Chương 137: Tìm người
Núi lở.Khổng Hi Nhan đang nghỉ ngơi thì bị người đánh thức, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo tay chạy ra ngoài.Nàng nhìn chằm chằm người đang nắm chặt tay nàng, kêu lên: "Tiểu Thu?"Phó Thu không có thời gian để nói chuyện, cứ kéo nàng chạy theo sau mọi người, Khổng Hi Nhan nhìn trước mắt, cơn mưa lớn liên tục đã san bằng con đường, bọn họ đang chạy theo hướng dòng nước chảy. Bên tai thỉnh thoảng có người hét to: "Núi lở! Núi lở""Nhanh chạy đi, chạy ngay đi!"Thanh âm huyên náo không dứt bên tai, ánh mắt Khổng Hi Nhan nhìn về phía sau mà kinh hãi, nàng kéo mạnh tay Phó Thu hướng sang bên cạnh, Phó Thu bị nàng kéo không kịp phản ứng, ngã nhào trên đất.Khổng Hi Nhan hô: "Tiểu Thu! Tránh sang một bên!"Phó Thu ngẩng đầu, mưa to tầm tã tạt vào mặt, bùn nhão gần đó đang sạt xuống, lúc nào cũng có thể nuốt hết bọn họ. Sắc mặt Phó Thu trắng bệch. Khổng Hi Nhan nhìn cô sững sờ cũng không kịp gọi, trực tiếp cúi người cõng Phó Thu lên.Năng lực của con người đúng là vô hạn.Bình thường, Khổng Hi Nhan hoàn toàn không tin bản thân có thể nhấc lên cõng được một người gần năm mươi cân, nhưng hiện tại nàng không chỉ đang cõng, còn có thể vừa cõng vừa chạy.Khổng Hi Nhan cõng Phó Thu vừa chạy vừa kêu: "Đừng đi theo dòng hạ lưu! Chạy sang hai bên đi!""Đừng đi theo dòng chảy nữa!"Thanh âm của nàng xé cổ xé họng vang lên, nhanh chóng bị tiếng mưa át đi, may là có người vẫn nghe thấy.Đây là lần đầu Sài Nhân gặp phải núi lở, cô cũng kinh hãi đến mức mặt trắng bệch, lúc này nghe thấy tiếng kêu của Khổng Hi Nhan mới quay đầu nhìn, sau đó cũng truyền lại lời của nàng cho người khác.Trong thôn có không ít người chạy sang hai bên, nhưng vẫn còn nhiều người chạy theo dòng chảy, Sài Nhân và Khổng Hi Nhan đứng dựa vào các cây đại thụ liên tục hô lên, mọi người cũng truyền lời của cả hai, đoàn người lập tức như bị một thanh kiếm bổ đôi, chia làm hai bên chạy.Đúng lúc này, bùn đất hung hăng tràn qua, khí thế càn quét.Nếu chậm hơn một chút thôi, khả năng đã cuốn bọn họ đi cùng.Ai nấy nhìn đều tái mặt.Khổng Hi Nhan ngã ngồi dưới gốc cây, Phó Thu đã lấy lại tinh thần, cô rời khỏi lưng Khổng Hi Nhan, cõi lòng hổ thẹn nói: "Chị Khổng, cảm ơn chị."Phó Thu nói hết câu thì Sài Nhân cùng người khác đi tới chỗ hai người họ.Mọi người bị mưa dội ướt sũng, đạo diễn Lâm điểm danh số người, cũng may, không thiếu ai.Bọn họ thở ra một hơi.