Chương 118: Sự tàn nhẫn của cô
Duật Tôn trong cổ họng nhức mỏi, hắn nhìn qua gò má của Sanh Tiêu, cô ít nhất cũng không nói, cô hy vọng trong đời cô, ngay từ đầu không gặp qua hắn.
Có phải một khi đã bị tổn thương thì cả đời này cũng đừng mong có thể vãn hồi?
Tay của Mạch Sanh Tiêu hắn không thể nào chữa được, Đào Thần chết hắn cũng không làm cho anh ta sống lại, gặp gỡ Sanh Tiêu hắn không đoán trước được. Hắn cũng không thể thay đổi được vận mệnh, nhưng đừng mong khiến hắn vì vậy mà buông tay, ngay cả chết đi cũng khó có khả năng xảy ra.
Duật Tôn tình nguyện sống trong sự hành hạ tra tấn, vì dù hắn có nới lỏng ngón tay ra cũng làm không được.
Sanh Tiêu che miệng kịch liệt nôn khan, liên tục lăn lộn trên giường, cô nằm lại trên giường, khó chịu co hai đầu gối lên.
Dì Hà núp ở cầu thang lắng nghe động tĩnh ở trên lầu, bà có chút hối hận vì đem chuyện này nói cho Duật Tôn biết nhưng Mạch Sanh Tiêu không khác gì đang đem sinh mạng của chính mình ra đùa giỡn, nên nếu làm như không có gì xảy ra thì dì Hà càng làm không được.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, dì Hà vội vàng đi ra ngoài mở cửa rồi đi cùng với Từ Khiêm đi vào.
Từ Khiêm đi lên lầu, lúc bước vào phòng liền nhìn thấy hai người một đứng miễn cưỡng, một ngồi trên mép giường, không khí trong phòng lúc này rất ngột ngạt căng thẳng, vô ý đụng chạm có thể gây bùng nổ.
Từ Khiêm đi tới đem túi thuốc của mình đặt ở trên đầu giường.
Mạch Sanh Tiêu ngước mắt lên nhìn, cô vừa mới bình tĩnh trở lại thì một lần nữa trở nên kích động: "Tôi đã nói là không muốn gặp bác siỹ, Duật Tôn, anh đừng mơ tưởng rằng tôi sẽ vì anh mà sinh đứa bé này! "
"Cô ta có thai sao?" Từ Khiêm tiến đến nói chen vào.
Duật Tôn nhìn qua Mạch Sanh Tiêu, hắn không trả lời câu hỏi kia.
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Hơn một tháng trước, tôi khi đó có chạm qua cô ấy một lần."
"Nói như vậy là cậu một lần đã trúng mục tiêu! "
Mạch Sanh Tiêu không để lại dấu vết nhăn lên đôi mi thanh tú, trong đầu cô lóe lên tia sấm sét, hình như nắm bắt được gì đó mà rủ mắt xuống.
"Cậu gọi tôi tới đây làm cái gì? Cô ta có muốn sinh đứa bé hay không tôi đều không quan tâm."
Duật Tôn trong lòng vẫn cảm thấy mơ hồ: "Còn nhớ cái đêm trở về Bạch Sa tôi bị thương không? Lúc đó trước ngực của cô ấy cũng bị thương nặng nên phải đưa đến phòng cấp cứu của cậu, lúc điều trị thì thuốc vào trong người cô ấy quá nhiều cho nên tôi lo đứa bé này. . ."
Hai đầu chân mày Từ Khiêm nâng lên không nói tiếng nào.
Duật Tôn thấy thần sắc hắn đông lạnh, trong lòng không khỏi lo lắng: "Không được sao?"
"Điều này đúng là có hơi khó nói, tôi cũng không chắc rằng những thứ thuốc kia sẽ không có hại đối với đứa bé, Tôn, hai người vẫn còn trẻ mà, nên theo như chuyên môn của tôi thì có lẽ là phải bỏ đứa bé này thôi! "
"Không được! " Duật Tôn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Mạch Sanh Tiêu trong lòng cảm thấy trống rỗng, lại nhói đau như bị mũi kim đâm vào. Trước kia cô chính là có chủ ý không cần có đứa con này nhưng hôm nay khi nghe Từ Khiêm nói như vậy liền cảm thấy khó chịu, cánh mũi chua xót không ngừng, không hiểu sao lại muốn khóc. "Duật Tôn, anh không nghe thấy sao? Ngay cả ông trời cũng không muốn giữ lại đứa bé này, anh có thể nghịch ý trời được khônng?"
"Từ Khiêm, đứa bé này tôi nhất định phải giữ nó lại, bất luận phải trả giá thế nào cũng được! " Chỉ có Duật Tôn mới biết được rằng một khi hắn mất đi đứa con này thì sau này Mạch Sanh Tiêu sẽ không bao giờ cho hắn thêm một cơ hội nào nữa. "Cậu nghĩ biện pháp khác đi, giúp tôi giữ lại đứa bé này."
Vẻ mặt Sanh Tiêu lộ ra vẻ khó tin: "Anh là đang xem đứa bé này như tiền đặt cược sao?"
"Tôn, hay là cậu nên suy nghĩ lại đi." Đầu chân mày Từ Khiêm vẫn không ngừng nhăn lại.
"Không cần suy nghĩ gì hết, tôi muốn đứa bé này."
Mạch Sanh Tiêu mệt mỏi nằm ở mép giường, Duật Tôn đi tới ôm cô nằm vào giữa: "Từ Khiêm, cô ấy phát sốt rồi."
Từ Khiêm nhìn qua Sanh Tiêu, thấy sắc mặt cô trắng bệch trong suốt như giấy trắng, hắn lắc đầu: "Đứa bé rơi vào trong tay các người cũng là nghiệp chướng mà thôi." Từ Khiêm lấy nhiệt kế ra đặt dưới nách của Sanh Tiêu: "Mặc dù đứa bé vẫn chưa thành hình nhưng dù sao cũng là sinh mạng của một con người."
Bởi vì Sanh Tiêu mang thai, Duật Tôn lại cương quyết muốn giữ đứa bé này nên Từ Khiêm dùng thuốc hết sức cẩn thận: "Hai ngày nay cô phải uống nhiều nước, hơn nữa, phụ nữ có thai cảm xúc rất quan trọng, kiêng kỵ nhất là hậm hực không vui."
Trên trán Sanh Tiêu đang dán miếng dán hạ sốt, Từ Khiêm thu dọn xong túi thuốc liền đi ra ngoài.
Sanh Tiêu giơ tay lên, Duật Tôn kéo chăn lên đắp trước ngực cho cô, Mạch Sanh Tiêu trở mình lưng hướng về phía hắn, hai người không nói gì thêm, trong phòng trở nên yên tĩnh không một tiếng động, có thể nghe thấy được tiếng hô hấp của cả hai. Trong chăn, tay của Sanh Tiêu liền hướng về phía bụng mình mà vuốt ve, người ngoài có lẽ không thể cảm nhận được đứa bé, dù lúc này thai nhi còn chưa cử động nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng được sự hiện hữu của con mình.
Mạch Sanh Tiêu suy nghĩ đến xuất thần, tay của Duật Tôn liền đặt lên vai cô, Sanh Tiêu nhẹ hất tay hắn ra.
"Đứa bé cũng là con của em, em cứ như vậy chán ghét nó sao?"
Ánh mắt của Sanh Tiêu trở nên mông lung, cô nhắm chặt hai mắt không nói gì.
"Anh đã quyết định rồi, bất luận như thế nào anh cũng phải giữ lại đứa bé này! " Khẩu khí của hắn tràn ngập sự quyết tâm, không ai có thể thay đổi được.
Mạch Sanh Tiêu nhẹ mở mắt ra, xoay người nằm thẳng trên giường: "Chẳng lẽ anh không lo lắng đứa nhỏ này được sinh ra có an toàn hay không? Anh không nghĩ đến lời của Từ Khiêm đã nói sao?" Sanh Tiêu bình tĩnh nói với Duật Tôn.
Hai tay hắn chống ở hai bên người Sanh Tiêu, hắn cúi người hai mắt nhìn thẳng vào cô: "Nếu đứa bé này khỏe mạnh thì sao? Sanh Tiêu, em như vậy không phải là tự tay giết chết đứa nhỏ, em có thể làm nó được không?"
"Anh đừng có nói giống như mình là một người vĩ đại, Duật Tôn, anh có nhiều người phụ nữ bên cạnh như vậy, chẳng lẽ không có người nào vì anh mà phải phá thai?" Mạch Sanh Tiêu tức giận nhìn gương mặt làm điên đảo chúng sinh kia: "Khi anh dẫn họ vào phòng phẫu thuật chẳng lẽ cũng không phải là đích thân anh giết con mình sao?"
"Anh chưa từng làm chuyện như vậy! " Ánh mắt của Duật Tôn như rơi vào hư vô mờ ảo. "Anh đã thề rằng chỉ cần anh có con thì chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ nó, càng không thể nào để nó phải sống một mình mà mất hết tất cả tình yêu trên đời này. Anh sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ nó. Giả sử con sau khi sinh thật sự không được khỏe mạnh, nó cũng vẫn là con anh."
Mạch Sanh Tiêu chăm chú xem xét ánh mắt người đàn ông đế xuất thần, vì thế mà trong nháy mắt, lòng cô không hiểu sao lại mềm nhũn ra. Cô không biết rằng, cảm giác này không phải là tình cảm mẫu tử bình thường.
"Sanh Tiêu, sinh đứa nhỏ này ra đi! "
Mạch Sanh Tiêu biết rõ một khi chuyện cô có thai bị Duật Tôn phát hiện thì chỉ cần hắn muốn cô ở lại bên cạnh thì cô cũng khó mà phản kháng, sẽ không tìm được lối thoát.
"Anh như vậy liền khẳng định đứa bé trong bụng tôi là con của anh sao?" Sanh Tiêu nâng đôi mày thanh tú lên hỏi hắn.
Duật Tôn đáy mắt ngưng tụ trở nên lạnh lùng: "Em có ý gì?"
"Tôi với anh cùng nhau trong một buổi tối thôi làm sao mà anh chắc chắn được trước đó tôi không có người đàn ông khác, đứa nhỏ này thật sự là con của anh sao?"
Duật Tôn đang chống đỡ bên người cô rõ ràng trở nên cứng ngắc, Sanh Tiêu cùng Duật Tôn bốn mắt nhìn nhau: "Nói không chừng. . ."
"Nếu như không phải con của tôi thì em vì cái gì không dám nói cho tôi biết? Nếu là Đào Thần, dựa vào tính tình của em thì em sẽ trăm phương ngàn kế tìm cách để giữ đứa nhỏ lại mới phải." Dù sao Đào gia đều chết hết, Sanh Tiêu tất nhiên sẽ không tuyệt tình bỏ đi đứa nhỏ. "Nếu thật là của Đào Thần vì sao bây giờ em lại muốn nói cho tôi biết?"
Sanh Tiêu thật không ngờ rằng hắn lại có thể hiểu rõ tính tình của cô đến như vậy.
Hắn đã làm cho cô tổn thương sâu sắc, trong lúc này cô chưa thể vượt qua được những tổn thương đã tạo nên khoảng cách giữa hai người họ, Mach Sanh Tiêu đối với hắn cũng có được sự tha thứ nhưng chính cô lại không nhận ra: "Tôi không việc gì mà phải giấu anh, lúc cái thai trong bụng mới có phản ứng tôi cũng nghĩ là của anh nhưng khi anh nói với Từ Khiêm là lần ở du thuyền mà tôi mang thai. Tôi vốn không muốn nói thẳng, có thể đã đứa bé này bị ảnh hưởng bởi dùng thuốc, Duật Tôn, sao anh không tự mình để nó đi?"
"Mạch Sanh Tiêu, em thật tàn nhẫn! "
Sanh Tiêu khóe miệng chợt mỉm cười: "Anh chưa từng hỏi qua tôi cùng Đào Thần rốt cục có xảy ra chuyện kia không? Duật Tôn, là do anh quá chắc chắn hay là anh đang trốn tránh sự thật đây? Không phải là anh thích sạch sẽ thôi sao, vì cái gì còn đem tôi trở lại bên cạnh anh?" Cô nhắm vào vết thương của hắn mà đánh vào, cô sẽ làm cho cuộc sống của hắn khó an, đau đến tận tâm can, giày vò khổ sở: "Tôi bây giờ mới biết anh là người rộng lượng như vậy."
Mạch Sanh Tiêu không tiếc nhảy vào nước đục, đứa bé này, giữ, hay là không giữ, cô vẫn đang bồi hồi phân vân.
Hắn cố ý tránh đi cũng vì không
muốn nhìn thẳng vào vấn đề đó nhưng hôm nay lại bị Sanh Tiêu đề cập đến.
Sau khi Sanh Tiêu rời khỏi Bạch Sa, một khoảng thời gian Duật Tôn sống trong trống rỗng, hắn cũng không thể xác định được cô cùng với Đào Thần có xảy ra chuyện gì hay không. Sắc mặt hắn trở nên mệt mỏi vô cùng liền chống thân mình ngồi dậy ở bên cạnh Sanh Tiêu: "Vậy em có thể xác định rằng đứa nhỏ là con của Đào Thần sao?"
"Anh dám đánh cuộc không?" Sanh Tiêu một câu buông xuống.
Cánh môi hấp dẫn của Duật Tôn nhếch lên, Sanh Tiêu bất ngờ nói như vậy làm cho hắn trở tay không kịp, vậy thì cá cược một ván đi, hắn đem tất cả những gì hắn có đem cược vào ván bài này.
Mạch Sanh Tiêu biết rõ điều này cũng không làm thay đổi được quyết định của Duật Tôn nhưng có lẽ nó sẽ biến thành cái gai nhọn đâm sâu vào trong tâm của hắn muốn rút ra cũng không được, những ngày này cô sẽ khiến cho hắn cảm giác được thế nào là kịch liệt đau nhức, hắn không phải muốn đứa bé này sao? Vậy thì hãy để cho Duật Tôn từng ngày nhìn nó lớn lên, có thể mỗi lần nhớ tới sẽ không kịp cảm thấy ấm áp đã liền bị đâm đến tổn thương.
Duật Tôn đột nhiên nằm xuống, gương mặt tuấn tú liền áp xuống bụng của Sanh Tiêu.
"Đây là con của anh, Sanh Tiêu, em hãy sinh đứa bé này ra đi! "
"Đồ điên! "
"Anh cũng nghĩ là mình điên rồi! "
Hắn biết rõ là do mang thai nên Mạch Sanh Tiêu mới có phản ứng như vậy cho nên lần này hắn sẽ đánh cuộc: "Sanh Tiêu, ngày mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện làm kiểm tra, từ nay về sau, mỗi lần kiểm tra anh sẽ đi cùng em, anh nghe nói khi khám thai sẽ thấy được hình hài của đứa bé, còn có thể chụp được thai chiếu. . . . . . . . . . ."
Hắn nói nhiều như vậy làm cho Sanh Tiêu cảm thấy mềm lòng mà muốn giữ lại đứa con trong bụng.
Duật Tôn đã phải sống cô độc cho đến nay, giờ hắn có gia đình lại còn có con cho nên hắn sẽ dành tất cả tình yêu thương của mình cho con,
Mạch Sanh Tiêu nhìn qua Duật Tôn đang nằm kề sát bụng cô, nếu như cố ý té ngã hoặc là đụng cho bị thương thì cô không làm được vì cô không thể nào trở nên sắt đá như vậy, ý tứ của Duật Tôn cũng đã rõ ràng, Sanh Tiêu ngước nhìn lên phía đỉnh đầu.
"Được rồi, tôi sẽ giữ lại đứa bé này! "
"Thật sao?" Duật Tôn ngạc nhiên hỏi lại.
"Nhưng mà anh phải đồng ý một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Sau này, mỗi lần đi khám thai tôi sẽ đi cùng dì Hà, anh không được đi theo vì trong lúc tôi mang thai, anh và đứa nhỏ này không có liên quan gì cả! " Mạch Sanh Tiêu không thể quyết định được chuyện này, mặc dù chứng kiến con mình lớn lên là chuyện vui nhất của cha mẹ nhưng cô lại không muốn Duật Tôn ở cùng mình, chẳng qua cũng chỉ vì trả thù mà thôi, chỉ có vậy thôi.
Duật Tôn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập vẻ bi thương.
-----------------------
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Đau xé tâm
- Chương 2: Nhục nhã (phần 1)
- Chương 3: Nhục nhã ( phần 2)
- Chương 4: Đừng không biết tự lượng sức mình
- Chương 5: Làm bồ của tôi đi
- Chương 6: Chỉ cần em nghe lời
- Chương 7: Em giá bao nhiêu tiền?
- Chương 8: Đùa giỡn tôi, cô sẽ không gánh nổi hậu quả
- Chương 9: Dâng tới cửa, cũng vô dụng
- Chương 10: Gấp thế hay sao? (17+)
- Chương 11: Từ bỏ
- Chương 12: Bỏ thuốc
- Chương 13: Nhục nhã
- Chương 14: Không làm thế thân
- Chương 15: Chịu tội thay
- Chương 16: Thỏa hiệp
- Chương 17: Tham hoan
- Chương 18: Người vật đã không còn
- Chương 19: Y là ma quỷ
- Chương 20: Thấy chết không cứu
- Chương 21: Mặc kệ xấu hổ cầu xin y
- Chương 22: Cứu ra
- Chương 23: Chẳng phải thiên sứ
- Chương 24: Trái tim rung động
- Chương 25: Gần thêm một chút
- Chương 26: Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân xui xẻo
- Chương 27: Trốn tránh
- Chương 28: Uy hiếp
- Chương 29: Không muốn y tổn thương
- Chương 30: Tàn nhẫn giày vò
- Chương 31: Thương tổn cả thể xác tinh thần
- Chương 32: Yêu, thật khó
- Chương 33: Nuôi cô, là để dùng vào chuyện này
- Chương 34: Mở lòng thử yêu thương
- Chương 35: Kiên quyết thoát khỏi y
- Chương 36: Không phải người thứ ba
- Chương 37: Đau lòng
- Chương 38: Kẻ ác bám thân
- Chương 39: Vật lộn
- Chương 40: Hi vọng chuyển thành tuyệt vọng
- Chương 41: Liệu rằng chúng ta còn có ngày mai?
- Chương 42: Tổn thương
- Chương 43: Hãy để tôi che chở cho em
- Chương 44: Không thấy, không quên
- Chương 45: Không phải có con
- Chương 46: Duật Tôn, cứu em
- Chương 47: Lần đầu nếm yêu thương (Từng nụ hôn)
- Chương 48: Âm mưu
- Chương 49: Gặp nạn
- Chương 50: Ghen
- Chương 51: Hãm hại không thành
- Chương 52: Niềm vui mới của Duật thiếu
- Chương 53: Duật Tôn, anh thật bẩn
- Chương 54: Tình cảm không còn, bên em chỉ còn lại lạnh lùng của anh
- Chương 55: Không chịu buông tay
- Chương 56: Tinh Hoa Dinh Thự
- Chương 57: Mang Thai
- Chương 58: Rời Đi
- Chương 59: So với cái chết còn đáng sợ hơn
- Chương 60: Sự tàn nhẫn của Duật Tôn
- Chương 61: Hung thủ là Mạch Sanh Tiêu
- Chương 62: Bức Cung
- Chương 63: Tra tấn như thế nào
- Chương 64: Nói cho em biết sự thật
- Chương 65: Sống cùng em trong bóng tối
- Chương 66: Ghen ghét
- Chương 67: Quả báo
- Chương 68: Thế giới y sống tối tâm đến tận cùng
- Chương 69: Em không thể rời tôi được đúng không
- Chương 70: Vứt bỏ
- Chương 71: Dù là đau đớn nhất, cũng phải ghi nhớ (1+2)
- Chương 72: Cùng loại tình yêu ngọt ngào
- Chương 73
- Chương 74: Đâu mới là chị của cô đây?
- Chương 75: Vươn tay, tới gần thêm một bước
- Chương 76
- Chương 77: Hai mắt phục hồi thị lực
- Chương 78: Dường như uống say
- Chương 79
- Chương 80: Kết hôn với ai không quan trọng
- Chương 81: Kết hôn (Thượng)
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84: Có phải đã từng gặp anh ở đâu?
- Chương 85: Vô cùng bất an
- Chương 86: Thay đổi một cách làm tổn thương khác
- Chương 87: Đối với anh, hai năm không là gì sao?
- Chương 88: Tình yêu chỉ là trò chơi
- Chương 89: Ngoại tình
- Chương 90: Duật Tôn, anh cùng người khác lên giường sao?
- Chương 91: Ly hôn
- Chương 92: Cuộc sống mới, quên y đi
- Chương 93: Gặp lại, bỏ lỡ
- Chương 94: Một người cô quạnh, hai người sai
- Chương 95: Sống không bằng chết, cũng phải sống kiên cường
- Chương 96: Bán đứng nước mắt mỹ nhân ngư
- Chương 97: Bàn tay của cô ấy
- Chương 98: Không thoát khỏi cơn ác mộng [gặp nhau]
- Chương 99: Đối với y, chỉ có hận [cao trào]
- Chương 100: Cho y nếm đau thương [cao trào]
- Chương 101: Cô ấy mà ngươi cũng dám động vào! [trừng trị tiểu tam]
- Chương 102: Chết, cũng không quay đầu lại [cao trào]
- Chương 103: Dám cường bạo, sẽ chết cho y xem
- Chương 104: Sanh tiêu tái hôn
- Chương 105: Sanh tiêu, em đã tuyệt vọng chưa?
- Chương 106: Cầu xin anh, đừng có ép tôi!
- Chương 107: Cái giá lớn của việc bỏ trốn
- Chương 108: Tự Mình Hại Mình [Cao Trào] + Ngoại truyện
- Chương 109: Cùng hắn trở về
- Chương 110: Đối với hắn, thấy chết mà không cứu
- Chương 111: Tin dữ
- Chương 112: Bị vạch trần tin báo tử
- Chương 113: Sanh tiêu, em có từng yêu anh không?
- Chương 114: Cô là uy hiếp của hắn
- Chương 115: Mạch sanh tiêu nghi ngờ mang thai
- Chương 116: Hắn muốn có một đứa con
- Chương 117: Phát hiện chân tướng
- Chương 118: Sự tàn nhẫn của cô
- Chương 119: Đứa bé không có cha
- Chương 120: Mượn dao giết người
- Chương 121: Tàn phá tân nương
- Chương 122: Tin tưởng ngoài ý muốn
- Chương 123: Giả vờ kiên cường
- Chương 124: Tàn sát lẫn nhau
- Chương 125: Mắc câu
- Chương 126: Vợ chồng hợp tác chơi mạt chược
- Chương 127: Âm mưu bị vạch trần
- Chương 128: Duật tôn, tôi đã từng yêu anh
- Chương 129: Sanh tiêu, thực xin lỗi
- Chương 130: Cách trả nợ ân tình, là cả đời không có hạnh phúc
- Chương 131: Chào đón con yêu ra đời
- Chương 132: Làm cha mẹ
- Chương 133: Đào thần, anh không chết
- Chương 134: Không cho phép nghĩ đến người đàn ông khác
- Chương 135: Người phụ nữ của hắn, hắn cũng không đành lòng nặng tay
- Chương 136: Bôn Bôn Mắc Phải Bệnh tự kỷ
- Chương 137: Hoàn mỹ hợp tấu
- Chương 138: Người một nhà ấm áp
- Chương 139: Trụ sở tàn khốc dưới mặt đất
- Chương 140: Gặp lại Alice
- Chương 141: Người phụ nữ đầu tiên của Duật Tôn
- Chương 142: Tiêm tử thần vào Mạch Sanh Tiêu
- Chương 143: Đặt bẫy
- Chương 144: Vì anh lo lắng cho em
- Chương 145: Muốn cô!
- Chương 146: Duật Tôn bị dẫn độ
- Chương 147: Lâm vào khốn cảnh
- Chương 148: Bảo vệ tốt chính mình, chính là bảo vệ anh
- Chương 149: Thì ra là hắn giở trò sau lưng
- Chương 150: Vợ của người khác đừng mù quáng nhớ thương
- Chương 151: Ác ma thức tỉnh
- Chương 152: Lợi dụng
- Chương 153: Báo thù!
- Chương 154: Hủy dung
- Chương 155: Oan oan tương báo
- Chương 156: Ba mẹ, đừng bỏ mặc con. [cao trào]
- Chương 157: Sống không bằng chết [cao trào, quan trọng]
- Chương 158: Yêu nhau quá muộn
- Chương 159: Trong lòng đau nhất nhớ lại [thượng]
- Chương 160: Trong lòng đau nhất nhớ lại [hạ]
- Chương 161: Biệt ly
- Chương 162: Sống, muốn sống cùng một chỗ
- Chương 163: Tàn nhẫn hành hạ
- Chương 164: Em chỉ quan tâm đến anh
- Chương 165: Đau đớn giết chết lôi lạc
- Chương 166: Mất tích
- Chương 167: Không thể không lừa dối
- Chương 168: Thoát khỏi căn cứ
- Chương 169: Đêm nay, em chủ động
- Chương 170: Bà xã, cô ta ăn đậu hũ của anh
- Chương 171: Anh còn có người thân, còn sống
- Chương 172: Dạ khúc - phần 1 - báo thù
- Chương 173: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần 2
- Chương 174: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần 3
- Chương 175: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần 4
- Chương 176: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần 5
- Chương 177: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần 6 - Mạch Tương Tư
- Chương 178: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần 7 - Từ Khiêm
- Chương 179: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần 8 - Chụp Hình Cưới
- Chương 180: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần 9 - Alice
- Chương 181: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần 10 - Dạ Thần
- Chương 182: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần cuối - Bôn Bôn Gọi Mẹ