Chương 31: Nhắc lại bản án cũ
Chương 31: Nhắc lại bản án cũ
Đầu dây bên kia là tiếng khóc cuồng loạn, Thạch Vi cúp điện thoại, thở dài một hơi, những hình ảnh như vậy, nhiều năm nay anh đã gặp qua không biết bao nhiêu lần. Cái nghề này của anh, so với người thường càng nếm được nhiều tư vị giữa sự sống và cái chết. Sinh mệnh ngắn ngủi, càng đi sâu càng cảm nhận được sự bất lực, cái chết cũng đến rất dễ dàng. Xã hội này có quá nhiều người tâm lý dị dạng, là loại người tạo nên tầng tầng bi kịch cho biết bao gia đình. Mà những chuyện bất hạnh như thế này, đến lúc nào mới có một giới hạn đây.
Lúc Lộ Tây Trán nhận được điện thoại của Từ Uy thì bên cạnh đã không còn Kiều Ỷ Hạ nữa, trong lòng nàng có chút bực bội, nhưng cũng không thể vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng việc lớn. Từ Uy cảm thấy Lộ Tây Trán tính tình cổ quái, dựa theo chế độ điều lệ, Cục trưởng Cao mời nàng làm cố vấn đặc biệt cho tổ trọng án, nhưng nàng lại tìm mọi cách từ chối thân phận cảnh sát, chỉ nói mình nguyện ý hỗ trợ phá án, nhưng cũng chỉ giới hạn trong điều này. Không biết có phải vì tâm tình không tốt hay không mà cảm giác không khỏe trong cơ thể đã giảm bớt bây giờ lại tăng lên, Lộ Tây Trán đứng trước cái bảng trắng trong phòng làm việc ở Cảnh cục, lật xem những tư liệu mà Từ Uy đưa cho nàng. Trên bảng dán rất nhiều ảnh chụp hiện trường, còn dùng bút đen để kí hiệu những từ mấu chốt. "Lộ giáo sư, đã xác định người bị hại chính là Triệu Tiểu Mộc." Từ Uy nói. "Ừ." Lộ Tây Trán thản nhiên đáp một tiếng, hiển nhiên chuyện này không nằm ngoài kết quả dự đoán của nàng. "Đội trưởng Từ, có thể phát hiện trên thân cô bé thiếu ba cái xương, bên cạnh còn có một ít lông chó. Tôi tin các anh đã tiến hành kiểm chứng những thứ này." Từ Uy gật đầu, thu thập chứng cứ ở hiện trường là một bước không thể thiếu, bọn họ đương nhiên không bỏ qua chuyện lông chó và ba cái xương này. "Đã kiểm tra qua, lông chó này là giống chó ta, nhưng không biết là được nhà nào đó nuôi hay là chó hoang. Lộ giáo sư cũng chú ý đến điểm này sao? Trên tài liệu đều là những nhà nuôi chó ta ở vùng phụ cận, nhưng thật sự không đầy đủ lắm. Căn bản là không còn cách nào, vả lại chúng tôi cũng không thể nào phán đoán được đây là chó nhà hay chó hoang, thậm chí còn không biết bây giờ nó còn sống hay không." "Không có khả năng còn sống." Lộ Tây Trán chém đinh chặt sắt nói, "Bằng không, sẽ có chiếc xương thứ tư, thứ năm bị mất." Mấy người tổ Từ Uy ngồi yên trên ghế, mỗi người đều đang trầm tư. Lộ Tây Trán thả tài liệu lên bàn, cầm lấy một phần tài liệu khác, là tài liệu có liên quan đến Triệu gia. Nàng chầm chậm đi qua đi lại trước tấm bảng, đột nhiên dừng chân lại, hỏi: "Triệu Kính Tài này, trước đây từng bị khởi kiện?". Triệu Kính Tài mà nàng nói, chính là con trai độc nhất của Triệu Gia Vinh. Từ Uy gật đầu: "Đúng là như vậy, chẳng qua vụ kiện tụng này là hiểu lầm, sau đó đã điều tra xong, đã là chuyện của mười năm trước." Lộ Tây Trán cúi đầu trầm tư một lát, hiển nhiên là không hài lòng với đáp án này, vì vậy nói: "Đội trưởng Từ, có thể để tôi gặp người phụ trách chính của vụ án mười năm trước không?" Mười năm trước, công tử tập đoàn Triệu thị, Triệu Kính Tài từng bị khởi kiện vì tội cưỡng hiếp người khác, người bị hại là một nữ sinh đại học. Nhưng mà cô gái này không hề lập tức báo án lúc đó mà mãi đến một tuần sau mới đi báo án và xác nhận là do Triệu Kính Tài làm. Khi đó bệnh viện đã không có cách nào tiến hành kiểm tra cô gái này, kiểm tra xem phạm nhân cuối cùng có đúng là Triệu Kính Tài mà cô gái này nói hay không. Triệu gia tài cao thế lớn, mời một vị luật sư kim bài của Sở Sự vụ đến biện hộ cho Triệu Kính Tài. Nhưng mà không lâu sau, ngay trước ngày mở phiên tòa thì cô gái bỗng nhiên thay đổi lời khai, thề thốt khẳng định người cưỡng bức mình không phải là Triệu Kính Tài mà là một bạn học cùng trường tên là Chu Khải. Chuyện cô gái thay đổi khẩu cung hiển nhiên đã khiến toàn bộ vụ án lâm vào sương mờ, nhưng đối mặt với tố cáo của cô gái, Chu Khải lại ngoài ý muốn thú nhận tất cả. Còn Triệu Kính Tài thì nói có lẽ do cô gái bị kinh hoảng, thần trí không rõ, cho nên cũng không truy cứu cô gái tội phỉ báng. Vì muốn chứng minh Triệu Kính Tài trong sạch, luật sư lúc bấy giờ đã tìm ra một cô gái khác đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện tên là Trương Giai. Theo lời Trương Giai nói, mười giờ tối hôm đó, cô đến Thương Thành mua vài bộ quần áo mới, bởi vì 10h20' kí túc xá sẽ đóng cửa nên để tiết kiệm thời gian cô đã chọn một con đường thưa thớt người để đi, trùng hợp nhìn thấy sự kiện cưỡng bức kia. Sau lần đó, trong lòng cô cực kì sợ hãi, sợ bị trả thù, không dám đứng ra làm chứng, mãi sau đó khi được luật sư khuyên bảo rồi mới có dũng khí lên tiếng. Nghe vị cảnh sát già đã từ chức từng phụ trách vụ án năm đó kể lại toàn bộ, mười ngón tay Lộ Tây Trán đan vào một chỗ, hỏi: "Con gái luôn coi trinh tiết là thứ quý giá nhất, cho dù có bị hoảng sợ cực độ thì cũng không có khả năng nhầm lẫn người đã cưỡng bức mình. Huống chi Chu Khải và Triệu Kính Tài chênh nhau hơn mười tuổi, tướng mạo cũng không có chỗ nào giống nhau. Vậy tại sao năm đó ông không hoài nghi những điểm này?" "Làm sao lại không hoài nghi." Người cảnh sát già đẩy đẩy kính lão, nói: "Nhưng chúng tôi không có bằng chứng, hơn nữa cô bé kia cũng nói lúc nghi phạm cưỡng bức đã đánh ngất cô bé, khiến cho cô không nhớ rõ. Cô chỉ nhớ người đánh ngất mình là Chu Khải, còn Triệu Kính Tài là người có lòng tốt đã chăm sóc cô khi cô tỉnh lại. Hơn nữa Chu Khải cũng đã thú nhận mọi lời tố cáo, cộng thêm nhân chứng tận mắt trông thấy hiện trường, có thể nói đây là chuyện ván đã đóng thuyền." "Cô gái này là người trưởng thành, như vậy Chu Khải hẳn là bị phán án tù từ ba đến mười năm, bây giờ đã hết hạn tù chưa?". Lộ Tây Trán hỏi. Người cảnh sát sát già lắc đầu nói tiếp: "Tự sát. Nghe giảng viên của bọn họ nói, đứa nhỏ này học giỏi ngoan hiền, lòng tự trọng rất mạnh. Hẳn là áp lực quá lớn, vào tù năm thứ hai liền tự sát." Lộ Tây Trán không nói gì thêm nữa, đứng dậy nói cảm ơn với người cảnh sát này, sau đó đi theo Từ Uy ra ngoài. Trên xe, Từ Uy hỏi Lộ Tây Trán: "Lộ giáo sư, vụ án mười năm trước có điểm nào đáng nghi sao?" "Đội trưởng Từ, có thể nói kỹ càng các mối quan hệ của Triệu Tiểu Mộc mà các anh điều tra được, bao gồm cả thói quen sinh hoạt, đặc biệt là sở thích." "Cũng giống như suy đoán lúc trước của giáo sư, Triệu Tiểu Mộc là một cô bé nội tâm ngoan hiền, thành tích xuất sắc, tôn sư trọng đạo, rất được chào đón. Chẳng qua là quá cuồng minh tinh, về chuyện người thầm mến hay yêu thích thì quả thật nam sinh thích Triệu Tiểu Mộc không hề ít, nhưng mà...." "Cuồng minh tinh." Lộ Tây Trán xen lời của hắn: "Đến mức độ nào?" "Nghe nói các bạn học trong lớp cũng biết cô bé đặc biệt yêu thích một thần tượng Hàn Quốc, tên gì thì tôi không nhớ rõ, nhưng mà một ngôi sao nam. Trên bàn, trên sách vở đều dán hình của ngôi sao nam kia. Mẹ cô bé cũng nói trong phòng ngủ cô gái này cũng toàn poster minh tinh, CD, album gì đó, mỗi cái đều là bản giới hạn." Từ Uy nói tiếp: "Chẳng qua người nhà Triệu Tiểu Mộc cật lực phản đối cô bé theo đuổi thần tượng, có một lần cô bé vụng trộm đến buổi kí tên đã khiến cho Triệu lão gia tử tức giận đến bệnh tim tái phát. Đã không được người nhà ủng hộ, thần tượng thì như hoa trong gương, trăng trong nước, một cô bé gái nhỏ như vậy cũng chỉ có thể ngẫu nhiên sưu tầm vài tấm poster để thỏa mãn mà thôi." Lộ Tây Trán nhíu mày nói: "Nếu như si mê một người hay một vật nào đó đến mức độ này, như vậy có thể xem là nhược điểm trí mạng rồi." Sau đó nói với cậu cảnh sát trẻ tuổi đang lái xe: "Dừng xe." Từ Uy không hiểu mục đích của nàng, chỉ nghe được nàng nói với mình: "Đội trưởng Từ, xin xác nhận tên tuổi của nam minh tinh đó một chút." Từ Uy vỗ vỗ vai cậu cảnh sát kia: "Mấy người trẻ tuổi các cậu quen thuộc chuyện này hơn, nam minh tinh mà cô bé kia yêu thích là ai? Chắc cậu nhớ rõ a." "Anh Uy, tên là Kim Jae Hyun. Chính là ngôi sao ca nhạc tóc vàng, dáng người cao cao nổi tiếng mấy năm gần đây." Lộ Tây Trán lấy điện thoại di động ra, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình cảm ứng, ước chừng năm phút sau Lộ Tây Trán mới đặt điện thoại sang một bên, nói với Từ Uy: "Độ trưởng Từ, chúng ta đến nhà Chu Khải." Nhà Chu Khải ở thôn Chu Gia cách thôn Lý Gia không xa. Chu gia điều kiện không tệ, cũng có thể xem là nhà giàu có trong thôn. Mẹ Chu Khải sau khi Chu Khải mất được hai năm thì cũng u sầu đi theo, trong