Chương 9: Sao bút này còn có thể vẽ tranh
Chương 9: Sao bút này còn có thể vẽ tranhTrình cái gì, cây bút này sao?Dung Ly không tới gần, nếu trong phòng vô cớ xuất hiện một kẻ không biết là người hay quỷ, thì bất cứ ai cũng không thể cười nổi."Là ai cho ngươi cây bút này?" Nữ tử đưa lưng về phía nàng nhỏ giọng hỏi, thái độ thong dong rất giống chủ nhân ở đây."Ngươi...... Đã có thể tìm tới, tại sao không biết ai cho ta cây bút này?" Dung Ly không đáp mà hỏi ngược lại.Nữ tử ngồi ngay ngắn, chưa quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, tựa như sau ót có một đôi mắt, nghĩ đến liền cảm thấy khá quái lạ. Nàng ấy buông tay xuống, để lên bàn gõ gõ, "Ngươi không hỏi xem ta là ai?"Quỷ.Dung Ly nói trong lòng."Ngươi thật là không biết sợ." Nữ tử không mặn không nhạt mở miệng. Nàng ấy hơi nghiêng đầu, lộ ra nửa gương mặt trắng gầy, đôi mắt khẽ híp lại, ánh mắt u tối không rõ.Nửa khuôn mặt còn lại bị che bởi vải bố, cũng không thấy rõ rốt cuộc là đẹp hay xấu.Sợ, làm sao mà không sợ.Dung Ly thật vất vả sống lại một lần, cuộc đời này vẫn sắp gần đất xa trời, so với kiếp trước còn muốn thảm hơn nhiều, ít nhất kiếp trước chỉ có cơ thể yếu ớt, nhưng không đến mức gặp quỷ.Ban đầu nàng nghĩ rằng chỉ là bị Mông Nguyên hại chết, vô dụng hơn là bị bệnh chết sớm, hiện giờ lại có rất nhiều cách chết không lý do, tất cả đều là oan hồn quấn thân, không chết tử tế được.Đây hẳn là hậu quả xấu vì làm trái ý trời, ông trời muốn nàng sống lại một lần, tự nhiên không thể cho nàng sống tốt.Nữ tử đợi một lát không được đáp lại, nhưng chưa bực tức, bình tĩnh nói: "Mạng ngươi mỏng manh, thời gian không nhiều, ngươi đồng ý với ta ba điều, ta kéo dài sinh mạng cho ngươi."Nghe thấy có vẻ rất lợi hại, còn có thể kéo dài sinh mạng của người khác?Dung Ly không tin, nàng đứng đã khá mệt mỏi, thấy nàng kia ngồi im bất động, nỗi kiêng kị sợ hãi bỗng nhiên giảm bớt đi vài phần. Nàng siết chặt cây bút trong tay, đi qua phía cột giường, dựa vai vào cột giường, mới há miệng mệt mỏi hít thở một hơi.Tim nàng đập nhanh hồi hộp, lắc đầu nói: "Tóm lại đều sẽ chết, còn có thể kéo dài đến địa lão thiên hoang* hay sao?"(*Thời gian dài đăng đẳng, lâu như trời đất.)"Người phàm trước khi gần chết thường hy vọng xa vời có thể sống lâu thêm một hai năm, để thực hiện một vài niệm tưởng." Giọng điệu nữ tử nhàn nhạt."Ngươi quả thực không phải người." Dung Ly nói."Ta sao có thể là người." Nữ tử không cười không giận, ngón trỏ gõ gõ, bàn gỗ vang lên từng tiếng nho nhỏ.Tiểu Phù nằm ở mép giường vẫn chưa tỉnh lại, nặng nề ngủ say, không nhúc nhích. Dung Ly không mong nha đầu này có thể tỉnh lại, tỉnh lại cũng chẳng làm nên chuyện gì."Ngươi muốn cây bút này, sao không tự mình tới lấy." Dung Ly dựa cột giường, đè ngực suy yếu thở phì phò, ánh mắt không quá mềm mại, ngược lại sắc bén như con dao nhỏ, "Cơ thể ta mệt mỏi, đi qua rất tốn sức."Tiếng nói vừa dứt, nàng kia thật sự đứng lên, vải bố đen khoác trên người kéo dài chấm đất, che kín mít mắt cá chân cùng đôi giày của nàng ấy.Áo choàng của nàng ấy đen như mực nước vẩy lên, vóc dáng nữ tử cao gầy, vừa nhìn thật giống vô thường lấy mạng.Hơi thở Dung Ly đình trệ, tay nắm bút toát mồ hôi lạnh, nàng nghĩ thầm, nếu không, giao cây bút trúc không gì quan trọng này ra đi rồi tính.Nhưng nếu quỷ này thật tàn nhẫn độc ác, lấy được bút rồi đâu chịu để yên, nhanh chóng trừ khử nàng thì sao?Dung Ly nâng tay lên, cây bút nằm ngang trong lòng bàn tay, cán bút đen nhánh, lòng bàn tay lại trắng hơn tuyết.Nữ tử xoay người, khuất bóng, toàn thân chỉ lộ nửa khuôn mặt, đáng tiếc ban đêm tối tăm, đèn dầu lại quá mức ảm đạm, trước sau đều không thấy rõ bộ dáng của nàng ấy.Nếu dựa theo thoại bản phố phường, ma quỷ hẳn là không thể gặp ánh sáng, nhưng nữ tử này có vẻ còn sợ ánh sáng hơn quỷ thắt cổ cùng con quỷ chui ra từ dưới giường kia, quỷ như vậy, lại nói có thể kéo dài sinh mạng cho nàng, thật sự buồn cười."Tới lấy." Dung Ly nhỏ giọng nói, trong lòng đang suy tư, lát nữa phải vứt cây bút này đến chỗ nào mới tốt.Nữ tử mới vừa tiến lên một bước, bỗng dưng khựng lại.Dung Ly vốn định lấy lá bùa tam giác trong hộp trang điểm làm bằng gỗ đàn hương ra, tấm bùa đó là Nhị phu nhân lúc còn sống cầu cho nàng, nghe nói có thể tiêu tai trừ tà, chỉ là nàng chưa từng mang bên người.Không đợi nữ quỷ mặc áo đen tới gần, ngoài phòng gió lớn nổi lên bốn phía, tiếng gió như quỷ khóc sói gào, ngói trên đỉnh đầu kêu vang không ngừng, như có tay ai đang khảy.Giấy dán trên song cửa sổ đột nhiên phản chiếu một bóng dáng cao gầy, bóng dáng kia nâng tay lên, để trên giấy......Giấy bị phá, một ngón tay dài chọc vào.Dung Ly cứng đờ cả người, buổi tối hôm nay sao nhiều quỷ như vậy, còn chưa ứng phó xong nữ quỷ mặc áo đen này, không ngờ thêm một con tới nữa, nơi ở của nàng âm khí quá nặng hay thế nào mà lại hấp dẫn quỷ quái đến mức này.Hay là, quỷ bên ngoài phòng cũng tới vì cây bút?Dung Ly lập tức muốn ném cây bút ra ngoài cửa sổ, ai thích thì lấy, nàng thật sự nhận không nổi.Nữ quỷ đã đứng lên ngược lại lui về phía sau một bước chậm rì rì ngồi xuống ghế, lạnh giọng nói: "Cây bút này, tự nhiên là dùng để vẽ tranh viết chữ, chứ không phải giống ngươi vừa rồi, làm như lưỡi dao quét lên tay mình."Dung Ly bất ngờ sửng sốt, lúc tay nàng bị thương, cây bút bị giấu dưới chăn gấm, không ngờ quỷ này có thể biết được."Nếu muốn sống, thì nghe ta." Nữ tử không vội không nóng."Sao ta biết ngươi không lừa gạt ta." Dung Ly khép năm ngón tay, nắm chặt cây bút lần nữa."Ngươi cứ tạm thời thử xem." Nữ tử nâng tay lên, năm ngón tay thon dài hơi giương ra, một sợi khói đen trống rỗng xuất hiện.Khói đen lôi cuốn theo làn khí âm lãnh, bỗng dưng chui vào giữa mày Dung Ly. Dung Ly vốn đang đau đầu choáng váng, trong chớp mắt bộ não giống như bị đông lạnh đến tỉnh táo hơn. Mệt mỏi khắp người cũng bị quét đi sạch sẽ, dường như không cần dựa vào trụ giường cũng có thể đứng vững.Nàng đứng thẳng thân, kinh ngạc nhìn qua nữ quỷ kia, nhịn không được giơ tay che giữa mày, không biết thứ gì chui vào đầu mình."Ngươi......" Dung Ly cau mày, trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên chút màu đỏ mờ nhạt."Cầm bút." Nữ quỷ nhẹ giọng nói.Ngoài phòng, quỷ đâm thủng cửa sổ giấy lùi tay về, ngược lại hơi cúi người, để một con mắt nhắm ngay lỗ hỏng to bằng lóng tay trên giấy cửa sổ.Con mắt đen u ám dán sát vào, ánh mắt hiện lên vẻ chất phác, ngơ ngác dạo qua một vòng."Người phàm?" Quỷ bên ngoài phòng đột nhiên mở miệng, âm thanh nghe không phân được là nam hay nữ, sắc bén còn hơi trầm thấp.Dung Ly lui nửa bước, nàng khom lưng kéo chăn gấm hỗn độn trên giường, phủ lên đầu Tiểu Phù. Nàng vốn gầy yếu, chỉ dùng một chút sức, gân xanh trên mu bàn tay cùng cổ tay hiện lên rõ ràng, năm ngón tay hơi run rẩy.Song cửa sổ bỗng nhiên bị phá nát, ầm vang một tiếng, vụn gỗ lẫn tuyết bay tung tóe khắp nơi.Tiếng động lớn như vậy mà Tiểu Phù vẫn không tỉnh, Bạch Liễu cùng Không Thanh canh giữ ngoài cửa cũng không hề có tiếng động, có lẽ thật sự đã bị yểm.Gió lạnh nức nở rót vào phòng, hơi ấm phát ra của địa long lập tức bị bao phủ không còn một mảnh, đèn dầu đột nhiên vụt tắt.Chỉ còn đèn lồng ngoài phòng lay động, ánh lửa lúc ám lúc sáng. Vụn gỗ và giấy bút sôi nổi rơi xuống đất, con quỷ ngoài phòng lộ ra mặt mũi, dù ánh đèn ảm đạm, nhưng một thân thể toàn máu kia lại có thể thấy được rõ ràng.Dung Ly suýt nữa ngừng thở, nhìn một cái ngạc nhiên nhận ra, cả người của quỷ này đều bị lột da, toàn thân trụi lủi, ngay cả một sợi lông tóc cũng không có, đỏ như quả cầu lửa.Tay nó ấn trên cửa sổ, một vết máu lớn in lại dưới bàn tay đó.Tay cầm bút của Dung Ly run lên, thầm nghĩ hòa thượng đến vào ban ngày kia quả thực chẳng tốt lành gì.Quỷ ngoài phòng dường như không có xương cốt, cả người mềm như bông, tựa con rắn uốn lượn bò tiến vào, nửa thân trên đè lên bàn trang điểm của nàng, đụng vào làm ngã gương đồng.Trên hộp son phấn cùng hộp trang sức đều bị dính một vài vết máu, hộp trang điểm gỗ tử đàn có lá bùa bên trong bị ngã rơi xuống đất khiến một mảnh khảm vàng trên góc hộp bắn tung ra ngoài."Đây là thứ gì?" Dung Ly đã thấy quỷ quái, nhưng chưa từng gặp bộ dáng thế này.Quỷ thắt cổ kia, tốt xấu gì cũng có gương mặt người đầy đủ hết, chỉ mỗi chiếc cổ là sắp đứt, đâu giống con quỷ trước mặt này, da đều bị lột ra, xương mũi như bị mài mất, gương mặt bằng phẳng máu tươi đầm đìa, không có một chút nhấp nhô."Quỷ lột da." Nữ tử ngồi trên ghế nói bằng giọng điệu thường thường, không nhiễm phàm tục, không biết vui buồn, "Nó thích da, thấy bộ dáng của ai tốt, liền lột da của người đó, bọc lên trên người mình."Vừa mới dứt lời, quỷ lột da nằm trên bàn trang điểm cử động, lộn người vào trong phòng, hai chân đỏ rực cao chót vót thật đáng sợ."Nó cũng muốn cây bút này?" Dung Ly nào dám cúi đầu, trên thái dương mồ hôi chảy ròng ròng, mái tóc đen nhánh dính sát bên mặt."Nó hẳn là không muốn, nhưng chịu người sai khiến, không thể không tới." Nữ tử trầm tư một lát.Ném đi, Dung Ly nghĩ thầm trong lòng.Nữ tử nghiêng đầu, tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng ánh mắt lạnh lẽo tựa lưỡi dao để sau cổ Dung Ly. Nàng ấy dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ, thế mà nói: "Khuyên ngươi chớ ném nó.""Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, sao không đuổi con quỷ này đi." Dung Ly sắp đứng không vững, lồng ngực khó chịu.Nữ tử lạnh lẽo xùy một tiếng, không phải châm chọc, giống nghe thấy điều gì buồn cười. Nàng ấy hờ hững nói: "Quỷ này không phải muốn mạng của ta, mà là của ngươi."Khi nói chuyện, quỷ lột da đã cong eo, thân mình quả thực như không có xương, hai cái đùi cao ngất gọn gàng rơi xuống đất, xoay lại dùng hai chân bước đi.Mỗi bước một vết máu, chỉ kém mười thước nữa liền đến trước mặt Dung Ly. Nó nhấc chân từng bước, đi còn chậm hơn cơ thể ốm yếu của Dung Ly.Dung Ly thở gấp, tay cầm bút giơ lên, ngòi bút cũng không ngừng run theo."Vẽ, vẽ một tấm da người cho nó." Nữ tử ngồi trên ghế bỗng dưng lên tiếng.Lòng Dung Ly như lửa đốt, không giấy không mực, làm thế nào vẽ?"Vẽ tranh trong không trung, cần gì giấy mực." Nữ tử lại nói.Dung Ly vội vàng vung bút, lông đầu bút đột nhiên đỏ bừng lên, như có máu tươi ào ạt chảy ra, cán bút râm mát tựa băng mùa đông.Chỉ vung lên một cái, một vết đỏ ngưng tụ giữa không trung, bút mực lưu loát mượt mà.Dung Ly đè lại trái tim đang đập dồn dập, bàn tay cầm bút trúc, thật sự vẽ ra hình người, chỉ là không thể vẽ cho cẩn thận, tai mắt miệng mũi cực kỳ cẩu thả.Khi quỷ lột da gần đi đến trước mặt, nàng đột ngột thu bút, nhắm chặt hai mắt nghiêng đầu qua một bên, vội vàng thở phì phò.Tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại, ánh sáng đỏ giữa không trung biến mất, dường như có thứ gì đang nhẹ nhàng bay.Dung Ly hơi quay đầu lại, chỉ thấy một tấm da người mềm như bông rơi xuống từ không trung, bị quỷ lột da tiếp lấy vừa vặn, nàng trơ mắt nhìn quỷ này tròng bộ da nàng vẽ lên trên người.Nàng vẽ rất thô ráp, quỷ lột da tròng da lên người cũng trở nên thô ráp, mũi cong mắt vẹo, nhìn kỹ còn rất buồn cười."Ngươi cho nó da người, sau này nó sẽ nghe theo ngươi." Nữ tử ngồi trên ghế chậm rãi kéo vải lụa đen bọc trên đầu xuống, nửa khuôn mặt bị che lấp ngay sau đó cũng lộ ra hoàn toàn.
loading...
Danh sách chương:
- Giới thiệu
- Phần 1: Tà trạch - Chương 1: Sao có được đôi mắt âm dương
- Chương 2: Sao thích náo nhiệt như vậy
- Chương 3 Sao không thể buông bỏ hận thù.
- Chương 4 Sao thành quỷ cũng ăn quỷ.
- Chương 5 Sao có thể tương kế tựu kế.
- Chương 6: Sao gặp quỷ vào ban ngày
- Chương 7: Sao trên bút còn khắc chữ
- Chương 8: Sao đưa tới một nữ quỷ
- Chương 9: Sao bút này còn có thể vẽ tranh
- Chương 10: Sao có thể kết huyết khế.
- Chương 11: Sao có thể sai quỷ làm việc ác
- Chương 12: Sao chê dương thọ quá dài
- Chương 13: Sao dọa đại sư bỏ chạy
- Chương 14: Sao trong lòng lại mang ý xấu
- Chương 15: Sao nói dối thử nàng ấy.
- Chương 16: Sao có thể là quỷ quái tầm thường
- Chương 17: Sao nghe kỳ quái thế nào
- Chương 18: Sao bị dọa đến không dám động
- Chương 19: Sao lại mua con vật nhỏ này
- Chương 20: Sao ấm ức đáng thương như vậy
- Chương 21: Sao dặn dò tha thiết như thế
- Chương 22: Sao lai lịch cũng không biết
- Chương 23: Sao làm bộ làm tịch như thế
- Chương 24: Sao không giết cho xong chuyện
- Chương 25: Sao có thể có tấm lòng tốt
- Chương 26: Sao bỗng nhiên thắt cổ tự vẫn
- Chương 27: Sao không vạch trần tội trạng của nàng ta.
- Chương 28: Sao có thi thể lại không thấy hồn
- Chương 29: Sao còn dùng người sống nuôi quỷ.
- Chương 30: Sao bị dọa đến trượt chân khỏi sườn núi
- Chương 31: Sao có thể vẽ được tinh tế
- Chương 32: Sao gặp phải hòa thượng kỳ lạ
- Chương 33: Sao mới có thể dụ nói ra
- Chương 34: Sao hẹn giờ Tý gặp nhau.
- Chương 35: Sao đi lâu như vậy mới trở về.
- Chương 36: Sao làm việc cẩu thả này
- Chương 37: Sao bị bệnh chỉ trong một đêm.
- Chương 38: Sao ẩn giấu thù hận như thế
- Chương 39: Sao chôn xương cốt dưới nhà
- Chương 40: Sao giấu xác trẻ sơ sinh
- Chương 41: Sao muốn hồn trẻ sơ sinh nhập vào bụng
- Chương 42: Sao lòng tham không đáy như vậy.
- Chương 43: Sao khiến hắn nói ra sự thật.
- Chương 44: Sao tính kế rõ ràng như vậy.
- Chương 45: Sao giải hương rối.
- Chương 46: Sao trong lòng có quỷ.
- Chương 47: Sao bị xem là nàng.
- Chương 48: Sao mới có thể mượn tay người khác.
- Chương 49: Sao cởi bỏ giam cầm cho nhị nương.
- Chương 50: Sao muốn đi khai quan nghiệm thi.
- Chương 51: Sao thật sự thiếu một thứ.
- Chương 52: Sao thật sự giấu xác trẻ sơ sinh.
- Chương 53: Sao chân tướng là như thế.
- Chương 54: Sao sợ tới mức bỏ chạy hết.
- Chương 55: Sao bởi vì lòng tham không đáy.
- Chương 56: Sao trong phủ đều bị chết hoặc điên.
- Phần 2: Vẽ rối - Chương 57: Sao phải qua đêm ở ngoại ô.
- Chương 58: Sao lại đuổi theo nàng
- Chương 59: Sao đường xá xa xôi như vậy.
- Chương 60: Sao khách điếm thật sự có quỷ.
- Chương 61: Sao có thể gặp được chưởng quầy
- Chương 62: Sao chỉ có thể vào không thể ra.
- Chương 63: Sao có con chim giả tới
- Chương 64: Sao chỉ muốn nói lời giải thích
- Chương 65: Sao tiểu quỷ không vào Hoàng Thành.
- Chương 66: Sao có một căn phòng trống
- Chương 67: Sao không phải là con đẻ của bà ngoại
- Chương 68: Sao lại là đứa trẻ bị bỏ trong núi
- Chương 69: Sao lặng lẽ lên núi tra xét.
- Chương 70: Sao có cá yêu giữ miếu
- Chương 71: Sao cá yêu không nói sự thật.
- Chương 72: Sao chưa từng gặp kẻ thù này.
- Chương 73: Sao nàng cũng có đôi mắt Âm Dương.
- Chương 74: Sao còn liên quan với nhau.
- Chương 75: Sao không thể mời pháp sư đến.
- Chương 76: Sao còn gánh tai họa cho quỷ
- Chương 77: Sao có thù hận lớn như vậy.
- Chương 78: Sao phía sau còn có bí ẩn.
- Chương 79: Sao có thể là Động Hành Quân
- Chương 80: Sao tu luyện Vô tình pháp
- Chương 81: Sao còn thờ cúng tượng đá
- Chương 82: Sao còn ẩn giấu một thứ tà ám.
- Chương 83: Sao quỷ đói không thể nói chuyện.
- Chương 84: Sao quan binh điều tra khắp nơi.
- Chương 85: Sao trốn trốn tránh tránh như thế.
- Chương 86: Sao Hoàng Thành không chấp nhận nàng.
- Chương 87: Sao đến Bồng Châu tìm người.
- Chương 88: Sao còn ẩn giấu thân thể
- Chương 89: Sao yêu quái tới chặn đường
- Chương 90: Sao không đáp không để ý tới
- Chương 91: Sao giấu vảy cá trên lưng.
- Chương 92: Sao khảm vảy cá vào hồn
- Chương 93: Sao hành động bất ngờ như vậy
- Chương 94: Sao lại vẽ một mảnh thiên địa
- Chương 95: Sao còn sát hại lẫn nhau
- Chương 96: Sao quỷ này còn có nguyên thân.
- Chương 97: Sao Hồng Long đuổi theo.
- Chương 98: Sao còn lợi hại hơn tiên khí
- Chương 99: Sao đưa Xích Huyết Hồng Long tới.
- Chương 100: Sao khiến Hồng Long rời đi.
- Chương 101: Sao còn yêu cầu đồ vật
- Chương 102: Sao còn lừa gạt quỷ.
- Chương 103: Sao nàng thật sự không phải là người.
- Phần 3: Trả oán - Chương 104: Sao vào Thành quỷ tìm đồ vật.
- Chương 105: Sao mua túi thơm tặng nàng ấy.
- Chương 106: Sao chặt đứt Họa Túy
- Chương 107: Sao cắn cả khóe môi
- Chương 108: Sao nhận nàng làm chủ bút
- Chương 109: Sao giết người trong đêm mưa
- Chương 110: Sao trong thôn có quỷ ám
- Chương 111: Sao đi theo nàng ấy lên núi
- Chương 112: Sao chịu thương chịu khó như vậy.
- Chương 113: Sao sạch sẽ quá mức như vậy
- Chương 114: Sao lại là Trần Lương Điếm
- Chương 115: Sao tình nguyện lừa chính mình.
- Chương 116: Sao chờ đến công dã tràng
- Chương 117: Sao tự lừa chính mình
- Chương 118: Sao ghét nước vì điều này.
- Chương 119: Sao nhận lỗi khó như vậy
- Chương 120: Sao vẽ con rối thay thế mình.
- Chương 121: Sao còn bắt chẹt nàng.
- Chương 122: Sao dùng mực ngâm đầm khô.
- Chương 123: Sao đáy đầm rỗng tuếch
- Chương 124: Sao vẫn làm người phàm tốt hơn
- Chương 125: Sao Quỷ Vương ấn có công dụng này
- Chương 126: Sao để dưỡng anh chạy thoát
- Chương 127: Sao vì vậy mới lấy mắt đầm.
- Chương 128: Sao mua nhiều cá như vậy
- Chương 129: Sao trộm nuôi yêu quỷ
- Chương 130: Sao mèo yêu báo ân.
- Chương 131: Sao mới có thể buông bỏ
- Chương 132: Sao hoàn hồn vì nguyên nhân này
- Chương 133: Sao có ý tưởng không an phận.
- Chương 134: Sao phân thần thức ra
- Chương 135: Sao không thấy những quỷ binh
- Chương 136: Sao có nước trào ra từ dưới đất
- Chương 137: Sao nhảy xuống dưới nước
- Chương 138: Sao đi con đường xưa của hắn
- Chương 139: Sao có chiếc kiệu đỏ thẫm
- Chương 140: Sao tiên hạt ngậm tơ lụa tới
- Chương 141: Sao lại đi đến thế gian
- Chương 142: Sao xuân thu thế gian ngắn như vậy
- Tục Mệnh