Đúng là trong cái rủi có cái may.Chỉ là xảy ra chuyện như vậy, sắc mặt đạo diễn Lâm vẫn rất khó nhìn.Gần đó có người của chính quyền đang làm công tác chống nước, nhưng mưa này quá lớn, không ai ngờ tới sẽ gây ra sạt lở, đạo diễn Lâm cau mày nhìn về khu đổ nát kia, vẫn còn đất bùn liên tục trào ra.Trong đám người.Không biết là ai gào lên: "Viên Viên!""Viên Viên đi đâu!"Giọng của người nọ lanh lảnh, trong nháy mắt liền vượt qua tiếng mưa mà vang sang bên này, mấy người Khổng Hi Nhan đứng ở khu rừng cây nhỏ đầu làng, xung quanh cũng có nhiều người dân, bọn họ đang đứng tụm lại, chắc cũng đang đếm người.Khổng Hi Nhan nhìn sang, nhiều người đàn ông trung niên đều đang cõng người già yếu trên lưng, còn phụ nữ thì ôm trẻ nhỏ, khuôn mặt ai cũng là sợ hãi không thôi, vẻ mặt trắng xám.Người kêu lên là một người phụ nữ trông cũng còn trẻ, cô ta nhìn sang người bên cạnh hỏi: "Có nhìn thấy Viên Viên không?""Có thấy Viên Viên nhà tôi không?"Khổng Hi Nhan nghe thấy hai chữ Viên Viên thì mắt sáng lên, không để ý chân đang đau mà đi thẳng về trước, Phó Thu đứng sau lưng nàng gọi: "Chị Khổng."Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn Phó Thu: "Chị qua xem xem."Phó Thu không cản được bèn đi theo sau nàng.Người phụ nữ kia vừa nói xong thì có người đáp lại: "Viên Viên? Vừa rồi tôi còn thấy con bé, chẳng phải nó vẫn ở cùng cô à?""Không có! Không có! Vừa rồi rõ ràng đứng cạnh tôi! Tôi vừa quay người liền không thấy nữa."Tâm tình người phụ nữ tan vỡ, cứ hướng hai bên gào: "Viên Viên!""Không đúng, rõ ràng vừa rồi còn thấy.""Tôi cũng thấy mà.""Dì hai..."Một giọng nói nho nhỏ yếu ớt vang lên, sau đó bị một người mất kiên nhẫn đẩy đẩy: "Đừng nghịch, đang có chuyện đấy."Khổng Hi Nhan nhìn bé gái vừa lên tiếng, chỉ thấy em nhìn về phía dì hai của mình, mắt nheo lại vì bị mưa, khóe miệng mấp máy, nàng đi tới bên cạnh bé, khom người hỏi: "Bạn nhỏ, em muốn nói gì?"Đứa bé hơi mở to mắt ra nhìn nàng: "Chị?"Khổng Hi Nhan đến nơi này ngày đầu tiên đã đi chơi với đám trẻ, vì thế trẻ con trong thôn đều biết có rất nhiều anh, chị xinh đẹp đến đây, lúc này thấy Khổng Hi Nhan, bé gái theo bản năng gọi: "Chị xinh đẹp."Khổng Hi Nhan sờ sờ đầu của em: "Ngoan, nói cho chị nghe, có phải em nhìn thấy Viên Viên?"Cô bé gật gật.Mọi người đều đang nhìn sang, mẹ Viên Viên thấy thế liền chạy đến, cô ta nắm lấy hai vai bé gái, em bị nắm chặt vai thấy rất đâu, không nhịn được mà lùi về sau tránh, Khổng Hi Nhan kéo tay người phụ nữ kia: "Đừng kích động, để cho em ấy từ từ nói."Mẹ Viên Viên nhất thời đẩy nàng ra."Cái gì đừng kích động! Tôi không thấy con nữa chẳng lẽ có thể không kích động sao!""Cô đừng có ở chỗ này bàn luận nói mát!""Mau nói đi, Viên Viên ở đâu, cháu mau nói nhanh."Khổng Hi Nhan thấy đứa bé bị lay người sắc mặt biến đổi, trong mắt chỉ toàn là sợ hãi, nuốt nước miếng, né tránh ánh mắt, nàng nhịn xuống lửa giận trong lòng đi đến nói: "Cô như vậy đang dọa đến em ấy.""Cô dọa sợ em ấy, em ấy sẽ không thể nói cái gì được!""Cô có muốn tìm Viên Viên về hay không!"Sự giận dữ của nàng vẫn có sức ảnh hưởng, lấn át mẹ Viên Viên, người dân nhìn nhau, có mấy người đi đến bên cạnh mẹ Viên Viên, kéo tay áo cô ta nói: "Đừng nóng vội."