nhà chỉ còn lại cha Chu Khải và một đứa con gái nương tựa vào nhau mà sống. Cũng may em gái Chu Khải không chịu thua kém, thi đậu đại học hàng đầu trong nước, mỗi năm đều có học bổng, vừa tốt nghiệp thì đã được một công ty lớn mời về làm. Người mở cửa là một cô gái, chắc là em gái Chu Khải, biết được bọn họ là cảnh sát thì sắc mặt cô gái xinh đẹp liền trầm xuống. Từ Uy khuyên can mãi cô mới để bọn hắn qua cửa. "Anh tôi đã bị các người hại chết, các người còn muốn thế nào nữa! Nhà chúng tôi bị các người hại còn chưa đủ thảm sao?" Cô gái vừa nói, viền mắt đã đầy nước. "Cô gái, tôi rất hiểu tâm tình mất đi người thân của cô, nhưng pháp bất dung tình." "Đừng giả bộ làm người tốt." "Niếp Niếp!". Một người đàn ông trung niên chống gậy, mấy sợi tóc thưa thớt hơi hói đi ra từ phòng ngủ, quát lớn với con gái nhỏ của mình. "Không được nói như vậy với cảnh sát, con về phòng xem TV đi, đừng đứng đây nữa." Rốt cuộc thì cô gái cũng nghe lời cha, không nói gì thêm, lau nước mắt bỏ chạy về phòng. Chu Quốc Cường thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, rất hiền hòa để bọn họ vào nhà ngồi, sau đó chống gậy khập khiễng đi quay lưng đi vào. Không phải ông ấy đi pha trà rót nước cho bọn họ mà là đi đến sofa chính giữa ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng, một chút cũng không có cảm giác sợ hãi cảnh sát. "Con trai của tôi đã đi nhiều năm như vậy rồi, các người còn không chịu cho người sống được yên bình sao?" Nói rồi ông nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. "Bác Chu, lần này chúng tôi tới là muốn hỏi một vài chuyện, ngài không nên hiểu lầm." Từ Uy giải thích, cho dù Chu Khải là người thế nào thì cha mẹ vẫn không sai. Nhìn bộ dạng của Chu Quốc Cường cũng biết những năm này ông trải qua không tốt, có lẽ luôn luôn đắm mình trong nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. "Chúng tôi muốn biết, ngài có quen Triệu Tiểu Mộc không?" Chu Quốc Cường chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó không biểu cảm lắc đầu. "Có thể nhìn phòng ngủ của ngài một lát không?". Lộ Tây Trán đứng dậy hỏi. Chu Quốc Cường liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó nhắm mắt lại, hai tay siết lấy quải trượng: "Nếu các anh có lệnh lục soát thì tùy ý. Nhưng nếu không có, thật có lỗi, mời lập tức rời khỏi nhà tôi." -------- Lời của tác giả: Vụ án của Triệu Tiểu Mộc được lấy tư liệu từ một chuyên gia hình sự tôi rất sùng bái, là vụ án có thực được chính giáo sư Lý Xương Ngọc phá giải nhiều năm trước. Đương nhiên, Triệu Tiểu Mộc là tên giả, hơn nữa nội dung trong tiểu thuyết cũng đã được sửa chữa một phần rồi. Vụ án này chắc sẽ ngắn, giáo sư rất nhanh sẽ thu thập nó. Giáo sư sẽ đi hỗ trợ Ỷ Hạ, là hỗ trợ thôi, vụ án của Thôi Đình vẫn do Ỷ Hạ làm chủ, không cần lo lắng sẽ bị giáo sư chiếm phần nổi bật.loading...
