Chim Trong Cuoc Yeu Full Thanh Yeu Chuong 145 Muon Co

"Alice, ngồi đi! " Mạch Sanh Tiêu bất chấp ngây ngốc của cô ấy, vội vàng dắt lấy cánh tay của cô ta.

Alice bị gượng ép kéo vào trong chỗ ngồi, hai chân mới vừa đặt xuống, toàn thân còn chưa kịp thả lỏng đã cảm giác được dưới đáy bàn, chân phải bị một lực đạo chạm vào.

Cô bị hù dọa thất kinh muốn rút về.

"Đây là bạn của cô sao? Tướng mạo xinh đẹp nhưng sắc mặt không tốt." Ân Lưu Khâm bất thình lình nói ra một câu khiến Alice không dám lộn xộn.

Sanh Tiêu nhíu mày, người đàn ông này cũng thật nhiều chuyện.

Mạch Sanh Tiêu gọi cho Alice một ly cà phê Blue Mountain, Alice dù sao cũng được huấn luyện nghiêm túc, trừ lúc ban đầu bối rối ngoài ý muốn thì bây giờ sắc mặt đã bình thường.

"Ân thiếu, còn hợp đồng."

Ánh mắt Alice nhìn xuống bản hợp đồng trên bàn: "Sanh Tiêu, cô. . . . . . . Cô hãy suy nghĩ kỹ càng."

Ân Lưu Khâm trong mắt âm ngột đã không còn, hắn bật cười, lườm Alice ở đối diện một cái nhưng lời nói lại hướng về Mạch Sanh Tiêu: "Được, có muốn tặng cô một cái kính lúp để xem xét cẩn thận hay không?"

Alice đã bên cạnh Dạ Thần vài năm, phàm là hắn dùng đến giọng điệu này thì đều là khúc dạo đầu của bạo ngược.

Cô cắn chặt răng, không dám nhiều lời.

Alice như ngồi trên bàn chông, cà phê đưa tới bên cạnh, cô không chút nghĩ ngợi mà đưa đến bên miệng. Đôi môi đỏ tươi lập tức bị phỏng tê dại: "Sanh Tiêu, tôi đi toilet một lát."

"Được."

Mạch Sanh Tiêu không nghi ngờ gì, Ân Lưu Khâm loay hoay lật giở hợp đồng: "Ta có lẽ không cần xem hết, điều khoản viết hết sức rõ ràng, tin tưởng cô cũng sẽ không lừa gạt ta. Nếu không hợp đồng ở đây cuối cùng thêm vào một cái, đến lúc đó trong phòng thiết kế lại đưa vào một khối. . . . . ."

"Trong phòng thiết kế tôi không am hiểu." Sanh Tiêu ngắt lời.

Ân Lưu Khâm không ngờ được người phụ nữ này lại khó trị như thế, lập tức có chút mất đi kiên nhẫn, hai tay hắn chống người lên: "Ta đi toilet một lát."

. . .

Alice như có điều suy nghĩ, hong khô nước đọng rồi đi ra khỏi toilet.

Cô cúi thấp đầu, bất thình lình sau gáy bị tóm mạnh, cô nhanh chóng phản ứng, khuỷu tay trái công kích về phía sau lại bị đối phương dễ dàng chế phục, đem hai tay của cô bắt chéo ở sau lưng. Alice bước chân lảo đảo, người đàn ông tinh xảo tránh đi camera, mang cô tránh vào trong một gian phòng gần toilet.

Ân Lưu Khâm trong nháy mắt đá vào cửa, hắn nắm lấy cổ áo của Alice, đè cô xuống bàn.

Alice nhịn xuống thống khổ, bụng bị hắn dùng hết sức ấn vào góc bàn, cô đau chỉ còn đủ sức để thở.

"Alice. . . . . ." Giọng nói của Ân Lưu Khâm dịu dàng, giống như trải qua tiếng đàn: "Thuốc của cô dùng hết rồi chưa?"

"Dạ Thần, sao ngài lại đến thành phố Bạch Sa?"

"A, ta nhớ cô hết sức." Người đàn ông nói xong, duỗi ra ngón tay thon dài vỗ nhẹ lên mặt Alice: "Nhìn một chút, bây giờ mới bao lâu không gặp mà sắc mặt kém như vậy, nghĩ tới ta nhiều lắm sao?"

Hắn nói không sai, Alice mỗi ngày đều nghĩ đến hắn tại sao không chết đi!

"Vâng. . . . . ." Alice đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều quặn thắt một chỗ.

Ân Lưu Khâm khom lưng xuống, môi mỏng tiến đến bên tai cô: "Còn muốn Tử Thần không?"

"Tôi muốn thuốc giải."

Ân Lưu Khâm nâng thắt lưng của cô lên, Alice một lần nữa bị đâm vào góc bàn.

"Aaa. . ."

"Nhỏ một chút, người khác sẽ cho rằng bên trong đang làm cường bạo."

Mồ hôi từng giọt từng giọt trên cái trán trơn bóng của Alice rơi xuống, hai tay Ân Lưu Khân đè lại bả vai của cô: "Còn muốn thuốc giải? Ta thấy cô còn chưa có hưởng qua cảm giác Tử Thần, đến lúc người không ra người để xem Duật Tôn còn thèm nhìn cô một cái không? Alice, cô từ trước đến nay thích xinh đẹp, người tiêm vào Tử Thần cuối cùng sẽ chết như thế nào ta sợ cô đều đã quên. Đầu tiên chính là mái tóc dài này của cô sẽ rụng không còn lại một sợi nào, đừng thấy dáng người này lung linh hấp dẫn, đến lúc đó sẽ gầy ốm như một bà lão, còn khuôn mặt của cô nữa. . . . . . ."

"Đừng nói, đừng nói nữa. . . . . . . . ." Alice mắt lộ ra hoảng sợ, bả vai đang run rẩy.

"Ta cảnh cáo cô, nếu dám phá hư kế hoạch của ta, ta sẽ cho cô sống không bằng chết. Cô nếu biết nghe lời, sau khi chuyện này thành công ta sẽ đem thuốc giải cho cô. Dù sao ta cũng không muốn mất đi một trợ thủ đắc lực thế này. Alice, đừng tưởng rằng núp ở sau lưng Duật Tôn là hắn có thể làm bùa hộ mệnh cho cô, vô dụng, sát thủ của căn cứ che kín cả Đông Nam Á. Cô không biết cũng không thể lấy hàng ngàn mà tính, cô có tin không, mỗi một nơi cô đến đều không có dưới mười tay súng bắn tỉa nhắm vào đầu của cô mà hành động?" Mỗi câu mỗi chữ hắn phun ra, thong thả ung dung mà xé rách tâm lý phòng vệ của Alice.

"Ngài. . . . . . . Ngài có mang theo thuốc không?"

Ân Lưu Khâm buông cánh tay khống chế cô ra: "Ta đoán ra liều lượng của cô, nếu muốn, chính mình đến lấy."

"Nhưng ngài không sợ bại lộ sao?"

"À." Ân Lưu Khâm lại một phát nắm được tóc Alice, cùng cô chính diện đối mặt, Alice đau khiến chân mày đều nhíu lại: "Nói như vậy mới ngoan ngoãn, cô yên tâm, đến lúc đó ta sẽ liên lạc với cô."

"Dạ Thần, ngài. . . . . . ngài có thể không làm tổn thương Sanh Tiêu được không?"

Ân Lưu Khâm ánh mắt rời rạc nhìn đi nơi khác, giống như đang suy nghĩ.

"Ngài đừng làm tổn thương cô ấy được không? Nếu không, Tôn cũng sẽ không bỏ qua cho tôi."

Ân Lưu Khâm buông tay ra: "Ta không làm thương tổn đến cô ấy, ta chỉ muốn chơi đùa cô ta."

Alice trên mặt mất hồn nhưng cổ họng như bị ngưng kết một tầng băng mỏng âm hàn: "Cô ấy không giống những phụ nữ khác. . . . ."

"Alice, cô muốn ta đối xử hung ác với cô à?" Ân Lưu Khâm giơ tay lên, đầu ngón tay thon dài giúp cô sửa sang lại mái tóc bị rối loạn vừa rồi: "Cô tự mình cũng khó bảo vệ, lúc người ta ân ái triền miên cô chỉ có ngồi bên cạnh mà xem, cô ngốc rồi phải không?"

Alice nghe vậy, rũ mi mắt xuống, im bặt không nói lời nào.

Ân Lưu Khâm cầm lấy khăn giấy trên bàn, đem mười đầu ngón tay từng ngón lau sạch sẽ. Hắn kéo cửa đi ra, Alice đè lại bụng, bước chân tập tễnh đi theo phía sau hắn, cô dựa vào vách tường phía ngoài, đúng lúc một nhân viên phục vụ bước qua: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Alice sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cô nhịn đau trở lại toilet, trang điểm lại rồi mới đi vào đại sảnh.

. . .

Ân Lưu Khâm ký hết hợp đồng, lấy ra con dấu của mình đóng lên.

Hắn đem bút và hợp đồng liên quan đưa lại cho Sanh Tiêu, chia làm hai phần.

"Cô không sao đấy chứ? Đi lâu như vậy." Mạch Sanh Tiêu thấy Alice sắc mặt không tốt: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không cần cô quan tâm! " Alice khẩu khí bất thiện, muốn xoay người rời đi, ánh mắt chạm đến cặp mắt lạnh lẽo của người đàn ông, cô ngừng bước lại, không nói tiếng nào lại ngồi yên chỗ cũ.

Mạch Sanh Tiêu cũng không phải là lần đầu tiên thấy Alice tâm tình bất định, cô thu hồi hợp đồng: "Chúng ta đi thôi."

Sanh Tiêu dẫn đầu đứng dậy, tiện đà lại nghĩ tới điều gì, từ trong bóp da lấy ra hai trăm đồng đặt lên bàn.

Ân Lưu Khâm thần sắc sa sầm, sắc mặt tựa hồ không nhịn được: "Cô vậy là có ý gì?"

