Chương 16: Xứng sao?
Thật ra những lúc nói chuyện với Mạn tỷ Tần Lam đều cảm thấy khá thoải mái, nàng không cần phải tiết chế bản thân, hay là nói giảm nói tránh, chỉ cần nói những gì mà nàng thích, Mạn tỷ vẫn sẽ nghiêng nghiêng đầu lắng nghe nàng, còn cho nàng những lời khuyên rất bổ ích. Tiếp xúc sâu với Mạn tỷ, nàng cảm thấy chị ấy thật sự là một người nhu hòa, dễ mến.
Nhưng dễ mến độ nào Tần Lam đều phải về nhà, nàng mà về trễ hôm nay không chừng Đàm Trác sẽ thịnh nộ với nàng. Hôm nay nàng không có lịch trình đã sớm báo cho chị ấy, chị ấy nói tối nay cũng sẽ về nhà. Không về sớm không ổn. "Em về nhé?" Tần Lam chần chừ đứng ở cửa, Thi Mạn ngay lập tức muốn lấy chìa khóa xe chở nàng về nhưng nàng từ chối khéo. Đã đi chơi không muốn cho Đàm tỷ biết, khi về để Mạn tỷ chở không phải là giấu đầu lòi đuôi? Thi Mạn tuy có chút không vui vẻ trong lòng nhưng vẫn cười với nàng, sau đó tiễn nàng xuống nhà, Tần Lam biết chị ấy cũng chỉ có ý tốt. Nhưng trong lòng Thi Mạn càng mong Đàm Trác sớm sớm hết hợp đồng, nàng muốn một ngày danh chính ngôn thuận chở Tần Lam về nhà, nàng ấy như sơn trân kì bảo ở trong lòng bàn tay nàng, nàng nhất định không để nàng ấy có chút xíu thương tổn nào. Đương nhiên nàng cũng sẽ không bao giờ "hết hợp đồng" với nàng ấy. "Em về cẩn thận, về đến nhắn chị nhé?" Thi Mạn nhắc, Tần Lam nhanh chóng gật đầu, đương nhiên khi về nhà nàng sẽ nhắn cho Mạn tỷ ngay. Tần Lam vội vội vàng vàng trở về nhà chỉ vì nghĩ Đàm tỷ đang đợi mình, không nghĩ rằng nàng về đến nhà liền thấy hai người đang ngồi dựa sát vào nhau xem tivi, dáng vẻ không có chút nào là đợi nàng về. Trong lòng có chút hụt hẫng, Tần Lam để áo khoác lên giá rồi nhẹ nhàng nói, "Đàm tỷ, em mới về." "Về rồi hả? Hôm nay không có lịch trình, em la cà ở chỗ nào vậy?" Đàm tỷ mắt vẫn nhìn tivi, không nhìn lấy nàng một cái. Mà chị gái tên Tuyết Trân kia lại dựa sát vào người chị ấy, rất giống một cặp đôi đang vui vẻ xem phim, lòng ẩn ẩn đau, Tần Lam trả lời qua loa rồi quay về phòng ngủ của hai người. Nàng tắm xong, nằm ở giường nghịch điện thoại vẫn chưa thấy Đàm Trác trở về phòng, bên trong nàng hệt như đang có một ngọn lửa đang đốt âm ỉ, nàng hình như đang phát ghen. Tần Lam thấy những biểu hiện như vậy, nếu ở trong phim thường gọi là ghen tuông, nữ chính chỉ muốn nhanh chóng tách hai người họ ra, không cho họ ở chung nữa. Nàng kéo chăn che ngang mặt mình, cố gắng dìm xuống ngọn lửa đang cháy trong lòng. Không ổn, nàng còn giảm nhiệt độ máy lạnh xuống, làm cách nào lửa vẫn âm ỉ cháy. Nghe tiếng mở cửa phòng nàng liền nhắm mắt giả vờ ngủ, không thèm để ý đến chị ấy nữa. Đàm Trác ngồi xuống bên bàn nhìn vào lịch, chỉ còn một đoạn thời gian rất ngắn nữa thôi hai người sẽ kết thúc hợp đồng. Trong lòng Đàm Trác có không nỡ, thế nên nàng dành những tháng gần đây để suy nghĩ xem rốt cuộc nàng có nên gia hạn hợp đồng hay không. Nàng phát hiện ra nàng đã nghiện Lam heo mất rồi. "Lam heo! Tỉnh!" Đàm Trác lay lay vai Tần Lam, nhưng Tần Lam vẫn thủy chung không mở mắt, nàng phải giận chị ấy, phải giận thì chị ấy mới biết nàng có cảm xúc như thế nào. "Ôi, chắc phải đánh vào mông thì Lam heo mới tỉnh!" Đàm Trác xắn tay áo lên rồi giơ tay lên không trung chuẩn bị tặng xuống một bạt tay thì Tần Lam giả vờ mở mắt dậy, nàng ậm ừ trong miệng như người mới ngủ dậy thật, nói với Đàm Trác, "Đ...àm... tỷ..." "Đánh thức em hả?" Đàm Trác ôn nhu hỏi, thấy Tần Lam diễn, nàng cũng không ngại hùa theo. Tần Lam gật gật đầu. Đúng thật là heo giả dối! Đàm Trác mắng một tiếng trong lòng, nhưng vẫn lộ ra nụ cười sủng nịch. "Lam heo, em nói xem, tuần trước chị không về đúng không?" Đàm Trác hỏi. Tần Lam ngẫm nghĩ lại, đúng thật là tuần trước Đàm tỷ không về, cả tuần cứ bận ở Thành Đô tham dự sự kiện. Nàng nói, "Đúng rồi, tuần trước chị ở Thành Đô." "Vậy em nói xem, tuần này... tối nay..." Đàm tỷ ra vẻ gian manh chồm lên người Tần Lam, chế trụ này ấy bằng hai tay của mình, Tần Lam cũng không phản kháng, chỉ ngáp một tiếng rồi nói, "Tối nay thì sao? Hôm qua không phải vừa làm yêu rồi sao?" "Tối nay em phải đền bù cho chị. Tuần trước rõ ràng chị không có ở đây." Đàm Trác càng lúc càng gian mãnh, nhất định tối nay phải đem Lam heo ăn cho bằng sạch mới cam lòng. "Không thích, ra bảo Tuyết Trân hầu hạ chị đi, ban nãy thấy chị ngồi xem phim với chị ấy vui lắm mà?" Tần Lam càng lúc càng trẻ con, nàng cong môi dỗi hờn chuyện ban nãy, rõ ràng hai người ban nãy thân mật đến thế, bây giờ lại làm bộ muốn nàng! Tần Lam càng nghĩ càng ấm ức. "Nha đầu Tuyết Trân đó không có xương sống, rõ ràng đã nói là Lam heo không thích còn sáp sáp vào. Thật là đáng đánh mà." Đàm Trác ra vẻ thống hận nói một câu nịnh vợ, Tần Lam tâm tình nhỏ nhoi, nghe một câu này không nhịn được mà bật cười. Đàm tỷ nằm bên cạnh nàng nhẹ nhàng cho tay vào bên trong lớp áo thun mỏng, ôn nhu sờ soạng, ở bên tai nàng hôn miết lấy cánh tai vểnh lên, khẽ thì thầm nho nhỏ tên của Tần Lam, "Lam heo..." Tần Lam nghe vậy nhịn không được phản bác lại, "Những lúc lãng mạn như vậy lại gọi là Lam heo, ghét