C28: Dịu dàng
10/12/2019
----------------Tiêu Chiến mở cửa xe đi một hơi về hướng thang máy. Vương Nhất Bác mới tỉnh táo lại, lật đật xuống xe. Đuổi kịp Tiêu Chiến trước sảnh chờ, Vương Nhất Bác lại tinh nghịch đưa ngón tay ra, cào cào bàn tay đang buông lơ lửng của anh như muốn nắm lấy, mặt mày tươi sáng rạng rỡ.Tiêu Chiến đưa hai tay ra bắt chéo phía trước, cười gian manh. Vương Nhất Bác nghiêng người đứng vuông góc với anh, mím môi nhướn mày nhìn cái nhếch mép vừa đắc ý vừa dễ thương kia, biết là mình bị người ta trêu rồi. Cũng đành, ai bảo trước kia trêu người ta cho lắm vào!?Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác ắt hẳn là đang bày ra vẻ mặt nhăn nhó như trẻ con bị bắt nạt. Anh khẽ nhìn qua, bắt gặp một anh bạn nhỏ cũng đang chắp tay phía trước, cúi đầu ủy khuất, dùng mũi giày cạ cạ xuống nền gạch men sáng bóng.- Sàn nhà chưa đủ sạch hả bé?Vương Nhất Bác thôi không cạ chân xuống sàn nhà nữa, nhưng mà vẫn không chịu ngẩng đầu lên. Tiêu Chiến nhích lại gần, dùng vai đẩy vai Vương Nhất Bác một cái. Vương Nhất Bác bấy giờ mới chịu nhìn anh, mặt mày tiu nghỉu.Tiêu Chiến đưa tay chỉ ra mấy góc hành lang, trần nhà, thang máy có gắn camera, đoạn nhìn Vương Nhất Bác, nghiêng đầu như muốn hỏi cậu có hiểu ý anh không. Vương Nhất Bác ngó quanh ngó quất, nhìn lại anh, gật đầu. Chốn đông người lắm chuyện thị phi, ngôn hành cử chỉ phải có ý tứ. Càng là người có địa vị càng phải cẩn trọng. - Hôm nay em chủ trì Gathering đi. Sau này tháng lẻ là lượt của em.Vương Nhất Bác đồng ý với sự sắp xếp của Tiêu Chiến, lại theo nếp cũ, nhét anh vào một góc thang máy, đứng chắn phía trước, thay mặt anh hồi đáp mọi lời chào hỏi. Tiêu Chiến đứng sau không khỏi buồn cười. Cậu thanh niên này, càng lúc càng lộng hành, tính chiếm hữu cũng cao quá.Cả hai ra khỏi thang máy, Tiêu Chiến vẫn cứ cười. Vương Nhất Bác nheo mắt như muốn hỏi anh mấy lần nhưng anh đều không nói. Vương Nhất Bác bắt lấy dây đeo thẻ của Tiêu Chiến, khẽ kéo lại, gặng hỏi bằng được:- Anh cười gì?Tiêu Chiến lại hất hàm về phía camera trong một góc trên trần nhà. Vương Nhất Bác thầm nghĩ không biết ai rảnh rang mà gắn nhiều camera như vậy nữa, sảnh nào tầng nào cũng có.- Vui thì cười thôi, không được à? Thả tay ra, quần áo nhăn nhúm thế này em coi được không?Vương Nhất Bác buông tay ra, vuốt nhẹ cho tấm thẻ nhân viên nằm ngay ngắn. Cậu thừa biết anh nói vui là vui chuyện gì. Lúc nãy trong thang máy, anh cười khe khẽ bên tai Vương Nhất Bác, đủ biết anh vì chút chuyện con con ấy mà vui đến thế nào.*********HOMIE <3Chiến Sắp xếp bữa tất niên trước khi về ăn Tết nha các béVu Bân Nhân dịp gì? Quách Thừa Có gì đặc biệt không anh? Kỉ Lí Các bạn làm như nhà mình ăn nhậu là phải có lí do vậy á! Tán Cẩm Set up đi các bác, báo trước cái lịch, cuối năm bên em vắt giò lên cổ cũng không kịp đâyQuách Thừa Đứa nào bận thì mất lượtTrác Thành Cuối năm nay nhiều người bận lắm nha mậy @Kỉ LíTào Dục Thần Em sắp xếp thời gian rồi báo cho mọi người nhé Tuyên Lộ OKHâm Hâm OKHải Khoan OKChiến Sao hôm nay ngoan dữ? Chiến Mọi người ổn cả chứ? Vu Bân Mọi thứ vẫn ổn, nhà vẫn ổn Quách Thừa Năm nay tất niên chỉ là tất niên thôi ạ? Không kèm cái gì hả anh? Tào Dục Thần Hỏi dai vãi nồi 🙄Tuyên Lộ Anh à~Tào Dục Thần 🤭Chiến Thôi chốt vấn đề! Giải tán! *********Kiếm bồ cho Sếp Quách Thừa Sếp Chiến kín miệng quáVu Bân Chú tém tém lạiTuyên Lộ Hai đứa hôm nay bị cái gì đó? Tào Dục Thần Hai ông nội kia hôm nay dở hơi Quách Thừa Chị đi mà hỏi mấy người hôm nay dự Gathering 🤭Vu Bân Hôm nay anh Chiến nhà mình ngồi dưới, Sếp Vương đứng trước chủ trì Tào Dục Thần Ủa? Có gì lạ? Hải Khoan Em không nói là em thấy Sếp Vương kéo ghế ra, đợi cho sếp Chiến ngồi xuống rồi mới bắt đầu đâuTán Cẩm Em cũng không nói là em thấy Sếp Chiến nhìn Sếp Vương cười tự hào đâuVu Bân Tôi cũng không nói với các bác là Sếp Vương mới lăng xăng chạy xuống dưới lấy cơm rồi đâuTrác Thành Ô, tình hình có vẻ vui các bác ạ 😂Hâm Hâm Cái Gr này đổi tên được rồi Kỉ Lí Đổi tên đi nào, dự là các bác sắp được ăn cẩu lương rồi Tuyên Lộ Mấy đứa chớ có manh động, A Chiến ngại đó.Vu Bân Mọi người hỏi thằng Thừa mà xem, sáng nay hai người đó mắt qua mày lại bao nhiêu lần?Quách Thừa Đứa nào kêu cậu Vương kia mặt than? Sáng rỡ như gương đồng kìa 🙄🙄Quách Thừa Sáng nay bên dưới gửi dự toán lỗi tùm lum mà cậu ta không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng trả về thôi đóHâm Hâm Các bác cứ đợi hôm nào đi liên hoan là biết chứ gì *********- Hôm nay anh nhớ ngủ sớm một chút, ngày mai đừng dậy sớm quá.Vương Nhất Bác vượt qua được đoạn đường kẹt xe, xoay qua xoay lại cho đỡ mỏi lưng. Bên ghế phụ, Tiêu Chiến đang ngáp ngắn ngáp dài, nghe Vương Nhất Bác dặn dò thì gật đầu. Đến trước cổng nhà Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chầm chậm dừng xe. Tiêu Chiến tháo dây an toàn, quay sang cười với Vương Nhất Bác:- Em về nhà hay...Tiêu Chiến vừa hỏi vừa gãi đầu. Vương Nhất Bác chống tay nghiêng đầu, vuốt tóc thật sang chảnh, cười lạnh ra dáng một gã trai hư hỏng, lả lơi:- Anh muốn em về hay ở lại?Tiêu Chiến lườm một cái, Vương Nhất Bác lại càng thích nữa. Anh đưa tay tính mở cửa xe liền bị Vương Nhất Bác kéo lại:- Nói chuyện chút đi, làm gì vội?- Anh hỏi đàng hoàng mà em cứ cười.Vương Nhất Bác cầm bàn tay của Tiêu Chiến, vừa nghịch mấy ngón tay thon vừa nói:- Mai em đón nhé, tám giờ kém mười lăm.Tiêu Chiến để mặc Vương Nhất Bác hết xoay tới trở lui rồi lại nắn bàn tay mình. Anh chẳng hiểu ngón tay thì có gì thú vị mà Vương Nhất Bác cứ hay sờ.- Anh lái xe được rồi mà.- Em biết. Nhưng mà em muốn anh đi cùng em. Xem này, em có giấy phép lái xe quốc tế nhé!Vương Nhất Bác mở ngăn đựng đồ, lôi bằng lái xe ra, huơ huơ trước mặt Tiêu Chiến. Người kia cũng hơn thua lắm, mở ví lấy đồ ra khoe:- Này, anh cũng có mà!Vương Nhất Bác nhìn thứ Tiêu Chiến vừa giơ lên, mặt mày bí xị có vẻ mất hứng. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đáng yêu như trẻ con vậy. Anh bỗng dưng liên tưởng đến việc nhéo má một đứa bé cho nó khóc toáng lên rồi lại dỗ cho nó nín. Chỉ có điều Vương Nhất Bác không phải trẻ con, bị bẹo má cũng sẽ không khóc nhè bao giờ. - Ừ thôi muốn đón đưa gì thì tùy đấy! Cất cái bản mặt như thể mới bị anh bắt nạt ấy đi. Mai muốn ăn sáng không? Anh làm cho.Vương Nhất Bác lắc đầu: - Không cần đâu, sáng ngày ra đã bếp núc dầu muối, anh dành thời gian nghỉ ngơi thêm một chút, đừng dậy sớm nữa.Tiêu Chiến vốn không còn lạ gì với việc được Vương Nhất Bác quan tâm. Chỉ là cách quan tâm từng li từng tí này anh vẫn chưa kịp thích nghi, có lẽ vì lâu rồi anh cũng chẳng được chăm chút tỉ mỉ đến thế.Những người yêu nhau lạ thật, vẫn cứ thích dặn dò nhau những thứ nho nhỏ, dẫu biết rõ đối phương đủ lớn để tự biết phải làm gì. Có những việc nhỏ nhặt thôi, cả người nói lẫn người nghe đều như nhận được thứ gì đó rất ngọt ngào.Đôi khi ta muốn trở nên thật dịu dàng. Bởi vì ta đã từng được sự dịu dàng vỗ về, sưởi ấm, cho nên mới muốn lan toả cái dịu dàng ấy đến người mình yêu thương. Tiêu Chiến vốn dĩ đã dịu dàng, và luôn mang cái dịu dàng như bản năng mà đối đãi với Vương Nhất Bác.Và rồi Vương Nhất Bác từ người được đối xử dịu dàng đã biết đem sự dịu dàng của mình đến với người khác- Ừ. Vậy là giờ về phải không?Vương Nhất Bác gật đầu, đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Tiêu Chiến làm nó rối xù lên, nói chậm rãi:- Em về, cuối tuần em sang, hoặc tối thứ sáu em ở lại. Cũng phải chừa cho anh chút không gian riêng tư chứ, bám dính hoài lỡ anh chán em rồi sao?Vương Nhất Bác là vừa cười vừa nói, nửa phần trêu nửa phần thật lòng. Cậu cũng biết sợ, chủ yếu là sợ anh chán mình.- Vậy... Em về cẩn thận, anh vào nhà trước.Tiêu Chiến mở cửa xe bước xuống, được nửa chừng, anh quay lại bảo Vương Nhất Bác:- Em về đến nhà nhắn tin cho anh!- Sợ em lang thang ở đâu à?Vương Nhất Bác còn chưa cười xong, cửa xe đã bị Tiêu Chiến đóng sập một cái. Cậu nhìn theo Tiêu Chiến chạy vội vào nhà, không biết là vì ngại hay là vì lạnh. Cái dáng lom khom thay giày rồi co ro mở cửa đi vào nhà như một con chim cánh cụt làm Vương Nhất Bác phải bật cười. Đèn trong nhà sáng lên, Vương Nhất Bác cũng đạp chân ga.Tiêu Chiến dựa vào tường, điều chỉnh lại hơi thở, chẳng rõ vì điều gì mà lồng ngực như bị bóp nghẹt. Yêu chính là như vậy đấy, là bất giác trái tim rung động, là bỗng dưng ích kỉ lạ lùng, là tự dưng muốn kiểm soát đối phương. Lần trước là anh chủ động nhắn tin cho Vương Nhất Bác, lần này lại là anh muốn Vương Nhất Bác làm điều đó. Thật ra thì cái tin nhắn ấy đâu chỉ là báo cho đối phương biết mình về nhà hay chưa mà còn nhiều hơn thế, có sự quan tâm, cũng là hiếu kì, cũng là đòi hỏi.Người kia đang ở đâu, làm gì, cùng với ai? Yêu thương ở đấy, ghen tuông cũng ở đấy, tôn trọng nhau ở đấy, mà dằn vặt nhau cũng ở đấy luôn. Tình yêu, quả nhiên không có một định nghĩa nào là tuyệt đối. Tiêu Chiến bật cười, hai người không có cái màn hội thoại nhường nhau ai vào nhà trước, ai trở về trước như rất nhiều cặp đôi dễ thương khác. Hai người trưởng thành yêu nhau, hình như mọi thứ cũng cứ trầm lặng đi nhiều. Bo 💓
Em về nhà rồi
Chị Hai mua đấy
Anh Hai ăn mấy trái
Còn lại cho em cả
Hai hộp này ăn xong là em
Thành trái dâu luôn 😂
Anh Hai bảo hôm nào mua cho em
Mấy bịch hạt giống ớt
Với hoa tiêu 🙈🙈
Anh ấy bảo
muốn cưa được
người Trùng Khánh
thì phải ăn cay
Đang làm gì đấy(!)
Anh đang làm gì đó?
Em đi tắm
Lát nói chuyện sau
Đi ngủ!
💤
----------------Tiêu Chiến mở cửa xe đi một hơi về hướng thang máy. Vương Nhất Bác mới tỉnh táo lại, lật đật xuống xe. Đuổi kịp Tiêu Chiến trước sảnh chờ, Vương Nhất Bác lại tinh nghịch đưa ngón tay ra, cào cào bàn tay đang buông lơ lửng của anh như muốn nắm lấy, mặt mày tươi sáng rạng rỡ.Tiêu Chiến đưa hai tay ra bắt chéo phía trước, cười gian manh. Vương Nhất Bác nghiêng người đứng vuông góc với anh, mím môi nhướn mày nhìn cái nhếch mép vừa đắc ý vừa dễ thương kia, biết là mình bị người ta trêu rồi. Cũng đành, ai bảo trước kia trêu người ta cho lắm vào!?Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác ắt hẳn là đang bày ra vẻ mặt nhăn nhó như trẻ con bị bắt nạt. Anh khẽ nhìn qua, bắt gặp một anh bạn nhỏ cũng đang chắp tay phía trước, cúi đầu ủy khuất, dùng mũi giày cạ cạ xuống nền gạch men sáng bóng.- Sàn nhà chưa đủ sạch hả bé?Vương Nhất Bác thôi không cạ chân xuống sàn nhà nữa, nhưng mà vẫn không chịu ngẩng đầu lên. Tiêu Chiến nhích lại gần, dùng vai đẩy vai Vương Nhất Bác một cái. Vương Nhất Bác bấy giờ mới chịu nhìn anh, mặt mày tiu nghỉu.Tiêu Chiến đưa tay chỉ ra mấy góc hành lang, trần nhà, thang máy có gắn camera, đoạn nhìn Vương Nhất Bác, nghiêng đầu như muốn hỏi cậu có hiểu ý anh không. Vương Nhất Bác ngó quanh ngó quất, nhìn lại anh, gật đầu. Chốn đông người lắm chuyện thị phi, ngôn hành cử chỉ phải có ý tứ. Càng là người có địa vị càng phải cẩn trọng. - Hôm nay em chủ trì Gathering đi. Sau này tháng lẻ là lượt của em.Vương Nhất Bác đồng ý với sự sắp xếp của Tiêu Chiến, lại theo nếp cũ, nhét anh vào một góc thang máy, đứng chắn phía trước, thay mặt anh hồi đáp mọi lời chào hỏi. Tiêu Chiến đứng sau không khỏi buồn cười. Cậu thanh niên này, càng lúc càng lộng hành, tính chiếm hữu cũng cao quá.Cả hai ra khỏi thang máy, Tiêu Chiến vẫn cứ cười. Vương Nhất Bác nheo mắt như muốn hỏi anh mấy lần nhưng anh đều không nói. Vương Nhất Bác bắt lấy dây đeo thẻ của Tiêu Chiến, khẽ kéo lại, gặng hỏi bằng được:- Anh cười gì?Tiêu Chiến lại hất hàm về phía camera trong một góc trên trần nhà. Vương Nhất Bác thầm nghĩ không biết ai rảnh rang mà gắn nhiều camera như vậy nữa, sảnh nào tầng nào cũng có.- Vui thì cười thôi, không được à? Thả tay ra, quần áo nhăn nhúm thế này em coi được không?Vương Nhất Bác buông tay ra, vuốt nhẹ cho tấm thẻ nhân viên nằm ngay ngắn. Cậu thừa biết anh nói vui là vui chuyện gì. Lúc nãy trong thang máy, anh cười khe khẽ bên tai Vương Nhất Bác, đủ biết anh vì chút chuyện con con ấy mà vui đến thế nào.*********HOMIE <3Chiến Sắp xếp bữa tất niên trước khi về ăn Tết nha các béVu Bân Nhân dịp gì? Quách Thừa Có gì đặc biệt không anh? Kỉ Lí Các bạn làm như nhà mình ăn nhậu là phải có lí do vậy á! Tán Cẩm Set up đi các bác, báo trước cái lịch, cuối năm bên em vắt giò lên cổ cũng không kịp đâyQuách Thừa Đứa nào bận thì mất lượtTrác Thành Cuối năm nay nhiều người bận lắm nha mậy @Kỉ LíTào Dục Thần Em sắp xếp thời gian rồi báo cho mọi người nhé Tuyên Lộ OKHâm Hâm OKHải Khoan OKChiến Sao hôm nay ngoan dữ? Chiến Mọi người ổn cả chứ? Vu Bân Mọi thứ vẫn ổn, nhà vẫn ổn Quách Thừa Năm nay tất niên chỉ là tất niên thôi ạ? Không kèm cái gì hả anh? Tào Dục Thần Hỏi dai vãi nồi 🙄Tuyên Lộ Anh à~Tào Dục Thần 🤭Chiến Thôi chốt vấn đề! Giải tán! *********Kiếm bồ cho Sếp Quách Thừa Sếp Chiến kín miệng quáVu Bân Chú tém tém lạiTuyên Lộ Hai đứa hôm nay bị cái gì đó? Tào Dục Thần Hai ông nội kia hôm nay dở hơi Quách Thừa Chị đi mà hỏi mấy người hôm nay dự Gathering 🤭Vu Bân Hôm nay anh Chiến nhà mình ngồi dưới, Sếp Vương đứng trước chủ trì Tào Dục Thần Ủa? Có gì lạ? Hải Khoan Em không nói là em thấy Sếp Vương kéo ghế ra, đợi cho sếp Chiến ngồi xuống rồi mới bắt đầu đâuTán Cẩm Em cũng không nói là em thấy Sếp Chiến nhìn Sếp Vương cười tự hào đâuVu Bân Tôi cũng không nói với các bác là Sếp Vương mới lăng xăng chạy xuống dưới lấy cơm rồi đâuTrác Thành Ô, tình hình có vẻ vui các bác ạ 😂Hâm Hâm Cái Gr này đổi tên được rồi Kỉ Lí Đổi tên đi nào, dự là các bác sắp được ăn cẩu lương rồi Tuyên Lộ Mấy đứa chớ có manh động, A Chiến ngại đó.Vu Bân Mọi người hỏi thằng Thừa mà xem, sáng nay hai người đó mắt qua mày lại bao nhiêu lần?Quách Thừa Đứa nào kêu cậu Vương kia mặt than? Sáng rỡ như gương đồng kìa 🙄🙄Quách Thừa Sáng nay bên dưới gửi dự toán lỗi tùm lum mà cậu ta không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng trả về thôi đóHâm Hâm Các bác cứ đợi hôm nào đi liên hoan là biết chứ gì *********- Hôm nay anh nhớ ngủ sớm một chút, ngày mai đừng dậy sớm quá.Vương Nhất Bác vượt qua được đoạn đường kẹt xe, xoay qua xoay lại cho đỡ mỏi lưng. Bên ghế phụ, Tiêu Chiến đang ngáp ngắn ngáp dài, nghe Vương Nhất Bác dặn dò thì gật đầu. Đến trước cổng nhà Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chầm chậm dừng xe. Tiêu Chiến tháo dây an toàn, quay sang cười với Vương Nhất Bác:- Em về nhà hay...Tiêu Chiến vừa hỏi vừa gãi đầu. Vương Nhất Bác chống tay nghiêng đầu, vuốt tóc thật sang chảnh, cười lạnh ra dáng một gã trai hư hỏng, lả lơi:- Anh muốn em về hay ở lại?Tiêu Chiến lườm một cái, Vương Nhất Bác lại càng thích nữa. Anh đưa tay tính mở cửa xe liền bị Vương Nhất Bác kéo lại:- Nói chuyện chút đi, làm gì vội?- Anh hỏi đàng hoàng mà em cứ cười.Vương Nhất Bác cầm bàn tay của Tiêu Chiến, vừa nghịch mấy ngón tay thon vừa nói:- Mai em đón nhé, tám giờ kém mười lăm.Tiêu Chiến để mặc Vương Nhất Bác hết xoay tới trở lui rồi lại nắn bàn tay mình. Anh chẳng hiểu ngón tay thì có gì thú vị mà Vương Nhất Bác cứ hay sờ.- Anh lái xe được rồi mà.- Em biết. Nhưng mà em muốn anh đi cùng em. Xem này, em có giấy phép lái xe quốc tế nhé!Vương Nhất Bác mở ngăn đựng đồ, lôi bằng lái xe ra, huơ huơ trước mặt Tiêu Chiến. Người kia cũng hơn thua lắm, mở ví lấy đồ ra khoe:- Này, anh cũng có mà!Vương Nhất Bác nhìn thứ Tiêu Chiến vừa giơ lên, mặt mày bí xị có vẻ mất hứng. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đáng yêu như trẻ con vậy. Anh bỗng dưng liên tưởng đến việc nhéo má một đứa bé cho nó khóc toáng lên rồi lại dỗ cho nó nín. Chỉ có điều Vương Nhất Bác không phải trẻ con, bị bẹo má cũng sẽ không khóc nhè bao giờ. - Ừ thôi muốn đón đưa gì thì tùy đấy! Cất cái bản mặt như thể mới bị anh bắt nạt ấy đi. Mai muốn ăn sáng không? Anh làm cho.Vương Nhất Bác lắc đầu: - Không cần đâu, sáng ngày ra đã bếp núc dầu muối, anh dành thời gian nghỉ ngơi thêm một chút, đừng dậy sớm nữa.Tiêu Chiến vốn không còn lạ gì với việc được Vương Nhất Bác quan tâm. Chỉ là cách quan tâm từng li từng tí này anh vẫn chưa kịp thích nghi, có lẽ vì lâu rồi anh cũng chẳng được chăm chút tỉ mỉ đến thế.Những người yêu nhau lạ thật, vẫn cứ thích dặn dò nhau những thứ nho nhỏ, dẫu biết rõ đối phương đủ lớn để tự biết phải làm gì. Có những việc nhỏ nhặt thôi, cả người nói lẫn người nghe đều như nhận được thứ gì đó rất ngọt ngào.Đôi khi ta muốn trở nên thật dịu dàng. Bởi vì ta đã từng được sự dịu dàng vỗ về, sưởi ấm, cho nên mới muốn lan toả cái dịu dàng ấy đến người mình yêu thương. Tiêu Chiến vốn dĩ đã dịu dàng, và luôn mang cái dịu dàng như bản năng mà đối đãi với Vương Nhất Bác.Và rồi Vương Nhất Bác từ người được đối xử dịu dàng đã biết đem sự dịu dàng của mình đến với người khác- Ừ. Vậy là giờ về phải không?Vương Nhất Bác gật đầu, đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Tiêu Chiến làm nó rối xù lên, nói chậm rãi:- Em về, cuối tuần em sang, hoặc tối thứ sáu em ở lại. Cũng phải chừa cho anh chút không gian riêng tư chứ, bám dính hoài lỡ anh chán em rồi sao?Vương Nhất Bác là vừa cười vừa nói, nửa phần trêu nửa phần thật lòng. Cậu cũng biết sợ, chủ yếu là sợ anh chán mình.- Vậy... Em về cẩn thận, anh vào nhà trước.Tiêu Chiến mở cửa xe bước xuống, được nửa chừng, anh quay lại bảo Vương Nhất Bác:- Em về đến nhà nhắn tin cho anh!- Sợ em lang thang ở đâu à?Vương Nhất Bác còn chưa cười xong, cửa xe đã bị Tiêu Chiến đóng sập một cái. Cậu nhìn theo Tiêu Chiến chạy vội vào nhà, không biết là vì ngại hay là vì lạnh. Cái dáng lom khom thay giày rồi co ro mở cửa đi vào nhà như một con chim cánh cụt làm Vương Nhất Bác phải bật cười. Đèn trong nhà sáng lên, Vương Nhất Bác cũng đạp chân ga.Tiêu Chiến dựa vào tường, điều chỉnh lại hơi thở, chẳng rõ vì điều gì mà lồng ngực như bị bóp nghẹt. Yêu chính là như vậy đấy, là bất giác trái tim rung động, là bỗng dưng ích kỉ lạ lùng, là tự dưng muốn kiểm soát đối phương. Lần trước là anh chủ động nhắn tin cho Vương Nhất Bác, lần này lại là anh muốn Vương Nhất Bác làm điều đó. Thật ra thì cái tin nhắn ấy đâu chỉ là báo cho đối phương biết mình về nhà hay chưa mà còn nhiều hơn thế, có sự quan tâm, cũng là hiếu kì, cũng là đòi hỏi.Người kia đang ở đâu, làm gì, cùng với ai? Yêu thương ở đấy, ghen tuông cũng ở đấy, tôn trọng nhau ở đấy, mà dằn vặt nhau cũng ở đấy luôn. Tình yêu, quả nhiên không có một định nghĩa nào là tuyệt đối. Tiêu Chiến bật cười, hai người không có cái màn hội thoại nhường nhau ai vào nhà trước, ai trở về trước như rất nhiều cặp đôi dễ thương khác. Hai người trưởng thành yêu nhau, hình như mọi thứ cũng cứ trầm lặng đi nhiều. Bo 💓
Em về nhà rồi
🐰
Chẹp chẹp
Chị Hai mua đấy
Anh Hai ăn mấy trái
Còn lại cho em cả
Hai hộp này ăn xong là em
Thành trái dâu luôn 😂
🐰
Ước gì mình cũng có anh Hai
Haizzz,
thôi thì tự trồng lấy mà ăn vậy
Anh Hai bảo hôm nào mua cho em
Mấy bịch hạt giống ớt
Với hoa tiêu 🙈🙈
🐰
Để làm gì?
Anh ấy bảo
muốn cưa được
người Trùng Khánh
thì phải ăn cay
🐰
Người nào chứ với người này thì không cần phải thế 🙄
Nó xúi dại rồi 😪
Có thằng anh
đáng đồng tiền bát gạo dễ sợ 😒
Đang làm gì đấy(!)
Anh đang làm gì đó?
🐰
Nấu ăn
Em đi tắm
Lát nói chuyện sau
🐰
👍
Đi ngủ!
💤
🐰
😐
loading...
Danh sách chương:
- C1: Ế
- C2: Dàn nhân viên mẫn cán
- C3: Nói nhiều
- C4: Cậu bạn nhỏ
- C5: "Cậu ăn cơm chưa?"
- PN1: Những cuộc hội thoại
- C6: Ice Breaking (P1)
- C7: Ice Breaking (P2)
- C8: Khác
- C9: Lạ
- C10: Lặng
- C11: Đêm đông
- C12: Bố của Pongo
- C13: Thính
- C14: Hoa rơi hữu ý
- C15: Làm phiền
- C16: Qua đêm
- C17: Thử
- C18: Trăn trở (1)
- C19: Tận tâm
- C20: Trăng dưới nước
- PN2: Nhiều chuyện
- C21: Hồ đồ
- C22: Gần
- C23: Ở đây!
- C24: Cá 🐠
- C25: 5218
- C26: Sư Tử
- C27: Trăn trở (2)
- C28: Dịu dàng
- C29: Khổ qua ướp đường
- C30: Dỗi
- C31: Táo 🍎
- C32: Chuyện cuối năm
- C33: Hoa đào
- C34: Hương - Sắc
- C35: BỐN GIAI ĐOẠN
- PN3: Bẫy Thỏ
- C36: Nước phù sa
- C37: Đam mê (1)
- C38: Đam mê (2)
- C39: S2
- CHÚC MỪNG NĂM MỚI
- C40: Team Building
- C41: Sư tử con kiêu hãnh
- C42: Tự tình
- C43: Canh thâu
- C44: Nhớ em!
- C45: Rêu trên đá
- C46: Hiểu
- C47: Tâm - Ý
- LẤP HỐ C47
- C48: Chuyện cũ
- PN4: Tịnh khẩu
- C49: Cố nhân
- C50: Giày vò
- C51: Gai (1)
- C52: Gai(2)
- C53: Gai (3)
- C54: Cần
- Lời cảm ơn
- PN5: Khoe
- PN6: Chuyện nho nhỏ
- PN7: Hòa hợp
- PN8: Ra mắt
- PN9: Nếp nhà
- PN10: Tiểu Hy
- PN11: Nhất Bảo
- PN12: Ngốc
- PN13: Trưởng thành
- PN14: ฉันรักคุณมากครับ! & 사랑해요!
- PN15: #Stayhome
- PN16: Hôn nhân
- PN17: Hẹn
- PN18: Nghinh thân(END)
- PR hố mới
- Pr hố again =))
- Làm phiền mọi người một chút
- PN19 -1: Gia đình văn hóa (1-20)
- V.v In Ficbook