Danh sách chương:
- Văn Án
- Chương 01: Vén màn che
- Chương 02: Giáo sư cao lãnh
- Chương 03: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 04: Quan hệ làm thuê
- Chương 05: Mời tôn trọng tôi
- Chương 06: Cừu non thế tội
- Chương 07: Cùng nhau tiến bước
- Chương 08: Giáo sư ngạo kiều
- Chương 09: Ba người đồng hành
- Chương 10: Bộc lộ tài năng
- Chương 11: Bốn người chạm mặt
- Chương 12: Lãng phí đáng xấu hổ
- Chương 13: Xấu hổ cái gì
- Chương 14: Không cần cô quan tâm
- Chương 15: Im hơi lặng tiếng
- Chương 16: Thận trọng từng bước
- Chương 17: Người yêu tri tâm
- Chương 18: Tiến hành từng bước
- Chương 19: Vén lớp sương mù
- Chương 20: Từng bước xâm nhập
- Chương 21: Vô cùng cảm ơn
- Chương 22: Chậm rãi chảy xuôi
- Chương 23: Thời gian uyển chuyển
- Chương 24: Tôi muốn theo đuổi cô
- Chương 25: Rất mạnh miệng
- Chương 26: Chiến hỏa lại nổi
- Chương 27: Cô đi đằng trước
- Chương 28: Tôi không yếu ớt
- Chương 29: Đã lâu không gặp
- Chương 30: Nên rời đi rồi
- Chương 31: Nhắc lại bản án cũ
- Chương 32: Một cái ôm
- Chương 33: EQ quá thấp
- Chương 34: Có ẩn tình khác
- Chương 35: Dần dần sáng tỏ
- Chương 36: Chỉ muốn giúp cô
- Chương 37: Vậy mà lỡ hẹn
- Chương 38: Một mất một còn
- Chương 39: Tôi muốn từ chức
- Chương 40: Đường đến Lộ gia
- Chương 41: Em đã trở về
- Chương 42: Tình thân nhạt nhẽo
- Chương 43: Giả làm người yêu
- Chương 44: Tôi thích chị
- Chương 45: Ngủ ngon, Thương Thương
- Chương 46: Nụ hôn ngoài ý muốn
- Chương 47: Suy nghĩ kì lạ
- Chương 48: Gặp mạnh ắt mạnh
- Chương 49: Ung dung hoa quý
- Chương 50: Chuyện cũ như khói
- Chương 51: Tất cả đều là ác ma
- Chương 52: Thiếu niên anh hùng
- Chương 53: Chị ghen rồi
- Chương 54: Bước chậm trên tuyết
- Chương 55: Cam tâm tình nguyện
- Chương 56: Thổ lộ tiếng lòng
- Chương 57: Thể chất thông linh
- Chương 58: Tín vật đính ước
- Chương 59: Đa nhân cách
- Chương 60: Tra ra manh mối
- Chương 61: Nhu tình mật ý
- Chương 62: Tạm thời chia xa
- Chương 63: Thiên kim trở về
- Chương 64: Đêm giao thừa
- Chương 65: Không được kén ăn
- Chương 66: Quà sinh nhật
- Chương 67: Ngày lành cảnh đẹp
- Chương 68: Sương mù trùng điệp
- Chương 69: Kéo tơ bác kiển
- Chương 70: Chị là heo sao?
- Chương 71: Người yêu chất lượng tốt
- Chương 72: Đau điếng người
- Chương 73: Hai người đồng hành
- Chương 74: Tại sao phải dỗ dành?
