C21: Hồ đồ
13:55
Quách Thừa Anh Bân!
Vu Bân Nói!
Quách Thừa Anh có thấy cái gì đó khác lạ không?
Vu Bân Áp thấp nhiệt đới không mạnh lên thành bão 😏
Quách Thừa Cơn áp thấp tan đi không để lại bất cứ thiệt hại gì 😌
Vu Bân Hôm nay chúng ta online đúng cách rồi các bác ơi
Quách Thừa Các bác thuộc manager line chú ý, Giáng sinh này ngoài phần của công ty tổ chức, chúng ta có thêm tài trợ từ Sếp Vương
Trác Thành Giờ xin chuyển qua khối Kinh doanh làm việc được không?
Hâm Hâm Vã quá rồi 😅
Tào Dục Thần Tui phải cố gắng nhanh chóng lên chức, tui phải lên tầng 7 làm việc
Kỉ Lí Phần hỗ trợ gì đó @Quách Thừa? Hiện kim??? 😲😲
Quách Thừa Hiện vật nhé bác ơi.
Tuyên Lộ 😐
*********
- Anh xong việc rồi à?
Vương Nhất Bác đang cặm cụi ghi ghi chép chép, thấy Tiêu Chiến đeo túi, cầm áo khoác đi vào phòng mình thì không khỏi ngạc nhiên.
- Ừ. Phần còn lại tương đối nhiều, để đấy mai làm tiếp.
Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ rồi. Cậu nhìn lại phần việc trước mắt, cố gắng đẩy nhanh thao tác. Tiêu Chiến trông thấy, nhẹ giọng nói:
- Không cần vội! Còn sớm lắm, cứ làm nốt đi, anh chờ.
Thật ra hai chữ "anh chờ" trong ngữ cảnh này cũng chẳng có ý tứ gì sâu xa, ấy thế mà cũng làm Vương Nhất Bác thấy vui vẻ. Cậu nghe lọt hai chữ cuối trong câu nói kia, gật đầu cười đến là ngọt ngào.
Ừm... Chính là kiểu ngọt ngào đến mức nước lọc cũng có vị luôn.
Vương Nhất Bác đi làm năm thứ ba rồi, hai năm ở nước ngoài, nửa năm ở Thượng Hải. Trong hai năm rưỡi ấy, ngoài Vương Hàn ra, chưa từng có một ai nói với cậu rằng cứ từ từ làm đi, họ đợi. Công việc mà, tốc độ của mình ảnh hưởng trực tiếp tới người khác, họ không hối thúc đã là tốt lắm rồi.Gần nửa năm nay, là Tiêu Chiến, biết Vương Nhất Bác ăn nhanh sẽ bị nấc, sẵn lòng giảm tốc độ bữa cơm xuống một chút, thong thả đợi cậu từ từ ăn cho đến hết. Cũng là anh, hiểu rõ công việc của cậu có phát sinh ngoài dự kiến, mặc dù thân thể không thoải mái vẫn sẵn lòng ngồi lại chờ đến khi cậu hoàn thành. Và hơn thế nữa, anh không lặng lẽ mà chờ, anh trực tiếp nói cho cậu biết rằng vẫn còn có người đang đợi mình.Vương Nhất Bác chợt nghĩ... Có phải là bản thân đang gặp may chăng? Bởi vì chưa từng có ai bằng lòng chờ đợi, cũng không ai nói rằng sẽ đợi, cho nên khi Tiêu Chiến làm điều đó mới khiến cậu thấy sự chờ đợi đáng quý đến nhường nào. Ở đâu đó giữa guồng quay của cuộc sống hối hả, công việc bộn bề, thật hạnh phúc khi có một người sẵn lòng đợi mình.Ôi! Cảm giác này vừa ngọt ngào, vừa lãng mạn.Những thứ đặc biệt hẳn là đều khởi nguồn từ những điều nhỏ nhặt và đơn giản. Công việc là vậy, cuộc sống đời thường lại càng như vậy.Chờ đợi, thật sự cần nhiều lắm sự tin tưởng cùng kiên nhẫn. Tin tưởng rằng mình sẽ nhận được thứ mình muốn, kiên nhẫn để không bị lung lạc bởi những tác động bên ngoài khi điều ta muốn chưa kịp đến.Chờ đợi chưa bao giờ là dễ dàng. Ta đâu thể nào biết được đằng sau sự chờ đợi là cái gì? Ta có được toại nguyện, hay là phải trả giá cho sự chờ đợi bằng một kết quả không như ý?Vốn dĩ là chuyện chưa định được cái kết, mà sao vẫn cứ chấp nhận một thứ mông lung đến thế?Phải chăng là vì thứ ta muốn có được lớn lao đến nỗi ta dám bất chấp một lần, bằng bất cứ giá nào?Vương Nhất Bác lẫn Tiêu Chiến đều mang trong lòng một nỗi đợi chờ. Họ đang chờ một thứ hết sức lớn lao, mà kết quả đằng sau sự chờ đợi ấy lại đa dạng phức tạp. Kết cục ấy có được mất, có hay dở, có hạnh phúc cũng có khổ đau, có an vui nhưng tổn thương cũng đồng thời tồn tại.Mông lung thật đấy, nhưng họ bằng lòng.