không nói hai từ đó, Lâm Hạ Đồng, mày điên rồi mới nghĩ anh xin lỗi mày.
Phải chi, lời nói nói ra rồi có thể rút lại, phải chi những chuyện xảy ra rồi có thể tua lại, nhưng mà phải chi vẫn chỉ là phải chi.
loading...
Danh sách chương:
- Chuyện Tình Hoàng Gia
- Chương 1: Hợp đồng
- Chương 2: Cuộc sống mới
- Chương 3: Dẫn cô đến trường
- Chương 4: Tên đáng ghét
- Chương 5: Lại thêm một người
- Chương 6: Lăng Hạo
- Chương 7: Heo Đực....
- Chương 8: Đồng cảm với anh
- Chương 9: Không ngừng lấy lòng
- Chương 10: Đấu khẩu
- Chương 11: Ngôi trường mới-Nhuận Lâm
- Chương 12: Gặp lại
- Chương 13: Gậy ông đập lưng ông
- Chương 14: Thêm người bạn
- Chương 15: Ngủ không được
- Chương 16: Rắc rối
- Chương 17: Nằm viện
- Chương 18: Đề nghị
- Chương 19: "Con ma" lẽo đẽo theo sau
- Chương 20: Bắt buộc thi hát
- Chương 21: "Nụ hôn đầu" bị cướp
- Chương 22: Đá trúng chỗ đó của anh
- Chương 23: Vướng vào scandal rắc rối (1)
- Chương 24: Vướng vào scandal rắc rối (2)
- Chương 25: Xử lý ổn thỏa
- Chương 26: Quá sức chịu đựng
- Chương 27: Ác mộng bao đêm
- Chương 28: Huỳnh Ân Di
- Chương 29: Điều kiện
- Chương 30: Về nhà anh
- Chương 31: Bí mật ???
- Chương 32: Ép buộc làm trợ lý riêng
- Chương 33: Mới đánh nhau sao?
- Chương 34: Chuẩn bị cho Thiên
- Chương 35.1: Chị ấy là thiên sứ
- Chương 35.2: Chị ấy là thiên sứ
- Chương 36: Cuộc thi hát định mệnh
- Chương 37.1: Bất ngờ
- Chương 37.2: Câu hỏi chấp vấn
- Chương 38: Kết quả cuối cùng
- Chương 39: Đi bộ trên đường cao tốc về
- Chương 40: Yêu cầu
- Chương 41: "IQ bằng con kiến"
- Chương 42: Về nhà tình thương
- Chương 43: Bởi ông ấy là ba của tôi.
- Chương 44.1: Công viên giải trí Thanh Thanh
- Chương 44.2: Ngôi nhà ma đáng sợ
- Chương 44.3: Bữa ăn gia đình
- Chương 45: Chụp ảnh gia đình
- Chương 46: Âu Thiên Tử
- Chương 47.1: Tôi là bạn gái anh ấy
- Chương 47.2: Trở thành nhân viên không công
- Chương 47.3: Hình phạt
- Chương 48: Về trước
- Chương 49: Lại có khách
- Chương 50: Tát
- Chương 51: Độc quyền xoa đầu
- Chương 52: Quay lại trường
- Chương 53: Chị họ
- Chương 54: Màn cũ tái diễn
- Chương 55: Thê thảm.
- Chương 56: Cảm ơn anh, Khiết Đạt!!!
- Chương 57: "Anh yêu em, Hạ Đồng"
- Chương 58: Xử lí ổn thỏa
- Chương 59: Nếu anh nói anh yêu em thì em sẽ thế nào?
- Chương 60: Căn phòng ở tầng ba.
- Chương 61: Muốn biết tất cả.
- Chương 62: Không lẽ là Ân Di???
- Chương 63: Cô ấy, chết rồi.
- Chương 64: Make up nào!!!
- Chương 65: Trở nên xinh đẹp
- Chương 66 : Cinderella một đêm.
- Chương 67: Thứ của tôi, tôi không muốn ai chạm vào.
- Chương 68: Làm ơn mắc oán.
- Chương 69: Bị bắt gặp hôn.
- Chương 70: Điệu nhảy
- Chương 71: Tiệc sinh nhật nhỏ.
- Chương 72: Tỏ tình với Dương Tử.
- Chương 73: Tỏ tình thất bại.
- Chương 74: Học tập theo truyện cổ tích "Heo đực phụ tình".
- Chương 75: Tôi tin cô.
- Chương 76: Bất ngờ bị hôn.
- Chương 77: Người không nên đắc tội.
- Chương 78: Mờ ám.
- Chương 79: Cái chết của Ân Di.
- Chương 80: You do not want that.
- Chương 81: Dịch từ điển.
- Chương 82: Mất hình tượng.
- Chương 83: Lí do lần này làm tôi không thoải mái.
- Chương 84: Đến khi anh hiểu rõ bản thân mình.
- Chương 85: Không có trong cuốn tiểu thuyết nào
- Chương 86: Nhật ký.
- Chương 87: Đuổi khỏi nhà Chính.
- Chương 88: Nhắc lại quá khứ (1).
- Chương 89: Nhắc lại quá khứ (2).
- Chương 90: Bạn mới.
- Chương 91: Phanh phui.
- Chương 92: Cô cần anh hơn.
- Chương 93: Vị hôn phu
- Chương 94: Anh thua rồi.
- Chương 95: Nụ hôn giữa biển.
- Chương 96: Cảm giác rất kì lạ.
- Chương 97: Đưa về nhà Chính.
- Chương 98: Ép ăn cháo.
- Chương 99: Chủ tịch Dương.
- Chương 100: Gặp mặt Diêu lão gia.
- Chương 101: Ngày càng rút ngắn khoảng cách.
- Chương 102: Gặp nạn trong phòng thay đồ.
- Chương 103: Phản bội.
- Chương 104: Sự thật về cái chết.
- Chương 105: Thật sự là lừa gạt?
- Chương 106: Không yêu.
- Chương 107: Cô tác động đến anh nhiều đến thế.
- Chương 108: Gặp lại người thân.
- Chương 109: Mẹ... !? Tôi có sao?
- Chương 110: Dỗ cô nín khóc.
- Chương 111: Cô và cô ấy hoàn toàn khác biệt.
- Chương 112: Mặt anh còn dày hơn mặt đường.
- Chương 113: Ba tôi, là ai???
- Chương 114: Lâm Hạ Đồng là bạn gái của Lăng Hạo tôi.
- Chương 115: Hãy đi gặp ba anh.
- Chương 116: Chuyến đi đến Paris (1).
- Chương 117: Chuyến đi đến Paris (2).
- Chương 118: Chuyến đi đến Paris (3)
- Chương 119: Chuyến đi đến Paris (4).
- Chương 120: Chuyến đi đến Paris (5).
- Chương 121: Chuyến đi đến Paris (6).
- Chương 122: Chuyến đi đến Paris (7).
- Chương 123: Chẳng lẽ... yêu!?
- Chương 124: Cùng cưỡi ngựa.
- Chương 125: Tàn nhẫn lần hai.
- Chương 126: Sẽ từ từ yêu anh.
- Chương 127: Náo loạn ở trường.
- Chương 128: Giúp cô.
- Chương 129: Anh yêu em, trừ phi anh cho phép em mới được rời xa anh.
- Chương 130: Dương Tử, chờ em...
- Chương 131.1: Điều tra (1).
- Chương 131.2: Điều tra (2).
- Chương 131.3: Điều tra (3).
- Chương 132.1: Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (1)
- Chương 132.2. Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (2).
- Chương 132.3: Dương Tử tôi dù thế nào cũng không buông tay (3).
- Chương 133: Là lo sợ mất cô.
- Chương 134.1: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (1).
- Chương 134.2: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (2).
- Chương 134.3: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (3).
- Chương 134.4: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (4).
- Chương 135: Yêu
- Chương 136: Tràn ngập hạnh phúc
- Chương 137: Đau đến không còn cảm giác
- Chương 138: Làm người tốt không thành
- Chương 139: Nhập học
- Chương 140: Tỉnh lại - Mất đi người thân.
- Chương 141: Chỉ cần xuất hiện lúc cô cần anh nhất.
- Chương 142: Hạnh phúc.
- Chương 143: Lựa chọn khó khăn.
- Chương 144: Nữ chủ nhân trở về (lên sàn).
- Chương 145: Cô tin.
- Chương 146: Sự thật phơi bày.
- Chương 147: Tuyên chiến.
- Chương 148: Tôi yêu Dương Tử không thua gì Ân Di.
- Chương 149: Ngay cả anh cũng không tin cô.
- Chương 150: Mạch Huân.
- Chương 151: Ba.
- Chương 152: Như người vô hình.
- Chương 153: Buông tay
- Chương 154: Tình cờ.
- Chương 155: Nói rõ.
- Chương 156: Nụ hôn nhớ nhung.
- Chương 157: Anh là người bắt đầu, vậy thì kết thúc hãy để em.
- Chương 158: Chấm dứt.
- Chương 159: Rắc rối ở bar Louis.
- Chương 160: Thiệp cưới.
- Chương 161: Đi đến giới hạn.
- Chương 162: Hạnh phúc ngọt ngào.
- Chương 163: Ngoại truyện 1.
- Chương 164: Ngoại truyện 2.
- Chương 165: Ngoại truyện 3.