Chương 32: Thay thế tương đương
"Liên hôn giữa những gia đình giàu sang như các người cũng vất vả quá à......" Dung Nhã cảm khái như thế.
Thiệu Từ Tâm da mặt dày, lúc này mặt không đỏ tâm không nhảy, thậm chí giọng nói đều đều không chút gợn sóng: "Đúng vậy, rất vất vả, họp gia đình thật không dễ dàng."
Nàng cầm khăn quàng cổ, lắc lắc: "Bởi vì quá vất vả, nên khi ra ngoài Ôn tổng đã đưa cho em một chiếc khăn quàng cổ, em quyết định hôm nay sẽ không cởi chiếc khăn quàng cổ này."
"?"
Dung Nhã: "Tại sao không cởi xuống?"
— tất nhiên là bởi vì có dấu hôn nên không thể cởi xuống!
Thiệu Từ Tâm nói thầm trong lòng.
Nhưng nàng không thể nói thẳng ra như vậy, vì thế nàng quay lại con đường xưa, tiếp tục nói hươu nói vượn.
"Như vậy mới có thể bày tỏ sự quý trọng của em đối với tấm lòng của chị ấy, còn có thể thúc đẩy mối quan hệ tốt đẹp hơn."
"...... Cô ấy cũng không có ở đây."
"Không, chị ấy ở đây."
"???"
Dung Nhã vẻ mặt kinh hãi: "Hả, ở đâu?"
Chẳng lẽ nha đầu này còn nói chuyện điện thoại với Ôn Chi Hàn ư, bọn họ nói gì không phải đều nghe thấy sao, may mà mình không có nói những lời không nên nói!
Thiệu Từ Tâm lại lắc lắc khăn quàng cổ màu trắng.
"Tấm lòng của chị ấy ở đây, tấm lòng vẫn còn trên cổ, chị ấy vẫn ở đây."
"......"
Dung Nhã không thể không vỗ tay khen ngợi: "Bà Ôn rất đáng khen."
Thiệu Từ Tâm: "Chê cười chê cười."
Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Lâm Mộc Mộc ở hàng ghế đầu không khỏi bật cười.
Trong thời gian họ làm việc chung, cô ấy thấy Thiệu Từ Tâm ngày càng thú vị.
Lúc nào nên vui đùa thì vui đùa, khi cần nghiêm túc thì sẽ nghiêm túc, không trì hoãn bất cứ việc gì, đối xử tốt với những người xung quanh, lại còn rất xinh đẹp, vừa có một tâm hồn thú vị vừa có vẻ ngoài ưa nhìn.
Cuối cùng Lâm Mộc Mộc cũng hiểu rõ tại sao lại có nhiều người thích Thiệu Từ Tâm như vậy.
"Mộc Mộc," Dung Nhã mở miệng điểm danh: "Em đang cười thầm cái gì vậy?"
Thiệu Từ Tâm cũng nhìn về vị trí đằng trước.
Lâm Mộc Mộc lập tức ngồi thẳng dậy: "Em không cười cái gì cả, em chỉ cảm thấy đại minh tinh của chúng ta rất thú vị."
Thiệu Từ Tâm khiêm tốn nói: "Quá khen quá khen, chị cảm thấy tên của em cũng rất thú vị, ba mẹ em dựa trên ngũ hành để đặt tên cho em à?"
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, nàng đã cảm thấy ngũ hành của đứa trẻ này cực kỳ thiếu mộc.
Lâm Mộc Mộc buồn cười nói: "Theo lời mẹ em kể thì ba mẹ em không biết nên đặt tên gì cho em, vì vậy chỉ đơn giản là tách họ của hai người ra, sau khi tách xong thì cảm thấy 'chà, cái tên Mộc Mộc này rất đáng yêu', và đó là cách em có cái tên này."
Dung Nhã: "......"
Vậy cũng được?
Thiệu Từ Tâm hiếu kỳ hỏi: "Vậy dựa theo lời của ba em thì sao?"
Lâm Mộc Mộc: "Ba em à......"
Cô ấy chợt nhớ lại buổi chiều hôm đó.
Trong một lần bất chợt vào ngày hôm đó, cô ấy đã hỏi ba tên của cô có nghĩa là gì và tại sao cô lại được đặt tên này.
Sau đó ba của cô ấy nói một câu rất thấm thía với một vẻ mặt nghiêm túc: "Bởi vì ba mẹ hy vọng con có thể lớn lên như bốn cái cây gắn bó với nhau."
*[Lâm Mộc Mộc là 林木木: trông giống 4 cái cây, Lâm và Mộc đều có nghĩa là cây, là rừng. Trong Lâm (林) có 2 Mộc (木)]
Cô bé mới vào cấp 2 bày tỏ không thể lý giải hàm nghĩa của nó, nên lúc đó đã hỏi: “Sao con lớn lên như bốn cái cây gắn với nhau thế?”.
"Bởi vì......" Ba cô trầm tư một chút, sau đó ngẩng đầu nói: "Vững chắc."
Suy nghĩ quay lại hiện thực, Lâm Mộc Mộc nói: "Chính là như vậy á."
Thiệu Từ Tâm: "......"
Đối mặt với kỳ vọng đơn giản như vậy, trong nhất thời nàng không còn lời gì để nói.
Lâm Mộc Mộc lại cười nói: "Ha ha, sau đó mẹ em đã mắng ông ấy một trận, nói rằng ông ấy nói lung tung lừa con nít."
Thiệu Từ Tâm yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Người cha này cũng là một thiên tài trong giới nói lung tung.
…
Trong giờ làm việc hôm nay, Thiệu Từ Tâm tình cờ gặp phải Lâm Hàn
Kể từ sau lần thông báo chính thức ấy, nàng chưa gặp Lâm Hàn lần nào, không biết đối phương phản ứng thế nào với chuyện này, và liệu anh ta có tiếp tục dây dưa với nàng như Ôn Úc hoặc là không biết thức thời hay không.
Kết quả rất rõ ràng, Lâm Hàn là người thức thời.
Lần này nhìn thấy nàng, anh ta không cầm hoa, hoặc là đến trước mặt nàng khoe khoang về sự giàu có không là gì so với nàng nữa.
Thậm chí anh ta còn ngoan ngoãn chọn đi đường vòng.