********- Anh mệt à?Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi ra thang máy, thấy anh ngáp dài một cái liền quay sang hỏi. Anh duỗi tay, lắc đầu. - Vậy lát nữa đi với em một chút!Giờ tan tầm kẹt xe là điều tất yếu, Vương Nhất Bác thong thả lái xe với tốc độ rùa bò. Cứ những lúc thế này, cậu lại nhớ đến ngày trước đi tàu điện ngầm ở Hàn Quốc. Một đoàn tàu có riêng một con đường nên lao nhanh vun vút. Ở Trung Quốc cũng có tàu điện, nhưng hình như cậu chẳng có chút kí ức nào với loại phương tiện này cả.- Em nghĩ cái gì mà trông vui quá vậy?Tiêu Chiến hỏi, giọng cứ nhẹ bẫng ra. Vốn dĩ là anh muốn hỏi việc lúc sáng cơ, nhưng mà sắp xếp mãi vẫn không biết dùng từ thế nào để hỏi cho thật khéo. Khó quá bỏ qua, anh hỏi đại một câu vu vơ để cho có chuyện mà nói vậy thôi.- Nhớ mấy chuyện cũ.Chiếc xe cứ từ từ chậm rãi giữa dòng người. Mãi một lúc sau, khi màn đêm đã gần như xâm chiếm toàn bộ không gian, Vương Nhất Bác rẽ vào một cửa hàng bán đồ trang trí. Ánh đèn vàng lộng lẫy hắt lên vệ đường những mảng sáng lung linh.Tiêu Chiến không hiểu hai người đến đây làm gì. Vương Nhất Bác với tay sang giúp anh mở khóa dây an toàn, vui vẻ đến độ khẽ ngâm nga một giai điệu lạ lẫm.Cửa hàng mùa lễ tết ngập tràn màu sắc của những thứ đồ trang trí xinh xinh nhiều màu sắc. Tiêu Chiến nhìn ngắm một lúc, tâm tình cũng tự nhiên tốt hơn. Ngắm nhìn chán chê rồi, anh dùng ngón trỏ khẽ cào lên bắp tay Vương Nhất Bác, hỏi nhỏ:- Vào đây làm gì? Em muốn mua cái gì hả?Vương Nhất Bác rất thích thú nhìn mấy thứ đồ vật đáng yêu kia, nghe anh hỏi cũng vẫn cứ cười không trả lời. Cậu nắm cổ tay anh, tự nhiên như không, dắt anh đi vòng quanh gian hàng bày bán những thứ dùng cho mùa Giáng sinh. Anh bị bất ngờ, theo quán tính muốn giật tay ra. Vương Nhất Bác cũng đâu có vừa, tăng thêm một chút lực, cổ tay gầy gầy của anh ngoan ngoãn nằm yên trong bàn tay cậu.Vương Nhất Bác biết là mình làm liều đấy, nhưng thôi kệ, cẩn trọng mãi rồi cũng chẳng có gì khác biệt. May mắn làm sao, anh giật một lần không được là thôi luôn, để yên cho cậu muốn nắm muốn kéo thế nào thì tùy. Bây giờ mà anh cố ý giật tay ra, Vương Nhất Bác cũng chẳng dám giữ nữa đâu. Cậu thấy sợ, nếu anh gỡ tay cậu ra thật, cả hai sẽ lúng túng biết bao nhiêu. Tiêu Chiến cảm nhận được Vương Nhất Bác đang cố gắng ẩn nhẫn, bàn tay đang nắm trọn cổ tay anh giữa trời đông mà lại ướt mồ hôi. Anh nhìn bàn tay trắng trẻo kia, cảm giác hoang mang ban đầu nhường chỗ cho một sự hào hứng không rõ nguồn cơn. Ở đây có rất nhiều người, nắm tay nắm chân cũng chẳng phải chuyện gì đáng tự hào. Chỉ là... hơi ấm từ bàn tay kia thật sự rất đáng lưu luyến.Ban nãy Tiêu Chiến rút tay ra, Vương Nhất Bác thêm một chút sức để níu lại, anh chẳng còn tâm tư nào mà giãy ra thêm lần nữa. Bởi vì Vương Nhất Bác sau một thoáng cường ngạnh siết chặt cổ tay anh, biết anh không tránh nữa thì cũng đồng thời thả lỏng. Một đứa đã cứng đầu giữ chặt, nếu thêm một người cương quyết muốn thoát ra, kết quả sẽ chỉ còn lại sự khó xử. Vương Nhất Bác đã liều lĩnh như vậy, anh cũng mặc kệ, quan tâm gì cái chuyện xung quanh có ai nhòm ngó hay không.Tỉnh táo bấy lâu nay rồi, hồ đồ một chút có làm sao đâu? Hai người đi tới đi lui, ngắm nghía chọn lựa một hồi, Tiêu Chiến dừng bước. Vương Nhất Bác cũng dừng theo, quay đầu lại, mở to mắt như hỏi anh có chuyện gì.- Đừng đi vòng vòng nữa! Anh mỏi chân.Tiêu Chiến nhăn mũi nheo mắt than thở, tâm trí Vương Nhất Bác như bị hạ đo ván, mềm nhũn. Bây giờ anh dùng cái vẻ mặt này bảo Vương Nhất Bác hái sao trên trời xuống, chắc có lẽ cậu cũng chẳng nói hai lời mà lên trời hái sao thật đấy. Vương Nhất Bác cắn môi, dặn lòng không được quá đà, để anh ngồi đợi trong một góc trống của cửa hàng. Sau đó, cậu lượn qua lượn lại tầm mười phút, ôm ra một đống đồ, đặt lên quầy tính tiền. Xong việc, Vương Nhất Bác lại tung tăng tung tẩy đến chỗ anh ngồi, dùng bàn tay không bận xách đồ, bắt lấy cẳng tay của anh, lôi người đứng dậy. Từ quầy bán hàng ra chỗ để xe, điểm tiếp xúc trượt dần từ cẳng tay xuống cổ tay rồi yên vị nơi bàn tay buốt lạnh vì gió đông. Bàn tay lớn dịu dàng bao bọc bàn tay nhỏ hơn. Ngón tay cái của bàn tay nhỏ vươn ra, miết nhẹ một đường lên bàn tay lớn.Một buổi tối muộn tháng mười hai, có hai kẻ dại khờ đặt những bước chân đầu tiên vào một cuộc phiêu lưu chưa biết điểm dừng. Họ cùng nhau sánh vai trên con đường ngập trong tuyết trắng, chẳng nói với nhau lời nào, đôi bàn tay khẽ khàng siết lại.[...]Danh sách chương:
- C1: Ế
- C2: Dàn nhân viên mẫn cán
- C3: Nói nhiều
- C4: Cậu bạn nhỏ
- C5: "Cậu ăn cơm chưa?"
- PN1: Những cuộc hội thoại
- C6: Ice Breaking (P1)
- C7: Ice Breaking (P2)
- C8: Khác
- C9: Lạ
- C10: Lặng
- C11: Đêm đông
- C12: Bố của Pongo
- C13: Thính
- C14: Hoa rơi hữu ý
- C15: Làm phiền
- C16: Qua đêm
- C17: Thử
- C18: Trăn trở (1)
- C19: Tận tâm
- C20: Trăng dưới nước
- PN2: Nhiều chuyện
- C21: Hồ đồ
- C22: Gần
- C23: Ở đây!
- C24: Cá 🐠
- C25: 5218
- C26: Sư Tử
- C27: Trăn trở (2)
- C28: Dịu dàng
- C29: Khổ qua ướp đường
- C30: Dỗi
- C31: Táo 🍎
- C32: Chuyện cuối năm
- C33: Hoa đào
- C34: Hương - Sắc
- C35: BỐN GIAI ĐOẠN
- PN3: Bẫy Thỏ
- C36: Nước phù sa
- C37: Đam mê (1)
- C38: Đam mê (2)
- C39: S2
- CHÚC MỪNG NĂM MỚI
- C40: Team Building
- C41: Sư tử con kiêu hãnh
- C42: Tự tình
- C43: Canh thâu
- C44: Nhớ em!
- C45: Rêu trên đá
- C46: Hiểu
- C47: Tâm - Ý
- LẤP HỐ C47
- C48: Chuyện cũ
- PN4: Tịnh khẩu
- C49: Cố nhân
- C50: Giày vò
- C51: Gai (1)
- C52: Gai(2)
- C53: Gai (3)
- C54: Cần
- Lời cảm ơn
- PN5: Khoe
- PN6: Chuyện nho nhỏ
- PN7: Hòa hợp
- PN8: Ra mắt
- PN9: Nếp nhà
- PN10: Tiểu Hy
- PN11: Nhất Bảo
- PN12: Ngốc
- PN13: Trưởng thành
- PN14: ฉันรักคุณมากครับ! & 사랑해요!
- PN15: #Stayhome
- PN16: Hôn nhân
- PN17: Hẹn
- PN18: Nghinh thân(END)
- PR hố mới
- Pr hố again =))
- Làm phiền mọi người một chút
- PN19 -1: Gia đình văn hóa (1-20)
- V.v In Ficbook