Chương 179: Yến Nhiên phủ khó bề phân biệt
Chương 179: Yến Nhiên phủ khó bề phân biệt
Tề Nhan chỉ ăn vài miếng thịt dê rồi ngưng đũa, A Nỗ Kim sai người rót rượu Mã Nãi cho Tề Nhan hết lần này đến lần khác, nhưng đều bị Tề Nhan lịch sự từ chối. Dù A Nỗ Kim có mời mọc như thế nào thì Tề Nhan đều nhẹ nhàng cự tuyệt, sau mấy lần không thành, A Nỗ Kim cảm thấy như đánh vào bông, không có gì thú vị.Hắn không quản Tề Nhan nữa, chỉ lo ăn sạch con dê nướng nguyên con ở trước mặt. Yến hội lần này chọn ra những con dê con thượng đẳng để làm thịt, vì vậy thịt chúng rất chắc nịch, còn mang theo hương sữa nhàn nhạt.A Nỗ Kim ăn khỏe, rất nhanh con dê trước mặt chỉ còn lại khung xương, mà hai hộc [1] rượu Mã Nãi cũng đã bị hắn uống sạch.[1] Hộc: dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu.Một tiếng "ầm" vang lên, A Nỗ Kim ném đao cắt thịt lên bàn, hắn cầm cái khăn bên cạnh rồi lau tay, vỗ bụng ợ hơi một cách thỏa mãn.Con dê này nặng ít nhất ba mươi cân [2], trừ khung xương, phần đầu và nội tạng thì còn ít nhất mười cân thịt. Trong trí nhớ của Tề Nhan, chỉ có vài người trong Xanh Lê bộ mới có thể ăn hết mười cân thịt, mà tất cả bọn họ đều là những vị dũng sĩ xuất sắc nhất. Tuy lượng cơm ăn cũng không phải là chuyện gì đáng để kiêu ngạo, nhưng nó có liên quan trực tiếp đến sức lực. Bộ giáp A Nỗ Kim mặc trên người không thể che lấp được cơ bắp cuồn cuộn của hắn, hẳn là trời sinh hắn đã rất khỏe.[2] 1 cân = 0.5kg.A Nỗ Kim giơ tay vuốt phần râu mép trên môi: "Khâm sai ăn thấy sao?"Tề Nhan: "Đa tạ khoản đãi, rất là ngon."A Nỗ Kim: "Vậy trở về nghỉ ngơi đi, không tiễn."Tề Nhan đứng dậy, nàng phất tay áo và chắp tay nói: "Bản quan còn một yêu cầu quá đáng."A Nỗ Kim: "Nói đi."Tề Nhan: "Từ lâu đã nghe Lạc Bắc có nhiều ngựa tốt, không biết Nạp Cổ Tư đại nhân có thể để thủ hạ dẫn bản quan đi tham quan trại nuôi ngựa, tìm một con ngựa tính tình ôn hòa để kỵ một lần được không?"A Nỗ Kim mỉm cười thoải mái: "Này có cái gì khó? A Đồ Độ, ngươi dẫn hắn đi tham quan trại nuôi ngựa đi."---Yến hội diễn ra suốt hai canh giờ, nhưng A Nỗ Kim không hề đề cập tới Nhã Quý phi, càng không có nhắc tới Nam Cung Vọng đang ôm bệnh nhẹ, khác thường như thế tất nhiên khiến cho Tề Nhan chú ý.Tuy nàng đang ở địa bàn của A Nỗ Kim, nhưng nàng cũng không có ngồi chờ chết.Tề Nhan quay đầu nhìn về phía A Đồ Độ bên cạnh: "Trại nuôi ngựa ở đâu?"A Đồ Độ nói tiếng Vị Quốc không tốt lắm, hắn giơ tay chỉ hướng: "Kia."Tề Nhan: "Đa tạ."Trại nuôi ngựa nằm dưới chân núi Mô Mô, cách rất xa đã có thể nghe được tiếng vó ngựa và tiếng ngựa hí vang. Vừa đi đến rào chắn là đã nhìn thấy hàng vạn con ngựa lao nhanh vun vút, dường như mặt đất cũng đang rung chuyển, cảnh tượng này vô cùng chấn động.Sau