Đạo diễn Lâm nghe thấy bên này có tiếng cãi vã, ông và những người khác cùng đi đến, Phó Thu thấy thế liền đến nói nhỏ với đạo diễn Lâm giải thích, đạo diễn Lâm gật gù.Sau đó ông đi đến bên cạnh Khổng Hi Nhan nói: "Đứa bé thế nào?"Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn ông: "Bị dọa sợ rồi.""Đang không nói nên lời."Đạo diễn Lâm liếc nhìn về phía thôn dân, ban đầu chỉ có Khổng Hi Nhan và Phó Thu thì bọn họ chẳng nể nang gì, bây giờ đạo diễn Lâm và người khác đến thì không khí đột nhiên khác biệt.Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm cô bé run cầm cập trước mắt, nàng suy nghĩ một chút rồi cởi áo khoác ra, che trên đầu em, lập tức nước mưa không với được tới em.Cô bé cảm thấy lạ liền ngẩng đầu lên, thấy Khổng Hi Nhan dùng áo khoác che đầu cho mình, khóe môi em giật giật, nói: "Cảm ơn chị ạ."Khổng Hi Nhan nghe thấy em nói mới thở phào.Có thể nói tiếp là chuyện tốt.Giọng của nàng rất dịu dàng: "Nói cho chị nghe, Viên Viên ở đâu được không?"Bé gái nuốt nước bọt gật đầu: "Viên Viên nói bạn ý có đồ vật ở nhà, phải về nhà lấy."Sắc mặt mọi người đều kinh hãi.Bây giờ không còn đường về làng, cho dù còn đường đi, cả làng cũng bị đất đá vùi lấp rồi.Mẹ Viên Viên ngồi sụp xuống, gào khóc: "Viên Viên!""Viên Viên ơi! Con mau về với mẹ!""Mẹ không nên để lạc con!""Ai cứu con tôi với!"Gần cạnh mẹ Viên Viên có mấy người dân vội né đi, vốn trời đang mưa tầm tã, đi vài bước cũng khó khăn, đừng nói là về làng, nếu như lại có sạt lở, bọn họ không thể chạy kịp. Tất cả mọi người đều không cử động.Mẹ Viên Viên đấm tay xuống đất, nước bắn lên tung tóe.Khổng Hi Nhan nhìn cô ta với ánh mắt khác, đạo diễn Lâm ngồi xổm xuống cạnh nàng nói: "Hi Nhan."Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn, đạo diễn Lâm lắc lắc đầu với nàng.Trong lòng nàng hiểu rõ, bây giờ quay lại không khác nào liều mạng, ai dám cơ chứ.Trời vẫn đang mưa to, còn có tiếng gào khóc thương tâm, hai chữ Viên Viên quấy rối trong lòng khiến nàng buồn bực khó chịu, Khổng Hi Nhan nắm chặt tay lại.Trước mắt nàng hiện lên khuôn mặt Trì Vãn Chiếu.Người ấy dịu dàng nói với nàng."Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.""Em đừng có gầy.""Em mà gầy thì xấu lắm."Khổng Hi Nhan nhớ đến lời của Trì Vãn Chiếu, bờ môi run lên, trong lòng như được sưởi ấm, nàng giữ hai tiếng Tiểu Vãn tại đầu lưỡi, vừa xoay người vừa kêu lên.Nếu như có thể vuốt ve khuôn mặt của chị ấy thì tốt biết bao.Rất nhớ chị ấy.Rất muốn ôm chị ấy.Rất muốn hôn chị ấy, muốn cùng chị ấy làm những chuyện điên cuồng.Trong lòng Khổng Hi Nhan đau đớn, bị lôi kéo như quả lắc, cuối cùng nàng cắn môi, vẻ mặt kiên định.Phó Thu nhìn chằm chằm nàng, phút chốc mở miệng: "Chị Khổng, có phải chị muốn đi tìm đứa bé kia?"Ánh mắt Phó Thu bị nước mưa trút đến mức trong trẻo, không chớp mắt nhìn Khổng Hi Nhan.Khổng Hi Nhan không lên tiếng, Phó Thu kéo tay nàng: "Chị Khổng, để em đi.""Không được."Khổng Hi Nhan lập tức lắc đầu: "Chị nhìn qua rồi, đường làng đều bị lấp kín, một đứa bé sẽ khó đi, nó sẽ không thể về làng được, chị đi tìm xung quanh thôi, không đi quá xa." Phó Thu nghe nàng nói thì thở phào.Đạo diễn Lâm cũng tán thành ý kiến của Khổng Hi Nhan, một đứa bé không thấy nữa, bọn họ mà không tìm thì lòng không yên, nhưng phải quay lại làng tìm cũng nhiều nguy hiểm, họ cũng không muốn gặp chuyện gì bất trắc. Vì thế đi xung quanh tìm kiếm là biện pháp tốt nhất bây giờ, đạo diễn Lâm cực kì tán thành.Nghĩ thế, đạo diễn Lâm bảo mọi người tản ra, đi quanh rừng xem.Cánh rừng không lớn, một nhóm bốn, năm người, coi như có đất đá sạt lở cũng có cây lớn ngăn lại, vì thế là một nơi tị nạn rất tốt.Khổng Hi Nhan thấy mọi người bận rộn, Phó Thu lại vẫn đứng cạnh nàng thì nói: "Em cũng đi xem đi."Phó Thu do dự: "Chị Khổng, vậy chị..."Khổng Hi Nhan phất tay: "Chị không có việc gì, chị ở đây với em nhỏ này."Phó Thu gật đầu: "Được."Cô nói xong thì đi theo Sài Nhân hướng về nơi khác đi tìm.Người dân cũng dồn dập tham gia tìm kiếm.Khổng Hi Nhan cúi đầu nói với bé gái: "Em gái nhỏ, em có thể tự cầm áo che đầu không, chị cần đi có việc, em đừng chạy lung tung nhé?"Cô bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn, chớp đôi mắt to tròn nói: "Chị xinh đẹp, chị muốn đi tìm Viên Viên ạ?"Khổng Hi Nhan bị em hỏi sững sờ không nói gì.Cô bé cắn môi nói: "Em biết nhà bạn ấy ở đâu, em đưa chị đi."Khổng Hi Nhan lập tức cự tuyệt: "Không được."Cô bé bây giờ không còn khúm núm như ban nãy, dường như Khổng Hi Nhan đã cho em nhiều dũng khí hơn, em nắm chặt tay nàng nói: "Chị xinh đẹp, em rất thích Viên Viên, em muốn tìm bạn ấy."Trong lòng Khổng Hi Nhan chua xót, nàng nhìn bàn tay non nớt đang nắm chặt lấy tay mình, bàn tay chỉ bằng nửa lòng bàn tay nàng, nàng có thể dễ dàng bao trọn bàn tay ấy.Một lúc sau.Trên cành cây chỉ còn lại chiếc áo khoác.Khổng Hi Nhan và cô bé đã biến mất không thấy tăm hơi.Phó Thu là người đầu tiên nhận ra điều đó, trong lúc đi tìm cô vẫn luôn theo bản năng nhìn về phía này, mỗi lần thấy áo khoác màu đen vẫn ở đó thì cô mới yên lòng, nhưng nhìn thêm vài lần, cô liền thấy không đúng, áo khoác không thay đổi dáng vẻ, cô bước đến liền hô to: "Không thấy chị Khổng nữa."Đạo diễn Lâm nghe thấy liền chạy đến, không thấy Khổng Hi Nhan, vẻ mặt ông trầm xuống, nói với Phó Thu: "Có phải đi về làng?"Phó Thu lắc đầu: "Tôi không biết."Nhưng khả năng cao là vậy.Phó Thu cau mày nhìn về hướng ngôi làng, trong lòng phiền muộn.Đạo diễn Lâm đi đi lại lại, không bao lâu thì mọi người đều tập trung về đây, bọn họ thấy vẻ mặt của Phó Thu và đạo diễn Lâm thì trong lòng lộp bộp, đặc biệt là Cố Linh, cô vội nói: "Chị Khổng đâu?"Phó Thu cắn môi: "Tôi đi tìm chị ấy."Đạo diễn Lâm giữ chặt tay Phó Thu: "Không được."Hiện tại chân trời gần tối, cứu hộ còn chưa đến, giờ Khổng Hi Nhan đã tách đoàn, ông không thể để thêm người tách đoàn nữa.Phó Thu vẫn muốn đi, Sài Nhân đi đến đè lại vai cô: "Đừng nóng vội, Hi Nhan làm việc có chừng mực, sẽ không làm bừa đâu."Đạo diễn Lâm giận tái mặt.Người dân còn chưa trở lại, mẹ Viên Viên khóc mệt ngất đi đang dựa dưới tán cây, ngay lúc đó có rất nhiều ánh sáng chiếu vào chỗ bọn họ, sau đó nghe thấy tiếng người dân kêu lớn: "Đến rồi, đến rồi!""Cứu hộ đến rồi!"Sắc mặt mọi người thả lỏng, ngay cả đạo diễn Lâm cũng hòa hoãn không ít, sau đó các cứu hộ viên nhanh chóng đi xuyên qua rừng, Phó Thu thấy đạo diễn Lâm nói chuyện với họ, thỉnh thoảng chỉ tay về phía làng, vẻ mặt phức tạp, cứu hộ viên nhíu mày, liên tục gật đầu, khi đạo diễn Lâm nói xong thì bọn họ đi ra.Chân trời gần đen, màn đêm bắt đầu buông xuống, cứu hộ viên muốn đưa bọn họ rời đi trước, Phó Thu chết cũng không chịu đi, Cố Linh cũng không muốn đi, đạo diễn Lâm định răn dạy hai người thì thấy gần đó truyền ra tiếng huyên náo.Sau đó có vô số ánh đèn chiếu đến.Một cô gái đang bế một đứa bé trong lòng, trên tay dắt một bé gái khác, bước chân nàng không ổn, sắc mặt tái nhợt, nước mưa chảy trên gò má nàng, rơi xuống đất, bắn tung tóe.Hình ảnh như bị đóng băng.Tiếng mưa xối xả dường như lùi ra xa, ánh mắt mọi người đều tự nhiên hướng về phía nàng, cứ như vậy lặng lẽ nhìn thân hình nghiêng ngả của người con gái ấy.Phó Thu kêu lên: "Chị Khổng!"Cô quên mất tay mình còn đang bị giữ chặt, cơ thể bị lôi kéo, Sài Nhân nhanh chân bước đến bên cạnh Khổng Hi Nhan trước, có một nhân viên cứu hộ đón lấy đứa bé từ tay nàng, Khổng Hi Nhan thở ra một hơi, yếu ớt mỉm cười, ánh mắt vô định, hai mắt khép hờ, cả người nghiêng về một bên.Sài Nhân vội vàng vươn tay ôm lấy bả vai nàng, kêu lên: "Nhanh nhanh cứu người!"Tiếng la của Sài Nhân như muốn kéo cơn mưa hiện tại quay lại trong nhận thức của mọi người, xung quanh lại huyên háo, thế giới khôi phục lại dáng vẻ ồn ào.Khổng Hi Nhan tựa trong lòng Sài Nhân, khóe môi mấp máy, đang nói mê, Sài Nhân ghé sát vào, nghe được nàng thì thào gọi."Tiểu Vãn..."
------------------------------30/05/2022Chuẩn bị có ngược
------------------------------30/05/2022Chuẩn bị có ngược
loading...
Danh sách chương:
- Giới thiệu
- Chương 1. Khổng Hi Nhan kết hôn.
- Chương 2: Trì tổng sẽ không đến.
- Chương 3: Cô Khổng đang tra hỏi vợ sao?
- Chương 4: Cô Khổng, cô sợ tôi sao?
- Chương 5: Cô Khổng, giúp nó giảm cân đi.
- Chương 6: Cô Khổng, đẹp không?
- Chương 7: Diễn xuất của cô Khổng thật tuyệt.
- Chương 8: Cô Khổng, tôi không chán khi chỉ ăn một loại thức ăn.
- Chương 9: Em có thể gọi tôi là Tiểu Vãn không?
- Chương 10: Cô Khổng, khi nào cô về?
- Chương 11: Cô Khổng, cô không biết cô bị mộng du à?
- Chương 12: Cô Khổng, phiền cô gửi cho tôi toàn bộ lịch trình.
- Chương 13: Cô Khổng quả là người hay quên.
- Chương 14: Cô Khổng, tôi không kén ăn.
- Chương 15: Cô Khổng, ngày mai đừng quên cho Yên Yên bú sữa
- Chương 16: Cô Khổng thật có sức hút
- Chương 17: Cô Khổng bận đi kiếm tiền mua sữa cho em đấy.
- Chương 18: Cô Khổng, tôi sẽ trở về.
- Chương 19: Tại sao nàng lại muốn quan tâm Trì Vãn Chiếu chứ?
- Chương 20: Chị không cần gì cả.
- Chương 21: Chị ấy là một người rất tốt
- Chương 22: Hôm nay Yên Yên thật mềm.
- Chương 23.1: Trì tổng tham ban
- Chương 23.2: Trì tổng tham ban
- Chương 24: Phiền cô làm mẫu cho cô Khổng biết thế nào mới là diễn.
- Chương 25: Vì chị muốn tốt với em
- Chương 26: Đừng động, để chị ôm.
- Chương 27: Có phiền không nếu tôi hôn cô?
- Chương 28: Chẳng giống tí nào.
- Chương 29: Cô Khổng, đừng quá để tâm.
- Chương 30: Ngon không? Cô Khổng nên nhớ kĩ hương vị này.
- Chương 31: Nếu cô Khổng mà cố ý, vậy thì thật đáng sợ.
- Chương 32: Tôi gọi cô là Tiểu Vãn nhé.
- Chương 33: Nếu chị không ngại thì sang phòng tôi ngủ.
- Chương 34: Hai cô đã kết hôn
- Chương 35: Tôi cũng sẽ không làm chuyện gì mờ ám với cô ở chỗ như này đâu.
- Chương 36: Phải thì làm sao
- Chương 37: Chúng ta trở về thì mở tiệc cưới bù lại.
- Chương 38: Lẽ nào cô thích tôi sao?
- Chương 39: Trì tổng, có phải chị cầm tinh con chó không?
- Chương 40: Em thấy ánh trăng đêm nay có đẹp không?
- Chương 41: Thể lực cô Khổng cũng thật tốt.
- Chương 42: Nếu ông ấy không còn nhiều thời gian
- Chương 43: Cô vẫn là im miệng đi.
- Chương 44: Tôi chờ cô đấy
- Chương 45: Sao tôi có thể lấy được "thứ" chị thích nhất đây
- Chương 46: Để Chu Sinh đổi trợ lý cho cô thôi.