chị" "Bảo bối." Đàm tỷ mút lấy tai Tần Lam, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Tần Lam không thể nào tập trung được nữa, vừa là bàn tay của Đàm tỷ sờ soạng nàng, vừa là đôi môi hư hỏng của Đàm tỷ ở bên tai nàng thổi hơi, nàng nhịn không được, gương mặt đỏ gay lên ngượng ngùng. Những chuyện làm yêu này không phải là chuyện có thể đánh nhanh thắng nhanh, Đàm Trác cũng không phải dạng người ham muốn cao, chỉ là nàng nhớ đến tư vị của Tần Lam khi nằm bên dưới nàng rên rỉ, lần lượt nở rộ, mỗi lần nằm cạnh nàng ấy, cơ thể không tự chủ được mà nóng lên, cảm giác như nhất định phải có được người ấy. Mà phàm chuyện làm yêu giữa nữ nhân không phải cứ khiến cho đối phương thăng hoa là được, đôi khi Đàm Trác chẳng bức Tần Lam đạt cao triều, cứ thong thả dạo chơi, cả đêm chỉ ở bên nhau quấn quít. Nàng thích như vậy, thích đôi khi thì thầm vào tai Tần Lam những điều khiến cả hai đều đỏ mặt, thích đôi khi ở bên ngoài y phục Tần Lam sờ soạng chọc ghẹo, đó có thể xem là thú vui của nàng. "Không sao, bảo bối, không sao." Đàm Trác thấy Tần Lam gắt gao giữ tay mình lại, nàng liền dỗ dành. Lời nói mỏng tựa cánh ve nói vào tai Tần Lam lại khiến nàng an lòng không thôi, để yên cho Đàm tỷ du ngoạn cơ thể mình. Còn chưa kịp cởi đi chiếc quần ngủ của Tần Lam thì nghe tiếng gõ cửa, là Tuyết Trân. Đàm Trác mặc vào áo thun cho Tần Lam, sau đó kéo chăn che kín cho nàng ấy rồi mới mở cửa. Tần Lam nằm trên giường nhìn ra cửa phòng thì thấy Tuyết Trân đang bưng một bát canh nóng đến, nhu hòa nói với Đàm tỷ, "Em hầm cho chị từ chiều đến giờ, giờ thì dùng được rồi." "Em uống đi, chị đang không rảnh." Đàm Trác trong giọng nói có chút không vui. Tuyết Trân nhìn vào bên trong phòng thì thấy Tần Lam đang nằm trên giường ngây ngốc, nàng đủ lớn để hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt khẽ sượng lại rồi rất nhanh giả vờ như không có chuyện gì, "Em đặt bát canh lên bàn, một lát chị hết bận rồi uống nhé?" "Chị biết rồi." Đàm Trác ra lệnh trục khách, trục khách xong quay đầu lại đã thấy Tần Lam nhướn mày nhìn nàng, nói rằng, "Mỹ nhân nấu canh cho uống, chị còn không mau uống?" "Mỹ nhân mời gọi thưởng lãm, chị còn phải nhanh thưởng lãm!" Đàm Trác xoa xoa hai tay mình, sau đó nhảy lên giường, gắt gao ôm trụ Tần Lam trong vòng tay của mình, dụi mũi mình vào cổ nàng ấy khiến nàng ấy cười khúc khích. Tuyết Trân đứng bên ngoài cửa nghe tiếng cười giỡn mà giận run người, bàn tay nàng nắm chặt lại thành đấm. Tần Lam, hạng gái như cô cũng có thể xứng với Đàm tỷ sao?
Nhưng dễ mến độ nào Tần Lam đều phải về nhà, nàng mà về trễ hôm nay không chừng Đàm Trác sẽ thịnh nộ với nàng. Hôm nay nàng không có lịch trình đã sớm báo cho chị ấy, chị ấy nói tối nay cũng sẽ về nhà. Không về sớm không ổn. "Em về nhé?" Tần Lam chần chừ đứng ở cửa, Thi Mạn ngay lập tức muốn lấy chìa khóa xe chở nàng về nhưng nàng từ chối khéo. Đã đi chơi không muốn cho Đàm tỷ biết, khi về để Mạn tỷ chở không phải là giấu đầu lòi đuôi? Thi Mạn tuy có chút không vui vẻ trong lòng nhưng vẫn cười với nàng, sau đó tiễn nàng xuống nhà, Tần Lam biết chị ấy cũng chỉ có ý tốt. Nhưng trong lòng Thi Mạn càng mong Đàm Trác sớm sớm hết hợp đồng, nàng muốn một ngày danh chính ngôn thuận chở Tần Lam về nhà, nàng ấy như sơn trân kì bảo ở trong lòng bàn tay nàng, nàng nhất định không để nàng ấy có chút xíu thương tổn nào. Đương nhiên nàng cũng sẽ không bao giờ "hết hợp đồng" với nàng ấy. "Em về cẩn thận, về đến nhắn chị nhé?" Thi Mạn nhắc, Tần Lam nhanh chóng gật đầu, đương nhiên khi về nhà nàng sẽ nhắn cho Mạn tỷ ngay. Tần Lam vội vội vàng vàng trở về nhà chỉ vì nghĩ Đàm tỷ đang đợi mình, không nghĩ rằng nàng về đến nhà liền thấy hai người đang ngồi dựa sát vào nhau xem tivi, dáng vẻ không có chút nào là đợi nàng về. Trong lòng có chút hụt hẫng, Tần Lam để áo khoác lên giá rồi nhẹ nhàng nói, "Đàm tỷ, em mới về." "Về rồi hả? Hôm nay không có lịch trình, em la cà ở chỗ nào vậy?" Đàm tỷ mắt vẫn nhìn tivi, không nhìn lấy nàng một cái. Mà chị gái tên Tuyết Trân kia lại dựa sát vào người chị ấy, rất giống một cặp đôi đang vui vẻ xem phim, lòng ẩn ẩn đau, Tần Lam trả lời qua loa rồi quay về phòng ngủ của hai người. Nàng tắm xong, nằm ở giường nghịch điện thoại vẫn chưa thấy Đàm Trác trở về phòng, bên trong nàng hệt như đang có một ngọn lửa đang đốt âm ỉ, nàng hình như đang phát ghen. Tần Lam thấy những biểu hiện như vậy, nếu ở trong phim thường gọi là ghen tuông, nữ chính chỉ muốn nhanh chóng tách hai người họ ra, không cho họ ở chung nữa. Nàng kéo chăn che ngang mặt mình, cố gắng dìm xuống ngọn lửa đang cháy trong lòng. Không ổn, nàng còn giảm nhiệt độ máy lạnh xuống, làm cách nào lửa vẫn âm ỉ cháy. Nghe tiếng mở cửa phòng nàng liền nhắm mắt giả vờ ngủ, không thèm để ý đến chị ấy nữa. Đàm Trác ngồi xuống bên bàn nhìn vào lịch, chỉ còn một đoạn thời gian rất ngắn nữa thôi hai người sẽ kết thúc hợp đồng. Trong lòng Đàm Trác có không nỡ, thế nên nàng dành những tháng gần đây để suy nghĩ xem rốt cuộc nàng có nên gia hạn hợp đồng hay không. Nàng phát hiện ra nàng đã nghiện Lam heo mất rồi. "Lam heo! Tỉnh!" Đàm Trác lay lay vai Tần Lam, nhưng Tần Lam vẫn thủy chung không mở mắt, nàng phải giận chị ấy, phải giận thì chị ấy mới biết nàng có cảm xúc như thế nào. "Ôi, chắc phải đánh vào mông thì Lam heo mới tỉnh!" Đàm Trác xắn tay áo lên rồi giơ tay lên không trung chuẩn bị tặng xuống một bạt tay thì Tần Lam giả vờ mở mắt dậy, nàng ậm ừ trong miệng như người mới ngủ dậy thật, nói với Đàm Trác, "Đ...àm... tỷ..." "Đánh thức em hả?" Đàm Trác ôn nhu hỏi, thấy Tần Lam diễn, nàng cũng không ngại hùa theo. Tần Lam gật gật đầu. Đúng thật là heo giả dối! Đàm Trác mắng một tiếng trong lòng, nhưng vẫn lộ ra nụ cười sủng nịch. "Lam heo, em nói xem, tuần trước chị không về đúng không?" Đàm Trác hỏi. Tần Lam ngẫm nghĩ lại, đúng thật là tuần trước Đàm tỷ không về, cả tuần cứ bận ở Thành Đô tham dự sự kiện. Nàng nói, "Đúng rồi, tuần trước chị ở Thành Đô." "Vậy em nói xem, tuần này... tối nay..." Đàm tỷ ra vẻ gian manh chồm lên người Tần Lam, chế trụ này ấy bằng hai tay của mình, Tần Lam cũng không phản kháng, chỉ ngáp một tiếng rồi nói, "Tối nay thì sao? Hôm qua không phải vừa làm yêu rồi sao?" "Tối nay em phải đền bù cho chị. Tuần trước rõ ràng chị không có ở đây." Đàm Trác càng lúc càng gian mãnh, nhất định tối nay phải đem Lam heo ăn cho bằng sạch mới cam lòng. "Không thích, ra bảo Tuyết Trân hầu hạ chị đi, ban nãy thấy chị ngồi xem phim với chị ấy vui lắm mà?" Tần Lam càng lúc càng trẻ con, nàng cong môi dỗi hờn chuyện ban nãy, rõ ràng hai người ban nãy thân mật đến thế, bây giờ lại làm bộ muốn nàng! Tần Lam càng nghĩ càng ấm ức. "Nha đầu Tuyết Trân đó không có xương sống, rõ ràng đã nói là Lam heo không thích còn sáp sáp vào. Thật là đáng đánh mà." Đàm Trác ra vẻ thống hận nói một câu nịnh vợ, Tần Lam tâm tình nhỏ nhoi, nghe một câu này không nhịn được mà bật cười. Đàm tỷ nằm bên cạnh nàng nhẹ nhàng cho tay vào bên trong lớp áo thun mỏng, ôn nhu sờ soạng, ở bên tai nàng hôn miết lấy cánh tai vểnh lên, khẽ thì thầm nho nhỏ tên của Tần Lam, "Lam heo..." Tần Lam nghe vậy nhịn không được phản bác lại, "Những lúc lãng mạn như vậy lại gọi là Lam heo, ghét chị" "Bảo bối." Đàm tỷ mút lấy tai Tần Lam, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Tần Lam không thể nào tập trung được nữa, vừa là bàn tay của Đàm tỷ sờ soạng nàng, vừa là đôi môi hư hỏng của Đàm tỷ ở bên tai nàng thổi hơi, nàng nhịn không được, gương mặt đỏ gay lên ngượng ngùng. Những chuyện làm yêu này không phải là chuyện có thể đánh nhanh thắng nhanh, Đàm Trác cũng không phải dạng người ham muốn cao, chỉ là nàng nhớ đến tư vị của Tần Lam khi nằm bên dưới nàng rên rỉ, lần lượt nở rộ, mỗi lần nằm cạnh nàng ấy, cơ thể không tự chủ được mà nóng lên, cảm giác như nhất định phải có được người ấy. Mà phàm chuyện làm yêu giữa nữ nhân không phải cứ khiến cho đối phương thăng hoa là được, đôi khi Đàm Trác chẳng bức Tần Lam đạt cao triều, cứ thong thả dạo chơi, cả đêm chỉ ở bên nhau quấn quít. Nàng thích như vậy, thích đôi khi thì thầm vào tai Tần Lam những điều khiến cả hai đều đỏ mặt, thích đôi khi ở bên ngoài y phục Tần Lam sờ soạng chọc ghẹo, đó có thể xem là thú vui của nàng. "Không sao, bảo bối, không sao." Đàm Trác thấy Tần Lam gắt gao giữ tay mình lại, nàng liền dỗ dành. Lời nói mỏng tựa cánh ve nói vào tai Tần Lam lại khiến nàng an lòng không thôi, để yên cho Đàm tỷ du ngoạn cơ thể mình. Còn chưa kịp cởi đi chiếc quần ngủ của Tần Lam thì nghe tiếng gõ cửa, là Tuyết Trân. Đàm Trác mặc vào áo thun cho Tần Lam, sau đó kéo chăn che kín cho nàng ấy rồi mới mở cửa. Tần Lam nằm trên giường nhìn ra cửa phòng thì thấy Tuyết Trân đang bưng một bát canh nóng đến, nhu hòa nói với Đàm tỷ, "Em hầm cho chị từ chiều đến giờ, giờ thì dùng được rồi." "Em uống đi, chị đang không rảnh." Đàm Trác trong giọng nói có chút không vui. Tuyết Trân nhìn vào bên trong phòng thì thấy Tần Lam đang nằm trên giường ngây ngốc, nàng đủ lớn để hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt khẽ sượng lại rồi rất nhanh giả vờ như không có chuyện gì, "Em đặt bát canh lên bàn, một lát chị hết bận rồi uống nhé?" "Chị biết rồi." Đàm Trác ra lệnh trục khách, trục khách xong quay đầu lại đã thấy Tần Lam nhướn mày nhìn nàng, nói rằng, "Mỹ nhân nấu canh cho uống, chị còn không mau uống?" "Mỹ nhân mời gọi thưởng lãm, chị còn phải nhanh thưởng lãm!" Đàm Trác xoa xoa hai tay mình, sau đó nhảy lên giường, gắt gao ôm trụ Tần Lam trong vòng tay của mình, dụi mũi mình vào cổ nàng ấy khiến nàng ấy cười khúc khích. Tuyết Trân đứng bên ngoài cửa nghe tiếng cười giỡn mà giận run người, bàn tay nàng nắm chặt lại thành đấm. Tần Lam, hạng gái như cô cũng có thể xứng với Đàm tỷ sao?
loading...
Danh sách chương:
- Văn Án
- Chương 1: Gặp gỡ Ngụy Anh Lạc
- Chương 2: Hoàng hậu vưu vật
- Chương 3: Hậu cung không ngủ
- Chương 4: Thuần phi kì quái!
- Chương 5: Giúp người chữa bệnh (H)
- Chương 6: Nhớ ta không?
- Chương 7: Lăng thân vương
- Chương 8: Chuyện xưa khó mở lời
- Chương 9: Chuyện xưa khó mở lời (2)
- Chương 10: Chuyện xưa khó mở lời (3)
- Chương 11: Đa tạ ngươi
- Chương 12: Anh Lạc, ngươi tính kế bổn cung!
- Chương 13: Nàng thật ngốc!
- Chương 14: Nhất dạ tương tư
- Chương 15: Lừa gạt
- Chương 16: Hoàng thượng, người nghĩ nhiều!
- Chương 17: Ta chỉ muốn thỉnh an
- Chương 18: Lễ vật
- Chương 19: Bổn cung chỉ tiện tay
- Chương 20: Thê tử của ta cơ mà!
- Chương 21: Mưa ở Tử Cấm Thành (H)
- Chương 22: Đi lễ Phật
- Chương 23: Đừng giận, được không?
- Chương 24: Ta không tin thần Phật
- Chương 25: Hai mặt của quân bài
- Chương 26: Nếu ta là vua
- Chương 27: Cuối cùng cũng đuổi kịp nàng (H)
- Chương 28: Chân tâm
- Chương 29: Hậu cung có bệnh?
- Chương 30: Anh Lạc, ta không xứng
- Chương 31: Dỗ dành
- Chương 32: Nhàn phi càn rỡ
- Chương 33: Ngày của Cao quý phi
- Chương 34: Hậu cung dậy sóng
- Chương 35: Hoàng hậu, mau tỉnh!
- Chương 36: Chẳng thèm tranh sủng
- Chương 37: Song phụng truy hoan (H)
- Chương 38: Dung Âm giận dỗi
- Chương 39: Nhất Tây, ngươi đến làm gì?
- Chương 40: Cũng có lúc thất sủng
- Chương 41: Gió thổi nơi khác
- Chương 42: Bảo vật Đại Thanh
- Chương 43: Phú Sát Dung Âm không còn
- Chương 44: Hoa dại không nên hái
- Chương 45: Hồi gia
- Chương 46: Thu ý đương nồng
- Chương 47: Mau cút!
- Chương 48: Thượng cùng bích lạ, hạ hoàng tuyền
- Chương 49: Con chẳng cần phải quy củ sống
- Chương 50: Lễ vật tặng nàng
- Chương 51: Gà ăn mày
- Chương 52: Cầu an cho người
- Chương 53: Tuyết Cầu này, Tuyết Cầu kia
- Chương 55: Chim quý trở lại lồng son
- Chương 55: Ta không muốn ở đây
- Chương 56: Nàng ta thật sự rất tốt
- Chương 57: Chẳng qua là áy náy
- Chương 58: Phu quân, thỉnh đừng lầm đường lạc lối
- Chương 59: Tại ta quá thích ngươi
- Chương 60: Mưu hại hoàng tự
- Chương 61: Chịu phạt
- Chương 62: Thổ lộ
- Chương 63: Cố cung lạnh lẽo
- Chương 64: Nàng ấy là hi vọng của thiếp
- Chương 65: Phu quân, chờ ta mang nàng trở về
- Chương 66: Nương nương hôn mê
- Chương 67: Hoàng hậu, nàng cười?
- Chương 68: Có thể cao chạy xa bay?
- Chương 69: Chi bằng kết thúc
- Chương 70: Gia đình Dung Âm
- Ngoại truyện: Một ngày bát nháo
- Ngoại truyện: Đường hoàng tuyền hãy chờ ta
- Phần 2: Chương 1: Có cô diễn viên nọ
- Chương 2: Cấm vận
- Chương 3: Xen lẫn
- Chương 4: Tôi muốn bao nuôi em
- Chương 5: Đàm tỷ chốt sale
- Chương 6: Cho tôi, cho chúng ta (H)
- Chương 7: Lam heo, đầu tuần!
- Chương 8: Chị nhớ em rồi
- Chương 9: Cùng em du lịch
- Chương 10: Chị là kim chủ của em
- Chương 11: Xin chào, em là quản lý của chị
- Chương 12: Bút đàm bằng hữu
- Chương 13: Sẽ hối hận
- Chương 14: Bạn cũ
- Chương 15: Chị kiếm kim chủ cho em
- Chương 16: Xứng sao?
- Chương 17: Thật không?
- Chương 18: Rượu ơi chào mi
- Chương 19: Chị có nhớ?
- Chương 20: Cãi nhau
- Chương 21: Đây là người tôi bảo vệ
- Chương 22: Đêm sinh nhật tội lỗi
- Chương 23: Chia tay
- Chương 24: Tôi muốn được hôn em
- Chương 25: Có chị ở đây
- Chương 26: Bà xã, cả đời truy nàng
- Chương 27: Trộm của em thời gian
- Chương 28: Fans cuồng
- Chương 29: Làm bạn gái chị nhé?
- Chương 30: Trực tiếp đối đầu
- Chương 31: Truy theo nàng ấy
- Chương 32: Vì yêu
- Chương 33: Whatever will be, will be
- Chương 34: Cho chị cơ hội
- Chương 35: Nhầm lẫn
- Chương 36: Nhanh chóng hành động
- Chương 37: 30 chưa phải Tết
- Chương 38: Lam heo trở về
- Chương 39: Thanh minh
- Chương 40: Lệnh cấm dưa hấu
- Chương 41: Dã ngoại
- Chương 42: Đại nhân trở lại
- Chương 43: Sủng phi
- Chương 44: Giận
- Chương 45: Cầu ái
- Chương 46: Hoàng hậu ghen tuông
- Chương 47: Nàng là Lọ Lem
- Chương 48: Hắn ta ức hiếp ta
- Chương 49: Thách đấu Tứ Thiếu
- Chương 50: Tổ ấm - End
- Ngoại truyện: Tiền của lão bà
- Ngoại truyện: Chị sai rồi, vợ ơi!
- Ngoại truyện: Trời vừa chớm thu
- Ngoại Truyện: Tần Tư Ý
- Ngoại truyện: Nhật ký Tư Ý
- Ngoại truyện: Nhật ký Tư Ý (2)