đàn ngựa là vài người thảo nguyên mặc da thú, bọn họ cầm một cây roi dài, vung lên vung xuống đuổi ngựa đi. Tiền Thông rút bội kiếm chắn ở trước mặt Tề Nhan, cảnh giác nhìn đàn ngựa cách đó không xa.Tề Nhan thì bình tĩnh hơn nhiều, khi còn nhỏ mỗi ngày nàng đều nhìn thấy cảnh này. Thứ mà người thảo nguyên xua ngựa đó đang cầm gọi là tiếu tiên, thường dài khoảng ba mét, phải bắt đầu luyện tập từ khi còn nhỏ thì mới có thể sử dụng một cách dễ dàng. Đầu roi được buộc một khúc xương mảnh như ve sầu, chỉ cần thao tác không tốt thì mảnh xương sẽ bị hư, roi cũng theo đó mà hỏng.Tiếu tiên chỉ đánh vào không trung chứ tuyệt đối không đánh vào ngựa, khi vẫy nó sẽ tạo ra âm thanh độc đáo để điều khiển ngựa, mà mục đích của việc đuổi ngựa này là để duy trì sức sống của chúng.Lúc trước, Khất Nhan Tô Hách Ba Lỗ đã nói với Tề Nhan: Con ngựa là đôi chân của người thảo nguyên, chúng nó phải có sinh lực thì mới có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.Hiện giờ thảo nguyên đã sớm "thống nhất", đồng thời không có chiến sự, vì sao phải phát động quy mô đuổi ngựa lớn như vậy?A Đồ Độ kẹp bụng ngựa chạy về phía một người trong số đó, không biết hai người nói gì với nhau, chỉ thấy đối phương lấy tiếu tiên ra và dùng sức thổi một chút, tất cả người đang đuổi theo ngựa đều ngừng tay. Đám ngựa chạy trên đồng cỏ thêm một chút, sau đó dừng lại và tản đi.A Đồ Độ quay lại, hắn móc một cái túi trong lồng ngực ra, ném cho Tề Nhan: "Chọn ngựa, cưỡi."Tề Nhan gật đầu, Tiền Thông chủ động nói: "Chủ nhân, không bằng để tiểu nhân giúp người chọn một con, như vậy có được không?"Tề Nhan: "Hiếm khi được đi tới đây một chuyến, ở kinh thành không thể thấy cảnh vạn mã lao nhanh như vậy, ngươi không cần đi theo ta, cứ nhân cơ hội này đi chọn một con ngựa tốt cho mình đi."Tiền Thông: "Nhưng mà..."Tề Nhan: "Đi đi."Tiền Thông: "Vâng."Tiền Thông đã đi theo Tề Nhan từ khi hắn mười ba tuổi, hắn rất hiểu Tề Nhan, lời này thoạt nhìn là lời tán gẫu nhưng thực chất là một mệnh lệnh tuyệt đối không được làm trái.Tề Nhan lập tức đi đến chỗ đàn ngựa, tuy những con chiến mã này đã được thuần hóa nhưng chúng vẫn rất cảnh giác với mùi hương lạ. Ngửi được hơi lạ, bọn ngựa đột nhiên phát ra những tiếng phì phì để cảnh cáo, có mấy con nhát gan còn trực tiếp chạy đi mất.Tề Nhan cũng không vội, nàng thả nhẹ bước chân và chậm rãi đi qua, A Đồ Độ thì đứng nhìn cách đó không xa, mà hắn cũng không có ý giúp nàng.Lần thứ hai vẫn như vậy: Tề Nhan mới vừa tới gần thì đám ngựa lập tức tản ra. A Đồ Độ cười thành tiếng, còn người đuổi ngựa thì cũng đứng xem náo nhiệt.Tề Nhan vờ như không nhận ra, nàng tiến đến gần đàn ngựa nhưng kết quả vẫn như thế...Cứ vài lần như vậy, bọn họ chuyển sang bàn luận bằng