Chương 97: Bạt ngàn lá rụng xào xạc đổ
Chương 97: Bạt ngàn lá rụng xào xạc đổ
Ý thức của Tề Nhan lập tức nổ tung. Nàng trông thấy lông mi Nam Cung Tĩnh Nữ hơi run rẩy, cũng nhận ra nàng ấy đang lo lắng.Trái tim nàng đập thình thịch, mãn tâm mãn nhãn đều chỉ có hình bóng người thiếu nữ đang nằm phía trên mình. Đây đều là lần đầu tiên của hai người, vì thế cả hai chỉ biết dán môi vào nhau, không làm gì khác cả.Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy, dường như môi của đối phương còn mềm mại hơn những gì nàng tưởng tượng. Nàng nghịch ngợm cọ cọ, rồi ngượng ngùng ngẩng đầu lên.Tề Nhan đột nhiên được dẫn dắt, nàng di chuyển thân mình, giơ tay đè gáy Nam Cung Tĩnh Nữ xuống để đẩy nụ hôn sâu hơn. Hai người nhẹ nhàng, ngập ngừng cọ xát vào nhau.Cảm giác tê dại từ môi truyền thẳng tới đáy lòng, cũng không biết là ai nhanh nhẹn lĩnh ngộ trước, chỉ trong giây lát sau hai người đều đã đắm chìm vào nụ hôn này.Tề Nhan đặt tay lên eo Nam Cung Tĩnh Nữ rồi quay người lại, thành công đè người kia ở dưới thân mình.Giờ khắc này, nàng hoàn toàn quên mất nhiệm vụ của mình. Sau mười một năm kiềm nén, trái tim tường đồng vách sắt ấy đột nhiên nứt ra một lỗ hổng, tình cảm mà nàng che giấu cũng không ngừng tuôn ra, không còn nghe theo lý trí.Không biết là đầu lưỡi của ai chạm vào môi của người kia trước, chỉ nghe Nam Cung Tĩnh Nữ ưm một tiếng, hai bàn tay trắng nõn như ngó sen vòng lấy cổ Tề Nhan.Cổ tay áo trượt xuống, lộ ra làn da trắng nõn non mịn...Tề Nhan thở dốc, hơi thở nàng trở nên thô nặng mà dồn dập, hai bàn tay không ngừng du ngoạn bên hông Nam Cung Tĩnh Nữ.Đột nhiên, nàng nghĩ tới một vấn đề: Ở trong mắt đối phương, nàng chính là nam tử...Tề Nhan giống như bị một chậu nước lạnh xối lên đầu, tất cả nhiệt huyết đều bị dập tắt, mà những tình cảm len lỏi ấy cũng hóa thành hàn băng vạn trượng trong thoáng chốc.Nàng cũng chỉ là một kẻ bịm bợp đang ngụy trang mà thôi, giới tính là giả, ngay cả cái tên Tề Nhan cũng đều không tồn tại.Nam Cung Tĩnh Nữ chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt mê mang ấy tràn ngập quyến rũ, làm cho lòng Tề Nhan thật đau xót.Đôi môi đỏ ướt át khẽ mở: "Làm sao vậy?" Giọng nói của nàng có chút lười biếng, giống như một chú mèo con lười nhác nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời.Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy ánh mắt Tề Nhan lóe lên chút hoảng loạn, nàng lập tức siết chặt cánh tay ôm lấy cổ Tề Nhan.Tề Nhan muốn đứng dậy nhưng không thể, bèn gọi: "Điện hạ?"Gò má Nam Cung Tĩnh Nữ ửng đỏ, nàng nhìn chằm chằm Tề Nhan thật lâu, sau đó dịu dàng nói: "Ta rất thích.""