Chương 110: Ta là đế, nàng là hậu (3)
Kim Trí Tú sau khi nghe xong sắc mặt lập tức khổ sở, đáng thương nói: "Ni nhi thật sự là nhẫn tâm, rõ ràng nàng nói kế đánh vào lòng người chính là thượng sách."
Kim Trân Ni hớp miếng trà, lông mày khẽ nhếch, nhẹ gật đầu: "Không sai, vậy nàng cứ hồi báo với bệ hạ, đều là ta làm đấy, thế nào?"
Kim Trí Tú sững sờ, mấp máy miệng, nhưng là nở nụ cười: "Khối băng hôm nay vậy mà thông suốt rồi, còn có thể trêu đùa ta." Nàng tay phải chống cằm, nghiêng đầu liếc mắt đưa tình nhìn xem Kim Trân Ni. Kim Trân Ni hôm nay mặc một thân xiêm y thuần trắng, hoa văn chỉ bạc càng tô thêm sự mộc mạc của nàng, chỉ vỏn vẹn mang cây trâm có đính ngọc trai điểm ở trên tóc làm đẹp, giữa trà quán huyên náo, nàng như trước không có bao nhiêu biểu lộ, trong trẻo nhưng lạnh lùng yên tĩnh, ngồi ở đó dĩ nhiên là cảnh đẹp ý vui.
Kim Trân Ni vốn là để tùy ý Kim Trí Tú ngắm nhìn, nhưng ánh mắt kia quá mức nóng rực, khiến cho nàng có chút không bình tĩnh được, lỗ tai đỏ bừng, bất đắc dĩ nói: "Uống trà liền uống đi, nhìn ta làm gì?"
Kim Trí Tú đổi tư thế, mắt vẫn dán vào Kim Trân Ni, cười nhẹ nói: "Đương nhiên là Ni nhi dễ nhìn."
Kim Trân Ni ánh mắt bốn phía dao động, phát hiện không ai chú ý, liền nghiêm mặt nói: "Nàng đã đáp ứng ta, trước mặt người khác cần đứng đắn chút ít, nàng lại không ngoan."
Kim Trân Ni tuy lời nói lãnh đạm, gương mặt thoạt nhìn càng lộ ra đông lạnh, nhưng Kim Trí Tú lại nghe ra một chút ý tứ trong giọng nói của nàng, lập tức cười đến càng thêm hài lòng, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ta nghe lời, vậy Ni nhi có ban thưởng không?"
Rất nhanh Kim Trân Ni mặt liền quỷ dị mà đỏ lên, từ ngày ấy dung túng Kim Trí Tú nhất thời ham vui, về sau người này hầu như liền ăn quen bén mùi rồi, tuy nói... cảm giác dung hòa cùng nàng ấy, xác thực tươi đẹp, nhưng cũng không thể như vậy không biết tiết chế, chỉ là Kim Trí Tú luôn quấn quít đòi ban thưởng, mà nội dung thưởng, để Kim Trân Ni càng ngày càng thẹn thùng.
"Không biết xấu hổ!" Kim Trân Ni ném lại một câu, cố duy trì lấy dáng vẻ lạnh băng trực tiếp rời khỏi trà quán. Kim Trí Tú cười nhẹ lắc đầu, vội vàng đuổi theo. Cũng không phải nàng muốn chọc giận Kim Trân Ni, chỉ là nhìn xem người nọ vẻ mặt lạnh băng bị nàng làm cho tan chảy, nàng liền nhịn không được trêu chọc, đáng yêu chết mất thôi.
Đuổi theo Kim Trân Ni, Kim Trí Tú đưa tay liền đem bàn tay lạnh băng của nàng ấp vào trong tay mình, khẽ nhíu mày: "Như thế nào lạnh như vậy, không phải nàng mới uống trà nóng sao? Lại không chịu mặc dày một chút." Kim Trí Tú vừa nói vừa xoa nắn bàn tay Kim Trân Ni, sắc mặt đến là nghiêm túc. Kim Trân Ni cũng không sợ lạnh, nàng càng không thích mặc y phục quá dày, dù hạ nhân luôn chuẩn bị y phục đầy đủ, nhưng nàng luôn mặc thiếu một kiện áo choàng, để Kim Trí Tú có chút bất đắc dĩ.
Kim Trân Ni tự biết đuối lý, sau một lúc lâu mới nói khẽ: "Ta không thích mặc nhiều, cũng không quá lạnh, chẳng qua là tay có chút lạnh mà thôi, lại nói... không phải có nàng ở bên rồi sao?"Bình thường nàng lạnh, Kim Trí Tú đều sẽ làm ấm cho nàng, hai người mỗi lần ra ngoài thương lượng buôn bán, Kim Trí Tú luôn mang theo một ít y phục, xuất hành liền khoác lên cho nàng, lúc nghỉ ngơi cũng sẽ giục nàng mặc nhiều một chút.
Một câu nhường Kim Trí Tú có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể thở dài, tiếp tục cầm lấy tay của nàng làm ấm, nhẹ giọng cười nói: "Tuy chúng ta đều muốn sớm thành thân, nhưng hôm nay liền nhường cho bệ hạ cùng quận chúa đến trước."
Kim Trân Ni buông xuống mi mắt, suy tư một lát, bỗng nhiên bước chân dừng lại, chân thành nói: "Ta lập tức để Tần bá chuẩn bị, chọn ngày hoàng đạo gần nhất, cưới nàng."
Kim Trí Tú khẽ giật mình, nhìn xem đôi mắt Kim Trân Ni mười phần nghiêm túc, trái tim đột nhiên lỡ một nhịp, gương mặt thoáng ửng hồng, khẩn trương nói: "Ta... ta không vội, nhưng mà... vì sao là nàng cưới ta, mà không phải nàng gả cho ta?" Áp xuống ngượng ngùng, Kim Trí Tú nói đến vô cùng nghiêm chỉnh.
Kim Trân Ni nhìn Kim Trí Tú , trong lòng khẽ động, như có một mảnh mềm mại bao phủ, vô luận người này thoạt nhìn có bao nhiêu không biết xấu hổ, nhưng nhắc đến việc kia, nàng ấy vẫn hệt như một tiểu cô nương, liền sẽ ngượng ngùng sẽ vui sướng. Nàng ánh mắt dịu dàng, trên gương mặt lạnh băng hiện lên ý cười ấm áp: "Được, nàng thích là tốt rồi."
Nghe Kim Trân Ni nói như vậy, Kim Trí Tú cả gương mặt đều hồng như quả đào, ánh mắt lấp lánh, vành tai cũng đỏ đến tươi đẹp, vừa vặn xung quanh không người, nàng than nhẹ một tiếng, đem Kim Trân Ni ôm vào trong ngực: "Khối băng hiện tại đã biết trêu chọc ta rồi."
Kim Trân Ni mím môi, yên lặng nép ở trong ngực nàng, ý cười thiển thiển.
"Bất quá nàng đề nghị không sai, cứ như vậy đi, chúng ta không đoạt chuyện tốt của các nàng, kết hôn là việc lớn, ta cũng không thể để nàng chịu thiệt. Hy vọng chuyện lần này chúng ta làm có thể giúp ích cho bệ hạ, để cho các nàng bớt đi chút khó khăn trắc trở, các nàng quá khổ." Kim Trí Tú ánh mắt ảm đạm, trầm giọng nói.
"Ân, yên tâm đi. Bệ hạ có quyết đoán có mưu lược, chỉ cần thuận lòng dân, đám đại thần ngoan cố kia cũng sẽ không làm gì được." Kim Trân Ni nắm chặt tay Kim Trí Tú , nhẹ giọng an ủi.
Kim Trí Tú thoáng nở nụ cười: "Mọi chuyện thuận lợi như vậy, chính là nhờ Ni nhi thích xem thoại bản tử."
Kim Trân Ni mỉm cười: "Ta chỉ là kể lại tình tiết, truyện là nàng viết đấy." Nói xong lại khẽ gật đầu: "Viết vô cùng tốt."
Kim Trí Tú trước đây nháo Kim Trân Ni rất nhiều, hai nàng một lạnh một nóng, rõ ràng hoàn toàn khác biệt, nhưng rồi lại vô cùng hài hòa.
--------
Mỗi lần thượng triều, Lạp Lệ Sa đều không chịu thua kém, mặc kệ đám người kia tranh luận không ngừng, nàng chuyện gì cũng không đáp, làm như không nghe thấy, khiến bọn họ không thể làm gì.
Mà cố sự bi thương đau đớn giữa đương kim bệ hạ cùng Trường Ninh quận chúa đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, lay động nhân gian, dân chúng đều là người bình thường, huống chi đây lại là một cố sự đau thương động lòng người như vậy, hết lần này đến lần khác được người khóc rấm rức kể lại, rất nhanh đã làm mềm hóa tâm tình của đại bộ phận dân chúng. Lại nói dân gian xưa nay vẫn chán ghét lễ giáo trói buộc, đối với chuyện này vừa cảm động vừa ngưỡng mộ, cũng không ít thiếu nam thiếu nữ bắt đầu tán thưởng, các văn sĩ tiến bộ bình phẩm thưởng thức. Mà một số người không tiếc lời cảm khái, Trường Ninh quận chúa ở trong lòng đương kim bệ hạ đã không gì sánh được, hơn nữa bệ hạ có lời thề không lập hoàng phu, vậy lập quận chúa làm hậu, tựa hồ rất hợp tình hợp lý.
Theo tình huống tiến triển, đám quan văn trong triều càng ngày càng yếu thế, cuối cùng Lạp Lệ Sa lần nữa nhắc đến chuyện lập hậu, phía dưới dĩ nhiên lặng ngắt như tờ.
Lạp Lệ Sa cúi xuống nhìn xem quan viên bên dưới, trầm giọng nói: "Vô luận các ngươi nghĩ trẫm như thế nào, hậu vị này tuyệt không sửa đổi, chuyện quốc sự, trẫm nghe ý kiến các ngươi, nhưng chuyện tình cảm của trẫm, hy vọng các ngươi đừng nhúng tay vào, Lý Thịnh, mời Khâm Thiên Giám định ngày lành tháng tốt, cử hành đại điển phong hậu."
"Vâng!"
Lạp Lệ Sa tốc độ rất là nhanh chóng, thánh chỉ phong hậu cũng liền viết tốt, mấy ngày này Nội Vụ Phủ lần nữa công việc tấp nập, bắt đầu chuẩn bị áo phượng mũ phượng, mà ở Trọng Hoa Điện càng là trong ngoài vui mừng hớn hở.
Lưu Du cẩn thận lấy số đo may phượng bào cho Phác Thái Anh, trong mắt tràn đầy vui vẻ: "Quận chúa, bệ hạ thật sự rất sủng ngài, Lưu Du thực thay quận chúa vui mừng."
Lưu Ly một bên liên tục gật đầu, khẽ cười nói: "Chúng ta hôm nay nên đổi giọng rồi, phải gọi là hoàng hậu nương nương."
Phác Thái Anh trong mắt mang theo ý cười: "Không được gọi loạn, còn chưa sắc phong đâu."
"Vậy có làm sao?" Lạp Lệ Sa một thân long bào mỉm cười đi đến, liền tiếp lời.
"Tham kiến bệ hạ."
Lạp Lệ Sa phất phất tay tỏ ý bọn họ đứng lên, thập phần thuận thế đi qua nhường Phác Thái Anh cởi y phục cho mình. Phác Thái Anh mỉm cười lắc đầu: "Nàng nha, không cần phong hậu cho ta, về sau cho ta một chức quan thay y phục là được rồi, mỗi ngày cho bệ hạ của ta thay y phục, mặc y phục, tắm gội..."
"Còn phải làm ấm giường nữa." Lạp Lệ Sa rất vui vẻ, lập tức nói tiếp.
"Không nghiêm túc, nàng vui vẻ như vậy sao?" Vuốt lại sợi tóc rối của nàng, Phác Thái Anh ôn thanh nói.
Lạp Lệ Sa dung mạo cong cong: "Anh nhi, nàng không vui sao, tháng sau ta liền có thể cùng nàng kết hôn rồi, tại trước mặt toàn thể thần dân Đại Hạ, tuyên bố nàng chỉ thuộc về một mình ta, mà ta cũng chỉ có duy nhất nàng là hoàng hậu."
Phác Thái Anh thần sắc mềm mại, tựa hồ đang nghĩ đến ngày đó, ý cười càng sâu, nhẹ gật đầu: "Vui vẻ, ta rất mong đợi đấy."
"Chiến sự Tây Nam sắp kết thúc, phụ vương cùng A đệ nói không chừng có thể về kịp đại điển lập hậu." Phác Hoài cùng Phác Ngôn Húc lo lắng nhất chính là Phác Thái Anh không thể quang minh chính đại ở bên Lạp Lệ Sa, hôm nay triệt để không có nỗi lo về sau rồi.
"Ân, nàng đói bụng rồi phải không, trước nên dùng bữa, ta cấp nàng làm món điêu hoa cá, còn có bánh ngọt uyên ương." Tuy nói đầu bếp ngự thiện phòng đều tay nghề rất tốt, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn thích ăn món do Phác Thái Anh làm, Phác Thái Anh liền cho người thiết lập một phòng bếp nhỏ ở Trọng Hoa Điện, chuyên dùng để nuôi tốt bệ hạ.
Lạp Lệ Sa sức ăn rất khá, thường xuyên khiến Lưu Ly một bên hầu hạ phải trợn mắt há hốc miệng, không thể tưởng được bệ hạ vóc người như thế nhỏ nhắn tinh tế, vậy mà mỗi bữa có thể ăn bốn chén cơm, lại thêm mấy bát canh, còn có bánh ngọt.
-----
Cẩn Ngôn năm thứ nhất, ngày ba mươi tháng giêng, Khương Tộc đô thành bị công phá, Khương Tộc hoàng thất đều bị bắt giữ. Cùng lúc đó, Thổ Dục Hồn hoàng cung bị đốt cháy, Khả Hãn tự vẫn, hai bộ tộc hơn ba trăm năm quấy nhiễu biên giới Tây Nam Tây Bắc Đại Hạ, rốt cuộc đã bị diệt vong.
Mà ngày cử hành đại điển lập hậu cuối cùng đã đến rồi, trong lúc nhất thời, toàn bộ nội cung đều một mảnh rối ren.
Ngày hôm đó trời vừa sáng, đội lễ quân đã rầm rộ đem xe phượng đi đến trước Đại Minh Cung, hàng ngũ chỉnh tề trang trọng, mà bên trong cung nữ cẩn thận mang lên hỉ bào đỏ thẫm, trên có thêu kim vũ phượng hoàng, chính là phượng bào dành riêng cho đại hôn của đế hậu, mũ phượng được chế tác đặc biệt tinh xảo, tầng tầng lớp lớp kim ngọc trân châu khảm lên, dày nặng vô cùng.
Chỉnh lý tốt phượng quan cho hoàng hậu, cung nữ thái giám hai bên cùng cúi đầu trang trọng hô: "Mời hoàng hậu nương nương lên xe phượng."
Xe phượng đưa hoàng hậu nương nương từ Đại Minh Cung tiến vào Thái Thường Điện. Lạp Lệ Sa ở Cam Tuyền Điện cũng đồng thời xa giá đến, lễ sắc phong chính là cử hành ở trước bạch ngọc đài Thái Thường Điện, đồng thời với đại hôn. Lúc này Lạp Lệ Sa một thân long bào màu đỏ, tơ vàng xen lẫn viền đen, đầu đội miện quan mười hai rèm ngọc, đứng trước Thái Thường Điện, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào đội lễ quân. Đến khi xe phượng hiện ra ở trước mắt, nàng kích động mà nhéo nhéo ống tay áo, nhìn xem bóng người màu đỏ duyên dáng yêu kiều thấp thoáng sau bức rèm che, trong mắt không nén được vui mừng cùng thấp thỏm không yên, cuối cùng nàng đã có thể chân chính mà cưới Anh nhi rồi.
"Hạ giá!" Thái giám dẫn đầu cao giọng nói, xe phượng được hạ xuống, Phác Thái Anh một thân phượng bào rực rỡ được cung nữ dìu bước xuống xe phượng, trang sức trên người trang nhã, gương mặt được trang điểm hết sức tinh xảo, nhìn xem nàng từng bước một đi tới, toàn thân tỏa ra quý khí, đoan trang tao nhã, chính là phong phạm của mẫu nghi thiên hạ.
Mũ phượng theo bước chân của nàng lắc lư, Phác Thái Anh cẩn thận từng li từng tí đi tới, nhìn thấy Lạp Lệ Sa sốt sắng đứng ở kia, trong mắt nàng nhu tình khó mà che giấu, trong lòng cũng đã loạn cả lên.
Lúc Phác Thái Anh đi đến bên người, Lạp Lệ Sa vươn tay, nói khẽ: "Anh nhi, tới đây."
Phác Thái Anh nhìn trước mắt bàn tay trắng noãn, hé miệng mỉm cười, đưa tay đặt lên tay nàng, Lạp Lệ Sa nắm tay Phác Thái Anh, từng bước một bước lên bạch ngọc đài, hai nàng trên y phục lộng lẫy hiện rõ chỉ thêu rồng cùng phượng, đồng dạng dáng người tinh tế mảnh khảnh, phong hoa tuyệt đại.
Mặc dù vẫn còn một số đại thần ngầm bất mãn, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, đế hậu hai người quả thực phong độ tư thái vô hạn, cực kỳ xứng đôi.
Lạp Lệ Sa đối Phác Thái Anh khẽ mỉm cười, đi đến ngự án tự tay mang ngự bảo sắc phong giao cho Phác Thái Anh.
Lập tức quan Khâm Thiên Giám cao giọng nói: "Đại điển bắt đầu!"
Phía ngoài điện liền có nhạc trỗi lên, bên dưới nội thị lập tức dâng lên ba thư án, án thứ nhất đặt cờ tiết, án thứ hai đặt long đình, án thứ ba đặt thánh chỉ sắc phong. Lý Thịnh mở ra thánh chỉ, trước đại điện tuyên đọc:
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm nay thuận theo càn khôn đức hợp, thức long dưỡng dục chi công. Ngoại bang đã trừ, nội loạn dẹp ổn, bách tính an cư lạc nghiệp, trong ngoài thành yên ổn, ngoại cung vững vàng, hậu cung liền không thể vắng chủ, xét thấy Phác Thái Anh, chính là Trường Ninh quận chúa, nữ nhi Tây Nam Vương Phác Hoài, đức nghĩa vô song, xinh đẹp tao nhã, được vạn dân kính phục, trung trinh đức độ, ứng với mẫu nghi Đại Hạ, nay ban ngự bảo chính thức sắc phong nàng làm hoàng hậu, khâm thử!"
"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Toàn thể văn võ bá lập tức cúi xuống, ba quỳ chín lạy làm lễ.
Đại điển hoàn thành, lễ thành hôn còn phải tiếp tục. Hôn lễ đế hậu nghi thức vô cùng phức tạp, sau khi kết thúc lễ, xe phượng đưa hoàng hậu dọc theo Thái Hòa môn thẳng về tẩm điện hoàng hậu, bởi vì theo ý tứ hoàng đế, liền đổi thành Trọng Hoa Điện.
Lúc Phác Thái Anh trở về Trọng Hoa Điện, sắc trời đã muộn, theo quy củ nàng liền được đưa vào hỉ phòng, chờ đợi Lạp Lệ Sa. Khắp nơi trong hoàng cung giăng đèn kết hoa rực rỡ, nhất là Trọng Hoa Điện, nơi nơi đều là chữ song hỷ, chính là tự tay nàng cắt đấy, ngọn nến đỏ rơi ở trên giấy đỏ càng phát ra sáng rực, làm cho người ta nhộn nhạo không thôi. Không biết đợi bao lâu, Phác Thái Anh một thân áo phượng vướng víu, một ngày chưa ăn uống, nếu không phải trong lòng vui vẻ, sợ là đã chịu không nổi.
Một lát sau, ngoài điện quen thuộc thanh âm vang lên: "Bệ hạ giá lâm!"
Phác Thái Anh môi mím chặt, ngồi thẳng người.
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Tự
- Chương 1: Quận chúa sống lại
- Chương 2: Bánh ngọt uyên ương
- Chương 3: Bổn quận chúa là để các ngươi khi dễ sao?
- Chương 4: Tiểu quận chúa vừa gặp đã cởi sạch tiểu điện hạ
- Chương 5: Nàng chính là cửu điện hạ
- Chương 6: Gọi ta là An nhi
- Chương 7: Quả thật là nữ nhi của Tây Nam Vương, tuổi nhỏ anh tài
- Chương 8: Tâm tư của hoàng đế
- Chương 9: Ta rơi vào tranh đoạt chốn hậu cung, chỉ vì muốn bảo hộ cho nàng
- Chương 10: Trốn thoát
- Chương 11:Vừa tương phùng liền được tắm chung
- Chương 12: Ai nói cô nương gia không thể chiếm tiện nghi, tổn hại trong sạch?
- Chương 13: Nàng không lên giường ngủ, ta ôm nàng lên
- Chương 14: Ước hẹn một lời đã định
- Chương 15: Đánh cược (1)
- Chương 16: Đánh cược (2)
- Chương 17: Lòng ta duy nhất chọn nàng (1)
- Chương 18: Lòng ta duy nhất chọn nàng (2)
- Chương 19: Người thương ở bên kia vách tường (1)
- Chương 20: Người thương ở bên kia vách tường (2)
- Chương 21: Hương vị
- Chương 22: Say hồng trần
- Chương 23: Các ngươi tránh ra, để ta chăm sóc thê tử ta
- Chương 24: Ngôi vị đế vương, đương nhiên thuộc về cửu điện hạ
- Chương 25: Bắt đầu kế hoạch dưỡng thê (1)
- Chương 26: Bắt đầu kế hoạch dưỡng thê (2)
- Chương 27: Động tâm (1)
- Chương 29: Động tâm (3)
- Chương 30: Trái tim muốn để nàng biết được (1)
- Chương 31: Trái tim muốn để nàng biết được (2)
- Chương 32: Trái tim muốn để nàng biết được (3)
- Chương 33: Hứa hẹn cả đời
- Chương 34: Hoàng thương (1)
- Chương 35: Hoàng thương (2)
- Chương 36: Trên đời này ta chỉ tin nàng
- Chương 37: Ta chính là không thể rời mắt khỏi nàng
- Chương 38:Quận chúa đây là muốn chiêu cửu điện hạ làm quận mã?
- Chương 39: Đời này ta chỉ nhận định nàng là thê tử
- Chương 40: Phu nhân của lâu chủ (1)
- Chương 41: Phu nhân của lâu chủ (2)
- Chương 42: Không thể rời xa (1)
- Chương 43: Không thể rời xa (2)
- Chương 44: Không thể rời xa (3)
- Chương 45: Ngọt ngào và đắng chát
- Chương 46: Jensoo (1)
- Chương 47: Jensoo (2)
- Chương 48: Jensoo (3)
- Chương 49: Không thể kiềm chế
- Chương 50: Biết trước thiên cơ
- Chương 51: Jensoo (4)
- Chương 52: Bí mật Vĩnh Đế bảo tàng (1)
- Chương 53: Bí mật Vĩnh Đế bảo tàng (2)
- Chương 54: Nàng đây là muốn hái hoa sao?
- Chương 55: Nàng thật sự xem ta là đứa trẻ?
- Chương 56: Rơi vào bẫy
- Chương 57: Cùng nhau rơi xuống
- Chương 58: Người thương
- Chương 59: Tâm tư tỷ muội Lạp gia
- Chương 60: Bên trong cửa thanh đồng
- Chương 61: Tương kế tựu kế (1)
- Chương 62: Tương kế tựu kế (2)
- Chương 63: Đừng rời bỏ ta
- Chương 64: Lấy độc trị độc
- Chương 65: Tín vật đính ước (1)
- Chương 66: Tín vật đính ước (2)
- Chương 67: Đáng giá
- Chương 68: Ta chính là "phạt" nàng
- Chương 69: Ta là người của nàng (1)
- Chương 70: Ta là người của nàng (2)
- Chương 71: Ta là người của nàng (3)
- Chương 72: Nàng đi quá chậm, ta trực tiếp ôm nàng trở về
- Chương 73: Hoàng đế nếu không phải là nàng, còn ai có thể xứng đáng
- Chương 74: Giết gian phi, trừ nghịch thần!
- Chương 75: Chân tướng
- Chương 76: Tân đế sẽ là ai?
- Chương 77: Bổn vương đời này tuyệt không lập vương phu!
- Chương 78: Tây Nam Vương xuất binh
- Chương 79: *Kim chưởng quỹ lấy thân gán nợ
- Chương 80: Quận chúa đi sứ Bắc Lương (1)
- Chương 81: Quận chúa đi sứ Bắc Lương (2)
- Chương 82: Về sau không cho phép nàng rời khỏi ta
- Chương 83: Tiểu vương gia đến
- Chương 84: Nên gọi quân thượng là tỷ phu hay A tẩu?
- Chương 85: Quận chúa tại thượng (H)
- Chương 86: Phản gián kế (1)
- Chương 87: Phản gián kế (2)
- Chương 88: Nàng chỉ có thể lưu lại bên cạnh ta
- Chương 89(+): Mỗi ngày ta đều thích nhất canh giờ này
- Chương 90: Hạ màn (1)
- Chương 91: Hạ màn (2)
- Chương 92: Nhạc phụ đại nhân xuất thủ
- Chương 93 : An nhi, nàng vừa rồi đứng lên!
- Chương 94: Tâm tình của quận chúa
- Chương 95: Đứng đắn cười
- Chương 96: Quân thượng uy vũ
- Chương 97: Ta nhất định vì Anh nhi thủ thân như ngọc
- Chương 98: Ta muốn bánh ngọt uyên ương!
- Chương 99: Gặp lại mẫu phi
- Chương 100: Trọn vẹn
- Chương 101: Điện hạ tại thượng (H)
- Chương 102: Thượng triều
- Chương 103: Đại tuyết (1)
- Chương 104: Đại tuyết (2)
- Chương 105: Jensoo (H)
- Chương 106: Yến hội
- Chương 107: Đêm trừ tịch
- Chương 108: Ta là đế, nàng là hậu (1)
- Chương 109: Ta là đế, nàng là hậu (2)
- Chương 110: Ta là đế, nàng là hậu (3)
- Chương 111: Đêm động phòng hoa chúc (H)
- Chương 112 [Chính văn hoàn]
- Chương 113: Phiên ngoại (1)
- Chương 114: Phiên ngoại 2 (Kim Trân Ni)
- Chương 115: Phiên ngoại (3) Kim Trân Ni (H)
- Chương 116: Phiên ngoại (4)
- Chương 117: Phiên ngoại (5) [Toàn văn hoàn]
- FIC MỚI