Chương 12: Dâu tây
...
Vào một ngày đầu hè của tháng sáu, không khí Bắc Kinh nóng đến tột đỉnh. Ánh nắng gay gắt từ mặt trời chiếu xuống toàn thành phố phồn vinh đông đúc. Cách mặt đường lên cao khoảng vài xăng ti, có thể nhìn rõ thấy không khí như đang uốn éo. Phải nói trong ba năm trở lại đây nhiệt độ chưa bao giờ lên cao đến như vậy.
Bạch Hiền nằm trên giường lăn qua lăn lại vì nóng. Quạt bật hết công suất mà cũng chẳng mát được chút nào, mồ hôi toát ra ướt hết lưng áo khiến lớp vải dính vào da thịt mà cọ xát, cả trưa cậu không thể ngủ nổi vì khó chịu. Cứ thế này thì cả kì nghỉ hè tuyệt vời của cậu sẽ bị bỏ đi mất. Bạch Hiền than thở nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ chiều rồi. Cậu quyết định rời khỏi giường để đi tắm, cả ngày hôm nay cậu đã tắm không biết bao nhiêu lần.
Tắm rửa sạch sẽ cậu định sẽ đi ra ngoài, chứ không thể nằm trong cái lò này mãi được, sẽ thành heo quay mất. Xuống nhà, cậu nhấc cái máy điện thoại bàn lên, bấm số gọi cho ai đó.
"Hey, bé cưng của anh
Cho cưng đội vương miện này
Oh, cưng muốn đá lưỡi hở?
Thật nhớ nhưng lúc cưng ở đây
Bông hoa nhỏ xin gửi tặng cho cưng
Mau đến đây rúc vào ngực anh nào
Nấu cho cưng chén chè đậu
Ngoan ngoãn ăn hết để mau lớn nào..."
Bạch Hiền đỏ mặt, cái nhạc chuông kiểu gì thế này.
"Ai, có chuyện gì?" Bên kia bắt máy.
"A, Xán Liệt hả, là Hiền Hiền." Cậu ngẩn người ra một lúc, mới để ý rằng cái nhạc ban nãy đã tắt từ lâu, thay bằng giọng nói trầm khàn của người bên kia.
"À, tôi quên không lưu số cậu." Nói vậy thôi chứ Bạch Hiền không có điện thoại riêng, nhà cậu dùng điện thoại bàn nhưng do não cá vàng nên không nhớ. Trước kia là anh đưa cho cậu số điện thoại của mình để liên lạc, nhưng mãi hôm nay mới thấy cậu gọi. Anh còn tưởng là cậu quên luôn rồi, hóa ra vẫn còn nhớ.
"Không sao, không sao. Mà...mà hôm nay Xán liệt có rảnh không?"
"Ừm, cũng rảnh, sao?" Đúng là đang trong thời gian nghỉ nên anh chẳng có công việc gì cụ thể.
"Có...ừm, có muốn đi ra ngoài chút không?"
"Ờ được, để tôi đón cậu."
"Ưm." Bạch Hiền cúp máy trước, cậu ngồi trên bậc thềm trước cửa đợi anh. Bầu trời hôm nay xanh ngát không một bóng mây, ánh nắng chiều trải trên từng tán lá, có một chút gió nhưng cũng thật nóng. Bạch Hiền ngồi xổm dưới mái hiên nhà, thẫn thờ nhìn cảnh trời mây.
"Bạch Hiền." Tiếng gọi không trầm không bổng lọt vào tai cậu, Xán Liệt đã đứng trước cổng nhà cậu từ khi nào.
"Ừm, tới đây." Bạch Hiền cười.
Hôm nay cách ăn mặc của cậu thật khác, một chiếc áo thun trắng ngoại cỡ và một chiếc quần đùi đơn giản.
Xán Liệt nhìn người trước mặt, nụ cười của cậu rạng rỡ dưới ánh nắng vàng của mùa hạ, gương mặt con nít non choẹt có lúc thật đáng yêu. Trong phút chốc, anh nghĩ rằng Bạch Hiền thật giống như một tiểu bảo bối, nhất định cả đời này không được đánh mất.
"Ê!!" Bạch Hiền hét vào mặt Xán Liệt.
"À ờ...hả, cái gì?"
"Xán Liệt không nghe Hiền Hiền vừa nói gì hả?" Cậu vừa mới nói một tràng dài một điều nhảm nhí gì đó, nào là nóng nực, nào là tắm bao nhiêu lần trong ngày, nào là không ngủ được vì nóng,... Khi ngẩng đầu lên mới nhận ra là Xán Liệt đang lơ đãng, không để ý tới lời mình vừa nói.
"Cậu vừa nói gì?" Xán Liệt ngây thơ hỏi lại.
"Thôi, không kể nữa, phí nước bọt. Chúng mình đi đâu chơi đi." Bạch Hiền bảo bối dỗi thật rồi.
"Ừ, tài xế của tôi đang đợi ở kia, đi thôi."
Bạch Hiền cùng anh bước lên xe. Ngoài trời nóng nực bao nhiêu thì vào trong xe không khí lại mát lạnh bấy nhiêu, đúng là thiên đường.
"Cậu muốn đi đâu?" Xán Liệt đóng sầm cửa xe lại rồi quay sang hỏi cậu.
"Ừm...Hiền Hiền muốn đi cái tòa nhà cao cao đó." Vừa nói cậu vừa chỉ tay đến tòa nhà phía xa kia. Cậu cũng chẳng biết nơi đó gọi là gì nữa, chỉ biết là ở đó có rất nhiều thứ hay ho. Nghe họ quảng bá trên tivi thôi là Bạch Hiền đã một mực muốn đến đó rồi. Nhưng cậu không muốn đòi hỏi mẹ, vì cậu biết mẹ sẽ không đồng ý đâu, hoàn cảnh gia đình khó khăn mà.
"Trung tâm thương mại hả. Ừm, đến đó đi."
Tài xế của Xán Liệt gật đầu rồi đánh xe đến đó.
Càng tới gần Bạch Hiền càng cảm thấy cái tòa nhà này không một chút bình thường, nó "vĩ đại" hơn cả cậu tưởng tượng.
"Ngậm miệng lại không nước dãi chảy hết ra kìa." Xán Liệt vỗ nhẹ lưng cậu hai cái rồi bước vào trước. Bạch Hiền cũng xấu hổ khép miệng lại, lon ton theo sau anh. Nhưng vừa mới bước vào cửa được hai bước cậu đã đứng sững lại trước quầy đồ ăn. Hai mắt nhìn chằm chằm vào đĩa dâu tây ngon lành trước mặt, còn nuốt ực nước miếng. Bạch Hiền giật giật tay áo Xán Liệt.
"Xán Liệt ơi, mua cho Hiền Hiền một đĩa dâu tây đi." Cậu chỉ tay về phía quầy bán. Cô bán hàng cứ tưởng cậu chỉ mình nên liền đứng dậy cúi đầu nói xin chào quý khách, hóa ra là chỉ đĩa dâu tây đang ở trên bàn cạnh đó. Làm cô đỏ mặt xấu hổ vội ngồi xuống.
"Làm vài hành động đáng yêu đi rồi tôi mua cho." Xán Liệt cười nhìn tên nhóc cầm tay áo mình đưa qua đưa lại, như thế này đã là đáng yêu trong mắt anh rồi.
"Đi mà, đi mà." Bạch Hiền phồng má. Từ lúc cậu mập lên hai má cậu giống như hai cái bánh bao trắng tròn, nhìn chỉ muốn véo cho một cái.
"Phục vụ, cho tôi một đĩa dâu tây, càng nhiều càng tốt."
"Của anh tất cả một trăm hai mươi tệ." Là cái cô ban nãy bị hiểu lầm, cô đưa cho Xán Liệt một cốc dâu tây đầy ụ rồi nói. Anh lấy trong túi áo ra cái ví rồi đưa tiền cho cô.
"Dạ tiền thừa của anh." Cô đếm lại số tiền lẻ ấy rồi đưa cho Xán Liệt, nhưng ngẩng đầu lên thì thấy người đã biến mất ở đâu rồi. Cô phục vụ ngơ ngác nhìn quanh ngó lại, hôm nay đi làm mình có va đầu vào đâu không ta?
Bạch Hiền vừa đi vừa ăn nhồm nhoàm trong miệng, mắt vừa phát sáng, hai má vừa phúng phính.
"Xán Liệt, Xán Liệt, Xán Liệt, ngon ngon...ưm." Cậu cứ tán thưởng liên hồi, mặc dù nhìn anh có vẻ như không quan tâm lắm.
"Cậu ăn từ từ thôi không lại nghẹn." Anh nhìn cậu thật giống như mấy con chuột hamster, bé bé, xinh xinh, hai má phồng lên vì đồ ăn. Càng ngày cậu càng đáng yêu thêm một chút, không muốn nghĩ có ý đồ xấu với cậu thật khó.
"Cậu thích dâu tây lắm hả?"
"Ưm, hồi nhỏ, bố Hiền Hiền có trồng một chậu dâu tây ở sau nhà, nhưng mà bây giờ nó không còn sống nữa rồi."
Nói ra Xán Liệt mới để ý, anh chưa từng nhìn thấy bố Bạch Hiền bao giờ.
"Bố của cậu?" Anh hỏi lại với vẻ mặt ngơ ngác.
"Cũng...không còn sống nữa rồi."
"Xin lỗi, tôi đáng lẽ ra không nên nhắc lại."
"Không sao đâu, dù sao thì mọi chuyện đã qua cả rồi mà." Bạch Hiền mỉm cười, nụ cười ấy có chút gượng gạo, lại có chút đau thương.
Nhớ lại lúc bố mất vì bệnh tật, khi đó cậu mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong lễ tang, cậu nhìn thấy mẹ mặc một chiếc váy màu đen, ánh mắt hờ hững nhìn vào khung ảnh đen trắng trên bàn. Lúc đấy mẹ không có khóc, nhưng ánh mắt của mẹ nhìn qua thật buồn chán, giống như chẳng còn sức sống. Bạch Hiền nhìn mẹ rồi lại nhìn người trên ảnh, khi ấy mẹ cậu không nói, nên cậu cũng không nhận ra. Mãi sau này, cậu mới biết rằng bố mình đã đi xa thật rồi, không còn quay trở về được nữa. Cái đầu chậm phát triển của cậu có thể nhanh chóng lãng quên đi mọi thứ, nhưng chuyện này thì mãi mãi không thể quên đi được. Lễ tang năm ấy, chỉ có mình mẹ cậu và cậu đến dự. "Cậu có muốn uống một chút gì đó không?" Giọng nói Xán Liệt cắt ngang dòng hồi tưởng của cậu. Không nghe thấy cậu đáp lại, anh liền hỏi "Một cốc sinh tố dâu, được chứ?" "Ừm được." Bạch Hiền mỉm cười, gật đầu. Bỗng nhiên Xán Liệt nắm tay cậu bước đi, còn ngoảnh đầu lại nói, "Nơi này bắt đầu đông người rồi, cậu mà lạc ở đây thì đừng có khóc nhè đấy." Bạch Hiền nhìn bóng lưng anh nghĩ thầm, tay nắm chặt thế này sao có thể lạc được đây....
Các cậu ơi T^T, mình cần một thời gian để nghĩ ý tưởng. Nếu như các cậu có ý tưởng gì thì gợi ý cho mình nhé T^T
Cảm ơn các cậu đã đọc <3
Yêu các cậu <3
Danh sách chương:
- Mở Đầu
- Chương 1: Tên ngốc
- Chương 2: Anh hùng cứu mĩ nam
- Chương 3: Seoul trở về Bắc Kinh
- Chương 4: Kẻ điên
- Chương 5: Kết quả cuối cùng
- Chương 6: Cơn mưa rào
- Chương 7: Con vịt màu vàng
- Chương 8: Siêu nhân của Bạch Hiền
- Chương 9: Máy điều hòa đáng ghét
- Chương 10: Phác Xán Liệt thật sự rất ấm áp
- Chương 11: Tinh cầu
- Chương 12: Dâu tây
- Chương 13: Nói với bầu trời đêm
- Ngoại Truyện: Thư kí Biện sao thế?