Chương 44

“Mãn Nguyện” của Ôn Khinh Hàn tựa hồ chinh phục tất cả khán giả ngồi dưới sân khấu, càng ngày càng có nhiều người dừng chân lại đây. Lúc mọi người còn chưa hài lòng yêu cầu cô hát thêm bài khác thì người chủ trì phát hiện nữ nhân nhờ trợ cảnh đã biến mất.

Thời Thanh Thu hít hít mũi, nhìn quanh đám người tìm Ôn Khinh Hàn. Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy người này lạnh lùng đi tới, nàng đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ muốn thấy người này nhiều như vậy.

“Khinh Hàn!” Thời Thanh Thu gọi Ôn Khinh Hàn, bước nhanh tới.

Người kia tự nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Thời Thanh Thu, trên môi nở nụ cười, "Thanh Thu, tôi đã trở lại."

“Ừm, mình nghe rồi. Cậu hát rất hay, thực sự rất hay.” Thời Thanh Thu chân thành tán thưởng Ôn Khinh Hàn, tiếc nuối lúc học đại học cuối cùng cũng được bù đắp.

Nhưng Ôn Khinh Hàn mỉm cười không nói, Thời Thanh Thu lôi kéo cô trở về, vừa đi vừa nói: "Chính là người hơi ít, không biết chúng ta có thể qua ải hay không."

Hai người thong thả bước đi, Thời Thanh Thu nói xong, không ngờ Ôn Khinh Hàn không cùng nàng phân tích tình hình, mà là siết chặt hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, cô quay đầu, cong khóe môi nói: "Nhiệm vụ chỉ là thuận tiện mà thôi."

Thời Thanh Thu ngẩn ra, chưa kịp cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Ôn Khinh Hàn, người chủ trì đã ngay trước máy quay hét lên: "Chúc mừng đội Thanh Thu của chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Ôn Thời CP đã trở thành đội đầu tiên hoàn thành tất cả các phân đoạn!"

Vừa rồi lúc Ôn Khinh Hàn bắt đầu hát, người chủ trì nhận được thông báo liền đúng lúc chạy tới, xem toàn bộ quá trình náo loạn dưới sân khấu yêu cầu Ôn Khinh Hàn hát lại. Sau khi tuyên bố xong, hắn đối mặt với Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn, cười nói: "Chúc mừng hai người, quả nhiên là tân hôn tiền nhiệm ba đóm lửa nha, thật là hiệu suất."

"..." Đuôi mày Thời Thanh Thu run lên, là tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa mà?

Ôn Khinh Hàn hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta có thể tự do đi lại đúng không?"

Người chủ trì gật gật đầu, giang hai tay: "Of course, trước mười giờ tối nay nhớ trở về khách sạn, còn có chuyện cần bàn giao."

“Được, tôi hiểu rồi.” Ôn Khinh Hàn gật gật đầu, kéo Thời Thanh Thu đi.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hai người cũng thoải mái hơn rất nhiều, hai người đi dạo trong siêu thị một lát rồi đi ra, đi tới đi lui mới trở về.

Hai người lại bước vào con hẻm có giáo đường nhỏ, cũng không biết là ai đã chủ động rẽ vào đó, chính là tự nhiên nắm tay nhau mà đi vào.

Không còn khách khứa đi vào nữa, hẳn hôn lễ đã bắt đầu rồi. Hai người bước đến chỗ bị nhét kẹo vừa nãy thì thanh âm mục sư vọng ra từ giáo đường, trang trọng mà uy nghiêm.

"Hôm nay, dưới sự chứng kiến của Chúa chúng ta tụ họp ở đây, chứng kiến ​​hôn lễ thiêng liêng này. Hai cặp đôi mới đem hôn lễ này kết hợp Trung Tây lại với nhau. Nếu ai có lý do chính đáng chứng minh rằng kết hợp của họ không hợp pháp, lúc này xin vui lòng nói ra, hoặc vĩnh viễn giữ im lặng."

Bước chân Thời Thanh Thu không khỏi dừng lại, đi theo thanh âm vang dội của mục sư trong giáo đường, chân giẫm lên pháo dưới đất, tầm mắt lại lần nữa tập trung vào bên trong giáo đường.

Bên trong ngồi đầy khách, ở trung tâm là chú rể mặc âu phục trắng cùng cô dâu mặc váy cưới trắng, đứng đối diện với vị mục sư, chăm chú lắng nghe từng lời của ngài, cẩn thận chờ đợi mà nói câu "Tôi nguyện ý".

Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng hỏi nàng: "Sao không rời đi?"

“Không sao, chúng ta trở về đi.” Thời Thanh Thu lắc lắc đầu cười khổ, tiếp tục bước đi, đến góc đường đã không còn nghe thấy giọng nói của vị mục sư nữa.

Ôn Khinh Hàn đột nhiên dừng lại, Thời Thanh Thu cũng phải dừng lại, ánh mắt thâm trầm nói: "Thanh Thu, chờ cậu quay phim trở về, chúng ta tổ chức hôn lễ đi. Chúng ta cùng thương lượng thiệp mời, kiểu dáng váy cưới, sau đó cậu chuyển đến sống với tôi, được không?"

Sắc mặt của cô có chút ôn hòa, cẩn thận nghe càng có thể nghe ra một chút tình ý ẩn sâu bên trong lời nói. Chỉ là khoảng thời gian này ở chung khá nhiều, Thời Thanh Thu đã sớm biết khi Ôn Khinh Hàn ở cùng nàng phần lớn sẽ không quá lạnh nhạt. Vì thế mà nàng không phân biệt được, trong lời nói của người kia tựa hồ do dự đưa ra đề nghị, càng là chôn giấu một chút thâm tình.

"Nhưng ... mình vẫn chưa sẵn sàng ..." Thời Thanh Thu cúi đầu lẩm bẩm, nhưng không tránh thoát khỏi tay Ôn Khinh Hàn.

Nàng thực sự chưa sẵn sàng hoàn toàn thân mật với Ôn Khinh Hàn như vậy, nói đúng hơn là trong lòng nàng bắt đầu mơ hồ có cảm giác sợ hãi.

Nàng biết mình cùng Ôn Khinh Hàn không thể thoát khỏi bước này, hai người muốn ở cùng một chỗ, còn có cùng ăn, cùng ngủ. Khi nàng không có công tác liền ở nhà, nàng sẽ đưa Ôn Khinh Hàn ra cửa đi làm, cũng sẽ chờ Ôn Khinh Hàn tan tầm trở về tiếp nhận chiếc cặp công văn nặng nề kia. Sau đó ngồi trên ghế sô pha nói chuyện ngày kế tiếp.

Giữa hai người sẽ ngày càng có nhiều ăn ý ngầm, nàng sẽ ngày càng tin tưởng cùng dựa dẫm vào Ôn Khinh Hàn cho đến khi hai người dần quen với sự tồn tại của nhau. Cho đến ngày đó, nếu phải đối mặt với khác biệt, liền sẽ nhận một hồi đau đớn.

Ai nói chỉ có yêu mới sợ chia lìa? Khi nàng quen thuộc Ôn Khinh Hàn, tất cả đều là chí mạng.

"Không ... mình còn chưa sẵn sàng ..." Thời Thanh Thu cúi đầu xuống, tay khác nắm lấy cánh tay của Ôn Khinh Hàn, thanh âm khàn khàn yếu ớt, "Khinh Hàn, mình còn chưa chuẩn bị kỹ càng, chờ một thời gian nữa được không?"

Từ lúc nghĩ đến những thứ này, nỗi sợ hãi trong lòng nàng từng chút từng chút phóng đại. Nàng thậm chí bắt đầu tự hỏi mình, lúc trước vì cái gì mà đáp ứng kết hôn đây? Nếu như cùng Ôn Khinh Hàn tách ra, nàng có chịu đựng được không?

Ôn Khinh Hàn nghĩ nghĩ, vội vàng giữ vai của Thời Thanh Thu, cô nhìn thấy môi Thời Thanh Thu khẽ run lên, cho dù cô cứ như vậy giữ vai nàng, nàng vẫn không ngẩng đầu lên.

"Thanh Thu, Thanh Thu..." Ôn Khinh Hàn cau mày, lay Thời Thanh Thu một chút. Sau đó vươn tay nâng mặt nàng, thấp giọng ôn nhu trước mặt nàng nói: "Cậu đang sợ gì vậy? Nói cho tôi biết để tôi giải quyết".

Ôn Khinh Hàn đã đoán được chuyện gì đó có thể khiến cô ứng phó không kịp, đó chính là hoảng loạn cùng sợ sệt trong lòng Thời Thanh Thu. Những cảm xúc này bị Thời Thanh Thu chôn vùi trong lòng nhiều năm như vậy, sau này có bất kỳ tình cảm nào đó tới gần sẽ khiến Thời Thanh Thu cảm thấy không thoải mái.

Thời Thanh Thu ngẩng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, vừa rồi nghe Ôn Khinh Hàn hát thì cảm giác đau nhói trong lòng càng rõ ràng hơn.

Nàng cố nén nước mắt, hốc mắt dần nóng lên có chút không thoải mái: "Khinh Hàn, mình sợ chúng ta càng ngày càng không thể rời bỏ nhau. Mình sợ sau khi thỏa thuận thực sự thành hiện thực, sớm chiều ở chung, mỗi ngày có thể nhìn thấy nhau, sẽ càng ngày càng hiểu nhau, càng ngày càng tin tưởng nhau, ỷ lại vào nhau. Nhưng một ngày nào đó chúng ta phải tách ra thì phải làm sao bây giờ? Khinh Hàn, mình không muốn trải qua cảm giác mất đi nữa ..."

Nàng nhìn Ôn Khinh Hàn hồi lâu, cũng không cầm được nước mắt, đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với Ôn Khinh Hàn mà thất thố như vậy. Nếu như lần trước Ôn Khinh Hàn ngủ ở nhà nàng chỉ có chút bất an, thì hiện tại chính là hoảng sợ mãnh liệt, nàng sợ cứ thế Ôn Khinh Hàn sẽ trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của nàng.

Ôn Khinh Hàn dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, tiến lại gần nàng một chút, sau khi buông xuống một tay không chút do dự ôm nàng vào lòng, nhu thanh nghiêm túc nói: "Cậu đang sợ cái gì? Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi quyết định nửa đời sau đi cùng với cậu liền sẽ không hối hận, tôi không có thời gian đi theo người khác ở chung, cũng sẽ không có khả năng thích người khác. Vậy vì cái gì cậu lại sợ? Tôi không có lý do gì rời xa cậu cả."

Hai tay Thời Thanh Thu nắm lấy góc áo của Ôn Khinh Hàn, nàng lắc lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má, làm cho Ôn Khinh Hàn vô cùng đau lòng.

Ôn Khinh Hàn cắn cắn môi, cúi đầu dụi dụi mặt mình lên trán Thời Thanh Thu, ôn thanh nói: "Hay là vậy đi, nếu như một ngày nào đó cậu cảm thấy muốn thanh tịnh, không muốn nhìn thấy tôi, vậy chúng ta liền giữ khoảng cách. Đến thời điểm nào đó cậu muốn tìm tôi, chúng ta sẽ ngồi xuống nói trong thời gian thanh tịnh đó, cậu đã nghĩ gì."

Ôn Khinh Hàn dừng lại một lúc, nặng nề hít một hơi, thì thầm vào tai Thời Thanh Thu: "Nhưng điều duy nhất cậu không thể nghĩ đến, chính là sợ hãi cùng hối hận. Chúng ta đã kết hôn rồi, cậu là vợ của tôi, tôi cũng là vợ của cậu, giữa chúng ta không thể tách ra, không cần tự mình dọa mình như vậy."

Cô thả lỏng ôm ấp nâng mặt Thời Thanh Thu lên, ngón tay khẽ động, do dự mãi nới vươn tay vén tóc rối ra sau vành tai Thời Thanh Thu, vẫn mang bộ dáng nghiêm túc nói: "Người khác yêu đương không phải bước đi cuối cùng là kết hôn sao? Chúng ta đã hoàn thành bước đi này, việc còn lại chính là sống tốt mỗi ngày. Nếu có cãi vã thì giải quyết ngay trong đêm hôm đó, đừng để sang ngày hôm sau. Nếu như ý kiến bất đồng, lần này tôi sẽ lắng nghe cậu, lần sau cậu liền lắng nghe tôi. Cậu xem, chúng ta từng ngày rồi từng ngày sống tốt, đem từng ngày đó tích lũy, tích lũy đến cuối cùng chính là cả đời."

Lo lắng vừa rồi đã bị Ôn Khinh Hàn dễ dàng giải quyết, Thời Thanh Thu run rẩy bật cười, nước mắt làm mờ tầm mắt, nàng không thể làm gì khác hơn là qua tầm nhìn mơ hồ tìm kiếm ánh mắt lạnh lùng của Ôn Khinh Hàn.

"Thật sự có thể sao? Nghe có vẻ dễ dàng ..." Thời Thanh Thu cuối cùng cũng bật cười. Hai người đã biết nhau lâu như vậy, hầu như không có lý do gì để tách ra. Hai người cũng sẽ không có cơ hội phải lòng người khác, tỷ lệ này gần như bằng không.

“Đương nhiên có thể, tôi đã nói dối cậu bao giờ đâu?” Ôn Khinh Hàn rốt cục nhẹ nhõm giãn mày ra, lại lau nước mắt cho Thời Thanh Thu, lại đem chủ đề ban đầu nói ra: “Vậy sau khi quay phim xong, tôi đón cậu về ở chung, chúng ta đều đã kết hôn, tại sao có thể không ở chung một chỗ?"

Thời Thanh Thu rơm rớm nước mắt nhìn Ôn Khinh Hàn không chớp mắt. Người này ưu tú như vậy, ở trong đám người từ xa nhìn lại cũng đặc biệt làm người ta yêu thích. Ôn Khinh Hàn là như vậy, nhưng cô lại sớm đem nửa đời còn lại giao cho nàng, khi nàng sợ hãi sau này chia lìa cô liền kiên định nói ra xua đuổi cô đơn xung quanh, mở rộng vòng tay sưởi ấm cho nàng.

Nàng nắm lấy góc áo của Ôn Khinh Hàn rồi thả hai tay ra, nhẹ nhàng tràn ra một tiếng cười, ôm eo Ôn Khinh Hàn lại, "Được, vậy nếu như mình làm không được, cậu phải chịu trách nhiệm hỗ trợ mình."

Ôn Khinh Hàn mỉm cười, vuốt tóc Thời Thanh Thu rồi buông tiếng thở dài, "Không thành vấn đề."

Hai người về khách sạn nghỉ ngơi, tận đến tối mịt mấy người kia mới về. Đội hoàn thành nhiệm vụ thứ hai hôm nay là đội của Vu Thục Thận, muộn hơn đội Thời Thanh Thu một chút, buổi chiều trở về khách sạn đánh một giấc ngon lành.

Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại, Tần Vọng thấy vậy thì vỗ đùi nói: "Thanh Thu, mình đã nói cái gì? Mình nói cậu chỉ cần ở trên đường gào cổ họng hát, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù là vợ cậu gào, nhưng cũng là có lý a."

Ôn Khinh Hàn tắt trang trò chuyện WeChat với Giản Ý Chi, cất điện thoại lại vào túi, nhàn nhạt liếc nhìn Tần Vọng một cái, không có biểu hiện gì nhưng lại khiến Tần Vọng run lên.

Thanh Thu mỗi ngày cùng người này ngủ chung một giường mà không thấy lạnh sao?

Thời Thanh Thu không nghe được tiếng lòng của Tần Vọng, cho dù có nghe thấy, nàng cũng chỉ cười trừ. Nàng đặt điện thoại sang một bên, bất đắc dĩ nói với Tần Vọng: “Không thì cậu đi gào thử xem, để mình xem có mấy người lưu lại nghe cậu gào."

Tần Vọng trợn hai mắt, Quý Lam buồn cười vỗ vỗ vai hắn, nói: "Cậu còn không biết xấu hổ đi nói Khinh Hàn, biểu diễn kia nên để cho cậu làm mới đúng."

Lúc này Từ Chỉ cũng lên tiếng tán dương: "Ôn luật sư hát nghe thật hay a. Hôm nay tôi ở gần siêu thị cũng nghe thấy, lúc đó làm tôi sợ hết hồn, Ôn luật sư bình thường ít nói, không ngờ lại hát hay như vậy."

Thời Thanh Thu quay đầu lại nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Ôn Khinh Hàn. Người này giờ đây đã khôi phục bộ dáng xa cách vạn dặm, hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ an ủi cùng ôm lấy nàng hôm nay. Nhưng Ôn Khinh Hàn hiện tại khiến nàng cảm thấy rất ấm áp, càng ngày càng cảm thấy an tâm hơn trước.

“Mình cũng cảm thấy rất hay.” Nàng nhìn Ôn Khinh Hàn, cong môi nhẹ nói.

Ôn Khinh Hàn không có trả lời, mà là hơi cúi đầu xuống, tóc rối sau tai xõa xuống, che lại nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Tần Vọng đang định trêu chọc hai người này, bên ngoài truyền đến thanh âm của người chủ trì từ xa truyền đến, vẫn lớn giọng như cũ: "Các vị nam nữ thần! Chuẩn bị về nhà thôi, nhưng trước khi về chúng ta chơi một trò chơi được không? Kiểm tra xem khoảng thời gian cùng người hợp tác ở chung, đến cùng có hiểu thêm đối phương cái gì không!"

Thời Thanh Thu trong lòng "thình thịch", lập tức nhìn Ôn Khinh Hàn vẫn mang bộ dáng nghiêm túc.

loading...

Danh sách chương: