Chương 57: Thổ lộ
Nghe hắn nói như thế tâm tình Thiên Mị vui vẻ hơn chút. Nàng quay người, giơ nắm tay lên khóe môi giả vờ ho một tiếng nhìn hắn, như cười như không nói: "Coi như ngươi còn có chút lương tâm!"Minh Hàn thoáng hiện lên nụ cười khẽ, cảm giác ngọt ngào nhè nhẹ dâng lên trong lòng, xem ra, sau chuyện ban nãy, dù nàng giống như là tức giận, nhưng thật sự cũng không tức đến mức muốn vứt bỏ mình"Ầy, bản thân ngươi vốn vô cùng anh tuấn, lại cực kỳ phong độ, phải nên cười nhiều chút, thì mới soái "Nhìn khuôn mặt lãng tử của Minh Hàn nở nụ cười hết sức đẹp mắt, tâm trạng lại đang tốt nên Thiên Mị liền khen vài câu.Toàn thân hai người nào đó trên mái nhà bỗng nồng nặc vị chuaMinh Hàn vô cùng anh tuấn, lại cực kỳ phong độ sao, bọn hắn không anh tuấn không phong độ àHoắc Kiến Quân tâm trạng đang tốt lại trở nên buồn bực, từ lần đầu tiên gặp nàng, sau đó lại thành thân với nàng, hắn đã cười với nàng không dưới trăm lần, nhưng chưa bao giờ nàng khen hắn lấy một câu, hôm nay lại lên tiếng khen Minh Hàn, điều này khiến vị chua trong lòng hắn càng đậm , cảm giác tên là "ghen tuông" điên cuồng nảy sinh trong đáy hồ tĩnh lặng của hắn, thậm chí trong đầu hắn còn bị kích thích đến mức nghĩ rằng, nếu hắn cũng để cho nàng đánh một chưởng, liệu nàng có áy náy mà khen hắn như Minh Hàn không?"Thật sao"Minh Hàn ho khan một tiếng, khuôn mặt lãng tử bỗng đỏ như lửa đốt, tròng mắt hắc thạch lóe lên chút ánh sáng.Thiên Mị cũng không chú ý đến biểu tình trên mặt Minh Hàn, cười vô cùng hòa ái, vỗ vai hắn "Thật, dáng vẻ này của ngươi nếu để tiểu cô nương nào nhìn thấy, khẳng định là sẽ thất điên bát đảo vì ngươi"Minh Hàn nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc, khóe môi đỏ mọng vì cười mà tạo nên độ cong đẹp mắt của nàng, đột nhiên giơ tay giữ chặt lấy vai Thiên Mị, mắt đối mắt với nàng"Còn nàng thì sao, nàng cũng sẽ thất điên bát đảo vì ta chứ"Trừ Thiên Mị, đối với người nữ tử nào nhìn hắn ra sao hắn cũng không muốn quan tâm …Câu nói này khiến Thiên Mị sững người một chút, sau đó đưa đôi mắt hồ nghi nhìn chằm chằm cặp mắt nóng rực của Minh Hàn, muốn tìm ra tia đùa vui trong mắt hắn.Nhìn bộ dáng vẫn chưa hiểu lắm của Thiên Mị, khóe môi Minh Hàn co rút, vừa tức vừa buồn cười, thật muốn hung hăng ôm nàng vào lòng kể ra tâm ý của chính mìnhNhìn hồi lâu vẫn không thấy tia đùa cợt nào trong mắt Minh Hàn, sắc mặt Thiên Mị lập tức trở nên kỳ quái cười cười "Haha….Minh Hàn ngươi không đi diễn trò thật sự rất đáng tiếc, đùa cái gì vậy chứ….""Ta không đùa, ta rất nghiêm túc....Thiên Mị ta yêu nàng, lần đầu tiên gặp nàng ta đã yêu nàng, Thiên Mị nàng có thể cho ta cơ hội... cơ hội ở bên cạnh nàng được không?"Giọng điệu Minh Hàn rất thâm tình, nghiêm túc, hai bàn tay đặt trên vai Thiên Mị hơi dùng sức, cho thấy hắn đang rất căng thẳng.Ban đầu hắn nghĩ rằng có thể yên lặng thủ hộ bên người nàng, đứng từ xa nhìn nàng hạnh phúc bên người Kiến Quân, nhưng hắn thật sự đánh giá cao tự chủ của chính mình, mới vài ngày không gặp nàng hắn đã như phát điên không khống chế nổi chính mình, nhìn nàng hời hợt lạnh nhạt với hắn khi ở dưới chân núi Hoả Loan kia, hắn liền cảm giác như có ai đó đem tim hắn đi nghiền nát vậyNụ cười trên môi Thiên Mị cứng đờ, trợn mắt không thể tin nhìn Minh Hàn, trong đầu một mảnh hỗn loạnMinh Hàn yêu nàng..còn là nhất kiến chung tìnhSở Thiên Phàm cùng Hoắc Kiến Quân nghe đến đây, đôi mắt âm trầm khó nén, gân xanh trên tay muốn bạo khởi, hai bàn tay nắm chặt đến nhỏ máu, ánh mắt hung hăng muốn giết người từ trên mái nhà nhìn xuốngKhuôn mặt Hoắc Kiến Quân từ băng lãnh chuyển sang thống khổ: Bộ dạng lúng túng này của Thiên Mị rất xa lạ, nếu như nàng chấp nhận cho Minh Hàn cơ hội, chính mình có phải hay không mất đi nàng? Không..Thiên Mị không thể rời khỏi hắn, bằng không hắn sẽ rất khổ sở.Thoạt nhìn Sở Thiên Phàm tương đối bình tĩnh hơn Hoắc Kiến Quân nhưng ánh mắt âm hàn lạnh lùng này của hắn đã biểu hiện hắn đang cực độ không vui."Ta ...." Thiên Mị thời khắc này thật sự không biết nên nói như thế nào, từ chối hắn ra sao, nàng còn chưa hiểu yêu một người cảm giác sẽ như thế nào, làm sao nói.Thấy vẻ mặt khó xử trên mặt Thiên Mị, tròng mắt Minh Hàn lóe lên ôn nhuận mở miệng" Ta sẽ không tranh giành với Kiến Quân, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng""Ngươi....ta không thể" Thiên Mị quay đầu đi không lại nhìn Minh HànĐáy mắt Minh Hàn hiện lên thần sắc đau đớn, bàn tay rời khỏi vai Thiên Mị nắm chặt lại hơi cúi đầu"Nàng...là chê ta sao" Chê ta không bằng Kiến Quân, không xứng ở bên cạnh nàng sao"Ta không có ý này, nhưng ngươi cũng biết, ta đã có chính phu, không thể cho ngươi được thứ gì, ngươi cần gì phải thế? "Thiên Mị có chút mệt mỏi không quanh co lòng vòng nữa mà nói thẳng suy nghĩ của mình."Ta đã nói, sẽ không tranh với Kiến Quân, ta không cần cái gì là chính phu, ta chỉ muốn được kề cận bên cạnh nàng"Minh Hàn ngẩng đầu ôn nhu nhìn Thiên Mị nhợt nhạt cười,trả lời không chút bận tâm: "Thiên Mị, ngàn vạn lời nói, cũng không địch lại được một câu: 'Ta cam tâm tình nguyện!'
"
Thiên Mị nhất thời á khẩu, tròng mắt hổ phách nhìn chằm chằm Minh Hàn, đang suy nghĩ làm sao từ chối hắn, ánh mắt nhìn xuống hai bàn tay đang xiết lại của hắn, tròng mắt Thiên Mị hơi mở to, có chút không thể ngờ nhìn sợi dây tơ hồng đang phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt quắn quanh cổ tay Minh Hàn kia, y hệt như sợi tơ hồng trên tay Hoắc Kiến QuânNhưng tại sao lúc trước nàng lại không thấy sợi tơ hồng này trên tay bọn họ??Trên mặt Thiên Mị vẫn là biểu cảm bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại tức đến lợi hạiNguyệt Lão chết tiệt đều là tại lão nối tơ hồng lung tung cho ta, lão đợi ta trở về được Thiên giới lão liền biết tay taThiên Mị hậm hực ,giận cá chém thớt liếc Minh Hàn"Chuyện này khi khác lại nói, ta có việc, cáo từ"Nói xong cũng không nhìn vẻ mặt mất mát của Minh Hàn thêm lần nào nữa, Thiên Mị bước nhanh ra bên ngoài
"Thiên Mị, vì cái gì...vì cái gì ngay cả liếc mắt nhìn ta một lần nữa nàng cũng không nguyện ý ...không do dự một chút nào liền rời đi "Thanh âm lẩm bẩm thâm tình phiêu lãng trong không khíGió thổi mạnh, cây cối lay động.Tiếng mưa rơi bên tai, từng giọt thanh thúy, Tiếng sấm đinh tai nhức óc, tựa như nhạc vũ trường ở hiện đại.Thiên Mị sau khi ra tới cửa Huyết Linh các mới quay đầu nhìn về hướng phòng Minh Hàn lần nữa, đôi mắt hơi rũ xuống, thân ảnh chợt lóe biến mất ở trong màn mưa dầy đặc...Thiên giaMinh Nguyệt các bao phủ trong một mảnh đen tối, chỉ có tia chớp xẹt qua phía chân trời là như ẩn như hiện.Thân ảnh màu đen đứng bên cửa sổ gió thổi mạnh vào mặt hắn, làm mái tóc được buộc gọn gàng có chút rối tung"Kẹt"Thiên Mị mở cửa nhìn đến thân ảnh đứng bên cửa sổ, mi tâm có chút nhíu lại không vui nói "Sao ngươi lại ở đây?"Nghe nàng nói vậy, Hoắc Kiến Quân quay đầu, khẽ nhếch môi cười, chậm rãi đi đến trước mặt Thiên Mị ,ánh mắt u ám nhìn nàng"Tại sao vi phu không thể ở đây? "Hắn là phu quân của nàng, nàng lại hỏi tại sao hắn lại ở đây, hắn không thể, Minh Hàn mới có thể sao?Vừa thấy hắn đến gần, Thiên Mị nhíu mi lùi về phía sau vài bước "Đây là phòng của ta""Chúng ta là phu thê, phòng của nàng không phải của vi phu sao "Thanh âm muốn làm người ta mang thai của Hoắc Kiến Quân khiến Thiên Mị có chút rùng mình, muốn lui về phía sau, nhưng đã không còn chỗ lui chỉ có thể đứng đó trừng mắt hắn"Đã vậy thì ta hưu phu"Giọng nói thanh thanh lạnh lạnh vang lên bên tai nàng: "Hưu vi phu à?!"Giọng nói lãnh đạm như mây trắng tan ra trên bầu trời, lại khiến người ta cảm thấy rất âm u lạnh lẽo, nhưng ánh mắt của hắn, lại như lơ đãng liếc về phía viện của Thiên Tĩnh.Ánh mắt đầy ý tứ này đương nhiên không thoát khỏi mắt Thiên Mị, nữ tử nào đó, nén cảm giác muốn đánh người xuống cân nhắc lại lần nữa hậu quả có thể gặp phải khi lặp lại câu hưu phu này lần nữa, rồi hung hăng nói: " Ngươi xem như ta đùa đi "Trời cao ơi, sao nàng lại đi thú tên nam nhân chết tiệt động một chút liền chơi trò mách người thế này?!Hoắc Kiến Quân chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, cảm giác lạnh như băng này khiến Thiên Mị có chút khó chịu, sau đó, giọng nói mỏng manh vang lên, mang theo vẻ kiên quyết đến tận cùng: "Sau này, không được nói đùa như thế! Vi phu không thích!"
.......Các tiểu tiên nữ đọc truyện nhớ thả sao và follow để Mị có thêm động lực viết truyện nhoa🙈
"
Thiên Mị nhất thời á khẩu, tròng mắt hổ phách nhìn chằm chằm Minh Hàn, đang suy nghĩ làm sao từ chối hắn, ánh mắt nhìn xuống hai bàn tay đang xiết lại của hắn, tròng mắt Thiên Mị hơi mở to, có chút không thể ngờ nhìn sợi dây tơ hồng đang phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt quắn quanh cổ tay Minh Hàn kia, y hệt như sợi tơ hồng trên tay Hoắc Kiến QuânNhưng tại sao lúc trước nàng lại không thấy sợi tơ hồng này trên tay bọn họ??Trên mặt Thiên Mị vẫn là biểu cảm bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại tức đến lợi hạiNguyệt Lão chết tiệt đều là tại lão nối tơ hồng lung tung cho ta, lão đợi ta trở về được Thiên giới lão liền biết tay taThiên Mị hậm hực ,giận cá chém thớt liếc Minh Hàn"Chuyện này khi khác lại nói, ta có việc, cáo từ"Nói xong cũng không nhìn vẻ mặt mất mát của Minh Hàn thêm lần nào nữa, Thiên Mị bước nhanh ra bên ngoài
"Thiên Mị, vì cái gì...vì cái gì ngay cả liếc mắt nhìn ta một lần nữa nàng cũng không nguyện ý ...không do dự một chút nào liền rời đi "Thanh âm lẩm bẩm thâm tình phiêu lãng trong không khíGió thổi mạnh, cây cối lay động.Tiếng mưa rơi bên tai, từng giọt thanh thúy, Tiếng sấm đinh tai nhức óc, tựa như nhạc vũ trường ở hiện đại.Thiên Mị sau khi ra tới cửa Huyết Linh các mới quay đầu nhìn về hướng phòng Minh Hàn lần nữa, đôi mắt hơi rũ xuống, thân ảnh chợt lóe biến mất ở trong màn mưa dầy đặc...Thiên giaMinh Nguyệt các bao phủ trong một mảnh đen tối, chỉ có tia chớp xẹt qua phía chân trời là như ẩn như hiện.Thân ảnh màu đen đứng bên cửa sổ gió thổi mạnh vào mặt hắn, làm mái tóc được buộc gọn gàng có chút rối tung"Kẹt"Thiên Mị mở cửa nhìn đến thân ảnh đứng bên cửa sổ, mi tâm có chút nhíu lại không vui nói "Sao ngươi lại ở đây?"Nghe nàng nói vậy, Hoắc Kiến Quân quay đầu, khẽ nhếch môi cười, chậm rãi đi đến trước mặt Thiên Mị ,ánh mắt u ám nhìn nàng"Tại sao vi phu không thể ở đây? "Hắn là phu quân của nàng, nàng lại hỏi tại sao hắn lại ở đây, hắn không thể, Minh Hàn mới có thể sao?Vừa thấy hắn đến gần, Thiên Mị nhíu mi lùi về phía sau vài bước "Đây là phòng của ta""Chúng ta là phu thê, phòng của nàng không phải của vi phu sao "Thanh âm muốn làm người ta mang thai của Hoắc Kiến Quân khiến Thiên Mị có chút rùng mình, muốn lui về phía sau, nhưng đã không còn chỗ lui chỉ có thể đứng đó trừng mắt hắn"Đã vậy thì ta hưu phu"Giọng nói thanh thanh lạnh lạnh vang lên bên tai nàng: "Hưu vi phu à?!"Giọng nói lãnh đạm như mây trắng tan ra trên bầu trời, lại khiến người ta cảm thấy rất âm u lạnh lẽo, nhưng ánh mắt của hắn, lại như lơ đãng liếc về phía viện của Thiên Tĩnh.Ánh mắt đầy ý tứ này đương nhiên không thoát khỏi mắt Thiên Mị, nữ tử nào đó, nén cảm giác muốn đánh người xuống cân nhắc lại lần nữa hậu quả có thể gặp phải khi lặp lại câu hưu phu này lần nữa, rồi hung hăng nói: " Ngươi xem như ta đùa đi "Trời cao ơi, sao nàng lại đi thú tên nam nhân chết tiệt động một chút liền chơi trò mách người thế này?!Hoắc Kiến Quân chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, cảm giác lạnh như băng này khiến Thiên Mị có chút khó chịu, sau đó, giọng nói mỏng manh vang lên, mang theo vẻ kiên quyết đến tận cùng: "Sau này, không được nói đùa như thế! Vi phu không thích!"
.......Các tiểu tiên nữ đọc truyện nhớ thả sao và follow để Mị có thêm động lực viết truyện nhoa🙈
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Cứu người
- Chương 2: Lấy thân báo đáp
- Chương 3: Từ hôn
- Chương 4: Ác mộng kì quái
- Chương 5: Nguyên Linh quán
- Chương 6: Bạch Liên Hoa
- Chương 7: Tỷ Thí
- Chương 8: Rung động kinh tâm
- Chương 9: Tiện đường
- Chương 10: Tính tình tốt
- Chương 11: Tuyết Liên ngàn năm
- Chương 12: Khuynh thế
- Chương 13: Chưa đủ mất mặt?
- Chương 14: Bị tính kế
- Chương 15: Ta không ngu ngốc
- Chương 16: Cung yến phong ba
- Chương 17: Cung yến phong ba (2)
- Chương 18: Bạch ngọc không dây
- Chương 19: Kỳ cảnh nhân gian
- Chương 20: Nàng không gả, ta gả
- Chương 21: Tứ hôn
- Chương 22: Không muốn từ bỏ
- Chương 23: Tình kiếp
- Chương 24: Bán mình chôn cha
- Chương 25: Ta yếu vậy sao?
- Chương 26: Nhất Kiếm sơn trang
- Chương 27: Tâm trạng tốt
- Chương 28: Hối hôn
- Chương 29: Tâm tư
- Chương 30 : Hôn Lễ ( 1 )
- Chương 31: Hôn Lễ ( 2 )
- Chương 32: Yêu liền yêu
- Chương 33 : Tại sao phải cùng ngủ
- Chương 34: Xuân dược
- Chương 35: Châm cứu, cứu người
- Chương 36: Ám sát
- Chương 37: Ám Sát (2)
- Chương 38: Nàng không sao chứ
- Chương 39: Nàng không cay sao
- Chương 40: Lại ám sát
- Chương 41: Lưu manh, háo sắc
- Chương 42: Âm mưu
- Chương 43: Huynh biết yêu là gì không?
- Chương 44: Hai mặt
- Chương 45: Ta không thể cứu
- Chương 46: Vương gia, bình tĩnh
- Chương 47: Nữ nhân nhẫn tâm
- Chương 48: Huyết Đào
- Chương 49: Ghen tuông khó nén
- Chương 50: Nàng thích hắn???
- Chương 51: Là nàng cứu ta?
- Chương 52: Thử liền biết
- Chương 53: Quan tâm ta sao?
- Chương 54: Sờ tốt sao?
- Chương 55: Dấm ở đâu chua
- Chương 56: Ta thích ngươi
- Chương 57: Thổ lộ
- Chương 58: Vô tâm, vô tình
- Chương 59: Ảo Cảnh
- Chương 60: Không cho phép