Điện hạ..."Nam Cung Tĩnh Nữ vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng rốt cuộc thì đây cũng là lần đầu tiên nàng trải qua cảm giác như thế, bốn chữ này đã khiến nàng ngượng ngùng không thôi."Thần..."Nam Cung Tĩnh Nữ dùng ngón trỏ đặt lên môi Tề Nhan: "Đừng nói gì cả, ta có chút đau đầu, ngươi ngủ thêm một lát với ta đi.""Được."---Tề Nhan liên tục ngủ lại Trăn Trăn công chúa phủ năm ngày nay. Ngày thứ ba, nàng đã từng chủ động xin về phủ, nhưng bị Nam Cung Tĩnh Nữ dùng nhiều lý do giữ lại thêm hai ngày.Năm ngày qua, tuy hằng đêm các nàng đều ở chung với nhau, nhưng lại chưa từng làm những việc càn rỡ.Tin công chúa phủ liên tiếp treo đèn đỏ rất nhanh đã truyền khắp hoàng tộc. Nam Cung Xu Nữ thầm thở phào nhẹ nhõm: Xem ra lời nàng nói không có vô ích, rốt cuộc thì Tề Nhan vẫn là người có tâm.Mà những hoàng tự khác tới tham dự sinh thần yến thì đều thầm tấm tắc bảo lạ: Chẳng lẽ tiểu muội của bọn họ có sở thích sưu tầm mấy món kỳ quái? Chỉ là một thỏi mực cũ đã dùng qua mà có thể khiến nàng vui vẻ như vậy sao?Đến ngày thứ năm, ngay cả Thu Cúc cũng khuyên Nam Cung Tĩnh Nữ: Nên để phò mã hồi phủ.Tuy vương triều hiện tại đã bỏ đi chức vị cô cô lễ nghi, nhưng Thu Cúc là nữ quan chưởng sự, nàng nhất định phải khuyên nhủ. Dù cho không suy xét đến sức khỏe của hai người trẻ tuổi này, thì cũng phải kiêng kị bút đao trên tay ngôn quan.Công chúa và phò mã cẩm sắt hài hòa tất nhiên là chuyện tốt, nhưng dù sao công chúa điện hạ cũng là nữ tử, cứ tiếp tục chiêu hạnh phò mã thì cũng không biết ngôn quan sẽ viết ra lời dơ bẩn gì.Từ bao đời nay, có rất nhiều gông xiềng vô hình giam cầm nữ tử, cho dù là công chúa cao quý thì cũng không thể may mắn thoát khỏi.Tề Nhan và Thu Cúc hiếm khi cùng đồng tình như vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không thể giữ Tề Nhan ở lại được nữa. Nhưng mà, nàng lại chất đầy quà sinh thần của mình lên xe ngựa, ban thưởng cho Tề Nhan mang về phò mã phủ.---Ngày tháng trôi qua từng chút một, tựa như lại quay về khoảng thời gian bình yên trước kia.Sau khi bệnh nặng một hồi, Nam Cung Nhượng lại xuất hiện trên triều đình. Mấy ngày sau, các triều thần đều nhắc lại chuyện xưa: Nền tảng lập quốc.Nhị hoàng tử Nam Cung Uy là người có tiếng nói lớn nhất, đương nhiên còn có một ít lão thần chủ trương lập trưởng tử nếu không có đích tử.Đây là lần đầu tiên Đại hoàng tử vô danh Nam Cung Bình xuất hiện ở trước mặt triều thần.Ngay cả người không bao giờ hỏi tới chuyện triều chính như Nam Cung Tĩnh Nữ đều nghe được tiếng gió, mà nàng cũng nói chuyện này cho Tề Nhan nghe trước khi đi ngủ.Tề Nhan đã nhìn ra manh mối: Triều đình nhìn như yên bình, nhưng rốt cuộc thì gió sắp nổi lên rồi.Nam Cung Bình xuất thân ti tiện, không có chút thế lực nào ở trong triều, nhất định là có ai đó giở trò sau lưng để đề cử hắn. Nếu nàng đoán không sai, nhất định là chuyện này có liên quan đến kế sách nàng hiến cho Tam hoàng tử Nam Cung