- Chương 47: Cô Khổng, đã lâu không gặp.
- Chương 48: Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.
- Chương 49: Cô không hiểu đâu
- Chương 50: Cô là em gái nào của chị Khổng vậy?
- Chương 51: Lấy về cho tôi
- Chương 52: Tôi không có ý định che giấu hôn nhân
- Chương 53: Đúng là không phải tự nhiên mà anh ta độc thân.
- Chương 54: Chương trình trực tiếp
- Chương 55: Chỉ là nàng muốn thắng.
- Chương 56: Trì tổng, xảy ra chuyện rồi!
- Chương 57: Cô lại muốn đổi trợ lý cho nàng rồi.
- Chương 58: Chỉ là tôi không muốn đợi nữa.
- Chương 59: Em biết đó là ai!
- Chương 60: Xin lỗi, chúng tôi đến muộn rồi!
- Chương 61: Vậy chị trả lại cho tôi đi.
- Chương 62: Phải đè xuống
- Chương 63: Anh không biết họ là người yêu à?
- Chương 64: Tôi có tin hay đây.
- Chương 65: Chị có muốn thử xem sao không?
- Chương 66: Họp báo
- Chương 67: Hai người nợ cô ấy một lời xin lỗi
- Chương 68: May mắn của nàng là Trì Vãn Chiếu mang đến.
- Chương 69: Bao giờ anh kết hôn thì sẽ biết tại sao
- Chương 70: Giờ thì anh biết rồi.
- Chương 71: Yên Yên cũng thích cắn tôi
- Chương 72: Chương trình trò chuyện
- Chương 73: Sao cô ấy biết được
- Chương 74: Chúc anh cả đời không được ăn thịt lợn
- Chương 75: Giao ước ba điều.
- Chương 76: Thật dễ thương
- Chương 77: Dùng tiền thưởng năm nay của anh để giải thích đi.
- Chương 78: Sao anh ta cố chấp với bữa cơm chào mừng vậy nhỉ?
- Chương 79: Chẳng phải em thích chị ấy còn gì.
- Chương 80: Ngọt thì chị nếm thêm đi
- Chương 81: Vẫn rất tốt đây
- Chương 82: Tảo mộ
- Chương 83: Em là Yên Yên của chị
- Chương 84: Tự nhiên biết điều đến lạ
- 09/06/2021: Chia sẻ nho nhỏ
- Chương 85: Về nhà với chị được không?
- Chương 86: Chị ơi, em về đến thành phố B rồi!
- Chương 87: Không cần
- Chương 88: Tôi không nợ gì các người cả.
- Chương 89: Có phải chị cũng rất đau?
- Chương 90: Chị dâu, em xin lỗi.
- Chương 91: Sau này khen chị nhớ đi kèm phần thưởng
- Chương 92: Không ngon
- Lảm nhảm do đang khó chịu
- Chương 93: Giờ em không sợ đau nữa
- Chương 94: Cậu có biết, thực ra mình đã tìm cậu suốt ba năm nay
- Chương 95: Tôi muốn đi cùng.
- Chương 96: Bà xã vất vả rồi
- Chương 97: Đó là nhà bà ngoại em
- Chương 98: Để ý vì chị không cho em biết sớm hơn.
- Chương 99: Trì tổng cần dập lửa
- Chương 100: Họ đều đã nghỉ việc từ hai năm trước.
- Chương 101: Em sẽ luôn ở bên cạnh chị
- Chương 102: Xin chào, tôi là Vương Hải Ninh
- Chương 103: Ba không ổn rồi
- Chương 104: Tôi hương hại ông ta thì ai thương hại mấy người?
- Chương 105: Hợp tác với cô ta
- Chương 106: Bây giờ để chị ích kỷ một lần đi.
- Chương 107: Tất cả đều do phu nhân định đoạt.
- Chương 108: Ăn cơm nhà.
- Chương 109: Khổng Hi Nhan công khai
- Chương 110: Hôm nay là ngày gì vậy?
- Chương 111: Chúng tôi vẫn luôn là bạn
- Chương 112: Lễ khai máy
- Chương 113: Muốn ăn chị
- Chương 114: Không sao, chị sẽ tự mình làm mẫu dạy em
- Chương 115: Scandal
- Chương 116: Tôi muốn vào Hâm Huy
- Chương 117: Chụp ảnh tạo hình
- Chương 118: Cho mèo ăn
- Chương 119: Vậy phu nhân thích thế không?
- Chương 120: Cả đời đều là em!
- Chương 121: Cảm ơn chị
- Chương 122: Chị điều tra tiếp đi.
- Chương 123: Giận dỗi vô cớ ư?
- Chương 124: Đi ngủ
- Chương 125: Dọa chết các người, đáng đời lắm!
- Chương 126: Hạ mã uy
- Chương 127: Thì ra phu nhân của Trì Vãn Chiếu tôi không xứng?
- Chương 128: Chị có thể
- Chương 129: Phạt chị đi!
- Chương 130: Tiên hạ thủ vi cường
- Chương 131: Ăn em trước
- Chương 132: Sấy tóc giúp chị
- Chương 133: Theo dõi
- Chương 134: Để anh ta chụp đi!
- Chương 135: Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt
- Chương 136: Núi lở
- Chương 137: Tìm người
- Chương 138: Hi Nhan, em thật tàn nhẫn.
- Chương 139: Đi tìm một tấm rèm lại đây
- Chương 140: Chiến tranh lạnh
- Chương 141: Tôi biết
- Chương 142: Chị rất sợ
- Chương 143: Lễ cắt băng khánh thành
- Chương 144: Cô Khổng thật dễ thương
- Chương 145: Nữ thần Nhan Nhan
- Chương 146: Chị đang nghĩ chuyện này liệu có phải liên quan đến Hâm Huy.
- Chương 147: Phía Trường Ninh để em lo liệu
- Chương 148: Sắp xếp
- Chương 149: Phỏng vấn
- Chương 150: Tiểu Vãn tốt thế này.
- Chương 151: Vợ tôi sẽ ghen
- Chương 152: Nàng muốn gặp Tiểu Vãn
- Chương 153: Tự phụ
- Chương 154: WTF
- Chương 155: Không thì, chị cởi ra cho cô ấy nhìn lại
- Chương 156: Cô có cảm thấy, cô rất giống một người không?
- Chương 157: Xét về huyết thống, tôi là em gái của chị ấy
- Chương 158: Quay phim
- Chương 159 Mạnh miệng nhưng yếu lòng
- Chương 160: Nhan Nhân couple là tà giáo, ủng hộ chính cung là vương đạo
- Chương 161: Vậy em cứ tức giận đi
- Chương 162: Em xem tay chị giá trị bao nhiêu?
- Chương 163: Gặp thần tượng có được xem là chuyện lớn không ạ?
- Chương 164: Thật trùng hợp, chị cũng chưa ăn tối
- Chương 165: Khám phá phòng tranh
- Chương 166: Lái máy bay
- Chương 167: Không ngại
- Chương 168: Trái tim thổn thức
- Chương 169: Chúng ta tổ chức hôn lễ đi
- Chương 170: Hai năm nữa, con lên chức cô rồi đấy.
- Chương 171: Phát hành phim
- Chương 172: Em ăn no rồi, vậy đến lượt chị ăn.
- Chương 173: Chưa từng thấy
- Chương 174: Uống nhiều rượu thì nên như thế này phải không?
- Chương 175: Chúng mình có con đi
- Chương 176: Vì cậu quá ưu tú
- Chương 177: Kết thúc
- Ngoại truyện: Sài Nhân x Vương Hải Ninh - Chị là thần dược của em.