Chương 45

"Không phải chứ... có ý gì?" Tần Vọng hỏi, có chút lo lắng liếc nhìn trợ lý sáng giá của mình, thực tế là bạn gái của hắn, Quý Lam.

Vu Thục Thận vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, nói đến hiểu biết đối tác, hẳn là không đội nào có lợi thế hơn đội của bà. Bà cùng con gái có quan hệ huyết thống, đây chính là một lợi thế tự nhiên.

Nhưng nếu nói đến đối thủ thì chính là đội Thời Thanh Thu và đội Lục Tư Chu, cả hai cô gái đều là cùng nhau lớn lên, đội của Thời Thanh Thu là hai người liền tên cũng gần gũi, hiện tại còn kết hôn, lợi thế này không kém đội bà bao nhiêu.

"Gấp cái gì? Một lát nữa sẽ biết." Người chủ trì trấn tĩnh Tần Vọng, xua tay cho nhân viên đưa giấy tờ, sau đó nói: "Mọi người đổi chỗ cho nhau, cùng đội không được ngồi chung một chỗ. Diễn viên ngồi bên phải, đối tác ngồi bên trái, hiện tại bắt đầu thay đổi vị trí."

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, Ôn Khinh Hàn vỗ vỗ tay của Thời Thanh Thu, cho nàng ánh mắt trấn an. Sau đó cô đi đến phía đối diện ngồi cạnh Đỗ Lăng Mộng. Cùng lúc đó, Tần Vọng, Lục Tư Chu và Từ Chỉ đến bên cạnh Thời Thanh Thu.

"Những câu hỏi này đều được đặt theo điều kiện của mọi người, hoàn toàn gắn liền với mối quan hệ của mọi người. Cho nên, mọi người phải điền cẩn thận, một lúc nữa sẽ công bố."

Người chủ trì đang đi lại xung quanh ở trung tâm, hắn dừng lại, trên mặt bỗng nhiên có chút giảo hoạt: "Tất nhiên, một số câu hỏi lớn hơn sẽ không được phát sóng, mọi người cứ yên tâm." Thời điểm hắn nói câu này lại liếc nhìn Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn, nụ cười thập phần thâm ý.

Thời Thanh Thu xem từng câu hỏi, càng xem càng thấy nét mặt của nàng có chút không bình thường, những câu hỏi này nàng phải trả lời như thế nào a ...

"Đăng ký kết hôn khi nào?" Cái này cũng còn được.

"Hai người quen biết nhau bao lâu rồi?" Cái này là đơn giản nhất.

"Tên trường học cụ thể của hai người từ tiểu học đến đại học." Cái này không có vấn đề gì.

Nhưng......

"Khi thân mật, bạn thích tư thế nào nhất?"

"Lần cuối cùng bạn nói yêu người kia là khi nào?"

"Nụ hôn gần nhất là khi nào?"

Thời Thanh Thu cảm thấy mồ hôi chảy ra từ ngón tay đang cầm bút, những chuyện này hai người căn bản là chưa từng làm, nhưng những chuyện này là chuyện bình thường giữa những người yêu nhau. Nếu không trả lời được, cho dù không phát sóng đoạn nội dung này, các diễn viên ở đây nhất định sẽ cho rằng nàng và Ôn Khinh Hàn hoàn toàn không thân cận, cũng khó có thể đảm bảo sau thời gian nhất định sẽ không bị truyền ra ngoài.

Nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn những người khác, thấy tất cả mọi người đều đang vùi đầu viết, căn bản không dừng bút. Nàng hơi giương mắt nhìn Ôn Khinh Hàn, liền thấy Ôn Khinh Hàn vén tóc dài ra sau tai, khuôn mặt dưới ánh đèn có chút nhu hòa, cầm bút không ngừng viết.

"Thanh Thu, không được nhìn vợ cô a, viết xong lại nhìn."

Người chủ trì đi tới, thấp giọng nhắc nhở, nhưng trong thời điểm yên tĩnh như vậy, mọi người vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Thời Thanh Thu hắng giọng một cái, thấy Ôn Khinh Hàn dừng một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi tựa hồ nhếch lên, lại cúi đầu tiếp tục viết.

Thời Thanh Thu cắn răng, cũng cúi đầu viết câu trả lời.

Khoảng mười phút sau, người chủ trì vỗ tay hỏi: "Mọi người viết xong chưa? Tới giờ nộp bài rồi."

Sau khi Thời Thanh Thu viết xong, nàng nhìn lên thì thấy hầu hết mọi người đều đã viết xong, Ôn Khinh Hàn ngồi lại vào chỗ của mình, nhìn ra bên ngoài khách sạn, dáng vẻ tựa hồ không lo lắng chút nào.

"Được rồi, thu giấy, mọi người trở về bên cạnh đối tác của mình đi."

Người chủ trì ra lệnh một tiếng, nhân viên đi lại thu giấy lại đưa cho hắn, những người vừa mới thay đổi vị trí cũng trở về vị trí ban đầu.

Thời Thanh Thu đến gần Ôn Khinh Hàn, thấp giọng hỏi: "Khinh Hàn, mấy câu hỏi phía sau cậu viết cái gì?"

"Một lát nữa cậu sẽ biết, đừng lo lắng." Trong mắt Ôn Khinh Hàn mang theo ý cười, nắm tay phải của Thời Thanh Thu, chạm vào đầu ngón tay của nàng, bởi vì căng thẳng mà vẫn còn mồ hôi đọng lại.

Người chủ trì trước hết rút trúng Vu Thục Thận với Đỗ Lăng Mộng, lấy giấy của hai người vừa đọc vừa so sánh: "Sinh nhật của đối phương là khi nào? Ừm ... câu trả lời giống nhau. Lần đầu tiên cả gia đình cùng đi du lịch là khi nào? Ồ, đều là viết sinh nhật đầu tiên của Lăng Mộng, qua ải... "

Vu Thục Thận một bên nghe người chủ trì đọc câu trả lời, một bên cùng con gái nhỏ giọng thì thầm cái gì đó. Xem ra là đang khích lệ con gái vẫn nhớ rõ ràng như vậy, dáng vẻ của bà có chút vui mừng.

Tiếp đó người chủ trì rút đội Lục Tư Chu, Tần Vọng và Từ Chỉ. Mỗi lần như vậy Thời Thanh Thu đều lo lắng, nhưng hắn không bắt nàng và Ôn Khinh Hàn. Mãi đến khi rút trúng đội thứ 4, nàng mới biết nàng với Ôn Khinh Hàn là người cuối cùng.

Nàng cứ như vậy vừa nghe vừa lo lắng suốt quá trình, những câu hỏi của người khác đều rất đúng mực, nhưng tại sao câu hỏi của hai người lại kỳ quái như vậy?

"Được rồi, rốt cuộc cũng đến đội chủ chốt của chúng ta. Đây cũng là đội đầu tiên thắng ba tập liên tiếp trong <In and Out>, là ảnh hậu Thời Thanh Thu cùng người yêu của cô ấy, Ôn luật sư." Người chủ trì nháy nháy mắt, vì sự xuất hiện của Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn mà làm đủ loại nền: "Hai người hẳn là có mức độ ăn ý cao lắm mới có thể thắng liên tiếp như vậy. Vậy nên hiện tại chúng ta liền xem thử..."

Hắn đối chiếu hai tờ giấy với nhau, càng xem lông mày càng run lợi hại, cuối cùng do dự hỏi: "Hai người có muốn sửa lại không? Đặc biệt là Ôn luật sư..."

Thời Thanh Thu có chút nghi hoặc, nhưng Ôn Khinh Hàn dứt khoát nói: "Không sửa, công bố đi."

Người chủ trì nuốt nước bọt, tiếp tục đọc: "Ngày đăng ký kết hôn nhớ rất rõ, đáp án giống nhau. Đã quen biết nhau từ nhỏ, phỏng đoán cẩn thận là đã 25 năm, đáp án này cũng như vậy. Tiểu học, trung học và đại học đều cùng một trường, ừm, cũng giống nhau... "

Hắn dừng lại một chút, liếc nhìn bộ dáng thản nhiên của Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu có chút chờ mong, nghiến răng tiếp tục công bố: "Khi thân mật, bạn thích tư thế nào nhất..."

Tất cả mọi người đều bật cười, Tần Vọng thiếu chút nữa bị sặc nước, sau đó cười hỏi: "Không phải chứ... hai người có câu hỏi nóng như vậy sao? Không hổ là đội chủ chốt a."

Người chủ trì không để ý đến Tần Vọng, hắn vừa do dự vừa buồn cười đọc đáp án: "Câu trả lời của Thanh Thu là tư thế truyền thống, còn câu trả lời của Khinh Hàn là tư thế Thanh Thu thích."

Thời Thanh Thu đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng, nàng không tự nhiên chuyển động tay phải, lại phát hiện Ôn Khinh Hàn vẫn rất bình tĩnh, vững vàng nắm chặt tay nàng.

"Ôn luật sư, cô có muốn giải thích câu trả lời của mình một chút không? Cái này không đủ qua ải a." Người chủ trì không nhịn được cười nói, chuyển hướng Ôn Khinh Hàn hỏi.

Ôn Khinh Hàn vô cùng bình tĩnh, chỉ là cô lại kéo tay Thời Thanh Thu lại gần bụng cô, cười nhạt nói: "Tôi thích cậu ấy, cho nên cậu ấy thích cái gì tôi đương nhiên cũng thích cái đó, cái này có vấn đề gì sao?"

"Ây ... hình như không có vấn đề gì ..."

Người chủ trì liếm liếm môi, thực sự không nhịn được mà ôm bụng cười, mọi người cũng không khắc chế nổi nữa liền cười theo.

"Được rồi, câu tiếp theo. Lần cuối cùng nói yêu người kia, ai nha..." Người chủ trì đột nhiên dừng lại, lại rất hứng thú: "Câu hỏi này theo sau lần cuối cùng hôn nhau, hai người đều trả lời hai câu cùng một ngày, nhưng hai câu trả lời không giống nhau."

Tần Vọng nghe vậy không khỏi trêu chọc nói: "Aiz, hai người có chắc là đã hôn nhau không vậy?"

Tần Vọng vừa nói lời này, tiếng cười của mọi người lại nổi lên, trong mắt Vu Thục Thận cũng có ý cười, bà không khỏi thúc giục: "Đáp án là gì? Mau công bố đi."

Người chủ trì ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Câu trả lời của Thời Thanh Thu chính là ngày ở trong thôn tìm phong bì nhiệm vụ."

Ôn Khinh Hàn nghe vậy, trong đôi mắt đen dần dần nổi lên một màu nhu hòa. Ngày đó là lúc ngắm sao, Thời Thanh Thu đứng không vững đã được cô ôm vào lòng.

"Câu trả lời của Ôn luật sư ... ừm..." Người chủ trì lại do dự.

"Ai nha, mau nói đi a." Tần Vọng không khỏi thúc giục.

Người chủ trì cuộn tờ giấy lại, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang theo ý cười, hỏi: "Vậy thì, cô có chắc là đêm qua cô đã hôn Thanh Thu không?"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đồng loạt nhìn về phía Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu, Tần Vọng lại càng kích động: "Ồ, thật không thể tin được, đêm qua a, cuồng nhiệt như vậy..."

"Đúng vậy, đêm qua." Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn về phía Thời Thanh Thu, khóe môi nhếch lên, ánh mắt nhu hòa đi mấy phần, nhẹ giọng nói: "Bởi vì cô ấy ngủ say nên không biết tôi nói gì hay làm gì, còn có vấn đề gì sao?"

Mọi người nhất thời đều trầm mặc, ngay cả Tần Vọng cũng không có lời nào để nói. Khả năng ai cũng có thể bộc lộ tình cảm ra rất tốt, nhưng khi tình cảm thực sự mạnh mẽ, ngược lại sẽ bị che giấu dưới dáng vẻ bình thản.

Hồi lâu không có một tiếng động, Vu Thục Thận thấy vậy đánh vỡ sự im lặng, thanh âm tươi cười từ phía khác truyền đến: "Cảm tình của hai người thật tốt, nhất định phải cố gắng quý trọng đối phương nha."

Người chủ trì ôm bụng đỡ ghế sô pha, đưa tờ giấy cho nhân viên rồi than thở nói: "Không được rồi, cẩu lương này nhiều quá, tôi ăn no rồi. Cái trò chơi này tại sao còn có thể được ăn cẩu lương a..."

"Mẹ tôi ơi, khối băng lão bà của Thanh Thu thực sự lãng mạn như vậy sao?" Tần Vọng vừa hỏi vừa kéo tay áo của Quý Lam, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn.

"Cậu nghĩ ai cũng có cái đầu heo giống cậu sao?" Quý Lam vừa tức giận vừa buồn cười.

Mọi người đang nói cười vui vẻ, người chủ trì cũng gia nhập tán gẫu, nhưng Ôn Khinh Hàn đã đưa Thời Thanh Thu ra khỏi khách sạn, tìm một quán ăn nhanh gần đó vào ngồi.

Ôn Khinh Hàn ở quầy dặn dò: "Hai phần hoành thánh đừng thêm hành lá, một phần ít nước canh."

Trong lòng Thời Thanh Thu lại có chút kỳ quái, rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, nhưng tay nàng lại cứng ngắc đến mức không thể động đậy. Chắc là bởi vì Ôn Khinh Hàn rất săn sóc cùng ít khi để lộ tia ôn nhu, còn có sự quan tâm ở khắp mọi nơi như vậy.

Khi nàng ăn thức ăn với canh, nàng luôn luôn không thích nhiều canh, thậm chí chỉ một chút mà thôi.

Cái bàn hai người chọn ở trong góc, có một mặt dựa vào tường. Ôn Khinh Hàn ngồi xuống ghế bên cạnh Thời Thanh Thu, chống tay lên bàn, hơi quay đầu thấp giọng nói: "Thanh Thu, chờ lát nữa liền có thể ăn, cố chịu đói một chút."

Thời Thanh Thu lắc lắc đầu, có rất nhiều lời bị mắc kẹt trong cổ họng. Sau khi chơi trò chơi vừa rồi, cảm xúc trong lòng nàng càng trở nên mãnh liệt, cảm giác áy náy cùng không đành lòng đối với Ôn Khinh Hàn vẫn tiếp tục khuếch tán, trong lòng còn có một chút cảm xúc không tên.

Ôn Khinh Hàn thấy Thời Thanh Thu không nói lời nào, cô lặng lẽ thu tay lại, chạm vào đầu gối im lặng không nói. Lại lần nữa giương mắt lên nhìn thì thấy Thời Thanh Thu đang cắn môi nhìn cô không chớp mắt.

Cô cười hỏi: "Sao vậy?"

Đột nhiên, bàn tay cô đặt dưới bàn bị bắt lấy, lòng bàn tay ấm áp nắm chặt mu bàn tay cô, tựa hồ không chút do dự.

Vẻ mặt của Thời Thanh Thu không quá thẳng thắn hay dứt khoát, nàng do dự hồi lâu, những lời nói kia khiến nàng không ít lần ấp ủ trong lòng. Cuối cùng, nàng trầm thấp cười một tiếng, trong tiếng cười giống như có một tiếng thở dài không dễ phát hiện ra: "Khinh Hàn, mình không biết phải nói gì cho tốt, mình luôn cảm thấy đã ủy khuất cậu. Trò chơi vừa rồi khiến mình suy nghĩ rất nhiều, kỳ thực những vấn đề kia vẫn chưa hỏi điểm quan trọng. Nếu hỏi mình cậu thích ăn gì, cậu thích đọc sách gì, cậu có thói quen gì, như vậy chúng ta nhất định liền xong, bởi vì căn bản mình không biết..."

"Vậy thì bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ cho cậu biết." Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng ngắt lời, đưa tay còn lại chạm vào tay của Thời Thanh Thu, bàn tay bên dưới cũng lật úp bàn tay của Thời Thanh Thu vào trong lòng bàn tay mình.

Thời Thanh Thu cảm thấy hiện tại nên cười mới đúng, nhưng nàng cảm thấy có chút khổ sở. Nàng rõ ràng là một người không dám chạm vào tình cảm nữa, nhưng khi đối mặt với Ôn Khinh Hàn lại thỉnh thoảng tham luyến chuyện này. Không phải nàng tham luyến những thứ này, mà là nàng không có cách nào kháng cự lại Ôn Khinh Hàn.

Người này giống như một loại độc dược không màu không mùi, lặng lẽ cướp đoạt dây thần kinh trong cơ thể nàng để nàng có thể nhận thức được tình cảm. Lúc trước chưa từng thân cận như vậy nên nàng không có cảm giác được. Nhưng hiện tại ngày đêm đối mặt, nàng mới nhận ra chính mình miễn cưỡng không muốn, nàng không dám tưởng tượng sẽ có một ngày phải tách ra.

Nhưng chỉ cần hai người không có lý do gì để tách ra, thì ngày này sẽ không đến.

Thời Thanh Thu gật đầu, nụ cười rốt cuộc vẫn là dập tắt bất an trong lòng, nghĩ đến những gì Ôn Khinh Hàn đã nói hôm nay, trên môi mang theo ý cười nói: "Được, bắt đầu từ bây giờ mình sẽ cố gắng hiểu rõ cậu, để mình xem cậu nhàm chán đến mức nào."

Lúc này, người phục vụ bưng hai phần hoành thánh đi tới, Ôn Khinh Hàn cong môi cười: "Vậy cậu nhớ kỹ, tôi không ăn cay, đừng quên."

Thời Thanh Thu mỉm cười, "Được, mình nhớ rồi."

loading...

Danh sách chương: