Chương 26: Nếu ta là vua
Nha đầu Chi Lan nắm cổ áo của Liên tần lôi từ bên trong khu suối nước nóng ra ngoài, dáng vẻ chẳng có một chút gì xem trọng, Nhàn phi đang đi đụng phải hai người họ, không thể không ngạc nhiên hỏi, "Ngươi đây đang làm gì?"
"Dạ bẩm Nhàn phi, nô tì đang đem Liên tần ném ra bên ngoài ạ." Chi Lan ở bên cạnh nhu thuận nói, sau đó buông lỏng cổ áo của Liên tần ra một chút. Nhàn phi biết tính tình của Cao Ninh Hinh không tốt, nhưng cũng không đến mức đem một phi tử của hoàng thượng ra hạ nhục thế này đi?
"Tại sao lại ném nàng ta?" Nhàn phi ôn hòa nhìn Liên tần đang vành mắt đỏ ửng kia, trong mắt thể hiện sự thương xót. Chi Lan lườm Liên tần một cái, sau đó thưa với Nhàn phi, "Dạ bẩm nương nương, Liên tần này định mưu hại hoàng hậu, đang định đổ thuốc độc xuống nước hoàng hậu nương nương tắm ạ."
Nhàn phi trong nháy mắt nổi lên sát ý, nàng nhịn không được phất khăn ý một cái, nói, "Mau mang ném ra sau núi!"
"Tỷ tỷ!!!" Tiếng Liên tần thống thiết kêu lên một tiếng, vốn tưởng nàng khóc Nhàn phi sẽ cầu tình cho nàng, không ngờ còn một cước muốn đem nàng đá xuống núi. Thật sự không thể tin được, da thì đỏ ửng ngứa ngáy, người thì sống chết ra sao không rõ, Liên tần định quỳ xuống bấu víu lấy chân của Nhàn phi nhưng Nhàn phi đá chân ra, sau đó phủi phủi tà áo của mình, "Mau mang ném xuống núi, hoàng thượng có hỏi... bảo rằng không hợp khí hậu bệnh chết!"
Chi Lan hơi nghi hoặc nhìn Nhàn phi, rõ ràng ban nãy chủ tử của nàng chỉ nói mang ném ra ngoài, cũng không bảo ném xuống núi. Nhưng Nhàn phi lại nói với nàng đem Liên tần ném xuống núi, nàng phải ném hay không ném? Nghĩ đi nghĩ lại thấy rằng chủ tử cũng giết không ít người, giết thêm Liên tần ắt hẳn không có vấn đề. Thế nên Chi Lan vâng dạ, sau đó nắm cổ áo Liên tần lôi ra sau núi.
Nhàn phi ánh mắt hơi hướng vào hồ nước nóng, ánh mắt lưu luyến nhưng lại chẳng dám bước vào bên trong, đành quay đầu bước về. Biết được nàng ấy hiện tại đang ở đâu là được, nàng cũng không đòi hỏi nhiều.
Không hiểu sao trong lúc ngâm mình trong hồ Dung Âm cứ cảm giác có ai đó nhìn mình, nàng sau khi mặc y phục vào liền nói với Minh Ngọc, "Bổn cung cứ cảm thấy ở đây có thứ gì lạ lắm..."
"Dạ sao ạ nương nương? Có gì không ổn ạ?" Minh Ngọc mặc vào ngoại bào cho Dung Âm, cẩn thận giúp Dung Âm treo tràng hạt lên ngực áo.
Dung Âm chỉnh lại sợi tóc phủ trên trán mình, nàng nói, "Bổn cung nghĩ nơi này có ma, cảm giác cứ lạnh sống lưng."
Minh Ngọc nghe đến đó chợt rùng mình một cái, ban nãy không nghĩ không sao, bây giờ nghe nói thế không thể nào không sợ. Nàng nhanh chóng chỉnh chu áo bào của nương nương, sau đó nhanh chóng cùng thoát ra khỏi nơi âm u này. Cao Ninh Hinh nằm bên trong bụi rậm nhìn Dung Âm đi như chạy trối chết, nàng nhịn cười không được bèn cười ha ha mấy tiếng. Nhìn nàng ấy đi cũng cảm thấy khả ái chết người.
Bình thường buổi tối các phi tần sẽ ở nhà ăn cùng dùng cơm, tất cả các phi tần đều dùng cơm chay, không ai được đặc cách. Dung Âm dù là hoàng hậu nhưng phần ăn của nàng cũng chỉ có ba món, không hơn các phi tần một món nào. Cao quý phi ngồi ở bên phải nàng, thong thả gắp đồ ăn cho vào chén nhai nhồm nhoàm, "Rau hẹ công nhận ngon."
"Thật sao?" Dung Âm nghe Cao quý phi khen rau hẹ ngon liền quay đầu sang hỏi thử, từ xưa đến giờ nàng cũng chưa từng nghe Cao quý phi khen bất kì điều gì.
Cao quý phi cười thật man rợ, sau đó gắp một ít rau hẹ để lên chén Dung Âm, nói, "Ngon cỡ nào cũng không bằng hoàng hậu nương nương, không bằng người ăn thêm một ít rau hẹ, ngon càng thêm ngon."
"Ngươi nói quỷ quái gì bổn cung không hiểu nổi" Dung Âm gắp rau hẹ của Cao quý phi cho vào miệng, đúng thật là Cao quý phi, nói gì chỉ có quỷ mới có thể hiểu.
Thuần phi ở bên cạnh âm trầm ăn cơm chiều, từ khi ở trạm nghỉ chân đã không nói chuyện với Dung Âm một lời nào, bây giờ càng lạnh lùng hơn cả. Dung Âm muốn dùng bản thân mình cầu hòa với Thuần phi nhưng đã tới chùa chiềng, Dung Âm có thể thành yêu hậu ở bất kì đâu, nhưng nàng rất sợ ở trong chùa phát tác. Vốn dĩ yêu tinh vẫn phải sợ chùa chiềng, huống chi nàng chỉ là một phàm nhân.
"Thuần phi ăn thêm một ít đi." Dung Âm lấy lòng gắp thêm cho Thuần phi một khối đậu hũ, ý tứ nịnh bợ thể hiện trên nụ cười như hoa của nàng. Thuần phi, nàng nhìn ta ôn nhu một chút được không?
Dung Âm phát hiện ra có ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, nàng hướng mắt về người đó thì phát hiện ra chính là Nhàn phi, nàng liền gắp một khối đậu hũ, như ma đuổi để vào bát của Nhàn phi, nói, "Nhàn phi cũng ăn thêm một ít đi." Cũng đừng nhìn ta ai oán thế a!
Cao quý phi nhìn thấy hai người kia hai khối đậu hũ, nàng liền muốn sinh khí, nàng tặng cho Dung Âm rau hẹ nàng thích, vậy mà Dung Âm lại chẳng cho nàng khối đậu hũ nào. Càng nghĩ càng tức giận, Cao quý phi dùng đũa chọt vào đĩa của Dung Âm, tước luôn khối đậu hũ cuối cùng ở trong dĩa. Nàng không cho ta, ta tự lấy vậy!
Đáng lẽ ra Thuần phi sẽ nguôi giận khi Dung Âm cười lấy lòng với nàng như vậy, nhưng Dung Âm sau đó gắp đậu hũ cho Nhàn phi, chứng tỏ rằng nàng ấy chỉ hảo tâm cho mọi người đậu hũ của mình. Càng nghĩ nét mặt của Thuần phi càng tối đi vài phần, Nhàn phi thì thong dong ăn đậu hũ của mình, đậu hũ còn ngọt hơn cả đường khối, càng ăn càng thích, Dung Âm cho nàng thứ gì cũng tốt nhất.
Sau khi ăn xong Anh Lạc để Dung Âm nắm cổ tay của mình, dìu nàng ấy về phòng. Vốn dĩ Dung Âm đi đứng cũng không cần phải dìu như thế, nhưng giày thì cao, đi vấp ngã sẽ bị chúng tần thiếp chê cười, thế nên khi nào ở một mình trong cung nàng sẽ tự đi, ra đường toàn phải nhờ nha hoàn dìu.
Minh Ngọc giúp nương nương thả rèm xuống, rèm che chiếc giường đơn bạc của Dung Âm, báo hiệu đã đến giờ phải đi ngủ. Sau khi tắt nến, Minh Ngọc lủi thủi đi ra khỏi phòng, sau đó giao nhiệm vụ ngủ kề bên giường hoàng hậu nương nương lại cho Anh Lạc. Anh Lạc gật đầu, sau đó đi vào bên trong, nàng leo lên giường của Dung Âm, sau đó bá đạo nằm cạnh ôm lấy mỹ nhân trong vòng tay mình, "Mỹ nhân đêm hôm ngủ một mình có thấy buồn tẻ?"
"Ngươi càn rỡ!" Dung Âm tát vào tay Anh Lạc một cái, tuy là tát nhưng lại chẳng hề đau chút nào, hệt như đang trách yêu, "Bổn cung nói đây là..."
"Đây là Phật An điện! Ngươi chớ làm chuyện dâm loạn hậu cung, Thanh triều an ổn, vận nước bảo toàn, hoàng thượng an hảo là điều chúng tần thiếp cầu nguyện." Anh Lạc bắt chước giọng nói của Dung Âm, điệu bộ khoa trương khiến Dung Âm phì cười lên một cái, nàng đánh yêu vào người Anh Lạc, nha đầu này cũng thật là ngoa ngoắt.
Anh Lạc sau khi chọc hoàng hậu nương nương bật cười, nàng liền ở ngay má nàng ấy hôn một cái, sau đó thủ thỉ, "Phú Sát Dung Âm..."
Dung Âm ngước đầu lên nhìn Anh Lạc, ánh mắt trách cứ vẫn cứ chiêu nhân dẫn điệp, "Ngươi lại gọi tên húy của bổn cung."
"Dung Âm... Nếu ta là hoàng thượng, ta chỉ sủng nàng." Anh Lạc yêu thương ôm hai bên má Dung Âm, nếu nàng là vua, nàng tuy có ba nghìn dòng sông cũng sẽ múc đúng một gàu nước, nhất định không hơn. Nàng tuy có chút phong cuồng, nhưng nàng yêu nhất là Dung Âm, cũng cần nhất là Dung Âm. Nếu nàng là thánh thượng, nàng nhất định giữ Dung Âm ngày đêm kề cạnh mình.
"Nhưng ngươi không phải, Ngụy Anh Lạc, ngươi chỉ là nha hoàn." Dung Âm nhìn chằm chằm Anh Lạc, mỉm cười nhẹ nhàng, "Nhưng ngươi cả gan ngay cả thê tử của hoàng thượng cũng muốn."
"Chỉ vì ta là một người không sợ chết. Ta chỉ sợ nàng có chuyện." Anh Lạc vuốt ve gương mặt tinh xảo của Dung Âm, nhẹ nhàng hệt như đang sờ trân bảo.
Dung Âm xoay người lại, để cho Anh Lạc ôm tấm lưng mềm mại của nàng, nàng biết nàng chỉ cần đối mặt Anh Lạc thêm chút nữa, Anh Lạc sẽ không kiềm được nụ hôn dành cho nàng. Mà nụ hôn dẫn đến những thứ xa hơn, Dung Âm trước tiên vẫn phải tránh. Trong đầu Dung Âm vẫn cứ luẩn quẩn câu, "Nếu ta là hoàng, ta chỉ sủng nàng."
Nếu Anh Lạc là hoàng, ngồi trên ngai vàng với cái miệng lẻo mép đó, Dung Âm vừa nghĩ liền rùng mình, nha hoàn đã tốt rồi, nàng có thể để bên cạnh bảo hộ cái miệng lẻo mép đó khỏi tử tội.
loading...
Danh sách chương:
- Văn Án
- Chương 1: Gặp gỡ Ngụy Anh Lạc
- Chương 2: Hoàng hậu vưu vật
- Chương 3: Hậu cung không ngủ
- Chương 4: Thuần phi kì quái!
- Chương 5: Giúp người chữa bệnh (H)
- Chương 6: Nhớ ta không?
- Chương 7: Lăng thân vương
- Chương 8: Chuyện xưa khó mở lời
- Chương 9: Chuyện xưa khó mở lời (2)
- Chương 10: Chuyện xưa khó mở lời (3)
- Chương 11: Đa tạ ngươi
- Chương 12: Anh Lạc, ngươi tính kế bổn cung!
- Chương 13: Nàng thật ngốc!
- Chương 14: Nhất dạ tương tư
- Chương 15: Lừa gạt
- Chương 16: Hoàng thượng, người nghĩ nhiều!
- Chương 17: Ta chỉ muốn thỉnh an
- Chương 18: Lễ vật
- Chương 19: Bổn cung chỉ tiện tay
- Chương 20: Thê tử của ta cơ mà!
- Chương 21: Mưa ở Tử Cấm Thành (H)
- Chương 22: Đi lễ Phật
- Chương 23: Đừng giận, được không?
- Chương 24: Ta không tin thần Phật
- Chương 25: Hai mặt của quân bài
- Chương 26: Nếu ta là vua
- Chương 27: Cuối cùng cũng đuổi kịp nàng (H)
- Chương 28: Chân tâm
- Chương 29: Hậu cung có bệnh?
- Chương 30: Anh Lạc, ta không xứng
- Chương 31: Dỗ dành
- Chương 32: Nhàn phi càn rỡ
- Chương 33: Ngày của Cao quý phi
- Chương 34: Hậu cung dậy sóng
- Chương 35: Hoàng hậu, mau tỉnh!
- Chương 36: Chẳng thèm tranh sủng
- Chương 37: Song phụng truy hoan (H)
- Chương 38: Dung Âm giận dỗi
- Chương 39: Nhất Tây, ngươi đến làm gì?
- Chương 40: Cũng có lúc thất sủng
- Chương 41: Gió thổi nơi khác
- Chương 42: Bảo vật Đại Thanh
- Chương 43: Phú Sát Dung Âm không còn
- Chương 44: Hoa dại không nên hái
- Chương 45: Hồi gia
- Chương 46: Thu ý đương nồng
- Chương 47: Mau cút!
- Chương 48: Thượng cùng bích lạ, hạ hoàng tuyền
- Chương 49: Con chẳng cần phải quy củ sống
- Chương 50: Lễ vật tặng nàng
- Chương 51: Gà ăn mày
- Chương 52: Cầu an cho người
- Chương 53: Tuyết Cầu này, Tuyết Cầu kia
- Chương 55: Chim quý trở lại lồng son
- Chương 55: Ta không muốn ở đây
- Chương 56: Nàng ta thật sự rất tốt
- Chương 57: Chẳng qua là áy náy
- Chương 58: Phu quân, thỉnh đừng lầm đường lạc lối
- Chương 59: Tại ta quá thích ngươi
- Chương 60: Mưu hại hoàng tự
- Chương 61: Chịu phạt
- Chương 62: Thổ lộ
- Chương 63: Cố cung lạnh lẽo
- Chương 64: Nàng ấy là hi vọng của thiếp
- Chương 65: Phu quân, chờ ta mang nàng trở về
- Chương 66: Nương nương hôn mê
- Chương 67: Hoàng hậu, nàng cười?
- Chương 68: Có thể cao chạy xa bay?
- Chương 69: Chi bằng kết thúc
- Chương 70: Gia đình Dung Âm
- Ngoại truyện: Một ngày bát nháo
- Ngoại truyện: Đường hoàng tuyền hãy chờ ta
- Phần 2: Chương 1: Có cô diễn viên nọ
- Chương 2: Cấm vận
- Chương 3: Xen lẫn
- Chương 4: Tôi muốn bao nuôi em
- Chương 5: Đàm tỷ chốt sale
- Chương 6: Cho tôi, cho chúng ta (H)
- Chương 7: Lam heo, đầu tuần!
- Chương 8: Chị nhớ em rồi
- Chương 9: Cùng em du lịch
- Chương 10: Chị là kim chủ của em
- Chương 11: Xin chào, em là quản lý của chị
- Chương 12: Bút đàm bằng hữu
- Chương 13: Sẽ hối hận
- Chương 14: Bạn cũ
- Chương 15: Chị kiếm kim chủ cho em
- Chương 16: Xứng sao?
- Chương 17: Thật không?
- Chương 18: Rượu ơi chào mi
- Chương 19: Chị có nhớ?
- Chương 20: Cãi nhau
- Chương 21: Đây là người tôi bảo vệ
- Chương 22: Đêm sinh nhật tội lỗi
- Chương 23: Chia tay
- Chương 24: Tôi muốn được hôn em
- Chương 25: Có chị ở đây
- Chương 26: Bà xã, cả đời truy nàng
- Chương 27: Trộm của em thời gian
- Chương 28: Fans cuồng
- Chương 29: Làm bạn gái chị nhé?
- Chương 30: Trực tiếp đối đầu
- Chương 31: Truy theo nàng ấy
- Chương 32: Vì yêu
- Chương 33: Whatever will be, will be
- Chương 34: Cho chị cơ hội
- Chương 35: Nhầm lẫn
- Chương 36: Nhanh chóng hành động
- Chương 37: 30 chưa phải Tết
- Chương 38: Lam heo trở về
- Chương 39: Thanh minh
- Chương 40: Lệnh cấm dưa hấu
- Chương 41: Dã ngoại
- Chương 42: Đại nhân trở lại
- Chương 43: Sủng phi
- Chương 44: Giận
- Chương 45: Cầu ái
- Chương 46: Hoàng hậu ghen tuông
- Chương 47: Nàng là Lọ Lem
- Chương 48: Hắn ta ức hiếp ta
- Chương 49: Thách đấu Tứ Thiếu
- Chương 50: Tổ ấm - End
- Ngoại truyện: Tiền của lão bà
- Ngoại truyện: Chị sai rồi, vợ ơi!
- Ngoại truyện: Trời vừa chớm thu
- Ngoại Truyện: Tần Tư Ý
- Ngoại truyện: Nhật ký Tư Ý
- Ngoại truyện: Nhật ký Tư Ý (2)