ngôn ngữ thảo nguyên, cười đủ rồi liền không còn để ý nữa, mà Tề Nhan thì càng lúc càng đi xa.Nàng quay đầu lại, A Đồ Độ đã biến thành một cái chấm nhỏ.Tề Nhan tiếp tục đi đến chỗ đàn ngựa, mà lúc này đàn ngựa không có tản đi, thậm chí mấy con ngựa giật mình bỏ chạy cũng chủ động quay đầu về.Tề Nhan có khả năng giao tiếp với ngựa, vì không muốn người khác chú ý, nàng mới mời những con ngựa khác đi xa một chút, chỉ giữ một con ngựa già ôn hòa ở bên cạnh.Tề Nhan lấy cái túi A Đồ Độ đưa cho nàng xuống, nàng nắm một vốc bắp, chờ con ngựa già ăn xong rồi vuốt ve cổ nó.Con ngựa thoải mái phì mũi, ý cười đã mất từ lâu chợt xuất hiện trên khuôn mặt Tề Nhan.Nụ cười này vừa thanh khiết vừa chân thành, cả ánh mắt nàng cũng tràn ngập ý cười. Nếu Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy Tề Nhan lúc này, nàng chắc chắn sẽ phát hiện nụ cười trước đây của Tề Nhan đều là giả tạo.Tề Nhan hỏi con ngựa một chuyện, nghe được đáp án nàng tiếp tục đi đến chỗ mấy con ngựa khác. Sau khi hỏi vài lần, lòng nàng đại khái đã có đáp án.Con ngựa già nói với Tề Nhan: Trại nuôi ngựa đã lâu không có đuổi ngựa, chỉ đến lúc đồng cỏ bắt đầu ngả vàng thì đột nhiên xuất hiện chuyện này.Ở thảo nguyên, mùa thu đến rất sớm, lần cuối đồng cỏ úa vàng chính là...cuối tháng bảy năm ngoái.Những con ngựa khác cũng đáp giống với con ngựa già kia, còn có mấy con ngựa con oán giận với Tề Nhan, chúng nó rất sợ tiếng roi, mỗi lần như vậy chúng đều vô cùng mệt mỏi.Tề Nhan cười an ủi chúng, nàng đút cho chúng hết số bắp trong túi, ngựa con lập tức cao hứng đến vây quanh Tề Nhan.Sau đó, đám ngựa con này bị mẹ của chúng dẫn đi. Tề Nhan chắp tay sau lưng, nhìn ngựa con nhảy nhót đi theo sau ngựa mẹ, thỉnh thoảng chúng còn quay đầu nhìn Tề Nhan.Tề Nhan mỉm cười một lúc lâu, nhìn đàn ngựa dần đi xa, lòng nàng vô cùng ấm áp.Đời này có rất ít người đối đãi bình đẳng với ngựa, họ không biết ngựa là loài vật có linh tính và có phẩm chất thuần khiết nhất trong muôn loài.Tuy chó cũng trung thành, nhưng đời này có chó dữ chứ không có ngựa dữ.Bên cạnh Tề Nhan chỉ còn lại một con ngựa con mới bốn tuổi. Ngựa cha đã chết vì bệnh, ngựa mẹ thì chết vì khó sinh, mà ngựa con trong bụng mẹ nó cũng mất, vì vậy chỉ còn một mình nó lẻ loi trên cõi đời này.Tề Nhan cũng không muốn chọn ngựa, nhưng nhìn thấy chú ngựa này mở to đôi mắt đen nhánh nhìn nàng, còn phát ra những tiếng phì phì để lấy lòng, tâm nàng dần trở nên mềm nhũn.Tề Nhan thở dài, nàng nhớ tới Lưu Hỏa đã chết.Tề Nhan: "Nếu ngươi đi theo ta thì phải rời thảo nguyên đến một nơi xa lạ. Ngươi đã nghĩ tới chuyện này chưa?"Con ngựa uốn cong bốn chân và quỳ rạp xuống đất, nó dùng hành động trả lời câu hỏi của Tề Nhan.Tề Nhan cũng cảm động trước lòng