Chamwink Tro Thanh Vuong Phi 22

Chẳng mấy chốc Phác Chí Huân đã ở trong phủ gần bốn tháng. Cuộc sống của y vẫn cứ là, sáng sổ sách, trưa sổ sách, tối hầu hạ Phác Vũ Trấn.

Tiếp xúc với sổ sách lâu như vậy, Phác Chí Huân nhận ra những gia sản này của Phác Vũ Trấn rất nhiều chỗ trống, có những khoản còn không rõ ràng. Phác Chí Huân cắn nhẹ đầu bút gạch lên vài gạch trên giấy, y nhíu mày quay qua Phác Vũ Trấn nói: "Vương gia thì đi đánh trận cực nhọc, hạ nhân ở nhà thì bòn rút tiền của, vậy mà ngươi vẫn mắt nhắm mắt mở không quan tâm?"

"Chẳng phải hiện tại ta đang giao cho vương phi xử lý à?" Hôm nay Phác Vũ Trấn rảnh rỗi không có gì làm, như lời hứa hắn ở cạnh nhìn Phác Chí Huân xử lý sổ sách.

"Đó là người của thái phi đó." Phác Chí Huân bĩu môi, "Ta nào dám động vào."

"Người của thái phi đi chăng nữa cũng chỉ là hạ nhân, mỗi chuyện cỏn con này mà ngươi cũng không xử lý được?"

"Nếu xử lý dễ dàng như vậy tại sao bao nhiêu năm qua vương gia lại để yên?"

"Ta —" Phác Vũ Trấn không vui, hắn đang muốn giải thích thì bị một giọng nói cắt ngang.

"Biểu ca, biểu ca!"

Phác Vũ Trấn khó chịu nhíu mày lại, vừa liếc ra ngoài đã trông thấy một cô nương ríu rít chạy đến, suốt đoạn đường luôn gọi 'biểu ca, biểu ca' không ngừng. Trân Ánh chạy theo phía sau, trên trán đổ đầy mồ hôi nói với Phác Vũ Trấn:

"Vương gia, thuộc hạ không cản được quận chúa..."

"Ta đi gặp biểu ca của ta mà phải đợi ngươi thông báo à?" Quận chúa trừng mắt lên mắng Cẩm Minh sau đó lại quay qua cười thật tươi với Phác Vũ Trấn nũng nịu: "Biểu ca~ nhiều năm không gặp muội nhớ huynh sắp chết rồi."

Phác Chí Huân nuốt khan một ngụm, cảm thấy y ở đây cũng dư thừa vội ôm lấy vài quyển sách muốn đứng lên.

"Huân nhi, đây là biểu muội của ta." Phác Vũ Trấn gỡ tay quận chúa đang bám trên người mình xuống.

"À." Cứ nghĩ Phác Vũ Trấn sẽ không để ý đến y, đột nhiên bị gọi lại, Phác Chí Huân cũng không thể đi tiếp được nữa, y quay qua quận chúa mỉm cười, "Quận chúa đến chơi, ta còn có việc phải làm, không làm phiền huynh muội vương gia tâm sự."

"Không phiền." Phác Vũ Trấn thản nhiên nắm lấy tay Phác Chí Huân kéo y ngồi sát lại gần, hắn ngẩng đầu lên nhìn quận chúa nói: "Dương Ninh, muội nhìn thấy vương phi của ta sao không hành lễ?"

Dương Ninh bị Phác Vũ Trấn ngó lơ vốn đã tức giận, nay chứng kiến cảnh hắn thân thiết với Phác Chí Huân còn bị chất vấn như vậy không kìm được ấm ức nói: "Hắn ta chỉ là một thứ tử, ngay cả cha hắn gặp muội còn phải hành lễ, huynh lại muốn muội cúi đầu với hắn?"

"Thân phận Huân nhi có như thế nào đi nữa hiện tại y cũng là vương phi của ta."

"Biểu ca, muội đường đường là quận chúa!"

"Huân nhi cũng là vương phi." Phác Vũ Trấn cau mày lại nói: "Nếu ngay cả hành lễ còn không làm được từ nay về sau muội đừng bước vào phủ của ta nữa!"

Phác Chí Huân bị tiếng quát này của Phác Vũ Trấn làm cho giật mình, thường ngày tuy hắn có hay đe dọa y nhưng chưa bao giờ thấy hắn lớn tiếng như vậy, nhìn thấy khóe mắt Dương Ninh quận chúa đỏ ửng lên, Phác Chí Huân lúng túng khuyên ngăn. "Vương gia đừng nóng giận, quận chúa cũng không có ý gì đâu, không thỉnh an cũng được, ta..."

"Trước kia huynh chưa bao giờ lớn tiếng với ta như vậy!" Dương Ninh quận chúa đột nhiên dậm chân khóc ầm lên, chỉ tay vào mặt Phác Chí Huân trách: "Đều là tại ngươi, đều do ngươi! Ngươi là cái thá gì mà ở cạnh biểu ca của ta, với thân phận của ngươi làm một tiểu thiếp còn không xứng!"

"Người đâu." Phác Vũ Trấn mất kiên nhẫn ra lệnh: "Tiễn quận chúa ra khỏi phủ, từ nay không có sự đồng ý của bản vương không được tùy tiện cho vào."

Dương Ninh quận chúa càng khóc lớn hơn bị Trân Ánh nửa khuyên nhủ nửa kéo ra ngoài.

Ẫm ĩ qua đi Phác Chí Huân quay qua nhìn Phác Vũ Trấn ngập ngừng nói: "Ta với vương gia cũng chỉ là đóng kịch, không cần vì ta mà bất hòa với người nhà như vậy."

"Đóng kịch đi chăng nữa ngươi cũng là vương phi của bản vương." Phác Vũ Trấn mặt không biểu cảm nói: "Sau này ngươi không cần phải nhìn sắc mặt người khác, giống như ban nãy, Dương Ninh dù có là quận chúa đi chăng nữa thì hiện tại thân phận của ngươi cũng cao hơn một bậc, ngươi nhún nhường không phải là biết điều mà là làm bản vương mất mặt."

Ngày trước khi còn ở Phác phủ, cha thường dặn y dù có chuyện gì đi nữa cũng cố gắng nhẫn nhịn cho qua, không nghĩ sẽ có một ngày có người nói với y rằng y không cần nhìn sắc mặt của người khác mà sống.

Phác Chí Huân gật gật đầu nói: "Vậy lỡ như nếu có một ngày ta gây chuyện..."

"Miễn đừng phóng hỏa giết người vượt quá giới hạn của bản vương."

Phác Vũ Trấn nhấp một ngụm trà như đương nhiên nói: "Người theo đuổi bản vương nhiều không đếm xuể, nếu kẻ nào ngươi cũng coi như không nhìn thấy chắc chắn sẽ rất thương tâm, nên ngươi có khó chịu thì cứ đuổi họ đi." .

"...Nếu vương gia sợ ta thương tâm thì không cần thiết đâu."

"Ngươi không cần phải gắng gượng như vậy." Phác Vũ Trấn xoa nhẹ lên đầu y, "Hiện tại ngươi ngày ngày nhìn thấy bản vương cũng hơn họ rất nhiều rồi."

Phác Chí Huân cười gượng: "Ta thật sự không để ý vương gia có bao nhiêu người theo đuổi, cho nên cũng không hề đau lòng một chút nào đâu, thật đó!"

"Ngươi nói dối." Phác Vũ Trấn chắc chắn nói: "Nếu ngươi không thích bản vương đời nào ngươi đồng ý thành thân nhanh như vậy?"

"Thánh chỉ đã hạ xuống ta có mười cái gan cũng không dám từ chối đâu." Phác Chí Huân cố gắng giải thích: "Ta từng có ý định bỏ trốn đấy vương gia, nếu không phải đêm hôm đó người về kịp thì ta đã cao chạy xa bay rồi."

"Tại sao ngươi sớm không bỏ trốn muộn không bỏ trốn lại cứ nhằm vào đêm tân hôn mà hành động?" Phác Vũ Trấn gác nhẹ chân lên ghế thoải mái nói: "Ngày trước bản vương còn thấy kỳ lạ, giờ thì đã hiểu nguyên do rồi."

Phác Chí Huân không hiểu chuyện gì ngơ ngác nhìn hắn.

Phác Vũ Trấn hơi cúi người xuống búng nhẹ lên mũi y một cái rồi bật cười: "Có phải ngươi cố tình làm vậy để gây chú ý với bản vương đúng không?"

Phác Chí Huân: "..."

"Ngươi thật sự rất thông minh." Phác Vũ Trấn đứng lên thở dài một hơi: "Đúng là đêm đó ngươi đã thành công nhào vào lòng bản vương, nhưng mà mấy trò vặt vãnh này mà qua được mắt bản vương mà dễ sao? Ngươi có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì sau hai năm ngươi cũng phải ngoan ngoãn rời khỏi đây thôi, đừng mong thay đổi được gì, bản vương sẽ không bao giờ thích ngươi."

"Ta..." Phác Chí Huân bị hắn nói cho đến mức chỉ biết há hốc miệng, đến khi lấy lại bình tĩnh thì Phác Vũ Trấn đã đi mất Phác lúc nào.

Trước đó không dám bỏ trốn là vì y chưa đủ quyết tâm.

Đêm đó vì lo sợ hắn sẽ động phòng nên y mới có đủ can đảm chạy đi đấy!

Từ bao giờ hành động này của y là cố tình quyến rũ hắn vậy?!

loading...