- Chương 75: Em phải đi rồi
- Chương 76: Chị đến ôm em
- Chương 77: Anh Lưu Sâm
- Chương 78: Có mà chỉ có
- Chương 79: Hương thơm mê người
- Chương 80: Niềm vui ngoài ý muốn
- Chương 81: Nghi vấn trùng trùng
- Chương 82: Tự mình huỷ diệt
- Chương 83: Đường lang bộ thiền
- Chương 84: Hai phút hai mươi mốt giây
- Chương 85: Đồng hồ hàng hiệu
- Chương 86: Dẫn em về nhà
- Chương 87: Không chỉ yêu thôi
- Chương 88: Cùng nhau cả đời
- Chương 89: Tiểu thư làm ơn
- Chương 90: Ba yêu con
- Chương 91: Tiểu lí tàng đao
- Chương 92: Đi xa đến Đông Bắc
- Chương 93: Ánh dương vừa vặn
- Chương 94: Cá trong chậu
- Chương 95: Không thể tránh được
- Chương 96: Không tính là người
- Chương 97: Câu đố nước hoa
- Chương 98: Tình cảnh bi thảm
- Chương 99: Cô gái Nam Hải
- Chương 100: Củi đậu nấu đậu
- Chương 101: Minh tâm khắc cốt
- Chương 102: Tiệc tối và khiêu vũ
- Chương 103: Nữ vương của em
- Chương 104: Chuyện cũ của giáo sư
- Chương 105: Tiên hạ thủ vi cường
- Chương 106: Nhen nhóm chiến hoả
- Chương 107: Hôn lễ lãng mạn
- Chương 108: Hành trình leo núi
- Chương 109: Năm tháng tĩnh lặng
- Chương 110: Hội quán Uẩn Lâm
- Chương 111: Nguy trong sớm tối
- Chương 112: Một người hoàn toàn khác
- Chương 113: Vô cùng cố chấp
- Chương 114: Con yêu Tây Trán
- Chương 115: Thám hiểm Trường Hoa
- Chương 116: Mặc người định đoạt
- Chương 117: Kết tóc phu thê
- Chương 118: Thứ cho cháu nói thẳng
- Chương 119: Lệ nóng doanh tròng
- Chương 120: Nước sôi lửa bỏng
- Chương 121: Niềm tin sụp đổ
- Chương 122: Tâm như tro tàn
- Chương 123: Đồng cam cộng khổ
- Chương 124: Hai người cùng quên
- Chương 125: Đau thấu tâm can
- Chương 126: Lễ Lan Nguyên Chỉ
- Chương 127: Chân tình nguy nan
- Chương 128: Mất rồi lại được
- Chương 129: Bóng ma lúc nhỏ
- Chương 130: Bà xã của tôi
- Chương 131: Chỉ số IQ mê hoặc
- Chương 132: Tình này hỏi trời
- Chương 133: Bệnh viện tâm thần
- Chương 134: Chỉ cần chị ở đây
- Chương 135: Thiên kim Cổ gia
- Chương 136: Chậm rãi tiến triển
- Chương 137: Chỉ cần cậu muốn
- Chương 138: Giành giật từng giây
- Chương 139: Đều là nghiệt duyên
- Chương 140: Lo được lo mất
- Chương 141: Tội ác từ tâm
- Chương 142: Hậu vô lai giả
- Chương 143: Nút thắt trong tim
- Chương 144: Thần linh miệt thị
- Chương 145: Em đau khổ không?
- Chương 146: Cá chết làm đôi
- Chương 147: Thương Lục mất tích
- Chương 148: Không liên quan đến tôi
- Chương 149: Yêu là tuyệt vọng
- Chương 150: Yêu không đúng sai
- Chương 151: Em nói rất đúng
- Chương 152: Không phải thiên vị
- Chương 153: Chúng ta về nhà
- Chương 154: Rời khỏi nhau đi
- Chương 155: Nét vẽ như thật
- Chương 156: Tôi không biết chị
- Chương 157: Đừng động vào tôi
- Chương 158: Không nợ cô nữa
- Chương 159: Sinh nhật vui vẻ
- Chương 160: Cùng quên đi
- Chương 161: Chim trong lồng
- Chương Cuối: Yêu là vĩnh hằng
- Phiên ngoại Hạ Lan Thu Bạch
- Phiên ngoại Kiều Ỷ Hạ
- Lời cuối sách
- Thông báo