thành của con ngựa, nàng leo lên lưng nó.Chiến mã cả đời chỉ nhận một chủ, người chết thì ngựa cũng chết...Từ khi Lưu Hỏa xả thân cứu chủ, đây là vật cưỡi thứ hai của Tề Nhan.Với một tiếng hét vui sướng, con ngựa chạy nhanh như bay, chiếc bờm dài màu đen tung bay theo gió.Con ngựa là loài có linh tính nhất, nó tuyệt đối không mù quáng nhận chủ chỉ vì Tề Nhan có thể giao tiếp với nó. Nó có thể cảm nhận được những thứ sâu sắc hơn, cũng biết chạy thế nào để chủ nhân có thể nhẹ nhàng khống chế.Tề Nhan nhoẻn miệng cười, nàng nhìn quanh một vòng thấy cũng không có ai để ý tới bên này, vì thế mặc con ngựa chạy trong chốc lát. Đã lâu rồi nàng không có phóng ngựa rong ruổi, cảm nhận những làn gió mát phất qua mặt như vậy.Một lát sau Tề Nhan kẹp bụng ngựa, con ngựa cùng chủ nhân tâm linh tương thông, nó vì vậy mà thả chậm bước chân.Tề Nhan đơn giản nói tình cảnh của mình sao cho chú ngựa này có thể hiểu, ngựa con lại một lần nữa thả chậm tốc độ, Tề Nhan thấy nó thông minh như vậy thì cũng vui mừng.Nàng chú ý, ngoại trừ xung quanh đôi mắt của con ngựa này có màu vàng ra thì toàn thân nó đều màu đen: "Sau này, tên của ngươi là Kim Hoàn Ô."Tề Nhan cưỡi Kim Hoàn Ô chạy về phía A Đồ Độ, cách hơn mấy trượng Kim Hoàn Ô liền bắt đầu rung đùi đắc ý, thô nặng phát ra tiếng phì phì trong mũi, dáng vẻ như cực kỳ không tình nguyện.Tề Nhan cũng giả bộ khẩn trương, trong lòng cười thầm: Vật cưỡi như chủ, con ngựa này quả thực có duyên với nàng.---Tề Nhan ở Yến Nhiên phủ nghỉ ngơi suốt ba ngày, tuy A Nỗ Kim sai người chiêu đãi nhưng hắn không hề lộ mặt.Tề Nhan tìm Đinh Dậu để dò hỏi tình huống, đối phương chỉ nói: Người đeo mặt nạ cũng không có hạ lệnh gì, Tề Nhan cứ chờ một chút.Tề Nhan suy nghĩ một phen, quyết định chủ động xuất kích: Nàng phụng chỉ tới đón Cát Nhã và Nam Cung Vọng đang sinh bệnh hồi kinh, có nhiều người đi theo nhìn chằm chằm như vậy nhưng chính chủ lại không xuất hiện, như thế là không hợp lý.Dường như A Nỗ Kim đã sớm đoán Tề Nhan sẽ đến, thủ vệ và thị vệ không có dò hỏi càng không có thông truyền, bọn họ chỉ chặn Tiền Thông ở ngoài cửa, sau đó dẫn Tề Nhan đi vào phía trong.Tề Nhan yên lặng đi theo sau đối phương, nhanh chóng suy nghĩ đối sách.Kể từ khi nhận được mệnh lệnh từ người đeo mặt nạ, từ khi những chuyện xảy ra bên cạnh nàng đều có chút kỳ dị thì Tề Nhan càng lo lắng, nhưng nàng không đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì...Cảm giác này vô cùng đáng sợ, nàng giống như bị đánh trở về Vô Danh cốc, lần thứ hai trở thành quân cờ trong tay người đeo mặt nạ, vừa không có lựa chọn vừa không có đường lui.Đi vào nội sảnh, A Nỗ Kim cho người lui ra, hắn nhìn chằm chằm cặp mắt màu hổ phách của Tề Nhan, hỏi: "Người Vị Quốc cũng có màu mắt như vậy sao?"Tề Nhan: "Màu mắt này không phải là bẩm sinh mà là do bệnh gây ra."A Nỗ Kim không tỏ ý kiến, ngược lại nói: "Ngươi tới đón Cát Nhã, hay là tới đón Nam Cung Vọng?"Tề Nhan bình tĩnh đáp: "Dường như hai người cũng không có mâu thuẫn."A Nỗ Kim hừ lạnh, mắt hổ nhìn chằm chằm Tề Nhan như thể muốn nhìn thấu người trước mặt: "Cát Nhã không ở đây."Thấy Tề Nhan không nói, A Nỗ kim tiếp tục nói: "Nàng ở Ô Lan thành, trước khi lâm chung phụ hãn có để lại cho nàng một đồng cỏ, cách nơi này ba trăm dặm từ phía bắc."Tề Nhan nhíu mày, Ngạch Nhật Hòa đã tiếp nhận chức quan triều đình Vị Quốc, đáng lẽ A Nỗ Kim không được gọi hắn là "phụ hãn".Không biết đối phương nói sai hay là cố ý, nếu như là cố ý...Lòng Tề Nhan trầm xuống, nhưng điều đầu tiên nàng nghĩ đến không phải là làm cách nào để thoát thân mà là nghĩ cách nhanh chóng truyền tin này cho Nam Cung Tĩnh Nữ.---Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.loading...
Danh sách chương:
- Văn Án
- Chương 1: Xem kiều nga thành nhi lang
- Chương 2: Tình cảm thiếu niên, kết nghĩa an đạt
- Chương 3: Trời ban khả năng thuần phục ngựa quý
- Chương 4: Hiến nữ không thành, chôn người gây họa
- Chương 5: Rước lấy ngoại tộc vào nhà, thảo nguyên nhấc lên tai họa
- Chương 6: Bình định tứ hải, khoảng cách quân thần
- Chương 7: Nước mất nhà tan không tự biết
- Chương 8: Dục hỏa niết bàn, đòi lại nợ máu
- Chương 9: Mưa gió rửa trôi quá vãng
- Chương 10: Trước thù hận và đau khổ, lương tâm vẫn còn tại
- Chương 11: Kết tân hữu thận trọng từng bước
- Chương 12: Tặng tự vô tâm gieo nhân quả
- Chương 13: Bởi vì nhầm lẫn nhị nữ phẩm quạt
- Chương 14: Giải dị mộng hung tướng mới hiện ra
- Chương 15: Tiếc thay ngày nọ đã đầy đau thương
- Chương 16: Phụ tử tình thâm thầm mưu tính
- Chương 17: Nguyện ngồi một mình câu cá
- Chương 18: Long Môn mở ra, bạn cũ gặp lại
- Chương 19: Thương hải tang điền đoạn trường nhân
- Chương 20: Bảng vàng đề tên mã do cương
- Chương 21: Thám Hoa lang vừa khéo thất lễ trước phố
- Chương 22: Song hỉ lâm môn nhị nữ gả thấp
- Chương 23: Kết liên lý, mỗi người đều hoài tâm sự
- Chương 24: Thầm uốn mình theo bố cục của người
- Chương 25: Tam triều lại mặt nghiệm lạc hồng
- Chương 26: Duyên phận kỳ diệu tạo nên bốn góc bàn cờ
- Chương 27: Dịu dàng là sự trừng phạt đau đớn nhất
- Chương 28: Biệt hữu u sầu thầm sinh hận
- Chương 29: Vừa nghe không biết ý trong khúc
- Chương 30: Bừng tỉnh đã là người trong khúc
- Chương 31: Ngầm lộ răng nanh cắn đứt cánh chim
- Chương 32: Tân hôn yến nhĩ quấn quít si mê
- Chương 33: Tai họa đào hoa không báo trước
- Chương 34: Tạm quên hận cũ không màng thân
- Chương 35: Trước khi chuyện thành, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ ngươi
