Ngoại truyện 2

Hạ Thanh Tây có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, thân thể như không thể khống chế, rất nặng nề, ý thức cũng cực kỳ hỗn độn.

Nhưng vào thời khắc rõ ràng lại làm cho nàng cực kỳ kinh hoảng, tại sao nàng không thể động đậy? Như là bị bóng đè, nàng hô hấp từng ngụm khí... Không, cổ họng của nàng như có người chặn lại, nhưng lại không có loại bị nghẹt thở.

Nàng là ai, nàng đang ở đâu, nàng muốn làm gì... Hết thảy vấn đề nàng đều không nghĩ ra, nàng chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh này, một lần nữa giành lại quyền khống chế bản thân.

Hạ Thanh Tây sử dụng toàn bộ sức lực, cả người đều hướng lên trên, nàng cảm giác linh hồn chính mình đang run rẩy, nhưng ngay cả ngón tay đều không thể nhúc nhích.

Nàng thăm dò một lần nữa... Rốt cục!

Thế giới hết thảy đều rõ ràng, nàng không còn cảm thấy loại hỗn độn kia, cả người thở phào nhẹ nhõm, trong phòng phát ra thanh âm "Tíc tíc..."

Nhưng Hạ Thanh Tây giống như là thoát lực, lần thứ hai rơi vào trạng thái ngủ say.

Hoàn toàn yên tĩnh.

"Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Chúng ta thành công rồi!"

Không biết là ai thốt lên trước, nhất thời bùng lên tiếng hoan hô, tất cả mọi người đều kích động đỏ cả mắt, thậm chí còn rơi nước mắt.

"Hơn 100 năm... rốt cục chúng ta cũng thành công!"

Trác Tri Vi nhìn người nằm trên giường, đó là người đã lâu cô không thấy, xương nhỏ dưới da mỏng chuyển động, nữ nhân xưa nay luôn thanh quý mờ mịt giờ khắc này trong ánh mắt lại lộ ra một cỗ vui mừng.

Môi cô run run, trừng lớn mắt nhìn, tham lam miêu tả ngũ quan của người kia, "Em ấy, em ấy tỉnh rồi?"

Hạ Thanh Chu cũng khó tin nổi một màn trước mắt, lại có loại xung động muốn khóc.

"Tỉnh rồi, đúng không?" Hắn trả lời như vậy.

Căng thẳng nhiều năm qua nháy mắt thư giãn xuống.

Nàng tỉnh rồi.

Người cô yêu hai mươi năm đã tỉnh rồi...

Hai hàng nước mắt liền chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp, cô cúi đầu, cắn chặt môi, cả cơ thịt đều run run, cô xoay người, che miệng lại, cũng không quay đầu lại đi đến cửa.

Khi đã ra ngoài, cô ngồi xổm xuống đất, khóc đến rối tinh rối mù.

Cô không còn khắc chế thanh âm của chính mình, trong hành lang, thanh âm nghẹn ngào càng lúc càng lớn, Trác Tri Vi nắm chặt góc áo, khóc như một đứa trẻ.

Mắt Hạ Thanh Chu có chút ướt át, nhìn về phía cửa, trừng mắt nhìn, rồi nhìn về phía lồng ngực trập trùng của em gái, đáy mắt là một mảnh ôn nhu.

Tuy Hạ Thanh Tây vẫn không triệt để tỉnh lại, thế nhưng bác sĩ nói đã qua giai đoạn gian nan nhất rồi, chuyện tỉnh lại cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Hiện tại Trác Tri Vi không có công việc gì, liền ở tại bệnh viện bận bịu trước sau, tuy chăm sóc người bị hôn mê rất mệt, nhưng cô chưa bao giờ có một chút bất mãn.

Đây là lần đầu tiên cô chạm vào người cô yêu mà không hề kiêng dè, không hề che giấu, biểu lộ yêu thương nàng.

Khẩu vị của Trác Tri Vi dần dần tốt lên, vẻn vẹn hai tháng liền lên tới chín mươi cân, môi hồng răng trắng như trở về thời thiếu niên năm ấy.

Hạ Thanh Chu vẫn đi làm như thường lệ, buổi tối lại đến bệnh viện rồi về nhà, an nhiên ngủ ở phòng bên cạnh Hạ Thanh Tây, đã lâu hắn không được ngủ ngon giấc, đó là từ ngày Hạ Thanh Tây mất.