"Đi ra đàm luận, Ân thiếu là khách hàng, nào dám khiến anh phải để ý chuyện tiền nong."

Mạch Sanh Tiêu lôi kéo Alice đi ra ngoài.

Chuyện như vậy, Ân Lưu Khâm cũng là lần đầu tiên tiên gặp phải, hắn dường như đã cảm thấy nhục nhã vô cùng, ngẩng đầu nhìn lại, thân ảnh Mạch Sanh Tiêu đã sớm biến mất ở cửa quán cà phê.

Hai tiểu cô nương ngồi bên cạnh đang che miệng cười, Ân Lưu Khâm chợt cảm thấy hai tờ một trăm đồng chói mắt cực kỳ, hắn tự tay vò lại thành một nắm, nhét vào trong nửa ly cà phê mà Mạch Sanh Tiêu còn chưa uống xong.

. . .

"Alice, cô đi đâu?"

"Đừng quản tôi." Alice cũng không quay đầu lại, mở cửa xe ra, một chiếc xe Lamborghini màu trắng tuyệt trần mà đi.

Alice tính tình lúc tốt lúc xấu, có khi lại rất cực đoan, có khi lại yếu ớt như đứa bé. Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, bước thẳng về chỗ đậu xe.

************

Ở Ngự Cảnh Viên.

Duật Tôn dựa vào lan can mà đứng, vị trí phía đông tựa vào tường là một giàn hoa, Mạch Sanh Tiêu thời gian nhàn hạ thích loay hoay cùng dàn văn trúc, giữa ngón tay hắn là điếu thuốc lá đã cháy được một nửa. Khuỷu tay Duật Tôn chống vào lan can, gió mát thổi vào một bên tay áo của người đàn ông, ánh mắt hắn nhìn lại, trông thấy xe của Sanh Tiêu đang chậm rãi tiến vào.

Cô chưa bao giờ phóng nhanh vượt ẩu, là một công dân tuân thủ tốt luật giao thông của thành phố.

Duật Tôn nghiêng đứng dậy, dụi tắt nửa điếu thuốc còn dư lại.

Mạch Sanh Tiêu vừa đi vừa lấy hợp đồng ra xem, cô cứ việc không ưa tên nhà giàu Ân Lưu Khâm này nhưng có thể lấy được bản hợp đồng, Sanh Tiêu vẫn không thể che đi khuôn mặt tràn đầy mừng rỡ.

Khoảng cách lầu trên và lầu dưới không tính là xa, Sanh Tiêu hoàn toàn chìn đắm trong đó, cũng không phát hiện giờ phút này Duật Tôn đang nhìn chăm chú vào mình.

Mạch Sanh Tiêu khóe miệng cong lên xinh đẹp, hắn thích nhìn cô cười, thế giới của Duật Tôn, ánh sáng có chói lòa hơn cũng đều chiếu không tới được. Nhưng hắn có Sanh Tiêu ở bên cạnh, hắn bây giờ mới biết, thì ra trái tim ác quỷ sau khi bị đóng băng cũng có thể được cứu rỗi.

Sanh Tiêu xếp lại hợp đồng, cô vừa ngẩng đầu, trong tầm mắt bỗng nhiên chạm vào người đàn ông ánh mắt lạnh nhạt, thân ảnh cao lớn.

Mạch Sanh Tiêu liền giật mình, nhưng hôm nay cô thật sự cao hứng. Duật Tôn trông thấy cánh môi cô tùy ý kéo ra nụ cười, lại còn cầm lấy hợp đồng trong tay cùng hắn vẫy tay, cô sải bước xuyên qua vườn, đang hướng vào phía trong nhà.

Một cái chớp mắt như vậy, Duật Tôn thực cho là hắn nhìn lầm rồi.

Hắn thậm chí còn nghiêng đầu nhìn lại, xác định sau lưng không có người khác, khuôn mặt Duật Tôn lúc này mới giãn ra, trong lòng hắn có nơi nào đó đang mềm xuống, trái tim cứng rắn dường như biến thành kẹo đường ngọt lịm, như bông vải cùng ấm áp đem nhồi vào lòng hắn.

Khóe môi lương bạc câu dẫn ra, trong mắt đầy ấm áp khiến cho người đàn ông vốn có gương mặt tuấn tú đẹp mắt lại càng thêm tinh xảo.

Đã thật lâu hắn không có nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu nở nụ cười như vậy nên hắn cảm thấy, dù là dùng một nhát đâm đắt giá để đổi lấy nét mặt tươi cười của Sanh Tiêu, vậy cũng rất đáng giá.

Duật Tôn bước đi, nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Mạch Sanh Tiêu trở lại tủ đầu giường, cầm lấy cây trâm đem mái tóc tùy ý bới vào sau gáy, lộ ra cần cổ trắng nõn thon dài, bàn tay nhỏ bé của cô hướng vào gương mặt nhẹ quạt gió: "Tôi mới vừa có được một hợp đồng lớn."

Khuôn mặt cô lộ vẻ mỉm cười, trong mắt tràn ngập tự tin, Duật Tôn đi đến trước sô pha: "Rất tốt."

Hắn thích Sanh Tiêu như vậy, dù là hao tâm tổn trí, Duật Tôn cũng có thể vui vẻ chịu đựng. Hắn mới đầu lo lắng Mạch Sanh Tiêu sẽ bị bước không qua những tổn thương, thật may là. . . . . . . . . .

Hắn không có nhìn lầm cô, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã nhận thức trong lòng là cô không cam chịu, bây giờ tất cả đều vô cùng tinh tế biểu hiện ra bên ngoài.

Mạch Sanh Tiêu đi về hướng sân thượng, cô nghe thấy mùi thuốc lá thanh đạm.

Duật Tôn đứng cách lớp cửa kính trong suốt, ánh mắt khóa chặt thân ảnh thon gầy của Sanh Tiêu.

Như hắn xen lẫn thiện ác mà sống với người nhà, cầu xin gì đó là không thể tham lam được. Trong lúc đó, hắn có thể làm quan, dù sao cũng là phong vân một cõi, đem vạn người giẫm đạp dưới lòng bàn chân thì thế nào, Giao Long cũng có lúc bị người bắn giết, huống chi hắn cũng là người?

Duật Tôn nhẹ nheo mắt lại, thần sắc có chút mệt mỏi. Trước đây Mạch Sanh Tiêu nói không sai, loại người như bọn họ sớm muộn cũng sẽ có thiên hội báo ứng. Nhẹ, chính là khi chết sẽ dễ coi chút ít. Nặng thì. . . . . . . . Diệt môn!

Hắn lập tức cảm thấy ngực bị chận lại, thở không ra hơi.

Duật Tôn nhặt lên một điếu thuốc đang lúc đưa tới cánh mũi, hắn xong rồi, hắn có muộn phiền về chuyện gia đình.

Đây là điều mà người như hắn kiêng kỵ nhất.

Người đàn ông lại ngẩng đầu lên lần nữa, men theo góc độ mà nhìn lại, có thể trông thấy ngón tay Sanh Tiêu đang thật nhanh gõ vào bàn phím máy tính, cô đang cắn cây bút, khi thì chau mày, khi thì rộng mở trong sáng. Duật Tôn đưa điếu thuốc trong tay vứt xuống trên bàn.

Cũng được.

Nếu ai dám động đến vợ và con của hắn, hắn nhất định phải đem mỗi bộ phận trên người đối phương chặt ra từng khúc, còn muốn bảo đảm không có ngày trở về.

Mạch Sanh Tiêu xoa xoa con mắt bị cay, cầm lấy ly nước đứng dậy. Bất thình lình nhìn vào tầm mắt của Duật Tôn, cô dừng lại, hắn đến tột cùng là ngồi trong phòng ngủ bao lâu rồi?

Sanh Tiêu nhìn đồng hồ, cô bận rộn một chút mà mất cả một buổi chiều, bây giờ đã đến giờ ăn cơm tối.

Mới nghĩ như vậy, liền nghe tiếng của dì Hà truyền đến cửa.

Mạch Sanh Tiêu đứng dậy tắt máy tính đi, buổi tối cô không làm việc, thời gian còn lại muốn dành cho Bôn Bôn.

*********************

Thời tiết dạo này đúng là thoải mái.

Màn đêm buông xuống, đứng ở sân thượng Ngự Cảnh Viên có thể trông thấy ngọn đèn Bàn Long ở phía xa xa. Mạch Sanh Tiêu ở phòng ngủ chơi đùa cùng Bôn Bôn. Duật Tôn liền tắm rửa qua, lúc hắn trở lại phòng đã thấy là 9 giờ.

"Gọi Trần tỷ ôm Bôn Bôn qua đi."

Mạch Sanh Tiêu chơi mệt dứt khoát ngồi trên mặt đất: "Sao lại vậy, Bôn Bôn không phải mỗi đêm đều ngủ bên cạnh chúng ta à?"

Đầu lưỡi Duật Tôn nhẹ liếm khóe miệng, giống như đang tính toán. Hắn ngồi ở mép giường, hướng về phía Mạch Sanh Tiêu nói ra: "Chúng ta nên để cho Bôn Bôn tự lập."

"Con còn nhỏ mà."

"Sanh Tiêu. . . . . ."

Mạch Sanh Tiêu nghe được giọng nói của người đàn ông khàn khàn đầy mê hoặc, cô ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Duật Tôn mắt sáng như đuốc, dục vọng ở trong mắt khiến cô cả kinh, vội cuống quýt tránh đi.

Ý tứ của hắn lại rõ rành rành, nếu như ngay cả những thứ ám hiệu này đều không hiểu thì cô chính là ngốc tử.

Mạch Sanh Tiêu lại lựa chọn tai điếc mắt ngơ, cũng không có ý tứ muốn cho Trần tỷ đem Bôn Bôn đi ngủ. Toàn thân cô không được tự nhiên, luôn cảm giác ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào người mình giống như là muốn thiêu cháy. Bôn Bôn kỳ thật lại rất phối hợp với cha, không bao lâu sau liền bắt đầu đòi ngủ.

Dỗ dành con ngủ cũng không phải cố hết sức giống như thường ngày, Mạch Sanh Tiêu ôm lấy Bôn Bôn dễ dàng vào trong giường ngủ, cô mới thở ra một hơi liền nghe thấy tiếng nói phía sau truyền đến: "Em cũng mệt rồi, đi ngủ sớm một chút đi."

Sanh Tiêu từ tủ quần áo lấy ra đồ ngủ, đi thật chậm vào phòng tắm.

Dòng nước ấm áp xối xuống đỉnh đầu Mạch Sanh Tiêu, ánh mắt của cô mỏi nhừ, không mở ra được, đành phải lấy hai tay bưng lấy mặt. Từ trong lòng, cô cũng chỉ biết không thể tiếp nhận Duật Tôn, dù là trong lòng không có Đào Thần, dù là vết thương ở tay đã tiêu tan. . . . . . . .

Dù là. . . . . . . .

Nhưng chuyện của Mạc Y, lại thật sự như một cái gai nhọn, nó đâm vào trong nội tâm của Sanh Tiêu, loại bỏ không sạch, hơi động nhẹ một chút sẽ đổ máu mà sinh mủ lên. Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn làm không được cùng hắn việc thân mật bên nhau, thời gian rửa sạch không được vết thương, chỉ biết càng để lâu thì càng sâu hơn.

Sanh Tiêu so với bình thường đã tốn gấp đôi thời gian mới tắm rửa xong.

Cô mặc áo ngủ xong rồi trở lại phòng ngủ. Người đàn ông gối lên cánh tay, hai mắt nhắm nghiền, làm như đã ngủ say rồi. Hai tay Mạch Sanh Tiêu chắn căng trước ngực bây giờ mới buông ra. Cô thở phào, tắt đèn đi, nằm bẹp xuống một bên giường lớn.

Cả phòng ngủ bị bao phủ trong bóng tối vô tận, đen nhánh một mảnh. Mạch Sanh Tiêu nghe bên cạnh truyền đến tiếng hít thở, cô trở mình, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Cô ngủ được mơ mơ màng màng thì cảm giác bị một trọng lực đè lên thân thể, toàn thân cốt cách cơ hồ vuốt ve đến một chỗ, cô kinh ngạc mở mắt ra: "Anh. . . . . ."

"Đừng lên tiếng, muốn cho con trai nhìn thấy sao?"

Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn không còn buồn ngủ, Duật Tôn chẳng biết từ lúc nào đã cởi bỏ nút áo ngủ của cô. Trong bóng tối nên cô nhìn không rõ thần sắc của Duật Tôn, nhưng Sanh Tiêu từ kinh nghiệm bản thân có thể nhận ra lực trong tay của hắn, hắn xoa lên bộ ngực, dục vọng cứng rắn liền chống đỡ tại bụng của cô.

Sanh Tiêu đưa tay khước từ: "Anh lại muốn đến đây phải không?"

"Vẫn không thể cho anh sao?" Tiếng nói người đàn ông khàn khàn vô cùng, gợi cảm đến mức có thể làm cho phụ nữ tan chảy thành nước.

Mạch Sanh Tiêu cũng không vì thế mà mềm lòng: "Không thể! "

Cô rõ ràng cảm giác được người ở trên cô động tác cứng đờ, Sanh Tiêu dùng sức đẩy nhưng không đẩy hắn ra được.

"Anh không vào đâu."

"Anh muốn làm cái gì?"

"Sanh Tiêu." Đôi môi người đàn ông áp vào vành tai cô: "Em biết đã cấm dục anh bao lâu rồi không? Nếu không phóng thích, em thật muốn anh nhịn chết?"

Bàn tay xấu xa của hắn sờ soạng khắp người cô, hai tay Duật Tôn trở lại thắt lưng của Sanh Tiêu, dùng sức nâng cô lên, đôi chân của Mạch Sanh Tiêu bị hắn đè nặng khuất không nhúc nhích được: "Anh nói, anh không có vào."

"Nhưng anh chưa nói là không đụng em"

". . . . . ."

"Thả tôi ra! "

Sanh Tiêu phẫn nộ không thôi, nhưng lo ngại Bôn Bôn đang ở bên cạnh, cô không dám la to lên. Người đàn ông càng thêm không sợ hãi, thuần thục bỏ đi y phục trên người của cô, mà ngay cả nội y cũng không chừa. Mạch Sanh Tiêu vừa thẹn vừa giận, tiếng nói mang theo run rẩy: "Đừng đụng vào tôi."

Duật Tôn thật sự là đã nhẫn đến cực hạn.

Hắn dứt khoát dùng việc hôn che đi miệng của Mạch Sanh Tiêu, toàn thân hắn giống như mới từ bên trong lò lửa đi ra, Sanh Tiêu bị phỏng sợ hãi không thôi, dục vọng cháy rực chống đỡ lấy cô, hắn thật muốn liều lĩnh mạnh mẽ đi vào, hắn nếu muốn, Mạch Sanh Tiêu lúc này khí lực cũng không ngăn cản được hắn.

Duật Tôn cắn đầu lưỡi của cô, hắn thật sự là bị nhịn hỏng, Mạch Sanh Tiêu một chút cũng không nghi ngờ, hắn muốn đem cô thỏa mãn hoan lạc.

Hôn cuồng nhiệt thiếu chút nữa làm cô hít thở không thông. Duật Tôn cầm tay của cô, hướng đến dưới thân.

Mạch Sanh Tiêu kinh sợ ý đồ của hắn, gấp rút nắm chặt tay lại.

"Giúp anh một chút."

"Chính anh cũng có thể làm."

". . . . . ."

"Anh mặc kệ chuyện như vậy! " Giọng đàn ông tràn trề ảo não.

"Tôi cũng mặc kệ! "

"Vậy anh buông tôi ra! "

"Thôi, hay là anh tự mình tới."

Mạch Sanh Tiêu chờ hắn lật hạ thân, lại phát hiện động tác của Duật Tôn càng lúc càng phát hỏa, cô thật sự sợ thân thể này bị hắn làm cho bầm đen cũng không chừng. Sanh Tiêu đẩy hắn ra, liền nghe Duật Tôn phía trên đỉnh đầu cô nói: "Sanh Tiêu, anh biết rõ, em cũng muốn anh."

Hắn là cao thủ tình trường, tất nhiên hiểu được thế nào là động tình.

"Cút đi! "

Duật Tôn hôn sâu dứt khoát lần nữa, bắt chước động tác nào đó ở giữa đùi cô. Mạch Sanh Tiêu bị một mồi lửa nhen nhóm, lúc này, thiếu chút nữa là bị lửa nóng thiêu đốt hầu như không còn gì, phía sau lưng cô toát ra lớp mồ hôi mịn, ngay cả trên trán cũng đều là mồ hôi.

"Tôi. . . . . ."

Lưỡi của cô muốn bị cắn đứt.

Duật Tôn giữ lấy hai vai của cô, đem lật người cô lại, hắn dán chặt vào lưng của Sanh Tiêu, lại đem cô áp vào trong chăn.

Giường lớn kingsize cũng không đủ cho hắn lăn qua lăn lại, Duật Tôn cậy thế, hận không thể đem Mạch Sanh Tiêu nuốt vào bụng, đầu óc cô buồn bực, nhất thời khí huyết theo không kịp, thiếu chút nữa thì ngất đi.

Sanh Tiêu thật vất vả sau khi khuôn mặt nhỏ nhắn từ biệt tấm chăn, lại bị hắn giữ chặt lấy cằm hôn sâu.

Lúc này đây, so với bất kỳ thực tế nào cũng đều muốn, có nhiều lần, Mạch Sanh Tiêu có thể cảm giác được hắn cơ hồ nhịn không được muốn xông vào. Nửa người trên rắn chắc của Duật Tôn đầy mồ hôi, hắn giữ chặt tay của Sanh Tiêu, lại thủy chung không cách nào hiểu rõ cực hạn.

"Sanh Tiêu, cho anh! "

Không có được câu trả lời, tiếng nói người đàn ông mang theo vẻ không thể chờ đợi được: "Mạch Sanh Tiêu, cho anh, cho anh! "

Mười ngón tay của Sanh Tiêu cơ hồ bị hắn bóp nát: "Anh nếu như dám. . . . . . ."

"Á! "

Duật Tôn cắn khóe miệng của cô, không muốn làm cho cô nói nhảm nữa.

Hắn hận không thể xé rách người phụ nữ dưới thân này, ngoại tình phải trả giá quá đắt, chính là không có chừng mực, sớm biết như thế thì hắn cho dù có phải ôm đầu gối cũng sẽ không đi tìm Mạc Y.

Duật Tôn biết rõ Mạch Sanh Tiêu kh

ông bước qua được chuyện này, cho nên, hắn không có cưỡng chế tiến vào.

Động tác của Duật Tôn càng ngày càng gấp, kịch liệt làm cho giường lớn vững chắc cũng phát ra tiếng lách cách rất nhỏ, lăn lộn khoảng chừng nửa giờ sau, người đàn ông mới nhẹ tay lại, đè ở trên lưng Mạch Sanh Tiêu một hồi lâu dậy không nổi.

Tim hắn đập kịch liệt, thình thịch xuyên thấu qua tấm lưng gầy yếu của Sanh Tiêu. Cần cổ Duật Tôn đổ mồ hôi rơi trên mặt Sanh Tiêu, cô không nói tiếng nào, cũng không nhúc nhích lấy một chút.

Mạch Sanh Tiêu nói không nên lời, tâm tình phức tạp khó chịu.

Toàn thân hư không, lại đau như một mình phiêu lưu trên mặt biển bằng một chiếc thuyền nhỏ. Cho dù Duật Tôn không thật sự tiến vào nhưng cô không hiểu sao lại chỉ cảm thấy trong lòng mỏi nhừ.

Mạch Sanh Tiêu nghẹn lời, nghẹn ngào không ngừng.

Duật Tôn toàn thân giãn ra, lại nghe thấy dưới thân truyền đến tiếng khóc, hai tay hắn chống thân lên, mở đèn ở đầu giường lên.

Đầu Mạch Sanh Tiêu cơ hồ bị nhét vào trong gối đầu, bộ dáng mềm mại đáng yêu, chính là một bộ dạng khiến hắn phải mềm nhũn.

"Sanh Tiêu. . . . ."

Toàn thân cô vô lực, Duật Tôn phải giúp cô xoay người lại.

Cô cắn môi khóc, chóp mũi đỏ bừng. Duật Tôn chân mày căng thẳng, mồ hôi từ trên cổ rơi xuống cơ ngực rắn chắc. Hắn thở dài, trầm xuống thân, môi mỏng hôn lên khóe mắt Sanh Tiêu: "Anh không có đụng em."

Sanh Tiêu nghe vậy nước mắt lại chảy ra càng nhiều.

"Anh. . . . . . . Anh không có đi vào."

"Hu hu. . . . . . ."

Cánh tay Duật Tôn kéo cô qua, hôn nhẹ không ngừng vào hai mắt của cô: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Mạch Sanh Tiêu tiếp tục nghẹn ngào.

"Chẳng lẽ ngay cả khi anh đụng em như vậy, em cũng đều không tiếp nhận được sao?"

Sanh Tiêu cũng nói không được vì sao lại chảy nước mắt, khóe miệng của cô run lên vài cái, chính là không có cách nào trả lời vấn đề của Duật Tôn. Cô ngừng tới đây, lại thấy Bôn Bôn mở ra hai mắt.

Tiểu tử không biết đã tỉnh khi nào, bây giờ một đôi mắt mở to nhìn xung quanh, nhìn Sanh Tiêu một chút, nhìn Duật Tôn đang đè ở phía trên cô.

"Nói đi! " Duật Tôn vẫn còn kiên trì câu hỏi vừa rồi.

Tiếng khóc Mạch Sanh Tiêu đột nhiên ngừng hẳn, cô hoàn hồn, trong mắt tràn trề phức tạp, tay phải muốn chộp lấy tấm chăn bên cạnh.

Người đàn ông thấy thế, vung tay lên, thế là tấm chăn bị ném xuống mặt đất.

Mạch Sanh Tiêu mắc cỡ không chịu nổi, hai tay che mặt, mơ hồ không rõ lời mà nói xuyên qua khe hở truyền ra: "Bôn Bôn tỉnh rồi! "

Trên cổ của cô theo đó mà đỏ hồng.

Duật Tôn nghiêng đầu lại, quả nhiên là thấy Bôn Bôn vừa ngậm bàn tay nhỏ bé vừa thưởng thức cảnh tượng này.

Duật Tôn dĩ nhiên da mặt không có mỏng như Sanh Tiêu: "Sợ gì chứ, con xem không hiểu."

Mạch Sanh Tiêu lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, trẻ con đều có một đôi mắt tinh khiết, Sanh Tiêu không muốn Bôn Bôn chứng kiến những thứ này quá sớm: "Đưa quần áo cho tôi."

"Trên mặt đất đây."

"Nhặt lên."

"Anh không phải cái gì cũng đều cho em và con nhìn thấy đâu."

". . . . . . ."

Hai người đang dán chặt lấy nhau không có buông ra, luống chi lúc này lại mở đèn, Mạch Sanh Tiêu che mặt lại: "Vậy anh tắt đèn đi, nhanh lên."

Duật Tôn đưa tay ra tại đầu cô xoa nhẹ, cánh tay khẽ chống xuống, liền đứng lên.

Hắn nhặt đồ ngủ nhét bên giường cùng chăn đơn ném cho Sanh Tiêu, còn mình thì đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ.

Bôn Bôn không khóc cũng không làm khó, chỉ là mở to hai mắt tròn xoe, tò mò nhìn chăm chú Sanh Tiêu.

Duật Tôn mặc đồ ngủ nhẹ nhàng khoan khoái trở lại bên giường, thấy Mạch Sanh Tiêu buồn bực vùi đầu giấu trong chăn, hắn lau khô nước đọng trên tóc, một tay đẩy đẩy Sanh Tiêu: "Đi tắm đi, trên người cũng bị anh làm dơ."

Mạch Sanh Tiêu kéo chăn ra, thấy Duật Tôn đúng lúc ngăn trở giường nhỏ của Bôn Bôn, cô dứt khoát dùng chăn quấn lấy thân thể, chạy vào trong phòng tắm.

Tắm rửa xong, thoải mái không ít.

Lúc Sanh Tiêu trở lại phòng ngủ, Duật Tôn đang lên một khóa giáo dục tư tưởng cho Bôn Bôn: "Bôn Bôn phải nhớ, về sau lúc cha mẹ thân mật, con phải nhắm mắt lại ngủ, biết không? Chuyện như vậy không cần học, chờ Bôn Bôn trưởng thành, không cần cha phải dạy cho con."

Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, ủy khuất và khó chịu vừa rồi cũng bị dời đi, có ai lại giáo dục con trẻ như vậy?

Cô nhẹ bước đi tới, vừa nhìn, lại thấy Bôn Bôn đã ngủ rồi.

Vậy nãy giờ hắn lầm bầm lầu bầu nói vậy làm gì?

Sanh Tiêu đem kẹp tóc gỡ ra, Duật Tôn mặc áo ngủ bằng lụa ngồi ở mép giường, hắn ngồi bắt chéo chân, hiển nhiên áo ngủ không có sửa sang cho tốt mà tùy ý cột ở bên hông. Cổ áo mở rộng lộ ra lồng ngực màu đồng của người đàn ông, liên tục dọc theo đến cơ bụng rắn chắc của hắn. Mạch Sanh Tiêu gấp rút thu hồi tầm mắt, gương mặt nóng hổi một hồi.

"Ngủ đi."

Duật Tôn gật đầu, đứng người lên, vòng qua cuối giường trở lại phần giường bên kia.

Mạch Sanh Tiêu tắt đèn nằm lại trên giường, thân thể còn chưa nằm yên đã bị bàn tay Duật Tôn chộp tới, lôi theo vào trong lòng.

"Buông ra! " Sanh Tiêu mệt mỏi, tiếng nói cũng yếu đi chút ít.

"Sanh Tiêu, sức lực của em không bằng anh, anh liền ôm em ngủ, em muốn giãy giụa không chừng lại nhen nhóm lửa trong anh."

Cánh tay hắn ôm ở eo của Mạch Sanh Tiêu, quả nhiên, thân thể Duật Tôn nóng hổi.

Mà ngay cả dục vọng ở nơi nào đó cũng đã thức tỉnh.

Sanh Tiêu mím lại cánh môi trái tin: "Tôi mệt mỏi."

Bàn tay Duật Tôn tại sau lưng cô vỗ nhẹ: "Ngủ đi."

Mạch Sanh Tiêu gối lên cánh tay của Duật Tôn rất nhanh chìm vào giấc ngủ, cô đã quên người đàn ông này có tướng ngủ không tốt. Kết quả là ngày hôm sau tỉnh lại, Sanh Tiêu bị hắn ôm chết cứng, hai tay hai chân đều ở trên người cô.

********************

Mạch Sanh Tiêu nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, thấy Bôn Bôn còn chưa tỉnh, bây giờ đang ngủ say.

Cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Bôn Bôn, khóe miệng không khỏi giãn ra.

"Sáng sớm cười ngây ngô cái gì vậy?"

Mạch Sanh Tiêu đẩy tay của hắn ra: "Thật nặng! "

Duật Tôn đã tỉnh ngủ nhưng khuôn mặt tuấn tú lại không có chút ôn hòa nào, tự tay hắn lần nữa lại ôm lấy Sanh Tiêu: "Thân thể của anh nhất định là đã nín hỏng, nguyên khí tổn thương nặng nề."

Mạch Sanh Tiêu dùng sức gỡ tay của hắn, vội bò ra khỏi giường.

Duật Tôn mặt mày giãn ra, tựa hồ còn muốn ngủ thêm một lát.

Sanh Tiêu thay xong quần áo thì đi vào sân thượng, cô lấy một ly nước lọc cầm ở trong tay, mở máy tính ra chuẩn bị làm việc.

*******************

Duật Tôn ăn cơm trưa xong thì rời khỏi Ngự Cảnh Viên, thuận đường đi qua cửa tiệm 4S bảo dưỡng cho xe.

Hắn lấy ra chìa khóa ném cho nhân viên của hàng: "Những thứ ngổn ngang bên trong có gì thì dọn dẹp cho tôi."

"Vâng."

Có mấy giấy thông hành cùng giấy phạt, bình thường hắn vẫn nhét vào bên trong, lười phải lấy ra.

Duật Tôn nhàn nhã vô sự, bình thường chuyện bảo dưỡng đều giao cho người khác nhưng hôm nay vừa lúc làm việc ở vùng lân cận, lại thuận đường.

Quản lý tự mình đi ra tiếp đãi, đưa hắn vào phòng khách quý ngồi chờ.

Duật Tôn ngồi trong ghế sô pha, chưa đọc xong một mặt báo liền mất tính nhẫn nại.

Hắn đứng dậy đi vào xưởng, thấy công nhân viên đang cho cỗ xe thể thao cao quý của hắn "tắm rửa", một người trong đó cầm lấy một cái khăn lông đang lau vòng cương lốp xe.

Hai tay Duật Tôn nhét vào trong túi quần, hắn chăm chú nhìn kỹ, cảm thấy trong tay người kia có gì đó hơi quen mắt.

Lúc trước Mạch Sanh Tiêu có tặng hắn một chiếc khăn quàng cổ, sau đó hắn tùy ý nhét vào trong xe, cũng không biết thế nào mà bị lọt vào chỗ để hành lý. Sau đó Duật Tôn cũng nhớ tới mà đi tìm nhưng tìm không được.

Lồng ngực hắn căng thẳng, bước nhanh như gió đến trước mặt các nhân viên, người đàn ông nhấc chân phải thon dài đá một cước: "Mẹ kiếp, ngươi muốn chết rồi! Ai bảo ngươi dùng cái này lau xe?"

-----------------

loading...