- Chương 36: Cung yến giao thừa nhấc lên mạch nước ngầm
- Chương 37: Giao thừa yến công chúa cứu phu
- Chương 38: Ước vọng xuyên tim không thể chối từ
- Chương 39: Tĩnh Nữ say rượu thổ lộ tâm sự
- Chương 40: Lục Nhị độc miệng nói ra oán hận bấy lâu
- Chương 41: Đêm giao thừa chung chăn chung gối
- Chương 42: Tết Nguyên Tiêu năm Cảnh Gia thứ chín
- Chương 43: Tết Nguyên Tiêu tay nắm tay dạo chơi
- Chương 44: Mê trận đố đèn trước Thính Vũ lâu
- Chương 45: Hủy đi một tay tuyệt diệu hảo từ
- Chương 46: Há có ai giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang
- Chương 47: Tương tư một mối đeo sầu đôi nơi
- Chương 48: Tặng mặc bảo thụ chi dĩ bính
- Chương 49: Thả con tép bắt con tôm, diện kiến chủ nhân thật sự
- Chương 50: Hiến kế thiêu rụi Vị Ương cung
- Chương 51: Xuân đến tình đậu sơ khai
- Chương 52: Là áy náy lẫn dịu dàng
- Chương 53: Ôm người vào trong lòng
- Chương 54: Nhận nhầm tiếng chim oanh thành tiếng khóc của chim nhạn
- Chương 55: Vạn sự đều được chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi mình gió đông
- Chương 56: Gió đông lồng lộng ánh lửa ngút trời
- Chương 57: Bắn lén khiến ngựa mất khống chế
- Chương 58: Cũng vì người mà phấn đấu quên mình
- Chương 59: Xưa nay thủy hỏa khó dung
- Chương 60: Cởi áo mang binh đi nước cờ hiểm
- Chương 61: Khất Nhan A Cổ Lạp thật hay giả
- Chương 62: Kinh hãi báo tin Di Châu thất thủ
- Chương 63: Chiến trận Kính Vị chạm vào là nổ ngay
- Chương 64: Bản chất của con người là đau khổ tìm kiếm thanh xuân
- Chương 65: Liên hoàn kế một hòn đá hạ hai con chim
- Chương 66: Hết lòng che chở lại đuổi trung phó rời đi
- Chương 67: Lòng dạ sắt đá
- Chương 68: Huyết hải thâm thù đến chết vẫn không thôi
- Chương 69: Cơn thịnh nộ chẳng thể kiềm nén
- Chương 70: Đêm thị tẩm thương người đau mình
- Chương 71: Hoa tự rơi nước tự chảy
- Chương 72: Thù cũ chưa dứt chớ nói gì đến thanh toán xong
- Chương 73: Viên ngọc quý của thảo nguyên bước vào hoàng thành
- Chương 74: Cầu thân trước mặt mọi người, ai ai cũng đều kinh sợ
- Chương 75: Biến dị sinh phúc họa khó liệu
- Chương 76: Rốt cuộc thì Tề lang vẫn là nữ nhi
- Chương 77: Yêu hay ghét thì bản thân đều là người chịu tổn thương đầu tiên
- Chương 78: Hỏi thế gian tình là chi
- Chương 79: Ngày chín tháng chín phò mã lập phủ
- Chương 80: Dùng cái chết trả lại những ân huệ chẳng thể đền đáp
- Chương 81: Chuyện cũ năm xưa ở bắc Kính Quốc
- Chương 82: Bí ẩn vùi trong quá khứ
- Chương 83: Kiếp phù du trộm được nửa ngày nhàn
- Chương 84: Bị vứt bỏ không đường trở về
- Chương 85: Quạ đen khắp thiên hạ này đều hiểm độc
- Chương 86: Tích lũy lâu dài hiện ra răng nanh
- Chương 87: Hai đóa hoa nở, các biểu một cành
- Chương 88: Một hồi quyết đấu chưa kết thúc
- Chương 89: Dùng mưu kế giao phong một lần nữa
- Chương 90: Ranh giới không thể vượt qua
- Chương 91: Vì ai nên nỗi thân tiều tụy
- Chương 92: Rượu vào khắc khoải lòng tương tư
- Chương 93: Yêu hoa xin kíp bẻ hoa
- Chương 94: Cuộc hội ngộ sau mười một năm
- Chương 95: Chỉ muốn cùng ngươi làm lại từ đầu
- Chương 96: Tình sâu vô cùng nước đổ khó hốt
- Chương 97: Bạt ngàn lá rụng xào xạc đổ
- Chương 98: Vui sướng muộn màng
- Chương 99: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu
- Chương 100: Vui sướng bảo rằng gió đông cũng đa tình
- Chương 101: Nam Vị Quốc dần lụi bại
- Chương 102: Nghe nói gió đông cũng đa tình
- Chương 103: Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ
- Chương 104: Đường vào triều quanh co khúc khuỷu
- Chương 105: Thuyền mảng đông tây lặng im
- Chương 106: Hay cho thói qua cầu rút ván
- Chương 107: Quốc có công chúa vừa trưởng thành
- Chương 108: Lần đầu biệt ly dịu dàng lưu luyến
- Chương 109: Ngồi mát ăn bát vàng
- Chương 110: Vận mệnh định sẵn, trời định sẵn
- Chương 111: Chuyện cũ năm xưa đứt ruột đứt gan
- Chương 112: Hận không thể giết sạch người trong thiên hạ
- Chương 113: Khúc hát kết thúc trong nghẹn ngào
- Chương 114: Mọi chuyện kết thúc, cảnh còn mà người đã mất
- Chương 115: Bức tranh chữ ngày xưa dẫn tới tranh chấp
- Chương 116: Bán duyên tu đạo bán duyên quân
- Chương 117: Tâm mất khống chế, dần dần xa cách
- Chương 118: Bí mật trong cung cấm
- Chương 119: Tiểu nhân oán hận đâm sau lưng
- Chương 120: Những gì ngươi thấy đều đã được lên kế hoạch
- Chương 121: Tỷ như trong mộng chẳng hề phân minh
- Chương 122: Vẫn không thể thoát khỏi số mệnh yêu hận đan xen
- Chương 123: Thời đại mới mở ra
- Chương 124: Sân không vắng vẻ tàn xuân
- Chương 125: Mưa gió đã thổi đèn tắt đuốc diệt
- Chương 126: Dùng máu của người khác nhuộm thành
- Chương 127: Tương tư biết khi nào mới gặp lại
- Chương 128: Tâm trí như yêu chung quy khó thọ
- Chương 129: Ngẫu hoa thâm xử điền điền diệp
- Chương 130: Vội vàng gửi gắm nhi tử cho người khác
- Chương 131: Nghe ngóng xem ngươi có bình an hay không
- Chương 132: Đuổi theo những vì sao và vầng trăng khuyết
- Chương 133: Từ biệt ba năm chỉ gặp lại nhau trong mơ
- Chương 134: Cũng chỉ là muối bỏ biển
- Chương 135: Sau bức rèm châu ẩn hương
- Chương 136: Buổi tương phùng trăm mối cảm xúc
- Chương 137: Duy ứng vân phiến tình tương tự
- Chương 138: Thế gian nào có biện pháp vẹn cả đôi đường
- Chương 139: Một ván cờ ký gửi thâm tình
- Chương 140: Gia đình đoàn viên nối lại tình
- Chương 141: Trời sinh đã có khả năng mưu tính, nhìn thấu bất kỳ ai
- Chương 142: Thấy quân thất ý ta phiền muộn
- Chương 143: Chất đầy thịt dê lên chiếc đĩa vàng