Bầu trời mây mù giăng kín, nhà cũ của Hạ gia đã không còn náo nhiệt như trước, người hay cẩu bên trong đều liên tiếp chết đi, đầu tiên là chủ tịch, tiếp đến là giám đốc, sau đó là bà nội và cha cũng bỏ hắn mà đi.

Đến cuối cùng, biệt thự to lớn dĩ nhiên chỉ còn lại một mình hắn.

Nhiều năm như vậy, Hạ Thanh Chu vẫn chưa kết hôn, sự tình của Phương Huyên Dao đã trở thành bóng ma trong lòng hắn, hắn sợ vợ sẽ mơ ước đến gia tài của Hạ gia, đây là của em gái hắn, hắn không thể động vào. Vì lẽ đó, Sài Húc cũng đã có con, mà hắn chỉ có một thân một mình.

Có lúc hắn cảm thấy trời tối người yên sẽ hút một điếu thuốc, tại nơi nhà cũ không người của Hạ gia, nhìn khói lượn lờ như sương mù, hết lần này đến lần khác suy nghĩ, tại sao ban đầu người Hạ Thanh Tây thích không phải là Trác Tri Vi? Cô đơn thuần lại sạch sẽ, trước sau luôn kiên định bảo vệ điểm mấu chốt của chính mình.

Tại sao em gái hắn lại không thích cô?

Nếu như hai người cùng một chỗ, bất luận như thế nào hôm nay cũng sẽ không biến thành cái dạng này, hắn sẽ còn người nhà, sẽ không phải bảo vệ Hạ gia to lớn, hoảng sợ sống qua ngày.

Có lúc hắn cũng sẽ nghĩ, sống vô vị như vậy, còn không bằng chết đi. Nhưng lại nghĩ đến em gái đang đông lạnh chờ phục sinh, còn cần tiêu hao tài lực rất lớn, hắn liền bỏ đi ý niệm này.

Từ lúc nào, cái chết cũng trở thành thứ xa xỉ như vậy?

Cũng may cuộc sống như vậy cuối cùng cũng kết thúc, em gái của hắn đã sắp tỉnh lại rồi.

Đại khái là ba tháng sau, ánh nắng buổi chiều hiện lên một tia tươi sáng.

Trác Tri Vi vẫn như thường lệ cầm khăn ôn nhu giúp nàng lau mặt, cánh tay, địa phương cấp độ sâu hơn. Chỉ là ba ngày lau một lần, bởi vì nhìn nàng vẫn là có chút thẹn thùng.

Hạ Thanh Tây chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ là còn yếu ớt nên chỉ có thể động hai lần, nàng nhẹ mím môi, nhìn ánh sáng trong đáy mắt của nữ nhân kia.

Trong nháy mắt nhịp tim nàng như ngừng đập.

Trác Tri Vi còn muốn lau cánh tay khác cho nàng, mặt mày đều ôn hòa nhìn lên, nhưng lại bị dọa sợ, con ngươi đột nhiên co rút, ném cái khăn trên tay xuống, cả kinh lùi về sau một bước.

"Em, em..." khóe mắt của cô nhất thời đỏ lên, sau đó hoảng sợ chạy ra cửa, lại vội vàng chạy trở về, chống đầu giường nhìn một chút, lại chạy ra ngoài lần nữa.

Hành lang là một mảnh tiếng bước chân, Hạ Thanh Tây đã tỉnh, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nàng nhíu mày, đầu óc trống rỗng, như bị vật gì đó bịt kín, mờ mịt, không rõ ràng.

Nàng là ai, đây là đâu, tại sao nàng lại ở đây...

Vừa nhìn thì người kia đã từ bên ngoài trở về, còn đem về một nam nhân cao lớn, nhìn qua có chút quen mắt.

Bọn họ là ai?

Mình là bị làm sao?

Trác Tri Vi nhíu mày, chậm rãi đi tới bên giường, đôi mắt đen láy lóe lên thuỷ quang, khóe mắt còn lộ ra màu hồng nhàn nhạt, ẩn nhẫn lại khắc chế nhìn người trước mắt, lệ ý lại lần nữa xông lên đầu, ngày đó, đến tột cùng cô đã đợi bao lâu?

Cô run lên mi mắt, cúi đầu lại ngẩng lên, yết hầu trở nên khô khốc mất tiếng: "Hạ Thanh Tây."

Hạ Thanh Chu ở sau lưng cô, thức thời không tới quấy rầy cô. Không có ai hiểu rõ tâm ý của Trác Tri Vi đối với em gái hơn hắn, hai mươi năm, cuộc đời này có mấy lần hai mươi năm?

Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng bởi vì đã lâu không cười nên nhìn có chút khó coi.

Hạ Thanh Tây cảnh giác liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía Trác Tri Vi.

Khí chất của cô thực sự xuất chúng, dù cho gầy thấy xương cũng không thể che giấu một thân tuyệt đại phương hoa, giữa hai hàng lông mày còn có mấy phần cảm giác quen thuộc.

Cô ấy hẳn là có quen biết mình.

Hạ Thanh Tây muốn đáp lại cái gì đó, nhưng lại mấp máy môi, chỉ có thể nói ra mấy chữ: "Tôi..." mơ hồ không rõ.

Nàng kinh hoảng trợn to hai mắt, yếu ớt động thân thể, Trác Tri Vi như nhận thấy nàng bất an, bắt lấy tay nàng, thấp nhu nói: "Đừng sợ."

Đôi mắt của cô rất đẹp, như cất giấu cả bầu trời đầy sao, Hạ Thanh Tây ngây ngốc nhìn cô, ánh mắt sạch sẽ có chút đơn thuần, nghe cô nói như vậy liền thật sự không còn sợ.

Hoãn hoãn thần, lý trí Hạ Thanh Tây phân tích tất cả mọi thứ trước mắt, nàng hẳn là bị bệnh nặng, bởi vì vậy mà thành người thực vật. Tuy rằng tỉnh lại, thế nhưng bởi vì quá lâu nên đã quên mất ký ức.

Một nam một nữ này, hẳn là bạn bè cùng người nhà của nàng.

Sau đó, bác sĩ đến đây làm một loạt kiểm tra cho nàng, ra ngoài nói cái gì đó với Trác Tri Vi và Hạ Thanh Chu, hẳn là chuyện tốt. Bởi vì Hạ Thanh Tây nhìn thấy trên mặt thanh quý luôn mờ mịt của nữ nhân kia lộ ra nụ cười thoải mái.

Tháng ngày trôi qua như vậy, Hạ Thanh Tây từ trong miệng bọn họ biết được nam nhân kia tên là Hạ Thanh Chu, nữ nhân kia tên là Trác Tri Vi, Hạ Thanh Chu là anh trai của nàng.

Vậy... còn Trác Tri Vi?

Trước sau không biết.

Nàng cũng biết, hóa ra mình đã chết một lần, nhưng nhà nàng gia đại nghiệp đại, liền đem di thể đi đông lạnh, tiêu hao tài chính lớn chỉ để đổi lại một tia hy vọng cho mình được sống.

Hai người thay phiên nhau chăm sóc cho nàng, nói cho nàng nghe biến hóa của những năm này, nàng thích nghe thanh âm của Trác Tri Vi nhất, ung dung thong thả lại mang theo ôn nhu thanh lãnh như nguyệt quang.

Sau đó lại đến mấy người, có nam có nữ, có người nói họ là bạn bè của nàng khi nàng còn sống, thế nhưng một chút nàng cũng không nhớ ra được, chỉ có thể yên tĩnh trợn tròn mắt, nhìn bọn họ nói nói cười cười.

Hóa ra lúc trước nàng lại có nhiều bạn như vậy... Nàng có chút kinh ngạc, nhưng người nàng thích nhất vẫn là Trác Tri Vi.

Nàng một khắc không nhìn thấy Trác Tri Vi liền hoảng hốt.

Hạ Thanh Tây cũng biết loại này là ỷ vào bệnh tình, những vẫn không cách nào khống chế trái tim mình, cũng may Trác Tri Vi không ghét bỏ hành động của nàng, trái lại có chút vui vẻ, đôi mắt xinh đẹp kia lúc nhìn nàng liền lộ ra ý cười sủng nịch.

Hạ Thanh Tây không khỏi rung động.

Lúc chạng vạng, trong phòng là một mảnh yên bình, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của Hạ Thanh Tây.

Trác Tri Vi nhìn dung nhan nàng ngủ, đã lâu không cảm thấy yên bình như thế. Cô nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lại từ đồng hồ đeo tay nhớ tới Hạ Thanh Tây, con ngươi khẽ ôn nhu, liếc nhìn người đang ngủ say. Muốn tranh thủ ra ngoài ăn chút cơm, để khi Hạ Thanh Tây tỉnh lại liền có thể nhìn thấy mình.

Vừa đứng lên, bỗng nhiên bị bắt lấy cổ tay, tâm Trác Tri Vi đột nhiên nhảy một cái.

Đồ vật tại sương mù mông lung dần dần hiện ra, trước mắt Hạ Thanh Tây xuất hiện một cảnh tượng.

Lúc đó con ngươi của nàng lấp lánh, mang theo vẻ bá đạo của thiếu niên, hăng hái nói: "Chờ đến sau này, tớ có muốn một người cùng trải qua một đời, liền đem cái này đưa cho cô ấy..."

Tầm mắt Hạ Thanh Tây đặt trên cổ tay của Trác Tri Vi, không sai, chính là cái này.

Mắt nàng sáng rực lên, tim chưa bao giờ đập kịch liệt như vậy, nàng mím mím môi, có chút ngượng ngùng, lộ ra nụ cười thân mật lại vô hại.

Trác Tri Vi ngẩn người, có chút run rẩy, nhìn ánh mắt sạch sẽ tới mức quá đáng kia, tâm đã lâu không có rung động như vậy, giống như say lảo đảo ngã vào ngực nàng, tê lại ngứa.

Cô căng thẳng vội thở dốc hai tiếng, liền nghe người kia thấp giọng nói:

"Tỷ tỷ, đến cùng chị là gì của em?"

Rốt cục Hạ Thanh Tây đã có thể nói chuyện, một khắc đó nàng vô cùng kích động, như bạn nhỏ đòi tán dương, mắt sáng long lanh nhìn Trác Tri Vi.

Nhưng không khí thoáng chốc ngưng trệ, người kia từ đầu đến cuối không có trả lời nàng.

Một giây, hai giây... Trác Tri Vi như bị đóng băng, trái tim như từ mười vạn thước trên không rơi xuống, đến chớp mắt cũng đã quên, bốn phía bắt đầu lắc lư, tay chân cũng trở nên vô lực.

Bỗng nhiên, mắt cô tối sầm lại.

Con ngươi Hạ Thanh Tây đột nhiên co rút: "Tỷ tỷ!"

...

Hạ Thanh Tây có chút vô lực tựa ở đầu giường, có chút phiền muộn nhìn bác sĩ trước mắt, vừa nãy nàng không có nói bậy, chỉ hỏi một câu thôi mà.

Cho dù Trác Tri Vi không phải bạn gái của nàng, cũng sẽ là người trọng yếu khác. Nếu như một ngày Trác Tri Vi mất trí nhớ, quên chính mình...

Hạ Thanh Tây có chút không dám tưởng tượng, cũng càng tự trách.

"Tên là gì?"

Hạ Thanh Tây lấy lại tinh thần: "Hạ, Hạ Thanh Tây."

"Tuổi?"

"Hẳn là... mười chín."

Bác sĩ dừng lại, tiếp tục hỏi: "Nghề nghiệp."

"Sinh viên."

"Học cái gì?"

"Đạo diễn."

"Gia đình, địa chỉ?"

Hạ Thanh Tây bỗng nhiên dừng lại, trầm mặc một chút, ánh mắt rơi vào hư không, mặt không có cảm xúc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thẳng tắp nhìn bác sĩ, thành thật nói: "Tôi không biết."

"Tôi quên rồi, lúc tôi tỉnh lại liền biết tôi đã quên rất nhiều thứ, sau đó anh trai tôi còn có Trác Tri Vi cũng nói cho tôi biết rất nhiều nội dung."

Bác sĩ thở dài, xoa xoa huyệt thái dương: "Vậy lúc cô vừa tỉnh, còn nhớ người trong nhà nào nữa hay không?"

Hạ Thanh Tây sờ sờ môi, cố gắng nhận biết, nàng là từ một đoàn trong sương mù mà biết được, vẫn là nghe từ trong miệng người khác mà biết được, chậm rãi nói: "Tôi có anh trai, ba ba, ông nội, bà nội..."

Nàng chần chừ một chút, lại bổ sung một câu: "Tôi cảm thấy, còn có..."