Vọng...Ngày mười lăm tháng mười hai, năm Cảnh Gia thứ chínVạn vật ở kinh thành đều tiêu điều. Dù có trải ngọc làm ấm thì bách hoa ở hậu hoa viên công chúa phủ cũng đều không chịu nổi khí lạnh, lần lượt héo tàn.Tề Nhan đang chơi cờ với Nam Cung Tĩnh Nữ ở nội điện, ván cờ đã đi đến hồi giữa, đúng là lúc làm người sốt ruột.Nam Cung Tĩnh Nữ dùng ngón tay kẹp một quân đen, nàng đã suy nghĩ được mười lăm phút.Cửa đại điện bị đẩy ra, vang lên một tiếng "phanh", người luôn trầm ổn như Thu Cúc nay lại đột ngột xông vào...Bởi vì giật mình, Nam Cung Tĩnh Nữ đã đánh rơi quân cờ, quân đen rơi xuống và xoay một vòng trên bàn cờ, vừa lúc dừng ở góc chết.Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày: "Xảy ra chuyện gì? Cớ sao hấp tấp như vậy?"Thu Cúc nhanh chóng đi đến bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ, quỳ xuống: "Điện hạ thứ tội, trong cung phái người tới."Ánh mắt Tề Nhan trầm xuống, nàng theo bản năng dời mắt, thả quân cờ vào hộp.Thu Cúc: "Bệ hạ triệu gấp, tuyên điện hạ và phò mã gia vào cung ngay lập tức."Nam Cung Tĩnh Nữ bỗng nhiên đứng dậy: "Xảy ra chuyện gì!?" Là Nam Cung Nhượng lại đổ bệnh, hay là?Thu Cúc cắn môi: "Nô tỳ cả gan hỏi, công công truyền chỉ chỉ nói...Đại hoàng tử điện hạ...qua đời."Nam Cung Tĩnh Nữ giật mình, dường như là nàng đang nhớ xem, đến tột cùng Nam Cung Bình là người phương nào."Bản cung...đã biết."Nam Cung Tĩnh Nữ nhấc váy lên, lập tức chạy ra ngoài, Tề Nhan giữ chặt lấy nàng: "Điện hạ...vẫn là nên đổi sang một bộ cung trang tao nhã hơn, cũng nên tháo trang sức trên đầu xuống.""Đúng vậy, ngươi không nói thì suýt nữa bản cung đã sơ suất rồi. Thu Cúc, ngươi thay quần áo cho bản cung."Tề Nhan tự mình đến Tây Uyển đổi sang một bộ cung trang màu đen, hai người cùng lên xe ngựa vào cung.Nam Cung Tĩnh Nữ có chút thất thần, nhìn cảnh vật bên đường dần bị bỏ lại phía sau rồi nỉ non nói: "Đại...hoàng huynh, hình như chỉ lớn hơn bản cung mười một tuổi."Tuy rằng giọng điệu của nàng không quá trầm trọng, nhưng Tề Nhan vẫn nghe ra nhàn nhạt bi thương.Xe ngựa ngừng ở cửa cung, hai người đổi sang ngồi kiệu liễn, nội thị trực tiếp nâng kiệu liễn đi đến hậu cung.Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi: "Chúng ta đang đi đâu?""Hồi điện hạ, bệ hạ có chỉ: Chư vị điện hạ vào cung thì cứ trực tiếp đến Cam Lộ cung."Nam Cung Tĩnh Nữ đã hiểu, nàng gật đầu: Cam Lộ cung là cung điện của Lương phi Mã thị. Mẫu phi của Đại hoàng tử Nam Cung Bình không có tư cách làm chủ một cung, cho nên vẫn luôn ở thiên điện của Cam Lộ cung.Lương phi Mã thị là tỷ muội cùng tộc với nguyên Hậu, cũng là sinh mẫu của Lục hoàng tử Nam Cung Liệt. Khi còn nhỏ, Nam Cung Tĩnh Nữ thường xuyên đến Cam Lộ cung, nhưng nàng nhớ hình như nàng chỉ mới gặp Lý Chiêu dung có mấy lần.Nam Cung Tĩnh Nữ có chút khó hiểu: Đại hoàng tử không có cung điện trong hoàng cung, vì sao không đặt linh cữu ở tư trạch?Xuống kiệu liễn, dù Cam Lộ cung chưa treo cờ trắng nhưng những chiếc đèn lồng sặc sỡ đều đã bị tháo xuống.Nam Cung Tĩnh Nữ thấp giọng dặn dò Tề Nhan: "Lát nữa ngươi cứ đứng ở phía sau ta, không cần nhiều lời, cũng không cần nhìn loạn.""Vâng."---Mãi cho đến khi tới thiên điện, các nàng mới cảm nhận được một chút không khí bi thương. Hai chiếc đèn lồng màu trắng được treo ở cửa, chữ "điện" trên đó vẫn rất mới, hẳn là cái đèn lồng này mới được làm ra.Nam Cung Tĩnh Nữ dừng chân ở ngoài cửa điện, nàng thở dài một hơi, sau đó lách người bước vào đại điện.Nhưng nàng lại không nhìn thấy quan tài của Nam Cung Bình đâu, nội thị thấp giọng giải thích: "Mời điện hạ dời bước đến thiên thính..."Nghe vậy, lòng Nam Cung Tĩnh Nữ lại trào ra chút bi thương. Ấn tượng của nàng đối với vị hoàng huynh này rất mơ hồ, nàng chỉ nhớ mang mang rằng hắn rất kiệm lời, hình như còn để râu trên mép.Theo cung lễ ở Vị Quốc, vì Lý Chiêu dung có thân phận thấp kém nên dù nàng sống ở thiên điện thì cũng không thể để quan tài ở chính sảnh, làm vậy là để tránh sát khí va chạm nương nương chủ vị.Đi thêm vài chục bước, tiếng khóc bị kiềm nén yếu ớt vang lên. Nam Cung Tĩnh Nữ nghe thế, lòng không khỏi quặn đau.Khi nguyên Hậu Mã thị hoăng thệ, nàng còn nhỏ nên cái gì cũng không nhớ rõ. Đây mới thật sự là lần đầu tiên nàng chứng kiến người thân mình ra đi.Thiên thính không lớn, đặt thêm một cái quan tài thì càng có vẻ chen chúc.Một vị nữ tử tóc hoa râm mặc áo tang đứng bên cạnh quan tài. Nàng dùng cái khăn tay màu trắng thuần che miệng lại, tiếng khóc vụn vặt yếu ớt vang lên.Đôi mắt thâm thúy của Tề Nhan yên lặng không có chút gợn sóng, nàng nhàn nhạt nhìn thoáng qua cái quan tài đen như mực và Lý Chiêu dung, người đang thương tâm đến chết đi sống lại. Đây là mạng đầu tiên mà Nam Cung hoàng tộc phải trả lại cho thảo nguyên!Nàng đã từng tưởng tượng khoảnh khắc này vô số lần, cũng vốn tưởng rằng bản thân sẽ được vui sướng sau chừng ấy năm, nhưng không ngờ nàng lại bình tĩnh như thế.Có lẽ là phân lượng của Nam Cung Bình quá nhẹ, tựa như tên của hắn, còn không đủ để khiến nàng vui vẻ.Có một chậu than được đặt trước quan tài, một nữ tử và hai tiểu nam hài quỳ gối bên cạnh, bọn họ vừa lau nước mắt vừa thả giấy tiền vàng bạc vào chậu than.Thâm cung nội uyển, dù có là người thân cận với Nam Cung Bình nhất, thì cũng không dám khóc thành tiếng.Ba vị hoàng tử nhỏ hơn Nam Cung Bình đều đã tới, bọn họ đang đứng thành một hàng bên cửa sổ. Nam Cung Tĩnh Nữ đi tới trước quan tài, sau khi do dự một lát, nàng vẫn quyết định hành lễ bái lạy.Người chết nên được tôn trọng, không cần thiết tiếp tục so đo nhiều như vậy...Nhưng mà nàng lại phát hiện, dưới chân cũng không có đặt một cái đệm hương bồ nào. Nàng quay đầu, thấy ba vị hoàng huynh đều lạnh nhạt, không có một ai cảm thấy bi thương cả.Nam Cung Tĩnh Nữ thấp giọng nói: "Lấy hai cái đệm hương bồ tới."Thê tử của Nam Cung Bình là Triệu thị, nghe vậy thì hoảng hốt: "Vị này...công chúa điện hạ không cần như thế, hành lễ là được rồi."Nam Cung Tĩnh Nữ than nhẹ một tiếng, cuối cùng khom người hành lễ.Nàng chỉ nhìn thoáng qua quan tài, không có dũng khí tiến lên.Tề Nhan thấp giọng nói: "Để thần thay điện hạ làm lễ chiêm ngưỡng."Mặt Nam Cung Bình tái xanh, Tề Nhan khắc sâu dung nhan người đã chết vào đầu mình. Nàng nâng tay hành lễ với Lý Chiêu dung, rồi lui đến bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ.Nam Cung Nhượng không có tới, năm người ngơ ngẩn đứng thành một hàng bên cửa sổ. Lý Chiêu dung cố nén tiếng khóc, Triệu thị thật sự không nín được nên cũng khóc nức nở vài tiếng, nhưng nàng cũng nhanh chóng ngừng lại.Ngoài cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo những tiếng nức nở nghẹn ngào.---Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.loading...
Danh sách chương:
- Văn Án
- Chương 1: Xem kiều nga thành nhi lang
- Chương 2: Tình cảm thiếu niên, kết nghĩa an đạt
- Chương 3: Trời ban khả năng thuần phục ngựa quý
- Chương 4: Hiến nữ không thành, chôn người gây họa
- Chương 5: Rước lấy ngoại tộc vào nhà, thảo nguyên nhấc lên tai họa
- Chương 6: Bình định tứ hải, khoảng cách quân thần
- Chương 7: Nước mất nhà tan không tự biết
- Chương 8: Dục hỏa niết bàn, đòi lại nợ máu
- Chương 9: Mưa gió rửa trôi quá vãng
- Chương 10: Trước thù hận và đau khổ, lương tâm vẫn còn tại
- Chương 11: Kết tân hữu thận trọng từng bước
- Chương 12: Tặng tự vô tâm gieo nhân quả
- Chương 13: Bởi vì nhầm lẫn nhị nữ phẩm quạt
- Chương 14: Giải dị mộng hung tướng mới hiện ra
- Chương 15: Tiếc thay ngày nọ đã đầy đau thương
- Chương 16: Phụ tử tình thâm thầm mưu tính
- Chương 17: Nguyện ngồi một mình câu cá
- Chương 18: Long Môn mở ra, bạn cũ gặp lại
- Chương 19: Thương hải tang điền đoạn trường nhân
- Chương 20: Bảng vàng đề tên mã do cương
- Chương 21: Thám Hoa lang vừa khéo thất lễ trước phố
- Chương 22: Song hỉ lâm môn nhị nữ gả thấp
- Chương 23: Kết liên lý, mỗi người đều hoài tâm sự
- Chương 24: Thầm uốn mình theo bố cục của người
- Chương 25: Tam triều lại mặt nghiệm lạc hồng
- Chương 26: Duyên phận kỳ diệu tạo nên bốn góc bàn cờ
- Chương 27: Dịu dàng là sự trừng phạt đau đớn nhất
- Chương 28: Biệt hữu u sầu thầm sinh hận
- Chương 29: Vừa nghe không biết ý trong khúc
- Chương 30: Bừng tỉnh đã là người trong khúc
- Chương 31: Ngầm lộ răng nanh cắn đứt cánh chim
- Chương 32: Tân hôn yến nhĩ quấn quít si mê
- Chương 33: Tai họa đào hoa không báo trước
- Chương 34: Tạm quên hận cũ không màng thân
- Chương 35: Trước khi chuyện thành, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ ngươi
- Chương 36: Cung yến giao thừa nhấc lên mạch nước ngầm
- Chương 37: Giao thừa yến công chúa cứu phu
- Chương 38: Ước vọng xuyên tim không thể chối từ
- Chương 39: Tĩnh Nữ say rượu thổ lộ tâm sự
- Chương 40: Lục Nhị độc miệng nói ra oán hận bấy lâu
- Chương 41: Đêm giao thừa chung chăn chung gối
- Chương 42: Tết Nguyên Tiêu năm Cảnh Gia thứ chín
- Chương 43: Tết Nguyên Tiêu tay nắm tay dạo chơi
- Chương 44: Mê trận đố đèn trước Thính Vũ lâu
- Chương 45: Hủy đi một tay tuyệt diệu hảo từ
- Chương 46: Há có ai giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang
- Chương 47: Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi
- Chương 48: Tặng mặc bảo thụ chi dĩ bính
- Chương 49: Thả con tép bắt con tôm, diện kiến chủ nhân thật sự
- Chương 50: Hiến kế thiêu rụi Vị Ương cung
- Chương 51: Xuân đến tình đậu sơ khai
- Chương 52: Là áy náy lẫn dịu dàng
- Chương 53: Ôm người vào trong lòng
- Chương 54: Nhận nhầm tiếng chim oanh thành tiếng khóc của chim nhạn
- Chương 55: Vạn sự đều được chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi mình gió đông
- Chương 56: Gió đông lồng lộng ánh lửa ngút trời
- Chương 57: Bắn lén khiến ngựa mất khống chế
- Chương 58: Cũng vì người mà phấn đấu quên mình
- Chương 59: Xưa nay thủy hỏa khó dung
- Chương 60: Cởi áo mang binh đi nước cờ hiểm
- Chương 61: Khất Nhan A Cổ Lạp thật hay giả
- Chương 62: Kinh hãi báo tin Di Châu thất thủ
- Chương 63: Chiến trận Kính Vị chạm vào là nổ ngay
- Chương 64: Bản chất của con người là đau khổ tìm kiếm thanh xuân
- Chương 65: Liên hoàn kế một hòn đá hạ hai con chim
- Chương 66: Hết lòng che chở lại đuổi trung phó rời đi
- Chương 67: Lòng dạ sắt đá
- Chương 68: Huyết hải thâm thù đến chết vẫn không thôi
- Chương 69: Cơn thịnh nộ chẳng thể kiềm nén
- Chương 70: Đêm thị tẩm thương người đau mình
- Chương 71: Hoa tự rơi nước tự chảy
- Chương 72: Thù cũ chưa dứt chớ nói gì đến thanh toán xong
- Chương 73: Viên ngọc quý của thảo nguyên bước vào hoàng thành
- Chương 74: Cầu thân trước mặt mọi người, ai ai cũng đều kinh sợ
- Chương 75: Biến dị sinh phúc họa khó liệu
- Chương 76: Rốt cuộc thì Tề lang vẫn là nữ nhi
- Chương 77: Yêu hay ghét thì bản thân đều là người chịu tổn thương đầu tiên
- Chương 78: Hỏi thế gian tình là chi
- Chương 79: Ngày chín tháng chín phò mã lập phủ
- Chương 80: Dùng cái chết trả lại những ân huệ chẳng thể đền đáp
- Chương 81: Chuyện cũ năm xưa ở bắc Kính Quốc
- Chương 82: Bí ẩn vùi trong quá khứ
- Chương 83: Kiếp phù du trộm được nửa ngày nhàn
- Chương 84: Bị vứt bỏ không đường trở về
- Chương 85: Quạ đen khắp thiên hạ này đều hiểm độc
- Chương 86: Tích lũy lâu dài hiện ra răng nanh
- Chương 87: Hai đóa hoa nở, các biểu một cành
- Chương 88: Một hồi quyết đấu chưa kết thúc
- Chương 89: Dùng mưu kế giao phong một lần nữa
- Chương 90: Ranh giới không thể vượt qua
- Chương 91: Vì ai nên nỗi thân tiều tụy
- Chương 92: Rượu vào khắc khoải lòng tương tư
- Chương 93: Yêu hoa xin kíp bẻ hoa
- Chương 94: Cuộc hội ngộ sau mười một năm
- Chương 95: Chỉ muốn cùng ngươi làm lại từ đầu
- Chương 96: Tình sâu vô cùng nước đổ khó hốt
- Chương 97: Bạt ngàn lá rụng xào xạc đổ
- Chương 98: Vui sướng muộn màng
- Chương 99: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu
- Chương 100: Vui sướng bảo rằng gió đông cũng đa tình
- Chương 101: Nam Vị Quốc dần lụi bại
- Chương 102: Nghe nói gió đông cũng đa tình
- Chương 103: Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ
- Chương 104: Đường vào triều quanh co khúc khuỷu
- Chương 105: Thuyền mảng đông tây lặng im
- Chương 106: Hay cho thói qua cầu rút ván
- Chương 107: Quốc có công chúa vừa trưởng thành
- Chương 108: Lần đầu biệt ly dịu dàng lưu luyến
- Chương 109: Ngồi mát ăn bát vàng
- Chương 110: Vận mệnh định sẵn, trời định sẵn
- Chương 111: Chuyện cũ năm xưa đứt ruột đứt gan
- Chương 112: Hận không thể giết sạch người trong thiên hạ
- Chương 113: Khúc hát kết thúc trong nghẹn ngào
- Chương 114: Mọi chuyện kết thúc, cảnh còn mà người đã mất
- Chương 115: Bức tranh chữ ngày xưa dẫn tới tranh chấp
- Chương 116: Bán duyên tu đạo bán duyên quân
- Chương 117: Tâm mất khống chế, dần dần xa cách
- Chương 118: Bí mật trong cung cấm
- Chương 119: Tiểu nhân oán hận đâm sau lưng
- Chương 120: Những gì ngươi thấy đều đã được lên kế hoạch
- Chương 121: Tỷ như trong mộng chẳng hề phân minh
- Chương 122: Vẫn không thể thoát khỏi số mệnh yêu hận đan xen
- Chương 123: Thời đại mới mở ra
- Chương 124: Sân không vắng vẻ tàn xuân
- Chương 125: Mưa gió đã thổi đèn tắt đuốc diệt
- Chương 126: Dùng máu của người khác nhuộm thành
- Chương 127: Tương tư biết khi nào mới gặp lại
- Chương 128: Tâm trí như yêu chung quy khó thọ
- Chương 129: Ngẫu hoa thâm xử điền điền diệp
- Chương 130: Vội vàng gửi gắm nhi tử cho người khác
- Chương 131: Nghe ngóng xem ngươi có bình an hay không
- Chương 132: Đuổi theo những vì sao và vầng trăng khuyết
- Chương 133: Từ biệt ba năm chỉ gặp lại nhau trong mơ
- Chương 134: Cũng chỉ là muối bỏ biển
- Chương 135: Sau bức rèm châu ẩn hương
- Chương 136: Buổi tương phùng trăm mối cảm xúc
- Chương 137: Duy ứng vân phiến tình tương tự
- Chương 138: Thế gian nào có biện pháp vẹn cả đôi đường
- Chương 139: Một ván cờ ký gửi thâm tình
- Chương 140: Gia đình đoàn viên nối lại tình
- Chương 141: Trời sinh đã có khả năng mưu tính, nhìn thấu bất kỳ ai
- Chương 142: Thấy quân thất ý ta phiền muộn
- Chương 143: Chất đầy thịt dê lên chiếc đĩa vàng
- Chương 144: Tương phùng hà tất từng quen biết
- Chương 145: Túy tiếu bồi quân tam vạn tràng
- Chương 146: Ông trời tác hợp
- Chương 147: Hoa lưu luyến bướm, khung cảnh quyến rũ cuối con mương thần bí
- Chương 148: Ngọn lửa ban đêm bao trùm cả cung điện
- Chương 149: Tàn lửa trong đêm đen thử thách tình cảm bao nay giữa chúng ta
- Chương 150: Thua người trong thành không ngủ
- Chương 151: Một ngàn cánh buồm lướt qua con tàu bị chìm
- Chương 152: Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng
- Chương 153: Tài tử Tô Châu Liễu Dư An
- Chương 154: Vô tình nhất là nhà đế vương
- Chương 155: Hoài bích kỳ tội bất do nhân
- Chương 156: Đành để hoa rơi
- Chương 157: Họa sư thiệt thân nhẫn khi quân
- Chương 158: Âm thầm phụng mệnh thánh chỉ
- Chương 159: Có thể nghe thấy tiếng vang vụn vặt trong bóng đêm
- Chương 160: Vẫn vậy thôi, quay về nói với người đây
- Chương 161: Phan An phiền muộn đầu đầy sương
- Chương 162: Giấc mơ lạnh lẽo rền vang
- Chương 163: Mưa thu lay động tre trúc vì người
- Chương 164: Máu thảo nguyên nhu và cương
- Chương 165: Có còn nhớ rõ chuyện thời niên thiếu không?
- Chương 166: Nguyện dâng hiến tất cả những gì ta có cho ngươi
- Chương 167: Những mất mát trong quá trình trưởng thành
- Chương 168: Là nơi phiền muộn khác
- Chương 169: Ly biệt thương đau lòng rối loạn
- Chương 170: Nhiều lần cân nhắc con đường nữ đế
- Chương 171: Lưu luyến phong cảnh tiếc chu nhan
- Chương 172: Không thể không trù tính
- Chương 173: Đã mất phu nhân lại thiệt quân
- Chương 174: Thân bất do kỷ lại biệt ly
- Chương 175: Chưa biệt ly mà đã tương tư
- Chương 176: Thiên đạo luân hồi
- Chương 177: Thu sau tính sổ diệt trừ Tạ An
- Chương 178: Về thăm quê cũ mà buồn cười xiết bao
- Chương 179: Yến Nhiên phủ khó bề phân biệt
- Chương 180: Du hồn thảo nguyên bôn tập trong đêm
- Chương 181: Một mình đối mặt với cửa ải sinh tử
- Chương 182: Ô Lan thành nằm ở cuối thảo nguyên
- Chương 183: Khúc quân ca bi tráng cử hành
- Chương 184: Tựa như thời còn niên thiếu
- Chương 185: Gió thổi cỏ nghiêng bò dê tung tăng
- Chương 186: Cháy nhà mới lòi ra mặt chuột
- Chương 187: Vì quân tuyệt bút tạ sương khói
- Chương 188: Thế gian cũng không có biện pháp nào song toàn
- Chương 189: Muốn mẫu thân và muội muội
- Chương 190: Sức nặng của mười lăm thánh chỉ
- Chương 191: Cũng biết tình này không thể đãi
- Chương 192: Tình khó phụ, yêu khó giữ
- Chương 193: Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn
- Chương 194: Mọc thành rừng sau nhiều năm
- Chương 195: Ngựa giẫm xuân bùn hết nửa là hoa
- Chương 196: Biếu tặng một tịch, thốt ra lời từ tận đáy lòng
- Chương 197: Nguy hiểm không lường được
- Chương 198: Một chữ tình che mắt người
- Chương 199: Chỉ mong lòng người như lòng thiếp