Chương 46 : Mao Mao luôn ngây thơ
Tiểu Mao Mao vuốt mặt Dịch Long Huấn, trông hắn có vẻ buồn chán hơn mọi ngày. Nhóc con này cảm nhận rõ điều đó, cậu cười hê hê hỏi.
" Anh Mì Trứng làm sao thế? Ai ăn hiếp anh. Mao Mao sẽ bảo vệ anh, thay anh đấm vỡ mồm người đó"
Thời gian gần đây bề bộn công việc, Dịch Long Huấn toàn để cậu nhóc này tự chơi một mình. Nhóc con này cũng hiểu chuyện, lúc hắn bận rộn cùng chưa hề gây rối.
Hôm nay định bụng dành thời gian cho cậu, vậy mà hóa ra... Người được dỗ dành lại là hắn.
Tiểu Mao Mao cứ vuốt mặt hắn. Miệng vừa thổi phù phù vừa nói.
" Nào nào! Mao Mao thổi nè, thôi cho anh hết mệt mỏi nè. Mệt mỏi tan biến, tan biến hết đi"
Hắn bỗng cảm thấy sống mũi mình cay cay. Hai bàn tay ôm Tiểu Mao Mao tự động siết chặt hơn bao giờ hết.
" Mao Mao, sau này phải nghe lời mọi người có biết chưa?"
Mao Mao nghe mà lòng ngơ ngác, ánh mắt cậu dấy lên sự khó hiểu. Cậu cứ nghĩ, hình như .... Anh Mì Trứng quên gì đó.
Nhưng mà không sao, nếu anh Mì Trứng không nhớ vậy thì để cậu nhắc cho anh ấy nhớ cũng được.
Nghĩ là làm, Mao Mao cười đến ngu ngốc nói.
" Anh đang nói gì thế. Chẳng phải chúng ta sẽ cùng ra ngoài sao? Em sẽ nghe lời anh Mì Trứng mà. Có đúng không ?"
Dịch Long Huấn nghẹn họng không thể nói ra sự thật. Cuối cùng cũng chỉ đành nói dối.
" Ừ, em phải đi theo anh. Sau này, đi đâu anh cũng sẽ mang em theo"
" Hì hì! Ngoan nào ngoan nào, Mì Trứng không buồn. Để Mao Mao làm siêu nhân rồi bảo vệ anh nhé "
" Ừ"
Chỉ là không biết hai từ " sau này" nằm trong khoản thời gian bao lâu mà thôi...
Dịch Long Huấn khẽ cười rồi ừ một tiếng. Nhóc con ngây thơ kia chẳng thể hiểu rõ được sự đời, nhưng cậu lại biết Dịch Long Huấn đang buồn... Nhưng mà buồn chuyện gì, anh ấy không nói...cậu cũng không thể biết được.
Cả ngày hôm đó, Dịch Long Huấn đều ở cùng với Mao Mao. Nhìn hai người đằm thắm như vậy. Cố Phi thở dài nói với Trắc Anh.
" Tần Liêm hay Viễn Minh đều có người yêu, nhưng bọn họ đều là người tỉnh táo. Họ hiểu chuyện... Còn Mao Mao, nhóc con ấy yêu bằng con tim nhưng lại không hiểu được suy nghĩ của người thường. Xem chừng sau này....nhóc con ấy sẽ buồn lắm cho mà xem"
Trắc Ảnh cùng chỉ đành cười khổ đáp.
" Cố ma ma xót con trai à ?"
Cố Phi không nói gì, có lẽ là ngầm thừa nhận chuyện này thật.
Cả ngày chơi đùa cùng nhau vui vẻ, về đêm... Tiểu Mao Mao ngủ trong lòng Dịch Long Huấn rất ngoan. Nét ngủ ngây thơ không dính những thứ rắc rối của người bình thường... Người ta thường nói, kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc cũng không có sai.
Dịch Long Huấn nằm trằn trọc cả đêm cũng không thể ngủ được. Hắn nhẹ buông Mao Mao ra đi xuống giường. Lanh quanh trên sân thượng hóng gió.
Làm gió mát phả vào khuôn mặt của hắn. Không khí thật dễ chịu...chỉ là lòng cũng không thể nhẹ hơn.
" Không ngủ được sao ?"
Giọng nói quen thuộc vang lên. Trương Tuấn Kiện từ đằng sau đi đến. Nét mặt vẫn ung dung nhìn Dịch Long Huấn.
" Ừ, có chút chuyện nên không ngủ được. Còn anh? Sao giờ này chưa ngủ ?"
Dịch Long Huấn theo phép lịch sự chào hỏi lại. Trương Tuấn Kiện đi đến đứng cạnh hắn, cả hai nhìn những ngôi nhà cao chọc trời của thành phố, mãi một lúc sau mới đáp.
" Cũng giống anh, tâm trạng không tốt. Không thể ngủ được"
Dịch Long Huấn hiểu Trương Tuấn Kiện đang nói gì, hắn thở dài một hơi. Cả người mệt mỏi nói.
" Lúc trước, cứ nghĩ vào cái trại này chỉ là tạm bợ. Còn trông chờ sẽ thoát khỏi nơi đây để ra ngoài. Vậy mà... Lại mang theo nhiều lưu luyến đến thế. Tôi cứ nghĩ, chỉ có chuyện của cha mẹ là để mình phải bận tâm... Thật không ngờ là...."
" Không ngờ là nghiệp quật thương một nhóc ngốc tên Mao Mao chứ gì ?"
Trương Tuấn Kiện cướp lời, Dịch Long Huấn cũng không có giận. Hai người cười với nhau không nói câu nói.
Tuy bọn họ hay đấu khẩu, nhưng lại xem nhau như bạn bè đã lâu. Trương Tuấn Kiện cũng hiểu rõ Long Huấn là con người như thế nào.
Trương đầu bò đặt tay lên vai Huấn đầu heo rồi trấn an.
" Cứ yên tâm, cha tôi là người của quân đội. Tuy không liên quan nhiều đến cảnh sát ở ngoài này, nhưng ông ấy sẽ cho người bảo vệ các anh. Ai mượn Dịch gia cứ theo vào hắc đạo cho lớn mạnh làm gì, giờ phải phái không biết bao nhiêu người đến bảo vệ thiếu gia họ Dịch đây? Cảnh sát phải bảo vệ hắc đạo, nếu để lọt ra ngoài sẽ làm trò cười đấy."
Dịch Long Huấn gật đầu, rất lịch sự mà đáp.
" Từ trước đến nay chưa bao giờ nói lời tử tế với anh. Tuấn Kiện, lần này thành thật cảm ơn anh"
Trương Tuấn Kiện ngẩn mặt, lòng thầm nghĩ.
" Chà! Cái tên này cũng biết nói lời cảm ơn sao?"
Trong đầu tuy nghĩ thế, nhưng ngoài mặt họ Trương vẫn lộ ra biểu cảm tự đắc đáp.
" Không có gì, bảo vệ Viễn Minh giúp tôi là được"
Dịch Long Huấn cười xấu xa trêu chọc.
" Yên tâm đi, trước khi đến bên anh. Viễn Minh ăn vài vết chém, một hai viên đạn vào tay chân còn không chết mà. Giờ có thêm mấy vết sẹo cũng không sao đâu"
" Này này! Cậu đừng có mà giang hồ. Khi trước khác, bây giờ yêu vào rồi nó khác. Nếu cậu không bảo vệ Viễn Minh, tôi sẽ lấy cái đầu heo của cậu đấy"
Đêm xuống, có một vị thiếu gia họ Trương bị Dịch Long Huấn chọc cho tức chết.... Nhưng mà, dẫu sao thì trong lòng mỗi người đều cậu khẩn cho lần này đừng ai bị gì.
loading...
Danh sách chương:
- Tiết tử
- Chương 1 : Đêm trời mưa
- Chương 2 : Dịch Long Huấn
- Chương 3 : Vụ tai nạn
- Chương 4 : Dịch Long Huấn là kẻ ngốc
- Chương 5 : Trại tâm thần Hoa Hướng Dương.
- Chương 6 : Bạn phòng bên
- Chương 7 : Tiểu Mao Mao
- Chương 8 : Mì Trứng... Hôn một cái
- Chương 9 : Tiểu Mao Mao ôm Mì Trứng nào!
- Chương 10 : Cho Mao Mao ngủ chung đi mà
- Chương 11 : Tiểu Mao Mao bị ghét bỏ
- Chương 12 : Món quà đầu tiên
- Chương 13 : Ngủ trên giường anh
- Chương 14 : Vì sao Mao Mao ngốc ?
- Ngoài lề : Giải thích thêm nguyên nhân Mao Mao bị ngốc
- Chương 15 : Người ngoài
- Chương 16 : Trương Tuấn Kiện bạo hành
- Chương 17 : Anh hùng ra tay cứu kẻ ngốc?
- Chương 18 : Chịu trách nhiệm
- Chương 19 : Sự thay đổi
- Chương 20 : Trương Tuấn Kiện ra tay
- Chương 21 : Gia thế của Tuấn Kiện
- Chương 22 : Cảm tình
- Chương 23 : Thu nhận đàn em
- Chương 24 : Tần Liêm sờ soạn bác sĩ
- Chương 25 : Bác sĩ Tiêu Anh bật khóc
- Chương 26 : Dịch Long Huấn và siêu nhân mì trứng
- Chương 27 : Cố ma ma mất con trai rồi
- Chương 28 : Chuyện cái mông bị đau
- Chương 29 : Mao Mao tổn thương
- Chương 30 : Tình địch mới của Dịch Long Huấn
- Chương 31 : Tình địch của Dịch Long Huấn (2)
- Chương 32 : Dịch Long Huấn ghen tuông
- Chương 33 : Ngoan, lại đây!
- Chương 34 : Kẻ ngu ngốc
- Chương 35 (H) : Trò chơi " người lớn"(1)
- Chương 36(H) : Trò chơi người lớn (2)
- Chương 37 (H) : Trò chơi người lớn ( 3)
- Chương 38 : Tiêu Anh tìm công bằng ở đâu ?
- Chương 39 : Chịu trách nhiệm
- Chương 40 : Lưu manh Tần Liêm
- Chương 41 : Người ấy là ai?
- Chương 42 : Mao Mao lưu manh
- Chương 43 : Dịch Tan ra tay trước
- Chương 44 : Em có thể cùng anh ra ngoài sao ?
- Chương 45 : Phải rời đi
- Chương 46 : Mao Mao luôn ngây thơ
- Chương 47 : Gặp lại người cũ
- Chương 48 : Anh đang ôm ai vậy?
- Chương 49 : Tiểu Mao Mao ghen tuông
- Chương 50 : Đủ chứng cứ, phải rời đi
- Chương 51 : Anh ơi! Anh đi đâu vậy?
- Chương 52 : Làm ơn, đừng bỏ lại Mao Mao
- Chương 53 : Hai cách thể hiện, một cảm giác chung
- Chương 54 : Tôi phản đối
- Chương 55 : Đấu đá
- Chương 56 : Báo thù ( Hoàn)
- Phiên ngoại 1 : Tiệc sinh nhật
- Phiên ngoại 2 : Dịch Long Huấn trở về
- Phiên ngoại 3 : Chuyện chưa kể
- Phiên ngoại 4 : Chuyện của Tần Liêm và Tiêu Anh
- Phiên ngoại 5 : Trương Tuấn Kiện và Viễn Minh