Nếu để hai nhà Ôn, Thiệu biết hắn theo đuổi Thiệu Từ Tâm...... Không nói Thiệu gia, chỉ bằng một Ôn Chi Hàn cũng đủ để hắn xong đời rồi!
Giữa "Hàn" và "Hàn" chính là khác biệt như trời với đất.
Thấy anh ta không dây dưa mình, Thiệu Từ Tâm yên tâm rồi.
Nếu Ôn Úc cũng có thể thức thời như vậy thì tốt quá.
Nhắc đến Ôn Úc, đã khá lâu nàng không phản ứng người này.
WeChat vẫn như cũ, mỗi ngày vẫn block tin nhắn, khi có 'tư liệu sống' thì lập tức khoe trên vòng bạn bè, thồn cẩu lương vào bụng cô ta.
Ôn Úc không tới tìm nàng lúc nàng làm việc, bởi vì không biết nàng ở đâu, hoặc có lẽ là bởi vì có sự hỗ trợ của Ôn Chi Hàn, nên Ôn Úc không dám tùy tiện đến quấy rầy công việc của nàng.
Dù lý do là gì, chỉ cần đừng làm phiền nàng với công việc của nàng.
Nàng không muốn bị người ngoài nói bản thân vụng trộm chị dâu x em vợ , rất phiền toái.
Nghĩ đến Ôn Úc, nàng tranh thủ giờ giải lao giơ điện thoại di động lên, vùi nửa khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ, chụp một bức ảnh tự sướng thật đẹp rồi up lên vòng bạn bè.
Status: Khăn quàng cổ vợ tôi đưa cho tôi ngày hôm nay trông rất hợp với tôi ~
[ ba ] đã thích.
[ mẹ ] đã thích.
[ ba Ôn ] đã thích.
[ mẹ Nhượng Na ] đã thích.
[ tra nữ ]:...............
Dấu chấm lửng đầy sát thương chí mạng.
Thiệu Từ Tâm mãn nguyện tắt điện thoại, lại la một ngày hạnh phúc viên mãn!
Ôn Úc cảm thấy mình không nên mở vòng bạn bè vào lúc này, nếu không cô ta cũng sẽ không thu hoạch một bát cơm chó tươi mới như vậy!
Không phải chỉ là khăn quàng cổ thôi sao, tôi cũng có thể đưa!
— không đúng.
Bỗng, cô ta bình tĩnh lại, nghĩ kỹ lại thì chiếc khăn quàng cổ này chưa chắc là của Ôn Chi Hàn, cũng có khả năng là Thiệu Từ Tâm muốn kích thích mình nên cố ý tìm khăn quàng cổ khác để nói dối.
Nói như vậy, Thiệu Từ Tâm đối với mình cũng coi như "Dụng tâm lương khổ".
Chẳng qua là gần đây cô ta lo lắng không biết nên tặng gì cho Thiệu Từ Tâm để bày tỏ tình cảm, nếu đã như vậy thì tặng một cái khăn quàng cổ đi.
Đến tận hôm nay, cô ta vẫn cảm thấy vẫn còn hy vọng giữa họ, đặc biệt là sau khi Thiệu Từ Tâm gỡ block vòng bạn bè cô ta.
Mặc dù cô ta không biết mình đã nói hay làm gì với Thiệu Từ Tâm vào đêm say rượu đó, nhưng vì cô ta được Thiệu Từ Tâm gỡ block, nên chắc chắn những gì xảy ra sau khi cô ta say đã khiến Thiệu Từ Tâm cảm động.
Dù cho chỉ cảm động một chút thì cũng là cảm động.
Nếu có hy vọng, tất nhiên cô ta phải nắm bắt nó.
Thể hiện thành ý với Thiệu Từ Tâm, đánh thức tình yêu của Thiệu Từ Tâm, và nắm chắc đoạn duyên phận vẫn chưa quá muộn này.
Về lý do tại sao vòng bạn bè của Thiệu Từ Tâm toàn là những post show ân ái......
Có lẽ đây là oán giận của Thiệu Từ Tâm với cô ta, để chứng tỏ rằng cơn giận của nàng đối với cô ta vẫn chưa tiêu tan, và cô ta phải trả giá nhiều hơn để nguôi ngoai cơn giận.
Đúng, chắc chắn là như vậy!
Nghĩ như vậy, cô ta lập tức ra ngoài chọn khăn quàng cổ.
...
Thiệu Từ Tâm nói một ngày không cởi khăn quàng cổ xuống, thì cả ngày vẫn chưa từng cởi ra lần nào, cứ như thế mà mang về nhà.
Đi vào khu chung cư, nàng gọi điện cho Ôn Chi Hàn khi đang đi về phía khu chung cư mà nàng ở: "Cảm ơn khăn quàng cổ của Ôn tổng, mấy ngày nữa em giặt sạch rồi trả cho chị."
Một tiếng cười khẽ dịu dàng phát ra từ ống nghe điện thoại
"Không cần đâu, trước khi ra cửa chị đã nói là tặng cho em mà."
Thiệu Từ Tâm cắm tay vào túi áo: "Không cần đâu, có làm thì mới có ăn, em không muốn lấy không bất cứ thứ gì của ai cả. Huống chi chị đã giúp em nhiều như vậy, nếu muốn tặng gì đó thì cũng nên là em tặng cho chị."
Nghe vậy, Ôn Chi Hàn thuận miệng hỏi một câu: "Vậy Từ Tâm sẽ tặng cho chị cái gì?"
Thiệu Từ Tâm sửng sốt một chút: "Chị hỏi bất ngờ như vậy, trong nhất thời em không nghĩ ra được gì cả."
Khi tặng một thứ gì đó, nàng thường nghĩ xem đối phương thiếu gì.
Nhưng mà Ôn Chi Hàn với tư cách là một phú bà trưởng thành độc lập về tài chính, có thể kiếm tiền để mua bất cứ thứ gì mình muốn, và vô cùng giàu có, vậy làm sao có thể thiếu thốn được?
Đến nỗi tặng cái gì, nên tặng gì đây....
"Ôn Chi Hàn chị chờ em một lúc," Thiệu Từ Tâm nói, "Chờ em nghĩ kỹ rồi tặng cho chị."