- Chương 144: Tương phùng hà tất từng quen biết
- Chương 145: Túy tiếu bồi quân tam vạn tràng
- Chương 146: Ông trời tác hợp
- Chương 147: Hoa lưu luyến bướm, khung cảnh quyến rũ cuối con mương thần bí
- Chương 148: Ngọn lửa ban đêm bao trùm cả cung điện
- Chương 149: Tàn lửa trong đêm đen thử thách tình cảm bao nay giữa chúng ta
- Chương 150: Thua người trong thành không ngủ
- Chương 151: Một ngàn cánh buồm lướt qua con tàu bị chìm
- Chương 152: Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng
- Chương 153: Tài tử Tô Châu Liễu Dư An
- Chương 154: Vô tình nhất là nhà đế vương
- Chương 155: Hoài bích kỳ tội bất do nhân
- Chương 156: Đành để hoa rơi
- Chương 157: Họa sư thiệt thân nhẫn khi quân
- Chương 158: Âm thầm phụng mệnh thánh chỉ
- Chương 159: Có thể nghe thấy tiếng vang vụn vặt trong bóng đêm
- Chương 160: Vẫn vậy thôi, quay về nói với người đây
- Chương 161: Phan An phiền muộn đầu đầy sương
- Chương 162: Giấc mơ lạnh lẽo rền vang
- Chương 163: Mưa thu lay động tre trúc vì người
- Chương 164: Máu thảo nguyên nhu và cương
- Chương 165: Có còn nhớ rõ chuyện thời niên thiếu không?
- Chương 166: Nguyện dâng hiến tất cả những gì ta có cho ngươi
- Chương 167: Những mất mát trong quá trình trưởng thành
- Chương 168: Là nơi phiền muộn khác
- Chương 169: Ly biệt thương đau lòng rối loạn
- Chương 170: Nhiều lần cân nhắc con đường nữ đế
- Chương 171: Lưu luyến phong cảnh tiếc chu nhan
- Chương 172: Không thể không trù tính
- Chương 173: Đã mất phu nhân lại thiệt quân
- Chương 174: Thân bất do kỷ lại biệt ly
- Chương 175: Chưa biệt ly mà đã tương tư
- Chương 176: Thiên đạo luân hồi
- Chương 177: Thu sau tính sổ diệt trừ Tạ An
- Chương 178: Về thăm quê cũ mà buồn cười xiết bao
- Chương 179: Yến Nhiên phủ khó bề phân biệt
- Chương 180: Du hồn thảo nguyên bôn tập trong đêm
- Chương 181: Một mình đối mặt với cửa ải sinh tử
- Chương 182: Ô Lan thành nằm ở cuối thảo nguyên
- Chương 183: Khúc quân ca bi tráng cử hành
- Chương 184: Tựa như thời còn niên thiếu
- Chương 185: Gió thổi cỏ nghiêng bò dê tung tăng
- Chương 186: Cháy nhà mới lòi ra mặt chuột
- Chương 187: Vì quân tuyệt bút tạ sương khói
- Chương 188: Thế gian cũng không có biện pháp nào song toàn
- Chương 189: Muốn mẫu thân và muội muội
- Chương 190: Sức nặng của mười lăm thánh chỉ
- Chương 191: Cũng biết tình này không thể đãi
- Chương 192: Tình khó phụ, yêu khó giữ
- Chương 193: Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn
- Chương 194: Mọc thành rừng sau nhiều năm
- Chương 195: Ngựa giẫm xuân bùn hết nửa là hoa
- Chương 196: Biếu tặng một tịch, thốt ra lời từ tận đáy lòng
- Chương 197: Nguy hiểm không lường được
- Chương 198: Một chữ tình che mắt người
- Chương 199: Chỉ mong lòng người như lòng thiếp