Chien Long Xa Thu Tinh Ban Va Giac Mo Hen Gap O Tuong Lai Chap 5 Bong Dang Bi An

"Chuyện này sẽ tiếp diễn bao lâu đây?"

Âu Dương Nhị trầm mặt

"Cứ đà thế này Hoả Hoả sẽ mất đi sức khỏe, nhưng tại sao lại là Hoả Hoả? Đó chính là điều ta thắc mắc"

Chiến Long Thần Băng chậm rãi nói

Lại là không khí ngột ngạt ấy nếu như không có tiếng của hai thành phần nào đó hét lên phá tan đi bầu không khí hiện giờ, tất cả đồng loạt quay ra sau nhìn thì thấy bọn Hàn Hàn bước tới

"Tên Mông Cơ nhà cậu chơi dở quá!"

"Tại tên nào hả? Có việc hỗ trợ của chẳng xong"

"Tôi kêu cậu hỗ trợ tôi mà"

"Gì chứ? Là cậu hỗ trợ tôi mới đúng"

"Thôi mà!"

Tiếng cãi nhau giữa Tây Khắc và Mông Cơ vang lên, Bảo Bảo phải xen vào tách hai người này ra

"Tại cậu hết đó Tây Khắc"

"Tại tôi sao? Tại cậu mới đúng"

"Cứ cãi nhau chẳng có ích gì"

"Thua như vậy rất nhục biết không?"

Cả hai cùng đồng thanh trả lời câu nói của Bảo Bảo

"Mới thua có 30 bàn, nhục cái nỗi gì mà nhục?"

Hàn Hàn vẫn giữ dáng Vẻ cao ngạo của mình, nói

"CẬU NÓI CÁI GÌ? CẬU SẼ BIẾT TAY BỌN TÔI!"

Tây Khắc và Mông Cơ tức giận định nhảy vào ẩu đả với Hàn Hàn nếu như không có các linh thú ngăn chặn thì có một cuộc chiến đẫm máu sẽ xảy ra đấy, những người còn lại chỉ nhìn chứ không nói, Âu Dương Nhị hắng giọng

"E hèm......"

"Đại ca!"

Tây Khắc và Mông Cơ ngạc nhiên khi thấy đại ca của mình ngay trước mặt nhưng lại phóng toàn bộ sát khí về cả hai, đại ca ơi là Hàn Hàn chọc bọn em trước chứ bọn em đã tạo nên lỗi lầm gì? Đại ca quá bất công a~~~ (Au: =.=")

"Hai ngươi đang làm cái trò gì thế?"

"A......có gì đâu đại ca, bọn em chỉ đang thi đấu thôi mà"

"Đúng vậy, đúng vậy"

"Thắng bao nhiêu bàn?"

Một câu hỏi của Âu Dương Nhị như một mũi tên lao thẳng xé nát trái tim của Tây Khắc và Mông Cơ, cả hai tạm đứng hình và không trả lời câu hỏi, biết hai người đó sợ nhục Hàn Hàn 'tốt bụng' trả lời dùm

"Thua có 30 bàn thôi chứ không bao nhiêu cả"

"Vậy sao? Oanh liệt quá nhỉ?"

Âu Dương Nhị nói, giọng có chút tức giận

"Hai chúng ta chạy lẹ trước khi đại ca tức giận"

Mông Cơ thì thầm vào tai Tây Khắc thì lập tức bị ăn một đấm

"Đồ ngu, muốn đại ca giết luôn hay sao? Mà chạy"

"Ai da.......ngươi đánh đau quá đó"

"Đủ rồi!"

Âu Dương Nhị luôn phải lên lên tiếng khi các thành viên trong nhóm cãi nhau, nói thật nha cái nhóm này không cãi nhau thì ăn không ngon, ngủ không yên hay sao ấy? Cả bọn bước lai gần hai Chiến Long ngồi xuống bên cạnh

"Hỏa Hoả!"

Bảo Bảo ngạc nhiên khi người ngay bên cạnh mình vẫn đang còn ngủ ngon, Chiến Long Thần Lửa ra dấu hiệu

"Suỵt......không nên làm phiền"

Bảo Bảo gật đầu, Hàn Hàn ngồi ngay kế bên phải không thèm nói cũng không thèm nhìn, mà ngắm trời trăng mây đất ở đâu ấy

Trong mơ, Hoả Hoả lại thấy hình ảnh đó nhưng lần này khung cảnh xung quanh vỡ ra, bây giờ cậu đang đứng trên một đồng cỏ xanh nhưng lại nhuộm đỏ màu máu, ánh trăng thật tròn và có người đứng trước mặt cậu

"Là ai?"

Hỏa Hoả hỏi

"Hỏa Hoả......."

"Cậu là ai?"

"Vận mệnh do cậu nắm giữ, số phận do cậu quyết định, Người đã tin tưởng và giao cho cậu"

Bóng dáng đó chỉ tay vào Hoả Hoả

"Cậu nói cái quái gì vậy? Rốt cuộc cậu là ai? Người mà cậu nói là ai?"

Hỏa Hoả vẫn chưa giữ được sự bình tĩnh của mình

"Ha.....tự xem lấy"

Nói rồi, bóng dáng đó biến mất xuất hiện trước mặt Hoả Hoả chính là linh thú của cậu: Rồng đỏ bão lửa, lại là cơn ác mộng đó, Rồng đỏ bão lửa biến mất, hiện ra trước mắt cậu là một linh thú khác

"Rồng đỏ hão lửa!"

"Đừng sợ Hoả Hoả, là ta!"

Linh thú đó cất giọng nói khiến Hoả Hoả bất ngờ, nó khá quen nhưng là của ai chứ?

"Hỏa Hoả!"

Lại là giọng nói quen thuộc ấy, Hoả Hoả quay ra sau thì thấy Rồ đỏ bão lửa xuất hiện, cậu rất vui liền tiến lại gần người bạn đồng thanh của mình, ôm trọn vào lòng nói như muốn bật khóc

"Rồng đỏ bão lửa, cậu làm tớ lo quá"

"Hỏa Hoả, cậu hãy nhìn lên trước đi"

Rồng đỏ bão lửa chỉ về phía trước, Hoả Hoả nhìn theo và cực kì bất ngờ trước mặt họ chính là Nữ Hoàng Linh Thú nhưng chẳng phải Người đã hi sinh vì trao hết toàn bộ sức mạnh cho Rồng đỏ bão lửa sao? Tại sao bây giờ người lai xuất hiện ở đây?

"Nữ Hoàng Linh Thú"

"Hỏa Hoả.......kẻ thù......kẻ thù.......sống dậy.......người đó.......phải tìm người đó......"

Câu nói của Nữ Hoàng Linh Thú bị ngắt quãng rồi Người chợt tan biến thành những hạt li ti nhỏ và biến đi vào không trung, Hoả Hoả cố gọi theo nhưng lại không được, hiện ra trước mặt họ lại là bóng dáng đen lúc nãy

"Đã biết câu trả lời chưa?"

"Là sao? Tôi không hiểu, rốt cuộc cậu là ai?"

"Hứ......Cậu còn ngốc hơn cả chữ ngốc, lẽ ra tôi nên tìm một đối tượng phù hợp hơn chứ không phải kẻ ngu ngu ngơ ngơ như cậu. Nhưng vì Người nói rằng trong chú linh thú nhỏ của cậu có Linh Thần Rực Lửa nên tôi mới phải nhờ vả cậu"

"Linh Thần Rực Lửa? Cậu nói gì vậy? Thứ đó đã tan biến đi cùng với Chiến Thần Bóng Đêm và anh La Luân rồi!"

"La Luân? Ha ha ha"

"Tại sao cậu lại cười?"

"Cậu nghĩ rằng La Luân đã chết sao? Ngây thơ quá!"

"Cậu nói cái gì anh La Luân còn sống sao?"

"Tự đi mà kiểm chứng, tôi không có nhiều thời gian, bây giờ thì......."

Bất ngờ bóng dáng đen đó tiến lại gần Hoả Hoả, đưa đôi bàn tay lên định bắt đi Rồng đỏ bão lửa, Hoả Hoả muốn cứu đồng đội của mình nhưng tay chân cậu bây giờ lại bị trói chặt bởi hàng tá dây xích trồi từ dưới lên

"Tạm biệt Rồng đỏ bão lửa đi"

"Không, đừng! Trả Rồng đỏ bão lửa đây"

"Tạm biệt"

"Không, đừng đừng..........ĐỪNG MÀ!"

Hỏa Hoả bất ngờ thức dậy, hét to khiến mọi người xung quanh chú ý. Cậu thở dốc ngó nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng người bạn linh thú quen thuộc, mồ hôi chảy dài trên trán. Rồng đỏ bão lửa sợ bạn mình có chuyện nên đã bay lại gần

"Hỏa Hoả!"

loading...