Ôn Chi Hàn cầm điện thoại hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Cô rõ ràng chỉ hỏi một câu sẽ tặng cái gì thôi, và không thực sự muốn nàng tặng thứ gì, tại sao nó lại phát triển như thế này.
Nhưng nếu nàng muốn tặng...... Vậy cô sẽ không khách sáo.
"Được, vậy chị sẽ chờ món quà của Thiệu tiểu thư."
"Dạ! Tuy rằng không biết khi nào sẽ tặng cho chị, nhưng em nhất định sẽ đưa cho chị, em sẽ cố gắng cho chị bất ngờ, yên tâm."
"Được, chị tin tưởng em."
"Quyết định vậy đi, chị nghỉ ngơi sớm một chút, chúc ngủ ngon và mơ đẹp."
"Ngủ ngon, mơ đẹp."
Trò chuyện kết thúc.
Thiệu Từ Tâm vừa đi vừa nghĩ đến sinh nhật của Ôn Chi Hàn, nhưng nàng không nhớ rõ là ngày nào.
Tặng quà luôn phải có lý do, sinh nhật chính là lý do tốt nhất, huống chi với quan hệ hiện tại giữa nàng và Ôn Chi Hàn, hẳn là nên nhớ sinh nhật của đối phương.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng phát hiện thật sự nghĩ không ra, nàng dứt khoát mở trang web bách khoa toàn thư để tìm kiếm thông tin của Ôn Chi Hàn.
Hồi học cấp ba, nàng và Ôn Chi Hàn thậm chí không được coi là bạn bè, và không có cơ hội hay hứng thú để biết ngày sinh nhật của đối phương.
Sau này thành người một nhà, nhưng khoảng thời gian này chỉ ngắn ngủi hơn một năm, hai người cũng không cùng nhau đón sinh nhật quá hai lần, tính ra khoảng thời gian hai người gặp nhau không nhiều lắm, thật sự là chưa thân thiết đến mức nhớ tới sinh nhật của nhau.
May mắn thay, với tư cách là một CEO nổi tiếng, bách khoa toàn thư của Ôn Chi Hàn rất phong phú, và ngày sinh của cô đương nhiên là không thể thiếu.
Thiệu Từ Tâm vừa mở ra là đã thấy được là Ngày 7 tháng 1.
Thiệu Từ Tâm tính toán một chút và phát hiện ra rằng nàng vẫn đang quay phim vào ngày hôm đó, vì vậy nàng không thể quay lại Phụng thành để chúc mừng sinh nhật cô.
Vậy chỉ có thể nhờ người gửi quà, rồi gọi điện chúc mừng sinh nhật.
Nghĩ như vậy, Thiệu Từ Tâm đặt đồng hồ báo thức vào ngày 6 tháng 1.
Điều này có thể nhắc nhở nàng rằng ngày hôm sau là sinh nhật của Ôn Chi Hàn, để nàng có thể gửi lời chúc sinh nhật vào lúc 0 giờ và tạo bất ngờ cho Ôn Chi Hàn.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ tất cả, nàng cất điện thoại và đi bộ về căn hộ của mình.
Vừa đi đến dưới lầu, ngước mắt liền thấy người mà nàng không muốn gặp nhất — Ôn Úc.
Thiệu Từ Tâm cau mày, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thực sự không ngờ rằng cẩu tra nữ còn dám chạy đến đây tìm nàng.
Đối với nàng, hành vi này là ngứa đòn muốn bị chửi.
Ôn Úc quay người và nhìn thấy Thiệu Từ Tâm vừa trở về, đuôi lông mày nhộn nhạo niềm vui, tâm trạng thất bại lập tức được lấp đầy.
— quả nhiên em ấy vẫn ở đây!
Cầm túi quà, cô ta vui vẻ đi đến Thiệu Từ Tâm, giọng điệu ôn nhu xưa nay chưa từng có: "Từ Tâm, em đã trở lại."
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, hai tay đút túi lui về phía sau, hiển nhiên là muốn cùng cô ta giữ một khoảng cách.
Nàng thật sự rất muốn treo lên người một tấm bảng ghi "Ôn Úc đừng làm khổ bà đây nữa".
"Cô em vợ, trời tối thế này, cô có việc gì sao?"
Cô em vợ.
Nghe thấy xưng hô này, Ôn Úc bước chân đột nhiên dừng lại.
Cô ta là thật sự không thích xưng hô này, đặc biệt là khi nó phát ra từ miệng của Thiệu Từ Tâm, nó giống như một cái gai đâm vào trái tim cô ta hết lần này đến lần khác, đau đớn không thể chịu nổi.
Cô ta càng không thích, Thiệu Từ Tâm càng muốn gọi, khi nói chuyện vô cùng nghiện hai xưng hô "Cô em vợ" và "Chị dâu" này.
"Cô em vợ? Cô em vợ, sao cô không nói gì nữa? Cô em vợ, nếu cô không có lời gì để nói, vậy thì chị dâu về nhà đây."
"Bên ngoài trời lạnh lắm, cô em vợ bị lạnh cóng thì không sao, nhưng chị dâu bị lạnh thì không được đâu, nếu không chị của cô mà biết được sẽ rất đau lòng."
Ôn Úc: "......"
Xác thật nhanh mồm dẻo miệng, còn có thể khiến não người ta nổi cơn thịnh nộ.
Ôn Úc bình tĩnh lại, nhếch lên khóe môi, lại cười, đem hộp quà đưa tới trước mặt Thiệu Từ Tâm: "Từ Tâm, tặng cho em."
Thiệu Từ Tâm liếc nhìn túi hộp quà màu đen sang trọng, sau đó cảnh giác nhìn cô ta: "Đây là cái gì? Chẳng lẽ là — bom? Cô định giết chị dâu à?!"
Ôn Úc: "......"
Tư duy đừng nhảy số nhanh như vậy.
"Là khăn quàng cổ, hôm nay tôi cố ý chọn để tặng cho em."
Thiệu Từ Tâm nghe thấy thế thì biết ngay là cô ta đã nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của nàng.
Nhìn thấy là được rồi, nàng chỉ muốn tên cặn bã này biết rằng, cuộc sống của nàng sẽ tốt hơn và tươi sáng hơn khi không có cô ta.
Tuy nhiên, nàng không từ chối món quà và đưa tay ra nhận.
Ôn Úc đột nhiên cảm thấy rằng con đường theo đuổi vợ của mình rất tươi sáng và tương lai rất hứa hẹn.
Sau đó cô ta liền nghe thấy Thiệu Từ Tâm nói: "Cảm ơn, tôi sẽ chuyển nó cho chị gái cô sau."
Nói xong, đi lướt qua người cô ta, không chút nào lưu luyến.
Ôn Úc: "?"
Cô ta vô cùng nghi ngờ gọi Thiệu Từ Tâm lại: "Đưa cho Ôn Chi Hàn làm cái gì? Tôi đây là cho em!"
Thiệu Từ Tâm xoay người dùng ánh mắt "Con nít không hiểu chuyện" nhìn cô ta.
"Tôi gả cho Chi Hàn rồi, cái gì của tôi là của chị ấy, của chị ấy cũng là của tôi, vậy cô tặng quà cho tôi, chẳng phải tương đương là tặng đồ cho chị ấy sao?"
"Đần thế, chỉ là phép thay thế tương đương thôi, đơn giản vậy cũng không hiểu."
Ôn Úc: "???"
Còn, còn có thể như vậy???
Nhìn bóng lưng vô tình của Thiệu Từ Tâm xoay người chuẩn bị rời đi, Ôn Úc quyết định sử dụng tuyệt chiêu.
Thiệu Từ Tâm ghét nhất là cô ta khóc, mỗi lần cô ta rơi nước mắt, trong lòng Thiệu Từ Tâm sẽ mềm nhũn đến cực điểm, đối với cô ta vô cùng tốt.
Trước đây cô ta không để chuyện này vào mắt, nhưng bây giờ cô ta lại muốn dùng chuyện này để đánh thức lòng thương hại của Thiệu Từ Tâm đối với cô ta — đầu tiên là thương xót sau đó là tình yêu!
Vì vậy, cô ta lấy lọ thuốc nhỏ mắt đã chuẩn bị sẵn ra và nhỏ vội vàng vài giọt.
Vì để theo đuổi lại vợ, thời điểm đặc biệt, thủ đoạn cũng phải đặc biệt!
"Đợi đã!"
Phía sau truyền đến tiếng gọi.
Thiệu Từ Tâm dừng bước lại, vừa xoay người vừa không kiên nhẫn hỏi: "Lại sao nữa?"
Không ngờ khi quay lại, nàng nhìn thấy hình ảnh mỹ nhân đang rơi lệ.
Hai giọt nước mắt trong suốt như pha lê vừa mới từ trong hốc mắt Ôn Úc rơi xuống, cộng dáng vẻ hơi nhíu mày của cô ta, ẩn ẩn lộ ra vài phần đáng thương.
Thiệu Từ Tâm lại nhướng mày.
— trời đất ơi?
"Thực xin lỗi Từ Tâm......" Ôn Úc khổ sở nói: "Trước kia là tôi không tốt, tôi không biết quý trọng em, để em chịu nhiều khổ sở như vậy ...."
Sau khi nói xong, cô ta bắt đầu giả vờ khóc.
Nước mắt là giả, nhưng lời nói và tình cảm còn thật hơn cả vàng thật.
Bây giờ cô ta háo hức hơn bất kỳ ai khác để giành lại trái tim của Thiệu Từ Tâm.
Lần này, cô ta nhất định sẽ không lại để cho nàng thất vọng, nhất định sẽ không!
Thiệu Từ Tâm lẳng lặng nhìn.
Lúc này, nàng chợt nhớ tới một câu đã từng đọc qua: Khi một cô gái rơi lệ trước mặt bạn, đó là thời điểm tốt để bạn thể hiện sự quan tâm và lo lắng của mình đối với cô ấy.
Nàng cảm thấy đã đến lúc mình phải thể hiện sự quan tâm, lo lắng cho cô em vợ.
Vì thế nàng mở miệng hỏi: "Khóc nhỏ tiếng như vậy, cô chưa ăn cơm à?"
Diễn xuất nhất thời nghẹn ở cổ họng, Ôn Úc kiểu: "......"
Tối nay, cô ta thất bại thảm hại.
Thiệu Từ Tâm da mặt dày, lúc này mặt không đỏ tâm không nhảy, thậm chí giọng nói đều đều không chút gợn sóng: "Đúng vậy, rất vất vả, họp gia đình thật không dễ dàng."
Nàng cầm khăn quàng cổ, lắc lắc: "Bởi vì quá vất vả, nên khi ra ngoài Ôn tổng đã đưa cho em một chiếc khăn quàng cổ, em quyết định hôm nay sẽ không cởi chiếc khăn quàng cổ này."
"?"
Dung Nhã: "Tại sao không cởi xuống?"
— tất nhiên là bởi vì có dấu hôn nên không thể cởi xuống!
Thiệu Từ Tâm nói thầm trong lòng.
Nhưng nàng không thể nói thẳng ra như vậy, vì thế nàng quay lại con đường xưa, tiếp tục nói hươu nói vượn.
"Như vậy mới có thể bày tỏ sự quý trọng của em đối với tấm lòng của chị ấy, còn có thể thúc đẩy mối quan hệ tốt đẹp hơn."
"...... Cô ấy cũng không có ở đây."
"Không, chị ấy ở đây."
"???"
Dung Nhã vẻ mặt kinh hãi: "Hả, ở đâu?"
Chẳng lẽ nha đầu này còn nói chuyện điện thoại với Ôn Chi Hàn ư, bọn họ nói gì không phải đều nghe thấy sao, may mà mình không có nói những lời không nên nói!
Thiệu Từ Tâm lại lắc lắc khăn quàng cổ màu trắng.
"Tấm lòng của chị ấy ở đây, tấm lòng vẫn còn trên cổ, chị ấy vẫn ở đây."
"......"
Dung Nhã không thể không vỗ tay khen ngợi: "Bà Ôn rất đáng khen."
Thiệu Từ Tâm: "Chê cười chê cười."
Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Lâm Mộc Mộc ở hàng ghế đầu không khỏi bật cười.
Trong thời gian họ làm việc chung, cô ấy thấy Thiệu Từ Tâm ngày càng thú vị.
Lúc nào nên vui đùa thì vui đùa, khi cần nghiêm túc thì sẽ nghiêm túc, không trì hoãn bất cứ việc gì, đối xử tốt với những người xung quanh, lại còn rất xinh đẹp, vừa có một tâm hồn thú vị vừa có vẻ ngoài ưa nhìn.
Cuối cùng Lâm Mộc Mộc cũng hiểu rõ tại sao lại có nhiều người thích Thiệu Từ Tâm như vậy.
"Mộc Mộc," Dung Nhã mở miệng điểm danh: "Em đang cười thầm cái gì vậy?"
Thiệu Từ Tâm cũng nhìn về vị trí đằng trước.
Lâm Mộc Mộc lập tức ngồi thẳng dậy: "Em không cười cái gì cả, em chỉ cảm thấy đại minh tinh của chúng ta rất thú vị."
Thiệu Từ Tâm khiêm tốn nói: "Quá khen quá khen, chị cảm thấy tên của em cũng rất thú vị, ba mẹ em dựa trên ngũ hành để đặt tên cho em à?"
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, nàng đã cảm thấy ngũ hành của đứa trẻ này cực kỳ thiếu mộc.
Lâm Mộc Mộc buồn cười nói: "Theo lời mẹ em kể thì ba mẹ em không biết nên đặt tên gì cho em, vì vậy chỉ đơn giản là tách họ của hai người ra, sau khi tách xong thì cảm thấy 'chà, cái tên Mộc Mộc này rất đáng yêu', và đó là cách em có cái tên này."
Dung Nhã: "......"
Vậy cũng được?
Thiệu Từ Tâm hiếu kỳ hỏi: "Vậy dựa theo lời của ba em thì sao?"
Lâm Mộc Mộc: "Ba em à......"
Cô ấy chợt nhớ lại buổi chiều hôm đó.
Trong một lần bất chợt vào ngày hôm đó, cô ấy đã hỏi ba tên của cô có nghĩa là gì và tại sao cô lại được đặt tên này.
Sau đó ba của cô ấy nói một câu rất thấm thía với một vẻ mặt nghiêm túc: "Bởi vì ba mẹ hy vọng con có thể lớn lên như bốn cái cây gắn bó với nhau."
*[Lâm Mộc Mộc là 林木木: trông giống 4 cái cây, Lâm và Mộc đều có nghĩa là cây, là rừng. Trong Lâm (林) có 2 Mộc (木)]
Cô bé mới vào cấp 2 bày tỏ không thể lý giải hàm nghĩa của nó, nên lúc đó đã hỏi: “Sao con lớn lên như bốn cái cây gắn với nhau thế?”.
"Bởi vì......" Ba cô trầm tư một chút, sau đó ngẩng đầu nói: "Vững chắc."
Suy nghĩ quay lại hiện thực, Lâm Mộc Mộc nói: "Chính là như vậy á."
Thiệu Từ Tâm: "......"
Đối mặt với kỳ vọng đơn giản như vậy, trong nhất thời nàng không còn lời gì để nói.
Lâm Mộc Mộc lại cười nói: "Ha ha, sau đó mẹ em đã mắng ông ấy một trận, nói rằng ông ấy nói lung tung lừa con nít."
Thiệu Từ Tâm yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Người cha này cũng là một thiên tài trong giới nói lung tung.
…
Trong giờ làm việc hôm nay, Thiệu Từ Tâm tình cờ gặp phải Lâm Hàn
Kể từ sau lần thông báo chính thức ấy, nàng chưa gặp Lâm Hàn lần nào, không biết đối phương phản ứng thế nào với chuyện này, và liệu anh ta có tiếp tục dây dưa với nàng như Ôn Úc hoặc là không biết thức thời hay không.
Kết quả rất rõ ràng, Lâm Hàn là người thức thời.
Lần này nhìn thấy nàng, anh ta không cầm hoa, hoặc là đến trước mặt nàng khoe khoang về sự giàu có không là gì so với nàng nữa.
Thậm chí anh ta còn ngoan ngoãn chọn đi đường vòng.
Nếu để hai nhà Ôn, Thiệu biết hắn theo đuổi Thiệu Từ Tâm...... Không nói Thiệu gia, chỉ bằng một Ôn Chi Hàn cũng đủ để hắn xong đời rồi!
Giữa "Hàn" và "Hàn" chính là khác biệt như trời với đất.
Thấy anh ta không dây dưa mình, Thiệu Từ Tâm yên tâm rồi.
Nếu Ôn Úc cũng có thể thức thời như vậy thì tốt quá.
Nhắc đến Ôn Úc, đã khá lâu nàng không phản ứng người này.
WeChat vẫn như cũ, mỗi ngày vẫn block tin nhắn, khi có 'tư liệu sống' thì lập tức khoe trên vòng bạn bè, thồn cẩu lương vào bụng cô ta.
Ôn Úc không tới tìm nàng lúc nàng làm việc, bởi vì không biết nàng ở đâu, hoặc có lẽ là bởi vì có sự hỗ trợ của Ôn Chi Hàn, nên Ôn Úc không dám tùy tiện đến quấy rầy công việc của nàng.
Dù lý do là gì, chỉ cần đừng làm phiền nàng với công việc của nàng.
Nàng không muốn bị người ngoài nói bản thân vụng trộm chị dâu x em vợ , rất phiền toái.
Nghĩ đến Ôn Úc, nàng tranh thủ giờ giải lao giơ điện thoại di động lên, vùi nửa khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ, chụp một bức ảnh tự sướng thật đẹp rồi up lên vòng bạn bè.
Status: Khăn quàng cổ vợ tôi đưa cho tôi ngày hôm nay trông rất hợp với tôi ~
[ ba ] đã thích.
[ mẹ ] đã thích.
[ ba Ôn ] đã thích.
[ mẹ Nhượng Na ] đã thích.
[ tra nữ ]:...............
Dấu chấm lửng đầy sát thương chí mạng.
Thiệu Từ Tâm mãn nguyện tắt điện thoại, lại la một ngày hạnh phúc viên mãn!
Ôn Úc cảm thấy mình không nên mở vòng bạn bè vào lúc này, nếu không cô ta cũng sẽ không thu hoạch một bát cơm chó tươi mới như vậy!
Không phải chỉ là khăn quàng cổ thôi sao, tôi cũng có thể đưa!
— không đúng.
Bỗng, cô ta bình tĩnh lại, nghĩ kỹ lại thì chiếc khăn quàng cổ này chưa chắc là của Ôn Chi Hàn, cũng có khả năng là Thiệu Từ Tâm muốn kích thích mình nên cố ý tìm khăn quàng cổ khác để nói dối.
Nói như vậy, Thiệu Từ Tâm đối với mình cũng coi như "Dụng tâm lương khổ".
Chẳng qua là gần đây cô ta lo lắng không biết nên tặng gì cho Thiệu Từ Tâm để bày tỏ tình cảm, nếu đã như vậy thì tặng một cái khăn quàng cổ đi.
Đến tận hôm nay, cô ta vẫn cảm thấy vẫn còn hy vọng giữa họ, đặc biệt là sau khi Thiệu Từ Tâm gỡ block vòng bạn bè cô ta.
Mặc dù cô ta không biết mình đã nói hay làm gì với Thiệu Từ Tâm vào đêm say rượu đó, nhưng vì cô ta được Thiệu Từ Tâm gỡ block, nên chắc chắn những gì xảy ra sau khi cô ta say đã khiến Thiệu Từ Tâm cảm động.
Dù cho chỉ cảm động một chút thì cũng là cảm động.
Nếu có hy vọng, tất nhiên cô ta phải nắm bắt nó.
Thể hiện thành ý với Thiệu Từ Tâm, đánh thức tình yêu của Thiệu Từ Tâm, và nắm chắc đoạn duyên phận vẫn chưa quá muộn này.
Về lý do tại sao vòng bạn bè của Thiệu Từ Tâm toàn là những post show ân ái......
Có lẽ đây là oán giận của Thiệu Từ Tâm với cô ta, để chứng tỏ rằng cơn giận của nàng đối với cô ta vẫn chưa tiêu tan, và cô ta phải trả giá nhiều hơn để nguôi ngoai cơn giận.
Đúng, chắc chắn là như vậy!
Nghĩ như vậy, cô ta lập tức ra ngoài chọn khăn quàng cổ.
...
Thiệu Từ Tâm nói một ngày không cởi khăn quàng cổ xuống, thì cả ngày vẫn chưa từng cởi ra lần nào, cứ như thế mà mang về nhà.
Đi vào khu chung cư, nàng gọi điện cho Ôn Chi Hàn khi đang đi về phía khu chung cư mà nàng ở: "Cảm ơn khăn quàng cổ của Ôn tổng, mấy ngày nữa em giặt sạch rồi trả cho chị."
Một tiếng cười khẽ dịu dàng phát ra từ ống nghe điện thoại
"Không cần đâu, trước khi ra cửa chị đã nói là tặng cho em mà."
Thiệu Từ Tâm cắm tay vào túi áo: "Không cần đâu, có làm thì mới có ăn, em không muốn lấy không bất cứ thứ gì của ai cả. Huống chi chị đã giúp em nhiều như vậy, nếu muốn tặng gì đó thì cũng nên là em tặng cho chị."
Nghe vậy, Ôn Chi Hàn thuận miệng hỏi một câu: "Vậy Từ Tâm sẽ tặng cho chị cái gì?"
Thiệu Từ Tâm sửng sốt một chút: "Chị hỏi bất ngờ như vậy, trong nhất thời em không nghĩ ra được gì cả."
Khi tặng một thứ gì đó, nàng thường nghĩ xem đối phương thiếu gì.
Nhưng mà Ôn Chi Hàn với tư cách là một phú bà trưởng thành độc lập về tài chính, có thể kiếm tiền để mua bất cứ thứ gì mình muốn, và vô cùng giàu có, vậy làm sao có thể thiếu thốn được?
Đến nỗi tặng cái gì, nên tặng gì đây....
"Ôn Chi Hàn chị chờ em một lúc," Thiệu Từ Tâm nói, "Chờ em nghĩ kỹ rồi tặng cho chị."
Ôn Chi Hàn cầm điện thoại hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Cô rõ ràng chỉ hỏi một câu sẽ tặng cái gì thôi, và không thực sự muốn nàng tặng thứ gì, tại sao nó lại phát triển như thế này.
Nhưng nếu nàng muốn tặng...... Vậy cô sẽ không khách sáo.
"Được, vậy chị sẽ chờ món quà của Thiệu tiểu thư."
"Dạ! Tuy rằng không biết khi nào sẽ tặng cho chị, nhưng em nhất định sẽ đưa cho chị, em sẽ cố gắng cho chị bất ngờ, yên tâm."
"Được, chị tin tưởng em."
"Quyết định vậy đi, chị nghỉ ngơi sớm một chút, chúc ngủ ngon và mơ đẹp."
"Ngủ ngon, mơ đẹp."
Trò chuyện kết thúc.
Thiệu Từ Tâm vừa đi vừa nghĩ đến sinh nhật của Ôn Chi Hàn, nhưng nàng không nhớ rõ là ngày nào.
Tặng quà luôn phải có lý do, sinh nhật chính là lý do tốt nhất, huống chi với quan hệ hiện tại giữa nàng và Ôn Chi Hàn, hẳn là nên nhớ sinh nhật của đối phương.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng phát hiện thật sự nghĩ không ra, nàng dứt khoát mở trang web bách khoa toàn thư để tìm kiếm thông tin của Ôn Chi Hàn.
Hồi học cấp ba, nàng và Ôn Chi Hàn thậm chí không được coi là bạn bè, và không có cơ hội hay hứng thú để biết ngày sinh nhật của đối phương.
Sau này thành người một nhà, nhưng khoảng thời gian này chỉ ngắn ngủi hơn một năm, hai người cũng không cùng nhau đón sinh nhật quá hai lần, tính ra khoảng thời gian hai người gặp nhau không nhiều lắm, thật sự là chưa thân thiết đến mức nhớ tới sinh nhật của nhau.
May mắn thay, với tư cách là một CEO nổi tiếng, bách khoa toàn thư của Ôn Chi Hàn rất phong phú, và ngày sinh của cô đương nhiên là không thể thiếu.
Thiệu Từ Tâm vừa mở ra là đã thấy được là Ngày 7 tháng 1.
Thiệu Từ Tâm tính toán một chút và phát hiện ra rằng nàng vẫn đang quay phim vào ngày hôm đó, vì vậy nàng không thể quay lại Phụng thành để chúc mừng sinh nhật cô.
Vậy chỉ có thể nhờ người gửi quà, rồi gọi điện chúc mừng sinh nhật.
Nghĩ như vậy, Thiệu Từ Tâm đặt đồng hồ báo thức vào ngày 6 tháng 1.
Điều này có thể nhắc nhở nàng rằng ngày hôm sau là sinh nhật của Ôn Chi Hàn, để nàng có thể gửi lời chúc sinh nhật vào lúc 0 giờ và tạo bất ngờ cho Ôn Chi Hàn.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ tất cả, nàng cất điện thoại và đi bộ về căn hộ của mình.
Vừa đi đến dưới lầu, ngước mắt liền thấy người mà nàng không muốn gặp nhất — Ôn Úc.
Thiệu Từ Tâm cau mày, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thực sự không ngờ rằng cẩu tra nữ còn dám chạy đến đây tìm nàng.
Đối với nàng, hành vi này là ngứa đòn muốn bị chửi.
Ôn Úc quay người và nhìn thấy Thiệu Từ Tâm vừa trở về, đuôi lông mày nhộn nhạo niềm vui, tâm trạng thất bại lập tức được lấp đầy.
— quả nhiên em ấy vẫn ở đây!
Cầm túi quà, cô ta vui vẻ đi đến Thiệu Từ Tâm, giọng điệu ôn nhu xưa nay chưa từng có: "Từ Tâm, em đã trở lại."
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, hai tay đút túi lui về phía sau, hiển nhiên là muốn cùng cô ta giữ một khoảng cách.
Nàng thật sự rất muốn treo lên người một tấm bảng ghi "Ôn Úc đừng làm khổ bà đây nữa".
"Cô em vợ, trời tối thế này, cô có việc gì sao?"
Cô em vợ.
Nghe thấy xưng hô này, Ôn Úc bước chân đột nhiên dừng lại.
Cô ta là thật sự không thích xưng hô này, đặc biệt là khi nó phát ra từ miệng của Thiệu Từ Tâm, nó giống như một cái gai đâm vào trái tim cô ta hết lần này đến lần khác, đau đớn không thể chịu nổi.
Cô ta càng không thích, Thiệu Từ Tâm càng muốn gọi, khi nói chuyện vô cùng nghiện hai xưng hô "Cô em vợ" và "Chị dâu" này.
"Cô em vợ? Cô em vợ, sao cô không nói gì nữa? Cô em vợ, nếu cô không có lời gì để nói, vậy thì chị dâu về nhà đây."
"Bên ngoài trời lạnh lắm, cô em vợ bị lạnh cóng thì không sao, nhưng chị dâu bị lạnh thì không được đâu, nếu không chị của cô mà biết được sẽ rất đau lòng."
Ôn Úc: "......"
Xác thật nhanh mồm dẻo miệng, còn có thể khiến não người ta nổi cơn thịnh nộ.
Ôn Úc bình tĩnh lại, nhếch lên khóe môi, lại cười, đem hộp quà đưa tới trước mặt Thiệu Từ Tâm: "Từ Tâm, tặng cho em."
Thiệu Từ Tâm liếc nhìn túi hộp quà màu đen sang trọng, sau đó cảnh giác nhìn cô ta: "Đây là cái gì? Chẳng lẽ là — bom? Cô định giết chị dâu à?!"
Ôn Úc: "......"
Tư duy đừng nhảy số nhanh như vậy.
"Là khăn quàng cổ, hôm nay tôi cố ý chọn để tặng cho em."
Thiệu Từ Tâm nghe thấy thế thì biết ngay là cô ta đã nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của nàng.
Nhìn thấy là được rồi, nàng chỉ muốn tên cặn bã này biết rằng, cuộc sống của nàng sẽ tốt hơn và tươi sáng hơn khi không có cô ta.
Tuy nhiên, nàng không từ chối món quà và đưa tay ra nhận.
Ôn Úc đột nhiên cảm thấy rằng con đường theo đuổi vợ của mình rất tươi sáng và tương lai rất hứa hẹn.
Sau đó cô ta liền nghe thấy Thiệu Từ Tâm nói: "Cảm ơn, tôi sẽ chuyển nó cho chị gái cô sau."
Nói xong, đi lướt qua người cô ta, không chút nào lưu luyến.
Ôn Úc: "?"
Cô ta vô cùng nghi ngờ gọi Thiệu Từ Tâm lại: "Đưa cho Ôn Chi Hàn làm cái gì? Tôi đây là cho em!"
Thiệu Từ Tâm xoay người dùng ánh mắt "Con nít không hiểu chuyện" nhìn cô ta.
"Tôi gả cho Chi Hàn rồi, cái gì của tôi là của chị ấy, của chị ấy cũng là của tôi, vậy cô tặng quà cho tôi, chẳng phải tương đương là tặng đồ cho chị ấy sao?"
"Đần thế, chỉ là phép thay thế tương đương thôi, đơn giản vậy cũng không hiểu."
Ôn Úc: "???"
Còn, còn có thể như vậy???
Nhìn bóng lưng vô tình của Thiệu Từ Tâm xoay người chuẩn bị rời đi, Ôn Úc quyết định sử dụng tuyệt chiêu.
Thiệu Từ Tâm ghét nhất là cô ta khóc, mỗi lần cô ta rơi nước mắt, trong lòng Thiệu Từ Tâm sẽ mềm nhũn đến cực điểm, đối với cô ta vô cùng tốt.
Trước đây cô ta không để chuyện này vào mắt, nhưng bây giờ cô ta lại muốn dùng chuyện này để đánh thức lòng thương hại của Thiệu Từ Tâm đối với cô ta — đầu tiên là thương xót sau đó là tình yêu!
Vì vậy, cô ta lấy lọ thuốc nhỏ mắt đã chuẩn bị sẵn ra và nhỏ vội vàng vài giọt.
Vì để theo đuổi lại vợ, thời điểm đặc biệt, thủ đoạn cũng phải đặc biệt!
"Đợi đã!"
Phía sau truyền đến tiếng gọi.
Thiệu Từ Tâm dừng bước lại, vừa xoay người vừa không kiên nhẫn hỏi: "Lại sao nữa?"
Không ngờ khi quay lại, nàng nhìn thấy hình ảnh mỹ nhân đang rơi lệ.
Hai giọt nước mắt trong suốt như pha lê vừa mới từ trong hốc mắt Ôn Úc rơi xuống, cộng dáng vẻ hơi nhíu mày của cô ta, ẩn ẩn lộ ra vài phần đáng thương.
Thiệu Từ Tâm lại nhướng mày.
— trời đất ơi?
"Thực xin lỗi Từ Tâm......" Ôn Úc khổ sở nói: "Trước kia là tôi không tốt, tôi không biết quý trọng em, để em chịu nhiều khổ sở như vậy ...."
Sau khi nói xong, cô ta bắt đầu giả vờ khóc.
Nước mắt là giả, nhưng lời nói và tình cảm còn thật hơn cả vàng thật.
Bây giờ cô ta háo hức hơn bất kỳ ai khác để giành lại trái tim của Thiệu Từ Tâm.
Lần này, cô ta nhất định sẽ không lại để cho nàng thất vọng, nhất định sẽ không!
Thiệu Từ Tâm lẳng lặng nhìn.
Lúc này, nàng chợt nhớ tới một câu đã từng đọc qua: Khi một cô gái rơi lệ trước mặt bạn, đó là thời điểm tốt để bạn thể hiện sự quan tâm và lo lắng của mình đối với cô ấy.
Nàng cảm thấy đã đến lúc mình phải thể hiện sự quan tâm, lo lắng cho cô em vợ.
Vì thế nàng mở miệng hỏi: "Khóc nhỏ tiếng như vậy, cô chưa ăn cơm à?"
Diễn xuất nhất thời nghẹn ở cổ họng, Ôn Úc kiểu: "......"
Tối nay, cô ta thất bại thảm hại.
loading...
Danh sách chương:
- Giới thiệu
- Chương 1: Trùng sinh
- Chương 2: Không thân
- Chương 3: Đàn em
- Chương 4: Từ Tâm
- Chương 5: Bồ Tát
- Chương 6: Tiểu Điềm Điềm
- Chương 7: Yue!
- Chương 8: Quá khứ
- Chương 9: Uyển chuyển
- Chương 10: Hình tượng nhân vật
- Chương 11: Ngây thơ
- Chương 12: Điều tiết không khí
- Chương 13: Hai người đã chia tay
- Chương 14: Sơ ý
- Chương 15: Vai diễn phụ
- Chương 16: Từ Tâm đâu?
- Chương 17: Addfriend
- Chương 18: Là ngượng ngùng sao?
- Chương 19: Đến đây, gọi chị dâu
- Chương 20: Lại sơ ý
- Chương 21: Cô ta lại chịu thương tổn
- Chương 22: Ô uế
- Chương 23: Ba năm
- Chương 24: Cô có ý gì?
- Chương 25
- Chương 26: Em không vui
- Chương 27: Mỗi một phương diện
- Chương 28:
- Chương 29: Em hiểu rồi
- Chương 30: Trong hợp đồng của chúng ta không có thoả thuận này
- Chương 31: Mở họp
- Chương 32: Thay thế tương đương
- Chương 33: Không biết xấu hổ
- Chương 34: Cô có bệnh à!
- Chương 35: Mơ thấy em thì mơ cái gì tốt một chút
- Chương 36: Em tính sai rồi
- Chương 37: Mời chị ăn chocolate
- Chương 38: Sinh nhật vui vẻ!
- Chương 39: Rất tốt
- Chương 40: Chúng ta là giả
- Chương 41: Cầu xin cô
- Chương 42: Em ngủ ở đâu ạ?
- Chương 43: Như vậy thuận tiện hơn
- Chương 44: Đừng quên còn có tôi
- Chương 45: Quen thuộc đối phương
- Chương 46: Em có chút keo kiệt
- Chương 47: Sao chị không hôn em?
- Chương 48: Vì yêu sinh hận
- Chương 49: Tôi thích em ấy
- Chương 50: Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới
- Chương 51: Muốn hôn hôn
- Chương 52: Cẩu lương đập vào mặt không kịp trở tay
- Chương 53: Đây là niềm vui khi được cho phép làm càn
- Chương 54: Trốn tránh
- Chương 55: Em đang trốn tránh chị phải không?
- Chương 56: Bà Ôn xinh đẹp
- Chương 57: Không thể trốn thoát
- Chương 58: Siêu vui vẻ
- Chương 59: Làm chó cũng không thể từ chối điều này
- Chương 60: Khoé miệng chị dính kem
- Chương 61: Bà Thiệu
- Chương 62: Cảnh giác Ôn Chi Hàn!
- Chương 63: Mưu đồ bất chính
- Chương 64: Hôn hôn vợ Chi Hàn
- Chương 65: Chị điên rồi phải không?
- Chương 66: Chị ta đã die.
- Chương 67: Chị ấy nói mình đáng giá!
- Chương 68: Đừng quên nhé
- Chương 69: Đừng làm phiền tôi nữa
- Chương 70: Ôn Chi Hàn, chị ôm em một cái
- Chương 71: Cô ta không còn nơi nào để trốn
- Chương 72: Chúng ta khoá cửa chưa?
- Chương 73: Đồ cợt nhả
- Chương 74: Hồng Hồng, kiềm chế một chút
- Chương 75: Mua một tặng bảy
- Chương 76: Từ Tâm rất đáng yêu
- Chương 77: Trong lòng chị ấy nhất định có mình!
- Chương 78: Vị dâu tây
- Chương 79: Ôn Chi Hàn, tay em lạnh
- Chương 80: Chị ấy thích mình đúng không?
- Chương 81: Lần thứ hai
- Chương 82: Vô cùng nguyện ý, cầu mà không được
- Chương 83: Buổi tối rồi nói cho em
- Chương 84: Chị cũng yêu em
- Chương 85: Ôn Chi Hàn chị học hư
- Chương 86: Kinh hỉ
- Chương 87: Năm nào cũng như hôm nay
- Chương 88
- Chương 89: Thư tình
- Chương 90: Chính văn kết thúc