"Còn có bạn gái."

Trác Tri Vi đang ở ngoài cửa nghe trộm bỗng nhiên thân thể cứng đờ, ngơ ngác nhìn vào hư không, không thể tin chớp chớp mắt. Trong nháy mắt, cảm thấy mình thật sự rất buồn cười, hối hận vì lúc đó không nói ra tâm ý của mình với Hạ Thanh Tây, cô cho rằng nếu như cô nói ra sẽ thay đổi tất cả những thứ này. Nhưng khi quay đầu lại, Hạ Thanh Tây nhớ mãi không quên vẫn là Phương Huyên Dao, khoảng thời gian vui sướng này chỉ là giả.

Hết thảy giả thuyết đều chỉ là ảo tưởng của cô.

Trác Tri Vi cúi đầu, khoang miệng pha chút mùi vị cay đắng hỗn tạp, cô sờ da thịt không còn bóng loáng như lúc còn trẻ nữa, không phải, vậy thì quên đi.

Cô giống như trước kia vậy, xa xa mà nhìn nàng, miễn là Hạ Thanh Tây còn sống, miễn là Hạ Thanh Tây hạnh phúc... Chí ít lần này, cô có thể nhìn nàng không phải sao? Có lẽ khi có thời gian cô có thể đến Hạ gia làm khách, Hạ Thanh Tây đối xử với cô rất tốt, coi cô là tỷ tỷ, chỉ là sẽ không có tình yêu mà thôi.

Trác Tri Vi không khỏi nở nụ cười tự giễu, lúc nào cô cũng không biết đủ như thế, rõ ràng cô chỉ hy vọng Hạ Thanh Tây có thể sống không phải sao? Cho dù lúc mới bắt đầu nhận thức, cô cũng chỉ hy vọng người kia có thể nhìn chính mình một chút.

Ngươi quá tham lam, Trác Tri Vi.

Hàn huyên một lúc, bác sĩ đứng lên, gật đầu với nàng, lộ ra nụ cười: "Hẳn là không có vấn đề gì lớn, tuy rằng đã mất đi phần lớn ký ức, nhưng cũng coi như là nằm trong dự liệu."

"Vẫn phải quan sát một thời gian, mỗi ngày tập luyện, phỏng chừng rất nhanh liền có thể đi lại, còn ký ức thì..." Bác sĩ dừng một chút: "Dù sao cô là người đầu tiên trong nước thậm chí là cả thế giới được cải tử hoàn sinh, có thể khôi phục hay không tôi cũng không rõ lắm."

Hạ Thanh Tây ngoan ngoãn gật gật đầu: "Ân, có thể sống lại tôi đã rất thoả mãn rồi."

Bác sĩ cười cười, rời khỏi phòng bệnh.

Hạ Thanh Chu vội vàng kéo cánh tay ông lại: "Vậy, bác sĩ, em gái tôi không có việc gì sao?"

Bác sĩ gật đầu: "Anh cũng đã biết, cô ấy mất đi một phần ký ức, còn lại đúng là không có việc gì."

Hạ Thanh Chu nhất thời thở phào nhẹ nhõm: Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi..."

Hắn cụp mắt cười yếu ớt: "Quên rồi cũng tốt, bác sĩ cũng biết quá khứ em gái tôi đã gặp cái gì, mất trí nhớ đối với em ấy mà nói thực sự là không thể tốt hơn."

Hắn nhìn về phía Trác Tri Vi: "Đúng không, Tri Vi."

Trác Tri Vi cúi thấp đầu, mím mím môi, không nói một lời.

Không có việc gì, bác sĩ cũng đã rời đi.

Chờ bác sĩ đi xa, lúc này Trác Tri Vi mới trả lời, cô nở nụ cười cay đắng, ôn thanh nói: "Đúng vậy, không thể tốt hơn."

Nhưng vẻ mặt của cô không hài lòng chút nào, Hạ Thanh Chu không hiểu: "Em không vui sao?"

Yết hầu Trác Tri Vi khẽ động, thở dài, nhìn về phía Hạ Thanh Chu, bi ai cười một tiếng: "Bởi vì trong tiềm thức, em ấy vẫn yêu Phương Huyên Dao a."

"Một cơ hội nhỏ nhoi tôi đều không có."

loading...

Danh sách chương: